Edit: Mạc Thiên Y
Ra Tết, thời gian như thể trôi nhanh hơn, đảo mắt liền đến ngày Tô Văn lấy vợ.
Tô gia chỉ có mỗi một dòng độc đinh này, sao có thể không làm một bữa cực lớn cho được?
Thế là dưới sự sắp xếp của Tô Tuệ Nương, một bữa tiệc cưới vui vẻ náo nhiệt, không xa hoa nhưng vô cùng tinh tế, đúng hạn cử hành.
Trong bộ lễ phục tân lang, Tô Văn vẻ mặt rất hứng khởi, ý cười tràn đầy, đứng cạnh cậu là Yến Hoằng Chân đảm nhiệm vai “phù rể”, hôm nay hắn mặc bộ đồ được Tô Tuệ Nương may cho lúc tết, đứng bên cạnh Tô Văn ngăn bớt rượu cho cậu. Ngặt nỗi, bởi vì dáng dấp Yến Hoằng Chân thật sự quá bắt mắt, ngược lại đoạt đi không ít nổi bật của tân lang quan.
Từ trời sáng uống một mạch đến khi trời tối, Tô Tuệ Nương sợ Tô Văn uống nhiều quá, hoãn mất chuyện “động phòng hoa chúc”. Vội nháy mắt với Yến Hoằng Chân, người ta trước giờ là người cơ trí, quả nhiên chưa tới chốc lát, đã đỡ Tô Văn thoát khỏi tầng tầng vây quanh, một mạch đẩy tới trong tân phòng.
Tô Tuệ Nương nhìn qua đây, nhoẻn miệng cười vui vẻ.
“Chúc mừng Tô cô nương!” Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên sau lưng.
Tô Tuệ Nương quay đầu nhìn, không phải Trần Ngọc thì ai?
“Tô Văn hôm nay thành thân rồi, cũng coi như kết thúc một chuyện trong lòng nàng rồi nhỉ!” Trần Ngọc làm như cũng uống không ít, trên gương mặt ôn văn tao nhã đỏ ửng, ánh mắt phiêu diêu.
“Trần đại ca, huynh uống nhiều rồi, để ta cho người đưa huynh về.”
“Không sao, ta không sao…” Trần Ngọc lẳng lặng nhìn Tô Tuệ Nương, đột nhiên hỏi một câu: “Còn nàng, nàng có tính toán gì không? Chẳng lẽ cứ neo đậu tại đây?”
“Ta…” Tô Tuệ Nương cau mày, toan muốn nói gì đó, bỗng Yến Hoằng Chân đã quay lại, hơn nữa hai tai còn vểnh cao hơn tai thỏ, giành trước một bước cao giọng nói: “Nàng ấy dĩ nhiên có gả.” khoác vai Tô Tuệ Nương, người nào đó cười cả mặt mày cao giọng khó lường: “Đến lúc đó cũng mời Trần đại ca tới uống chén rượu mừng a!”
Trần Ngọc nhìn đến đây, vẻ mặt bàng hoàng giật mình.
Tô Tuệ Nương vội quắc mắt liếc hắn một cái, hất cánh tay hắn ra, quay sang Trần Ngọc nói: “Bên kia có canh giải rượu, nếu Trần đại ca cảm thấy không thoải mái thì uống một chút đi, còn đệ nữa, khách khứa không cần chào hỏi à?”
Yến Hoằng Chân thấy Tô Tuệ Nương không hề phản bác lời mình, trong bụng càng cao hứng, rất ngoan ngoãn rời đi, dĩ nhiên, trước khi đi cũng không quên quay sang Trần Ngọc cười cười, dùng một cái vẻ “tiểu nhân đắc chí” có thể hình dung.
Không để ý tới Trần Ngọc có điều muốn nói nữa, Tô Tuệ Nương xoay người cũng rời đi, nàng cũng là có vài lời lầm bẩm trong bụng, lẽ nào Trần Ngọc này còn vấn vương chút tình cũ với mình? Vậy Lâm Tú Châu kia không khỏi cũng quá vô dụng…
Sáng sớm hôm sau, Tô Văn dắt thê tử tới thỉnh an Lâm thị.
Tô Tuệ Nương nhìn Thường Nhuận Nga vẻ mặt thẹn thùng, sóng mắt lưu chuyển cùng Tô Văn tinh thần đặc biệt sảng khoái, không khỏi mỉm cười, biết hai người hẳn là có chút hài lòng về nhau.
