Edit: Mạc Thiên Y
Chẳng lẽ thằng bé Vương Thất Lang này vẫn ngậm mãi ngón tay kia trong miệng?
Cái suy nghĩ này xông thẳng lên não khiến Lâm Ngữ Yên rùng mình, có xúc động muốn lập tức ném nó ra ngoài cửa. Tuy nhiên, dù sao nàng cũng là người lương thiện, Vương Thất Lang này lại chỉ là một đứa bé sáu bảy tuổi mà thôi, nàng quả thực không đành lòng.
Thầm thở dài, Lâm Ngữ Yên bắt đầu cẩn thận kiểm tra thương thế của nó, chỉ thấy sau khi phun ngón tay trong miệng ra, hô hấp của Vương Thất Lang dần bình ổn lại, nhưng vẫn còn hôn mê. Lâm Ngữ Yên cởi bỏ mớ vải rách được xem là quần áo trên người nó, chỉ thấy trên thân thể nhỏ gầy chồng chất đầy vết thương, từng lớp chồng lên nhau, có mới có cũ, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người khác cảm thấy thằng bé này từng bị ngược đãi tàn khốc đến thế nào.
Lâm Ngữ Yên hít vào một hơi khí lạnh, lại nhìn kỹ lần nữa, thấy giữa ngực nó in một dấu chân to, nổi lên nồng đậm xanh tím. Nàng thậm chí cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh, có một người từng không chút lưu tình giơ chân lên, một cước đạp thẳng lên ngực đứa bé này.
Đây rõ ràng là muốn lấy mạng nó a! Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, sao có thể xuống tay như vậy được!
Tại giờ khắc này, trong lòng Lâm Ngữ Yên không còn sợ hãi nữa, có chẳng qua là thương hại đối với một đứa bé đang giãy dụa bên bờ cái chết mà thôi ®Мαc-ŦЋιεη-Ψ.
Nàng không phải đại phu cũng không có dược liệu, căn bản không thể chữa trị cho đứa nhỏ này, nhưng mà Lâm Ngữ Yên có một nơi, nơi đó có một cái ao, một cái ao vô cùng thần kỳ.
Lâm Ngữ Yên nhìn hai mắt Vương Thất Lang vẫn nhắm chặt hôn mê bất tỉnh, vươn tay, đầu lưỡi khẽ liếm.
Một lát sau, một thùng nước nóng tản ra mùi lưu hoàng được đặt trên mặt đất.
Lâm Ngữ Yên xé một mảnh áo từ trên người mình, ngâm vào nước nóng, rồi sau đó bắt đầu lau chùi thân thể cho thằng bé, nàng lau một lần lại một lần, nước ôn tuyền đổi một thùng lại một thùng, vật lộn đến hơn nửa đêm mới ngừng tay, ®Мαc.ŦЋιεη,Ψ rất rõ ràng, trông thằng bé đã khá hơn nhiều, vết bầm xanh tím đầy người đã biến mất hầu hết.
Về phần trong lục phủ ngũ tạng của nó không biết có bị tổn thương nghiêm trọng nào không, Lâm Ngữ Yên không biết.
Dùng hết nước suối nóng, Lâm Ngữ Yên bèn múc chút nước suối lạnh ra ngoài, đút cho nó uống từng chút một, thấy vẻ mặt thằng bé không còn vặn vẹo nữa mới thoáng yên tâm. Nàng nhìn sắc trời, rồi sau đó lắc mình tiến vào không gian hoa mai, nhảy vào trong hồ, nhắm hai mắt lại.
Lúc trở ra, một thân mỏi mệt đã xua đi hết.
Lâm Ngữ Yên thoáng trầm ngâm, nhấc chân đi tới đống củi bên cạnh, căn phòng này ban đầu là phòng chứa củi, cho nên đống củi chất cực cao, gần như sắp chạm đến nóc phòng, Vương Thất Lang lại là một đứa bé, giấu bên trong cũng sẽ không bị phát hiện. Dù sao bây giờ người thổi lửa nấu cơm cũng là mình, đám người Bì thị lại chẳng đời nào đến nơi này.
Lúc sắc trời sáng choang, Lâm Ngữ Yên đã làm xong tất cả chuẩn bị, nàng móc một cái động ở sau đống củi, nhét Vương Thất Lang vẫn còn đang hôn mê vào, sau đó dùng chân cọ sạch vết máu trên đất.
