Edit: Mạc Thiên Y
Nghe thấy hai chữ “phụ thân”, Vương Nhị Lang như thể chuột nghe thấy mèo vậy, xoạt một cái mở choàng mắt, khẩn trương hỏi: “Cha ông ấy…”
“Còn không phải vì chuyện mẹ và đệ đệ chàng sao” Liễu Hoàn ai oán liếc gã một cái, sau đó dùng giọng bi thương nói: “Nhị Lang, Hoàn Nhi biết ở rể nhà chúng ta, là ủy khuất cho chàng. Nhưng mà chàng cũng biết tính tình cha thiếp, mẹ và đệ đệ chàng nghênh ngang tới cửa như vậy, trong lòng lão nhân gia ông ta khó tránh khỏi có chút suy nghĩ.”
Vương Nhị Lang nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra biểu tình run rẩy, há mồm toan giải thích: “Nương tử, vi phu cũng là không còn cách nào, chữ hiếu cao tựa trời, ta…”
“Nhị Lang, chàng không cần nhiều lời, Hoàn Nhi đều biết hết!” Liễu Hoàn giơ bàn tay nở nang lên bưng kín miệng Vương Nhị Lang: “Chàng là con mẹ dứt ruột đẻ ra, mẫu tử liên tâm, ai cũng không cắt đứt được. Nhưng chàng cũng biết, cha thiếp ông ấy đời này chỉ có một đứa con gái là thiếp, chàng đã cưới thiếp, thì tương đương với một nửa đứa con của ông rồi. Lão nhân gia ông ấy tuổi càng cao, thân thể cũng ngày càng yếu, về sau việc buôn bán nhà chúng ta phải dựa cả vào Nhị Lang chàng rồi!”
“Cha thật sự nói như vậy?” ánh mắt Vương Nhị Lang phát ra ánh hưng phấn sáng rọi: “Cha nguyện ý giao chuyện làm ăn cho ta?”
“Ngốc ạ, thiếp cũng đã là người của chàng rồi, còn cái gì không là của chàng nữa?” Liễu Hoàn liếc mị nhãn, nũng nịu nói: “Nhưng mà Nhị Lang cũng phải biểu hiện tốt một chút mới phải, nếu để cha cảm thấy trong lòng chàng vẫn còn nghĩ đến nhà họ Vương, vậy chuyện này….”
“Sao có thể chứ!” Vương Nhị Lang vội vàng ôm eo Liễu Hoàn, dụ dỗ: “Ừm, nếu như thế. Ngày mai ta sẽ bảo mẹ và Lục đệ trở về.”
Liễu Hoàn nghe vậy trong lòng vừa ý, ngoài miệng vẫn ôn nhu nói: “Cũng là Hoàn nhi không tốt, để cho tướng công khó xử!”
“Vậy Hoàn Nhi muốn bồi thường vi phu thế nào đây?”
“Đáng ghét, ưm… chậm đã.”
Tảng sáng hôm sau, sắc trời tờ mờ. Cổng nhà Liễu viên ngoại mở ra, Bì thị mặt nhập nhèm hẵng còn say ke và Vương Lục Lang đương ôm nha hoàn say ngủ, cả hai bị ném văng ra ngoài.
“Bịch ——” một bao quần áo rách ném lên mặt Bì thị.
“Cô gia nhà chúng ta nói, các ngươi đi sớm một chút. Về sau không có chuyện gì cũng không cần tới cửa nữa.” Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài, trông giống quản gia, vẻ mặt không kiên nhẫn nói với mẹ con Bì thị.
“Các người nói láo, Nhị Lang chắc chắn sẽ không đuổi ta đi. Nhị Lang, Nhị Lang, ta muốn gặp Nhị Lang!!!” Bì thị rướn cổ lên kêu to, muốn xông vào trong.
Người đàn ông trung niên kia giễu cợt nhìn hai người họ, cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đóng cửa lại. Mặc cho mẹ con Bì thị ở ngoài cửa gọi cả đời.
“Mẹ, đây là chuyện gì xảy ra?” Vương Lục Lang bị lôi xềnh xệch từ trong chăn ấm ra ngoài, hẵng còn mơ màng!