Lâm thị tính tình vốn hiền hoà, đương nhiên không có phát sinh loại chuyện ra oai phủ đầu với con dâu linh tinh, cực kỳ vui vẻ liền uống trà mà Thường Nhuận Nga dâng, mà Thường Nhuận Nga kia cũng hiểu lễ, ngày thứ nhất sáng trưa chiều, ba bữa đều đứng bên người Lâm thị hầu hạ, bày tỏ đủ thái độ. Tô Tuệ Nương muốn nhất thấy chính là hình ảnh một gia đình tương hợp như vậy, thấy vậy dĩ nhiên là hài lòng.
Trong lòng nàng luôn canh cánh, cảm giác như mình chiếm thân thể con gái và tỷ tỷ người ta, phải nên báo đáp tận tình mới phải. Bây giờ, Tô Văn khoa cử thành công, cưới được hiền thê, Lâm thị có thể an hưởng tuổi già, gánh nặng trong lòng nàng kia, cuối cùng đã hoàn toàn buông xuống.
Cũng là lúc nên dọn ra ngoài rồi! Tô Tuệ Nương nhàn nhạt nghĩ.
Người thứ nhất biết suy nghĩ này chính là Yến Hoằng Chân, đối với chuyện này, cậu chàng bày tỏ ủng hộ cực kỳ “hưng phấn, nhiệt liệt, mừng như điên”, đặc biệt là khi Tô Tuệ Nương nói muốn dùng số tiền hắn cầm về để mua nhà. Yến Hoằng Chân mừng đến thiếu điều gào rú, hắn thông minh như vậy, sao không hiểu ý Tô Tuệ Nương, đây khẳng định là nhà của bọn họ sau này a, là ngôi nhà chỉ thuộc về hai người họ.
Người ta Cẩm Y Vệ hiệu suất làm việc đúng là cao, chưa tới ba ngày, hắn đã tìm được một tòa nhà trong Thượng Kinh, chủ cũ là một quan văn tứ phẩm, gần nhất bị phái ra ngoài, cho nên vội vã bán đi. Tô Tuệ Nương tự mình đi xem, cảm thấy tòa nhà kia thanh tịnh lại rất tách biệt, trong bụng cực hài lòng, sau khi cò kè mặc cả với đối phương một phen, cuối cùng lấy giá mười hai vạn lượng bạc ra mua.
Sau khi an bài thỏa đáng hết thảy, Tô Tuệ Nương nói với người nhà tính toán của mình.
Phản ứng của Thường Nhuận Nga lớn nhất, cuống quít nói, phải chăng là mình chưa làm tốt chỗ nào linh tinh…
Tô Tuệ Nương liền cười cầm tay nàng: “A Nga lo xa rồi, dọn ra ngoài hoàn toàn là ý của riêng ta, không can hệ gì tới muội, ta chung quy không thể ở mãi cùng các muội mà, có đúng không?”
Trong lòng Thường Nhuận Nga có phần rối rắm, một mặt nàng rất hy vọng Tô Tuệ Nương dọn đi, cũng không phải nàng ghét bà chị chồng này, chỉ là trong một ngôi nhà, đơn giản cũng chỉ có thể có một nữ nhân cầm quyền tồn tại, Tô Tuệ Nương ở đây ngày nào, thiếu phu nhân nàng đây chỉ là vật trang trí. Nhưng mặt khác, nàng lại sợ người khác nói ra nói vào, nói là nàng ép chị chồng rời đi, nếu mẹ chồng và trượng phu cũng nghĩ như vậy, vậy không phải là hỏng đại sự sao?
Tô Tuệ Nương nào lại không biết suy nghĩ của nàng, chỉ nói: “Yên tâm đi, ta thế nào cũng phải hai ba tháng sau mới có thể dọn qua đó, chuyện này ta sẽ giải thích rõ với Tô Văn.”
