Edit: Mạc Thiên Y
Hoàng cung, sóng ngầm mãnh liệt.
Diên Hi cung, chỗ Lệ phi.
Ngũ hoàng tử Chu Thông có phần bất an rúc vào lòng mẫu thân, chốc chốc ngước đầu lên ngó ra cửa cung.
“Nương nương…” thị nữ bên người Lệ phi hối hả chạy vào.
“Thế nào có liên lạc được với nhà mẹ đẻ ta không?”
Thị nữ kia lắc lắc đầu, nhỏ giọng bẩm: “Trong nội cung đã giới nghiêm rồi, tin tức không truyền ra được.”
Lệ phi nghe đến đó, trên mặt rất thất vọng, thị cắn chặt môi, hiển nhiên lúc này cũng hoang mang lo sợ.
“Chỗ hoàng thượng thế nào?” Sau một lúc lâu, thị hỏi: “Có tỉnh lại không?”
“Vẫn còn hôn mê.” Thị nữ kia dè dặt đáp: “Nghe nói là sắp không xong rồi.”
Mặt Lệ phi thoáng chốc trắng bệch, cánh tay ôm tay con trai càng căng chặt.
“Nương nương, ngài phải sớm ra quyết định đi a!”
Đạo lý này Lệ phi sao không rõ, song tốc độ xảy ra sự việc thật sự quá nhanh, ai cũng không ngờ tới hoàng thượng lại đột nhiên bệnh tình nguy kịch. Cho nên có một số việc căn bản là không kịp chuẩn bị. Nếu hoàng thượng cứ thế đi… Lệ phi nhìn con trai trong lòng, trong mắt lóe lên ánh oán giận không phục. Thông Nhi là ấu tử của bệ hạ, thiên tư thông tuệ, vốn rất được phụ hoàng nó yêu thích, nếu hoàng thượng có thể sống thêm mấy năm, để cho Thông Nhi lớn thêm chút ít, chưa chắc không có cơ hội kiếm chác một chút, nhưng bây giờ —— không được, thị tuyệt không cam lòng cứ như vậy ngồi chờ chết.
“Thay y phục cho bổn cung.” Lệ phi đứng lên, nắm chặt tay con trai, từng chữ từng chữ nói: “Bổn cung muốn đích thân hầu bệnh cho hoàng thượng.”
Ngay tại lúc Lệ phi có hành động, tại một thiên điện của Diên Hi cung, Lữ thị đã lâu không xuất hiện, đang chắp tay trước ngực quỳ gối trước tượng phật, vẻ mặt thị vô cùng thành kính, song, giữa hai hàng lông mày lại có một luồng cuồng nhiệt mất tự nhiên. Sau một hồi, thị dừng tay gõ mõ mở hai mắt ra: “Sao con lại tới đây?” thị nhàn nhạt hỏi.
Đứng sau lưng thị chẳng phải Hoài an vương Chu Bình thì ai.
Đối mặt với thái độ lạnh lùng của mẫu thân, trên mặt Chu Bình hiện lên thần sắc bi thương, cậu do dự kêu một tiếng: “Hài nhi lo cho mẫu thân, cho nên…”
“Về đi!” Không đợi cậu nói hết lời, Lữ thị mở miệng ngắt lời: “Trở về ở yên trong điện của mình đi.”
Ở chỗ mẹ đẻ, Chu Bình luôn nhận được sự thờ ơ không mặn không lạt như vầy, thế là, cậu cúi người, thần sắc ảm đạm lui xuống đi men theo hành lang ngọc xanh, tại chỗ khúc quanh bỗng bắt gặp một người.
“Bái kiến Hoài An Vương điện hạ.”
Chu Bình ngẩng đầu nhìn lên, đầu tiên là giật mình một cái, sau đó lộ ra nụ cười thật lòng, cất tiếng gọi: “Yến đại nhân.”
Áo đen giáp bạc, mặt tựa hoa đào, lại có một loại uy thế hiên ngang, kia không phải Yến Hoằng Chân thì là ai.
“Điện hạ đây là muốn đi đâu?”