Ngẫm nghĩ, nàng lại tiến vào không gian, lấy một ôm táo ra.
Đây là táo dại lần trước nàng lên núi cắt dây lang hái được, một ít nàng đem đi trồng trong không gian, bây giờ đã lớn thành cây con rồi, mà một ít còn dư lại thì nàng đem ngâm trong nước suối lạnh, qua mấy ngày nay, đã sớm lớn thành từng trái to tươi xanh mọng nước, vào miệng rất thơm ngon. Lâm Ngữ Yên lấy ra một ôm đặt bên cạnh Vương Thất Lang, nếu thằng bé tỉnh dậy cũng có cái lót dạ. Sau khi làm xong, nàng cẩn thận đóng cửa phòng lại, bắt đầu một ngày lao động.
Vì xót mất năm lượng bạc, hôm nay sắc mặt Bì thị đen lợi hại, bắt bớ người này mắng người kia, đến cả Điền thị cũng bị chịu trận, bắt nhóm lửa nấu cơm, Lâm Ngữ Yên cho lợn ăn xong, xách thùng đến sân sau tưới rau. Sau ngôi nhà năm gian của nhà họ Vương, là một mảnh đất dùng hàng rào vây lại để trồng chút ít rau dưa theo mùa, Lâm Ngữ Yên xách hết thùng này đến thùng khác, mãi đến giữa trưa mới xem như tưới xong. Tay nghề nấu cơm của Điền thị đúng thật là không dám khen tặng, đến cả tay mơ như Lâm Ngữ Yên còn tốt hơn thị, trước tiên không nói đến mùi vị ra sao, chỉ nói bề ngoài thôi, ít nhất Lâm Ngữ Yên còn làm sạch sẽ, mà Điền thị làm hoàn toàn là qua quít, đen kìn kịt, trông như cạy bẩn vậy.
Chả thế, có người đã bất mãn rồi đấy thôi.
“Đây là làm cho người ta ăn sao?” Vương Ngũ Nương đập đôi đũa, dựng mày mà mắng: “Lợn cũng chê cái thứ này.”
“Cô nói cái gì!” Điền thị nghe vậy lập tức bĩu môi phản bác: “Chê tôi nấu không ăn được, thì tự cô đi mà làm, suốt ngày chỉ biết làm ổ trong phòng trốn việc, bảo sao lớn từng này rồi vẫn chưa có ai tới cửa hỏi, tôi thấy cả đời này cô cũng chả có ma nào thèm lấy đâu.”
Bị đâm trúng tim, Vương Ngũ Nương sao có thể tha cho thị được, tức thì bưng chén cơm trước người lên, cả chén cháo ngô hắt lên bản mặt dương dương đắc ý của Điền thị.
“A ——” Điền thị bị nóng kêu thảm một tiếng, soạt đứng lên, cách cái bàn muốn cào Vương Ngũ Nương.
Trong chốc lát, cả nhà bếp loạn xạ ngầu. Chén dĩa, đũa muỗng loảng xoảng rơi đầy đất.
Một bên, Bì thị đau lòng suýt xoa, tiến lên mấy bước vung một cái tát lên mặt Điền thị, hét lớn: “Đồ phá của nhà mày, làm cái trò gì đó, lão nương đánh chết mày.”
Điền thị bị tát ngã lăn ra đất, cũng không đứng dậy, chỉ gào khóc: “Sống kiểu này không chịu nổi nữa rồi, tôi có công sinh cháu đích tôn cho nhà các người, các người lại đối xử với tôi như vậy, đồ không có lương tâm, đáng bị sét đánh a! Bảo Nhi à, cái nhà này không chịu chứa chúng ta rồi, ngày mai mẹ sẽ mang con về nhà bà ngoại, không ở nơi này chịu khinh bỉ nữa!”
Bì thị nào quan tâm đến uy hiếp của thị, lập tức lại nổi trận lôi đình mắng to, cộng thêm Vương Ngũ Nương, Vương Lục Lang bên cạnh châm dầu vào lửa, cả phòng bếp đang loạn thành một đống. Lâm Ngữ Yên thừa dịp không ai chú ý, len lén giấu vài cái bánh ngô vào tay áo, cũng không xem màn kịch này nữa, quay người trở về phòng.
