Gió nhẹ khiến tay áo phất phơ, tóc bị thổi bay trở nên rối loạn.
Phất Ảnh ngơ ngẩn đứng đó, không biết nên vui hay nên khóc.
Hắn thả nàng rồi, có đúng không?
Nhưng nàng nên đi đâu, chính nàng cũng không biết.
Bên đường những cành liễu theo gió phiêu động giống như đầu ngón tay run run, màu xanh theo ánh mặt trời phản xạ trở nên trắng sáng.
Sau lưng tiếng vó ngựa truyền đến.
Tiếng chân ngựa dồn dập, Phất Ảnh theo thói quen quay đầu lại, mắt cũng hoa lên, thắt lưng bị một cánh tay giữ chặt, vạt áo bay tứ tung, rồi leo lên ngựa.
Vòng tay siết chặt, ống tay áo màu đen được thêu hoa tỉ mỉ, xung quanh dọc theo tay áo còn thêu kim tuyến, dưới ánh nắng phản chiếu luồng sáng chói mắt.
Bên mũi nàng, mùi hàn hương cùng tóc hắn tùy ý bay múa trong gió, một vài cụm tóc rơi vào cổ trắng tựa tuyết của nàng khiến nó nhột nhột khó chịu.
Chẳng hiểu tại sao, trái tim nàng có cảm giác như vừa rơi xuống đất, Phất Ảnh im lặng ngồi trong lòng hắn, không nói lời nào.
Ngựa phi nước đại, tới rừng hoa đào đột ngột dừng lại, vó ngực bay lên không trung, mưa hoa rơi lả tả.
Lúc đó, nàng đột nhiên nghĩ đến câu thơ “Đạp hoa quy khứ mã đề hương” (Ngựa dẫm lên hoa về hương thơm còn vương trên móng), bụi hoa rậm rạp, móng ngựa phi nhanh, hương thơm vương vào tỏa ra, tất nhiên là khiến ong bướm bay theo.
Những cánh hoa mềm mại rơi xuống tóc, nơi vai, gió nhỏ thổi qua, mùi hương thơm ngát.
Hiên Viên Hạm xuống ngựa, tay áo rộng lơ đãng lướt qua những cánh đào tung bay.
Phất Ảnh kinh ngạc nhìn hắn, nàng thấy hắn không đi vào sâu trong rừng hoa đào, gương mặt đầy vẻ mềm mại chan hoa chỉ có bóng đen cao to lại lạnh lùng rõ rệt, hắn dẫm lên từng cánh hoa khiến chúng phủ một lớp sương lạnh.
Nàng cẩn thận leo xuống ngựa, chần chờ đi tới, Hiên Viên Hạm đứng dưới tàng cây kế bên gốc hoa anh đài, chắp tay sau lưng.
“Lam Mặc đâu?”
Phất Ảnh đứng đó không xa, phá sỡ sự im lặng mong muốn giải trừ sự lúng túng giữa hai người.
Thế nhưng hắn lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Áo trắng đơn giản, răng trắng tinh, đôi mắt sáng dịu dàng đứng đó, hoa đào bay bay vẫn không thể xinh đẹp bằng nửa phần nàng.
Môi lạnh lùng cong lên, lúc nàng chưa kịp phản ứng, hắn đưa tay kéo nàng đến bên cạnh. Hắn ép nàng vào thân cây, hành động đột ngột khiến cành cây dao động, từng cánh hoa đào rơi rụng.
Một cánh hoa đào rơi xuống bên cổ nàng, hắn duỗi tay nhặt lấy, cười khẽ: “Phất Nhi, nàng quả thật không ngoan chút nào”
Toàn bộ phần lưng dính chặt vào thân cây thô ráp, nghe hắn thản nhiên gọi hai tiếng Phất Nhi liền sợ hãi. Phất Ảnh ngước đầu, ánh mắt rơi vào đôi mắt tĩnh mịch gợn sóng của hắn, xoay đó quay đầu đi cười nhạt nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì”
Hắn không nói, nhướng mày cúi thấp đầu, mập mờ hỏi vào tai nàng: “Quả thật không biết sao?”