Bì thị cũng không rõ ràng lắm, mụ ở trong Liễu phủ mấy ngày, sớm đã bị vẻ hào nhoáng giàu sang bên trong làm cho hoa mắt, cũng định cả đời này không đi nữa, nào ngờ, lại bị người ta ném ra ngoài. Hai mẹ con còn đang không biết làm sao! Lúc này, lại không biết từ đâu đi đến bốn năm tên hán tử, tiến lên đánh mẹ con Bì thị một trận.
Mẹ con Bì thị nhất thời bị đánh đến ngu người, vừa khóc vừa la, Bì thị liên tục đi đến gõ lên cổng lớn Liễu phủ, nhưng không ai đi ra đáp lại. Không bao lâu, Vương Lục Lang đã bị đánh cả người đầy máu, Bì thị mặt mũi bầm dập, người cũng hôn mê bất tỉnh. Đám đàn ông kia khiêng mẹ con họ đi, đợi lúc Bì thị tỉnh lại, đã phát hiện mình đang nằm tại đầu trấn.
“Đi về rồi ư?” Vương Nhị Lang ngậm trà sâm trong miệng, cau mày hỏi.
Gã quản gia trung niên đã ném mẹ con Bì thị ra ngoài kia, thân thể thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Dạ thưa cô gia, mẹ con nhà họ Vương lúc trời chưa sáng đã trở về rồi, đi khá vội vàng, hẳn là trong nhà xảy ra chuyện gì đó!”
Vương Nhị Lang nghe vậy trong lòng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng không thể nghi ngờ là thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đi rồi, mình cũng không cần làm “bánh bích quy kẹp nhân” nữa. Tức thì hoàn toàn quẳng luôn việc này, không nghĩ nhiều nữa.
“Suôn sẻ chứ?” Trong phòng, Liễu Hoàn ngồi trước gương đồng, đang vẽ lông mày trang điểm.
Tiểu nha hoàn bên người kia cười nhẹ nhàng nói: “Hì hì, tiểu thư ngài không thấy được đâu, đức hạnh mẹ con nhà kia, hừ… hạng người như họ á, có đánh chết cũng không đáng tiếc.”
“Haizz! Bọn họ dù sao cũng là người thân của Nhị Lang, dầu gì cũng phải lưu lại chút ít tình cảm.”
“Tiểu thư đúng là tâm địa tốt.” Tiểu nha hoàn liếc ngang Liễu Hoàn một cái, mắt thấy vết đỏ trên cần cổ trắng nõn kia, không khỏi mang theo vị chua, lầm bầm nói: “Đám người nhà họ Vương kia chẳng có một kẻ tốt, cũng không ngẫm lại bản thân là thân phận gì, dám chạy đến chỗ chúng ta đòi này đòi nọ, làm như thể mình là lão phu nhân gì đó ấy. Chưa hết, Bì thị kia tay chân chẳng chút nào sạch sẽ, như con châu chấu thấy cái gì là vơ cái đó, ngay cả chiếc đũa cũng không buông tha, chỉ vì bên trên có bọc một lớp bạc… Em nhổ vào, lòng tham không đáy, nô tỳ có chết cũng không để mụ vơ vét đi đâu.”
“Biết em trung thành nhất rồi!” ngón tay tròn như hạt đậu khấu của Liễu Hoàn nâng cằm nha hoàn lên, sóng mắt lưu chuyển trêu đùa nói: “Hà tất tức giận vì hạng người đó. Bé ngoan, mau để cho ta sờ thử, rốt cuộc cơn tức kia bị nghẹn chỗ nào, để tiểu thư ta giúp em lấy ra.”
Nha hoàn kia bị mò tới chỗ mẫn cảm, không khỏi đỏ hai má, ngoài miệng lại nói: “Tiểu thư hôm qua chưa được cô gia cho ăn no sao?”
“Hì hì, tiểu nha đầu ghen tị?”
