Edit: Mạc Thiên Y
Tạ Phong sẽ dễ dàng đồng ý hòa ly như vậy ư? Đáp án là: Đương nhiên không biết.
Luật pháp Đại Thụy quy định, “Hòa ly” là phải được hai bên vợ chồng đồng ý, đồng thời mỗi bên phải đưa ra thư hòa ly, nếu không thì hòa ly không có hiệu lực. Mà Tạ Phong xem ra, lần này hoàn toàn là Tề Mai Mai cố tình gây sự, hờn dỗi mà thôi, cô ta từng đối với mình tình ý nhiệt liệt như vậy, sao sẽ nói hoà ly là hòa ly cho được, vả lại còn tại lúc con gái bọn họ vừa mới sinh?
Tạ Phong trăm tư khó giải. Còn Tạ mẫu kia sau khi Tề Mai Mai đi rồi, ngược lại vỡ miệng chửi đổng lên một lúc lâu, không ngừng nói chưa từng thấy đứa con dâu nào như vậy, bất hiếu, ghen đố, còn chỉ biết sinh con gái, cần nó có ích gì? Đi rồi càng tốt! Tuy nhiên, màn chửi rủa của mụ cũng chỉ kéo dài đến tối hôm đó, lúc Tề Mai Mai đi, quả thật là hoàn toàn quán triệt chủ trương của Tô Tuệ Nương, trên cơ bản là mang đi tất cả trong nhà, cho nên đột nhiên, Tạ mẫu phát hiện, đám nha hoàn mọi ngày hầu hạ mình đều không thấy đâu cả, thậm chí ngay cả ba bữa cũng không có người làm, đến chỗ nhi tử đòi tiền, chỉ lấy được hai chữ “không có”. Tạ mẫu tức khắc liền lúng túng, không nói Tề Mai Mai không tốt nữa, trái lại liên tiếp giựt giây Tạ Phong đến nhà mẹ vợ đón Tề Mai Mai “giận dỗi” trở về. Tạ Phong âu cũng nghe lời đi, nhưng liên tục bảy ngày bị sập cửa vào mặt, còn được cho hay Tề Mai Mai đã đến chỗ khác tịnh dưỡng rồi, không có nhà. Bấy giờ đã chọc giận y, trong lòng thầm quyết định đợi Tề Mai Mai về rồi, kiểu gì cũng phải cho cô ta biết chút lễ độ.
Mà đồng thời lúc này, tin đồn về Tạ gia bắt đầu truyền bá khắp hàng xóm láng giềng, gì mà tiểu thiếp lớn lối bức chính thê bỏ đi; nào là Tạ tú tài vong ân phụ nghĩa ăn cây táo rào cây sung; rồi mẹ chồng tham lam muốn ép con dâu lấy gia sản, từng cái từng cái, đều nói đến có hình có dạng như thể xảy ra trước mắt họ vậy. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Điều này cũng không trách sức tưởng tượng của quần chúng nhân dân quá phong phú, thật sự là những lời này đều có cơ sở. Hồi đầu lúc Tề Mai Mai thành thân, nói là lấy chồng kỳ thật giống như “kén rể” vậy, ở điểm này, có thể nói Tề Mai Mai là có ân với Tạ Phong. Thứ hai, trong lúc thê tử mang thai, Tạ Phong lại nạp mỹ thiếp, hơn nữa mỹ thiếp này còn là một ả kiêu căng phách lối, chẳng những dám tự động lấy đồ cưới của chủ mẫu, còn làm hại chủ mẫu sinh non thiếu chút nữa ngủm luôn, cái hạng hồ ly tinh này kể cả có giết ngay tại chỗ cũng lợi cho ả rồi, nhưng người ta đến bây giờ vẫn còn rất tốt, à, nghe nói ngày thứ ba chủ mẫu về nhà mẹ đẻ, ả đã được đại phu chẩn ra có thai. Đây chẳng lẽ còn chưa thể nói rõ lên điều gì? Cuối cùng, mẹ của Tạ tú tài kia, ghê gớm ra mặt, hàng xóm nhắc tới Tạ mẫu đều sẽ tới tấp nhổ một ngụm: ác độc, điêu ngoa, xảo trá, đến ngõ này chưa tới nửa năm, căn bản là sinh sự với hầu hết hàng xóm chung quanh. Cái gọi là giậu đổ bìm leo, ban đầu mọi người nể mặt Tề Mai Mai còn có thể nhịn một hai, giờ thì hoàn toàn mặc kệ, mỗi khi Tạ Phong kia ra cửa, đều sẽ cảm nhận được có vô số người đang chỉ trỏ, liếc mắt đưa ghèn vào y, điều này khiến cho Tạ Phong xưa nay tự cho mình là văn nhân, sau này quyết chí muốn đi con đường làm quan, làm sao chịu nổi. Vì thế không thể không đóng chặt cửa nhà, suốt ngày buồn khổ than thở, cộng thêm mắng Tề Mai Mai không hiểu chuyện.
