Edit: Mạc Thiên Y
“Được rồi, Tuệ tỷ tỷ, đừng khóc nữa!” Nhìn thê tử ỷ tại cửa hai mắt vẫn lưu luyến vọng xa, Yến Hoằng Chân vểnh cao khóe miệng nói: “Kiệu hoa cũng đi một khắc đồng hồ rồi.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy giơ khăn tay lau mắt, có chút ngẹn ngào nói: “Không sao rồi, chúng ta trở về đi!”
Nhìn nàng như vậy căn bản chẳng giống không sao gì cả, Yến Hoằng Chân thầm thở dài, ôm vai thê tử, giọng có bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu nói: “Con cái lớn rồi, vốn phải rời đi, có thể vĩnh viễn bầu bạn cạnh nàng cũng chỉ có ta thôi.”
Tô Tuệ Nương liếc hắn, khóe miệng co giật, người này thật đúng là không có lúc nào là quên nói mấy lời buồn nôn.
“Phu nhân…” Đang nói chuyện, Phương Nhi từ phía sau bước nhanh tới: “Phu nhân, thiếu gia đòi tỷ tỷ, đang khóc dữ lắm ạ!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy cũng không đoái hoài tới hắn, lập tức bước vội vào phòng, một bên Yến Hoằng Chân trố hai mắt nhìn, nghĩ bụng, được, còn một đứa cản trở nữa!
Cứ thế lại qua ba ngày, là ngày Duyên tỷ nhi lại mặt. Cô gả cho hoàng tử, theo lý mà nói là có thể không cần trở về, nhưng Duyên tỷ nhi không chỉ trở về, phía sau còn thêm một người tròn trịa.
Hai người vào phòng, Tô Tuệ Nương cùng Yến Hoằng Chân hành lễ quân thần trước, sau đó Duyên tỷ nhi cùng Hoài An Vương mới hành lễ trưởng bối cho hai người.
Tô Tuệ Nương trước kia từng nhiều lần gặp Chu Bình, khi đó nàng thật sự không ngờ tới, người này về sau sẽ trở thành con rể mình. Thành thử lúc này gặp lại cảm giác không giống nhau, ban đầu cảm thấy bộ dạng đối phương có phần béo ụt ịt, bây giờ thì cảm giác dáng vẻ đối phương là tròn đầy phúc hậu, lúc trước cảm thấy đối phương tính tình mềm yếu, bây giờ thì cảm thấy, mềm yếu tốt hơn a, nam nhân mềm lòng mới biết niệm tình cũ, dẫu sau này thay lòng, con gái cũng có thể duy trì phân vị, không đến mức bị ức hiếp. Nếu nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, đại khái là như vậy.
Tô Tuệ Nương tất nhiên có chuyện riêng muốn nói với con gái, hai mẹ con bèn ném đôi cha vợ con rể, đi tâm sự riêng.
“Thế nào, Vương gia đối với con tốt chứ?” thành hôn chưa quá ba ngày, kỳ thật có thể nhìn ra cái gì chứ? Nhưng Tô Tuệ Nương cũng hy vọng con gái sống tốt, cũng hy vọng có thể chính tai nghe thấy một tiếng: “Mẹ, con sống rất tốt.”
“Dám không tốt?” Duyên tỷ nhi ngẩng cao đầu, dáng vẻ khí phách ngút trời.
Tô Tuệ Nương thấy vậy không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời mang chút cảnh cáo nói: “Con cũng đừng tùy hứng a, cậu ta không chỉ phu quân con, còn là vương gia đấy!”
“Mẹ, mẹ không biết đâu, hắn thích con như vậy.” Nói đến đây Duyên tỷ nhi tựa hồ cũng mang chút buồn rầu: “Nếu con muốn ôn nhu với hắn một chút, hắn liền tức khắc bày ra vẻ mặt thương tâm, nếu con dữ với hắn, hắn sẽ thật cao hứng, vui cả ngày…”
Tô Tuệ Nương nghe lời này lập tức hắc tuyến không thôi, Hoài An Vương kia sẽ không có vấn đề đầu óc gì đó chứ, lại có tập tính như vậy.
