Tại sao phải đau?
……
Bản thân cô biết không? Tại sao? Cũng không ai biết, bởi vì trong đôi mắt, đã bị quá nhiều thứ che phủ.
Mệt mỏi quá, cô nằm xuống, mơ mơ màng màng không thấy rõ mọi thứ, một mảng màu đỏ chói mắt không gạt đi được ở trong con ngươi, cô bèn nhắm mắt lại, nhưng mà vẫn cứ xuất hiện một lần lại một lần, không ngừng, sau đó, mệt mỏi, mệt mỏi, và l'q d#Guānyǔ không nhớ rõ nữa.
Cô cũng không biết cô đã mơ màng bao nhiêu lâu, không mở mắt ra được, cũng không nghe thấy tiếng gì, chỉ có duy nhất một mùi nước khử trùng rất nồng.
Ánh sáng tối đi, rồi lại sáng, sau đó thì lại tối, chẳng biết lặp đi lặp lại như thế bao lâu, cô cũng không nhớ rõ nữa, bỗng chốc vùng vẫy muốn tỉnh lại, nhưng lại không có sức.
Sau đó ngoại trừ mùi nước khử trùng ở chóp mũi, thì không còn mùi vị nào khác, lại tránh khỏi hơi thở quen thuộc không kịp, quanh quẩn rất lâu, nhưng không hề tản đi, cô biết, Tả Thành đang ở bên cạnh, cho dù không mở mắt ra, nhưng dường như vẫn cảm giác rõ rằng tròng mắt đen của anh đang nhìn cô.
Không muốn tỉnh lại, ít nhất là bây giờ không thể, giờ đây đã quá mệt mỏi, cho tôi nghỉ một chút, vậy thì mới có sức không ngừng không nghĩ với anh ta chứ. Cô tự nói với mình như thế, sau đó thì chìm sâu vào giấc ngủ.
Tả Thành…… Tôi hận anh như thế, nhưng anh lại yêu tôi như vậy, cuối cùng là ai hành hạ ai?
Giang Hạ Sơ, không muốn tỉnh lại…… Tỉnh lại sẽ đau khổ……
Mặt Trời mọc rồi lặn mấy lần, cuối cùng, Giang Hạ Sơ tỉnh lại, thật may là, cô cầu nguyện trong mộng đã linh nghiệm, cô mở mắt, không hề trông thấy Tả Thành.
Trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ, trên mu bàn tay có mấy lỗ kim, hẳn là đã truyền rất nhiều thuốc nhỉ.
Vẫn còn hơi yếu ớt, Giang Hạ Sơ đứng dậy, trong phòng ngoài phòng không có một gương mặt xa lạ nào, ngay cả hơi thở xa lạ, giống như mọi thứ trở về như ngày trước, không còn một chút vết tích nào.
Giang Hạ Sơ cười lạnh: Thật đúng là không gì không làm được mà, xử lý hiện trường vô cùng sạch sẽ.
Ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi đẹp, cô cười, không biết cười cái gì, cười đến đau cả mắt.
Mùa hoa đã qua, cây quýt đã xanh, hoa tàn rồi, mùa mưa đã mưa rất nhiều, thời gian cũng sẽ nổi mốc, nặng trĩu buồn bực, không biết rồi sẽ ra sao.
Ai nói đầu hè trăm hoa đua nở, đẹp đến thuần khiết. Thật sự là như thế này phải không?
Tả Thành ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nặng nề đen tối u ám, cho nên nói, mùa, cũng chỉ là hình dung trong lòng người ta mà thôi. Ai sẽ vì ai mà nên nỗi bất tỉnh, ai sẽ vì ai mà sống lại.
Giang Hạ Sơ à, đó là ánh sáng của Tả Thành, là nét bút cố chấp của Tả Thành, một nét bút một bức tranh, từng nếp nhăn từng cái chau mày.
Một trang này, Giang Hạ Sơ chỉ viết một chữ—— Yêu.
Ban đêm, một vầng trăng khuyết lạnh lùng, phủ xuống một màu vàng ánh đỏ u ám nhàn nhạt. Bỗng gió nổi lên, cảm giác lạnh lẽo lượn lờ khắp nơi.