Nếu nói, đối với chuyện hai vợ chồng họ hòa ly, người nào cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, dứt khoát là Hồ thị rồi.
“Tướng công, còn đang cặm cụi đọc sách à? Nghỉ một chút đi, uống chén chè hạt sen thiếp thân nấu nè.”
Tạ Phong buông sách, nhìn Hồ thị đứng trước mặt, chỉ thấy thị một thân váy trắng, nhu nhu nhược nhược đứng nơi đó, ánh mắt nhìn hắn hoàn toàn là đau lòng ái mộ, trong lòng không khỏi rung động, kéo tay thị nói: “A Dao, bây giờ ta mới biết, ai mới là người chân chính tốt với ta.”
“Tướng công!” Hồ thị nũng nịu một tiếng, yểu điệu tựa vào lòng Tạ Phong, nức nở không thành tiếng: “Đều do A Dao không tốt, không có một thân thế tốt, không thể giúp ích cho tướng công giống như chủ mẫu được.”
“Đừng nhắc đến người phụ nữ kia nữa!” Tạ Phong biến sắc, có phần hổn hển gầm lên: “Cũng do ả, mà khiến ta giờ biến thành trò cười!”
Hồ thị ngầm hé miệng cười, thanh âm càng thêm ôn nhu, bàn tay nhỏ trắng nõn chậm rãi vuốt ve lồng ngực Tạ Phong, dịu dàng nói: “Tướng công đừng nóng. Tề thị kia làm vậy, đơn giản là ỷ nhà mình có chút tiền tài mà thôi, sĩ nông công thương, thị chẳng qua cũng chỉ xuất thân thương gia thấp hèn nhất mà thôi, tướng công chịu cưới thị đã là ủy khuất rồi, Tề thị kia còn không biết tốt xấu, vứt mặt mũi tướng công không thèm quan tâm như vậy, thiếp thân thấy mà đau lòng muốn chết.”
Tạ Phong nghe thấy lời này, lập tức cảm thấy Hồ thị đã nói đến tâm khảm mình, kể từ khi y lấy Tề Mai Mai, đám đồng liêu đồng học của y mỗi lần gặp mặt đều lấy đó ra mà trêu chọc một phen, dần dà, trong lòng Tạ Phong làm sao có thể dễ chịu? Cho nên trong bất tri bất giác liền đem nỗi “oán hận” không tên này trút lên đầu Tề Mai Mai, mỗi khi mẫu thân chì chiết gây khó dễ cho thê tử, trong lòng y chẳng những không cảm thấy đau lòng áy náy ngược lại có loại cảm giác khoái trá đã đè ép được nàng.
“… Hơn nữa tướng công đại tài như vậy” Hồ thị ngửa đầu, trong đôi mắt đẹp ngập đầy sùng bái: “Thi hương năm nay nhất định có thể trúng, đến lúc đó có công danh rồi, đám người khua môi múa mép kia tự nhiên cũng sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng thôi.”
“Lời này của Dao Nhi rất đúng!” Tạ Phong nghe vậy ánh mắt quả nhiên sáng rỡ, y đối với tài học của mình luôn luôn có chút tự phụ, trong mắt y, chuyện mình liên tiếp hai lần không trúng, chẳng qua cũng chỉ là kém may mắn mà thôi, lần này, ắt hẳn sẽ đậu.
