Không hề duy ngã độc tôn nữa, từ bỏ sự kiêu ngạo ngông cuồng, chỉ còn lại sự luống cuống, bất lực, bất đắc dĩ, anh lắc đầu: “Hạ Sơ, đừng ép anh, anh cũng không có cách nào.”
Anh không cam lòng đâu, không phải là đối với bản thân, mà là đối với cô, làm sao anh nỡ khiến cho bàn tay của cô bị vấy bẩn, không nên đâu.
“Cho nên cứ như trước kia, người lạ không được sao? Tôi không muốn có một ngày, tôi trở nên giống như anh, Tả Thành.”
Anh giết người như ngóe, toàn thân chứa toàn độc dược, là hoa anh túc, chỉ cần dính phải là không thể chết tử tế nổi.
Sao cô có thể giống như anh? Sao có thể?
Nếu như, có thể không gặp nhau thì tốt rồi; mặc dù không thể như thế, nhưng nếu có thể không hận không yêu thì được rồi; dù sao thì, nếu như có thể quen biết những người khác thì cũng tốt thôi. Nhượng bộ như thế còn chưa đủ sao?
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
Treo một nụ cười dứt khoát trên môi, tựa như anh túc nhuốm máu, mê người an ổn tùy ý, anh hỏi vặn lại từng chữ: “Người lạ? Anh không làm được, em có thể làm được sao? Giang Hạ Sơ, giống như em không thể không hận anh vậy, anh cũng không thể không yêu em. Vậy thì tại sao chúng ta có thể làm người lạ? Sao có thể làm người lạ? Em nói cho anh biết, nói cho anh biết đi.”
Tả Thành là băng ngàn năm, bên ngoài cứng rắn, nhưng không biết đằng sau sự băng hàn ấy thì sẽ là sự điên cuồng đến nhường nào.
Chẳng qua là Giang Hạ Sơ lại làm như không thấy, Tả Thành sao có thể giống hàn băng ngàn năm hơn Giang Hạ Sơ được, cô lại cười, yên ả như thế: “Hừ.” Cười muốn chảy nước mắt, giễu cợt: “Giống như là bây giờ, anh nói, cuối cùng là kiếp trước tôi thiếu anh bao nhiêu thế, cuối cùng là có bao nhiêu lợi nhuận, ngày hôm qua, hôm nay, thì còn lại bao nhiêu.”
Kiếp trước phải thiếu nợ đến bao nhiêu, nên kiếp này mới có thể hành hạ lẫn nhau đến như vậy. Trước giờ cô không tin kiếp trước kiếp này, nhưng ngoại trừ nghĩ ra thứ hoang đường như thế, thì cô không tài nào tìm ra một lời giải thích nào được.
Có lẽ, thật sự có kiếp trước; có lẽ, có nợ kiếp trước nên kiếp này trả lại, có lẽ cả đời này, là để Giang Hạ Sơ trả nợ cho Tả Thành…… Rất hoang đường ấy chứ, gặp gỡ Tả Thành, cái gì cũng trở nên hoang đường, Giang Hạ Sơ cũng bắt đầu hình thành thói quen rồi.
Anh cũng cười, vẫn lạnh, nhưng lạnh chỉ vì Giang Hạ Sơ, chỉ vì đối mặt với Giang Hạ Sơ, Tả Thành luôn luôn lòng đau như cắt, chỉ có đau: “Anh không tin kiếp trước.”
Nếu thật sự có kiếp trước, khoản nợ kia, chắc chắn cũng là mình……
Cô làm lơ, mi dài khẽ run, rũ xuống, như độc thoại: “Chắc chắn là quá nhiều, nếu không thì tại sao nhiều năm như thế mà vẫn không thể hiểu nổi.”
Ngày hôm nay, ngày hôm qua, năm năm trước, sáu năm trước, mười một năm trước, toàn là trả nợ cả, toàn là……
Dường như anh cho rằng, anh từng tạ ơn vì được gặp nhau, nhưng cô chỉ coi đó là nợ.
Khóe môi mím thành một đường trắng bệch, giống như phá tan ra thì cũng không thể khiến cho ánh sáng sắc lạnh bên trong con ngươi của anh trở nên ấm áp một chút, im lặng giống như một khúc gỗ khô cằn. Không khỏi tự giễu: “Lần nào cũng như thế này, cứ không muốn thấy anh như thế?”
“Anh biết à.” Cô cười lạnh, không phản bác.
“Coi như là anh không biết.”
“Tả Thành, dù sao thì tôi cũng không thể thắng anh được, lại là tôi thỏa hiệp một lần nữa.” Lời vừa dứt, dung nhan trang nhã không tì vết xám xịt một mảnh, cô xoay người. Thật là đau quá, cưới cùng là đau chỗ nào vậy? Ban đầu là đầu, nhưng bây giờ lại cảm thấy dường như không phải vậy, không thể phân biệt được nữa.
Nợ ngày hôm nay, đã đủ cả rồi, cô đã không thể gượng dậy được nữa.
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
Tả Thành cũng xoay người, không muốn nhìn bóng lưng kiên quyết của cô. Anh đối với cô như trên đầu quả tim, còn cô lại cầm lưỡi dao tùy tiện đâm vào, đau đớn cứ ùn ùn kéo đến. Ngón tay trắng nõn, xìu xuống ảm đạm như những tờ giấy chồng lên nhau, bàn tay có đẹp đi nữa thì cũng chỉ giống như vật chết không có nhiệt độ, rất chướng mắt.