Đêm tháng 7, hẳn rất lạnh, nhưng cũng chỉ ở thời điểm này thôi nhỉ.
Ngoài sân thượng, ánh trăng nhảy múa, ánh sáng lạnh lẽo nghịch ngợm len lén chiếu rọi lên hoa quỳ bên bệ cửa, và lên trên bề mặt của chiếc ghế gỗ. Tả Thành cũng chỉ ngồi lẳng lặng, [Vũ]lêq'đôn nhìn bầu trời xa xôi, trong mắt phủ một tầng sương trắng dày đặc, giống như tuyết tháng 12, rơi xuống đè nén thật dày.
Sao khắp trời, trong mắt anh, rơi xuống khắp mọi nơi.
Đôi mắt lạnh lùng, liếc nhìn cái đu bằng cây mây trên sân thượng.
Hạ Sơ, em xem, em thích, anh cũng giữ lại. Cái đu và anh, em cũng không cần nữa sao?
Anh trào phúng, khẽ nhếch môi, giơ tay phải lên, Hatea đỏ thẫm trong ly rượu dao động, thật là vô cùng giống với màu máu, Giang Hạ Sơ bảo thích hợp với anh, có lẽ cô thật sự hiểu về anh nhỉ? Đúng không! Ngón tay trắng nõn, chất lỏng đỏ tươi, phù hợp như thế.
“Hạ Sơ.” Không thể lý giải, không có lí do, lời thốt ra toàn là tên của cô, giống như bị tiêm nhiễm phải cây thuốc phiện, anh càng nghiện, không hề thấy nhàm chán nó: “Hạ Sơ, Hạ Sơ……”
Đáp lại anh cũng chỉ là sự tịch mịch không dứt, vĩnh viễn, cô sẽ không đáp lại anh, cô không muốn đâu……
Hạ Sơ…… Có thể trả lời một câu thật là tốt được không……
Nhìn ly rượu, Hatea màu đỏ máu bên trong, tràn ngập bóng dáng của Giang Hạ Sơ, đung đưa, tản ra, rồi lại tụ lại, vẫn là cô. Ngón tay khẽ run, anh giơ ly lên, uống ực một ngụm.
Vậy thì sẽ không thấy……
Hatea đắng chát theo đầu lưỡi đi thẳng vào thiêu đốt tới tận trong dạ dày, vô cùng nóng bỏng, vô cùng đau, nhưng cũng tê dại.
Giang Hạ Sơ, anh uống Hatea em thích, cố gắng quên em một lúc, có phải là rất lừa mình dối người không? Cuối cùng là anh muốn quên hay là không muốn đây?
Chai rượu nằm rải rác khắp trên ghế mây, trong ly, đã trống không, lại rót đầy, rồi lại trống không…… Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cho đến khi mùi Hatea tràn ngập trong không khí, lơ lửng yên ả lại lạnh lẽo và nồng.
Bờ môi của Tả Thành rất mỏng, ai cũng nói đàn ông có bờ môi như thế thì bạc tình. Anh rất châm chọc, bạc tình ư, cái này cũng chỉ là ước vọng xa xỉ trong miệng người ta mà thôi. Một ly tràn đầy chất lỏng màu đỏ, anh oán hận trút vào trong dạ dày, đau đớn, lại càng tỉnh táo.
Tê dại, nhưng vẫn cứ không say được.
Say đi, như thế thì sẽ không thể nhớ lại được, lúc này cũng mệt mỏi muốn chết như thế.
Ngón tay cầm ly rượu trắng sứ, càng bóp chặt hơn, hình ảnh phản chiếu gương mặt tái nhợt của anh trên mặt ly, rút hết toàn bộ ngụy trang lạnh nhạt, là đổi thành vẻ yếu ớt vốn có, không thể hơn được nữa. Đúng vậy đấy, Tả Thành cũng sẽ có khi yếu ớt. Khóe môi còn vương lại màu đỏ diêm dúa, vết thương ghê rợn trên trán đã kết vảy, càng biểu lộ ra vẻ trắng bệch như tờ giấy.
Anh giơ tay lên, đầu ngón tay mơn trớn vết thương trên trán, dính phải mùi tanh, chỗ đó không đau, tay di chuyển đến ngực, chỗ này đau. Cuống họng bị rượu rưới lên trở
……
Bản thân cô biết không? Tại sao? Cũng không ai biết, bởi vì trong đôi mắt, đã bị quá nhiều thứ che phủ.