Trên mặt Chu Bình thoáng vẻ ảm đạm, đáp: “Trở về Khánh dục điện… Yến đại nhân, phụ hoàng, người đã khỏe chưa?” bản tính cậu mặc dù thuần hậu thiện lương. Nhưng dầu sao cũng không ngốc, đã nhiều ngày trong nội cung sóng lớn mãnh liệt như thế sao không phát hiện được, song, Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn lại lấy cớ hoàng đế cần tĩnh dưỡng không nên quấy rầy, ngăn trở tất cả người đến thăm hỏi.
“Hoàng thượng chắc chắn long thể khang phục, điện hạ yên tâm là được.” Yến Hoằng Chân mỉm cười với cậu, bộ dạng ôn hòa của trưởng bối: “Nhưng trước đó, điện hạ vẫn nên chờ trong cung của mình. Đề phòng có bọn đạo chích nhân cơ hội làm loạn.”
Sau khi nghe được lời này, Chu Bình rùng mình, chắp tay với Yến Hoằng Chân, tỏ vẻ cảm tạ.
Nhìn theo bóng lưng biến mất của Chu Bình, nụ cười bên khóe môi Yến Hoằng Chân từ từ biến mất, sắc mặt hiện lên bóng ma khó lường.
Dưỡng Tâm điện, Hoàng thái tôn.
Phủ Đông cung của thái tử, một đám tâm phúc đều ở đây, một người trong đó đặc biệt khiến người chú ý, chỉ thấy y tuổi chừng ngoài năm mươi, râu hoa râm, tinh thần lại quắc thước, lúc này nói chuyện, người xung quanh đều lộ vẻ mặt lắng nghe, có thể thấy được địa vị y bất phàm. Lão này chính là đại học sĩ của Văn Uyên các, Thái tử Thái Phó Hoàng lão. Lão chẳng những là lão sư của thái tử đã mất, mà con gái còn gả cho Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn làm thế tử phi, là một thành viên kiên định nhất của phe “Thái tôn”.
“Điện hạ, đã nghe ngóng được hoàng thượng có lập di chiếu hay chưa?”
Chu Hậu Văn lắc đầu: “Hoàng tổ phụ cũng chưa lập chiếu thư gì cả.”
Hoàng Thái phó nghe vậy, khẽ cau mày, từ cổ chí kim sau khi tiên hoàng tân thiên, tiếp nhận ngôi vị hoàng đế đều là hoàng tử, trong lịch sử còn chưa có một người nào là Hoàng tôn trực tiếp kế thừa ngôi báu cả. Chu Hậu Văn tuy là con trai của Thái tử, nhưng dù sao cũng không phải Thái tử, dưới tiền đề là chưa có thánh chỉ truyền ngôi, thì không phải danh chính ngôn thuận rồi.
Tình huống như vậy, trong lòng Chu Hậu Văn cũng rõ ràng, song, mặc dù như thế, nội tâm của y lại giống như cỏ dại trong hỏa hoạn điên cuồng thiêu đốt cơn dục vọng có tên “Dã tâm”. Y đã chờ rất lâu rồi, từ thiếu niên tuổi trẻ, cho tới trung niên ba mươi bây giờ. Y vẫn một mực chờ đợi, chờ một ngày hoàng tổ phụ y băng hà, y đăng lâm đế vị.
Nhưng từng năm trôi qua, hoàng tổ phụ vẫn thân thể cường tráng, trong hậu cung tiểu hoàng tử tiểu công chúa từng đứa một sinh ra, lão giống như là có thể sống mãi vậy, khiến Chu Hậu Văn có chút tuyệt vọng.
Thế nhưng…
Nhưng bây giờ khác rồi, đây có thể nói là cơ hội tốt trời ban a, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất – Tấn vương lúc này còn ở đất phong xa xôi. Thành vương bị phế, gần như bị đuổi khỏi hoàng tộc, bên dưới hai đứa bé tuổi còn nhỏ, căn bản không đáng lo. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Mà bản thân y cũng lăn lộn trên triều đình nhiều năm, sau lưng lại có phần lớn quan văn ủng hộ, cứ như vậy thuận lợi đăng cơ, hẳn là không thành vấn đề.
“Điện hạ…” Nhìn vẻ mặt ẩn ẩn cuồng nhiệt của Chu Hậu Văn, Hoàng Thái phó như nhắc nhở: “Hoàng thượng còn chưa có đi đâu.”