“Ừm… A… Đừng…”
Trước không nói Liễu Hoàn cùng tiểu nha hoàn ở nơi này “hư hoàng giả phượng”, mà nói đến mẹ con Bì thị kia sau khi bị tống cổ ra ngoài, hai người bị tẩn một trận, ném ở đầu trấn cuối cùng không còn cách nào, đành phải về nhà. May thay trong ngực Bì thị còn nhét mấy đồng tiền, đủ làm tiền xe. Giữa lúc đó, Vương Lục Lang lắp bắp tỉnh lại một lần, đám người kia xuống tay vẫn tương đối có chừng mực, cho nên hai người mặc dù thoạt nhìn dọa người, nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da, chưa nguy hiểm đến tánh mạng.
Về đến cửa nhà, Điền thị kia háo hức không kịp đợi đi ra đón, tuy nhiên, khác xa với hình ảnh cẩm y hoa phục, mang vàng đeo bạc trong tưởng tượng của thị, nhìn hai người họ nửa chết nửa sống nằm xe trên càng xe, gương mặt Điền thị lập tức đen thành đáy nồi.
“Sao thế này?” Điền thị hừ hừ hỏi: “Mẹ, ngài không phải đi hưởng phúc sao? Sao lại bị đánh ra nông nỗi này?”
“Bớt nói nhảm đi, còn không mau dìu Lục Lang vào trong nhà!” Bì thị vừa che hai mắt bầm tím, vừa nổi giận đùng đùng mắng: “Người đâu? Chết hết cả rồi sao? Tề Phương, Tề Phương, mày chết ở đâu rồi…”
Đang làm việc trong nhà, Tề Phương nghe thấy động tĩnh vội đi ra ngoài, Tề Mai Mai đi theo sau nàng, mắt thấy bộ dạng thê thảm của mẹ con Bì thị, trong lòng Tề Mai Mai thật khoái chí, nếu không phải tình huống không thích hợp, cô thực sự muốn phá lên cười, nhìn trời nói: “Báo ứng a!”
Trong lúc nhà họ Vương gà bay chó sủa, lúc này Tô Tuệ Nương đang ở trong không gian bận rộn không ngơi tay.
Đầu tiên là thu hoạch toàn bộ rau dưa trong không gian, vài ngày trước nàng có gieo ít hạt giống, bây giờ cũng đã lên mầm, sửa sang xong chỗ cây trồng này, Tô Tuệ Nương lại đến chỗ trồng củ nhân sâm kia, cầm trong tay cái xẻng nhỏ, cẩn thận đào xới. Không lâu sau, một củ sâm to tròn và dài, rễ cây rậm rạp được đào lên. Tô Tuệ Nương thấy vậy không khỏi hài lòng gật đầu, cây nhân sâm này so với lúc trước gieo xuống lớn hơn gấp ba lần, nhìn là biết đã có trình độ trăm năm.
Tô Tuệ Nương đoán, cây nhân sâm này kiểu gì cũng trị giá bảy tám trăm lượng bạc.
Cẩn thận đặt nhân sâm vào trong hộp, Tô Tuệ Nương cũng không có ý định tiếp tục trồng, cây nhân sâm này nàng định đem đi bán, nếu thật sự biến thành nhân sâm ngàn năm gì đó, ngược lại không tiện bán ra. Làm xong những việc này, Tô Tuệ Nương bèn sảng khoái ngâm ôn tuyền một cái rồi mới từ trong không gian đi ra ngoài.
Lâm thị đang ở bên ngoài cho bầy gà con ăn, Vương Thất Lang vẫn không thấy tăm hơi, thằng bé này dạo gần đây không biết làm gì, luôn trở về muộn, thần thần bí bí cũng không biết đang mân mê cái gì.