“Thật không hổ là đóa hoa khéo hiểu lòng người của ta a!” Tạ Phong cười phong lưu phóng khoáng nói: “Không biết so với cọp cái kia tốt hơn bao nhiêu lần đây!”
“Tướng công…”
“Nương tử…”
Không nói đến đôi nam nữ này ở đây cấp tốc hừng hực quấn lấy nhau thế nào, mà nói Tô Tuệ Nương lúc này, đêm đã khuya, hai vợ chồng đang nằm trên giường trò chuyện.
“… Ta đã để Mai Mai đến ôn tuyền sơn trang nhà chúng ta…” Tô Tuệ Nương nhẹ giọng nói: “Nơi đó không khí tốt lại yên tĩnh, là một nơi tốt để tịnh dưỡng.”
“Ừ, bảo cô ta ở đó đến khi thi hương kết thúc hẵng về!” Yến Hoằng Chân lười biếng ngáp một cái: “Đến lúc đó mọi chuyện cũng xử lý xong rồi.”
Tô Tuệ Nương không hỏi hắn rốt cuộc định xử lý thế nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Hồng Lư là một trong số ít bằng hữu của Tạ Phong ở kinh thành, khi y lâm vào thời điểm bấp bênh như thế, đối phương còn có thể đối xử với y trước sau như một, thực khiến Tạ Phong cảm động không thôi.
“Đại trượng phu lo gì không có vợ!” Hai người rượu chạy lên não, ai nấy mặt đỏ tía tai: “Nữ, nữ nhân kia muốn hòa, hòa ly đâu có chuyện dễ dàng như vậy!” Triệu Hồng Lư phe phẩy cánh tay, cười đến là lớn lối: “Một mụ đàn bà, chỉ có chúng ta bỏ họ, còn muốn hòa, hòa ly, có mà nằm mơ!”
“Triệu huynh nói rất đúng!” Tạ Phong ấy là tìm được tri âm: “Tiện nhân kia ỷ nhà mình có chút liên hệ với phu nhân Võ tiến bá là không thèm coi ta ra gì, thực đáng hận!”
“Quyền thế bức mắt người, Tạ huynh Võ tiến bá kia ấy mà là bề tôi tâm phúc của đương kim hoàng thượng, không phải người mà những kẻ công danh chưa thành như chúng ta có thể đối phó, ngàn vạn không thể chống chọi a!”
Tạ Phong sao không biết những điều này, mặt mày tối tăm hừ nặng một tiếng. “Chỉ đợi ta lần này ghi danh bảng vàng, xem xem còn ai dám xem thường ta!”
“Tạ huynh nói rất đúng!” Triệu Hồng Lư kia cười hềnh hệch, sau đó từ trong tay áo móc ra một tờ ngân phiếu trăm lượng đưa cho y: “Chút tiền này hiền đệ cầm trước, vạn sự cứ chờ đến sau thi hương hẵng nói!”
Tạ Phong thấy ngân phiếu trong lòng cực kỳ cảm động, kể từ khi Tề Mai Mai đi, trong nhà chẳng còn tiền bạc, trong khoảng thời gian này toàn dựa vào Hồ thị cầm bán chút ít đồ trang sức sống qua ngày, đây đối với Tạ Phong đã sớm tiêu tiền như nước hưởng thụ thành quen mà nói, có khác nào hành hạ.
Nhàn thoại khoan nói, chớp mắt lại qua hai tháng, Tạ Phong kia cũng không tiếp tục đến chỗ Tề Phương hoặc cửa hàng tìm vợ, chỉ toàn tâm toàn ý ở trong nhà ôn thi, mà Triệu Hồng Lư kia trước sau giúp đỡ tiền bạc vài lần, hai người càng tâm đầu ý hợp, kết thành tri âm.
Cứ thế, thời gian đã đến ngày thi hương.
