Ngón tay siết chặt, hô hấp mỗi lúc một khó khăn, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy hắn thật sự muốn giết nàng. Nhưng lý do đâu? Hắn đã nhốt nàng còn lý do gì giết nàng?
Nơi lồng ngực không khí ít dần, trong mũi loáng thoáng mùi hoa lan, hai chân không kiềm được loạn đạp, móng tay bấu chặt vào người đó, từ nơi đáy mũi một mùi máu nhàn nhạt nổi lên.
Trong mông lung cửa sổ kẽo kẹt phát ra tiếng, trong đầu trống rỗng, rất khó chịu. Chỉ mong sao bản thân chết đi, lại nghe thấy phía ngoài cửa truyền đến tiếng hô kinh hoàng: “Chủ tử”
Tiếp theo đó là âm thanh đầu gối quỳ trên đất.
Bàn tay nơi cổ chậm lại cuối cùng buông ra, ống tay áo to rộng phất lên đánh vào mặt phát đau, nàng chỉ lo âu cố gắng thở, ho nhẹ, trên làn da trắng như tuyết một vòng màu đỏ, đôi tay vuốt lấy cổ vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Sau đó mới mở mắt quan sát thật kỹ người đó. Hắn vẫn mặc bộ đồ đen, gương mặt bí ẩn, nhìn không rõ, chỉ thấy đường cong nơi cằm thật hoàn mỹ và lạnh lùng, nơi cổ áo và ống tay áo được thêu kim tuyến uốn lượn, từng sợi tơ tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa lành lạnh, trên ngón tay thon dài có một màu đỏ chảy ra, là kiệt tác của Phất Ảnh nàng.
Không dễ dàng để bình tĩnh, từ bỏ việc đấu tranh với chiếc áo ngủ đã trở nên lộn xộn, nhìn hắn chột dạ nhấp nháy môi. Phất Ảnh thầm kinh hãi, con người này thật thu hút nhưng cũng thiếu chút nữa là mất mạng.
Trong đêm đôi mắt sáng lạnh lẽo băng giá nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh, mờ ảo như mực. Trên giường, áo khoác lụa khép hờ, vai hơi lộ ra, tóc dài buông xõa, chiếc áo lót làm bằng lụa lộ ra, nếu không phải gương mặt tái nhợt thì dáng vẻ yêu hồ lười biếng, phong tình mị hoặc.
Lạnh lùng cười một tiếng, cúi người xuống, khoảng cách gần như vậy có thể ngửi thấy hương thêm từ trên người cô gái, khóe môi nâng lên quyến rũ, giơ tay giữ lấy chiếc cằm dưới trắng nõn tinh xảo của Phất Ảnh.
Cảm giác đè ép thật lớn chèn tới, liếc mắt nhìn thấy tay hắn vươn tới, thân thể liền lui vào góc, hơi thở của nam nhân quanh quẩn nơi đầu mũi, trực giác lóe lên, né ra.
Ánh mắt nam tử chợt lạnh, âm lãnh tàn nhẫn, ép buộc giữ lấy ót của nàng, cúi đầu hôn, nụ hôn như băng, rét lạnh không hề tìm thấy chút nhiệt độ, lại như lửa, linh hoạt trêu đùa chiếm đoạt, dục vọng càn quét, môi răng cường hãn dây dưa, Phất Ảnh thở không nổi, như cánh cửa xoay vòng, thân thở sợ hãi run rẩy, hai tay quơ loạn, lại bị lực tay khống chế, không thể động đậy.
Giống như ngàn năm nụ hôn mới chậm rãi dừng lại, trong bóng tối đôi mắt híp lại, nhìn thấy nàng thở gấp, mơ hồ cảm thấy muốn ngừng mà không ngừng được, lưu lại chút dư vị. Chẳng lẽ đã thành nghiện rồi sao? Nam tử lạnh lùng cười khẽ.
Phất Ảnh nghe tiếng thở hổn hển của mình, tự nhiên xấu hổ giận dự không nguôi, quyền nắm chặt, đầu ngón tay bị nghiền nát run rẩy dừng lại, không biết lấy đâu ra dũng khí, vì giận mà tấn công, không thể cứu vãn nổi nữa, hắn trợn tròn mắt, cắn răng nghiến lợi.