“Dù sao mẹ cứ yên tâm đi!” Duyên tỷ nhi làm ra biểu tình nụ hôn nhỏ, trong miệng lại hơi ngượng ngùng nói: “Hắn, hắn đối với con vô cùng tốt.”
Nếu không phải cậu ta tốt với con, con cũng đã sớm thích cậu ta rồi, người làm mẹ đây có thể đồng ý mối hôn sự này nha, dù liều cả tính mạng cũng không thể để con bé rơi vào hố lửa kia a ~~ Tô Tuệ Nương thầm phiền muộn trong lòng, song bất kể nói thế nào, nhìn dáng vẻ thẹn thùng đầy mặt, hạnh phúc tùy ý của con gái, nàng rốt cuộc cũng an ủi được phần nào.
“Tình cảm giữa vợ chồng quý ở thật lòng.” Tô Tuệ Nương kéo tay con dịu dàng nói: “Chuyện của Hoài An Vương con cũng biết, cậu ấy thuở nhỏ không được cha mẹ yêu thương lại sống trong cung một nơi lạnh nhạt như vậy, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định là rất tịch mịch. Con đã gả cho cậu ấy thì đã là phu thê nhất thể, niềm vui của cậu ta là niềm vui của con, nỗi khổ của cậu ấy sẽ là nỗi khổ của con, phải học được thương người, cũng phải học cách làm một người vợ tốt.”
“Dạ!” Duyên tỷ nhi trịnh trọng gật đầu: “Ý mẹ con hiểu.”
Tô Tuệ Nương thấy con hiểu thật, mới mỉm cười.
“… Nói đi nói lại” Duyên tỷ nhi đảo tròn con ngươi, lại lộ ra vẻ nghịch ngợm, kéo tay mẫu thân nhõng nhẽo: “Mẹ cả đời này, còn không phải ăn sạch cha sao, con là con gái mẹ, tất nhiên là trò giỏi hơn thầy mới phải.”
Tô Tuệ Nương nghe lời này sắc mặt đột nhiên đỏ au. Điều này sao có thể giống nhau, giữa nàng và Tiểu Thất đã sớm không chỉ là tình yêu nam nữ đơn giản, giữa họ trộn lẫn quá nhiều điều khắc cốt thâm hậu, tình cảm dĩ nhiên là cô đọng rất nhiều.
Vợ chồng Duyên tỷ nhi ở trong phủ ăn xong cơm trưa, mới trở về phủ trong tiếng làm nũng của Hiên ca nhi: tỷ tỷ đừng đi mà ~~~.
“Hoàng thượng bây giờ rất xem trọng Hoài An Vương.” Yến Hoằng Chân đột nhiên mở miệng nói.
Bế Hiên ca nhi, Tô Tuệ Nương nghe vậy sững người, điều này cũng khó trách, Thành vương, Tấn vương, Hoàng thái tôn, ba nhân tuyển cho ngôi vị hoàng đế đã nghỉ cơm toàn bộ, có thể thừa kế đế vị chỉ còn lại Tứ hoàng tử Chu Bình và Ngũ hoàng tử Chu Thông.
“Sau khi thành thân, hoàng thượng có dự tính cho Hoài An Vương làm việc.”
Đây cũng là ý tứ cho phép đứa con trai này của y bắt đầu tham dự triều chánh.
Chu Trọng Quốc mặc dù yêu ấu tử hơn một ít, nhưng Chu Thông rốt cuộc kém huynh trưởng ba tuổi, đến bây giờ vẫn còn là một thiếu niên choai choai mà thôi.
Mặc dù sớm biết sự tình có thể phát triển theo chiều hướng này, nhưng khi nghe nói như thế, nàng vẫn không kiềm được có chút lo âu: “Lệ phi nương nương nhất định rất không vui cho coi.”
Yến Hoằng Chân cười lạnh một tiếng, đứng chắp tay nói: “Thì tính sao, ngay từ lúc Hoàng thượng chỉ hôn Duyên tỷ nhi cho Hoài An Vương, thị hẳn đã dẹp ý niệm này.”
Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, khẽ thở dài.
®Мαc-ŦЋιεη-Ψ Bốn tháng sau khi Duyên tỷ nhi thành thân, lại có một mối hôn sự được kết hợp.
