Edit: Mạc Thiên Y
Sáng hôm sau, Tô Tuệ Nương mở mắt ra, biết Yến Hoằng Chân đã đi rồi, bởi vì nàng không nghe thấy tiếng Tiểu Hắc sủa.
Con chó đáng thương mà, lại bị tên chủ nhân không có lương tâm của mày ném ở đây sao! Tô Tuệ Nương trở mình, hừ hừ hai tiếng, thầm quyết định một lát bảo Mộc Hương ném thêm cho nó hai cục xương, tốt xấu gì cũng được an ủi một chút.
Sau bữa sáng, Tô Tuệ Nương đang định vào trong không gian một chuyến, Mộc Hương bỗng đến bẩm báo: “Người của phủ Vĩnh Bình Hầu đến.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy ngẩn người. Tiểu Thất chân trước vừa đi, bọn họ chân sau chạy tới mời mình chi?
Nhíu nhíu mày nàng phân phó nói: “Cho vào.”
Người phủ Vĩnh Bình Hầu tới là một ma ma, Tô Tuệ Nương cũng có biết, chính là Hình ma ma năm đó đón Yến Hoằng Chân.
“… Nghe nói cô nương đã vào kinh, phu nhân nhà chúng tôi muốn mời ngài qua ngồi một chút…” Hình ma ma mang trên mặt nụ cười, nhưng lại không đả động đến chuyện Yến Hoằng Chân, làm như phu nhân Vĩnh Bình Hầu thật sự mời nàng qua đó vậy.
“Bên ngoài kiệu cũng đã chuẩn bị xong rồi.” Hình ma ma cười nói: “Cô nương, chúng ta đi ngay thôi. Đừng để phu nhân nóng lòng chờ.”
Tô Tuệ Nương lẳng lặng nhìn bà ta, đoạn chầm chậm nói: “Thật không khéo rồi, hôm nay ta có sắp xếp khác, sợ là không thể đồng ý, chi bằng ngày khác đến cửa bái phỏng đi!”
Hình ma ma không ngờ tới một thôn phụ quê mùa bé nhỏ lại dám từ chối lời mời của phủ Vĩnh Bình hầu, sắc mặt lập tức biến xấu.
Tô Tuệ Nương thấy nhưng tỏ vẻ điềm nhiên, trong lòng nàng cũng không vui, phủ Vĩnh Bình Hầu bà tới mời ta tới nhà làm khách, phải chăng nên đưa thiếp mời trước chứ, bây giờ trực tiếp bảo hạ nhân đi tới “mời”, còn bày ra điệu bộ không đi không được. Tô Tuệ Nương nàng lại chả phải nha hoàn của Hầu phủ các người, dựa vào cái gì phải nghe lời làm theo. Dĩ nhiên, Tô Tuệ Nương đối với phủ Vĩnh Bình Hầu có “mâu thuẫn” lớn như vậy, cũng là do bởi Yến Hoằng Chân, trong lòng nàng đối phương thế mà là đã “ngược đãi” con cái nhà mình, nàng có thể thích mới gọi là chuyện lạ. Hình ma ma sắc mặt không vui bị tiễn đi, Tô Tuệ Nương lại biết, đối phương sẽ không chỉ có thế. Quả nhiên, ngày hôm sau, một phong thiếp mời được đưa đến trên tay nàng.
“Cũng biết co biết dãn đấy chứ!” Tô Tuệ Nương đối với Thích phu nhân kia có ấn tượng ban đầu.
Nàng cũng không phải loại người sợ phiền phức, dũng cảm đối mặt, vượt khó mà tiến mới là tính cách của nàng.
Trước cổng lớn sơn đỏ của phủ Vĩnh Bình Hầu, Tô Tuệ Nương xuống xe ngựa, nàng giương mắt quét nhìn hai con sư tử bằng đá trước cổng, khẽ nhướn mày, phải biết rằng không phải mỗi công hầu đều có tư cách đặt vật này ở trước cổng, điều này nói rõ phủ Vĩnh Bình Hầu, hoặc là nói đã từng là Vĩnh Bình Hầu gia, lập được công lớn lại được hoàng đế yêu thích. Đưa thiếp mời, người gác cổng cho nàng vào cửa hông, tự có hạ nhân dẫn đường. Phủ Vĩnh Bình Hầu rất lớn, diện tích lớn hơn phủ Uy Vũ Bá ít nhất gấp bốn lần, hơn nữa sân đình đương độ hoa nở, đình đài lầu các, gạch xanh ngói bóng, cầu đá suối nhỏ, rừng cây rợp bóng, hơi thở phú quý bức người mà đến.