Vòng ra sau đống củi, ai ngờ Vương Thất Lang kia đã biến mất, bên trong chỉ lưu lại vài hạt táo rải rác.
Lâm Ngữ Yên nhướn mày, thằng bé kia tỉnh rồi?
Xế chiều, nàng đang ngồi trong sân giặt quần áo, Bì thị gọi nàng vào trong phòng. Đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Yên vào phòng của Bì thị, chỉ thấy căn phòng này xem như khá ngăn nắp, ít nhất những thứ đồ cần thiết không thiếu, so với Lâm Ngữ Yên chỉ có độc cái giường rách thì không biết khá hơn bao nhiêu rồi.
Lúc nàng đến, Bì thị cùng Vương Ngũ Nương đang ngồi trên giường sưởi tán gẫu.
“Gọi mày tới là báo cho mày một chuyện.” Bì thị nhướn mắt nói: “Ngày mai tao muốn lên thị trấn đưa vài thứ cho Nhị Lang, tiện đường đem bán trăm quả trứng gà trong nhà luôn, xấp xỉ gần tối tối mới về, cơm trưa mày cũng không cần để cho chúng tao.”
“Ngũ Nương và Lục Lang cũng đi sao?” Lâm Ngữ Yên hỏi.
“Ừ!” Bì thị gật gật đầu: “Coi nhà, đừng có chạy lung tung đấy.”
“Biết rồi!”
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Bì thị dẫn Vương Ngũ Nương cùng Vương Lục Lang hớn hở ra cửa.
Lâm Ngữ Yên vẫn làm việc như mọi ngày, sau khi đưa cơm trưa cho Vương Đại Lang ở ngoài ruộng xong mới về đến phòng, nàng từ trong không gian lấy ra đĩnh bạc nặng mười hai lượng kia, để dưới đất, cầm lấy búa đập mạnh vào, cho đến khi vỡ thành bảy tám mảnh mới dừng tay. Cầm mảnh vải nhỏ bao lấy chỗ bạc vụn, Lâm Ngữ Yên thừa biết làm vậy nhất định sẽ tổn thất không ít, nhưng một đĩnh bạc tinh xảo thật sự quá gây chú ý, dễ khiến người ta hoài nghi, không bằng chia ra làm bạc vụn, cũng dễ dùng hơn.
Làm xong những việc này, Lâm Ngữ Yên bèn đeo giỏ ra cửa, dọc trên đường đi gặp bất cứ hàng xóm nào, Lâm Ngữ Yên cũng rất lễ phép chào hỏi, không quan tâm người ta có để ý tới nàng hay không. Đến núi Nam Sơn, Lâm Ngữ Yên bắt đầu cắt dây lang, việc này bây giờ nàng đã làm quen nên tốc độ rất nhanh, sau nửa canh giờ đã làm xong. ®Мαc-ŦЋιεη-Ψ Bọn người Bì thị không có nhà, Lâm Ngữ Yên cũng không vội trở về, bởi vì lần trước ở trong núi nhặt được chút táo dại, Lâm Ngữ Yên bèn muốn đi vào sâu hơn xem sao, biết đâu có thể gặp được vài thứ hay ho không chừng.
Nhắm thẳng một hướng, Lâm Ngữ Yên vừa chậm rãi tìm tòi vừa đi, đi một lúc lâu, nàng lại không thu hoạch được gì, bèn ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi.
Trên trời ánh nắng chói chang rọi cả một vùng đất, trong rừng lại rất mát mẻ, thi thoảng còn có tiếng ve kêu tiếng chim hót vang lên, Lâm Ngữ Yên tựa vào thân cây chậm rãi nhắm hai mắt lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sau khi đánh một giấc, nàng mở mắt, thoải mái duỗi người, trộm được nửa ngày rỗi rãnh, đáng làm thế chứ nhỉ.
“A? Đây là cái gì?” Lâm Ngữ Yên trợn to hai mắt có chút sửng sốt nhìn con gà trước mặt.
Không! Nói chính xác là một con gà chết.
Cả thân nó lông vàng, có hơi mập, tứ chi bị trói bằng dây cỏ, bụng ngửa lên trên, mắt nhắm tịt, thoạt nhìn mới chết không lâu.
Lâm Ngữ Yên nhíu mày, đứng lên nhìn quanh.
