Edit: Mạc Thiên Y
Hôm lễ Tắm ba ngày, trong nhà tới không ít người, đến sớm nhất là Uy vũ bá Trần Thái phu nhân cùng con dâu Lâm Tú Châu, rồi sau đó là Lâm thị cùng Thường Nhuận Nga đang mang thai, mẹ con Tề Phương và Tề Mai Mai, bạn tốt của Tô Tuệ Nương – Lục Song Ảnh; cùng với vài vị thê tử của đồng liêu Yến Hoằng Chân, ngay cả phủ Vĩnh Bình Hầu cũng phái người đưa quà tắm ba ngày tới.
Bởi vì thân phận khác biệt, Tô Tuệ Nương sợ mọi người không được tự nhiên nên cố ý chia thành hai tốp, mấy người Trần Thái phu nhân cùng Lục Song Ảnh xuất thân quan lại một tốp, đám người Lâm thị Tề Mai Mai lại là một tốp, mọi người đến thăm đứa bé, sau đó liền chia ra ngồi hai bên giường cùng Tô Tuệ Nương tán gẫu.
Đầu tiên là Trần Thái phu nhân, hôm nay trông bà tinh thần không tệ, kéo tay Tô Tuệ Nương hỏi chút tình huống lúc sinh, Tô Tuệ Nương mỉm cười nhất nhất đáp, Trần Thái phu nhân liền vui tươi hớn hở nói: “Tổng cộng còn chưa tới nửa canh giờ à? … Con thật là đứa có phúc, ít chịu tội… Nhớ năm đó lúc ta sinh Trần Ngọc ấy mà tốn cả…”
Tô Tuệ Nương khẽ nhếch khóe miệng lẳng lặng nghe, trong lòng lại có phần sáng tỏ, lý do vì sao thường ngày Trần Thái phu nhân không thấy nói năng gì, hôm nay lại hay nói như vậy, chẳng phải là thiếp thất của Trần Ngọc, vị nữ tử họ Ôn kia lúc này cũng đang mang thai, đoán chừng khoảng hai tháng là sanh. Nghĩ vậy, nàng không khỏi phóng tầm mắt lên người Lâm Tú Châu bên cạnh, trông cô ta trầm ổn không ít, đã mất đi vẻ nhanh nhẹn thường ngày, thoạt nhìn vô cùng quy củ. Thời gian luôn sẽ mài mòn rất nhiều thứ, mà trong chốn nhà cao cửa rộng, cũng không phải một lời chân tình là có thể đổi lấy tất cả, đã trải qua một kiếp nạn lần trước, Lâm Tú Châu cũng phải trưởng thành một phen thôi.
Người thứ hai đến nói chuyện với Tô Tuệ Nương là Lục Song Ảnh, đối với việc cô đến, Tô Tuệ Nương vừa kinh ngạc vừa vui, hai người tay nắm tay, nàng ghé sát tai Lục Song Ảnh trêu ghẹo nói: “Nghe nói mẫu thân muội đang thu xếp hôn sự cho muội, thế nào, có chắc chắn chưa?”
Lục Song Ảnh nghe vậy tức khắc mặt đỏ bừng, ngoài miệng lại nói: “Nào có như tỷ hỏi chứ, hôn lễ con gái từ trước đến giờ là cha mẹ làm chủ, muội, muội dĩ nhiên cũng nghe theo cha mẹ.”
Tô Tuệ Nương lại mỉm cười không nói mà lắc đầu, bất quá, trong lòng nàng cũng có loại cảm giác kỳ diệu, nếu đời này, Lục Song Ảnh vẫn gả cho Lâm Ngạn Đình giống như kiếp trước, như vậy đến lúc đó mình của kiếp trước phải chăng vẫn theo lẽ thường sinh ra đời? Nghĩ tới những điều này, trong lòng Tô Tuệ Nương có loại cảm giác phiền muộn không nói thành lời.
