Edit: Khuê Loạn
Beta: Tuyết Y
Mặc kệ đến lúc đó sinh con trai hay con gái, nếu như Bách Thủ dám không thích con gái của nàng, nàng sẽ không thèm để ý đến hắn nữa.
Ngồi trong nhà một lát xong rất nhanh đã đến giờ khai tiệc, ở nông thôn tiệc đầy tháng của trẻ con đơn giản hơn nhiều, không giống như những nhà có tiền còn tổ chức chọn đồ vật đoán tương lai gì đó, những người thân thích vừa tới nhà liền tặng lễ vật cho đứa trẻ, có quần áo trẻ con, cũng có bao lì xì, còn có những món đồ chơi mua ngoài chợ, rất nhiều thứ khác nhau. Với nông dân mà nói, bất luận tương lai đứa trẻ sẽ làm nông hay là đọc sách, chỉ cần có tiền đồ, có thể nuôi sống cả nhà thì tốt!
Hơn nữa bọn họ cũng không có quá nhiều vốn liếng để đòi hỏi tương lai đứa bé phải thế nào!
Tên của đứa trẻ do cha nó – Lý Quang Hán đặt tên, tên là Lý Bảo, nhũ danh Đại Bảo, có thể thấy được hai ông bà yêu thích đứa bé này như thế nào, đứa bé này chính là bảo bối trong lòng cả nhà.
Người tới chúc mừng cũng nhiều, rất nhiều người trong thôn đều tới, thêm cả một vài thân thích của nhà Lý Quang Hán đã ngồi đủ sáu bàn. Nhiều người như vậy xem ra tốn không ít bạc, nhưng nhìn nụ cười trên khuôn mặt cha mẹ Lý Quang Hán thì dường như không hề để ý đến việc đó. Nghĩ lại cũng đúng, có đứa cháu trai mập mạp, Lý gia có người kế nghiệp, cho dù tốn ít bạc cũng không sao cả.
Haizzz, thời cổ đại này a, nối dõi tông đường chính là đại sự hàng đầu!
Mẹ chồng Vương Lý giúp đỡ làm việc, dĩ nhiên chỉ có mẹ Loan Loan giúp Vương Lý bưng một ít đồ ăn vào, chờ cho đứa bé ngủ mẹ nàng mới đi ra ngoài. Hôm nay Loan Loan gặp Vương Tiểu Thảo, thấy nàng rất khác so với lần trước, hôm nay cả người nàng tràn đầy tinh thần, lại trở nên thích nói cười giống như trước, thấy Loan Loan cũng thân thiết gọi một tiếng Nhị tỷ, còn cố ý giữ một chỗ ngồi cho mẹ nàng.
Nàng không biết tại sao Vương Tiểu Thảo này lại nghĩ thông suốt rồi.
Chờ cơm nước xong, người trong thôn giúp đỡ dọn dẹp, Loan Loan đi theo mẹ nàng vào trong phòng thăm đứa bé, vừa vào đúng lúc có mấy người đi ra ngoài. Là mấy người họ hàng thân thích bên nhà Lý Quang Hán, nhìn thấy mẹ nàng còn thân thiết chào hỏi.
“Đại tỷ, tỷ ăn xong chưa?” Loan Loan hỏi.
“Ăn rồi, còn mọi người? Đến chỗ tỷ thì cứ tự nhiên đi nhé.” Vương Lý cười nói.
“Bọn muội cũng ăn rồi.” Loan Loan cười nói.
Vương Tiểu Thảo cùng đi vào phía sau lập tức ngồi xuống bên giường kéo tay Vương Lý, như làm nũng nói: “Muội thích nhất là đến nhà đại tỷ dấy.”
“Vậy sau này rảnh rỗi thì muội cứ thường đến đây mà chơi.” Vương Lý xoa đầu nàng cười nói, nhìn thấy trên đầu nàng cài một đóa hoa xinh đẹp, hoa này cài trên đầu Vương Tiểu Thảo quả thật làm cho cả người nổi bật xinh xắn hơn mấy phần, nụ cười càng sâu: “Tiểu Thảo nhà chúng ta đã lớn rồi, cũng biết làm dáng rồi.”
Vương Tiểu Thảo đỏ mặt, bĩu môi như tức giận nói: “Không chơi với tỷ nữa.” Sau đó nàng chạy ra khỏi phòng.
Loan Loan nhìn nụ cười đầy thích thú nơi khóe miệng Vương Lý, trên khuôn mặt mẹ nàng cũng nở nụ cười sáng lạn, thế là nàng cũng cười theo.
