Quan Ngải mang vẻ mặt giả dối, đây không phải là lần đầu tiên Giang Hạ Sơ thấy cô như vậy, cho dù thấy cũng không thể trách. Sau mỗi lần cô ấy mang vẻ mặt như vậy, cô chỉ có thể cố gắng chống chọi lại những ý đồ xấu của Quan Ngải mà thôi.
Cậu mặc váy chính là vì cái này? Giang Hạ Sơ sáng tỏ, thì ra váy chính là công cụ gây án
Quả là dụng tâm lương khổ * nha, Giang Hạ Sơ biết rõ, Quan Ngải ghét cay ghét đắng quần áo kiểu này.
(* - phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại).
Không hiểu Quan Ngải nghĩ đến cái gì, cười đến mặt mày cong cong, trông có vẻ rất đắc ý: Cậu nói xem, con gái của ông chủ nổi tiếng ca hát nhảy múa nóng bỏng ở hộp đêm, có phải là chủ đề vô cùng hot hay không?
Hot hay không? Giang Hạ Sơ không bình luận, nhưng cô chắc chắn: Ông già nhà cậu sẽ không bỏ qua cho cậu.
Cái này thật thú vị nha, nghĩ đến thôi đã thấy thích rồi. Lúc lão già kia nổi trận lôi đình trông rất là đáng yêu. Quan Ngải ở bên cạnh mô tả vô cùng sinh động, đầu cũng phối hợp hơi lung lay.
Ông già nhà cậu đời trước tạo nghiệt gì rồi. Giang Hạ Sơ lạnh lùng chế giễu, lời ít mà ý nhiều tổng kết.
Từ khi Giang Hạ Sơ biết Quan Ngải cho tới nay, dường như những tiết mục như vậy luôn diễn ra thường xuyên. Quan Ngải luôn thích chọc vào ngòi nổ của Quan Chấn Bắc. Một người thì vui vẻ đến quên cả trời đất, một người lại tức đến nghiến răng nghiến lợi. Sợ rằng sẽ không tìm được đôi cha con nào giống như vậy nữa.
Quan Ngải gật đầu, vô cùng đồng tình: Đúng vậy.
Quả đúng là tạo nghiệt, bọn họ là cha và con gái, nhưng lại coi nhau như cái gai trong mắt. Quan Ngải đã vô cảm đến mức không còn biết bi ai là gì nữa rồi.
Quan Ngải quay đầu, liếc mắt nhìn đám người đang tụ tập đầy khí thế, trên người mặc bộ váy ít vải vóc đến đáng thương, hùng hổ đi vào trong.
Chiếc váy này mang phong cách của Quan Hân, kiểu tóc cũng vậy. Nhưng... đôi giày vải kia?
Giang Hạ Sơ lại gọi một ly Abnetthe, nhấp một vài ngụm thấy không có mùi rượu, bèn nâng ly rượu lên, rót vào ly nước chanh. Lại nhấp thêm một ngụm, vẫn nhạt nhẽo như nước. Thì ra, năm đó rượu đã làm vị giác tê liệt mất rồi.
Giữa lúc nhàm chán vô vị, Giang Hạ Sơ mất hứng nhìn mấy điệu nhảy cô không hiểu. Ở nơi ngọn đèn tập trung xuất hiện gương mặt mà cô quen thuộc, nhưng tựa hồ lại có chút xa lạ. Cô chưa từng thấy Quan Ngải như vậy, điên cuồng và tùy tiện, dường như cô ấy đang muốn phát tiết cái gì đó, vứt bỏ cái gì đó.
Giang Hạ Sơ có chút hiểu, cô ấy là đang phát tiết quãng thời gian hai mươi ba năm có cũng được mà không có cũng chẳng sao, là vứt bỏ mối tình thân hai mươi ba năm lạnh nhạt như nước. Giang Hạ Sơ thấy được trong đôi mắt của Quan Ngải dưới ánh đèn, có cười, cũng có hoang vắng, giống cái gì nhỉ? À, giống như khi cô thả đồng tiền xu sáng bóng vào hồ ước nguyện, nhưng tất cả ước nguyện của cô đã tan thành mây khói cả rồi.
Quan Ngải nhảy thật lâu, thật lâu, trong lúc nhảy đã đổi vài người bạn nhảy nhưng cô ấy lại không thấy mệt mỏi. Giang Hạ Sơ cũng nhìn cô ấy thật lâu thật lâu.
Quan Ngải dừng lại, rất nhiều người huýt sáo với cô ấy, cô ấy cũng dùng ánh mắt khêu gợi cợt nhả đáp trả lại. Trở lại quầy bar. Giang Hạ Sơ nói một câu dường như rất đả kích người nào đó: Thật khoa trương.