“Vị công tử này, ta và ngươi dù có thân thiết mà mặt thể xác, nhưng sự tự do là của Phất Ảnh ta, không phải nô thiếp của ngươi, xin công tử hãy đưa Phất Ảnh về, Phất Ảnh xem như bị chó cắn một cái, không cần công tử chịu trách nhiệm, công tử cũng quên đi.
Những lời này rung chuyển trời đất, khiếp cả quỷ thần, hắn không hề gợn sóng chỉ ngẩn người trong chốc lát.
Bị chó cắn sao?
Ý của nàng, hắn chính là con chó đó,
Cô gái này ngược lại thật to gan, nàng không biết chỉ dựa vào mấy câu đó, hắn đã có thể dễ dàng lấy đi sinh mạng của nàng sao! Từ xưa đến nay có ai dám mắng hắn.
Không ngờ, thế nhưng hắn không muốn ra tay, khóe môi thấp cười, giọng nói trầm thấp nhưng lại khí phách ngạo nghễ: “Xem ra Vũ Vân Mặc đưa nàng “Liệt nữ truyện”, nàng vẫn chưa xem qua, đạo làm liệt nữ không lấy hai chồng, là người phụ nữ của ta, ngoan ngoãn ở lại đây cho ta”
Lời nói cuối cùng ý lạnh hiện lên, sắc nhọn nhìn Phất Ảnh một lần, không kiềm được phất tay áo bỏ đi.
Phất Ảnh ngẩn người, không ngờ vì cái Liệt nữ truyện mà lại có thể tạo ra quan hệ giữa nàng và hắn, nàng cho rằng thị vệ kia tùy tiện tìm cuốn sách cho nàng thì ra là do hắn sao?
Thất thần, nam tử đã đi ra khỏi phòng, vội vàng để chân trần xuống giường, hấp tấp đuổi theo, áo trăng tung bay như mây, chân trắng mịn màng nhỏ xinh, trên mắt cá chân còn mang theo đóa hoa sen diễm sắc như nhún nhảy.
“Đợi đã…”
Tiếng kêu gấp, giọng nói hơi thay đổi, bờ vai lộ ra ngoài không khí hơi lạnh lẽo, thân thể như ẩn như hiện, xinh đẹp mê hoặc, quần áo xốc xếch đuổi theo ra như khảo nghiệm ý chí của người khác.
Vũ Vân Mặc đứng bên cạnh cửa sắc mặt ửng hồng, trong đêm nhìn không rõ, nhịn không được thoáng nhìn về chủ tử, sau đó cúi đầu, lui xuống.
“Đợi đã… mau đưa ta về…”
Phất Ảnh chạy thở hồng hộc, mặt đỏ lên, ngón tay mảnh khánh níu lại ống tay áo thêu kim tuyến của nam tử.
“đưa ta về, xem như thả chó còn sống, còn không giết chết ta đi!”
Lời nói vừa nhả ra liền hối hận, liệt nữ nàng không muốn làm, trong sách xưa những cô gái khi thất tiết cũng cắn lưỡi tự sát, đây cũng là chí khí, nhưng thà còn sống mà chết vì tai nạn thì không sao, cứ thế mà chết thật không cam lòng.
Thế nhưng hắn lại hứng thú, dừng bước, bờ môi chế giễu, lựa lời nói với nàng: “Nàng muốn chết”
Phất Ảnh dừng lại, không lên tiếng, nhìn khóe môi hắn nở nụ cười châm chọc, nhất thời máu đầy lên não, bật thốt, nhưng vẫn khó tránh khỏi bẫy của hắn.
“Nửa chết nửa sống thế này không bằng chết đi cho khỏe”
Thật sao, có ngu mới muốn chết.
Nam tử cười to, cánh tay giơ lên, không kiêng dè kéo vạt áo về, ngón tay trắng nõn dừng giữa không trung, mang theo vẻ lung túng. Con người này, quả thật không hiểu thế nào là tôn trọng, khó chịu cắn môi, vẫn trừng mắt nhìn.
Hắn mở miệng nói nhẹ nhàng: “Vậy ta thành toàn cho nàng!”
