Tú Sắc Nông Gia

Chương 107: Giảng giải, hồn về (*)

/266


Edit: Tuyentuyen

Beta: Tuyết Y

*Ý của chương này là nói về việc khuyên giải cho Lai Sinh hiểu là ông nội hắn đã chết, không thể trở về nữa và việc cúng đầu tuần hồi hồn cho ông nội Lai Sinh (vào ngày thứ bảy sau khi chết đi đi hồn người chết sẽ trở về nhà, người nhà sẽ cúng để cho hồn người chết có thể thuận lợi đi đầu thai).

Nếu đã đồng ý để cho Lai Sinh ở lại, đương nhiên phải nói chuyện với hắn, hai người ngồi trong nhà chính gọi Lai Sinh đi vào nói chuyện.

“Lai Sinh, cái bàn nhỏ của đệ làm sao rồi?” Loan Loan đầu tiên là hỏi hắn cái mà hắn thấy hứng thú.

Nghe thấy vậy, Lai Sinh lập tức chạy ra sân mang cái bàn nhỏ đã đóng lại được một nửa đi vào, hình dáng cái bàn so với lúc nãy hoàn chỉnh hơn nhiều, không còn xiêu vẹo, bốn chân cũng dài gần bằng nhau, nhưng vẫn cần phải sửa chữa một chút, cứ thế mà xong để xuống đất thì nhất định sẽ trái nghiêng phải đổ mất.

Nhưng mà Loan Loan vẫn cười nói: “ A, đẹp hơn lúc nãy nhiều rồi. Lai Sinh làm cũng không tệ a!”

Lai Sinh lập tức cao hứng nhếch miệng cười.

Loan Loan bỏ cái bàn nhỏ xuống, chỉ chỉ cái băng ghế bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống, cười hỏi: “Lai Sinh à, tẩu hỏi đệ chuyện này.”

Mắt Lai Sinh lại nhìn vào Bách Thủ đang ngồi bên cạnh, cũng học dáng vẻ ngồi thẳng lưng của hắn, sau đó nhìn Loan Loan nghiêm túc gật đầu, làm cho người ta trong tức khắc có một loại ảo giác rằng hắn đã là một người bình thường.

“Đệ có thích ở đây không?” Loan Loan nhìn hắn cười nói.

Lại Sinh gật đầu, hắn rất thích ở đây, giường vừa mềm vừa rộng, phòng đẹp hơn cả phòng hắn, nhà cùng mới.

“Vậy sau này đệ ở đây được không?”

Lai Sinh lập tức gật đầu.

Loan Loan cười cười, xem ra đứa nhỏ này thật thích ở đây rồi, như vậy cũng tốt. Nàng lại nói: “Vậy thì lát nữa ăn cơm trưa xong, đệ về nhà dời hết đồ sang đây được không?”

“Được, đệ dời ông nội qua đây luôn!”

Loan Loan sững sờ.

“Chỉ có một mình đệ chuyển sang đây thôi, không thể mang ông nội sang”.

“Vì sao a?” Lai Sinh càu mày hỏi.

Loan Loan nhẫn lại, giảng giải cho hắn “Lai Sinh à, đệ có biết chỗ mà trưa qua đệ quỳ ở đó là chỗ nào không?”

Lai Sinh nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Biết, đệ thấy ông nội đi vào đó.”

“Đúng rồi, vậy thì bây giờ chúng ta đến đó xem ông nội đi.”

Sau đó mang giấy tiền vàng bạc, trong nhà không có rượu, lấy một bát thức ăn vừa nấu xong, ba người đi ra khỏi sân đến mộ phần của ông nội Lai Sinh.

Đến nghĩa địa, đặt bát thức ăn trước mộ, đốt nến thơm, Lai Sinh quỳ trên mặt đất bắt đầu đốt giấy tiền vàng bạc. Loan Loan ở bên cạnh nhắc hắn: “Lai Sinh, đây là giấy tiền vàng bạc đốt cho ông nội đệ đấy, đệ phải vừa đốt vừa nói chuyện với ông, ông ở trên trời có thể nghe được lời đệ nói đấy!”

Lai Sinh nghi hoặc nhìn nàng một cái nói: “Thật sự ông nội ở trên trời sao?”