Sau đó Loan Loan bưng ghế dài ngồi cạnh giường ngắm Đại Bảo, thằng bé mập mạp này khuôn mặt tròn trĩnh đỏ hồng nhìn thật đáng yêu, thật muốn sờ vào nó, nhưng lại sợ làm nó thức dậy, nên chỉ đành cười tủm tỉm ngắm nó.
Vương Lý nhìn bộ dạng của nàng mỉm cười nói: “Thế nào đây? Nhìn thằng bé rồi cũng muốn nhanh có con đúng không?”
Loan Loan cười gật đầu, đúng vậy a, thật ra thì nàng cũng không phải là rất thích trẻ con, nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu của Đại Bảo, nàng vuốt cái bụng hơi nhô lên của mình, chỗ nào đó trong lòng bỗng trở nên mềm mại. Trong phút chốc nàng muốn đứa con trong bụng nhanh chóng ra đời, nàng cũng muốn được mỗi ngày lẳng lặng ngắm nhìn đứa con của mình như vậy, đây là một chuyện hạnh phúc đến cỡ nào chứ.
Mẹ Loan Loan nhìn thấy hai tỷ muội đang nói chuyện, bà đi ra ngoài liếc nhìn bên ngoài đang bận rộn, trở về phòng bảo hai người bà đi ra ngoài giúp đỡ rồi lại bước ra, chốc lát sau, bà lại đảo về, đi tới nói nhỏ bên tai Loan Loan: “Bây giờ con là người bốn mắt, không nên bế trẻ con mới sinh.”
Loan Loan sửng sốt, người bốn mắt? À, là chỉ phụ nữ có thai.
Nàng gật đầu, đồng ý.
Chờ mẹ Loan Loan đi ra ngoài, Vương Lý hỏi nàng: “Mẹ nói gì thế?”
Loan Loan kể những gì mẹ nàng nói cho Vương Lý nghe.
Vương Lý cũng ngẩn người: “Có quy tắc này sao? Tỷ chưa nghe thấy mẹ chồng nói đến bao giờ.”
Loan Loan cũng không hiểu, chắc là sợ phụ nữ có thai bế trẻ con mới sinh sẽ không may mắn đi.
“Không có gì. Vốn là thân thể muội hiện giờ cũng không nhanh nhẹn như trước kia, muội ngồi đây chơi với thằng bé là được rồi, hơn nữa nếu mẹ chồng tỷ biết sẽ khó ăn nói.”
Một là sợ Loan Loan quá nhạy cảm, hai là chuyện như vậy thì do mẹ ruột nói ra vẫn tiện hơn.
Sau đó Loan Loan hỏi đến Vương Tiểu Thảo.
“Lần này gặp con bé muội thấy nó khác hẳn lần trước, nhưng mà mọi người vừa nói thế là có ý gì vậy?”
Vương Lý cười cười, ý bảo Loan Loan ngồi sang cạnh giường bên này, vừa dịch người về phía nàng một chút, hạ giọng nói: “Hình như có người nhìn trúng Tiểu Thảo.”
“Ồ, thế à? Chuyện này rất tốt nha, tuổi con bé cũng không còn nhỏ nữa, nếu gặp người tốt thì cũng nên gả đi.” Loan Loan cười nói. Con gái ở thời cổ đại này không phải đều mười mấy tuổi đã thành thân sao? Hai mươi tuổi là thành đại cô nương rồi.
Nàng lại hỏi: “Là người ở thôn nào vậy?”
“Nghe nói là trên thị trấn, nhà còn rất giàu nữa.”
Không ngờ Vương Tiểu Thảo còn có may mắn này, có thể gả cho gia đình trên thị trấn dù sao cũng tốt hơn gả cho nông dân nhiều, nói thế nào thì họ cũng có chút của cải.
Ngừng một chút Vương Lý lại nói: “Nghe nói nhà người kia có năm gian cửa hiệu mặt tiền ở chợ, nhà cũng rất lớn, rất đẹp, còn có bà con làm ăn lớn ở kinh thành, vị công tử kia quanh năm đều theo họ hàng ra ngoài làm ăn. Hình như dáng vẻ cũng không tệ.”
“Đã gặp mặt rồi sao?” Loan Loan kinh ngạc.
Vừa nói đến đây vẻ mặt Vương Lý có chút phức tạp: “Nghe nói là Tiểu Thảo đi mua đồ, đúng lúc gặp gỡ nam tử kia tại trước cửa hiệu, công tử kia ngay lần gặp đầu tiên đã nhìn trúng Tiểu Thảo. Muội cũng biết trong nhà chúng ta có ba con gái, ta bộ dạng bình thường nhất, bàn về ngũ quan thì Tiểu Thảo là đẹp nhất, da muội thì trắng nhất. . . . . . .”