Sáng sớm, Tạ Phong đã rời giường, Tạ mẫu, Hồ thị còn có tỷ tỷ của Tạ Phong, ba người đều dậy từ rất sớm, ân cần hỏi han Tạ Phong, ánh mắt nhìn y cũng đầy mong đợi, đặc biệt là Hồ thị chốc chốc lo cái này, chốc chốc lo cái kia, Tạ Phong bèn cười nói: “Tất cả đồ vật cần có trong cuộc thi Triệu huynh đã thay ta chuẩn bị thỏa đáng rồi, Dao Nhi không cần phải lo lắng.”
Hồ thị nhìn thấy cái rương trúc cực kỳ tinh xảo bên người trượng phu, không khỏi có phần kinh ngạc nói: “Đây là Rương Trạng nguyên của Bát Bảo Trai bán sao, nghe nói bên trong chẳng những chứa giấy và bút mực còn có vải che mưa, than đá, toàn những vật phẩn cần thiết nhất đẳng, mỗi một cái rương như vầy đã tốn 150 lượng bạc rồi!”
“Thật ư!” Không đợi Tạ Phong nói cái gì, Tạ mẫu cùng Tạ tỷ hai người mặt sáng choang sờ tới, đông sờ sờ tây mò mò: “Cái rương thế này, mà trị giá ngần ấy tiền a! Phong Nhi à, con phải giữ gìn cẩn thận, nói không chừng lần sau còn…”
“Lão phu nhân!” Hồ thị đột nhiên gọi một tiếng: “Ngài nói cái gì vậy, tướng công lần này chắc chắn đậu Trạng nguyên, nào còn có lần sau cái gì!”
“Đúng đúng đúng!!! Đệ đệ nhất định có thể làm được!!” Tạ tỷ vội vàng nói tiếp.
Tạ Phong có chút phiền chán liếc nhìn chị và mẹ, âm thầm lắc đầu, khinh thường xì một tiếng: dốt nát.
Ngồi xe ngựa đến trường thi, một nơi rộng lớn người cũng đông nghìn nghịt, Tạ Phong đã thi qua hai lần thành ra tương đối có kinh nghiệm, nên cũng không nóng nảy, chỉ ở trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi. Đợi đến một tiếng chiêng trống trỗi lên, là biết các thí sinh nên vào trường thi.
Lúc này bên ngoài trường thi đã xếp một hàng dài rồng rắn, có quan binh trong tay cầm đao thương canh gác tại hai bên, ánh mắt như đao rà soát tới lui, từng thí sinh vào trường thi đều được kiểm tra kỹ càng, từ quần áo mặc trên người đến vật phẩm tùy thân mang theo. Tạ Phong biết đây là đang kiểm tra gian lận, nếu ở đây bị lục soát ra thứ gì, thí sinh chẳng những sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi ngay lập tức, hơn nữa sẽ bị quan viên ghi vào hồ sơ, đời này chẳng khác nào dứt đường làm quan.
Từ sáng sớm đợi đến giữa trưa, rốt cục đến phiên Tạ Phong.
Đứng ở nơi đó, y vẻ mặt thản nhiên mặc cho họ soát người.
Hai tay quan binh lục soát thân thể y, ngoài ra còn có hai người đang kiểm tra rương trúc tùy thân của Tạ Phong.
“Cẩn thận chút, đừng làm vỡ nghiên mực, đây chính là nghiên mực Hồ Châu thượng đẳng đấy!” Nhìn họ tay chân vụng về, Tạ Phong không khỏi cau mày nhắc.
Một binh sĩ trong đó đang cúi đầu ra bên ngoài lấy đồ nghe vậy, bỗng ngẩng đầu, khẽ liếc y một cái, lộ ra biểu tình cười như không cười, bỗng nhiên giơ cái rương trúc lên thật cao, đập mạnh xuống đất một cái, Tạ Phong biến sắc, thoáng chốc quắc mắt quay sang nhìn gã. Song đúng lúc này, binh sĩ kia lại đột nhiên thốt lên nghi hoặc, chỉ vào một quyển sách mỏng chẳng biết từ trong rương rơi ra từ lúc nào, hô: “Đại nhân, thí sinh này gian lận.”
Tạ Phong bỗng chốc đờ đẫn ra đó, y trợn mắt hốc mồm nhìn quyển sách mỏng kia, đây đây đây đây là ——
Tạ Phong sẽ dễ dàng đồng ý hòa ly như vậy ư? Đáp án là: Đương nhiên không biết.