Đây cũng là vấn đề chênh lệch thời gian, nếu Chu Trọng Quốc cứ thế chết, thì y liền nhanh như tia chớp leo lên vương vị, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, ai có thể làm gì được y, nhưng vấn đề bây giờ là, lão còn chưa trút hơi thở cuối cùng, mà càng kéo dài đối với Chu Hậu Văn lại càng bất lợi, thám tử báo lại, nói Tấn vương đã nhận được tin, đang ra roi thúc ngựa chạy đến kinh thành. Gã không phải là người dễ đối phó, đấu với gã, cơ hội thắng của Chu Hậu Văn sẽ giảm bớt một nửa. Đột nhiên, một luồng suy nghĩ không khỏi dâng lên trong lòng Chu Hậu Văn, nếu là hoàng tổ phụ có thể nhanh chóng trút hơi thở cuối cùng, thế cũng tốt!
“Điện hạ, không thể vọng động a!” Hoàng Thái phó như thể nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm Chu Hậu Văn, nhắc nhở nói.
“Thái Phó lời ấy sai rồi.” Hiển nhiên, có người rất không đồng ý với suy nghĩ của lão.
Chỉ thấy một vị văn sĩ trẻ tuổi đi lên trước, y mặt mày không râu, một thân áo xanh thoạt nhìn rất có tinh thần: “Thái tôn điện hạ, chính là nhi tử của Thái tử, hoàn toàn xứng đáng là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, hơn nữa nước không thể một ngày không có vua, nói lời đại bất kính lời chứ, bệ hạ bây giờ đã ở ngay lằn ranh hấp hối, e là không sống được bao lâu nữa, chúng ta bây giờ nên trù tính ủng hộ việc đăng cơ của điện hạ ngày sau mới đúng.”
“Không sai!” Lời vừa nói ra, lập tức được rất nhiều người tán đồng: “Hoàng đại học sĩ, cùng với hai vị Các lão Vu – Tần của Nội các, cũng là người ủng hộ điện hạ, nếu hành sự lúc này, phần thắng rất lớn a!” Ủng hộ “công phò vua” đã khiến những người này bắt đầu dần dần mất lý trí, trở nên cuồng nhiệt.
“Nếu là lên ngôi bất chính, thì dẫu cho ngồi lên được vị trí kia, lại có thể thế nào?” Hoàng thái phó thái độ kiên quyết nói: “Thái tôn điện hạ, ngài bây giờ nên bỏ hết tất cả mọi chuyện, toàn tâm toàn ý hầu bệnh hoàng thượng mới là chí lý.”
“Hoàng thái phó…”
“Lời ấy, mỗ không dám gật bừa…”
Tại lúc đám mưu sĩ quanh người bắt đầu mồm năm miệng bảy nghị luận không ngớt, trong đôi mắt Chu Hậu Văn chợt lóe lên hàn quang, giờ này khắc này y cách vị trí chí cao vô thượng kia gần như là có thể đụng tay tới rồi, y cam tâm không làm gì cả, cứ thế chờ sao?
Không!
Y không cam tâm.
Kinh thành, Yến phủ, Tô Tuệ Nương.
Mưa thu mấy ngày liên tục, khiến nhiệt độ giảm nhanh, Tô Tuệ Nương đẩy cửa sổ, thoáng chốc, một luồng khí lạnh bỗng phả vào mặt. Nàng cau mày, vẻ mặt lại ngập sầu lo, con gái không ở bên cạnh, Yến Hoằng Chân lại từ ngày xảy ra chuyện đến nay chưa về nhà, sao không khiến nàng lo cho được?
“Phu nhân, ngài mau đóng cửa sổ lại đi!” Phương Nhi bưng mâm trà đi tới, thấy Tô Tuệ Nương đứng trước cửa sổ, vội khuyên: “Ngài bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, tuyệt đối đừng để bị lạnh.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy vuốt bụng đã hơn bảy tháng, khe khẽ thở dài: “Thật là một thời buổi rối ren a!”