Nàng nói xong lại sợ Loan Loan nghĩ lung tung nên vội giải thích: “Muội đừng hiểu lầm, tỷ không có ý gì khác, dù sao hai đứa bọn muội diện mạo đều xinh đẹp hơn tỷ, mặc dù ngũ quan của muội hơi kém Tiểu Thảo một chút, nhưng một trắng che mười xấu (*).”
(*) một trắng che mười xấu: ý chỉ dù diện mạo không đẹp, nhưng làn da trắng cũng khiến cả người xinh xắn nổi bật hơn nhiều.
Loan Loan cười cười: “Muội không nghĩ nhiều đâu, ba tỷ muội chúng ta như thế nào chẳng lẽ muội lại không biết.” Nàng cũng không thèm để ý việc ai xinh đẹp hơn ai cả.
Thấy Loan Loan không tức giận, Vương Lý lại nói tiếp: “Nhà bọn họ có năm gian cửa hiệu mặt tiền, có mấy lần Tiểu Thảo đúng lúc gặp nam tử kia, vị công tử kia nảy sinh ấn tượng tốt với Tiểu Thảo, liền cho chưởng quỹ kia một chút tiện nghi, mỗi lần Tiểu Thảo đến lại chiếu cố con bé nhiều hơn, sau đó mẹ cũng đi qua nhìn, bộ dạng công tử kia quả thật khá được, nói chuyện cũng nho nhã lễ độ, ai gặp cũng không ghét.”
Công tử nhà có tiền đương nhiên là có phong độ, kiến thức rộng lớn hơn tiểu tử ở nông thôn rồi!
“Thường xuyên qua lại như thế, tỷ không nói muội cũng hiểu mà, nếu không phải kẻ ngốc thì ai cũng nhìn ra được. Mẹ từng lo lắng gia thế của đối phương quá tốt, nhà ta chỉ là hộ nông thôn thì sao có thể xứng đôi, nhưng công tử kia đã từng lén nói với Tiểu Thảo, hắn nhìn trúng Tiểu Thảo chứ không phải gia thế của con bé, còn nói sẽ nhanh chóng nhờ người mai mối tới nhà.”
Nghe Vương Lý nói như vậy, hai nhà chính là một trên trời một dưới đất, như vậy Vương Tiểu Thảo gả đi có thể hạnh phúc sao?
“Haizz, muội cũng biết gia đình như chúng ta có thể gả cho người có gia cảnh tốt một chút đã vô cùng may mắn rồi, sao có thể hy vọng xa vời đến loại gia đình giàu có, không biết phúc phận đã tu bao nhiêu kiếp, hơn nữa bản thân Tiểu Thảo cũng thích, tỷ thấy trong lòng mẹ hình như cũng đã đồng ý rồi.”
Có thể tìm được con rể có tiền như vậy, mẹ nàng đương nhiên đồng ý rồi.
Do dự hồi lâu, Loan Loan lưỡng lự hỏi: “Hai người bọn họ. . . . . . . .”
Vương Lý thấy nàng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, biết ý nàng định nói về cái gì, vội nói: “Chỉ có gặp mặt mấy lần trước cửa hiệu thôi, chỉ nói chuyện, không có chuyện gì khác cả.”
“Như vậy thì tốt.” Ở thời đại này nữ tử nếu như thành thân mà có một lời đồn đãi không tốt truyền tới, cho dù gia thế có tốt nhưng gả đi rồi thì cuộc sống ở nhà chồng cũng sẽ không được dễ chịu gì.
Không ngờ Vương Tiểu Thảo còn có may mắn này, nhưng nàng có cảm thấy chuyện tốt này có phải là tới quá đột ngột không.
Một lúc sau, Vương Lý hỏi nàng: “Nhị muội, muội cảm thấy công tử này có đáng tin hay không?”
Trầm ngâm nửa khắc, Loan Loan nói: “Không biết công tử này bao nhiêu tuổi?”
“Chắc tầm hai mươi lăm.”
Hai mươi lăm? Khóe miệng Loan Loan giật giật: “Tuổi như vậy, gia đình như vậy, sao có thể chưa lấy vợ được?”
Vương Lý ngớ ra, đôi mắt trợn to: “Đúng rồi, chúng ta không nghĩ đến điểm quan trọng nhất này, chẳng may hắn đã có vợ, chẳng phải Tiểu Thảo sẽ phải làm thiếp sao?”