“Cô nương, xin theo sát ạ, Hầu phủ lớn, nhỡ đi lạc cũng không biết tìm ở đâu!” nha hoàn dẫn đường ngây ngốc cười nói.
Tô Tuệ Nương làm như không nghe thấy, ngược lại chỉ vào hồ sen, quay sang Mộc Hương bên cạnh nói: “Thấy con cá vàng trong hồ không? Được gọi là Hô hô xích chu, lúc tiền triều người ta đặc biệt thích nuôi loại cá này, lại nói, phủ Vĩnh Bình Hầu này trước kia chính là phủ đệ của vương gia nguyên triều, không ngờ ngay cả con cá này cũng được giữ lại.”
Nhà ngươi có đình viện xa hoa thì thế nào? Còn không phải ở phòng ốc mà người ta từng ở qua, có khoe khoang cũng không sửa được cái gốc nhà giàu mới nổi, Tô Tuệ Nương khẽ nhếch khóe miệng thầm mỉa.
Nha hoàn kia nghe xong quả nhiên không nói gì.
Thích phu nhân trái lại không có ý tứ ra oai phủ đầu gì với nàng, rất nhanh, đã ra thiên sảnh tiếp kiến nàng.
Bái kiến xong, hai người quan sát lẫn nhau.
Trong mắt Tô Tuệ Nương, Thích phu nhân nhìn qua chỉ là nữ tử 26-27 tuổi, thị mặc một thân xiêm y trắng thuần, trên tóc cài cây trâm ngọc, trông điềm tĩnh lại có một nét ôn nhu khác. Mà ở trong mắt Thích phu nhân, nữ tử trước mặt này thân thể đẫy đà, ngũ quan mặc dù bình thường, nhưng khí chất lại rất tốt, lúc cặp mắt ấm nhuận kia nhìn ngươi, sẽ có loại cảm giác như tắm gió xuân vậy.
Thích phu nhân cười trước nói: “Hôm nay ấy mà phải xin lỗi cô nương rồi.”
Tô Tuệ Nương ra vẻ thắc mắc.
Thích phu nhân liền nói: “Hôm qua mới biết được, thì ra cô nương hơn một năm trước đã đưa bái thiếp đến phủ, nhưng lại bị hạ nhân trong phủ quên mất, ta đã xử phạt tên gác cửa kia rồi, còn mong cô nương chớ trách.”
“Phu nhân nói quá lời.” Tô Tuệ Nương khẽ cười nói: “Là chuyện đã qua, ta dĩ nhiên sẽ không để trong lòng.”
“Ngoài ra, ta còn muốn cảm tạ cô nương.” Thích thị tiếp tục nói: “Ta cũng nghe Hình ma ma nói, Chân Nhi lúc nhỏ vẫn luôn sống ở chỗ cô, thằng bé khi ấy chịu không ít khổ, vẫn là cô nương đưa tay giúp đỡ, mới cho nó bình an đến nay, giờ thằng bé đã trở về Hầu phủ, một nhà chúng ta đoàn tụ, cũng là nhờ công lao của cô.”
“Tôi luôn xem Tiểu Thất là đệ đệ ruột. Làm những chuyện đó, cũng là tự nguyện, phu nhân không cần canh cánh trong lòng.”
“Tiểu Thất? … Ý cô chỉ là Chân Nhi?”
Tô Tuệ Nương gật gật đầu, trong thần sắc bất tri bất giác mang theo vài phần nuông chiều: “Khi ấy thằng bé đứng thứ bảy, cho nên tôi gọi nó là Tiểu Thất.”
Biểu tình trên mặt nàng dĩ nhiên không chạy thoát khỏi ánh mắt của Thích phu nhân, thị chỉ sâu kín nói: “Tình cảm giữa Tô cô nương cùng Chân Nhi quả nhiên cực tốt.”
Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười. Thấy nàng không tiếp lời, Thích thị liền tự mình thở dài nói: “Nghĩ đến Tô cô nương cũng biết tính tình Chân Nhi rồi, nó là đứa bướng bỉnh, kể từ lúc vào Hầu phủ lúc nào cũng… Hàizz! Ta mặc dù là mẹ cả thằng bé, quả có vài lời cũng khó mà nói, hơn nữa hình như thằng bé đối với ta có hiểu lầm gì đó…” Thích thị chưa nói xong, nước mắt đã nhẹ nhàng lăn xuống, nom dáng vẻ kia thật sự là một mảnh từ tâm bị hiểu lầm đến thảm, nhìn mà khiến người ta thương hại ba phần.