Cứ thế, lại hai ngày trôi qua. Giấy cuối cùng không gói được lửa, một ít lời đồn về bệnh tình nguy kịch của hoàng thượng bắt đầu lưu truyền trong kinh thành, gần như là trong phút chốc, bầu không khí cả kinh thành bắt đầu trở nên dậy sóng mãnh liệt, rất nhiều hoàng thân quốc thích, sĩ tộc quyền quý, hoặc là lựa chọn đóng cửa không ra, hoặc là lựa chọn hoạt động dồn dập.
Yến phủ dĩ nhiên là thuộc nhóm trước, Tô Tuệ Nương sớm ra lệnh đóng cửa phủ không ra, hơn nữa Tiểu Thuận Tử luôn luôn làm việc tại sở Ngũ Thành binh mã cũng đã mang người trở lại, cả một hiệu vệ đội chẵn sáu mươi người, cộng thêm hộ vệ vốn có trong phủ, một đám tầm một trăm người, một ngày 24 giờ, chỗ sáng chỗ tối, bảo vệ tứ phía Yến phủ.
Ngay cả Mộc Hương gả ra phủ rất nhiều năm cũng dẫn con đến cùng phu quân. Tô Tuệ Nương tựa trên gối mềm tán gẫu cùng nàng ta.
Thấy chủ tử lúc nói chuyện, chốc chốc thất thần, Mộc Hương bèn nói: “Phu nhân, chi bằng ngài chợp mắt một chút, cũng tiện dưỡng thần.”
Tối qua Tô Tuệ Nương bị đứa bé trong bụng giày vò hồi lâu, căn bản không ngủ được bao lâu, giờ khó tránh khỏi có chút mệt mỏi. Thế là Mộc Hương liền bưng tới một ly trà ấm an thần, đốt thêm viên hương trong lò hun, mới lui xuống.
Ngoài ý liệu, một giấc này, nàng ngủ rất sâu, nếu không phải nửa đêm, ngoài cửa vang lên tiếng xao động, nàng có lẽ sẽ ngủ đến sáng.
“Mộc Hương” Tô Tuệ Nương ngồi dậy, gọi một tiếng.
“Phu nhân…”
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Nàng mím môi, mặt căng thẳng hỏi
Hoàng cung, sóng ngầm mãnh liệt.
Diên Hi cung, chỗ Lệ phi.
Ngũ hoàng tử Chu Thông có phần bất an rúc vào lòng mẫu thân, chốc chốc ngước đầu lên ngó ra cửa cung.
“Nương nương…” thị nữ bên người Lệ phi hối hả chạy vào.
“Thế nào có liên lạc được với nhà mẹ đẻ ta không?”
Thị nữ kia lắc lắc đầu, nhỏ giọng bẩm: “Trong nội cung đã giới nghiêm rồi, tin tức không truyền ra được.”
Lệ phi nghe đến đó, trên mặt rất thất vọng, thị cắn chặt môi, hiển nhiên lúc này cũng hoang mang lo sợ.
“Chỗ hoàng thượng thế nào?” Sau một lúc lâu, thị hỏi: “Có tỉnh lại không?”
“Vẫn còn hôn mê.” Thị nữ kia dè dặt đáp: “Nghe nói là sắp không xong rồi.”
Mặt Lệ phi thoáng chốc trắng bệch, cánh tay ôm tay con trai càng căng chặt.
“Nương nương, ngài phải sớm ra quyết định đi a!”
Đạo lý này Lệ phi sao không rõ, song tốc độ xảy ra sự việc thật sự quá nhanh, ai cũng không ngờ tới hoàng thượng lại đột nhiên bệnh tình nguy kịch. Cho nên có một số việc căn bản là không kịp chuẩn bị. Nếu hoàng thượng cứ thế đi… Lệ phi nhìn con trai trong lòng, trong mắt lóe lên ánh oán giận không phục. Thông Nhi là ấu tử của bệ hạ, thiên tư thông tuệ, vốn rất được phụ hoàng nó yêu thích, nếu hoàng thượng có thể sống thêm mấy năm, để cho Thông Nhi lớn thêm chút ít, chưa chắc không có cơ hội kiếm chác một chút, nhưng bây giờ —— không được, thị tuyệt không cam lòng cứ như vậy ngồi chờ chết.