“Tỷ!” Thường Nhuận Nga cảm kích gọi một tiếng, bởi sự săn sóc nhún nhường của Tô Tuệ Nương, cũng bởi chút tâm tư nhỏ kia của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Tô Tuệ Nương không nói gì, chỉ cười vỗ vỗ tay nàng. Thế là những ngày sau đó, quan hệ em dâu chị chồng hai người họ có thể nói là càng thắm thiết, nếu ban đầu còn có chút nghênh tiếp cung phụng phần nào, bây giờ hoàn toàn đã trở thành khuê mật đáng tin (bạn thân). Tô Tuệ Nương ở trong nhà này kinh doanh nhiều năm, rất nhiều chuyện cần tay nắm tay mà bàn giao cho Thường Nhuận Nga, hơn nữa về mặt tiền bạc cũng phải nói rõ ràng.
Chi tiêu hàng ngày của Tô gia đại khái đến từ hai phương diện, một là “Tô Ký trà lâu” một là năm trăm mẫu đất mà nàng mua tại trấn Đào Viên. Tô gia ít người, cũng không xa xỉ, cho nên một tháng tiêu dùng, cao nhất cũng chỉ trên dưới hai trăm lượng bạc, giờ mỗi Tô Ký Trà Lâu có thể kiếm được bảy tám trăm lượng / tháng, có thể nói là mỗi ngày thu đấu vàng.
Những thứ này nàng để lại toàn bộ.
Lúc Thường Nhuận Nga cầm khế đất, đã cảm động nói không ra lời, nàng biết trà lâu kia tất cả đều do một tay chị chồng chống đỡ lên, mà giờ cho họ toàn bộ, cái này…
“Được rồi! Đừng từ chối!!” Tô Tuệ Nương dứt khoát đem mấy thứ này nhét vào trong lòng nàng ta: “Chúng ta nếu chỉ dựa vào chút bổng lộc ít ỏi kia của Tô Văn đã sớm chết đói rồi. Hơn nữa nếu muội thật sự thấy ngại, thì sớm ngày sinh cho tỷ một thằng cháu trai, như vậy tỷ hài lòng rồi.”
Thường Nhuận Nga nghe vậy quả nhiên càng xấu hổ, giơ đôi bàn tay trắng như phấn toan đánh nàng, hai chị em thoáng chốc cười thành một đoàn.
Cứ thế lại qua một tháng, một ngày nọ, Trần phủ bên kia truyền đến lời nhắn, Trần Thái phu nhân mời Tô Tuệ Nương cùng Thường Nhuận Nga qua phủ một chuyến.
Hai người dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Trần Thái phu nhân tiếp họ trong buồng ngủ, bà tựa nửa người trên gối thêu, Trần Ngọc đang bón thuốc cho bà.
“Mẹ nuôi, người bị sao vậy?” Tô Tuệ Nương thấy vậy quả thật là chấn động, vội tiến lên hỏi.
Trần Thái phu nhân đầu tiên là liếc nhìn Trần Ngọc một cái, phát ra tiếng hừ lạnh, sau đó nói với Tô Tuệ Nương nói: “Tuệ Nương và Nhuận Nga tới rồi đó à! Mau ngồi xuống đi.”
Tô Tuệ Nương đón lấy chén thuốc trong tay Trần Ngọc, ngồi xuống mép giường cạnh Trần thái phu nhân.
Sắc mặt Trần Ngọc cũng không tốt lắm, hơn nữa nhìn ra có phần tiều tụy, không nói thêm gì nữa, thoáng gật đầu với hai người Tô Tuệ Nương, rồi quay sang chào mẹ hắn một tiếng, bèn nhanh chóng rời đi.
Tô Tuệ Nương đầu tiên là đút Trần Thái phu nhân uống thuốc xong, mới nhẹ giọng hỏi: “Mẹ nuôi sao thế này? Có chuyện gì mà tức giận lớn như vậy?”
“Haizz, tuy nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng các con một là con nuôi của ta, một là con gái bạn thân, đều là người trong nhà, ta cũng không giấu các con.” Trần Thái phu nhân vẫn tức giận khó tiêu: “Còn không phải do con bé Lâm Tú Châu kia, quả tức chết ta mà!”
“… Hai tháng trước nó đột nhiên nói với ta, nó mang thai. Con cũng biết rồi đó, mẹ mong có đứa cháu này gấp nhường nào, hay tin vui mừng biết bao nhiêu… cung phụng nó thiếu điều như Bồ Tát nữa thôi, hễ nó muốn ăn gì, uống gì đều không thiếu, thế mà ngờ đâu, nó, nó, nó giả mang thai.”
