Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 54: Oán này khó tiêu

/142


Edit: Mạc Thiên Y

Không chỉ Tô Tuệ Nương, tất cả mọi người có mặt, trong cùng một lúc cũng hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy Vương Bảo Nhi trước mắt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xanh đen, hai mắt đỏ như máu, dáng vẻ vặn vẹo thét chói tai kia, hệt như tiểu quỷ leo ra từ trong địa ngục, ngập đầy âm lãnh cùng oán hận. Ban ngày ban mặt, tất cả mọi người rùng mình một cái. Có kẻ nhát gan, hai chân mềm nhũn, sợ co quắp trên mặt đất.

Sau khi Vương Bảo Nhi thét chói tai, cả khuôn mặt xanh đen càng vặn vẹo dữ tợn hơn, cả người nó không ngừng co quắp, trong miệng a a gọi bậy, như có lời gì đó nói không ra được, nhưng hai mắt lại nhìn chòng chọc Điền thị, loại ánh mắt tràn ngập oán hận kia, giống như con rắn độc vô hình quấn chặt trên người Điền thị.

“Ngươi không phải Bảo Nhi của ta, ngươi không phải Bảo Nhi của ta…” Điền thị mặt mày hoảng sợ, lui lại mấy bước lẩm bẩm hai tiếng, sau đó ôm đầu thét to: “Con nha đầu chết tiệt kia, là mẹ mày hại chết mày, muốn oán thì đi mà oán ả, liên quan gì đến Bảo Nhi nhà tao, đừng quấn lấy nó nữa, mau cút đi ngay, cút ngay.”

Vương Bảo Nhi kia nghe vậy toàn thân càng run lợi hại, ánh mắt nhìn Điền thị cũng càng thêm oán hận, mà ngay lúc này, thân thể nó bỗng trượt một cái, ngã về phía sau, trong ánh mắt trừng to của mọi người, rơi vào miệng giếng.

“Bảo Nhi!!!” Vương thị hét lên một tiếng tê tái cõi lòng, chợt nhảy phắt tới.

May mắn thay, sau khi Vương Bảo Nhi rớt xuống, giãy giụa nên bị mắc kẹt trên vách giếng, mọi người cứu kịp thời, mạng của thằng bé đã giữ lại được, chỉ là hôn mê không biết khi nào mới tỉnh lại. Mà chuyện đứa bé nhà họ Vương trúng tà, trải qua một phen này, cũng khiến cho mọi người đều biết hết. Dân quê vốn rất mê tín, Lý Chính bèn sai người đi mời một đạo bà có tiếng ở thôn bên cạnh, lão cũng không phải là quan tâm nhà họ Vương, chỉ là sợ lệ quỷ* kia sẽ lại tìm con nít nhà người khác nữa, vẫn nên trấn áp trừ sạch mới yên tâm.

*lệ quỷ: là hồn ma khi chết oán khí quá nặng, không cách nào đầu thai liền biến thành lệ quỷ, quẩn quanh ở đường âm ti chờ kẻ thù của mình xuống dưới, mới đi đầu thai, hoặc trực tiếp trả thù.

Mà giờ này khắc này, đáy lòng Tô Tuệ Nương bỗng sinh ra dự cảm vô cùng xấu, chính tai nàng nghe thấy Điền thị ở cạnh miệng giếng nói những lời kia, lẽ nào Điền thị kia từng hại chết ai đó, cho nên bị oan hồn báo thù? Một luồng khí lạnh, nháy mắt đánh úp lên ngực, Tô Tuệ Nương rùng mình một cái.

Đạo bà mà Lý Chính mời kia họ Mã, lúc bà lập đàn xua tà, người trong thôn cũng đi xem, Tô Tuệ Nương cũng đi. Chỉ thấy Mã đạo bà kia tuổi chừng hơn 50, một thân áo lam, trên cổ tay đeo chuỗi Phật châu, diện mạo rất đôn hậu, nếu người khác không nói, còn tưởng là quản sự ma ma của nhà giàu nào, so với hình ảnh “thần thần bí bí làm các loại nghi thức” trong tưởng tượng thì khác xa. Mã đạo bà đi vào liền nhìn Vương Bảo Nhi một lúc, không bao lâu đã đi ra.

“Tiên bà, thằng bé sao rồi?” Lý Chính tiến lên một bước hỏi trước, đám người Điền thị, Bì thị cũng vẻ mặt lo lắng nhìn Mã đạo bà.

“Không tốt a.” Mã đạo bà lắc đầu, dùng ngữ khí mang theo khẩu âm nói: “Trên người thằng bé đều buộc đầy oán khí a, không dễ đuổi đi.”

“Vậy làm sao đây?”

“Cưỡng chế xua đi sợ là không được, cho dù đuổi được thứ bẩn thỉu đi rồi, mạng thằng bé sợ cũng không giữ được.”