Nàng không tin là con gà này tự trói mình, sau đó lăn đến trước mặt nàng.
Là ai nhỉ? Lâm Ngữ Yên suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên, nàng như nhớ tới gì đó, hơi trợn to hai mắt.
Sau một lúc lâu, nàng quyết định xử lý con gà này ngay tại chỗ. Chạy đến cạnh con suối, cầm lấy lưỡi hái cắt cỏ, Lâm Ngữ Yên không chút do dự mổ bụng gà, phải biết rằng cách đây không lâu, nàng còn là một tiểu thư khuê các nhìn thấy mỗi con sâu cũng sẽ hét toáng lên, mà bây giờ giơ tay chặt con gà mái đáng thương này, nàng đến cả sắc mặt cũng không đổi.
Làm gà xong, Lâm Ngữ Yên lại nhóm một đống lửa, trực tiếp đem con gà đã được làm sạch xuyên trên cành cây, đặt lên lửa nướng. Chẳng mấy chốc, từng mùi thơm gà nướng đã tản ra, Lâm Ngữ Yên cũng không nhớ nổi, lần mình ăn thịt gần đây nhất là lúc nào, nghe mùi thịt, nàng đặc biệt không có tiền đồ mà nuốt nước miếng đánh ực.
Gà nướng có hơi cháy, nhưng vẫn thơm nức mũi, Lâm Ngữ Yên gần như là khẩn cấp không kịp chờ mà bắt đầu ăn, một lát sau, nửa con gà đã vào bụng nàng. Thỏa mãn chép miệng, Lâm Ngữ Yên lại đến dòng suối rửa mặt rửa tay, rồi sau đó đem nửa con gà còn dư cẩn thận dùng lá cây bọc lại, đặt dưới tàng cây nàng vừa dựa người ngủ. Sau khi làm xong, nàng mới đeo giỏ trúc bắt đầu trở về.
Khi bóng dáng Lâm Ngữ Yên dần biến mất tại con đường mòn xuống núi, một bóng dáng nhỏ gầy nhanh chóng chạy tới dưới tàng cây kia, nó nhặt nửa con gà nướng để dưới đất kia lên, đôi con ngươi như của loài sói, hơi nhu hòa chút ít.
Chẳng lẽ thằng bé Vương Thất Lang này vẫn ngậm mãi ngón tay kia trong miệng?
Cái suy nghĩ này xông thẳng lên não khiến Lâm Ngữ Yên rùng mình, có xúc động muốn lập tức ném nó ra ngoài cửa. Tuy nhiên, dù sao nàng cũng là người lương thiện, Vương Thất Lang này lại chỉ là một đứa bé sáu bảy tuổi mà thôi, nàng quả thực không đành lòng.
Thầm thở dài, Lâm Ngữ Yên bắt đầu cẩn thận kiểm tra thương thế của nó, chỉ thấy sau khi phun ngón tay trong miệng ra, hô hấp của Vương Thất Lang dần bình ổn lại, nhưng vẫn còn hôn mê. Lâm Ngữ Yên cởi bỏ mớ vải rách được xem là quần áo trên người nó, chỉ thấy trên thân thể nhỏ gầy chồng chất đầy vết thương, từng lớp chồng lên nhau, có mới có cũ, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người khác cảm thấy thằng bé này từng bị ngược đãi tàn khốc đến thế nào.
Lâm Ngữ Yên hít vào một hơi khí lạnh, lại nhìn kỹ lần nữa, thấy giữa ngực nó in một dấu chân to, nổi lên nồng đậm xanh tím. Nàng thậm chí cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh, có một người từng không chút lưu tình giơ chân lên, một cước đạp thẳng lên ngực đứa bé này.
Đây rõ ràng là muốn lấy mạng nó a! Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, sao có thể xuống tay như vậy được!
Tại giờ khắc này, trong lòng Lâm Ngữ Yên không còn sợ hãi nữa, có chẳng qua là thương hại đối với một đứa bé đang giãy dụa bên bờ cái chết mà thôi ®Мαc-ŦЋιεη-Ψ.
Nàng không phải đại phu cũng không có dược liệu, căn bản không thể chữa trị cho đứa nhỏ này, nhưng mà Lâm Ngữ Yên có một nơi, nơi đó có một cái ao, một cái ao vô cùng thần kỳ.