Giọng nói dễ nghe đến ác liệt, trong đêm lại ẩn chứa sự tuyệt vọng cùng tàn khốc.
Nơi lồng ngực không khí ít dần, trong mũi loáng thoáng mùi hoa lan, hai chân không kiềm được loạn đạp, móng tay bấu chặt vào người đó, từ nơi đáy mũi một mùi máu nhàn nhạt nổi lên.
Trong mông lung cửa sổ kẽo kẹt phát ra tiếng, trong đầu trống rỗng, rất khó chịu. Chỉ mong sao bản thân chết đi, lại nghe thấy phía ngoài cửa truyền đến tiếng hô kinh hoàng: “Chủ tử”
Tiếp theo đó là âm thanh đầu gối quỳ trên đất.
Bàn tay nơi cổ chậm lại cuối cùng buông ra, ống tay áo to rộng phất lên đánh vào mặt phát đau, nàng chỉ lo âu cố gắng thở, ho nhẹ, trên làn da trắng như tuyết một vòng màu đỏ, đôi tay vuốt lấy cổ vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Sau đó mới mở mắt quan sát thật kỹ người đó. Hắn vẫn mặc bộ đồ đen, gương mặt bí ẩn, nhìn không rõ, chỉ thấy đường cong nơi cằm thật hoàn mỹ và lạnh lùng, nơi cổ áo và ống tay áo được thêu kim tuyến uốn lượn, từng sợi tơ tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa lành lạnh, trên ngón tay thon dài có một màu đỏ chảy ra, là kiệt tác của Phất Ảnh nàng.
Không dễ dàng để bình tĩnh, từ bỏ việc đấu tranh với chiếc áo ngủ đã trở nên lộn xộn, nhìn hắn chột dạ nhấp nháy môi. Phất Ảnh thầm kinh hãi, con người này thật thu hút nhưng cũng thiếu chút nữa là mất mạng.
Trong đêm đôi mắt sáng lạnh lẽo băng giá nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh, mờ ảo như mực. Trên giường, áo khoác lụa khép hờ, vai hơi lộ ra, tóc dài buông xõa, chiếc áo lót làm bằng lụa lộ ra, nếu không phải gương mặt tái nhợt thì dáng vẻ yêu hồ lười biếng, phong tình mị hoặc.
Lạnh lùng cười một tiếng, cúi người xuống, khoảng cách gần như vậy có thể ngửi thấy hương thêm từ trên người cô gái, khóe môi nâng lên quyến rũ, giơ tay giữ lấy chiếc cằm dưới trắng nõn tinh xảo của Phất Ảnh.
Cảm giác đè ép thật lớn chèn tới, liếc mắt nhìn thấy tay hắn vươn tới, thân thể liền lui vào góc, hơi thở của nam nhân quanh quẩn nơi đầu mũi, trực giác lóe lên, né ra.
Ánh mắt nam tử chợt lạnh, âm lãnh tàn nhẫn, ép buộc giữ lấy ót của nàng, cúi đầu hôn, nụ hôn như băng, rét lạnh không hề tìm thấy chút nhiệt độ, lại như lửa, linh hoạt trêu đùa chiếm đoạt, dục vọng càn quét, môi răng cường hãn dây dưa, Phất Ảnh thở không nổi, như cánh cửa xoay vòng, thân thở sợ hãi run rẩy, hai tay quơ loạn, lại bị lực tay khống chế, không thể động đậy.
Giống như ngàn năm nụ hôn mới chậm rãi dừng lại, trong bóng tối đôi mắt híp lại, nhìn thấy nàng thở gấp, mơ hồ cảm thấy muốn ngừng mà không ngừng được, lưu lại chút dư vị. Chẳng lẽ đã thành nghiện rồi sao? Nam tử lạnh lùng cười khẽ.
Phất Ảnh nghe tiếng thở hổn hển của mình, tự nhiên xấu hổ giận dự không nguôi, quyền nắm chặt, đầu ngón tay bị nghiền nát run rẩy dừng lại, không biết lấy đâu ra dũng khí, vì giận mà tấn công, không thể cứu vãn nổi nữa, hắn trợn tròn mắt, cắn răng nghiến lợi.