Nào có chẳng may gì, nam nhân kia nhất định là đã có vợ rồi!
“Không được không được. Ta phải nhanh nói cho mẹ biết.” Vương Lý vén chăn lên định xuống đất, Loan Loan vội vàng kéo nàng lại: “Tỷ gấp cái gì chứ, bây giờ còn chưa đâu vào đâu mà!”
“Ai, đúng vậy a đúng vậy a, còn cứu được.” Sau đó may mắn vỗ ngực: “May mà hôm nay tỷ nói cho muội nghe, nếu không chờ Tiểu Thảo gả đi thì có hối hận cũng không kịp. Tuy nói gả đến nhà có tiền thì không lo cơm áo, nhưng là thiếp thì phải hạ mình cúi đầu, cả đời đều bị chèn ép, nói không chừng ngày nào cũng phải chịu khi dễ sỉ nhục. . . . . . Tỷ đã bảo mẹ nên sớm đến tìm muội, dù sao muội cũng suy nghĩ sự việc chu đáo hơn chúng ta. . . . . . . .”
Mẹ nàng đương nhiên không chịu rồi, nàng chính là người chuyên dội nước lạnh người ta mà!
Không ngờ Vương Lý lại có thể nhìn thấu mấy chuyện này, có điều còn bản thân Vương Tiểu Thảo thì sao?
Vương Lý nhiệt tình giữ ba người Loan Loan ở lại ăn cơm tối, ăn cơm tối xong ba người đánh xe trâu về nhà, nàng không biết Vương Lý định lúc nào thì nói với mẹ nàng, đều là người một nhà, nếu như có ngày mẹ nàng đến tìm nàng, nàng có thể phân tích giúp một chút, nếu không, nàng cũng không đi quản nhiều làm gì.
Ba người về đến nhà thì đã rất muộn, tình trạng cơ thể của Loan Loan mấy ngày gần đây càng ngày càng tốt, khẩu vị cũng tốt hơn mấy ngày trước. Bởi vì đã lâu không ra ngoài, nên ngày hôm sau, cả nhà ba người chậm rì rì đánh xe trâu lên chợ.
Mấy tháng không ra ngoài hóng mát, nàng cảm thấy giống như được từ trong phòng giam ra ngoài hóng mát, thấy mấy quán nhỏ bán đồ gì cũng phải đi sờ sờ nhìn nhìn, nhưng Bách Thủ hỏi nàng có thích không, có muốn mua không, thì nàng lại lắc đầu.
Còn chưa đến buổi trưa ba người đã trở về rồi, trên đường về thì gặp Hương Tú, nàng vẫn chào hỏi Loan Loan trước. Loan Loan chỉ hơi ngẩn người, mặc dù người trong cuộc không biết, nhưng mà trong lòng nàng vẫn thấy hơi mất tự nhiên.
Hai người chỉ nói chuyện mấy câu rồi không nói nữa, nhưng thấy Loan Loan cũng không tỏ ra khó chịu với nàng, ên Hương Tú vẫn đi theo ba người, mãi cho đến khi về thôn.
Lúc đến cổng thôn thì gặp phải bà mối Vương đang vội vội vàng vàng chạy về nhà, Loan Loan cười chào hỏi với bà: “Ôi, đại nương, thẩm đang vội gì thế, đi làm mai cho nhà ai à?”
Bà mối Vương vừa nhìn thấy là Loan Loan bèn lập tức cười nói: “Ơ, là Nhị muội à, ta vừa sang thôn bên cạnh một chuyến, giờ đang vội về nhà nấu cơm đây!” Mắt bà nhìn xuống bụng nàng, càng vui vẻ nói: “Đã hơn bốn tháng rồi nhỉ?”
Ánh mắt Loan Loan lập tức cười híp lại thành một đường nhỏ: “Đúng vậy ạ.”
“Thời điểm này không có chuyện gì làm thì có thể đi ra ngoài đi đi lại lại nhiều rồi, nhớ bồi bổ thêm đấy.” Bà mối Vương rất tốt bụng nói với nàng, mí mắt đảo qua nhìn thấy Hương Tú phía sau, vẻ mặt ngẩn ra, sắc mặt lập tức trở nên hơi kỳ lạ, vội vã chào Loan Loan rồi đi trước.
Loan Loan lấy làm lạ.
Sau đó trên đường nhìn thấy mấy người quen, mỗi người nhìn thấy Hương Tú xong đều tránh rất xa. Loan Loan đưa mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hương Tú, lại nhìn những người đang chỉ trỏ sau lưng, có chút hiểu ra!