Mệt mỏi quá, cô nằm xuống, mơ mơ màng màng không thấy rõ mọi thứ, một mảng màu đỏ chói mắt không gạt đi được ở trong con ngươi, cô bèn nhắm mắt lại, nhưng mà vẫn cứ xuất hiện một lần lại một lần, không ngừng, sau đó, mệt mỏi, mệt mỏi, và l'q d#Guānyǔ không nhớ rõ nữa.
Cô cũng không biết cô đã mơ màng bao nhiêu lâu, không mở mắt ra được, cũng không nghe thấy tiếng gì, chỉ có duy nhất một mùi nước khử trùng rất nồng.
Ánh sáng tối đi, rồi lại sáng, sau đó thì lại tối, chẳng biết lặp đi lặp lại như thế bao lâu, cô cũng không nhớ rõ nữa, bỗng chốc vùng vẫy muốn tỉnh lại, nhưng lại không có sức.
Sau đó ngoại trừ mùi nước khử trùng ở chóp mũi, thì không còn mùi vị nào khác, lại tránh khỏi hơi thở quen thuộc không kịp, quanh quẩn rất lâu, nhưng không hề tản đi, cô biết, Tả Thành đang ở bên cạnh, cho dù không mở mắt ra, nhưng dường như vẫn cảm giác rõ rằng tròng mắt đen của anh đang nhìn cô.
Không muốn tỉnh lại, ít nhất là bây giờ không thể, giờ đây đã quá mệt mỏi, cho tôi nghỉ một chút, vậy thì mới có sức không ngừng không nghĩ với anh ta chứ. Cô tự nói với mình như thế, sau đó thì chìm sâu vào giấc ngủ.
Tả Thành…… Tôi hận anh như thế, nhưng anh lại yêu tôi như vậy, cuối cùng là ai hành hạ ai?
Giang Hạ Sơ, không muốn tỉnh lại…… Tỉnh lại sẽ đau khổ……
Mặt Trời mọc rồi lặn mấy lần, cuối cùng, Giang Hạ Sơ tỉnh lại, thật may là, cô cầu nguyện trong mộng đã linh nghiệm, cô mở mắt, không hề trông thấy Tả Thành.
Trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ, trên mu bàn tay có mấy lỗ kim, hẳn là đã truyền rất nhiều thuốc nhỉ.
Vẫn còn hơi yếu ớt, Giang Hạ Sơ đứng dậy, trong phòng ngoài phòng không có một gương mặt xa lạ nào, ngay cả hơi thở xa lạ, giống như mọi thứ trở về như ngày trước, không còn một chút vết tích nào.
Giang Hạ Sơ cười lạnh: Thật đúng là không gì không làm được mà, xử lý hiện trường vô cùng sạch sẽ.
Ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi đẹp, cô cười, không biết cười cái gì, cười đến đau cả mắt.
Mùa hoa đã qua, cây quýt đã xanh, hoa tàn rồi, mùa mưa đã mưa rất nhiều, thời gian cũng sẽ nổi mốc, nặng trĩu buồn bực, không biết rồi sẽ ra sao.
Ai nói đầu hè trăm hoa đua nở, đẹp đến thuần khiết. Thật sự là như thế này phải không?
Tả Thành ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nặng nề đen tối u ám, cho nên nói, mùa, cũng chỉ là hình dung trong lòng người ta mà thôi. Ai sẽ vì ai mà nên nỗi bất tỉnh, ai sẽ vì ai mà sống lại.
Giang Hạ Sơ à, đó là ánh sáng của Tả Thành, là nét bút cố chấp của Tả Thành, một nét bút một bức tranh, từng nếp nhăn từng cái chau mày.
Một trang này, Giang Hạ Sơ chỉ viết một chữ—— Yêu.
Ban đêm, một vầng trăng khuyết lạnh lùng, phủ xuống một màu vàng ánh đỏ u ám nhàn nhạt. Bỗng gió nổi lên, cảm giác lạnh lẽo lượn lờ khắp nơi.
Đêm tháng 7, hẳn rất lạnh, nhưng cũng chỉ ở thời điểm này thôi nhỉ.