Luật pháp Đại Thụy quy định, “Hòa ly” là phải được hai bên vợ chồng đồng ý, đồng thời mỗi bên phải đưa ra thư hòa ly, nếu không thì hòa ly không có hiệu lực. Mà Tạ Phong xem ra, lần này hoàn toàn là Tề Mai Mai cố tình gây sự, hờn dỗi mà thôi, cô ta từng đối với mình tình ý nhiệt liệt như vậy, sao sẽ nói hoà ly là hòa ly cho được, vả lại còn tại lúc con gái bọn họ vừa mới sinh?
Tạ Phong trăm tư khó giải. Còn Tạ mẫu kia sau khi Tề Mai Mai đi rồi, ngược lại vỡ miệng chửi đổng lên một lúc lâu, không ngừng nói chưa từng thấy đứa con dâu nào như vậy, bất hiếu, ghen đố, còn chỉ biết sinh con gái, cần nó có ích gì? Đi rồi càng tốt! Tuy nhiên, màn chửi rủa của mụ cũng chỉ kéo dài đến tối hôm đó, lúc Tề Mai Mai đi, quả thật là hoàn toàn quán triệt chủ trương của Tô Tuệ Nương, trên cơ bản là mang đi tất cả trong nhà, cho nên đột nhiên, Tạ mẫu phát hiện, đám nha hoàn mọi ngày hầu hạ mình đều không thấy đâu cả, thậm chí ngay cả ba bữa cũng không có người làm, đến chỗ nhi tử đòi tiền, chỉ lấy được hai chữ “không có”. Tạ mẫu tức khắc liền lúng túng, không nói Tề Mai Mai không tốt nữa, trái lại liên tiếp giựt giây Tạ Phong đến nhà mẹ vợ đón Tề Mai Mai “giận dỗi” trở về. Tạ Phong âu cũng nghe lời đi, nhưng liên tục bảy ngày bị sập cửa vào mặt, còn được cho hay Tề Mai Mai đã đến chỗ khác tịnh dưỡng rồi, không có nhà. Bấy giờ đã chọc giận y, trong lòng thầm quyết định đợi Tề Mai Mai về rồi, kiểu gì cũng phải cho cô ta biết chút lễ độ.
Mà đồng thời lúc này, tin đồn về Tạ gia bắt đầu truyền bá khắp hàng xóm láng giềng, gì mà tiểu thiếp lớn lối bức chính thê bỏ đi; nào là Tạ tú tài vong ân phụ nghĩa ăn cây táo rào cây sung; rồi mẹ chồng tham lam muốn ép con dâu lấy gia sản, từng cái từng cái, đều nói đến có hình có dạng như thể xảy ra trước mắt họ vậy. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Điều này cũng không trách sức tưởng tượng của quần chúng nhân dân quá phong phú, thật sự là những lời này đều có cơ sở. Hồi đầu lúc Tề Mai Mai thành thân, nói là lấy chồng kỳ thật giống như “kén rể” vậy, ở điểm này, có thể nói Tề Mai Mai là có ân với Tạ Phong. Thứ hai, trong lúc thê tử mang thai, Tạ Phong lại nạp mỹ thiếp, hơn nữa mỹ thiếp này còn là một ả kiêu căng phách lối, chẳng những dám tự động lấy đồ cưới của chủ mẫu, còn làm hại chủ mẫu sinh non thiếu chút nữa ngủm luôn, cái hạng hồ ly tinh này kể cả có giết ngay tại chỗ cũng lợi cho ả rồi, nhưng người ta đến bây giờ vẫn còn rất tốt, à, nghe nói ngày thứ ba chủ mẫu về nhà mẹ đẻ, ả đã được đại phu chẩn ra có thai. Đây chẳng lẽ còn chưa thể nói rõ lên điều gì? Cuối cùng, mẹ của Tạ tú tài kia, ghê gớm ra mặt, hàng xóm nhắc tới Tạ mẫu đều sẽ tới tấp nhổ một ngụm: ác độc, điêu ngoa, xảo trá, đến ngõ này chưa tới nửa năm, căn bản là sinh sự với hầu hết hàng xóm chung quanh. Cái gọi là giậu đổ bìm leo, ban đầu mọi người nể mặt Tề Mai Mai còn có thể nhịn một hai, giờ thì hoàn toàn mặc kệ, mỗi khi Tạ Phong kia ra cửa, đều sẽ cảm nhận được có vô số người đang chỉ trỏ, liếc mắt đưa ghèn vào y, điều này khiến cho Tạ Phong xưa nay tự cho mình là văn nhân, sau này quyết chí muốn đi con đường làm quan, làm sao chịu nổi. Vì thế không thể không đóng chặt cửa nhà, suốt ngày buồn khổ than thở, cộng thêm mắng Tề Mai Mai không hiểu chuyện.