“Thay y phục cho bổn cung.” Lệ phi đứng lên, nắm chặt tay con trai, từng chữ từng chữ nói: “Bổn cung muốn đích thân hầu bệnh cho hoàng thượng.”
Ngay tại lúc Lệ phi có hành động, tại một thiên điện của Diên Hi cung, Lữ thị đã lâu không xuất hiện, đang chắp tay trước ngực quỳ gối trước tượng phật, vẻ mặt thị vô cùng thành kính, song, giữa hai hàng lông mày lại có một luồng cuồng nhiệt mất tự nhiên. Sau một hồi, thị dừng tay gõ mõ mở hai mắt ra: “Sao con lại tới đây?” thị nhàn nhạt hỏi.
Đứng sau lưng thị chẳng phải Hoài an vương Chu Bình thì ai.
Đối mặt với thái độ lạnh lùng của mẫu thân, trên mặt Chu Bình hiện lên thần sắc bi thương, cậu do dự kêu một tiếng: “Hài nhi lo cho mẫu thân, cho nên…”
“Về đi!” Không đợi cậu nói hết lời, Lữ thị mở miệng ngắt lời: “Trở về ở yên trong điện của mình đi.”
Ở chỗ mẹ đẻ, Chu Bình luôn nhận được sự thờ ơ không mặn không lạt như vầy, thế là, cậu cúi người, thần sắc ảm đạm lui xuống đi men theo hành lang ngọc xanh, tại chỗ khúc quanh bỗng bắt gặp một người.
“Bái kiến Hoài An Vương điện hạ.”
Chu Bình ngẩng đầu nhìn lên, đầu tiên là giật mình một cái, sau đó lộ ra nụ cười thật lòng, cất tiếng gọi: “Yến đại nhân.”
Áo đen giáp bạc, mặt tựa hoa đào, lại có một loại uy thế hiên ngang, kia không phải Yến Hoằng Chân thì là ai.
“Điện hạ đây là muốn đi đâu?”
Trên mặt Chu Bình thoáng vẻ ảm đạm, đáp: “Trở về Khánh dục điện… Yến đại nhân, phụ hoàng, người đã khỏe chưa?” bản tính cậu mặc dù thuần hậu thiện lương. Nhưng dầu sao cũng không ngốc, đã nhiều ngày trong nội cung sóng lớn mãnh liệt như thế sao không phát hiện được, song, Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn lại lấy cớ hoàng đế cần tĩnh dưỡng không nên quấy rầy, ngăn trở tất cả người đến thăm hỏi.
“Hoàng thượng chắc chắn long thể khang phục, điện hạ yên tâm là được.” Yến Hoằng Chân mỉm cười với cậu, bộ dạng ôn hòa của trưởng bối: “Nhưng trước đó, điện hạ vẫn nên chờ trong cung của mình. Đề phòng có bọn đạo chích nhân cơ hội làm loạn.”
Sau khi nghe được lời này, Chu Bình rùng mình, chắp tay với Yến Hoằng Chân, tỏ vẻ cảm tạ.
Nhìn theo bóng lưng biến mất của Chu Bình, nụ cười bên khóe môi Yến Hoằng Chân từ từ biến mất, sắc mặt hiện lên bóng ma khó lường.
Dưỡng Tâm điện, Hoàng thái tôn.
Phủ Đông cung của thái tử, một đám tâm phúc đều ở đây, một người trong đó đặc biệt khiến người chú ý, chỉ thấy y tuổi chừng ngoài năm mươi, râu hoa râm, tinh thần lại quắc thước, lúc này nói chuyện, người xung quanh đều lộ vẻ mặt lắng nghe, có thể thấy được địa vị y bất phàm. Lão này chính là đại học sĩ của Văn Uyên các, Thái tử Thái Phó Hoàng lão. Lão chẳng những là lão sư của thái tử đã mất, mà con gái còn gả cho Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn làm thế tử phi, là một thành viên kiên định nhất của phe “Thái tôn”.
“Điện hạ, đã nghe ngóng được hoàng thượng có lập di chiếu hay chưa?”
Chu Hậu Văn lắc đầu: “Hoàng tổ phụ cũng chưa lập chiếu thư gì cả.”