Bàn tay thăm dò vào áo nàng, thành thục trêu đùa, kích thích da thịt khiến cơ thể run rẩy.
Theo trực giác nàng kháng cự, thở sâu đẩy hắn ra, khuất nhục quay đầu: “Đừng ở đây… đây là.. bên ngoài”
Thế nhưng hắn càng làm càng, siết chặt cổ tay của nàng, thô bạo cởi thắt lưng áo, giọng nói lạnh lùng quanh quẩn bên tai nàng không ngừng: “Nữ nhân của ta, thân thể cũng là của ta, trái tim cũng vậy”
Nàng khó chịu giãy giụa, hốt hoảng che đi lớp da thịt trần trụi: “Ta không thích nơi này, đừng ở đây…”- Lời còn chưa nói xong, hắn đã thô bạo tiến vào, khiến nàng kêu lên. Ngay sau đó, nàng cắn môi, đáy mắt ngân ngấn nước, móng tay bấu vào da thịt hắn trả thù, hai mắt mơ màng, trên đất phủ đầy một màu hồng phấn, tất cả dần dần dứt ra
Sau lưng, cành cây khô lay động kịch liệt, hoa rơi như mưa xuống người, miệng không tự chủ mà rên rỉ, trong mờ ảo nàng chỉ nhìn thấy trên tóc hắn dính cánh hoa hồng. Đôi mắt lạnh lẽo mang theo tức giận rõ ràng.
Không biết từ khi nào, cơ thể đã bị thô bạo đè xuống đất, hắn ở phía sau tùy ý chiếm đoạt, tóc rũ xuống rơi xuống má nàng mang theo hơi lạnh.
Nàng chịu áp bức, lệ không kiềm được chảy xuống đất, nước mắt nhỏ xuống từng cánh hoa đào trên đất, tưởng như giọt sương sớm đọng lại.
Quả thật, ngay cả chút tôn nghiêm hắn cũng không để lại cho nàng.
Mười ngón tay bấu chặt vào lớp đất, qua làn nước mắt nàng có thể nhìn thấy gương mặt tức giận đầy tình dục của hắn.
Âm thanh đứt quãng xen lẫn dục vọng đánh thẳng vào tai, giọng điệu khó chịu: “Nếu… trên đời này…. Nếu có thứ thuốc khiến ta quên được ngươi… ta nhất định sẽ không do dự uống nó”
Cơ thể hắn chậm lại, ngay sau đó càng thêm dùng sức va chạm, âm thanh đè nén khàn khàn: “Phất Nhi, ta đã sớm nói, nàng trốn không thoát đâu”
“Dù quên mất ta, ta cũng sẽ có cách khiến nàng nhớ lại, nàng… mãi mãi trốn không thoát”
Phất Ảnh cắn chặt môi không nói nữa, thân thể cũng chìm theo dục vọng mất khống chế, mặc hắn tùy ý chiếm đoạt. Trước mắt mơ hồ nhìn thấy cánh bướm, đôi mắt phủ đầy một màu hồng loáng thoáng xuất hiện gương mặt quen thuộc.
Nàng nén lệ đưa tay lau đi, nó lại như bốc hơi biến mất, nỗi tuyệt vọng như bùng nổ, nàng không nhịn được gào lên, tiếng thét khàn đặc: “Trì….”
Cứu ta…
Cứu ta….
Giống như mất đi sức lực, nàng ngất xỉu đi, hàng lông mi cong vuốt còn đọng nước theo gò má trắng nõn rớt xuống trên tóc đen đọng lại.
Hắn dừng tất cả động tác, phức tạo nhìn nàng, đôi mắt gợn sóng nhìn gương mặt điềm tĩnh của nàng, tất cả hóa thành tiếng thở dài: “Phất Nhi”
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, hắn hơi nhíu chân mày đứng dậy, cởi áo đắp lên người nàng, sau đó quay đầu lại.
“Chủ tử đã chuẩn bị xong”
Lam Mặc đứng đó không xa dừng bước, quét qua bóng người nằm trên đất, cung kính mở miệng.