Quan Ngải đúng lý hợp tình nói: Không khoa trương thì sao lên báo được? Cô nhìn bốn phía, thấp giọng nói: Theo suy đoán ban đầu, nơi này có vài chó săn ẩn nấp. Muốn trách thì trách Quan Hân và
Cậu mặc váy chính là vì cái này? Giang Hạ Sơ sáng tỏ, thì ra váy chính là công cụ gây án
Quả là dụng tâm lương khổ * nha, Giang Hạ Sơ biết rõ, Quan Ngải ghét cay ghét đắng quần áo kiểu này.
(* - phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại).
Không hiểu Quan Ngải nghĩ đến cái gì, cười đến mặt mày cong cong, trông có vẻ rất đắc ý: Cậu nói xem, con gái của ông chủ nổi tiếng ca hát nhảy múa nóng bỏng ở hộp đêm, có phải là chủ đề vô cùng hot hay không?
Hot hay không? Giang Hạ Sơ không bình luận, nhưng cô chắc chắn: Ông già nhà cậu sẽ không bỏ qua cho cậu.
Cái này thật thú vị nha, nghĩ đến thôi đã thấy thích rồi. Lúc lão già kia nổi trận lôi đình trông rất là đáng yêu. Quan Ngải ở bên cạnh mô tả vô cùng sinh động, đầu cũng phối hợp hơi lung lay.
Ông già nhà cậu đời trước tạo nghiệt gì rồi. Giang Hạ Sơ lạnh lùng chế giễu, lời ít mà ý nhiều tổng kết.
Từ khi Giang Hạ Sơ biết Quan Ngải cho tới nay, dường như những tiết mục như vậy luôn diễn ra thường xuyên. Quan Ngải luôn thích chọc vào ngòi nổ của Quan Chấn Bắc. Một người thì vui vẻ đến quên cả trời đất, một người lại tức đến nghiến răng nghiến lợi. Sợ rằng sẽ không tìm được đôi cha con nào giống như vậy nữa.
Quan Ngải gật đầu, vô cùng đồng tình: Đúng vậy.
Quả đúng là tạo nghiệt, bọn họ là cha và con gái, nhưng lại coi nhau như cái gai trong mắt. Quan Ngải đã vô cảm đến mức không còn biết bi ai là gì nữa rồi.
Quan Ngải quay đầu, liếc mắt nhìn đám người đang tụ tập đầy khí thế, trên người mặc bộ váy ít vải vóc đến đáng thương, hùng hổ đi vào trong.
Chiếc váy này mang phong cách của Quan Hân, kiểu tóc cũng vậy. Nhưng... đôi giày vải kia?
Giang Hạ Sơ lại gọi một ly Abnetthe, nhấp một vài ngụm thấy không có mùi rượu, bèn nâng ly rượu lên, rót vào ly nước chanh. Lại nhấp thêm một ngụm, vẫn nhạt nhẽo như nước. Thì ra, năm đó rượu đã làm vị giác tê liệt mất rồi.
Giữa lúc nhàm chán vô vị, Giang Hạ Sơ mất hứng nhìn mấy điệu nhảy cô không hiểu. Ở nơi ngọn đèn tập trung xuất hiện gương mặt mà cô quen thuộc, nhưng tựa hồ lại có chút xa lạ. Cô chưa từng thấy Quan Ngải như vậy, điên cuồng và tùy tiện, dường như cô ấy đang muốn phát tiết cái gì đó, vứt bỏ cái gì đó.
Giang Hạ Sơ có chút hiểu, cô ấy là đang phát tiết quãng thời gian hai mươi ba năm có cũng được mà không có cũng chẳng sao, là vứt bỏ mối tình thân hai mươi ba năm lạnh nhạt như nước. Giang Hạ Sơ thấy được trong đôi mắt của Quan Ngải dưới ánh đèn, có cười, cũng có hoang vắng, giống cái gì nhỉ? À, giống như khi cô thả đồng tiền xu sáng bóng vào hồ ước nguyện, nhưng tất cả ước nguyện của cô đã tan thành mây khói cả rồi.
Quan Ngải nhảy thật lâu, thật lâu, trong lúc nhảy đã đổi vài người bạn nhảy nhưng cô ấy lại không thấy mệt mỏi. Giang Hạ Sơ cũng nhìn cô ấy thật lâu thật lâu.
Quan Ngải dừng lại, rất nhiều người huýt sáo với cô ấy, cô ấy cũng dùng ánh mắt khêu gợi cợt nhả đáp trả lại. Trở lại quầy bar. Giang Hạ Sơ nói một câu dường như rất đả kích người nào đó: Thật khoa trương.
Quan Ngải đúng lý hợp tình nói: Không khoa trương thì sao lên báo được? Cô nhìn bốn phía, thấp giọng nói: Theo suy đoán ban đầu, nơi này có vài chó săn ẩn nấp. Muốn trách thì trách Quan Hân và
/99
|