“Tiên bà à! Bà phải nhanh cứu Bảo Nhi nhà ta a!” Bì thị vừa nghe không tốt, vội kêu trời trách đất: “Nhà họ Vương ta chỉ có một dòng độc đinh này a, cũng không thể để thằng bé có gì bất trắc. Xin bà rủ lòng thương, nghĩ cách đi a, mặc kệ bao nhiêu tiền, nhà chúng ta đều bỏ ra.”

“Đây không phải là vấn đề tiền bạc.” Mã đạo bà nhìn mụ một cái, sau đó nói: “Thứ bẩn thỉu kia, là một lệ quỷ. Oán khí khó tiêu, muốn nó ra khỏi cơ thể thằng bé, phải được nó nguyện ý mới được.”

Nghe đến đây, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, trong lòng vừa kinh sợ vừa tò mò đầy hưng phấn, ai nấy trừng to mắt. Ngay lúc này, một giọng nói nghi vấn chợt vang lên, chỉ nghe hỏi rằng: “Điền thị, ban nãy những lời kia ở cạnh giếng là có ý gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi biết, thứ kia là ai?”

Mọi người liền nhớ lại, quả thật chẳng phải như vậy sao?

Điền thị vốn vì trộm máu chó mực mới bị người ta bắt, điều này đã nói rõ Vương Bảo Nhi bị thứ bẩn thỉu ám cũng không phải ngày một ngày hai rồi. Nếu Điền thị sớm đã biết con trai bị ma ám trên người, sao không tìm người tới xem, mà tự mình ở nhà làm vớ làm vẩn, điều này không phù hợp với tính cách yêu con của thị trước giờ a.

Nghe tiếng mọi người nghị luận sôi nổi, Điền thị sắc mặt luân phiên thay đổi vài bận, cắn răng nói với Mã đạo bà kia: “Tiên bà, ta biết lai lịch của thứ kia.”

“Vợ lão đại!” Mắt thấy Điền thị muốn nói gì, Bì thị bên cạnh vội vàng kéo tay áo của thị.

“Mẹ, bây giờ là lúc nào rồi, chẳng lẽ mẹ chỉ lo cho con gái rồi bỏ mặc cháu nội sao?”

Bì thị nghe vậy mặt mày xám ngoét.

Điền thị bây giờ là nóng lòng cứu con, lập tức liến thoắng nói: “Tiên bà à, cái thứ kia chính là con gái của cô em chồng ta, mấy ngày trước con bé bị bệnh chết, chắc chắn là nha đầu kia ghi hận trong lòng, quấn lên Bảo Nhi nhà ta đó. Ở đây ta còn có ngày sinh tháng đẻ của con oắt chết tiệt kia này, tiên bà bà xem xem hữu dụng không, nếu hữu dụng thì nhanh thu phục nó đi, đừng gây họa tới con ta nữa.”

“Không thể nào, đứa bé bệnh chết đâu có oán khí lớn như vậy, lúc nó còn sống các ngươi đã làm gì nó, khiến cho người ta chết rồi còn tới quấn ngươi?” Mã đạo bà cau mày hỏi. Bà xem chuyện âm cho người ta đã nửa đời người, vẫn là lần đầu tiên gặp phải “linh” mạnh như vậy, cái loại cảm giác âm lãnh cùng oán hận kia, mới chạm sơ một cái thôi là đã có thể khiến bà nôn ra rồi.

Điền thị nghe vậy mặt lộ vẻ run rẩy, nhắc tới sự kiện kia thị cũng có trách nhiệm. Cô em chồng không cần con gái, đem đứa con gái riêng của chồng trước ném ở nhà mẹ đẻ, Điền thị ghét người ta lãng phí mất khẩu phần lương thực, vướng víu. Bèn nghĩ ra cách này, thị chỉ là muốn xem chút chuyện vui, chọc tức Vương Ngũ Nương mà thôi, nào ngờ… nào ngờ… tiểu nha đầu kia lại chết thật. Trong lòng Điền thị oán hận, thị cảm thấy mình chẳng có lỗi gì hết, hại chết nó là Vương Ngũ Nương, mày muốn tìm cũng đi tìm ả báo thù chứ, quấn lấy con tao làm gì.

Mắt thấy mọi người đang chăm chăm nhìn mình, Điền thị cắn răng một cái bèn đem sự tình nói ra. Không nói cũng không được a, mạng con trai thị còn đang trong tay thứ kia.

“Lấy kim đâm vào đầu ngón tay… Qua bốn năm ngày, nó liền không qua khỏi…” Điền thị mặt mày tái mét, ấp a ấp úng nói.

Mọi người nghe vào trong lỗ tai chỉ cảm thấy trong lòng phát rét, lòng dạ phải ác độc cỡ nào mới làm được loại chuyện này a.

“Súc sinh! Đúng là súc sinh mà!”

“Một đứa bé khỏe mạnh như vậy, cứ như vậy bị hại chết.”

“Đáng, đây là báo ứng!!”

