Đầu ngón tay quấn lấy tóc của cô, anh lướt qua thật nhẹ nhàng, không dám làm mạnh hơn, giống như lời anh nói, cũng rất cẩn thận: “Hạ Sơ, anh không còn cách nào khác, cho nên, cứ ở lại bên cạnh anh như thế, thiếu em cái gì, anh sẽ lấy hết mọi thứ của anh tới để trả.”
Tất cả? Nội dung của cái từ này bao gồm rất nhiều rất nhiều đấy, tiền tài, vị thế, tôn nghiêm, chân tình, cuộc sống, thậm chí cả sinh mạng.
Nhưng mà Tả Thành lại dùng cái từ ngữ này, không hề do dự trong phút giây nào.
Thật đúng với câu nói kia, có được, có thể cho, là sẽ cho đi không tiếc.
Nhưng cô lại trả lời, thản nhiên, không nhanh không chậm: “Tất cả của anh? Tôi cũng không cần.”
Bởi vì không cần, nên mọi thứ của Tả Thành trở nên chẳng đáng một đồng nào.
Có đôi khi, nâng trái tim lên quá cao thì lúc ngã xuống, sẽ chỉ còn có bản thân mình biết mình đau bao nhiêu.
Đôi mắt sáng rực tối lại, giữa hai lông mày nhíu chặt lại, hơi tái đi, môi mỏng khẽ hé, đọc tên của cô, luyến lưu mấy phần, mấy phần yếu mềm: “Hạ Sơ——”
Chẳng biết đến lời nói đằng sau có hay không, Giang Hạ Sơ ngắt lời: “Bây giờ sao? Muốn đi đâu?”
Khổ sở tràn lan trong cổ họng, trên cửa sổ xe, phản chiếu đôi mắt u ám sa sầm của anh, như những vì sao mọc lên rồi rơi lả tả xuống mặt đất, không nói tiếng nào, xe được khởi động chậm rãi, lao nhanh trong màn đêm như tên bắn, càng ngày càng lao nhanh về phía trước.
“Đến đâu?” Giang Hạ Sơ vẫn chẳng có biểu tình ra mặt, lại hỏi.
“Cục dân chính.”
Ba chữ, bình tĩnh trả lời hòa nhã, nhưng lại khiến cho đôi mắt đang bình tĩnh nãy giờ của Giang Hạ Sơ trở nên rối loạn, giọng điệu khó chịu, và đâu đó có sự bất an: “Anh cứ phải gấp như thế à?”
Thật ra thì, cô cũng không nghĩ bản thân mình không thể sợ hãi như thế, thời khắc này, ba chữ này, là nỗi khiếp sợ của cô.
Tả Thành, thật đúng là không cho cô có cơ hội được nghỉ xả hơi.
Anh lái xe, không hề nhìn lại, góc mặt lạnh lùng âm u như phủ một tầng sương thu lạnh lẽo: “Mười một năm trước anh đã muốn làm như thế.”
Mười một năm trước, cô cũng chỉ mười một tuổi, người đàn ông này điên cuồng tới nỗi khiến cho người ta phải khiếp đảm, một lần gặp nhau, thế là đã được định sẵn là phải kéo dài suốt cả một đời như thế, lúc đó, anh ta cũng chỉ hơn mười bảy thôi.
Cô sợ, Tả Thành như thế. Sắc mặt lạnh nhạt, nhưng đôi mắt rực rỡ lại ngổn ngang lạ thường, giọng nói mang sự run sợ ẩn đâu đó: “Nhưng anh cưới chị.”
Mười một năm trước, anh ta yêu cô.
Sáu năm trước, anh ta cưới chị của cô.
Hôm nay, anh ta lại muốn cưới cô làm vợ của anh ta.
Một trò hề quá nhiều thứ hoang đường mà, ngay cả bản thân cô diễn trong đó mà cũng vô cùng cảm thấy không thể nhịn cười.
Tả Thành cũng cười lạnh, lời nói chẳng đáng để tâm giống như đang diễn trò hề: “Ngoại trừ một tờ giấy chứng nhận kết hôn kia, thì em chưa bao giờ là vợ của anh.”
Cô cười khẩy, bỗng cao giọng, nói toàn lời châm chọc: “Đã từng có người nói chưa như #Guānyǔ, anh đúng là một tên điên.”
Tên điên? Tả Thành cười gằn, không, nhìn xa xăm.
Nếu như Giang Hạ Sơ biết chị của cô không được chôn cất trong phần mộ tổ tiên của Tả gia, mà là một quần trắng, cái quần trắng yêu thích của Giang Hạ Sơ đã dính máu năm ấy – năm mười bảy tuổi, có lẽ cô không tài nào chỉ mắng một câu đồ điên đâu nhỉ.
Quả thật, anh sẽ không để cho cô biết, mộ phần tổ tiên của Tả gia anh, chỉ có thể chôn cất người vợ mà anh thừa nhận.