Loan Loan cũng ngồi xổm xuống giúp Lai Sinh đốt giấy tiền vàng bạc nói: “Đúng vậy, đệ xem, đây là mộ của ông nội đệ. Ông đi vào từ nơi này, sau đó đi lên trên trời. Người nào sau khi đi lên trời thì sẽ không trở về nữa, sau này hàng năm cứ đến lễ mừng năm mới, tết nhất thì đệ phải mang rượu, thịt tới mời ông nội đệ, đệ còn phải đốt thêm chút tiền giấy cho ông nữa. Đệ thấy đấy, ông nội đệ cực khổ nuôi lớn đệ từ nhỏ đến giờ, đệ nói xem ông nội đệ có vất vả hay không?”

Lai Sinh xị mặt gật đầu.

Vất vả chứ, mỗi khi đến ngày mùa, ông nội sẽ mệt đến nỗi eo cũng không thẳng lên được. Trước đây buổi tối mỗi khi hắn thấy ông nội nằm trên giường đấm lưng, thì hắn cũng sẽ giúp ông nội đấm lưng, sau đó ông nội sẽ cười khen hắn: “Lai Sinh thật ngoan a, Lai Sinh giúp ông nội đấm bóp, ông nội cũng không đau nữa!”

“… Cho nên, ông nội đã cực khổ cả đời, nên bây giờ ông phải đi hưởng phúc rồi. Lai Sinh, đệ đã trưởng thành, sau này phải học cách tự chăm sóc mình, đừng để ông nội phải mệt mỏi nữa, đệ biết không? Ông nội đệ giao đệ cho bọn tẩu chăm sóc, cho nên sau này đệ phải ở chung với bọn tẩu, đệ thích ăn cái gì thì nói cho tẩu biết, tẩu sẽ làm cho đệ ăn được không?…Mặc dù ông nội đã đi rồi, nhưng mà mỗi ngày ông đều ở trên trời nhìn đệ, nếu đệ không nghe lời, ông nội cũng sẽ biết đấy, hơn nữa ông nội sẽ tức giận, vì thế sau này đệ phải nghe lời nhé…”.

Loan Loan nói thao thao không ngừng, nàng rất kiên nhẫn, nhiều lần nói cho Lai Sinh biết, ông nội của hắn sẽ không trở về nữa, mà mỗi ngày sẽ ở trên trời nhìn hắn, nhớ hắn.

Lai Sinh nghe một hồi, dường như đã hiểu, một lúc sau hỏi: “Ông nội thật sự sẽ không trở về nữa?”

Loan Loan gật đầu, sờ sờ đầu hắn nói: “Đúng rồi, đệ xem đệ bây giờ là người lớn rồi, mọi chuyện đều phải tự mình học làm lấy, biết chưa? Nếu đệ làm không tốt thì ông nội ở trên trời sẽ tức giận đấy.”

Lai Sinh cúi xuống gật gật đầu, hơi rầu rĩ đáp lời.

Thăm mộ ông nội Lai Sinh xong, ba người trở về nhà, lúc ăn cơm, Loan Loan đặt bát thức ăn kia trước mặt Lai Sinh nói: “Lai Sinh mau ăn cơm đi. Đây là thức ăn ông nội để phần cho đệ đấy.”

Lai Sinh ngẩng đầu lên nhìn bát thức ăn nói: “Ông nội không ăn sao.”

“Ai bảo không ăn, đệ nhìn xem ở đây chẳng phải là thiếu đi mấy miếng rồi à?”, vừa nói vừa chỉ cho hắn nhìn.

Lai Sinh nhìn thấy thế thì mắt sáng ngời lên.

“Ông nội đệ ở trên đó đã ăn rồi, cho nên chỉ nếm chút thôi, những thứ này đều để lại cho đệ đấy, đệ nhanh ăn đi. Thấy ông nội đệ thương đệ nhiều chưa.”

Lai Sinh lập tức nhếch miệng cười, bưng bát cơm lên cao hứng bắt đầu ăn.

Mắt Loan Loan nhìn mấy miếng đồ ăn bị vùi dưới đáy bát cơm của mình thì thở dài, thật sự là A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!

Cơm nước xong, Bách Thủ cùng Lai Sinh về nhà hắn mang đồ dùng hàng ngày đến đây. Những món quá cũ sẽ không lấy đến. Loan Loan còn nói cho hắn biết, sau này phải gọi Bách Thủ là ca, gọi nàng là tẩu tẩu.