Tán gẫu cùng mấy người Lâm thị, Thường Nhuận Nga xong thì đã đến giữa trưa, mọi người dời bước đến khách sảnh. Lễ tắm ba ngày được cử hành bởi một bà mụ ngày đó đỡ đẻ cho Tô Tuệ Nương. Trong chậu nước bằng vàng khắc hình “Cá chép vượt Long môn”, lập tức được mọi người ném vào rất nhiều nén vàng, nén bạc, khiến hai bà đỡ vui đến nói lời cát tường không ngừng. Có thể biết hôm này là “ngày lễ lớn” của mình, tiểu nha đầu cũng đặc biệt nể mặt không khóc không quậy, chỉ tròn mắt qua qua lại lại nhìn mọi người, dáng vẻ trắng nộn, ngây ngô kia, thật sự là quá đáng yêu.
Ngay lúc nghi thức sắp đến khâu cuối, một biến cố không thể tưởng tượng nổi xảy ra, một tên thái giám cùng đến với Yến Hoằng Chân
“Phụng khẩu dụ của hoàng thượng, ban thưởng cho trưởng nữ của Yến tử tước – Yến Như Duyên, một đôi ngọc như ý vân thủy cung chế.” (cung chế: đồ trong cung làm ra; vân thủy: tên ngọc màu xanh nhạt)
Tình cảnh đến đột ngột này cũng làm kinh động chúng nhân, trong đó ngay cả người thân phận cao nhất như Trần Thái phu nhân, cũng lộ ra trạng thái trố mắt. Đều nói, Yến Hoằng Chân này đã trở thành tân sủng ở trước mặt thánh thượng, nay xem ra, quả thật là thế, bằng không một cái lễ tắm ba ngày nho nhỏ của bé gái, làm sao lại ngay cả thánh thượng cũng ban thưởng đồ xuống?
Thế là, giữa lúc khiếp sợ, lễ tắm ba ngày đã kết thúc.
Tiễn khách xong, trong nhà bỗng chốc yên tĩnh trở lại, Tô Tuệ Nương bảo Mộc Hương ôm Như Duyên đi xuống, giữ Yến Hoằng Chân nói chuyện riêng.
“Sao lại thế này? Sao hoàng thượng lại ban thưởng xuống?” Nàng vội hỏi.
Trên mặt Yến Hoằng Chân lộ vẻ căng thẳng, chỉ nói: “Hôm qua lúc làm việc, Hoàng thượng hỏi một câu, không ngờ hôm nay liền ban đồ xuống. Ta cũng rất bất ngờ.”
Tô Tuệ Nương rất hoài nghi nhìn hắn một cái, tuyệt không tin sẽ đơn giản như hắn nói.
“Tuệ tỷ tỷ đúng là thích nghĩ nhiều.” Yến Hoằng Chân ngồi cạnh nàng, cười híp mắt nói: “Tắm ba ngày của con gái chúng ta, Hoàng thượng cho đồ, đây là chuyện nở mày nở mặt a, nàng nên cao hứng mới phải! Vậy đôi ngọc như ý kia đâu, lấy ra ta xem thử, hẳn là rất đáng tiền a.”
Tô Tuệ Nương: “…”
Hiệu quả của việc hoàng thượng ban thưởng, rất nhanh thì hiển hiện, phủ Vĩnh Bình Hầu bên kia truyền tin, nói lão phu nhân muốn nhìn chắt ngoại một cái, bảo Yến Hoằng Chân ôm con qua để bà cụ gặp. Đề nghị này lại bị Tô Tuệ Nương từ chối, chỉ nói, con còn bé quá, một khắc cũng không xa mẫu thân được, hay là chờ Tô Tuệ Nương ra tháng, lại bế đến cho lão phu nhân xem. Phủ Vĩnh Bình Hầu bên kia hay tin cũng không nói gì, Tô Tuệ Nương đoán chắc là rất mất hứng đây, có điều nàng chẳng quan tâm, cứ thế cho qua!
Như thế, lại qua chừng mười ngày, sản dịch trên người Tô Tuệ Nương đã chảy hết toàn bộ, cả người lại hứng khởi ba phần, cũng càng thêm có tâm tình thân cận con gái. Tiểu nha đầu có thể nói là một ngày một vẻ, không còn nhăn nheo như lúc mới lọt lòng nữa, người cũng trắng trắng mập mập, hơn nữa nha đầu này tính khí rất nóng nảy chỉ cần một cái không hài lòng, đảm bảo là có thể khóc đến trời đất quay cuồng, hàng chuỗi nước mắt liền chảy xuống như không tốn tiền, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
“Duyên tỷ nhi bây giờ ban ngày bú mấy lần?” Tô Tuệ Nương vừa nhẹ nhàng đưa con, vừa nói.