Đối với “khúc mắc” “hiểu lầm” mà Thích thị nói, nguyên do bên trong thật ra Tô Tuệ Nương có hiểu ba phần.
Trong đó quan hệ đến hai người đã qua đời, một là Vĩnh Bình hầu – Yến Hạo Nhiên, một người là nữ tử tên Hoắc Hân Đình.
Nguyên triều thời kì cuối, bởi kẻ thống trị tàn bạo bất nhân, dẫn đến khắp nơi không ngừng khởi nghĩa, thế lực lớn nhỏ cắt cứ vùng đất Trung Nguyên. Giữa đám quần hùng tranh giựt, không một ai chú ý tới một nam nhân xuất thân nông dân vì muốn ăn cơm mà khởi nghĩa vũ trang. Có lẽ y khi ấy cũng không ngờ sau này mình có thể làm hoàng đế, thế nhưng giữa lúc nhân duyên gặp gỡ, thế lực của y cũng ngày một tăng lớn, điều này đã dẫn đến quyết định của Yến Hạo Nhiên. Nhà họ Yến xuất thân thương nhân, mặc dù không phải cự phú, nhưng gia tài cũng là bạc triệu, Yến Hạo Nhiên này trời sinh thông tuệ, sau nhiều lần tiếp xúc, hắn bèn quyết định đem gia sản đặt vào tay nam nhân kia, vì thế hắn chẳng những quyên góp tất cả tài sản của bản thân ủng hộ y, còn bỏ lại mẹ già trong nhà, một đường đi theo chủ tử giành chính quyền. Trong lúc đó, hắn kết bạn với một thủ hạ họ Hoắc bên người chủ tử, gã xuất thân thảo mãng, song công phu ấy mà cực giỏi, có thể xứng là một viên đại tướng, họ Hoắc này có hai đứa con một trai một gái, đều phục vụ trong quân đội. Thấy dáng vẻ Yến Hạo Nhiên anh tuấn tiêu sái, liền có ý kết thân. Nghiêm Hạo Nhiên kia cũng đáp ứng, thế là hắn cùng Hoắc Hân Đình bèn cử hành hôn lễ, không tới ba năm nàng ấy mang thai, sinh hạ một bé trai, nhưng đứa bé ra đời còn chưa được vài ngày, bọn họ liền gặp một trận địch tập kích. Trong thời khắc nguy nan, Hoắc Hân Đình dùng tánh mạng mình cứu trượng phu, chỉ để lại một câu “Chăm sóc con trai chúng ta cho tốt”, rồi nhắm mắt xuôi tay.
Đứa bé kia dĩ nhiên là Yến Hoằng Chân, sự tình sau đó mọi người đều biết, tạm không nói đến. Chỉ nói đến Yến Hạo Nhiên này, sau khi Thái Tổ bình định thiên hạ, Yến Hạo Nhiên tùy theo công trạng được ban thưởng, phong là Vĩnh Bình hầu, hắn liền đón mẫu thân, huynh đệ từ quê nhà đến kinh thành. Yến lão phu nhân thấy nhi tử công đã thành, danh cũng đã toại, bèn nhắc nhở muốn hắn mau mau cưới vợ. Đến lúc này, Yến Hạo Nhiên mới đem chuyện mình đã lấy vợ ra nói với mẹ, ngay lập tức bà cụ nổi giận đại ý chính là, chuyện lớn như vậy ngươi không nói cho ta, trong mắt ngươi còn có người mẹ này ư. Yến Hạo Nhiên giải thích, nói chiến sự bộn bề, nhi tử theo quân lăn lộn các nơi, thật sự là không có đường nào thông báo cho mẹ được a.
Yến lão phu nhân lại không chịu giảng hòa, chỉ nói: “Chưa được cha mẹ gật đầu đồng ý, cũng chưa trao bát tự, đổi canh thiếp, hôn sự này không được tính!!”