Buổi chiều, Lai Sinh đi cắt rau cho lợn với Bách Thủ, Loan Loan rải hạt ớt lên phần đất nàng đã xới tới, phía trên lại lấy cỏ che lại, cái này dùng để giữ ấm vào ban đêm. Chờ đến khi cây ớt nảy mầm cao cỡ ngón tay thì có thể bỏ cỏ đi, khi mầm cao bằng gang tay có thể dời mầm trồng thẳng ra vườn rồi.

Chuyện Lai Sinh chuyển đến ở nhà Loan Loan chỉ nửa ngày đã truyền khắp cả thôn. Bởi vì hôm nay Lai Sinh phải đến một nhà khác ăn cơm, nhưng Lai Sinh không đi, Dương Nghĩa Trí cũng trực tiếp đến đó nói chuyện, một truyền mười, mười truyền trăm, và rồi cả thôn đều biết.

Sau khi Bách Thủ vừa trở về thì Dương Nghĩa Trí tới, ông lấy ra mấy lượng bạc ông nội Lai Sinh để lại nói: “Đây là của ông nội Lai Sinh để lại cho thằng bé, giờ hắn ở lại nhà các cháu thì sẽ do các cháu giữ.”

Bách Thủ đẩy bạc trở về, chân thành nói: “ Trưởng thôn, cháu nhận Lai Sinh làm đệ đệ, đệ ấy ở nhà chúng cháu là chuyện phải làm. Nếu bạc này là ông nội đệ ấy để lại cho đệ ấy thì bác cứ giữ lại, không chừng một ngày nào đó đệ ấy lấy vợ, thì bác lại đưa cho đệ ấy!”

Mặc dù khả năng Lai Sinh lấy được vợ là không lớn, nhưng Bách Thủ đã nói như vậy rồi, nên ông thu bạc về, lại nói: “Lai Sinh – đứa nhỏ bướng bỉnh này, sau này còn phải khiến hai vợ chồng cháu hao tâm nhiều, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm bác.”

Bách Thủ đáp ứng, sau đó Dương Nghĩa Trí còn nói chuyện ngày mai là ngày cúng tuần đầu hồi hồn của ông nội Lai Sinh.

Con người sau khi chết đến ngày thứ bảy gọi là tuần đầu, có tuần đầu, nhị tuần, tam tuần, tứ tuần, ngũ tuần, lục tuần, thất tuần. Nhưng gia đình giàu có mới có nhiều quy củ, còn người bình thường thì chỉ cần chuẩn bị tuần đầu là được.

Trước khi được bảy ngày, người chết chỉ là cô hồn phiêu đãng khắp nơi, tuần đầu hồi hồn, bước qua thang trời mới chính thức được thăng thiên, tái thế đầu thai làm người.

Có vài người tuần đầu không về được, có thể là do lúc còn sống sát nghiệp quá nặng, nên lúc đó phải mời cao tăng đến tụng kinh siêu độ mới được.

Thương lượng xong, Dương Nghĩa Trí đã đi về.

Buổi sáng ngày hôm sau, Bách Thủ liền dẫn Lai Sinh đi chợ, mua các thứ đồ cần thiết rồi hai người trở về. Đến tối, mấy người đến nhà Lai Sinh, Dương Nghĩa Trí cũng tới. Đặt một cái ghế dài trong phòng ông nội Lai Sinh, đặt thịt lợn đã luộc chín lên trên, còn có một chén rượu, một bát cơm, một đôi đũa, lại đốt cả giấy tiền vàng bạc.

Cầm lấy cái ki đựng tro ở trong bếp lò, trải một tầng lớp tro toàn bộ từ phòng ông nội Lai Sinh ra đến nhà chính, rồi lại trở ra, trải dài cho đến cửa nhà bếp. Đợi đến ngày thứ hai là có thể biết người chết có trở về hay không.

Loan Loan không biết phải xem thế nào, nhưng cũng không hỏi nhiều, cứ theo hướng dẫn mà làm.

Nghe nói, hồn người chết vào giờ tý ngày thứ bảy thì sẽ trở về, cho nên mọi người phải chuẩn bị tốt một cái thang bỏ vào lò đốt ở sát bên phòng bếp, đến giờ tý lúc hồn về, hồn người quá cố sẽ trở về, sau đó sẽ theo thang trời đi thẳng đến thiên đường. Một ý nghĩa khác của việc đến thiên đường chính là có thể đầu thai chuyển thế làm người.