Lâm Ngữ Yên nhìn hai mắt Vương Thất Lang vẫn nhắm chặt hôn mê bất tỉnh, vươn tay, đầu lưỡi khẽ liếm.
Một lát sau, một thùng nước nóng tản ra mùi lưu hoàng được đặt trên mặt đất.
Lâm Ngữ Yên xé một mảnh áo từ trên người mình, ngâm vào nước nóng, rồi sau đó bắt đầu lau chùi thân thể cho thằng bé, nàng lau một lần lại một lần, nước ôn tuyền đổi một thùng lại một thùng, vật lộn đến hơn nửa đêm mới ngừng tay, ®Мαc.ŦЋιεη,Ψ rất rõ ràng, trông thằng bé đã khá hơn nhiều, vết bầm xanh tím đầy người đã biến mất hầu hết.
Về phần trong lục phủ ngũ tạng của nó không biết có bị tổn thương nghiêm trọng nào không, Lâm Ngữ Yên không biết.
Dùng hết nước suối nóng, Lâm Ngữ Yên bèn múc chút nước suối lạnh ra ngoài, đút cho nó uống từng chút một, thấy vẻ mặt thằng bé không còn vặn vẹo nữa mới thoáng yên tâm. Nàng nhìn sắc trời, rồi sau đó lắc mình tiến vào không gian hoa mai, nhảy vào trong hồ, nhắm hai mắt lại.
Lúc trở ra, một thân mỏi mệt đã xua đi hết.
Lâm Ngữ Yên thoáng trầm ngâm, nhấc chân đi tới đống củi bên cạnh, căn phòng này ban đầu là phòng chứa củi, cho nên đống củi chất cực cao, gần như sắp chạm đến nóc phòng, Vương Thất Lang lại là một đứa bé, giấu bên trong cũng sẽ không bị phát hiện. Dù sao bây giờ người thổi lửa nấu cơm cũng là mình, đám người Bì thị lại chẳng đời nào đến nơi này.
Lúc sắc trời sáng choang, Lâm Ngữ Yên đã làm xong tất cả chuẩn bị, nàng móc một cái động ở sau đống củi, nhét Vương Thất Lang vẫn còn đang hôn mê vào, sau đó dùng chân cọ sạch vết máu trên đất.
Ngẫm nghĩ, nàng lại tiến vào không gian, lấy một ôm táo ra.
Đây là táo dại lần trước nàng lên núi cắt dây lang hái được, một ít nàng đem đi trồng trong không gian, bây giờ đã lớn thành cây con rồi, mà một ít còn dư lại thì nàng đem ngâm trong nước suối lạnh, qua mấy ngày nay, đã sớm lớn thành từng trái to tươi xanh mọng nước, vào miệng rất thơm ngon. Lâm Ngữ Yên lấy ra một ôm đặt bên cạnh Vương Thất Lang, nếu thằng bé tỉnh dậy cũng có cái lót dạ. Sau khi làm xong, nàng cẩn thận đóng cửa phòng lại, bắt đầu một ngày lao động.
Vì xót mất năm lượng bạc, hôm nay sắc mặt Bì thị đen lợi hại, bắt bớ người này mắng người kia, đến cả Điền thị cũng bị chịu trận, bắt nhóm lửa nấu cơm, Lâm Ngữ Yên cho lợn ăn xong, xách thùng đến sân sau tưới rau. Sau ngôi nhà năm gian của nhà họ Vương, là một mảnh đất dùng hàng rào vây lại để trồng chút ít rau dưa theo mùa, Lâm Ngữ Yên xách hết thùng này đến thùng khác, mãi đến giữa trưa mới xem như tưới xong. Tay nghề nấu cơm của Điền thị đúng thật là không dám khen tặng, đến cả tay mơ như Lâm Ngữ Yên còn tốt hơn thị, trước tiên không nói đến mùi vị ra sao, chỉ nói bề ngoài thôi, ít nhất Lâm Ngữ Yên còn làm sạch sẽ, mà Điền thị làm hoàn toàn là qua quít, đen kìn kịt, trông như cạy bẩn vậy.
Chả thế, có người đã bất mãn rồi đấy thôi.
“Đây là làm cho người ta ăn sao?” Vương Ngũ Nương đập đôi đũa, dựng mày mà mắng: “Lợn cũng chê cái thứ này.”