“Đã định là ấu nữ nhà Sầm thị lang, một tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa…” Đại Thẩm thị buông chén trà trong tay, thao thao nói.
Tô Tuệ Nương nghe vậy trong lòng chợt động, thầm nghĩ, đời này vị Biểu tiểu thư kia không thể không chết nha, hai người họ đã như vậy còn không kết thành nhân duyên, hiển nhiên là duyên phận không dày.
Mấy năm nay, hai nhà qua lại khá gần, nàng và đại Thẩm thị nói chuyện cũng thân, bèn hỏi thẳng: “Vị biểu tiểu thư kia nhà tỷ… không làm loạn lên à?”
“Buồn cười, nó có quậy được gì!!” Đại Thẩm thị trừng mắt phượng, vô cùng có khí thế nói: “Mệnh nó mang sát, đứa con gái ngăn trở con trai tỷ như vậy sao có thể trở thành con dâu nhà họ Đàm tỷ.” Không thể trở thành con dâu Đàm gia không nói, còn không thể vào cửa nhà họ Đàm.
Sát hay không sát gì đó, chỉ sợ không phải nguyên nhân chính, mấu chốt vẫn là gia thế của đối phương thật sự không xứng với Đàm Duy, là con nối dõi duy nhất của Đàm phủ, thê tử hắn cưới phải là người có thể “giúp ích” được trên đủ loại ý nghĩa, vô luận là Lâm Ngữ Yên của kiếp trước, hay là Sầm tiểu thư kia của kiếp này, trong nhà đều là mấy đời kinh doanh, có thân tộc làm quan trong triều. Mà vị biểu tiểu thư kia có cái gì, chẳng qua là đứa con gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, kể cả sống cũng phải nhìn sắc mặt người Đàm gia, điều kiện như vậy, hiển nhiên là không có tư cách trở thành thê tử Đàm Duy.
“Hơn nữa cái dạng kia của con bé muội cũng thấy đấy, hở tí là khóc sướt mướt, đòi chết đòi sống.” Đại Thẩm thị thở dài thườn thượt: “Sớm biết như này, lúc trước tỷ dẫu có mang tiếng ngỗ nghịch mẹ chồng, cũng sẽ không cho nó bước vào cổng lớn Đàm gia chúng ta… đâu phải giúp đỡ nữ cô nhi chứ, mà là dẫn sói vào nhà a.”
Lời của Đại Thẩm thị kỳ thật cũng thực sự, trong đó còn có rất nhiều sự tình không nói rõ.
Sau đó, Lục Song Ảnh đến phủ, Tô Tuệ Nương mới hiểu đầu đuôi sự việc.
Thì ra Đàm Duy kia quả nhiên không hổ tính tình “Tình thánh”, khi biết bản thân không thể thành thân cùng người thương, biểu hiện ra thất thố, cầu khẩn, tức giận, phản kháng chưa từng có. Tuy nhiên, tất cả đều không thể ngăn trở các trưởng bối Đàm gia đứng cùng một chiến tuyến. Đại Thẩm thị lập tức nói với nhi tử, nếu hắn còn ầm ỹ, thị tức khắc gả Quân Ngọc về quê, để hắn cả đời cũng không nhìn thấy. Đàm Duy nghe vậy lập tức hoang mang rối loạn, che mặt khóc không thôi, hắn bên này khóc, Quân tiểu thư người ta bên kia thì đem lụa trắng giắt trên xà nhà. Dù sao một câu nói, sau khi kinh qua đủ loại máu chó hơn mười ngày, hai bên cũng thỏa hiệp, Đàm Duy ngoan ngoãn đi cưới vị tiểu thư Sầm gia kia, Quân Ngọc cô nương thì được phép lấy thân phận thiếp thất vào cửa.
Đây so với “Cầu xin các người, cứ xem con là một con chó nhỏ mèo nhỏ, chỉ cần có thể cho con ở một góc nhỏ bé, lén nhìn huynh ấy là được rồi…” của Quân Ngọc cô nương, cũng xem như quá hài lòng rồi.