“Vị công tử này, ta và ngươi dù có thân thiết mà mặt thể xác, nhưng sự tự do là của Phất Ảnh ta, không phải nô thiếp của ngươi, xin công tử hãy đưa Phất Ảnh về, Phất Ảnh xem như bị chó cắn một cái, không cần công tử chịu trách nhiệm, công tử cũng quên đi.
Những lời này rung chuyển trời đất, khiếp cả quỷ thần, hắn không hề gợn sóng chỉ ngẩn người trong chốc lát.
Bị chó cắn sao?
Ý của nàng, hắn chính là con chó đó,
Cô gái này ngược lại thật to gan, nàng không biết chỉ dựa vào mấy câu đó, hắn đã có thể dễ dàng lấy đi sinh mạng của nàng sao! Từ xưa đến nay có ai dám mắng hắn.
Không ngờ, thế nhưng hắn không muốn ra tay, khóe môi thấp cười, giọng nói trầm thấp nhưng lại khí phách ngạo nghễ: “Xem ra Vũ Vân Mặc đưa nàng “Liệt nữ truyện”, nàng vẫn chưa xem qua, đạo làm liệt nữ không lấy hai chồng, là người phụ nữ của ta, ngoan ngoãn ở lại đây cho ta”
Lời nói cuối cùng ý lạnh hiện lên, sắc nhọn nhìn Phất Ảnh một lần, không kiềm được phất tay áo bỏ đi.
Phất Ảnh ngẩn người, không ngờ vì cái Liệt nữ truyện mà lại có thể tạo ra quan hệ giữa nàng và hắn, nàng cho rằng thị vệ kia tùy tiện tìm cuốn sách cho nàng thì ra là do hắn sao?
Thất thần, nam tử đã đi ra khỏi phòng, vội vàng để chân trần xuống giường, hấp tấp đuổi theo, áo trăng tung bay như mây, chân trắng mịn màng nhỏ xinh, trên mắt cá chân còn mang theo đóa hoa sen diễm sắc như nhún nhảy.
“Đợi đã…”
Tiếng kêu gấp, giọng nói hơi thay đổi, bờ vai lộ ra ngoài không khí hơi lạnh lẽo, thân thể như ẩn như hiện, xinh đẹp mê hoặc, quần áo xốc xếch đuổi theo ra như khảo nghiệm ý chí của người khác.
Vũ Vân Mặc đứng bên cạnh cửa sắc mặt ửng hồng, trong đêm nhìn không rõ, nhịn không được thoáng nhìn về chủ tử, sau đó cúi đầu, lui xuống.
“Đợi đã… mau đưa ta về…”
Phất Ảnh chạy thở hồng hộc, mặt đỏ lên, ngón tay mảnh khánh níu lại ống tay áo thêu kim tuyến của nam tử.
“đưa ta về, xem như thả chó còn sống, còn không giết chết ta đi!”
Lời nói vừa nhả ra liền hối hận, liệt nữ nàng không muốn làm, trong sách xưa những cô gái khi thất tiết cũng cắn lưỡi tự sát, đây cũng là chí khí, nhưng thà còn sống mà chết vì tai nạn thì không sao, cứ thế mà chết thật không cam lòng.
Thế nhưng hắn lại hứng thú, dừng bước, bờ môi chế giễu, lựa lời nói với nàng: “Nàng muốn chết”
Phất Ảnh dừng lại, không lên tiếng, nhìn khóe môi hắn nở nụ cười châm chọc, nhất thời máu đầy lên não, bật thốt, nhưng vẫn khó tránh khỏi bẫy của hắn.
“Nửa chết nửa sống thế này không bằng chết đi cho khỏe”
Thật sao, có ngu mới muốn chết.
Nam tử cười to, cánh tay giơ lên, không kiêng dè kéo vạt áo về, ngón tay trắng nõn dừng giữa không trung, mang theo vẻ lung túng. Con người này, quả thật không hiểu thế nào là tôn trọng, khó chịu cắn môi, vẫn trừng mắt nhìn.
Hắn mở miệng nói nhẹ nhàng: “Vậy ta thành toàn cho nàng!”
Giọng nói dễ nghe đến ác liệt, trong đêm lại ẩn chứa sự tuyệt vọng cùng tàn khốc.
/30
|