Nếu nói, đối với chuyện hai vợ chồng họ hòa ly, người nào cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, dứt khoát là Hồ thị rồi.
“Tướng công, còn đang cặm cụi đọc sách à? Nghỉ một chút đi, uống chén chè hạt sen thiếp thân nấu nè.”
Tạ Phong buông sách, nhìn Hồ thị đứng trước mặt, chỉ thấy thị một thân váy trắng, nhu nhu nhược nhược đứng nơi đó, ánh mắt nhìn hắn hoàn toàn là đau lòng ái mộ, trong lòng không khỏi rung động, kéo tay thị nói: “A Dao, bây giờ ta mới biết, ai mới là người chân chính tốt với ta.”
“Tướng công!” Hồ thị nũng nịu một tiếng, yểu điệu tựa vào lòng Tạ Phong, nức nở không thành tiếng: “Đều do A Dao không tốt, không có một thân thế tốt, không thể giúp ích cho tướng công giống như chủ mẫu được.”
“Đừng nhắc đến người phụ nữ kia nữa!” Tạ Phong biến sắc, có phần hổn hển gầm lên: “Cũng do ả, mà khiến ta giờ biến thành trò cười!”
Hồ thị ngầm hé miệng cười, thanh âm càng thêm ôn nhu, bàn tay nhỏ trắng nõn chậm rãi vuốt ve lồng ngực Tạ Phong, dịu dàng nói: “Tướng công đừng nóng. Tề thị kia làm vậy, đơn giản là ỷ nhà mình có chút tiền tài mà thôi, sĩ nông công thương, thị chẳng qua cũng chỉ xuất thân thương gia thấp hèn nhất mà thôi, tướng công chịu cưới thị đã là ủy khuất rồi, Tề thị kia còn không biết tốt xấu, vứt mặt mũi tướng công không thèm quan tâm như vậy, thiếp thân thấy mà đau lòng muốn chết.”
Tạ Phong nghe thấy lời này, lập tức cảm thấy Hồ thị đã nói đến tâm khảm mình, kể từ khi y lấy Tề Mai Mai, đám đồng liêu đồng học của y mỗi lần gặp mặt đều lấy đó ra mà trêu chọc một phen, dần dà, trong lòng Tạ Phong làm sao có thể dễ chịu? Cho nên trong bất tri bất giác liền đem nỗi “oán hận” không tên này trút lên đầu Tề Mai Mai, mỗi khi mẫu thân chì chiết gây khó dễ cho thê tử, trong lòng y chẳng những không cảm thấy đau lòng áy náy ngược lại có loại cảm giác khoái trá đã đè ép được nàng.
“… Hơn nữa tướng công đại tài như vậy” Hồ thị ngửa đầu, trong đôi mắt đẹp ngập đầy sùng bái: “Thi hương năm nay nhất định có thể trúng, đến lúc đó có công danh rồi, đám người khua môi múa mép kia tự nhiên cũng sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng thôi.”
“Lời này của Dao Nhi rất đúng!” Tạ Phong nghe vậy ánh mắt quả nhiên sáng rỡ, y đối với tài học của mình luôn luôn có chút tự phụ, trong mắt y, chuyện mình liên tiếp hai lần không trúng, chẳng qua cũng chỉ là kém may mắn mà thôi, lần này, ắt hẳn sẽ đậu.