Yến Hạo Nhiên nghe vậy không lên tiếng. Muốn hỏi tại sao, cũng không phải là bởi hắn rất hiếu thuận, thật sự là hắn cũng có chút tâm tư nhỏ của mình, trước đó vài ngày, hắn gặp một vị tiểu thư, trông nàng nhu nhược đến thế mỹ lệ đến thế, cầm kỳ thư họa, tinh thông mọi thứ, thật sự là một nữ tử khiến người yêu mến. Phải nói, nam nhân trong thiên hạ này phần lớn đều mắc “bệnh hay quên” nặng, chuyện Hoắc Hân Đình xả thân cứu mạng chồng, nhi tử ở xa xôi không biết sống thế nào, trước mặt hồng nhan, sớm đã bị ném ra sau ót.
Những lời kia của Yến lão phu nhân, vừa khéo hợp với tâm tư của hắn, sau này nếu có người đem chuyện này công kích hắn, cũng có thể có một cái lý do chống đỡ, hơn nữa cũng không phải sẽ không đón con về, đợi hắn cùng hồng nhan kết thành vợ chồng, đến lúc đó đón về cũng không muộn a!
Cứ thế, cuộc sống từng ngày trôi qua, Yến Hạo Nhiên cũng thuận lợi cưới được giai nhân trong lòng. Hai người thành hôn sau nửa năm, Hoắc gia tìm tới cửa, Thích thị mới biết mình là vợ kế, lại còn có một đích tử (con trai trưởng) không không phải từ trong bụng mình chui ra. Đây thật sự là so sánh với nuốt phải ruồi còn buồn nôn hơn, nhưng người ta là cái loại đẳng cấp cao, có văn hóa, không ầm ĩ cũng không náo loạn, chỉ khóc, lén lút, lặng lẽ, thương tâm mà khóc, khóc đến Yến Hạo Nhiên vỡ vụn cả quả tim, bấy giờ mới bày tỏ rằng, mình sinh thời tuyệt đối không tìm đứa bé kia về, tránh để thê tử buồn lòng.
Giai nhân thế này mới ngưng nước mắt, hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, về sau Hoắc gia phạm lỗi thế lực giảm mạnh, dĩ nhiên lại càng không có ai quan tâm đến đứa trẻ không biết sống chết kia.
Yến Hoằng Chân cứ như vậy bị mọi người ngầm ăn ý “quên lãng!”
Sáng hôm sau, Tô Tuệ Nương mở mắt ra, biết Yến Hoằng Chân đã đi rồi, bởi vì nàng không nghe thấy tiếng Tiểu Hắc sủa.
Con chó đáng thương mà, lại bị tên chủ nhân không có lương tâm của mày ném ở đây sao! Tô Tuệ Nương trở mình, hừ hừ hai tiếng, thầm quyết định một lát bảo Mộc Hương ném thêm cho nó hai cục xương, tốt xấu gì cũng được an ủi một chút.
Sau bữa sáng, Tô Tuệ Nương đang định vào trong không gian một chuyến, Mộc Hương bỗng đến bẩm báo: “Người của phủ Vĩnh Bình Hầu đến.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy ngẩn người. Tiểu Thất chân trước vừa đi, bọn họ chân sau chạy tới mời mình chi?
Nhíu nhíu mày nàng phân phó nói: “Cho vào.”
Người phủ Vĩnh Bình Hầu tới là một ma ma, Tô Tuệ Nương cũng có biết, chính là Hình ma ma năm đó đón Yến Hoằng Chân.
“… Nghe nói cô nương đã vào kinh, phu nhân nhà chúng tôi muốn mời ngài qua ngồi một chút…” Hình ma ma mang trên mặt nụ cười, nhưng lại không đả động đến chuyện Yến Hoằng Chân, làm như phu nhân Vĩnh Bình Hầu thật sự mời nàng qua đó vậy.
“Bên ngoài kiệu cũng đã chuẩn bị xong rồi.” Hình ma ma cười nói: “Cô nương, chúng ta đi ngay thôi. Đừng để phu nhân nóng lòng chờ.”
Tô Tuệ Nương lẳng lặng nhìn bà ta, đoạn chầm chậm nói: “Thật không khéo rồi, hôm nay ta có sắp xếp khác, sợ là không thể đồng ý, chi bằng ngày khác đến cửa bái phỏng đi!”
Hình ma ma không ngờ tới một thôn phụ quê mùa bé nhỏ lại dám từ chối lời mời của phủ Vĩnh Bình hầu, sắc mặt lập tức biến xấu.