Beta: Tuyết Y
Mặc kệ đến lúc đó sinh con trai hay con gái, nếu như Bách Thủ dám không thích con gái của nàng, nàng sẽ không thèm để ý đến hắn nữa.
Ngồi trong nhà một lát xong rất nhanh đã đến giờ khai tiệc, ở nông thôn tiệc đầy tháng của trẻ con đơn giản hơn nhiều, không giống như những nhà có tiền còn tổ chức chọn đồ vật đoán tương lai gì đó, những người thân thích vừa tới nhà liền tặng lễ vật cho đứa trẻ, có quần áo trẻ con, cũng có bao lì xì, còn có những món đồ chơi mua ngoài chợ, rất nhiều thứ khác nhau. Với nông dân mà nói, bất luận tương lai đứa trẻ sẽ làm nông hay là đọc sách, chỉ cần có tiền đồ, có thể nuôi sống cả nhà thì tốt!
Hơn nữa bọn họ cũng không có quá nhiều vốn liếng để đòi hỏi tương lai đứa bé phải thế nào!
Tên của đứa trẻ do cha nó – Lý Quang Hán đặt tên, tên là Lý Bảo, nhũ danh Đại Bảo, có thể thấy được hai ông bà yêu thích đứa bé này như thế nào, đứa bé này chính là bảo bối trong lòng cả nhà.
Người tới chúc mừng cũng nhiều, rất nhiều người trong thôn đều tới, thêm cả một vài thân thích của nhà Lý Quang Hán đã ngồi đủ sáu bàn. Nhiều người như vậy xem ra tốn không ít bạc, nhưng nhìn nụ cười trên khuôn mặt cha mẹ Lý Quang Hán thì dường như không hề để ý đến việc đó. Nghĩ lại cũng đúng, có đứa cháu trai mập mạp, Lý gia có người kế nghiệp, cho dù tốn ít bạc cũng không sao cả.
Haizzz, thời cổ đại này a, nối dõi tông đường chính là đại sự hàng đầu!
Mẹ chồng Vương Lý giúp đỡ làm việc, dĩ nhiên chỉ có mẹ Loan Loan giúp Vương Lý bưng một ít đồ ăn vào, chờ cho đứa bé ngủ mẹ nàng mới đi ra ngoài. Hôm nay Loan Loan gặp Vương Tiểu Thảo, thấy nàng rất khác so với lần trước, hôm nay cả người nàng tràn đầy tinh thần, lại trở nên thích nói cười giống như trước, thấy Loan Loan cũng thân thiết gọi một tiếng Nhị tỷ, còn cố ý giữ một chỗ ngồi cho mẹ nàng.
Nàng không biết tại sao Vương Tiểu Thảo này lại nghĩ thông suốt rồi.
Chờ cơm nước xong, người trong thôn giúp đỡ dọn dẹp, Loan Loan đi theo mẹ nàng vào trong phòng thăm đứa bé, vừa vào đúng lúc có mấy người đi ra ngoài. Là mấy người họ hàng thân thích bên nhà Lý Quang Hán, nhìn thấy mẹ nàng còn thân thiết chào hỏi.
“Đại tỷ, tỷ ăn xong chưa?” Loan Loan hỏi.
“Ăn rồi, còn mọi người? Đến chỗ tỷ thì cứ tự nhiên đi nhé.” Vương Lý cười nói.
“Bọn muội cũng ăn rồi.” Loan Loan cười nói.
Vương Tiểu Thảo cùng đi vào phía sau lập tức ngồi xuống bên giường kéo tay Vương Lý, như làm nũng nói: “Muội thích nhất là đến nhà đại tỷ dấy.”
“Vậy sau này rảnh rỗi thì muội cứ thường đến đây mà chơi.” Vương Lý xoa đầu nàng cười nói, nhìn thấy trên đầu nàng cài một đóa hoa xinh đẹp, hoa này cài trên đầu Vương Tiểu Thảo quả thật làm cho cả người nổi bật xinh xắn hơn mấy phần, nụ cười càng sâu: “Tiểu Thảo nhà chúng ta đã lớn rồi, cũng biết làm dáng rồi.”
Vương Tiểu Thảo đỏ mặt, bĩu môi như tức giận nói: “Không chơi với tỷ nữa.” Sau đó nàng chạy ra khỏi phòng.
Loan Loan nhìn nụ cười đầy thích thú nơi khóe miệng Vương Lý, trên khuôn mặt mẹ nàng cũng nở nụ cười sáng lạn, thế là nàng cũng cười theo.