Tô Tuệ Nương và Thường Nhuận Nga nghe đến đó không hẹn liếc nhau, Woa, nếu quả đúng như Trần thái phu nhân nói, vậy Lâm Tú Châu kia cũng không khỏi quá lớn gan làm loạn đi à nha!
“Sau đó thị ta thấy sự tình không thể gạt được nữa, ấy thế lại nổi lên tâm tư hại người khác. Giả vờ ngẫu nhiên gặp Xuân Yến trong vườn, tự mình từ trên bậc thang ngã xuống, giở trò như sẩy thai…” Nói tới đây, Trần phu nhân hiển nhiên kích động càng không thể kiềm chế, trông như thể muốn tự tay đi bóp cổ Lâm Tú Châu.
“Xuân Yến vì kéo tay nó, cũng ngã theo… ngờ đâu, ngờ đâu…” Trần thái phu nhân bụm mặt khóc lớn: “Ngờ đâu cứ thế sảy thai!”
Tô Tuệ Nương cũng hít một hơi lạnh, Xuân Yến người kia nàng cũng đã gặp, Tô Văn kia tuy thành thân muộn, nhưng nam nhân mà, chưa thành thân không có nghĩa là không dính nữ sắc, Xuân Yến này nói trắng ra là nha đầu thông phòng do Trần Thái phu nhân an bài ở bên người Tô Văn. Chẳng qua thế gia vọng tộc người ta đều có kiêng kỵ trưởng thứ, trước khi chủ mẫu chưa qua cửa đều phải uống thuốc tránh thai. Nhưng Lâm Tú Châu kia gả tới đây cũng đã gần một năm rưỡi rồi, mà trong bụng đều chẳng thấy tin tức gì, điều này đối với Trần thái phu nhân sốt ruột mong ôm cháu mà nói, rõ ràng là không thể chờ được nữa, vì lẽ đó một cách tự nhiên, bà sai người ngưng cấp thuốc tránh thai cho đám nha hoàn thông phòng.
Sự tình tối hí kịch hóa cũng là như vậy, Lâm Tú Châu là mang thai giả nhưng Xuân Yến là thai thật a, cứ thế tự dưng mất đi cháu trai chẳng trách Trần Thái phu nhân điên tiết như vậy!
Ra Tết, thời gian như thể trôi nhanh hơn, đảo mắt liền đến ngày Tô Văn lấy vợ.
Tô gia chỉ có mỗi một dòng độc đinh này, sao có thể không làm một bữa cực lớn cho được?
Thế là dưới sự sắp xếp của Tô Tuệ Nương, một bữa tiệc cưới vui vẻ náo nhiệt, không xa hoa nhưng vô cùng tinh tế, đúng hạn cử hành.
Trong bộ lễ phục tân lang, Tô Văn vẻ mặt rất hứng khởi, ý cười tràn đầy, đứng cạnh cậu là Yến Hoằng Chân đảm nhiệm vai “phù rể”, hôm nay hắn mặc bộ đồ được Tô Tuệ Nương may cho lúc tết, đứng bên cạnh Tô Văn ngăn bớt rượu cho cậu. Ngặt nỗi, bởi vì dáng dấp Yến Hoằng Chân thật sự quá bắt mắt, ngược lại đoạt đi không ít nổi bật của tân lang quan.
Từ trời sáng uống một mạch đến khi trời tối, Tô Tuệ Nương sợ Tô Văn uống nhiều quá, hoãn mất chuyện “động phòng hoa chúc”. Vội nháy mắt với Yến Hoằng Chân, người ta trước giờ là người cơ trí, quả nhiên chưa tới chốc lát, đã đỡ Tô Văn thoát khỏi tầng tầng vây quanh, một mạch đẩy tới trong tân phòng.
Tô Tuệ Nương nhìn qua đây, nhoẻn miệng cười vui vẻ.
“Chúc mừng Tô cô nương!” Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên sau lưng.
Tô Tuệ Nương quay đầu nhìn, không phải Trần Ngọc thì ai?
“Tô Văn hôm nay thành thân rồi, cũng coi như kết thúc một chuyện trong lòng nàng rồi nhỉ!” Trần Ngọc làm như cũng uống không ít, trên gương mặt ôn văn tao nhã đỏ ửng, ánh mắt phiêu diêu.
“Trần đại ca, huynh uống nhiều rồi, để ta cho người đưa huynh về.”
