Giang Hạ Sơ lập tức hồi thần, dời đôi mắt đi chỗ khác, lông mi dài hơi cong run run, không hiểu tại sao nhìn như hốt hoảng,một hồi lâu mới trưng ra vẻ lạnh nhạt trước sau như một, nói: Vừa tỉnh lại thì đã đằng đằng sát khí, không đau sao?
Giọng của con gái Giang Nam mềm dẻo, tuy thản nhiên, nhưng chung quy vẫn không mang theo sự đề phòng.
Nhưng mà Tả Thành cũng cực kỳ thích dáng vẻ này của Giang Hạ Sơ, mới vừa nãy vẫn còn đằng đằng sát khí, đã lập tức nhu hòa lại, mất tự nhiên phun ra một chữ: Đau.
Đau? Người đàn ông này rõ là. . . . . . Đạn thì cũng từng trúng, l.q.d.d.p.l cũng đao kiếm đâm không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên kêu đau.
Giang Hạ Sơ ư, trời sinh là khắc tinh của Tả Thành!
Giang Hạ Sơ nghe, vẻ mặt thoáng nặng nề: Đương nhiên sẽ đau, vết thương sâu như vậy, còn thiếu một centimet.
Cô quỷ thần xui khiến đưa tay, phủ lên ngực Tả Thành, nơi đó có một vết sẹo cắt ngang, đã kết vảy.
Tim, không hề có điềm báo trước đã thắt lại một cái thật mạnh, rất đau rất đau, Giang Hạ Sơ cau mày, không biết tại sao, nhưng giả bộ vô sự, cô nói tiếp: Sâu hơn một centimet. Ngước mắt, nhìn vào mắt Tả Thành, Tả Thành, anh sẽ chết trên tay tôi rồi.
Chỗ dưới lòng bàn tay, ấy là một bộ máy trí mạng, nó vẫn còn đang đập, cô tỉ mỉ nghe, hơi dồn dập.
Cô lại hoảng hốt nhưng không giải thích được.
Chợt, Tả Thành bắt lấy bàn tay của cô, nắm, hình như khẽ động vào miệng vết thương, chợt sắc mặt anh trắng bệch, mở miệng: Hạ Sơ, là không dám sao? Nó thiếu một centimet.
Không dám sao? Năm năm trước, cô một đao cắt đứt động mạch cổ tay mình, cũng không chớp mắt cái nào, không dám ư? Còn có chuyện gì Giang Hạ Sơ không dám sao?
Cái giải thích này, bản thân Giang Hạ Sơ cũng nghĩ tới, nhưng bác bỏ rất nhanh. Nhìn ngó Tả Thành, gương mặt vốn trắng bệch lại càng không có một chút huyết sắc, cô không giãy giụa, mặc cho Tả Thành cầm lấy tay cô, cô hỏi với sự bông đùa: Vậy nếu anh cho tôi một cơ hội thì sao?
Đột nhiên bàn tay Tả Thành siết chặt, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Hạ Sơ, Nếu như em muốn, anh sẽ cho. Đôi mắt ngưng đọng, không nói giỡn chút nào, Hạ Sơ, nếu sớm muộn gì cũng chết, anh tình nguyện chết trong tay em.
Tay kéo một cái, đã kéo Giang Hạ Sơ vào trong lồng ngực mình, vừa đụng phải vết thương, mi tâm của anh nhíu chặt, nhưng cũng không buông tay, cũng chỉ cố chấp nhìn Giang Hạ Sơ .
Giang Hạ Sơ, đầu tiên là kinh ngạc, vừa định giãy giụa, hình như đã nhớ tới điều gì, động tác cứng đờ, bỗng mặt mày lạnh tanh: Tả Thành, đã từng có người nói chưa, anh là kẻ điên.
Như giận dỗi, cô liếc đôi mắt đi chỗ khác, cụp xuống, không biết có phải là trùng hợp hay không, lại rơi vào nơi ngực Tả Thành.
Hẳn là không có nứt ra nhỉ. . . . . . Giang Hạ Sơ không biết tại sao trong đầu lại vụt sáng ra một câu này.
Chỉ có em dám.
Bên tai, giọng nói người đàn ông kia cường thế phóng túng điên cuồng vô cùng, vết thương hẳn sẽ không có chuyện gì.
Không dám lộn xộn, cô ngẩng đầu: Buông tay. Đẩy đẩy Tả Thành, nhưng vẫn tránh được miệng vết thương của Tả Thành, giọng nói không lạnh lùng cũng không nồng nhiệt, Đừng lộn xộn, miệng vết thương sẽ vỡ ra.
Dáng vẻ cái người đàn ông bá đạo kia là không muốn buông ra chút nào: Cho nên em đừng cử động, cứ như vậy.