Tô Tuệ Nương thấy nhưng tỏ vẻ điềm nhiên, trong lòng nàng cũng không vui, phủ Vĩnh Bình Hầu bà tới mời ta tới nhà làm khách, phải chăng nên đưa thiếp mời trước chứ, bây giờ trực tiếp bảo hạ nhân đi tới “mời”, còn bày ra điệu bộ không đi không được. Tô Tuệ Nương nàng lại chả phải nha hoàn của Hầu phủ các người, dựa vào cái gì phải nghe lời làm theo. Dĩ nhiên, Tô Tuệ Nương đối với phủ Vĩnh Bình Hầu có “mâu thuẫn” lớn như vậy, cũng là do bởi Yến Hoằng Chân, trong lòng nàng đối phương thế mà là đã “ngược đãi” con cái nhà mình, nàng có thể thích mới gọi là chuyện lạ. Hình ma ma sắc mặt không vui bị tiễn đi, Tô Tuệ Nương lại biết, đối phương sẽ không chỉ có thế. Quả nhiên, ngày hôm sau, một phong thiếp mời được đưa đến trên tay nàng.
“Cũng biết co biết dãn đấy chứ!” Tô Tuệ Nương đối với Thích phu nhân kia có ấn tượng ban đầu.
Nàng cũng không phải loại người sợ phiền phức, dũng cảm đối mặt, vượt khó mà tiến mới là tính cách của nàng.
Trước cổng lớn sơn đỏ của phủ Vĩnh Bình Hầu, Tô Tuệ Nương xuống xe ngựa, nàng giương mắt quét nhìn hai con sư tử bằng đá trước cổng, khẽ nhướn mày, phải biết rằng không phải mỗi công hầu đều có tư cách đặt vật này ở trước cổng, điều này nói rõ phủ Vĩnh Bình Hầu, hoặc là nói đã từng là Vĩnh Bình Hầu gia, lập được công lớn lại được hoàng đế yêu thích. Đưa thiếp mời, người gác cổng cho nàng vào cửa hông, tự có hạ nhân dẫn đường. Phủ Vĩnh Bình Hầu rất lớn, diện tích lớn hơn phủ Uy Vũ Bá ít nhất gấp bốn lần, hơn nữa sân đình đương độ hoa nở, đình đài lầu các, gạch xanh ngói bóng, cầu đá suối nhỏ, rừng cây rợp bóng, hơi thở phú quý bức người mà đến.
“Cô nương, xin theo sát ạ, Hầu phủ lớn, nhỡ đi lạc cũng không biết tìm ở đâu!” nha hoàn dẫn đường ngây ngốc cười nói.
Tô Tuệ Nương làm như không nghe thấy, ngược lại chỉ vào hồ sen, quay sang Mộc Hương bên cạnh nói: “Thấy con cá vàng trong hồ không? Được gọi là Hô hô xích chu, lúc tiền triều người ta đặc biệt thích nuôi loại cá này, lại nói, phủ Vĩnh Bình Hầu này trước kia chính là phủ đệ của vương gia nguyên triều, không ngờ ngay cả con cá này cũng được giữ lại.”
Nhà ngươi có đình viện xa hoa thì thế nào? Còn không phải ở phòng ốc mà người ta từng ở qua, có khoe khoang cũng không sửa được cái gốc nhà giàu mới nổi, Tô Tuệ Nương khẽ nhếch khóe miệng thầm mỉa.
Nha hoàn kia nghe xong quả nhiên không nói gì.
Thích phu nhân trái lại không có ý tứ ra oai phủ đầu gì với nàng, rất nhanh, đã ra thiên sảnh tiếp kiến nàng.
Bái kiến xong, hai người quan sát lẫn nhau.
Trong mắt Tô Tuệ Nương, Thích phu nhân nhìn qua chỉ là nữ tử 26-27 tuổi, thị mặc một thân xiêm y trắng thuần, trên tóc cài cây trâm ngọc, trông điềm tĩnh lại có một nét ôn nhu khác. Mà ở trong mắt Thích phu nhân, nữ tử trước mặt này thân thể đẫy đà, ngũ quan mặc dù bình thường, nhưng khí chất lại rất tốt, lúc cặp mắt ấm nhuận kia nhìn ngươi, sẽ có loại cảm giác như tắm gió xuân vậy.
Thích phu nhân cười trước nói: “Hôm nay ấy mà phải xin lỗi cô nương rồi.”
