Đúng vậy, anh ấy đi rồi.
Thật ra thì chính Quan Hân cũng không biết cô đang trả lời cái gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nơi Tả Thành đã nhìn lúc nãy.
Trưởng đài hốt hoảng, không dám hỏi người đã đi nên chỉ có thể quấy rầy người ở lại: “Rốt cuộc là hai người làm sao vậy? Lúc nào không cãi, cứ nhằm đúng thời điểm mấu chốt mà cãi thì phóng sự phải làm thế nào đây? Truyền hình trực tiếp phải làm thế nào?
Cô cười: Nếu như cãi nhau thì tốt rồi.
Người kia không muốn nói thêm với cô hoặc nhìn thẳng vào mắt cô dù chỉ là một giây.
Tôi mặc kệ, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, mọi người phải vất vả mấy ngày đêm mới hoàn thành nó cho nên cô phải dụ dỗ anh ta quay trở lại cho tôi.
Quan Hân trả lời một cách máy móc giống như lý trí bị thao túng, cô bật lên câu trả lời giống như đã luyện tập rất nhiều lần: Anh ấy sẽ không quay lại. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi đến chỗ mà Tả Thành đứng hồi nãy rồi nhìn xuống: “Rốt cuộc là anh ấy đã nhìn thấy cái gì?
Ngoài cửa sổ, ngoại trừ mưa thì chẳng có cái gì cả, ngay cả những bóng lưng xa lạ cũng rất mơ hồ.
Bóng lưng xa lạ, thật sự xa lạ sao? Có thể là bởi vì giọt nước mắt làm nhòe đi đôi mắt của cô cho nên không nhìn thấy rõ. . . . . .
Nếu như cô đứng ở vị trí này sớm hơn một chút thì có phải cô sẽ thấy thứ gì đó khác hay không? Ai mà biết được.
Bên tai Quan Hân vang lên tiếng mưa rơi, tiếng gió thôi tiếng trưởng đài càu nhàu khiến cho Quan Hân có chút choáng váng: Tôi nói Quan Hân này, làm sao cô có thể tỏ ra mọi chuyện không liên quan đến mình như vậy được, tổng giám đốc Tả là bạn trai của cô, đàn ông mà, tức giận được bao lâu chứ, chỉ cần nói đôi câu dễ nghe, ngon ngọt một chút là tốt. . . . . .
Từ đầu đến cuối anh đều không liên quan đến việc của cô . . . . . .
Trưởng đài ở phía sau nói gì, Quan Hân cũng không nghe được nữa. Cô ngơ ngác nhìn cơn mưa, sau hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ghét trời mưa như vậy cũng cảm thấy ghét ngày tháng sáu này.
Mưa càng lúc càng lớn, đường phố lầy lội, mùi hôi ở cống rãnh bốc lên cộng với bùn lầy làm bẩn đôi giày thể thao màu trắng của Giang Hạ Sơ. Giọt mưa đập vào người cô đến mức phát đau, lạnh băng lại cứng rắn, tóc thì ướt đẫm dán trên mặt, không khí ô nhiễm làm nó có vẻ dính dớp . Mưa đập vào mặt làm cô không mở mắt ra được. Giang Hạ Sơ đi đến giữa đường, đưa tay ra vẫy nhưng xe taxi lại làm như không thấy, chạy lướt qua, lúc đi còn hất bùn đất làm bẩn chiếc váy màu đen của cô.
Hình như tất cả mọi người đều từng
/99
|