Hiện tại, Lai Sinh ở nhà Bách Thủ, cho nên khi đốt thang xong mấy người đều trở về nhà. Nếu trong nhà người chết có người ở, thì người ở trong nhà phải ở yên trong phòng ngủ của mình, nhưng phải trốn vào trong chăn, không được để quỷ hồn nhìn thấy, bởi vì khi nhìn thấy người nhà, người chết sẽ lo lắng, và sẽ ảnh hưởng đến việc đi đầu thai.

Sau khi về đến nhà, ba người liền đóng cửa rồi trở về phòng ngủ.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mấy người đi đến nhà Lai Sinh. Trong nhà không có bất kì điều gì khác bất thường, điều duy nhất khiến Loan Loan khiếp sợ đó là bên trên đống tàn tro từ nhà bếp đến phòng của ông nội Lai Sinh có đường nét dạng dây thừng, bên trên đó còn có dấu chân giống như dấu chân gà, liên tục từ phòng bếp đến phòng ông nội Lai Sinh ở đều có.

Hiện tượng quỷ dị này không ai có thể giải thích được rõ ràng, nhưng Dương Nghĩa Trí nói điều này chứng tỏ đêm qua hồn ông nội Lai Sinh đã trở về!

Lúc ông nội Lai Sinh đang hấp hối thì trong nhà không có nuôi gà, hơn nữa những nhà xung quanh đều nhốt kỹ gia cầm nhà mình lại, vậy thì gà nhà ai nửa đêm lại chạy đến đây?

Không thể không nói việc mê tín này đôi khi rất mơ nguy hiểm.

Càng khiến cho nàng không giải thích được nữa là khi Bách Thủ đi lên núi đã phát hiện, cửa nhà chính nhà bọn họ ở trước đây đã bị mở ra, lúc mặt trời lên cao trên đỉnh núi, hắn đi cắt rau cho lợn vẫn thấy cửa còn đóng chặt, hơn nữa từ sau khi nhà bọn họ chuyển xuống núi vào trong thôn, thì người trong thôn đến giờ cũng không đến căn nhà này nữa, vậy tại sao cửa lại mở?

Có lẽ là có trẻ con nghịch ngợm đến mở cửa ra, nhưng hai ngày nay không thấy có đứa trẻ nào lên núi chơi cả. Mà Dương Nghĩa Trí lại nói, đây là ông nội Lai Sinh đi thu dấu chân. Khi còn sống, nơi ông nội Lai Sinh đến nhiều nhất chính là nhà Bách Thủ, bởi vì hai người đối xử tốt với Lai Sinh, trong lòng ông vẫn luôn có thiện cảm với hai người, nên cũng thường xuyên qua lại. Bây giờ ông nội Lai Sinh đã mất, nên ông ấy đã trở về lấy đi dấu chân mà ông từng lưu lại, lấy dấu chân đi rồi thì người nhà này về sau mới có thể bình an không tai, không họa.

Đều nói thế gian có hai cõi âm dương, ban ngày mọi người đi lại trên đường cái, ban đêm, đám quỷ hồn lại du đãng bốn phía, lúc đó người và quỷ có tiếp xúc thì cũng không cách nào nhìn thấy được đối phương. Chỉ khi thông qua phương pháp đặc thù hoặc môi giới mới có thể nhìn thấy được.

Mà hiện tượng quỷ dị xuất hiện trên lớp tàn tro, ngay cả khoa học cũng không có cách nào giải thích được!

Mỗi ngày Bách Thủ đều dẫn Lai Sinh ra bên ngoài làm việc, vẫn giống như trước kia, khi Lai Sinh làm sai thì sẽ bị mắng, thế nên Lai Sinh ngồi ở bên cạnh mà ủ rũ, sau đó Loan Loan biết được thì cười an ủi hắn. Thỉnh thoảng cũng hỏi hắn thích ăn cái gì, và làm các món ăn khác nhau mà hắn thích.

Có lẽ trước kia hắn ở nhà Bách Thủ đã quen, nên hắn tin tưởng Bách Thủ và Loan Loan giống như ông nội của hắn vậy, hắn cũng không còn giống như mấy ngày trước đây, vừa khóc vừa nháo nữa. Chỉ là mấy ngày đầu vẫn càm ràm mấy câu. Sau đó đến tối, Loan Loan và Bách Thủ ngồi trong sân với hắn, họ nói cho hắn biết ngôi sao sáng nhất trên trời kia chính là ông nội hắn.

Sau một thời gian dài, được Bách Thủ và Loan Loan quan tâm chăm sóc, hắn từ từ quen cuộc sống không có ông nội!

/266

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status