Ngoài sân thượng, ánh trăng nhảy múa, ánh sáng lạnh lẽo nghịch ngợm len lén chiếu rọi lên hoa quỳ bên bệ cửa, và lên trên bề mặt của chiếc ghế gỗ. Tả Thành cũng chỉ ngồi lẳng lặng, [Vũ]lêq'đôn nhìn bầu trời xa xôi, trong mắt phủ một tầng sương trắng dày đặc, giống như tuyết tháng 12, rơi xuống đè nén thật dày.
Sao khắp trời, trong mắt anh, rơi xuống khắp mọi nơi.
Đôi mắt lạnh lùng, liếc nhìn cái đu bằng cây mây trên sân thượng.
Hạ Sơ, em xem, em thích, anh cũng giữ lại. Cái đu và anh, em cũng không cần nữa sao?
Anh trào phúng, khẽ nhếch môi, giơ tay phải lên, Hatea đỏ thẫm trong ly rượu dao động, thật là vô cùng giống với màu máu, Giang Hạ Sơ bảo thích hợp với anh, có lẽ cô thật sự hiểu về anh nhỉ? Đúng không! Ngón tay trắng nõn, chất lỏng đỏ tươi, phù hợp như thế.
“Hạ Sơ.” Không thể lý giải, không có lí do, lời thốt ra toàn là tên của cô, giống như bị tiêm nhiễm phải cây thuốc phiện, anh càng nghiện, không hề thấy nhàm chán nó: “Hạ Sơ, Hạ Sơ……”
Đáp lại anh cũng chỉ là sự tịch mịch không dứt, vĩnh viễn, cô sẽ không đáp lại anh, cô không muốn đâu……
Hạ Sơ…… Có thể trả lời một câu thật là tốt được không……
Nhìn ly rượu, Hatea màu đỏ máu bên trong, tràn ngập bóng dáng của Giang Hạ Sơ, đung đưa, tản ra, rồi lại tụ lại, vẫn là cô. Ngón tay khẽ run, anh giơ ly lên, uống ực một ngụm.
Vậy thì sẽ không thấy……
Hatea đắng chát theo đầu lưỡi đi thẳng vào thiêu đốt tới tận trong dạ dày, vô cùng nóng bỏng, vô cùng đau, nhưng cũng tê dại.
Giang Hạ Sơ, anh uống Hatea em thích, cố gắng quên em một lúc, có phải là rất lừa mình dối người không? Cuối cùng là anh muốn quên hay là không muốn đây?
Chai rượu nằm rải rác khắp trên ghế mây, trong ly, đã trống không, lại rót đầy, rồi lại trống không…… Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cho đến khi mùi Hatea tràn ngập trong không khí, lơ lửng yên ả lại lạnh lẽo và nồng.
Bờ môi của Tả Thành rất mỏng, ai cũng nói đàn ông có bờ môi như thế thì bạc tình. Anh rất châm chọc, bạc tình ư, cái này cũng chỉ là ước vọng xa xỉ trong miệng người ta mà thôi. Một ly tràn đầy chất lỏng màu đỏ, anh oán hận trút vào trong dạ dày, đau đớn, lại càng tỉnh táo.
Tê dại, nhưng vẫn cứ không say được.
Say đi, như thế thì sẽ không thể nhớ lại được, lúc này cũng mệt mỏi muốn chết như thế.
Ngón tay cầm ly rượu trắng sứ, càng bóp chặt hơn, hình ảnh phản chiếu gương mặt tái nhợt của anh trên mặt ly, rút hết toàn bộ ngụy trang lạnh nhạt, là đổi thành vẻ yếu ớt vốn có, không thể hơn được nữa. Đúng vậy đấy, Tả Thành cũng sẽ có khi yếu ớt. Khóe môi còn vương lại màu đỏ diêm dúa, vết thương ghê rợn trên trán đã kết vảy, càng biểu lộ ra vẻ trắng bệch như tờ giấy.
Anh giơ tay lên, đầu ngón tay mơn trớn vết thương trên trán, dính phải mùi tanh, chỗ đó không đau, tay di chuyển đến ngực, chỗ này đau. Cuống họng bị rượu rưới lên trở
/99
|