“Mà xem đi, thế còn chưa tính là xong đâu.” mặt Lục Song Ảnh trông đầy hả hê: “Đại Thẩm thị cũng không phải là loại người nhân từ nương tay đâu, bây giờ Duy ca nhi bị tiểu hồ ly tinh kia mê hoặc, nếu ra tay trừng trị, sợ sẽ làm Duy ca nhi sinh ra suy nghĩ không tốt, nhưng đã bước vào cửa là khác trước rồi. Thứ nhất, cô ta đã trở thành một đứa thiếp, không phải là biểu tiểu thư gì nữa cả, thân là mẹ chồng còn không phải muốn thu thập thế nào thì thu thập sao. Thứ hai, Duy ca nhi thỏa mãn nguyện vọng rồi, chấp niệm trong lòng khẳng định sẽ không sâu như trước nữa, đến lúc đó tìm cơ hội tách hai đứa nó ra, Duy ca nhi còn không phải sẽ cùng thê tử sống yên ổn.”
Tô Tuệ Nương nghe lời này, cảm thấy hơi có đạo lý.
Kỳ thật con người chính là một loại sinh vật như vậy, thời gian ghi nhớ bi kịch so với hỉ kịch, vĩnh viền nhiều hơn rất nhiều. Đời trước, Quân Ngọc dùng một loại phương thức có chút xúc động rời xa Đàm Duy, đâm ra Đàm Duy nhớ cô ta cả đời, thanh xuân niên thiếu, trong đó khẳng định có tình yêu, nhưng loại tình yêu này lại thật sự khắc sâu như vậy sao? Chẳng lẽ không phải là sự áy náy bất tri bất giác mỹ hóa hình tượng của đối phương, đến cuối cùng, người hắn yêu đến cùng là Quân Ngọc hay là một nữ nhân nhân diện hoàn toàn khác?
Tô Tuệ Nương thở dài trong lòng.
Nửa năm sau khi Duyên tỷ nhi thành hôn, phủ Hoài An vương truyền đến tin vui, Hoài An Vương phi có thai.
Tô Tuệ Nương hay tin, tất nhiên vui mừng quá đỗi, ngày hôm sau tự mình tới cửa thăm nữ nhi, sau khi trở về, nụ cười trên mặt chưa từng tắt.
“Được rồi, Tuệ tỷ tỷ, đừng khóc nữa!” Nhìn thê tử ỷ tại cửa hai mắt vẫn lưu luyến vọng xa, Yến Hoằng Chân vểnh cao khóe miệng nói: “Kiệu hoa cũng đi một khắc đồng hồ rồi.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy giơ khăn tay lau mắt, có chút ngẹn ngào nói: “Không sao rồi, chúng ta trở về đi!”
Nhìn nàng như vậy căn bản chẳng giống không sao gì cả, Yến Hoằng Chân thầm thở dài, ôm vai thê tử, giọng có bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu nói: “Con cái lớn rồi, vốn phải rời đi, có thể vĩnh viễn bầu bạn cạnh nàng cũng chỉ có ta thôi.”
Tô Tuệ Nương liếc hắn, khóe miệng co giật, người này thật đúng là không có lúc nào là quên nói mấy lời buồn nôn.
“Phu nhân…” Đang nói chuyện, Phương Nhi từ phía sau bước nhanh tới: “Phu nhân, thiếu gia đòi tỷ tỷ, đang khóc dữ lắm ạ!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy cũng không đoái hoài tới hắn, lập tức bước vội vào phòng, một bên Yến Hoằng Chân trố hai mắt nhìn, nghĩ bụng, được, còn một đứa cản trở nữa!
Cứ thế lại qua ba ngày, là ngày Duyên tỷ nhi lại mặt. Cô gả cho hoàng tử, theo lý mà nói là có thể không cần trở về, nhưng Duyên tỷ nhi không chỉ trở về, phía sau còn thêm một người tròn trịa.
Hai người vào phòng, Tô Tuệ Nương cùng Yến Hoằng Chân hành lễ quân thần trước, sau đó Duyên tỷ nhi cùng Hoài An Vương mới hành lễ trưởng bối cho hai người.