“Cô nói cái gì!” Điền thị nghe vậy lập tức bĩu môi phản bác: “Chê tôi nấu không ăn được, thì tự cô đi mà làm, suốt ngày chỉ biết làm ổ trong phòng trốn việc, bảo sao lớn từng này rồi vẫn chưa có ai tới cửa hỏi, tôi thấy cả đời này cô cũng chả có ma nào thèm lấy đâu.”
Bị đâm trúng tim, Vương Ngũ Nương sao có thể tha cho thị được, tức thì bưng chén cơm trước người lên, cả chén cháo ngô hắt lên bản mặt dương dương đắc ý của Điền thị.
“A ——” Điền thị bị nóng kêu thảm một tiếng, soạt đứng lên, cách cái bàn muốn cào Vương Ngũ Nương.
Trong chốc lát, cả nhà bếp loạn xạ ngầu. Chén dĩa, đũa muỗng loảng xoảng rơi đầy đất.
Một bên, Bì thị đau lòng suýt xoa, tiến lên mấy bước vung một cái tát lên mặt Điền thị, hét lớn: “Đồ phá của nhà mày, làm cái trò gì đó, lão nương đánh chết mày.”
Điền thị bị tát ngã lăn ra đất, cũng không đứng dậy, chỉ gào khóc: “Sống kiểu này không chịu nổi nữa rồi, tôi có công sinh cháu đích tôn cho nhà các người, các người lại đối xử với tôi như vậy, đồ không có lương tâm, đáng bị sét đánh a! Bảo Nhi à, cái nhà này không chịu chứa chúng ta rồi, ngày mai mẹ sẽ mang con về nhà bà ngoại, không ở nơi này chịu khinh bỉ nữa!”
Bì thị nào quan tâm đến uy hiếp của thị, lập tức lại nổi trận lôi đình mắng to, cộng thêm Vương Ngũ Nương, Vương Lục Lang bên cạnh châm dầu vào lửa, cả phòng bếp đang loạn thành một đống. Lâm Ngữ Yên thừa dịp không ai chú ý, len lén giấu vài cái bánh ngô vào tay áo, cũng không xem màn kịch này nữa, quay người trở về phòng.
Vòng ra sau đống củi, ai ngờ Vương Thất Lang kia đã biến mất, bên trong chỉ lưu lại vài hạt táo rải rác.
Lâm Ngữ Yên nhướn mày, thằng bé kia tỉnh rồi?
Xế chiều, nàng đang ngồi trong sân giặt quần áo, Bì thị gọi nàng vào trong phòng. Đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Yên vào phòng của Bì thị, chỉ thấy căn phòng này xem như khá ngăn nắp, ít nhất những thứ đồ cần thiết không thiếu, so với Lâm Ngữ Yên chỉ có độc cái giường rách thì không biết khá hơn bao nhiêu rồi.
Lúc nàng đến, Bì thị cùng Vương Ngũ Nương đang ngồi trên giường sưởi tán gẫu.
“Gọi mày tới là báo cho mày một chuyện.” Bì thị nhướn mắt nói: “Ngày mai tao muốn lên thị trấn đưa vài thứ cho Nhị Lang, tiện đường đem bán trăm quả trứng gà trong nhà luôn, xấp xỉ gần tối tối mới về, cơm trưa mày cũng không cần để cho chúng tao.”
“Ngũ Nương và Lục Lang cũng đi sao?” Lâm Ngữ Yên hỏi.
“Ừ!” Bì thị gật gật đầu: “Coi nhà, đừng có chạy lung tung đấy.”
“Biết rồi!”
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Bì thị dẫn Vương Ngũ Nương cùng Vương Lục Lang hớn hở ra cửa.
Lâm Ngữ Yên vẫn làm việc như mọi ngày, sau khi đưa cơm trưa cho Vương Đại Lang ở ngoài ruộng xong mới về đến phòng, nàng từ trong không gian lấy ra đĩnh bạc nặng mười hai lượng kia, để dưới đất, cầm lấy búa đập mạnh vào, cho đến khi vỡ thành bảy tám mảnh mới dừng tay. Cầm mảnh vải nhỏ bao lấy chỗ bạc vụn, Lâm Ngữ Yên thừa biết làm vậy nhất định sẽ tổn thất không ít, nhưng một đĩnh bạc tinh xảo thật sự quá gây chú ý, dễ khiến người ta hoài nghi, không bằng chia ra làm bạc vụn, cũng dễ dùng hơn.