Hoàng Thái phó nghe vậy, khẽ cau mày, từ cổ chí kim sau khi tiên hoàng tân thiên, tiếp nhận ngôi vị hoàng đế đều là hoàng tử, trong lịch sử còn chưa có một người nào là Hoàng tôn trực tiếp kế thừa ngôi báu cả. Chu Hậu Văn tuy là con trai của Thái tử, nhưng dù sao cũng không phải Thái tử, dưới tiền đề là chưa có thánh chỉ truyền ngôi, thì không phải danh chính ngôn thuận rồi.
Tình huống như vậy, trong lòng Chu Hậu Văn cũng rõ ràng, song, mặc dù như thế, nội tâm của y lại giống như cỏ dại trong hỏa hoạn điên cuồng thiêu đốt cơn dục vọng có tên “Dã tâm”. Y đã chờ rất lâu rồi, từ thiếu niên tuổi trẻ, cho tới trung niên ba mươi bây giờ. Y vẫn một mực chờ đợi, chờ một ngày hoàng tổ phụ y băng hà, y đăng lâm đế vị.
Nhưng từng năm trôi qua, hoàng tổ phụ vẫn thân thể cường tráng, trong hậu cung tiểu hoàng tử tiểu công chúa từng đứa một sinh ra, lão giống như là có thể sống mãi vậy, khiến Chu Hậu Văn có chút tuyệt vọng.
Thế nhưng…
Nhưng bây giờ khác rồi, đây có thể nói là cơ hội tốt trời ban a, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất – Tấn vương lúc này còn ở đất phong xa xôi. Thành vương bị phế, gần như bị đuổi khỏi hoàng tộc, bên dưới hai đứa bé tuổi còn nhỏ, căn bản không đáng lo. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Mà bản thân y cũng lăn lộn trên triều đình nhiều năm, sau lưng lại có phần lớn quan văn ủng hộ, cứ như vậy thuận lợi đăng cơ, hẳn là không thành vấn đề.
“Điện hạ…” Nhìn vẻ mặt ẩn ẩn cuồng nhiệt của Chu Hậu Văn, Hoàng Thái phó như nhắc nhở: “Hoàng thượng còn chưa có đi đâu.”
Đây cũng là vấn đề chênh lệch thời gian, nếu Chu Trọng Quốc cứ thế chết, thì y liền nhanh như tia chớp leo lên vương vị, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, ai có thể làm gì được y, nhưng vấn đề bây giờ là, lão còn chưa trút hơi thở cuối cùng, mà càng kéo dài đối với Chu Hậu Văn lại càng bất lợi, thám tử báo lại, nói Tấn vương đã nhận được tin, đang ra roi thúc ngựa chạy đến kinh thành. Gã không phải là người dễ đối phó, đấu với gã, cơ hội thắng của Chu Hậu Văn sẽ giảm bớt một nửa. Đột nhiên, một luồng suy nghĩ không khỏi dâng lên trong lòng Chu Hậu Văn, nếu là hoàng tổ phụ có thể nhanh chóng trút hơi thở cuối cùng, thế cũng tốt!
“Điện hạ, không thể vọng động a!” Hoàng Thái phó như thể nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm Chu Hậu Văn, nhắc nhở nói.
“Thái Phó lời ấy sai rồi.” Hiển nhiên, có người rất không đồng ý với suy nghĩ của lão.
Chỉ thấy một vị văn sĩ trẻ tuổi đi lên trước, y mặt mày không râu, một thân áo xanh thoạt nhìn rất có tinh thần: “Thái tôn điện hạ, chính là nhi tử của Thái tử, hoàn toàn xứng đáng là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, hơn nữa nước không thể một ngày không có vua, nói lời đại bất kính lời chứ, bệ hạ bây giờ đã ở ngay lằn ranh hấp hối, e là không sống được bao lâu nữa, chúng ta bây giờ nên trù tính ủng hộ việc đăng cơ của điện hạ ngày sau mới đúng.”
“Không sai!” Lời vừa nói ra, lập tức được rất nhiều người tán đồng: “Hoàng đại học sĩ, cùng với hai vị Các lão Vu – Tần của Nội các, cũng là người ủng hộ điện hạ, nếu hành sự lúc này, phần thắng rất lớn a!” Ủng hộ “công phò vua” đã khiến những người này bắt đầu dần dần mất lý trí, trở nên cuồng nhiệt.