Lên tiếng chào Lâm thị, Tô Tuệ Nương chuẩn bị rửa tay nấu cơm, rửa nồi, cho ba chén gạo nấu chín. Trước đó vài ngày Tô Tuệ Nương làm thêm một cái bệ bếp bên cạnh. Như vậy vừa có thể phân chia đồ ăn để làm, vừa tiết kiệm thời gian, mùa đông còn có thể ấm áp hơn. Bên kia nấu cơm, bên này liền bắt đầu luộc đậu đũa. Tô Tuệ Nương đặc biệt cắt thịt ba chỉ, xào cho thơm mềm, bỏ khoai tây vào chưng cho chín, trong chốc lát trong nồi tỏa mùi thơm. Ngoài ra, Tô Tuệ Nương còn xắt một dĩa dưa chuột, cho tỏi và sa tế lên, vừa thanh thúy vừa ngon miệng.
Nửa giờ sau thức ăn làm xong, Tô Tuệ Nương mới dọn chén đĩa ra bàn, Vương Thất Lang liền canh giờ mà về, trên tóc thằng bé ướt nhẹp, vừa nhìn là biết mới từ trong nước lên.
“Đừng có đi bơi mãi thế.” Tô Tuệ Nương thuận mồm nói nó một câu: “nếu nóng quá thì ở nhà xách nước giội.”
Tục ngữ nói, mười chết chìm chín biết bơi. Vương Thất Lang mặc dù lợi hại, nhưng cũng không thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thằng bé nghe vậy hơi gật đầu, vừa lầm bầm vừa chui vào trong nhà.
Ăn cơm xong, Lâm thị đến nhà thím Ba, bây giờ đang là giữa hè, trong thôn rất nhiều người cũng sẽ ra ngoài hiên hóng mát nói chuyện. Tô Tuệ Nương cùng Vương Thất Lang ở lại trong nhà, hai chị em ngồi chung một chỗ, Vương Thất Lang luyện chữ, Tô Tuệ Nương thì cầm một bản nhàn thư đọc say mê.
Đợi sắc trời bắt đầu tối, Lâm thị trở lại, nhưng cũng đồng thời mang tin lá cải về.
“Nói là gặp cướp… Nhưng mà bị đánh không nhẹ đâu!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy cười cười, nghĩ bụng, xem ra tâm tư Bì thị muốn trông cậy vào Vương Nhị Lang đã hụt hẫng rồi a. Liễu Hoàn kia xem ra không phải là người dễ đối phó.
Nghe thấy hai chữ “phụ thân”, Vương Nhị Lang như thể chuột nghe thấy mèo vậy, xoạt một cái mở choàng mắt, khẩn trương hỏi: “Cha ông ấy…”
“Còn không phải vì chuyện mẹ và đệ đệ chàng sao” Liễu Hoàn ai oán liếc gã một cái, sau đó dùng giọng bi thương nói: “Nhị Lang, Hoàn Nhi biết ở rể nhà chúng ta, là ủy khuất cho chàng. Nhưng mà chàng cũng biết tính tình cha thiếp, mẹ và đệ đệ chàng nghênh ngang tới cửa như vậy, trong lòng lão nhân gia ông ta khó tránh khỏi có chút suy nghĩ.”
Vương Nhị Lang nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra biểu tình run rẩy, há mồm toan giải thích: “Nương tử, vi phu cũng là không còn cách nào, chữ hiếu cao tựa trời, ta…”
“Nhị Lang, chàng không cần nhiều lời, Hoàn Nhi đều biết hết!” Liễu Hoàn giơ bàn tay nở nang lên bưng kín miệng Vương Nhị Lang: “Chàng là con mẹ dứt ruột đẻ ra, mẫu tử liên tâm, ai cũng không cắt đứt được. Nhưng chàng cũng biết, cha thiếp ông ấy đời này chỉ có một đứa con gái là thiếp, chàng đã cưới thiếp, thì tương đương với một nửa đứa con của ông rồi. Lão nhân gia ông ấy tuổi càng cao, thân thể cũng ngày càng yếu, về sau việc buôn bán nhà chúng ta phải dựa cả vào Nhị Lang chàng rồi!”
“Cha thật sự nói như vậy?” ánh mắt Vương Nhị Lang phát ra ánh hưng phấn sáng rọi: “Cha nguyện ý giao chuyện làm ăn cho ta?”