Rất lâu sau, cuối cùng thì
Anh không cam lòng đâu, không phải là đối với bản thân, mà là đối với cô, làm sao anh nỡ khiến cho bàn tay của cô bị vấy bẩn, không nên đâu.
“Cho nên cứ như trước kia, người lạ không được sao? Tôi không muốn có một ngày, tôi trở nên giống như anh, Tả Thành.”
Anh giết người như ngóe, toàn thân chứa toàn độc dược, là hoa anh túc, chỉ cần dính phải là không thể chết tử tế nổi.
Sao cô có thể giống như anh? Sao có thể?
Nếu như, có thể không gặp nhau thì tốt rồi; mặc dù không thể như thế, nhưng nếu có thể không hận không yêu thì được rồi; dù sao thì, nếu như có thể quen biết những người khác thì cũng tốt thôi. Nhượng bộ như thế còn chưa đủ sao?
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
Treo một nụ cười dứt khoát trên môi, tựa như anh túc nhuốm máu, mê người an ổn tùy ý, anh hỏi vặn lại từng chữ: “Người lạ? Anh không làm được, em có thể làm được sao? Giang Hạ Sơ, giống như em không thể không hận anh vậy, anh cũng không thể không yêu em. Vậy thì tại sao chúng ta có thể làm người lạ? Sao có thể làm người lạ? Em nói cho anh biết, nói cho anh biết đi.”
Tả Thành là băng ngàn năm, bên ngoài cứng rắn, nhưng không biết đằng sau sự băng hàn ấy thì sẽ là sự điên cuồng đến nhường nào.
Chẳng qua là Giang Hạ Sơ lại làm như không thấy, Tả Thành sao có thể giống hàn băng ngàn năm hơn Giang Hạ Sơ được, cô lại cười, yên ả như thế: “Hừ.” Cười muốn chảy nước mắt, giễu cợt: “Giống như là bây giờ, anh nói, cuối cùng là kiếp trước tôi thiếu anh bao nhiêu thế, cuối cùng là có bao nhiêu lợi nhuận, ngày hôm qua, hôm nay, thì còn lại bao nhiêu.”
Kiếp trước phải thiếu nợ đến bao nhiêu, nên kiếp này mới có thể hành hạ lẫn nhau đến như vậy. Trước giờ cô không tin kiếp trước kiếp này, nhưng ngoại trừ nghĩ ra thứ hoang đường như thế, thì cô không tài nào tìm ra một lời giải thích nào được.
Có lẽ, thật sự có kiếp trước; có lẽ, có nợ kiếp trước nên kiếp này trả lại, có lẽ cả đời này, là để Giang Hạ Sơ trả nợ cho Tả Thành…… Rất hoang đường ấy chứ, gặp gỡ Tả Thành, cái gì cũng trở nên hoang đường, Giang Hạ Sơ cũng bắt đầu hình thành thói quen rồi.
Anh cũng cười, vẫn lạnh, nhưng lạnh chỉ vì Giang Hạ Sơ, chỉ vì đối mặt với Giang Hạ Sơ, Tả Thành luôn luôn lòng đau như cắt, chỉ có đau: “Anh không tin kiếp trước.”
Nếu thật sự có kiếp trước, khoản nợ kia, chắc chắn cũng là mình……
Cô làm lơ, mi dài khẽ run, rũ xuống, như độc thoại: “Chắc chắn là quá nhiều, nếu không thì tại sao nhiều năm như thế mà vẫn không thể hiểu nổi.”
Ngày hôm nay, ngày hôm qua, năm năm trước, sáu năm trước, mười một năm trước, toàn là trả nợ cả, toàn là……
Dường như anh cho rằng, anh từng tạ ơn vì được gặp nhau, nhưng cô chỉ coi đó là nợ.
Khóe môi mím thành một đường trắng bệch, giống như phá tan ra thì cũng không thể khiến cho ánh sáng sắc lạnh bên trong con ngươi của anh trở nên ấm áp một chút, im lặng giống như một khúc gỗ khô cằn. Không khỏi tự giễu: “Lần nào cũng như thế này, cứ không muốn thấy anh như thế?”
“Anh biết à.” Cô cười lạnh, không phản bác.
“Coi như là anh không biết.”
“Tả Thành, dù sao thì tôi cũng không thể thắng anh được, lại là tôi thỏa hiệp một lần nữa.” Lời vừa dứt, dung nhan trang nhã không tì vết xám xịt một mảnh, cô xoay người. Thật là đau quá, cưới cùng là đau chỗ nào vậy? Ban đầu là đầu, nhưng bây giờ lại cảm thấy dường như không phải vậy, không thể phân biệt được nữa.
Nợ ngày hôm nay, đã đủ cả rồi, cô đã không thể gượng dậy được nữa.
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
Tả Thành cũng xoay người, không muốn nhìn bóng lưng kiên quyết của cô. Anh đối với cô như trên đầu quả tim, còn cô lại cầm lưỡi dao tùy tiện đâm vào, đau đớn cứ ùn ùn kéo đến. Ngón tay trắng nõn, xìu xuống ảm đạm như những tờ giấy chồng lên nhau, bàn tay có đẹp đi nữa thì cũng chỉ giống như vật chết không có nhiệt độ, rất chướng mắt.
Rất lâu sau, cuối cùng thì
/99
|