Tô Tuệ Nương trước kia từng nhiều lần gặp Chu Bình, khi đó nàng thật sự không ngờ tới, người này về sau sẽ trở thành con rể mình. Thành thử lúc này gặp lại cảm giác không giống nhau, ban đầu cảm thấy bộ dạng đối phương có phần béo ụt ịt, bây giờ thì cảm giác dáng vẻ đối phương là tròn đầy phúc hậu, lúc trước cảm thấy đối phương tính tình mềm yếu, bây giờ thì cảm thấy, mềm yếu tốt hơn a, nam nhân mềm lòng mới biết niệm tình cũ, dẫu sau này thay lòng, con gái cũng có thể duy trì phân vị, không đến mức bị ức hiếp. Nếu nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, đại khái là như vậy.
Tô Tuệ Nương tất nhiên có chuyện riêng muốn nói với con gái, hai mẹ con bèn ném đôi cha vợ con rể, đi tâm sự riêng.
“Thế nào, Vương gia đối với con tốt chứ?” thành hôn chưa quá ba ngày, kỳ thật có thể nhìn ra cái gì chứ? Nhưng Tô Tuệ Nương cũng hy vọng con gái sống tốt, cũng hy vọng có thể chính tai nghe thấy một tiếng: “Mẹ, con sống rất tốt.”
“Dám không tốt?” Duyên tỷ nhi ngẩng cao đầu, dáng vẻ khí phách ngút trời.
Tô Tuệ Nương thấy vậy không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời mang chút cảnh cáo nói: “Con cũng đừng tùy hứng a, cậu ta không chỉ phu quân con, còn là vương gia đấy!”
“Mẹ, mẹ không biết đâu, hắn thích con như vậy.” Nói đến đây Duyên tỷ nhi tựa hồ cũng mang chút buồn rầu: “Nếu con muốn ôn nhu với hắn một chút, hắn liền tức khắc bày ra vẻ mặt thương tâm, nếu con dữ với hắn, hắn sẽ thật cao hứng, vui cả ngày…”
Tô Tuệ Nương nghe lời này lập tức hắc tuyến không thôi, Hoài An Vương kia sẽ không có vấn đề đầu óc gì đó chứ, lại có tập tính như vậy.
“Dù sao mẹ cứ yên tâm đi!” Duyên tỷ nhi làm ra biểu tình nụ hôn nhỏ, trong miệng lại hơi ngượng ngùng nói: “Hắn, hắn đối với con vô cùng tốt.”
Nếu không phải cậu ta tốt với con, con cũng đã sớm thích cậu ta rồi, người làm mẹ đây có thể đồng ý mối hôn sự này nha, dù liều cả tính mạng cũng không thể để con bé rơi vào hố lửa kia a ~~ Tô Tuệ Nương thầm phiền muộn trong lòng, song bất kể nói thế nào, nhìn dáng vẻ thẹn thùng đầy mặt, hạnh phúc tùy ý của con gái, nàng rốt cuộc cũng an ủi được phần nào.
“Tình cảm giữa vợ chồng quý ở thật lòng.” Tô Tuệ Nương kéo tay con dịu dàng nói: “Chuyện của Hoài An Vương con cũng biết, cậu ấy thuở nhỏ không được cha mẹ yêu thương lại sống trong cung một nơi lạnh nhạt như vậy, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định là rất tịch mịch. Con đã gả cho cậu ấy thì đã là phu thê nhất thể, niềm vui của cậu ta là niềm vui của con, nỗi khổ của cậu ấy sẽ là nỗi khổ của con, phải học được thương người, cũng phải học cách làm một người vợ tốt.”
“Dạ!” Duyên tỷ nhi trịnh trọng gật đầu: “Ý mẹ con hiểu.”
Tô Tuệ Nương thấy con hiểu thật, mới mỉm cười.
“… Nói đi nói lại” Duyên tỷ nhi đảo tròn con ngươi, lại lộ ra vẻ nghịch ngợm, kéo tay mẫu thân nhõng nhẽo: “Mẹ cả đời này, còn không phải ăn sạch cha sao, con là con gái mẹ, tất nhiên là trò giỏi hơn thầy mới phải.”
Tô Tuệ Nương nghe lời này sắc mặt đột nhiên đỏ au. Điều này sao có thể giống nhau, giữa nàng và Tiểu Thất đã sớm không chỉ là tình yêu nam nữ đơn giản, giữa họ trộn lẫn quá nhiều điều khắc cốt thâm hậu, tình cảm dĩ nhiên là cô đọng rất nhiều.