“Ngốc ạ, thiếp cũng đã là người của chàng rồi, còn cái gì không là của chàng nữa?” Liễu Hoàn liếc mị nhãn, nũng nịu nói: “Nhưng mà Nhị Lang cũng phải biểu hiện tốt một chút mới phải, nếu để cha cảm thấy trong lòng chàng vẫn còn nghĩ đến nhà họ Vương, vậy chuyện này….”
“Sao có thể chứ!” Vương Nhị Lang vội vàng ôm eo Liễu Hoàn, dụ dỗ: “Ừm, nếu như thế. Ngày mai ta sẽ bảo mẹ và Lục đệ trở về.”
Liễu Hoàn nghe vậy trong lòng vừa ý, ngoài miệng vẫn ôn nhu nói: “Cũng là Hoàn nhi không tốt, để cho tướng công khó xử!”
“Vậy Hoàn Nhi muốn bồi thường vi phu thế nào đây?”
“Đáng ghét, ưm… chậm đã.”
Tảng sáng hôm sau, sắc trời tờ mờ. Cổng nhà Liễu viên ngoại mở ra, Bì thị mặt nhập nhèm hẵng còn say ke và Vương Lục Lang đương ôm nha hoàn say ngủ, cả hai bị ném văng ra ngoài.
“Bịch ——” một bao quần áo rách ném lên mặt Bì thị.
“Cô gia nhà chúng ta nói, các ngươi đi sớm một chút. Về sau không có chuyện gì cũng không cần tới cửa nữa.” Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài, trông giống quản gia, vẻ mặt không kiên nhẫn nói với mẹ con Bì thị.
“Các người nói láo, Nhị Lang chắc chắn sẽ không đuổi ta đi. Nhị Lang, Nhị Lang, ta muốn gặp Nhị Lang!!!” Bì thị rướn cổ lên kêu to, muốn xông vào trong.
Người đàn ông trung niên kia giễu cợt nhìn hai người họ, cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đóng cửa lại. Mặc cho mẹ con Bì thị ở ngoài cửa gọi cả đời.
“Mẹ, đây là chuyện gì xảy ra?” Vương Lục Lang bị lôi xềnh xệch từ trong chăn ấm ra ngoài, hẵng còn mơ màng!
Bì thị cũng không rõ ràng lắm, mụ ở trong Liễu phủ mấy ngày, sớm đã bị vẻ hào nhoáng giàu sang bên trong làm cho hoa mắt, cũng định cả đời này không đi nữa, nào ngờ, lại bị người ta ném ra ngoài. Hai mẹ con còn đang không biết làm sao! Lúc này, lại không biết từ đâu đi đến bốn năm tên hán tử, tiến lên đánh mẹ con Bì thị một trận.
Mẹ con Bì thị nhất thời bị đánh đến ngu người, vừa khóc vừa la, Bì thị liên tục đi đến gõ lên cổng lớn Liễu phủ, nhưng không ai đi ra đáp lại. Không bao lâu, Vương Lục Lang đã bị đánh cả người đầy máu, Bì thị mặt mũi bầm dập, người cũng hôn mê bất tỉnh. Đám đàn ông kia khiêng mẹ con họ đi, đợi lúc Bì thị tỉnh lại, đã phát hiện mình đang nằm tại đầu trấn.
“Đi về rồi ư?” Vương Nhị Lang ngậm trà sâm trong miệng, cau mày hỏi.
Gã quản gia trung niên đã ném mẹ con Bì thị ra ngoài kia, thân thể thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Dạ thưa cô gia, mẹ con nhà họ Vương lúc trời chưa sáng đã trở về rồi, đi khá vội vàng, hẳn là trong nhà xảy ra chuyện gì đó!”
Vương Nhị Lang nghe vậy trong lòng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng không thể nghi ngờ là thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đi rồi, mình cũng không cần làm “bánh bích quy kẹp nhân” nữa. Tức thì hoàn toàn quẳng luôn việc này, không nghĩ nhiều nữa.
“Suôn sẻ chứ?” Trong phòng, Liễu Hoàn ngồi trước gương đồng, đang vẽ lông mày trang điểm.