Nữ tử trẻ tuổi đứng cạnh giường cung kính trả lời: “Bẩm phu nhân, tiểu thư trước sau giờ ngọ đều bú hai lần ạ.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy khẽ gật đầu, tính cả buổi tối mình cho bú một lần nữa là con bé ăn đủ rồi.
“Mấy ngày nay đều vất vả cho cô, hầu hạ đại tiểu thư thật tốt, xong việc, ta sẽ không bạc đãi cô.”
Nữ tử kia cong đầu gối, cảm kích nói: “Nô tỳ rõ ạ.”
Nữ tử này nhà chồng họ Đoàn tên gọi Đoàn tẩu tử, là Tô Tuệ Nương chọn ra từ trong đám vú nuôi, lý do là: sạch sẽ, tỉ mỉ, mà bởi vì tháng trước cũng sinh con, vì thế nhiều sữa.
“Ta đã bảo phòng bếp mỗi ngày hầm đồ bổ cho cô, cô đúng hạn ăn, ăn uống cái gì cũng phải đặc biệt chú ý, đắng, cay, mặn, hải sản, thức ăn gây dị ứng, rượu gì đó đều không được dính vào, hiểu chưa?”
“Vâng!” Đoàn thị vội gật đầu.
“Ừ, cẩn thận hầu hạ tiểu thư, đi xuống đi.”
Đoàn thị trước khi đi, lại nhìn Tô Tuệ Nương cúi đầu đùa con gái trong lòng, phu nhân cưng đại tiểu thư như bảo bối, mấy ngày nay, thị nhìn là hiểu, ăn, mặc ở, đi lại mọi thứ đều tận tâm chiếu cố, thật ứng với câu “Ngậm trong miệng sợ tan rồi, nâng trên tay sợ rớt” rồi. Chính mình cũng xốc toàn bộ tinh thần, nếu xảy ra nửa điểm sai lầm, Đoàn thị khẽ rùng mình, bước chân ra ngoài lại nhanh hơn hai phần.
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, theo nhiệt độ từ từ ấm lên, Tô Tuệ Nương cuối cùng xem như kết thúc kiếp sống ở cữ của mình. Có thể xuống giường, chuyện đầu tiên là vào không gian tùy thân, tẩy sạch người từ trong ra ngoài, nom như thể muốn tẩy đi một lớp da vậy. Quần áo chăn mền, toàn bộ đều thay mới, ngay cả màn giường cũng đổi lại sa mỏng, bấy giờ Tô Tuệ Nương mới cảm giác được mình một lần nữa là “người”.
Ra tháng, ngoài nàng ra, cao hứng nhất chẳng ai hơn được Yến Hoằng Chân, bởi vì hắn rốt cục có thể chuyển từ cái giường chật chội trở lại với chăn ấm nệm êm, người thương ở bên cạnh, nam nhân cấm dục gần một năm, tất nhiên không thể kiềm được, Tô Tuệ Nương cũng thông cảm cho “khổ cực” của hắn, ỡm ờ một cái, hai người tất nhiên hoàn thành chuyện tốt.
Đợi ngày kế, Tô Tuệ Nương bủn rủn mở mắt, Yến Hoằng Chân đã đứng bên giường mặc quần áo, chuẩn bị đi làm.
“Bên phủ Vĩnh Bình Hầu kêu chúng ta qua một chuyến…” Tô Tuệ Nương miễn cưỡng nói: “Chàng chừng nào thì có thời gian?”
“Từ ngày mai, ta nghỉ phép.” Yến Hoằng Chân mặc đồ xong, đi tới, cúi người hôn lên má Tô Tuệ Nương: “Ngày đó chúng ta sẽ đi.”
Tô Tuệ Nương đỏ mặt, sẵng giọng: “Ăn sáng hẵng đi làm.”
“Biết rồi, nàng ngủ thêm một lát đi, đêm qua mệt muốn chết nhỉ.” Đôi mắt phượng của hắn cong thành hình bán nguyệt, trên mặt đầy ắp nụ cười khó kiềm.
Chướng mắt dáng vẻ đắc ý của hắn, Tô Tuệ Nương không chút do dự ném cái gối qua, vô cùng bạo lực mà mắng: “Cút!”