Làm xong những việc này, Lâm Ngữ Yên bèn đeo giỏ ra cửa, dọc trên đường đi gặp bất cứ hàng xóm nào, Lâm Ngữ Yên cũng rất lễ phép chào hỏi, không quan tâm người ta có để ý tới nàng hay không. Đến núi Nam Sơn, Lâm Ngữ Yên bắt đầu cắt dây lang, việc này bây giờ nàng đã làm quen nên tốc độ rất nhanh, sau nửa canh giờ đã làm xong. ®Мαc-ŦЋιεη-Ψ Bọn người Bì thị không có nhà, Lâm Ngữ Yên cũng không vội trở về, bởi vì lần trước ở trong núi nhặt được chút táo dại, Lâm Ngữ Yên bèn muốn đi vào sâu hơn xem sao, biết đâu có thể gặp được vài thứ hay ho không chừng.
Nhắm thẳng một hướng, Lâm Ngữ Yên vừa chậm rãi tìm tòi vừa đi, đi một lúc lâu, nàng lại không thu hoạch được gì, bèn ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi.
Trên trời ánh nắng chói chang rọi cả một vùng đất, trong rừng lại rất mát mẻ, thi thoảng còn có tiếng ve kêu tiếng chim hót vang lên, Lâm Ngữ Yên tựa vào thân cây chậm rãi nhắm hai mắt lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sau khi đánh một giấc, nàng mở mắt, thoải mái duỗi người, trộm được nửa ngày rỗi rãnh, đáng làm thế chứ nhỉ.
“A? Đây là cái gì?” Lâm Ngữ Yên trợn to hai mắt có chút sửng sốt nhìn con gà trước mặt.
Không! Nói chính xác là một con gà chết.
Cả thân nó lông vàng, có hơi mập, tứ chi bị trói bằng dây cỏ, bụng ngửa lên trên, mắt nhắm tịt, thoạt nhìn mới chết không lâu.
Lâm Ngữ Yên nhíu mày, đứng lên nhìn quanh.
Nàng không tin là con gà này tự trói mình, sau đó lăn đến trước mặt nàng.
Là ai nhỉ? Lâm Ngữ Yên suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên, nàng như nhớ tới gì đó, hơi trợn to hai mắt.
Sau một lúc lâu, nàng quyết định xử lý con gà này ngay tại chỗ. Chạy đến cạnh con suối, cầm lấy lưỡi hái cắt cỏ, Lâm Ngữ Yên không chút do dự mổ bụng gà, phải biết rằng cách đây không lâu, nàng còn là một tiểu thư khuê các nhìn thấy mỗi con sâu cũng sẽ hét toáng lên, mà bây giờ giơ tay chặt con gà mái đáng thương này, nàng đến cả sắc mặt cũng không đổi.
Làm gà xong, Lâm Ngữ Yên lại nhóm một đống lửa, trực tiếp đem con gà đã được làm sạch xuyên trên cành cây, đặt lên lửa nướng. Chẳng mấy chốc, từng mùi thơm gà nướng đã tản ra, Lâm Ngữ Yên cũng không nhớ nổi, lần mình ăn thịt gần đây nhất là lúc nào, nghe mùi thịt, nàng đặc biệt không có tiền đồ mà nuốt nước miếng đánh ực.
Gà nướng có hơi cháy, nhưng vẫn thơm nức mũi, Lâm Ngữ Yên gần như là khẩn cấp không kịp chờ mà bắt đầu ăn, một lát sau, nửa con gà đã vào bụng nàng. Thỏa mãn chép miệng, Lâm Ngữ Yên lại đến dòng suối rửa mặt rửa tay, rồi sau đó đem nửa con gà còn dư cẩn thận dùng lá cây bọc lại, đặt dưới tàng cây nàng vừa dựa người ngủ. Sau khi làm xong, nàng mới đeo giỏ trúc bắt đầu trở về.
Khi bóng dáng Lâm Ngữ Yên dần biến mất tại con đường mòn xuống núi, một bóng dáng nhỏ gầy nhanh chóng chạy tới dưới tàng cây kia, nó nhặt nửa con gà nướng để dưới đất kia lên, đôi con ngươi như của loài sói, hơi nhu hòa chút ít.
/142
|