Tiểu nha hoàn bên người kia cười nhẹ nhàng nói: “Hì hì, tiểu thư ngài không thấy được đâu, đức hạnh mẹ con nhà kia, hừ… hạng người như họ á, có đánh chết cũng không đáng tiếc.”
“Haizz! Bọn họ dù sao cũng là người thân của Nhị Lang, dầu gì cũng phải lưu lại chút ít tình cảm.”
“Tiểu thư đúng là tâm địa tốt.” Tiểu nha hoàn liếc ngang Liễu Hoàn một cái, mắt thấy vết đỏ trên cần cổ trắng nõn kia, không khỏi mang theo vị chua, lầm bầm nói: “Đám người nhà họ Vương kia chẳng có một kẻ tốt, cũng không ngẫm lại bản thân là thân phận gì, dám chạy đến chỗ chúng ta đòi này đòi nọ, làm như thể mình là lão phu nhân gì đó ấy. Chưa hết, Bì thị kia tay chân chẳng chút nào sạch sẽ, như con châu chấu thấy cái gì là vơ cái đó, ngay cả chiếc đũa cũng không buông tha, chỉ vì bên trên có bọc một lớp bạc… Em nhổ vào, lòng tham không đáy, nô tỳ có chết cũng không để mụ vơ vét đi đâu.”
“Biết em trung thành nhất rồi!” ngón tay tròn như hạt đậu khấu của Liễu Hoàn nâng cằm nha hoàn lên, sóng mắt lưu chuyển trêu đùa nói: “Hà tất tức giận vì hạng người đó. Bé ngoan, mau để cho ta sờ thử, rốt cuộc cơn tức kia bị nghẹn chỗ nào, để tiểu thư ta giúp em lấy ra.”
Nha hoàn kia bị mò tới chỗ mẫn cảm, không khỏi đỏ hai má, ngoài miệng lại nói: “Tiểu thư hôm qua chưa được cô gia cho ăn no sao?”
“Hì hì, tiểu nha đầu ghen tị?”
“Ừm… A… Đừng…”
Trước không nói Liễu Hoàn cùng tiểu nha hoàn ở nơi này “hư hoàng giả phượng”, mà nói đến mẹ con Bì thị kia sau khi bị tống cổ ra ngoài, hai người bị tẩn một trận, ném ở đầu trấn cuối cùng không còn cách nào, đành phải về nhà. May thay trong ngực Bì thị còn nhét mấy đồng tiền, đủ làm tiền xe. Giữa lúc đó, Vương Lục Lang lắp bắp tỉnh lại một lần, đám người kia xuống tay vẫn tương đối có chừng mực, cho nên hai người mặc dù thoạt nhìn dọa người, nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da, chưa nguy hiểm đến tánh mạng.
Về đến cửa nhà, Điền thị kia háo hức không kịp đợi đi ra đón, tuy nhiên, khác xa với hình ảnh cẩm y hoa phục, mang vàng đeo bạc trong tưởng tượng của thị, nhìn hai người họ nửa chết nửa sống nằm xe trên càng xe, gương mặt Điền thị lập tức đen thành đáy nồi.
“Sao thế này?” Điền thị hừ hừ hỏi: “Mẹ, ngài không phải đi hưởng phúc sao? Sao lại bị đánh ra nông nỗi này?”
“Bớt nói nhảm đi, còn không mau dìu Lục Lang vào trong nhà!” Bì thị vừa che hai mắt bầm tím, vừa nổi giận đùng đùng mắng: “Người đâu? Chết hết cả rồi sao? Tề Phương, Tề Phương, mày chết ở đâu rồi…”
Đang làm việc trong nhà, Tề Phương nghe thấy động tĩnh vội đi ra ngoài, Tề Mai Mai đi theo sau nàng, mắt thấy bộ dạng thê thảm của mẹ con Bì thị, trong lòng Tề Mai Mai thật khoái chí, nếu không phải tình huống không thích hợp, cô thực sự muốn phá lên cười, nhìn trời nói: “Báo ứng a!”
Trong lúc nhà họ Vương gà bay chó sủa, lúc này Tô Tuệ Nương đang ở trong không gian bận rộn không ngơi tay.