Hôm lễ Tắm ba ngày, trong nhà tới không ít người, đến sớm nhất là Uy vũ bá Trần Thái phu nhân cùng con dâu Lâm Tú Châu, rồi sau đó là Lâm thị cùng Thường Nhuận Nga đang mang thai, mẹ con Tề Phương và Tề Mai Mai, bạn tốt của Tô Tuệ Nương – Lục Song Ảnh; cùng với vài vị thê tử của đồng liêu Yến Hoằng Chân, ngay cả phủ Vĩnh Bình Hầu cũng phái người đưa quà tắm ba ngày tới.
Bởi vì thân phận khác biệt, Tô Tuệ Nương sợ mọi người không được tự nhiên nên cố ý chia thành hai tốp, mấy người Trần Thái phu nhân cùng Lục Song Ảnh xuất thân quan lại một tốp, đám người Lâm thị Tề Mai Mai lại là một tốp, mọi người đến thăm đứa bé, sau đó liền chia ra ngồi hai bên giường cùng Tô Tuệ Nương tán gẫu.
Đầu tiên là Trần Thái phu nhân, hôm nay trông bà tinh thần không tệ, kéo tay Tô Tuệ Nương hỏi chút tình huống lúc sinh, Tô Tuệ Nương mỉm cười nhất nhất đáp, Trần Thái phu nhân liền vui tươi hớn hở nói: “Tổng cộng còn chưa tới nửa canh giờ à? … Con thật là đứa có phúc, ít chịu tội… Nhớ năm đó lúc ta sinh Trần Ngọc ấy mà tốn cả…”
Tô Tuệ Nương khẽ nhếch khóe miệng lẳng lặng nghe, trong lòng lại có phần sáng tỏ, lý do vì sao thường ngày Trần Thái phu nhân không thấy nói năng gì, hôm nay lại hay nói như vậy, chẳng phải là thiếp thất của Trần Ngọc, vị nữ tử họ Ôn kia lúc này cũng đang mang thai, đoán chừng khoảng hai tháng là sanh. Nghĩ vậy, nàng không khỏi phóng tầm mắt lên người Lâm Tú Châu bên cạnh, trông cô ta trầm ổn không ít, đã mất đi vẻ nhanh nhẹn thường ngày, thoạt nhìn vô cùng quy củ. Thời gian luôn sẽ mài mòn rất nhiều thứ, mà trong chốn nhà cao cửa rộng, cũng không phải một lời chân tình là có thể đổi lấy tất cả, đã trải qua một kiếp nạn lần trước, Lâm Tú Châu cũng phải trưởng thành một phen thôi.
Người thứ hai đến nói chuyện với Tô Tuệ Nương là Lục Song Ảnh, đối với việc cô đến, Tô Tuệ Nương vừa kinh ngạc vừa vui, hai người tay nắm tay, nàng ghé sát tai Lục Song Ảnh trêu ghẹo nói: “Nghe nói mẫu thân muội đang thu xếp hôn sự cho muội, thế nào, có chắc chắn chưa?”
Lục Song Ảnh nghe vậy tức khắc mặt đỏ bừng, ngoài miệng lại nói: “Nào có như tỷ hỏi chứ, hôn lễ con gái từ trước đến giờ là cha mẹ làm chủ, muội, muội dĩ nhiên cũng nghe theo cha mẹ.”
Tô Tuệ Nương lại mỉm cười không nói mà lắc đầu, bất quá, trong lòng nàng cũng có loại cảm giác kỳ diệu, nếu đời này, Lục Song Ảnh vẫn gả cho Lâm Ngạn Đình giống như kiếp trước, như vậy đến lúc đó mình của kiếp trước phải chăng vẫn theo lẽ thường sinh ra đời? Nghĩ tới những điều này, trong lòng Tô Tuệ Nương có loại cảm giác phiền muộn không nói thành lời.
Tán gẫu cùng mấy người Lâm thị, Thường Nhuận Nga xong thì đã đến giữa trưa, mọi người dời bước đến khách sảnh. Lễ tắm ba ngày được cử hành bởi một bà mụ ngày đó đỡ đẻ cho Tô Tuệ Nương. Trong chậu nước bằng vàng khắc hình “Cá chép vượt Long môn”, lập tức được mọi người ném vào rất nhiều nén vàng, nén bạc, khiến hai bà đỡ vui đến nói lời cát tường không ngừng. Có thể biết hôm này là “ngày lễ lớn” của mình, tiểu nha đầu cũng đặc biệt nể mặt không khóc không quậy, chỉ tròn mắt qua qua lại lại nhìn mọi người, dáng vẻ trắng nộn, ngây ngô kia, thật sự là quá đáng yêu.