Tả Thành thu lại nụ cười gằn rồi trả lời: “Chỉ có em.”
Mặc dù anh là đồ điên, nhưng cũng chẳng khẳng định mà cũng chẳng phủ định,
Tất cả? Nội dung của cái từ này bao gồm rất nhiều rất nhiều đấy, tiền tài, vị thế, tôn nghiêm, chân tình, cuộc sống, thậm chí cả sinh mạng.
Nhưng mà Tả Thành lại dùng cái từ ngữ này, không hề do dự trong phút giây nào.
Thật đúng với câu nói kia, có được, có thể cho, là sẽ cho đi không tiếc.
Nhưng cô lại trả lời, thản nhiên, không nhanh không chậm: “Tất cả của anh? Tôi cũng không cần.”
Bởi vì không cần, nên mọi thứ của Tả Thành trở nên chẳng đáng một đồng nào.
Có đôi khi, nâng trái tim lên quá cao thì lúc ngã xuống, sẽ chỉ còn có bản thân mình biết mình đau bao nhiêu.
Đôi mắt sáng rực tối lại, giữa hai lông mày nhíu chặt lại, hơi tái đi, môi mỏng khẽ hé, đọc tên của cô, luyến lưu mấy phần, mấy phần yếu mềm: “Hạ Sơ——”
Chẳng biết đến lời nói đằng sau có hay không, Giang Hạ Sơ ngắt lời: “Bây giờ sao? Muốn đi đâu?”
Khổ sở tràn lan trong cổ họng, trên cửa sổ xe, phản chiếu đôi mắt u ám sa sầm của anh, như những vì sao mọc lên rồi rơi lả tả xuống mặt đất, không nói tiếng nào, xe được khởi động chậm rãi, lao nhanh trong màn đêm như tên bắn, càng ngày càng lao nhanh về phía trước.
“Đến đâu?” Giang Hạ Sơ vẫn chẳng có biểu tình ra mặt, lại hỏi.
“Cục dân chính.”
Ba chữ, bình tĩnh trả lời hòa nhã, nhưng lại khiến cho đôi mắt đang bình tĩnh nãy giờ của Giang Hạ Sơ trở nên rối loạn, giọng điệu khó chịu, và đâu đó có sự bất an: “Anh cứ phải gấp như thế à?”
Thật ra thì, cô cũng không nghĩ bản thân mình không thể sợ hãi như thế, thời khắc này, ba chữ này, là nỗi khiếp sợ của cô.
Tả Thành, thật đúng là không cho cô có cơ hội được nghỉ xả hơi.
Anh lái xe, không hề nhìn lại, góc mặt lạnh lùng âm u như phủ một tầng sương thu lạnh lẽo: “Mười một năm trước anh đã muốn làm như thế.”
Mười một năm trước, cô cũng chỉ mười một tuổi, người đàn ông này điên cuồng tới nỗi khiến cho người ta phải khiếp đảm, một lần gặp nhau, thế là đã được định sẵn là phải kéo dài suốt cả một đời như thế, lúc đó, anh ta cũng chỉ hơn mười bảy thôi.
Cô sợ, Tả Thành như thế. Sắc mặt lạnh nhạt, nhưng đôi mắt rực rỡ lại ngổn ngang lạ thường, giọng nói mang sự run sợ ẩn đâu đó: “Nhưng anh cưới chị.”
Mười một năm trước, anh ta yêu cô.
Sáu năm trước, anh ta cưới chị của cô.
Hôm nay, anh ta lại muốn cưới cô làm vợ của anh ta.
Một trò hề quá nhiều thứ hoang đường mà, ngay cả bản thân cô diễn trong đó mà cũng vô cùng cảm thấy không thể nhịn cười.
Tả Thành cũng cười lạnh, lời nói chẳng đáng để tâm giống như đang diễn trò hề: “Ngoại trừ một tờ giấy chứng nhận kết hôn kia, thì em chưa bao giờ là vợ của anh.”
Cô cười khẩy, bỗng cao giọng, nói toàn lời châm chọc: “Đã từng có người nói chưa như #Guānyǔ, anh đúng là một tên điên.”
Tên điên? Tả Thành cười gằn, không, nhìn xa xăm.
Nếu như Giang Hạ Sơ biết chị của cô không được chôn cất trong phần mộ tổ tiên của Tả gia, mà là một quần trắng, cái quần trắng yêu thích của Giang Hạ Sơ đã dính máu năm ấy – năm mười bảy tuổi, có lẽ cô không tài nào chỉ mắng một câu đồ điên đâu nhỉ.
Quả thật, anh sẽ không để cho cô biết, mộ phần tổ tiên của Tả gia anh, chỉ có thể chôn cất người vợ mà anh thừa nhận.
Tả Thành thu lại nụ cười gằn rồi trả lời: “Chỉ có em.”
Mặc dù anh là đồ điên, nhưng cũng chẳng khẳng định mà cũng chẳng phủ định,
/99
|