Tô Tuệ Nương ra vẻ thắc mắc.
Thích phu nhân liền nói: “Hôm qua mới biết được, thì ra cô nương hơn một năm trước đã đưa bái thiếp đến phủ, nhưng lại bị hạ nhân trong phủ quên mất, ta đã xử phạt tên gác cửa kia rồi, còn mong cô nương chớ trách.”
“Phu nhân nói quá lời.” Tô Tuệ Nương khẽ cười nói: “Là chuyện đã qua, ta dĩ nhiên sẽ không để trong lòng.”
“Ngoài ra, ta còn muốn cảm tạ cô nương.” Thích thị tiếp tục nói: “Ta cũng nghe Hình ma ma nói, Chân Nhi lúc nhỏ vẫn luôn sống ở chỗ cô, thằng bé khi ấy chịu không ít khổ, vẫn là cô nương đưa tay giúp đỡ, mới cho nó bình an đến nay, giờ thằng bé đã trở về Hầu phủ, một nhà chúng ta đoàn tụ, cũng là nhờ công lao của cô.”
“Tôi luôn xem Tiểu Thất là đệ đệ ruột. Làm những chuyện đó, cũng là tự nguyện, phu nhân không cần canh cánh trong lòng.”
“Tiểu Thất? … Ý cô chỉ là Chân Nhi?”
Tô Tuệ Nương gật gật đầu, trong thần sắc bất tri bất giác mang theo vài phần nuông chiều: “Khi ấy thằng bé đứng thứ bảy, cho nên tôi gọi nó là Tiểu Thất.”
Biểu tình trên mặt nàng dĩ nhiên không chạy thoát khỏi ánh mắt của Thích phu nhân, thị chỉ sâu kín nói: “Tình cảm giữa Tô cô nương cùng Chân Nhi quả nhiên cực tốt.”
Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười. Thấy nàng không tiếp lời, Thích thị liền tự mình thở dài nói: “Nghĩ đến Tô cô nương cũng biết tính tình Chân Nhi rồi, nó là đứa bướng bỉnh, kể từ lúc vào Hầu phủ lúc nào cũng… Hàizz! Ta mặc dù là mẹ cả thằng bé, quả có vài lời cũng khó mà nói, hơn nữa hình như thằng bé đối với ta có hiểu lầm gì đó…” Thích thị chưa nói xong, nước mắt đã nhẹ nhàng lăn xuống, nom dáng vẻ kia thật sự là một mảnh từ tâm bị hiểu lầm đến thảm, nhìn mà khiến người ta thương hại ba phần.
Đối với “khúc mắc” “hiểu lầm” mà Thích thị nói, nguyên do bên trong thật ra Tô Tuệ Nương có hiểu ba phần.
Trong đó quan hệ đến hai người đã qua đời, một là Vĩnh Bình hầu – Yến Hạo Nhiên, một người là nữ tử tên Hoắc Hân Đình.
Nguyên triều thời kì cuối, bởi kẻ thống trị tàn bạo bất nhân, dẫn đến khắp nơi không ngừng khởi nghĩa, thế lực lớn nhỏ cắt cứ vùng đất Trung Nguyên. Giữa đám quần hùng tranh giựt, không một ai chú ý tới một nam nhân xuất thân nông dân vì muốn ăn cơm mà khởi nghĩa vũ trang. Có lẽ y khi ấy cũng không ngờ sau này mình có thể làm hoàng đế, thế nhưng giữa lúc nhân duyên gặp gỡ, thế lực của y cũng ngày một tăng lớn, điều này đã dẫn đến quyết định của Yến Hạo Nhiên. Nhà họ Yến xuất thân thương nhân, mặc dù không phải cự phú, nhưng gia tài cũng là bạc triệu, Yến Hạo Nhiên này trời sinh thông tuệ, sau nhiều lần tiếp xúc, hắn bèn quyết định đem gia sản đặt vào tay nam nhân kia, vì thế hắn chẳng những quyên góp tất cả tài sản của bản thân ủng hộ y, còn bỏ lại mẹ già trong nhà, một đường đi theo chủ tử giành chính quyền. Trong lúc đó, hắn kết bạn với một thủ hạ họ Hoắc bên người chủ tử, gã xuất thân thảo mãng, song công phu ấy mà cực giỏi, có thể xứng là một viên đại tướng, họ Hoắc này có hai đứa con một trai một gái, đều phục vụ trong quân đội. Thấy dáng vẻ Yến Hạo Nhiên anh tuấn tiêu sái, liền có ý kết thân. Nghiêm Hạo Nhiên kia cũng đáp ứng, thế là hắn cùng Hoắc Hân Đình bèn cử hành hôn lễ, không tới ba năm nàng ấy mang thai, sinh hạ một bé trai, nhưng đứa bé ra đời còn chưa được vài ngày, bọn họ liền gặp một trận địch tập kích. Trong thời khắc nguy nan, Hoắc Hân Đình dùng tánh mạng mình cứu trượng phu, chỉ để lại một câu “Chăm sóc con trai chúng ta cho tốt”, rồi nhắm mắt xuôi tay.