Sau đó Loan Loan bưng ghế dài ngồi cạnh giường ngắm Đại Bảo, thằng bé mập mạp này khuôn mặt tròn trĩnh đỏ hồng nhìn thật đáng yêu, thật muốn sờ vào nó, nhưng lại sợ làm nó thức dậy, nên chỉ đành cười tủm tỉm ngắm nó.
Vương Lý nhìn bộ dạng của nàng mỉm cười nói: “Thế nào đây? Nhìn thằng bé rồi cũng muốn nhanh có con đúng không?”
Loan Loan cười gật đầu, đúng vậy a, thật ra thì nàng cũng không phải là rất thích trẻ con, nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu của Đại Bảo, nàng vuốt cái bụng hơi nhô lên của mình, chỗ nào đó trong lòng bỗng trở nên mềm mại. Trong phút chốc nàng muốn đứa con trong bụng nhanh chóng ra đời, nàng cũng muốn được mỗi ngày lẳng lặng ngắm nhìn đứa con của mình như vậy, đây là một chuyện hạnh phúc đến cỡ nào chứ.
Mẹ Loan Loan nhìn thấy hai tỷ muội đang nói chuyện, bà đi ra ngoài liếc nhìn bên ngoài đang bận rộn, trở về phòng bảo hai người bà đi ra ngoài giúp đỡ rồi lại bước ra, chốc lát sau, bà lại đảo về, đi tới nói nhỏ bên tai Loan Loan: “Bây giờ con là người bốn mắt, không nên bế trẻ con mới sinh.”
Loan Loan sửng sốt, người bốn mắt? À, là chỉ phụ nữ có thai.
Nàng gật đầu, đồng ý.
Chờ mẹ Loan Loan đi ra ngoài, Vương Lý hỏi nàng: “Mẹ nói gì thế?”
Loan Loan kể những gì mẹ nàng nói cho Vương Lý nghe.
Vương Lý cũng ngẩn người: “Có quy tắc này sao? Tỷ chưa nghe thấy mẹ chồng nói đến bao giờ.”
Loan Loan cũng không hiểu, chắc là sợ phụ nữ có thai bế trẻ con mới sinh sẽ không may mắn đi.
“Không có gì. Vốn là thân thể muội hiện giờ cũng không nhanh nhẹn như trước kia, muội ngồi đây chơi với thằng bé là được rồi, hơn nữa nếu mẹ chồng tỷ biết sẽ khó ăn nói.”
Một là sợ Loan Loan quá nhạy cảm, hai là chuyện như vậy thì do mẹ ruột nói ra vẫn tiện hơn.
Sau đó Loan Loan hỏi đến Vương Tiểu Thảo.
“Lần này gặp con bé muội thấy nó khác hẳn lần trước, nhưng mà mọi người vừa nói thế là có ý gì vậy?”
Vương Lý cười cười, ý bảo Loan Loan ngồi sang cạnh giường bên này, vừa dịch người về phía nàng một chút, hạ giọng nói: “Hình như có người nhìn trúng Tiểu Thảo.”
“Ồ, thế à? Chuyện này rất tốt nha, tuổi con bé cũng không còn nhỏ nữa, nếu gặp người tốt thì cũng nên gả đi.” Loan Loan cười nói. Con gái ở thời cổ đại này không phải đều mười mấy tuổi đã thành thân sao? Hai mươi tuổi là thành đại cô nương rồi.
Nàng lại hỏi: “Là người ở thôn nào vậy?”
“Nghe nói là trên thị trấn, nhà còn rất giàu nữa.”
Không ngờ Vương Tiểu Thảo còn có may mắn này, có thể gả cho gia đình trên thị trấn dù sao cũng tốt hơn gả cho nông dân nhiều, nói thế nào thì họ cũng có chút của cải.
Ngừng một chút Vương Lý lại nói: “Nghe nói nhà người kia có năm gian cửa hiệu mặt tiền ở chợ, nhà cũng rất lớn, rất đẹp, còn có bà con làm ăn lớn ở kinh thành, vị công tử kia quanh năm đều theo họ hàng ra ngoài làm ăn. Hình như dáng vẻ cũng không tệ.”
“Đã gặp mặt rồi sao?” Loan Loan kinh ngạc.
Vừa nói đến đây vẻ mặt Vương Lý có chút phức tạp: “Nghe nói là Tiểu Thảo đi mua đồ, đúng lúc gặp gỡ nam tử kia tại trước cửa hiệu, công tử kia ngay lần gặp đầu tiên đã nhìn trúng Tiểu Thảo. Muội cũng biết trong nhà chúng ta có ba con gái, ta bộ dạng bình thường nhất, bàn về ngũ quan thì Tiểu Thảo là đẹp nhất, da muội thì trắng nhất. . . . . . .”