Vợ chồng Duyên tỷ nhi ở trong phủ ăn xong cơm trưa, mới trở về phủ trong tiếng làm nũng của Hiên ca nhi: tỷ tỷ đừng đi mà ~~~.
“Hoàng thượng bây giờ rất xem trọng Hoài An Vương.” Yến Hoằng Chân đột nhiên mở miệng nói.
Bế Hiên ca nhi, Tô Tuệ Nương nghe vậy sững người, điều này cũng khó trách, Thành vương, Tấn vương, Hoàng thái tôn, ba nhân tuyển cho ngôi vị hoàng đế đã nghỉ cơm toàn bộ, có thể thừa kế đế vị chỉ còn lại Tứ hoàng tử Chu Bình và Ngũ hoàng tử Chu Thông.
“Sau khi thành thân, hoàng thượng có dự tính cho Hoài An Vương làm việc.”
Đây cũng là ý tứ cho phép đứa con trai này của y bắt đầu tham dự triều chánh.
Chu Trọng Quốc mặc dù yêu ấu tử hơn một ít, nhưng Chu Thông rốt cuộc kém huynh trưởng ba tuổi, đến bây giờ vẫn còn là một thiếu niên choai choai mà thôi.
Mặc dù sớm biết sự tình có thể phát triển theo chiều hướng này, nhưng khi nghe nói như thế, nàng vẫn không kiềm được có chút lo âu: “Lệ phi nương nương nhất định rất không vui cho coi.”
Yến Hoằng Chân cười lạnh một tiếng, đứng chắp tay nói: “Thì tính sao, ngay từ lúc Hoàng thượng chỉ hôn Duyên tỷ nhi cho Hoài An Vương, thị hẳn đã dẹp ý niệm này.”
Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, khẽ thở dài.
®Мαc-ŦЋιεη-Ψ Bốn tháng sau khi Duyên tỷ nhi thành thân, lại có một mối hôn sự được kết hợp.
“Đã định là ấu nữ nhà Sầm thị lang, một tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa…” Đại Thẩm thị buông chén trà trong tay, thao thao nói.
Tô Tuệ Nương nghe vậy trong lòng chợt động, thầm nghĩ, đời này vị Biểu tiểu thư kia không thể không chết nha, hai người họ đã như vậy còn không kết thành nhân duyên, hiển nhiên là duyên phận không dày.
Mấy năm nay, hai nhà qua lại khá gần, nàng và đại Thẩm thị nói chuyện cũng thân, bèn hỏi thẳng: “Vị biểu tiểu thư kia nhà tỷ… không làm loạn lên à?”
“Buồn cười, nó có quậy được gì!!” Đại Thẩm thị trừng mắt phượng, vô cùng có khí thế nói: “Mệnh nó mang sát, đứa con gái ngăn trở con trai tỷ như vậy sao có thể trở thành con dâu nhà họ Đàm tỷ.” Không thể trở thành con dâu Đàm gia không nói, còn không thể vào cửa nhà họ Đàm.
Sát hay không sát gì đó, chỉ sợ không phải nguyên nhân chính, mấu chốt vẫn là gia thế của đối phương thật sự không xứng với Đàm Duy, là con nối dõi duy nhất của Đàm phủ, thê tử hắn cưới phải là người có thể “giúp ích” được trên đủ loại ý nghĩa, vô luận là Lâm Ngữ Yên của kiếp trước, hay là Sầm tiểu thư kia của kiếp này, trong nhà đều là mấy đời kinh doanh, có thân tộc làm quan trong triều. Mà vị biểu tiểu thư kia có cái gì, chẳng qua là đứa con gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, kể cả sống cũng phải nhìn sắc mặt người Đàm gia, điều kiện như vậy, hiển nhiên là không có tư cách trở thành thê tử Đàm Duy.
“Hơn nữa cái dạng kia của con bé muội cũng thấy đấy, hở tí là khóc sướt mướt, đòi chết đòi sống.” Đại Thẩm thị thở dài thườn thượt: “Sớm biết như này, lúc trước tỷ dẫu có mang tiếng ngỗ nghịch mẹ chồng, cũng sẽ không cho nó bước vào cổng lớn Đàm gia chúng ta… đâu phải giúp đỡ nữ cô nhi chứ, mà là dẫn sói vào nhà a.”