Khóe miệng khẽ nâng lên, gương mặt bị bệnh tuấn tú lại sáng ngời.
Đây là Tả Thành sao? Mà lại có loại tính khí trẻ con thế này.
Giang Hạ Sơ hơi khó xử, vội vàng né tránh, bên tai, giọng nói dịu dàng như có như không của người đàn ông vọng lại: Miệng vết thương đau, Hạ Sơ, lần này, nghe lời có được không?
Đột nhiên nhớ tới một câu nói của Quan Ngải: Tả Thành, người đàn ông như vậy, nếu có thể đối xử dịu dàng với người phụ nữ nào, như vậy thì người phụ nữ kia trốn không thoát.
Chợt cô bất động.
Thật ra thì, Tả Thành vẫn chưa khôi phục, thậm chí sức lực cũng không chống lại Giang Hạ Sơ được.
Giang Hạ Sơ không giãy giụa, cũng không nói chuyện, đầu óc buồn bực, có lẽ không mấy khi cô ngoan ngoãn như vậy, nên Tả Thành lại lo lắng: Hạ Sơ, trước kia, không bao giờ em nghe lời anh nói . Mang theo chút ý vị dò xét, chút ý vị khẩn trương, anh hỏi, Là sợ, hay là nợ?
Giang Hạ Sơ suy nghĩ một chút, nhìn Tả Thành, trả lời một chữ: Sợ.
Sợ, anh cứ chết đi như thế. . . . . . Bất thình lình trong lòng bổ sung một câu như vậy, một câu không thể hiểu.
Tả Thành vuốt vuốt mái tóc của cô, khẽ hỏi: Làm em sợ sao?
Chà, người phụ nữ của anh, bị sợ rồi, người đau lòng vẫn là bản thân Tả Thành.
Ừ. Giang Hạ Sơ khẽ gật đầu, giọng nói như oán trách, Tả Thành, anh giết người, không ai dám bảo anh ngồi tù, nhưng anh chết, rất nhiều người sẽ làm tôi ngồi tù.
Không biết làm sao nữa, vốn là không uất ức, nhưng sau khi nhìn thấy anh, trong lòng hơi chua xót, không dễ chịu.
Giọng điệu của Tả Thành chắc chắn: Bọn họ không dám.
Người phụ nữ của Tả Thành anh, ai dám động đến dù chỉ một sợi tóc!
Giang Hạ Sơ có một thứ bất đắc dĩ D-đ-L-Q-đôn dở khóc dở cười: Tả Thành, anh không biết sao? Ai nấy trong Tả gia của anh toàn là kẻ điên, còn có cái gì mà không dám.
Xa không nói, chính là điệu bộ mỗi ngày cũng muốn xử lý cô của cái người tên Tả Hữu kia.
Không ai có thể bắt em ngồi tù, anh sẽ không chết. Đột nhiên giọng nói của anh ngưng đọng nặng nề, ngưng đọng từng mảng lớn mảng lớn trong đôi mắt, là một loại cố chấp gần như là nóng bỏng, anh nói, từng chữ từng chữ như sắt gõ boong boong, Anh nói sẽ cho em cơ hội thứ hai, anh nói sẽ cho em mạng của anh, có lẽ toàn là lừa gạt em, anh sống được, e là cũng không thể hạ quyết tâm từ bỏ em được.
Anh quấn quýt si mê nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, cô im lặng, ánh mắt âm u mờ mịt, rất loạn.
Chỉ trong phút giây, Tả Thành cũng không có cho cô thời gian phủ quyết, anh ngắt lấy lời, anh nói: Cho nên, Hạ Sơ, em bỏ qua một cơ hội duy nhất.
Tả Thành nghĩ, anh sợ là sẽ không bao giờ dễ dàng giao tính mạng cho người phụ nữ này nữa rồi, bởi vì không cô bỏ được.
Cho nên, anh không muốn quanh co trong khúc mắc nữa, cũng không có ý định phòng ngừa chu đáo, lần này, anh muốn công thành đoạt đất triệt để.
Ánh mắt giao nhau, chợt Giang Hạ Sơ thở dài, thản nhiên nói một câu: Tôi nên hối hận không?
Hối hận cũng không kịp rồi.
Giang Hạ Sơ như có điều suy tư, không trả lời, đổi loại nói chuyện: ngầm thừa nhận.
Ván bài lần này, cô thua, là lúc nên trả trù mã* rồi, hình như cũng không khó chịu như trong dự liệu.
*Trù mã: Tiền đánh bạc.
Hối hận không? Cô đã hỏi mình rất nhiều rất nhiều lần, không có đáp án, chỉ biết là nếu như có một lần nữa, cô vẫn sẽ dẫm lên vết xe đổ.
Tả Thành, mặc kệ là hận thế nào, cô vẫn không tài nào dứt khoát xuống tay.