Nàng nói xong lại sợ Loan Loan nghĩ lung tung nên vội giải thích: “Muội đừng hiểu lầm, tỷ không có ý gì khác, dù sao hai đứa bọn muội diện mạo đều xinh đẹp hơn tỷ, mặc dù ngũ quan của muội hơi kém Tiểu Thảo một chút, nhưng một trắng che mười xấu (*).”
(*) một trắng che mười xấu: ý chỉ dù diện mạo không đẹp, nhưng làn da trắng cũng khiến cả người xinh xắn nổi bật hơn nhiều.
Loan Loan cười cười: “Muội không nghĩ nhiều đâu, ba tỷ muội chúng ta như thế nào chẳng lẽ muội lại không biết.” Nàng cũng không thèm để ý việc ai xinh đẹp hơn ai cả.
Thấy Loan Loan không tức giận, Vương Lý lại nói tiếp: “Nhà bọn họ có năm gian cửa hiệu mặt tiền, có mấy lần Tiểu Thảo đúng lúc gặp nam tử kia, vị công tử kia nảy sinh ấn tượng tốt với Tiểu Thảo, liền cho chưởng quỹ kia một chút tiện nghi, mỗi lần Tiểu Thảo đến lại chiếu cố con bé nhiều hơn, sau đó mẹ cũng đi qua nhìn, bộ dạng công tử kia quả thật khá được, nói chuyện cũng nho nhã lễ độ, ai gặp cũng không ghét.”
Công tử nhà có tiền đương nhiên là có phong độ, kiến thức rộng lớn hơn tiểu tử ở nông thôn rồi!
“Thường xuyên qua lại như thế, tỷ không nói muội cũng hiểu mà, nếu không phải kẻ ngốc thì ai cũng nhìn ra được. Mẹ từng lo lắng gia thế của đối phương quá tốt, nhà ta chỉ là hộ nông thôn thì sao có thể xứng đôi, nhưng công tử kia đã từng lén nói với Tiểu Thảo, hắn nhìn trúng Tiểu Thảo chứ không phải gia thế của con bé, còn nói sẽ nhanh chóng nhờ người mai mối tới nhà.”
Nghe Vương Lý nói như vậy, hai nhà chính là một trên trời một dưới đất, như vậy Vương Tiểu Thảo gả đi có thể hạnh phúc sao?
“Haizz, muội cũng biết gia đình như chúng ta có thể gả cho người có gia cảnh tốt một chút đã vô cùng may mắn rồi, sao có thể hy vọng xa vời đến loại gia đình giàu có, không biết phúc phận đã tu bao nhiêu kiếp, hơn nữa bản thân Tiểu Thảo cũng thích, tỷ thấy trong lòng mẹ hình như cũng đã đồng ý rồi.”
Có thể tìm được con rể có tiền như vậy, mẹ nàng đương nhiên đồng ý rồi.
Do dự hồi lâu, Loan Loan lưỡng lự hỏi: “Hai người bọn họ. . . . . . . .”
Vương Lý thấy nàng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, biết ý nàng định nói về cái gì, vội nói: “Chỉ có gặp mặt mấy lần trước cửa hiệu thôi, chỉ nói chuyện, không có chuyện gì khác cả.”
“Như vậy thì tốt.” Ở thời đại này nữ tử nếu như thành thân mà có một lời đồn đãi không tốt truyền tới, cho dù gia thế có tốt nhưng gả đi rồi thì cuộc sống ở nhà chồng cũng sẽ không được dễ chịu gì.
Không ngờ Vương Tiểu Thảo còn có may mắn này, nhưng nàng có cảm thấy chuyện tốt này có phải là tới quá đột ngột không.
Một lúc sau, Vương Lý hỏi nàng: “Nhị muội, muội cảm thấy công tử này có đáng tin hay không?”
Trầm ngâm nửa khắc, Loan Loan nói: “Không biết công tử này bao nhiêu tuổi?”
“Chắc tầm hai mươi lăm.”
Hai mươi lăm? Khóe miệng Loan Loan giật giật: “Tuổi như vậy, gia đình như vậy, sao có thể chưa lấy vợ được?”
Vương Lý ngớ ra, đôi mắt trợn to: “Đúng rồi, chúng ta không nghĩ đến điểm quan trọng nhất này, chẳng may hắn đã có vợ, chẳng phải Tiểu Thảo sẽ phải làm thiếp sao?”