“Thật không hổ là đóa hoa khéo hiểu lòng người của ta a!” Tạ Phong cười phong lưu phóng khoáng nói: “Không biết so với cọp cái kia tốt hơn bao nhiêu lần đây!”
“Tướng công…”
“Nương tử…”
Không nói đến đôi nam nữ này ở đây cấp tốc hừng hực quấn lấy nhau thế nào, mà nói Tô Tuệ Nương lúc này, đêm đã khuya, hai vợ chồng đang nằm trên giường trò chuyện.
“… Ta đã để Mai Mai đến ôn tuyền sơn trang nhà chúng ta…” Tô Tuệ Nương nhẹ giọng nói: “Nơi đó không khí tốt lại yên tĩnh, là một nơi tốt để tịnh dưỡng.”
“Ừ, bảo cô ta ở đó đến khi thi hương kết thúc hẵng về!” Yến Hoằng Chân lười biếng ngáp một cái: “Đến lúc đó mọi chuyện cũng xử lý xong rồi.”
Tô Tuệ Nương không hỏi hắn rốt cuộc định xử lý thế nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Hồng Lư là một trong số ít bằng hữu của Tạ Phong ở kinh thành, khi y lâm vào thời điểm bấp bênh như thế, đối phương còn có thể đối xử với y trước sau như một, thực khiến Tạ Phong cảm động không thôi.
“Đại trượng phu lo gì không có vợ!” Hai người rượu chạy lên não, ai nấy mặt đỏ tía tai: “Nữ, nữ nhân kia muốn hòa, hòa ly đâu có chuyện dễ dàng như vậy!” Triệu Hồng Lư phe phẩy cánh tay, cười đến là lớn lối: “Một mụ đàn bà, chỉ có chúng ta bỏ họ, còn muốn hòa, hòa ly, có mà nằm mơ!”
“Triệu huynh nói rất đúng!” Tạ Phong ấy là tìm được tri âm: “Tiện nhân kia ỷ nhà mình có chút liên hệ với phu nhân Võ tiến bá là không thèm coi ta ra gì, thực đáng hận!”
“Quyền thế bức mắt người, Tạ huynh Võ tiến bá kia ấy mà là bề tôi tâm phúc của đương kim hoàng thượng, không phải người mà những kẻ công danh chưa thành như chúng ta có thể đối phó, ngàn vạn không thể chống chọi a!”
Tạ Phong sao không biết những điều này, mặt mày tối tăm hừ nặng một tiếng. “Chỉ đợi ta lần này ghi danh bảng vàng, xem xem còn ai dám xem thường ta!”
“Tạ huynh nói rất đúng!” Triệu Hồng Lư kia cười hềnh hệch, sau đó từ trong tay áo móc ra một tờ ngân phiếu trăm lượng đưa cho y: “Chút tiền này hiền đệ cầm trước, vạn sự cứ chờ đến sau thi hương hẵng nói!”
Tạ Phong thấy ngân phiếu trong lòng cực kỳ cảm động, kể từ khi Tề Mai Mai đi, trong nhà chẳng còn tiền bạc, trong khoảng thời gian này toàn dựa vào Hồ thị cầm bán chút ít đồ trang sức sống qua ngày, đây đối với Tạ Phong đã sớm tiêu tiền như nước hưởng thụ thành quen mà nói, có khác nào hành hạ.
Nhàn thoại khoan nói, chớp mắt lại qua hai tháng, Tạ Phong kia cũng không tiếp tục đến chỗ Tề Phương hoặc cửa hàng tìm vợ, chỉ toàn tâm toàn ý ở trong nhà ôn thi, mà Triệu Hồng Lư kia trước sau giúp đỡ tiền bạc vài lần, hai người càng tâm đầu ý hợp, kết thành tri âm.
Cứ thế, thời gian đã đến ngày thi hương.