“Không sao, ta không sao…” Trần Ngọc lẳng lặng nhìn Tô Tuệ Nương, đột nhiên hỏi một câu: “Còn nàng, nàng có tính toán gì không? Chẳng lẽ cứ neo đậu tại đây?”
“Ta…” Tô Tuệ Nương cau mày, toan muốn nói gì đó, bỗng Yến Hoằng Chân đã quay lại, hơn nữa hai tai còn vểnh cao hơn tai thỏ, giành trước một bước cao giọng nói: “Nàng ấy dĩ nhiên có gả.” khoác vai Tô Tuệ Nương, người nào đó cười cả mặt mày cao giọng khó lường: “Đến lúc đó cũng mời Trần đại ca tới uống chén rượu mừng a!”
Trần Ngọc nhìn đến đây, vẻ mặt bàng hoàng giật mình.
Tô Tuệ Nương vội quắc mắt liếc hắn một cái, hất cánh tay hắn ra, quay sang Trần Ngọc nói: “Bên kia có canh giải rượu, nếu Trần đại ca cảm thấy không thoải mái thì uống một chút đi, còn đệ nữa, khách khứa không cần chào hỏi à?”
Yến Hoằng Chân thấy Tô Tuệ Nương không hề phản bác lời mình, trong bụng càng cao hứng, rất ngoan ngoãn rời đi, dĩ nhiên, trước khi đi cũng không quên quay sang Trần Ngọc cười cười, dùng một cái vẻ “tiểu nhân đắc chí” có thể hình dung.
Không để ý tới Trần Ngọc có điều muốn nói nữa, Tô Tuệ Nương xoay người cũng rời đi, nàng cũng là có vài lời lầm bẩm trong bụng, lẽ nào Trần Ngọc này còn vấn vương chút tình cũ với mình? Vậy Lâm Tú Châu kia không khỏi cũng quá vô dụng…
Sáng sớm hôm sau, Tô Văn dắt thê tử tới thỉnh an Lâm thị.
Tô Tuệ Nương nhìn Thường Nhuận Nga vẻ mặt thẹn thùng, sóng mắt lưu chuyển cùng Tô Văn tinh thần đặc biệt sảng khoái, không khỏi mỉm cười, biết hai người hẳn là có chút hài lòng về nhau.
Lâm thị tính tình vốn hiền hoà, đương nhiên không có phát sinh loại chuyện ra oai phủ đầu với con dâu linh tinh, cực kỳ vui vẻ liền uống trà mà Thường Nhuận Nga dâng, mà Thường Nhuận Nga kia cũng hiểu lễ, ngày thứ nhất sáng trưa chiều, ba bữa đều đứng bên người Lâm thị hầu hạ, bày tỏ đủ thái độ. Tô Tuệ Nương muốn nhất thấy chính là hình ảnh một gia đình tương hợp như vậy, thấy vậy dĩ nhiên là hài lòng.
Trong lòng nàng luôn canh cánh, cảm giác như mình chiếm thân thể con gái và tỷ tỷ người ta, phải nên báo đáp tận tình mới phải. Bây giờ, Tô Văn khoa cử thành công, cưới được hiền thê, Lâm thị có thể an hưởng tuổi già, gánh nặng trong lòng nàng kia, cuối cùng đã hoàn toàn buông xuống.
Cũng là lúc nên dọn ra ngoài rồi! Tô Tuệ Nương nhàn nhạt nghĩ.
Người thứ nhất biết suy nghĩ này chính là Yến Hoằng Chân, đối với chuyện này, cậu chàng bày tỏ ủng hộ cực kỳ “hưng phấn, nhiệt liệt, mừng như điên”, đặc biệt là khi Tô Tuệ Nương nói muốn dùng số tiền hắn cầm về để mua nhà. Yến Hoằng Chân mừng đến thiếu điều gào rú, hắn thông minh như vậy, sao không hiểu ý Tô Tuệ Nương, đây khẳng định là nhà của bọn họ sau này a, là ngôi nhà chỉ thuộc về hai người họ.
Người ta Cẩm Y Vệ hiệu suất làm việc đúng là cao, chưa tới ba ngày, hắn đã tìm được một tòa nhà trong Thượng Kinh, chủ cũ là một quan văn tứ phẩm, gần nhất bị phái ra ngoài, cho nên vội vã bán đi. Tô Tuệ Nương tự mình đi xem, cảm thấy tòa nhà kia thanh tịnh lại rất tách biệt, trong bụng cực hài lòng, sau khi cò kè mặc cả với đối phương một phen, cuối cùng lấy giá mười hai vạn lượng bạc ra mua.