Ngay lúc nghi thức sắp đến khâu cuối, một biến cố không thể tưởng tượng nổi xảy ra, một tên thái giám cùng đến với Yến Hoằng Chân
“Phụng khẩu dụ của hoàng thượng, ban thưởng cho trưởng nữ của Yến tử tước – Yến Như Duyên, một đôi ngọc như ý vân thủy cung chế.” (cung chế: đồ trong cung làm ra; vân thủy: tên ngọc màu xanh nhạt)
Tình cảnh đến đột ngột này cũng làm kinh động chúng nhân, trong đó ngay cả người thân phận cao nhất như Trần Thái phu nhân, cũng lộ ra trạng thái trố mắt. Đều nói, Yến Hoằng Chân này đã trở thành tân sủng ở trước mặt thánh thượng, nay xem ra, quả thật là thế, bằng không một cái lễ tắm ba ngày nho nhỏ của bé gái, làm sao lại ngay cả thánh thượng cũng ban thưởng đồ xuống?
Thế là, giữa lúc khiếp sợ, lễ tắm ba ngày đã kết thúc.
Tiễn khách xong, trong nhà bỗng chốc yên tĩnh trở lại, Tô Tuệ Nương bảo Mộc Hương ôm Như Duyên đi xuống, giữ Yến Hoằng Chân nói chuyện riêng.
“Sao lại thế này? Sao hoàng thượng lại ban thưởng xuống?” Nàng vội hỏi.
Trên mặt Yến Hoằng Chân lộ vẻ căng thẳng, chỉ nói: “Hôm qua lúc làm việc, Hoàng thượng hỏi một câu, không ngờ hôm nay liền ban đồ xuống. Ta cũng rất bất ngờ.”
Tô Tuệ Nương rất hoài nghi nhìn hắn một cái, tuyệt không tin sẽ đơn giản như hắn nói.
“Tuệ tỷ tỷ đúng là thích nghĩ nhiều.” Yến Hoằng Chân ngồi cạnh nàng, cười híp mắt nói: “Tắm ba ngày của con gái chúng ta, Hoàng thượng cho đồ, đây là chuyện nở mày nở mặt a, nàng nên cao hứng mới phải! Vậy đôi ngọc như ý kia đâu, lấy ra ta xem thử, hẳn là rất đáng tiền a.”
Tô Tuệ Nương: “…”
Hiệu quả của việc hoàng thượng ban thưởng, rất nhanh thì hiển hiện, phủ Vĩnh Bình Hầu bên kia truyền tin, nói lão phu nhân muốn nhìn chắt ngoại một cái, bảo Yến Hoằng Chân ôm con qua để bà cụ gặp. Đề nghị này lại bị Tô Tuệ Nương từ chối, chỉ nói, con còn bé quá, một khắc cũng không xa mẫu thân được, hay là chờ Tô Tuệ Nương ra tháng, lại bế đến cho lão phu nhân xem. Phủ Vĩnh Bình Hầu bên kia hay tin cũng không nói gì, Tô Tuệ Nương đoán chắc là rất mất hứng đây, có điều nàng chẳng quan tâm, cứ thế cho qua!
Như thế, lại qua chừng mười ngày, sản dịch trên người Tô Tuệ Nương đã chảy hết toàn bộ, cả người lại hứng khởi ba phần, cũng càng thêm có tâm tình thân cận con gái. Tiểu nha đầu có thể nói là một ngày một vẻ, không còn nhăn nheo như lúc mới lọt lòng nữa, người cũng trắng trắng mập mập, hơn nữa nha đầu này tính khí rất nóng nảy chỉ cần một cái không hài lòng, đảm bảo là có thể khóc đến trời đất quay cuồng, hàng chuỗi nước mắt liền chảy xuống như không tốn tiền, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
“Duyên tỷ nhi bây giờ ban ngày bú mấy lần?” Tô Tuệ Nương vừa nhẹ nhàng đưa con, vừa nói.