Hai mắt Hiên Viên Hạm lóe lên, thích thú liếc nhìn Phất Ảnh nằm trên đất, rồi gật đầu lãnh đạm nói: “Đi thôi”
Phất Ảnh ngơ ngẩn đứng đó, không biết nên vui hay nên khóc.
Hắn thả nàng rồi, có đúng không?
Nhưng nàng nên đi đâu, chính nàng cũng không biết.
Bên đường những cành liễu theo gió phiêu động giống như đầu ngón tay run run, màu xanh theo ánh mặt trời phản xạ trở nên trắng sáng.
Sau lưng tiếng vó ngựa truyền đến.
Tiếng chân ngựa dồn dập, Phất Ảnh theo thói quen quay đầu lại, mắt cũng hoa lên, thắt lưng bị một cánh tay giữ chặt, vạt áo bay tứ tung, rồi leo lên ngựa.
Vòng tay siết chặt, ống tay áo màu đen được thêu hoa tỉ mỉ, xung quanh dọc theo tay áo còn thêu kim tuyến, dưới ánh nắng phản chiếu luồng sáng chói mắt.
Bên mũi nàng, mùi hàn hương cùng tóc hắn tùy ý bay múa trong gió, một vài cụm tóc rơi vào cổ trắng tựa tuyết của nàng khiến nó nhột nhột khó chịu.
Chẳng hiểu tại sao, trái tim nàng có cảm giác như vừa rơi xuống đất, Phất Ảnh im lặng ngồi trong lòng hắn, không nói lời nào.
Ngựa phi nước đại, tới rừng hoa đào đột ngột dừng lại, vó ngực bay lên không trung, mưa hoa rơi lả tả.
Lúc đó, nàng đột nhiên nghĩ đến câu thơ “Đạp hoa quy khứ mã đề hương” (Ngựa dẫm lên hoa về hương thơm còn vương trên móng), bụi hoa rậm rạp, móng ngựa phi nhanh, hương thơm vương vào tỏa ra, tất nhiên là khiến ong bướm bay theo.
Những cánh hoa mềm mại rơi xuống tóc, nơi vai, gió nhỏ thổi qua, mùi hương thơm ngát.
Hiên Viên Hạm xuống ngựa, tay áo rộng lơ đãng lướt qua những cánh đào tung bay.
Phất Ảnh kinh ngạc nhìn hắn, nàng thấy hắn không đi vào sâu trong rừng hoa đào, gương mặt đầy vẻ mềm mại chan hoa chỉ có bóng đen cao to lại lạnh lùng rõ rệt, hắn dẫm lên từng cánh hoa khiến chúng phủ một lớp sương lạnh.
Nàng cẩn thận leo xuống ngựa, chần chờ đi tới, Hiên Viên Hạm đứng dưới tàng cây kế bên gốc hoa anh đài, chắp tay sau lưng.
“Lam Mặc đâu?”
Phất Ảnh đứng đó không xa, phá sỡ sự im lặng mong muốn giải trừ sự lúng túng giữa hai người.
Thế nhưng hắn lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Áo trắng đơn giản, răng trắng tinh, đôi mắt sáng dịu dàng đứng đó, hoa đào bay bay vẫn không thể xinh đẹp bằng nửa phần nàng.
Môi lạnh lùng cong lên, lúc nàng chưa kịp phản ứng, hắn đưa tay kéo nàng đến bên cạnh. Hắn ép nàng vào thân cây, hành động đột ngột khiến cành cây dao động, từng cánh hoa đào rơi rụng.
Một cánh hoa đào rơi xuống bên cổ nàng, hắn duỗi tay nhặt lấy, cười khẽ: “Phất Nhi, nàng quả thật không ngoan chút nào”
Toàn bộ phần lưng dính chặt vào thân cây thô ráp, nghe hắn thản nhiên gọi hai tiếng Phất Nhi liền sợ hãi. Phất Ảnh ngước đầu, ánh mắt rơi vào đôi mắt tĩnh mịch gợn sóng của hắn, xoay đó quay đầu đi cười nhạt nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì”
Hắn không nói, nhướng mày cúi thấp đầu, mập mờ hỏi vào tai nàng: “Quả thật không biết sao?”
Bàn tay thăm dò vào áo nàng, thành thục trêu đùa, kích thích da thịt khiến cơ thể run rẩy.