Sau khi an bài thỏa đáng hết thảy, Tô Tuệ Nương nói với người nhà tính toán của mình.
Phản ứng của Thường Nhuận Nga lớn nhất, cuống quít nói, phải chăng là mình chưa làm tốt chỗ nào linh tinh…
Tô Tuệ Nương liền cười cầm tay nàng: “A Nga lo xa rồi, dọn ra ngoài hoàn toàn là ý của riêng ta, không can hệ gì tới muội, ta chung quy không thể ở mãi cùng các muội mà, có đúng không?”
Trong lòng Thường Nhuận Nga có phần rối rắm, một mặt nàng rất hy vọng Tô Tuệ Nương dọn đi, cũng không phải nàng ghét bà chị chồng này, chỉ là trong một ngôi nhà, đơn giản cũng chỉ có thể có một nữ nhân cầm quyền tồn tại, Tô Tuệ Nương ở đây ngày nào, thiếu phu nhân nàng đây chỉ là vật trang trí. Nhưng mặt khác, nàng lại sợ người khác nói ra nói vào, nói là nàng ép chị chồng rời đi, nếu mẹ chồng và trượng phu cũng nghĩ như vậy, vậy không phải là hỏng đại sự sao?
Tô Tuệ Nương nào lại không biết suy nghĩ của nàng, chỉ nói: “Yên tâm đi, ta thế nào cũng phải hai ba tháng sau mới có thể dọn qua đó, chuyện này ta sẽ giải thích rõ với Tô Văn.”
“Tỷ!” Thường Nhuận Nga cảm kích gọi một tiếng, bởi sự săn sóc nhún nhường của Tô Tuệ Nương, cũng bởi chút tâm tư nhỏ kia của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Tô Tuệ Nương không nói gì, chỉ cười vỗ vỗ tay nàng. Thế là những ngày sau đó, quan hệ em dâu chị chồng hai người họ có thể nói là càng thắm thiết, nếu ban đầu còn có chút nghênh tiếp cung phụng phần nào, bây giờ hoàn toàn đã trở thành khuê mật đáng tin (bạn thân). Tô Tuệ Nương ở trong nhà này kinh doanh nhiều năm, rất nhiều chuyện cần tay nắm tay mà bàn giao cho Thường Nhuận Nga, hơn nữa về mặt tiền bạc cũng phải nói rõ ràng.
Chi tiêu hàng ngày của Tô gia đại khái đến từ hai phương diện, một là “Tô Ký trà lâu” một là năm trăm mẫu đất mà nàng mua tại trấn Đào Viên. Tô gia ít người, cũng không xa xỉ, cho nên một tháng tiêu dùng, cao nhất cũng chỉ trên dưới hai trăm lượng bạc, giờ mỗi Tô Ký Trà Lâu có thể kiếm được bảy tám trăm lượng / tháng, có thể nói là mỗi ngày thu đấu vàng.
Những thứ này nàng để lại toàn bộ.
Lúc Thường Nhuận Nga cầm khế đất, đã cảm động nói không ra lời, nàng biết trà lâu kia tất cả đều do một tay chị chồng chống đỡ lên, mà giờ cho họ toàn bộ, cái này…
“Được rồi! Đừng từ chối!!” Tô Tuệ Nương dứt khoát đem mấy thứ này nhét vào trong lòng nàng ta: “Chúng ta nếu chỉ dựa vào chút bổng lộc ít ỏi kia của Tô Văn đã sớm chết đói rồi. Hơn nữa nếu muội thật sự thấy ngại, thì sớm ngày sinh cho tỷ một thằng cháu trai, như vậy tỷ hài lòng rồi.”
Thường Nhuận Nga nghe vậy quả nhiên càng xấu hổ, giơ đôi bàn tay trắng như phấn toan đánh nàng, hai chị em thoáng chốc cười thành một đoàn.
Cứ thế lại qua một tháng, một ngày nọ, Trần phủ bên kia truyền đến lời nhắn, Trần Thái phu nhân mời Tô Tuệ Nương cùng Thường Nhuận Nga qua phủ một chuyến.