Đứa bé kia dĩ nhiên là Yến Hoằng Chân, sự tình sau đó mọi người đều biết, tạm không nói đến. Chỉ nói đến Yến Hạo Nhiên này, sau khi Thái Tổ bình định thiên hạ, Yến Hạo Nhiên tùy theo công trạng được ban thưởng, phong là Vĩnh Bình hầu, hắn liền đón mẫu thân, huynh đệ từ quê nhà đến kinh thành. Yến lão phu nhân thấy nhi tử công đã thành, danh cũng đã toại, bèn nhắc nhở muốn hắn mau mau cưới vợ. Đến lúc này, Yến Hạo Nhiên mới đem chuyện mình đã lấy vợ ra nói với mẹ, ngay lập tức bà cụ nổi giận đại ý chính là, chuyện lớn như vậy ngươi không nói cho ta, trong mắt ngươi còn có người mẹ này ư. Yến Hạo Nhiên giải thích, nói chiến sự bộn bề, nhi tử theo quân lăn lộn các nơi, thật sự là không có đường nào thông báo cho mẹ được a.
Yến lão phu nhân lại không chịu giảng hòa, chỉ nói: “Chưa được cha mẹ gật đầu đồng ý, cũng chưa trao bát tự, đổi canh thiếp, hôn sự này không được tính!!”
Yến Hạo Nhiên nghe vậy không lên tiếng. Muốn hỏi tại sao, cũng không phải là bởi hắn rất hiếu thuận, thật sự là hắn cũng có chút tâm tư nhỏ của mình, trước đó vài ngày, hắn gặp một vị tiểu thư, trông nàng nhu nhược đến thế mỹ lệ đến thế, cầm kỳ thư họa, tinh thông mọi thứ, thật sự là một nữ tử khiến người yêu mến. Phải nói, nam nhân trong thiên hạ này phần lớn đều mắc “bệnh hay quên” nặng, chuyện Hoắc Hân Đình xả thân cứu mạng chồng, nhi tử ở xa xôi không biết sống thế nào, trước mặt hồng nhan, sớm đã bị ném ra sau ót.
Những lời kia của Yến lão phu nhân, vừa khéo hợp với tâm tư của hắn, sau này nếu có người đem chuyện này công kích hắn, cũng có thể có một cái lý do chống đỡ, hơn nữa cũng không phải sẽ không đón con về, đợi hắn cùng hồng nhan kết thành vợ chồng, đến lúc đó đón về cũng không muộn a!
Cứ thế, cuộc sống từng ngày trôi qua, Yến Hạo Nhiên cũng thuận lợi cưới được giai nhân trong lòng. Hai người thành hôn sau nửa năm, Hoắc gia tìm tới cửa, Thích thị mới biết mình là vợ kế, lại còn có một đích tử (con trai trưởng) không không phải từ trong bụng mình chui ra. Đây thật sự là so sánh với nuốt phải ruồi còn buồn nôn hơn, nhưng người ta là cái loại đẳng cấp cao, có văn hóa, không ầm ĩ cũng không náo loạn, chỉ khóc, lén lút, lặng lẽ, thương tâm mà khóc, khóc đến Yến Hạo Nhiên vỡ vụn cả quả tim, bấy giờ mới bày tỏ rằng, mình sinh thời tuyệt đối không tìm đứa bé kia về, tránh để thê tử buồn lòng.
Giai nhân thế này mới ngưng nước mắt, hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, về sau Hoắc gia phạm lỗi thế lực giảm mạnh, dĩ nhiên lại càng không có ai quan tâm đến đứa trẻ không biết sống chết kia.
Yến Hoằng Chân cứ như vậy bị mọi người ngầm ăn ý “quên lãng!”
/142
|