Mà giờ phút này, Tô Tuệ Nương chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, phẫn hận đến cả người phát run. Đứa bé gái non nớt kia cứ như vậy không còn ư? Con bé chết như thế nào, trước khi chết đã trải qua những gì, chỉ cần nghĩ tới thôi, lòng Tô Tuệ Nương đã đau như vạn tiễn cùng xuyên. Vương Ngũ Nương đáng chết, Điền thị đáng chết!! Hai ả đều đáng chết, chúng căn bản không xứng làm người.

Đối với thanh âm căm phẫn sôi sục của mọi người, hai kẻ Bì Điền co rúm lại, Mã đạo bà liếc nhìn họ một cái, hỏi: “Ngươi dẫn ta đến chỗ chôn thây, tự mình đến dâng cho người ta ba nén nhang, để nó phóng cho con trai ngươi một đường sống.”

Điền thị kia nghe lời này, sắc mặt càng không tốt, sau một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói: “Thi thể bị một cây đuốc đốt rồi.”

“Cái gì???” Nghe lời này, đến cả Mã đạo bà cũng kinh ngạc.

Phải biết rằng thời đại này chú trọng thổ táng, ý tứ là lúc đến hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thì lúc đi cũng phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nếu thân thể đã bị đốt thành tro, thì sẽ ngăn trở con đường thành người kiếp sau của người chết, là việc vô cùng ác độc. Mắt thấy ánh mắt của mọi người đều lạnh lùng nhìn mình, Điền thị miệng ấp úng mấy câu, ngoan cố cãi lẽ cho mình: “Chuyện này là Vương Ngũ Nương làm a, ả sợ sau khi con nhóc kia chết rồi, sẽ lại đầu thai vào bụng ả, bèn mang tro cốt của nó chôn trên đường trước cửa nhà, đều là chủ ý của ả, thật sự không liên quan đến ta a!”

Tô Tuệ Nương nghe lời này, càng cảm thấy tức giận muốn điên, ngươi chẳng những hại chết một đứa bé, sau khi chết còn bắt nó chịu hình phạt bị ngàn vạn chà đạp đó, không được an nghỉ, thế gian này sao lại có loại phụ nữ ác độc như vậy, có người mẹ ác độc như vậy.

“Thật là nghiệp chướng a!” Mã đạo bà kia thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn hai người Điền thị cũng mang theo ánh sắc lạnh: “Nhà các ngươi cũng thật độc ác, một đứa bé còn nhỏ như vậy, sao có thể xuống tay được cơ chứ, còn chút nhân tính nào hay không, đúng là súc sinh cũng không bằng.”

Điền thị và Bì thị bị chửi té tát như máu chó dội đầu, bỗng chốc liền biến thành đối tượng bị ngàn người chỉ trích, vạn người thóa mạ.

“Tiên bà à. Trước hết đừng nói cái khác nữa, vẫn nên mau mau cứu Bảo Nhi nhà ta đi đã, chuyện này không liên quan tới thằng bé a.” Điền thị mới chả hơi đâu quan tâm đến cảm nghĩ của người khác, trong lòng chỉ một lòng một dạ nhớ tới con trai thị.

“Nghiệp chướng, thật là nghiệp chướng mà!” Mã đạo bà liên tục lắc đầu.

Dưới sự hướng dẫn của bà, mọi người đi tới nhà Vương Ngũ Nương, kể từ khi gả cho gã đồ tể kia, thị bèn ngụ trong một căn nhà ở đầu đông thôn, gã đồ tể kia trong nhà cũng không giàu có gì, chỉ là một gian nhà tranh rách rưới mà thôi. Mọi người đều biết Vương Ngũ Nương đem hài cốt của con chôn ở cửa, cho nên lúc đi vào đặc biệt cẩn thận, không ai dám bước lên đó, sợ bị oan hồn của nha đầu kia quấn lên.

Vừa đến gần, còn chưa chờ gõ cửa, bên trong truyền đến một tràng tiếng thét thê lương của phụ nữ, mọi người liếc nhau, rầm rầm đẩy cửa ra. Chỉ thấy trong phòng, một người phụ nữ tóc tai bù xù đang đứng ở đầu giường, giương nanh múa vuốt tới lui hét lớn, không chỉ thế ả còn không ngừng dùng ngón tay cào mặt, cánh tay, cùng với tất cả vùng da lộ bên ngoài của mình, trông kinh hãi khủng khiếp.

“Ngũ nương, ngũ nương à, con sao vậy?” Bì thị đẩy mọi người ra, tiến lên trước, thấy con gái biến thành như vậy không khỏi chấn động, liên tục gọi.

“Mày đừng tới đây, đừng tới đây. Đừng tới đây a!” Vương Ngũ Nương hai mắt lồi ra như cái bầu, trên gương mặt máu me nhầy nhụa tràn đầy hoảng sợ, sau đó tựa như nhớ tới gì đó đột nhiên nở nụ cười, chỉ vào Bì thị nói: “Nha đầu chết tiệt kia, sao chổi xui xẻo, chết rồi cũng tới dây dưa lão nương, xem tao có đánh chết mày không.”

Vừa nói liền từ trên giường gạch nhảy xuống, lao thẳng đến Bì thị.

/142

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status