Sáng sớm, Tạ Phong đã rời giường, Tạ mẫu, Hồ thị còn có tỷ tỷ của Tạ Phong, ba người đều dậy từ rất sớm, ân cần hỏi han Tạ Phong, ánh mắt nhìn y cũng đầy mong đợi, đặc biệt là Hồ thị chốc chốc lo cái này, chốc chốc lo cái kia, Tạ Phong bèn cười nói: “Tất cả đồ vật cần có trong cuộc thi Triệu huynh đã thay ta chuẩn bị thỏa đáng rồi, Dao Nhi không cần phải lo lắng.”
Hồ thị nhìn thấy cái rương trúc cực kỳ tinh xảo bên người trượng phu, không khỏi có phần kinh ngạc nói: “Đây là Rương Trạng nguyên của Bát Bảo Trai bán sao, nghe nói bên trong chẳng những chứa giấy và bút mực còn có vải che mưa, than đá, toàn những vật phẩn cần thiết nhất đẳng, mỗi một cái rương như vầy đã tốn 150 lượng bạc rồi!”
“Thật ư!” Không đợi Tạ Phong nói cái gì, Tạ mẫu cùng Tạ tỷ hai người mặt sáng choang sờ tới, đông sờ sờ tây mò mò: “Cái rương thế này, mà trị giá ngần ấy tiền a! Phong Nhi à, con phải giữ gìn cẩn thận, nói không chừng lần sau còn…”
“Lão phu nhân!” Hồ thị đột nhiên gọi một tiếng: “Ngài nói cái gì vậy, tướng công lần này chắc chắn đậu Trạng nguyên, nào còn có lần sau cái gì!”
“Đúng đúng đúng!!! Đệ đệ nhất định có thể làm được!!” Tạ tỷ vội vàng nói tiếp.
Tạ Phong có chút phiền chán liếc nhìn chị và mẹ, âm thầm lắc đầu, khinh thường xì một tiếng: dốt nát.
Ngồi xe ngựa đến trường thi, một nơi rộng lớn người cũng đông nghìn nghịt, Tạ Phong đã thi qua hai lần thành ra tương đối có kinh nghiệm, nên cũng không nóng nảy, chỉ ở trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi. Đợi đến một tiếng chiêng trống trỗi lên, là biết các thí sinh nên vào trường thi.
Lúc này bên ngoài trường thi đã xếp một hàng dài rồng rắn, có quan binh trong tay cầm đao thương canh gác tại hai bên, ánh mắt như đao rà soát tới lui, từng thí sinh vào trường thi đều được kiểm tra kỹ càng, từ quần áo mặc trên người đến vật phẩm tùy thân mang theo. Tạ Phong biết đây là đang kiểm tra gian lận, nếu ở đây bị lục soát ra thứ gì, thí sinh chẳng những sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi ngay lập tức, hơn nữa sẽ bị quan viên ghi vào hồ sơ, đời này chẳng khác nào dứt đường làm quan.
Từ sáng sớm đợi đến giữa trưa, rốt cục đến phiên Tạ Phong.
Đứng ở nơi đó, y vẻ mặt thản nhiên mặc cho họ soát người.
Hai tay quan binh lục soát thân thể y, ngoài ra còn có hai người đang kiểm tra rương trúc tùy thân của Tạ Phong.
“Cẩn thận chút, đừng làm vỡ nghiên mực, đây chính là nghiên mực Hồ Châu thượng đẳng đấy!” Nhìn họ tay chân vụng về, Tạ Phong không khỏi cau mày nhắc.
Một binh sĩ trong đó đang cúi đầu ra bên ngoài lấy đồ nghe vậy, bỗng ngẩng đầu, khẽ liếc y một cái, lộ ra biểu tình cười như không cười, bỗng nhiên giơ cái rương trúc lên thật cao, đập mạnh xuống đất một cái, Tạ Phong biến sắc, thoáng chốc quắc mắt quay sang nhìn gã. Song đúng lúc này, binh sĩ kia lại đột nhiên thốt lên nghi hoặc, chỉ vào một quyển sách mỏng chẳng biết từ trong rương rơi ra từ lúc nào, hô: “Đại nhân, thí sinh này gian lận.”
Tạ Phong bỗng chốc đờ đẫn ra đó, y trợn mắt hốc mồm nhìn quyển sách mỏng kia, đây đây đây đây là ——
/142
|