Nữ tử trẻ tuổi đứng cạnh giường cung kính trả lời: “Bẩm phu nhân, tiểu thư trước sau giờ ngọ đều bú hai lần ạ.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy khẽ gật đầu, tính cả buổi tối mình cho bú một lần nữa là con bé ăn đủ rồi.
“Mấy ngày nay đều vất vả cho cô, hầu hạ đại tiểu thư thật tốt, xong việc, ta sẽ không bạc đãi cô.”
Nữ tử kia cong đầu gối, cảm kích nói: “Nô tỳ rõ ạ.”
Nữ tử này nhà chồng họ Đoàn tên gọi Đoàn tẩu tử, là Tô Tuệ Nương chọn ra từ trong đám vú nuôi, lý do là: sạch sẽ, tỉ mỉ, mà bởi vì tháng trước cũng sinh con, vì thế nhiều sữa.
“Ta đã bảo phòng bếp mỗi ngày hầm đồ bổ cho cô, cô đúng hạn ăn, ăn uống cái gì cũng phải đặc biệt chú ý, đắng, cay, mặn, hải sản, thức ăn gây dị ứng, rượu gì đó đều không được dính vào, hiểu chưa?”
“Vâng!” Đoàn thị vội gật đầu.
“Ừ, cẩn thận hầu hạ tiểu thư, đi xuống đi.”
Đoàn thị trước khi đi, lại nhìn Tô Tuệ Nương cúi đầu đùa con gái trong lòng, phu nhân cưng đại tiểu thư như bảo bối, mấy ngày nay, thị nhìn là hiểu, ăn, mặc ở, đi lại mọi thứ đều tận tâm chiếu cố, thật ứng với câu “Ngậm trong miệng sợ tan rồi, nâng trên tay sợ rớt” rồi. Chính mình cũng xốc toàn bộ tinh thần, nếu xảy ra nửa điểm sai lầm, Đoàn thị khẽ rùng mình, bước chân ra ngoài lại nhanh hơn hai phần.
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, theo nhiệt độ từ từ ấm lên, Tô Tuệ Nương cuối cùng xem như kết thúc kiếp sống ở cữ của mình. Có thể xuống giường, chuyện đầu tiên là vào không gian tùy thân, tẩy sạch người từ trong ra ngoài, nom như thể muốn tẩy đi một lớp da vậy. Quần áo chăn mền, toàn bộ đều thay mới, ngay cả màn giường cũng đổi lại sa mỏng, bấy giờ Tô Tuệ Nương mới cảm giác được mình một lần nữa là “người”.
Ra tháng, ngoài nàng ra, cao hứng nhất chẳng ai hơn được Yến Hoằng Chân, bởi vì hắn rốt cục có thể chuyển từ cái giường chật chội trở lại với chăn ấm nệm êm, người thương ở bên cạnh, nam nhân cấm dục gần một năm, tất nhiên không thể kiềm được, Tô Tuệ Nương cũng thông cảm cho “khổ cực” của hắn, ỡm ờ một cái, hai người tất nhiên hoàn thành chuyện tốt.
Đợi ngày kế, Tô Tuệ Nương bủn rủn mở mắt, Yến Hoằng Chân đã đứng bên giường mặc quần áo, chuẩn bị đi làm.
“Bên phủ Vĩnh Bình Hầu kêu chúng ta qua một chuyến…” Tô Tuệ Nương miễn cưỡng nói: “Chàng chừng nào thì có thời gian?”
“Từ ngày mai, ta nghỉ phép.” Yến Hoằng Chân mặc đồ xong, đi tới, cúi người hôn lên má Tô Tuệ Nương: “Ngày đó chúng ta sẽ đi.”
Tô Tuệ Nương đỏ mặt, sẵng giọng: “Ăn sáng hẵng đi làm.”
“Biết rồi, nàng ngủ thêm một lát đi, đêm qua mệt muốn chết nhỉ.” Đôi mắt phượng của hắn cong thành hình bán nguyệt, trên mặt đầy ắp nụ cười khó kiềm.
Chướng mắt dáng vẻ đắc ý của hắn, Tô Tuệ Nương không chút do dự ném cái gối qua, vô cùng bạo lực mà mắng: “Cút!”
/142
|