Theo trực giác nàng kháng cự, thở sâu đẩy hắn ra, khuất nhục quay đầu: “Đừng ở đây… đây là.. bên ngoài”
Thế nhưng hắn càng làm càng, siết chặt cổ tay của nàng, thô bạo cởi thắt lưng áo, giọng nói lạnh lùng quanh quẩn bên tai nàng không ngừng: “Nữ nhân của ta, thân thể cũng là của ta, trái tim cũng vậy”
Nàng khó chịu giãy giụa, hốt hoảng che đi lớp da thịt trần trụi: “Ta không thích nơi này, đừng ở đây…”- Lời còn chưa nói xong, hắn đã thô bạo tiến vào, khiến nàng kêu lên. Ngay sau đó, nàng cắn môi, đáy mắt ngân ngấn nước, móng tay bấu vào da thịt hắn trả thù, hai mắt mơ màng, trên đất phủ đầy một màu hồng phấn, tất cả dần dần dứt ra
Sau lưng, cành cây khô lay động kịch liệt, hoa rơi như mưa xuống người, miệng không tự chủ mà rên rỉ, trong mờ ảo nàng chỉ nhìn thấy trên tóc hắn dính cánh hoa hồng. Đôi mắt lạnh lẽo mang theo tức giận rõ ràng.
Không biết từ khi nào, cơ thể đã bị thô bạo đè xuống đất, hắn ở phía sau tùy ý chiếm đoạt, tóc rũ xuống rơi xuống má nàng mang theo hơi lạnh.
Nàng chịu áp bức, lệ không kiềm được chảy xuống đất, nước mắt nhỏ xuống từng cánh hoa đào trên đất, tưởng như giọt sương sớm đọng lại.
Quả thật, ngay cả chút tôn nghiêm hắn cũng không để lại cho nàng.
Mười ngón tay bấu chặt vào lớp đất, qua làn nước mắt nàng có thể nhìn thấy gương mặt tức giận đầy tình dục của hắn.
Âm thanh đứt quãng xen lẫn dục vọng đánh thẳng vào tai, giọng điệu khó chịu: “Nếu… trên đời này…. Nếu có thứ thuốc khiến ta quên được ngươi… ta nhất định sẽ không do dự uống nó”
Cơ thể hắn chậm lại, ngay sau đó càng thêm dùng sức va chạm, âm thanh đè nén khàn khàn: “Phất Nhi, ta đã sớm nói, nàng trốn không thoát đâu”
“Dù quên mất ta, ta cũng sẽ có cách khiến nàng nhớ lại, nàng… mãi mãi trốn không thoát”
Phất Ảnh cắn chặt môi không nói nữa, thân thể cũng chìm theo dục vọng mất khống chế, mặc hắn tùy ý chiếm đoạt. Trước mắt mơ hồ nhìn thấy cánh bướm, đôi mắt phủ đầy một màu hồng loáng thoáng xuất hiện gương mặt quen thuộc.
Nàng nén lệ đưa tay lau đi, nó lại như bốc hơi biến mất, nỗi tuyệt vọng như bùng nổ, nàng không nhịn được gào lên, tiếng thét khàn đặc: “Trì….”
Cứu ta…
Cứu ta….
Giống như mất đi sức lực, nàng ngất xỉu đi, hàng lông mi cong vuốt còn đọng nước theo gò má trắng nõn rớt xuống trên tóc đen đọng lại.
Hắn dừng tất cả động tác, phức tạo nhìn nàng, đôi mắt gợn sóng nhìn gương mặt điềm tĩnh của nàng, tất cả hóa thành tiếng thở dài: “Phất Nhi”
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, hắn hơi nhíu chân mày đứng dậy, cởi áo đắp lên người nàng, sau đó quay đầu lại.
“Chủ tử đã chuẩn bị xong”
Lam Mặc đứng đó không xa dừng bước, quét qua bóng người nằm trên đất, cung kính mở miệng.
Hai mắt Hiên Viên Hạm lóe lên, thích thú liếc nhìn Phất Ảnh nằm trên đất, rồi gật đầu lãnh đạm nói: “Đi thôi”
/30
|