“Nếu là lên ngôi bất chính, thì dẫu cho ngồi lên được vị trí kia, lại có thể thế nào?” Hoàng thái phó thái độ kiên quyết nói: “Thái tôn điện hạ, ngài bây giờ nên bỏ hết tất cả mọi chuyện, toàn tâm toàn ý hầu bệnh hoàng thượng mới là chí lý.”
“Hoàng thái phó…”
“Lời ấy, mỗ không dám gật bừa…”
Tại lúc đám mưu sĩ quanh người bắt đầu mồm năm miệng bảy nghị luận không ngớt, trong đôi mắt Chu Hậu Văn chợt lóe lên hàn quang, giờ này khắc này y cách vị trí chí cao vô thượng kia gần như là có thể đụng tay tới rồi, y cam tâm không làm gì cả, cứ thế chờ sao?
Không!
Y không cam tâm.
Kinh thành, Yến phủ, Tô Tuệ Nương.
Mưa thu mấy ngày liên tục, khiến nhiệt độ giảm nhanh, Tô Tuệ Nương đẩy cửa sổ, thoáng chốc, một luồng khí lạnh bỗng phả vào mặt. Nàng cau mày, vẻ mặt lại ngập sầu lo, con gái không ở bên cạnh, Yến Hoằng Chân lại từ ngày xảy ra chuyện đến nay chưa về nhà, sao không khiến nàng lo cho được?
“Phu nhân, ngài mau đóng cửa sổ lại đi!” Phương Nhi bưng mâm trà đi tới, thấy Tô Tuệ Nương đứng trước cửa sổ, vội khuyên: “Ngài bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, tuyệt đối đừng để bị lạnh.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy vuốt bụng đã hơn bảy tháng, khe khẽ thở dài: “Thật là một thời buổi rối ren a!”
Cứ thế, lại hai ngày trôi qua. Giấy cuối cùng không gói được lửa, một ít lời đồn về bệnh tình nguy kịch của hoàng thượng bắt đầu lưu truyền trong kinh thành, gần như là trong phút chốc, bầu không khí cả kinh thành bắt đầu trở nên dậy sóng mãnh liệt, rất nhiều hoàng thân quốc thích, sĩ tộc quyền quý, hoặc là lựa chọn đóng cửa không ra, hoặc là lựa chọn hoạt động dồn dập.
Yến phủ dĩ nhiên là thuộc nhóm trước, Tô Tuệ Nương sớm ra lệnh đóng cửa phủ không ra, hơn nữa Tiểu Thuận Tử luôn luôn làm việc tại sở Ngũ Thành binh mã cũng đã mang người trở lại, cả một hiệu vệ đội chẵn sáu mươi người, cộng thêm hộ vệ vốn có trong phủ, một đám tầm một trăm người, một ngày 24 giờ, chỗ sáng chỗ tối, bảo vệ tứ phía Yến phủ.
Ngay cả Mộc Hương gả ra phủ rất nhiều năm cũng dẫn con đến cùng phu quân. Tô Tuệ Nương tựa trên gối mềm tán gẫu cùng nàng ta.
Thấy chủ tử lúc nói chuyện, chốc chốc thất thần, Mộc Hương bèn nói: “Phu nhân, chi bằng ngài chợp mắt một chút, cũng tiện dưỡng thần.”
Tối qua Tô Tuệ Nương bị đứa bé trong bụng giày vò hồi lâu, căn bản không ngủ được bao lâu, giờ khó tránh khỏi có chút mệt mỏi. Thế là Mộc Hương liền bưng tới một ly trà ấm an thần, đốt thêm viên hương trong lò hun, mới lui xuống.
Ngoài ý liệu, một giấc này, nàng ngủ rất sâu, nếu không phải nửa đêm, ngoài cửa vang lên tiếng xao động, nàng có lẽ sẽ ngủ đến sáng.
“Mộc Hương” Tô Tuệ Nương ngồi dậy, gọi một tiếng.
“Phu nhân…”
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Nàng mím môi, mặt căng thẳng hỏi
/142
|