Lời của Đại Thẩm thị kỳ thật cũng thực sự, trong đó còn có rất nhiều sự tình không nói rõ.
Sau đó, Lục Song Ảnh đến phủ, Tô Tuệ Nương mới hiểu đầu đuôi sự việc.
Thì ra Đàm Duy kia quả nhiên không hổ tính tình “Tình thánh”, khi biết bản thân không thể thành thân cùng người thương, biểu hiện ra thất thố, cầu khẩn, tức giận, phản kháng chưa từng có. Tuy nhiên, tất cả đều không thể ngăn trở các trưởng bối Đàm gia đứng cùng một chiến tuyến. Đại Thẩm thị lập tức nói với nhi tử, nếu hắn còn ầm ỹ, thị tức khắc gả Quân Ngọc về quê, để hắn cả đời cũng không nhìn thấy. Đàm Duy nghe vậy lập tức hoang mang rối loạn, che mặt khóc không thôi, hắn bên này khóc, Quân tiểu thư người ta bên kia thì đem lụa trắng giắt trên xà nhà. Dù sao một câu nói, sau khi kinh qua đủ loại máu chó hơn mười ngày, hai bên cũng thỏa hiệp, Đàm Duy ngoan ngoãn đi cưới vị tiểu thư Sầm gia kia, Quân Ngọc cô nương thì được phép lấy thân phận thiếp thất vào cửa.
Đây so với “Cầu xin các người, cứ xem con là một con chó nhỏ mèo nhỏ, chỉ cần có thể cho con ở một góc nhỏ bé, lén nhìn huynh ấy là được rồi…” của Quân Ngọc cô nương, cũng xem như quá hài lòng rồi.
“Mà xem đi, thế còn chưa tính là xong đâu.” mặt Lục Song Ảnh trông đầy hả hê: “Đại Thẩm thị cũng không phải là loại người nhân từ nương tay đâu, bây giờ Duy ca nhi bị tiểu hồ ly tinh kia mê hoặc, nếu ra tay trừng trị, sợ sẽ làm Duy ca nhi sinh ra suy nghĩ không tốt, nhưng đã bước vào cửa là khác trước rồi. Thứ nhất, cô ta đã trở thành một đứa thiếp, không phải là biểu tiểu thư gì nữa cả, thân là mẹ chồng còn không phải muốn thu thập thế nào thì thu thập sao. Thứ hai, Duy ca nhi thỏa mãn nguyện vọng rồi, chấp niệm trong lòng khẳng định sẽ không sâu như trước nữa, đến lúc đó tìm cơ hội tách hai đứa nó ra, Duy ca nhi còn không phải sẽ cùng thê tử sống yên ổn.”
Tô Tuệ Nương nghe lời này, cảm thấy hơi có đạo lý.
Kỳ thật con người chính là một loại sinh vật như vậy, thời gian ghi nhớ bi kịch so với hỉ kịch, vĩnh viền nhiều hơn rất nhiều. Đời trước, Quân Ngọc dùng một loại phương thức có chút xúc động rời xa Đàm Duy, đâm ra Đàm Duy nhớ cô ta cả đời, thanh xuân niên thiếu, trong đó khẳng định có tình yêu, nhưng loại tình yêu này lại thật sự khắc sâu như vậy sao? Chẳng lẽ không phải là sự áy náy bất tri bất giác mỹ hóa hình tượng của đối phương, đến cuối cùng, người hắn yêu đến cùng là Quân Ngọc hay là một nữ nhân nhân diện hoàn toàn khác?
Tô Tuệ Nương thở dài trong lòng.
Nửa năm sau khi Duyên tỷ nhi thành hôn, phủ Hoài An vương truyền đến tin vui, Hoài An Vương phi có thai.
Tô Tuệ Nương hay tin, tất nhiên vui mừng quá đỗi, ngày hôm sau tự mình tới cửa thăm nữ nhi, sau khi trở về, nụ cười trên mặt chưa từng tắt.
/142
|