Nào có chẳng may gì, nam nhân kia nhất định là đã có vợ rồi!
“Không được không được. Ta phải nhanh nói cho mẹ biết.” Vương Lý vén chăn lên định xuống đất, Loan Loan vội vàng kéo nàng lại: “Tỷ gấp cái gì chứ, bây giờ còn chưa đâu vào đâu mà!”
“Ai, đúng vậy a đúng vậy a, còn cứu được.” Sau đó may mắn vỗ ngực: “May mà hôm nay tỷ nói cho muội nghe, nếu không chờ Tiểu Thảo gả đi thì có hối hận cũng không kịp. Tuy nói gả đến nhà có tiền thì không lo cơm áo, nhưng là thiếp thì phải hạ mình cúi đầu, cả đời đều bị chèn ép, nói không chừng ngày nào cũng phải chịu khi dễ sỉ nhục. . . . . . Tỷ đã bảo mẹ nên sớm đến tìm muội, dù sao muội cũng suy nghĩ sự việc chu đáo hơn chúng ta. . . . . . . .”
Mẹ nàng đương nhiên không chịu rồi, nàng chính là người chuyên dội nước lạnh người ta mà!
Không ngờ Vương Lý lại có thể nhìn thấu mấy chuyện này, có điều còn bản thân Vương Tiểu Thảo thì sao?
Vương Lý nhiệt tình giữ ba người Loan Loan ở lại ăn cơm tối, ăn cơm tối xong ba người đánh xe trâu về nhà, nàng không biết Vương Lý định lúc nào thì nói với mẹ nàng, đều là người một nhà, nếu như có ngày mẹ nàng đến tìm nàng, nàng có thể phân tích giúp một chút, nếu không, nàng cũng không đi quản nhiều làm gì.
Ba người về đến nhà thì đã rất muộn, tình trạng cơ thể của Loan Loan mấy ngày gần đây càng ngày càng tốt, khẩu vị cũng tốt hơn mấy ngày trước. Bởi vì đã lâu không ra ngoài, nên ngày hôm sau, cả nhà ba người chậm rì rì đánh xe trâu lên chợ.
Mấy tháng không ra ngoài hóng mát, nàng cảm thấy giống như được từ trong phòng giam ra ngoài hóng mát, thấy mấy quán nhỏ bán đồ gì cũng phải đi sờ sờ nhìn nhìn, nhưng Bách Thủ hỏi nàng có thích không, có muốn mua không, thì nàng lại lắc đầu.
Còn chưa đến buổi trưa ba người đã trở về rồi, trên đường về thì gặp Hương Tú, nàng vẫn chào hỏi Loan Loan trước. Loan Loan chỉ hơi ngẩn người, mặc dù người trong cuộc không biết, nhưng mà trong lòng nàng vẫn thấy hơi mất tự nhiên.
Hai người chỉ nói chuyện mấy câu rồi không nói nữa, nhưng thấy Loan Loan cũng không tỏ ra khó chịu với nàng, ên Hương Tú vẫn đi theo ba người, mãi cho đến khi về thôn.
Lúc đến cổng thôn thì gặp phải bà mối Vương đang vội vội vàng vàng chạy về nhà, Loan Loan cười chào hỏi với bà: “Ôi, đại nương, thẩm đang vội gì thế, đi làm mai cho nhà ai à?”
Bà mối Vương vừa nhìn thấy là Loan Loan bèn lập tức cười nói: “Ơ, là Nhị muội à, ta vừa sang thôn bên cạnh một chuyến, giờ đang vội về nhà nấu cơm đây!” Mắt bà nhìn xuống bụng nàng, càng vui vẻ nói: “Đã hơn bốn tháng rồi nhỉ?”
Ánh mắt Loan Loan lập tức cười híp lại thành một đường nhỏ: “Đúng vậy ạ.”
“Thời điểm này không có chuyện gì làm thì có thể đi ra ngoài đi đi lại lại nhiều rồi, nhớ bồi bổ thêm đấy.” Bà mối Vương rất tốt bụng nói với nàng, mí mắt đảo qua nhìn thấy Hương Tú phía sau, vẻ mặt ngẩn ra, sắc mặt lập tức trở nên hơi kỳ lạ, vội vã chào Loan Loan rồi đi trước.
Loan Loan lấy làm lạ.
Sau đó trên đường nhìn thấy mấy người quen, mỗi người nhìn thấy Hương Tú xong đều tránh rất xa. Loan Loan đưa mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hương Tú, lại nhìn những người đang chỉ trỏ sau lưng, có chút hiểu ra!
/266
|