Hai người dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Trần Thái phu nhân tiếp họ trong buồng ngủ, bà tựa nửa người trên gối thêu, Trần Ngọc đang bón thuốc cho bà.
“Mẹ nuôi, người bị sao vậy?” Tô Tuệ Nương thấy vậy quả thật là chấn động, vội tiến lên hỏi.
Trần Thái phu nhân đầu tiên là liếc nhìn Trần Ngọc một cái, phát ra tiếng hừ lạnh, sau đó nói với Tô Tuệ Nương nói: “Tuệ Nương và Nhuận Nga tới rồi đó à! Mau ngồi xuống đi.”
Tô Tuệ Nương đón lấy chén thuốc trong tay Trần Ngọc, ngồi xuống mép giường cạnh Trần thái phu nhân.
Sắc mặt Trần Ngọc cũng không tốt lắm, hơn nữa nhìn ra có phần tiều tụy, không nói thêm gì nữa, thoáng gật đầu với hai người Tô Tuệ Nương, rồi quay sang chào mẹ hắn một tiếng, bèn nhanh chóng rời đi.
Tô Tuệ Nương đầu tiên là đút Trần Thái phu nhân uống thuốc xong, mới nhẹ giọng hỏi: “Mẹ nuôi sao thế này? Có chuyện gì mà tức giận lớn như vậy?”
“Haizz, tuy nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng các con một là con nuôi của ta, một là con gái bạn thân, đều là người trong nhà, ta cũng không giấu các con.” Trần Thái phu nhân vẫn tức giận khó tiêu: “Còn không phải do con bé Lâm Tú Châu kia, quả tức chết ta mà!”
“… Hai tháng trước nó đột nhiên nói với ta, nó mang thai. Con cũng biết rồi đó, mẹ mong có đứa cháu này gấp nhường nào, hay tin vui mừng biết bao nhiêu… cung phụng nó thiếu điều như Bồ Tát nữa thôi, hễ nó muốn ăn gì, uống gì đều không thiếu, thế mà ngờ đâu, nó, nó, nó giả mang thai.”
Tô Tuệ Nương và Thường Nhuận Nga nghe đến đó không hẹn liếc nhau, Woa, nếu quả đúng như Trần thái phu nhân nói, vậy Lâm Tú Châu kia cũng không khỏi quá lớn gan làm loạn đi à nha!
“Sau đó thị ta thấy sự tình không thể gạt được nữa, ấy thế lại nổi lên tâm tư hại người khác. Giả vờ ngẫu nhiên gặp Xuân Yến trong vườn, tự mình từ trên bậc thang ngã xuống, giở trò như sẩy thai…” Nói tới đây, Trần phu nhân hiển nhiên kích động càng không thể kiềm chế, trông như thể muốn tự tay đi bóp cổ Lâm Tú Châu.
“Xuân Yến vì kéo tay nó, cũng ngã theo… ngờ đâu, ngờ đâu…” Trần thái phu nhân bụm mặt khóc lớn: “Ngờ đâu cứ thế sảy thai!”
Tô Tuệ Nương cũng hít một hơi lạnh, Xuân Yến người kia nàng cũng đã gặp, Tô Văn kia tuy thành thân muộn, nhưng nam nhân mà, chưa thành thân không có nghĩa là không dính nữ sắc, Xuân Yến này nói trắng ra là nha đầu thông phòng do Trần Thái phu nhân an bài ở bên người Tô Văn. Chẳng qua thế gia vọng tộc người ta đều có kiêng kỵ trưởng thứ, trước khi chủ mẫu chưa qua cửa đều phải uống thuốc tránh thai. Nhưng Lâm Tú Châu kia gả tới đây cũng đã gần một năm rưỡi rồi, mà trong bụng đều chẳng thấy tin tức gì, điều này đối với Trần thái phu nhân sốt ruột mong ôm cháu mà nói, rõ ràng là không thể chờ được nữa, vì lẽ đó một cách tự nhiên, bà sai người ngưng cấp thuốc tránh thai cho đám nha hoàn thông phòng.
Sự tình tối hí kịch hóa cũng là như vậy, Lâm Tú Châu là mang thai giả nhưng Xuân Yến là thai thật a, cứ thế tự dưng mất đi cháu trai chẳng trách Trần Thái phu nhân điên tiết như vậy!
/142
|