Đầu tiên là thu hoạch toàn bộ rau dưa trong không gian, vài ngày trước nàng có gieo ít hạt giống, bây giờ cũng đã lên mầm, sửa sang xong chỗ cây trồng này, Tô Tuệ Nương lại đến chỗ trồng củ nhân sâm kia, cầm trong tay cái xẻng nhỏ, cẩn thận đào xới. Không lâu sau, một củ sâm to tròn và dài, rễ cây rậm rạp được đào lên. Tô Tuệ Nương thấy vậy không khỏi hài lòng gật đầu, cây nhân sâm này so với lúc trước gieo xuống lớn hơn gấp ba lần, nhìn là biết đã có trình độ trăm năm.
Tô Tuệ Nương đoán, cây nhân sâm này kiểu gì cũng trị giá bảy tám trăm lượng bạc.
Cẩn thận đặt nhân sâm vào trong hộp, Tô Tuệ Nương cũng không có ý định tiếp tục trồng, cây nhân sâm này nàng định đem đi bán, nếu thật sự biến thành nhân sâm ngàn năm gì đó, ngược lại không tiện bán ra. Làm xong những việc này, Tô Tuệ Nương bèn sảng khoái ngâm ôn tuyền một cái rồi mới từ trong không gian đi ra ngoài.
Lâm thị đang ở bên ngoài cho bầy gà con ăn, Vương Thất Lang vẫn không thấy tăm hơi, thằng bé này dạo gần đây không biết làm gì, luôn trở về muộn, thần thần bí bí cũng không biết đang mân mê cái gì.
Lên tiếng chào Lâm thị, Tô Tuệ Nương chuẩn bị rửa tay nấu cơm, rửa nồi, cho ba chén gạo nấu chín. Trước đó vài ngày Tô Tuệ Nương làm thêm một cái bệ bếp bên cạnh. Như vậy vừa có thể phân chia đồ ăn để làm, vừa tiết kiệm thời gian, mùa đông còn có thể ấm áp hơn. Bên kia nấu cơm, bên này liền bắt đầu luộc đậu đũa. Tô Tuệ Nương đặc biệt cắt thịt ba chỉ, xào cho thơm mềm, bỏ khoai tây vào chưng cho chín, trong chốc lát trong nồi tỏa mùi thơm. Ngoài ra, Tô Tuệ Nương còn xắt một dĩa dưa chuột, cho tỏi và sa tế lên, vừa thanh thúy vừa ngon miệng.
Nửa giờ sau thức ăn làm xong, Tô Tuệ Nương mới dọn chén đĩa ra bàn, Vương Thất Lang liền canh giờ mà về, trên tóc thằng bé ướt nhẹp, vừa nhìn là biết mới từ trong nước lên.
“Đừng có đi bơi mãi thế.” Tô Tuệ Nương thuận mồm nói nó một câu: “nếu nóng quá thì ở nhà xách nước giội.”
Tục ngữ nói, mười chết chìm chín biết bơi. Vương Thất Lang mặc dù lợi hại, nhưng cũng không thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thằng bé nghe vậy hơi gật đầu, vừa lầm bầm vừa chui vào trong nhà.
Ăn cơm xong, Lâm thị đến nhà thím Ba, bây giờ đang là giữa hè, trong thôn rất nhiều người cũng sẽ ra ngoài hiên hóng mát nói chuyện. Tô Tuệ Nương cùng Vương Thất Lang ở lại trong nhà, hai chị em ngồi chung một chỗ, Vương Thất Lang luyện chữ, Tô Tuệ Nương thì cầm một bản nhàn thư đọc say mê.
Đợi sắc trời bắt đầu tối, Lâm thị trở lại, nhưng cũng đồng thời mang tin lá cải về.
“Nói là gặp cướp… Nhưng mà bị đánh không nhẹ đâu!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy cười cười, nghĩ bụng, xem ra tâm tư Bì thị muốn trông cậy vào Vương Nhị Lang đã hụt hẫng rồi a. Liễu Hoàn kia xem ra không phải là người dễ đối phó.
/142
|