Cô nghĩ, có lẽ cô là một người phụ nữ mềm yếu thôi.
Cũng được, người đàn ông này quá cường thế, thì mềm yếu thôi.
Nhìn ngó Tả Thành, người đàn ông này ư, thật đúng là có độc, chỉ có thể chấp nhận số phận, hết than lại thở, hỏi: Nói nhiều lời như vậy, vết thương không đau sao? Tay, chậm rãi dời lên trên, hạ xuống miệng vết thương Tả Thành, giọng điệu kia không biết là thương xót hay là gì, Chảy nhiều máu như vậy, lại để lại sẹo rồi.
Hình như có chỗ kia khẽ rách rồi, rất đau.
Tả Thành nắm tay Giang Hạ Sơ, đùa giỡn, hình như tâm tình rất tốt, cười yếu ớt: Để lại sẹo thì để lại sẹo đi, bởi vì em, cũng tốt.
Người đàn ông không thích cười, cười lên thì đẹp mắt khiến người ta không dời mắt đi nổi, lần này, cô thật sự không hề dời mắt đi, mà là chụp lấy cả gương mặt hơi tái nhợt của Tả Thành, thủ thỉ thù thì hỏi: Hối hận
Giọng của con gái Giang Nam mềm dẻo, tuy thản nhiên, nhưng chung quy vẫn không mang theo sự đề phòng.
Nhưng mà Tả Thành cũng cực kỳ thích dáng vẻ này của Giang Hạ Sơ, mới vừa nãy vẫn còn đằng đằng sát khí, đã lập tức nhu hòa lại, mất tự nhiên phun ra một chữ: Đau.
Đau? Người đàn ông này rõ là. . . . . . Đạn thì cũng từng trúng, l.q.d.d.p.l cũng đao kiếm đâm không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên kêu đau.
Giang Hạ Sơ ư, trời sinh là khắc tinh của Tả Thành!
Giang Hạ Sơ nghe, vẻ mặt thoáng nặng nề: Đương nhiên sẽ đau, vết thương sâu như vậy, còn thiếu một centimet.
Cô quỷ thần xui khiến đưa tay, phủ lên ngực Tả Thành, nơi đó có một vết sẹo cắt ngang, đã kết vảy.
Tim, không hề có điềm báo trước đã thắt lại một cái thật mạnh, rất đau rất đau, Giang Hạ Sơ cau mày, không biết tại sao, nhưng giả bộ vô sự, cô nói tiếp: Sâu hơn một centimet. Ngước mắt, nhìn vào mắt Tả Thành, Tả Thành, anh sẽ chết trên tay tôi rồi.
Chỗ dưới lòng bàn tay, ấy là một bộ máy trí mạng, nó vẫn còn đang đập, cô tỉ mỉ nghe, hơi dồn dập.
Cô lại hoảng hốt nhưng không giải thích được.
Chợt, Tả Thành bắt lấy bàn tay của cô, nắm, hình như khẽ động vào miệng vết thương, chợt sắc mặt anh trắng bệch, mở miệng: Hạ Sơ, là không dám sao? Nó thiếu một centimet.
Không dám sao? Năm năm trước, cô một đao cắt đứt động mạch cổ tay mình, cũng không chớp mắt cái nào, không dám ư? Còn có chuyện gì Giang Hạ Sơ không dám sao?
Cái giải thích này, bản thân Giang Hạ Sơ cũng nghĩ tới, nhưng bác bỏ rất nhanh. Nhìn ngó Tả Thành, gương mặt vốn trắng bệch lại càng không có một chút huyết sắc, cô không giãy giụa, mặc cho Tả Thành cầm lấy tay cô, cô hỏi với sự bông đùa: Vậy nếu anh cho tôi một cơ hội thì sao?
Đột nhiên bàn tay Tả Thành siết chặt, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Hạ Sơ, Nếu như em muốn, anh sẽ cho. Đôi mắt ngưng đọng, không nói giỡn chút nào, Hạ Sơ, nếu sớm muộn gì cũng chết, anh tình nguyện chết trong tay em.
Tay kéo một cái, đã kéo Giang Hạ Sơ vào trong lồng ngực mình, vừa đụng phải vết thương, mi tâm của anh nhíu chặt, nhưng cũng không buông tay, cũng chỉ cố chấp nhìn Giang Hạ Sơ .
Giang Hạ Sơ, đầu tiên là kinh ngạc, vừa định giãy giụa, hình như đã nhớ tới điều gì, động tác cứng đờ, bỗng mặt mày lạnh tanh: Tả Thành, đã từng có người nói chưa, anh là kẻ điên.
Như giận dỗi, cô liếc đôi mắt đi chỗ khác, cụp xuống, không biết có phải là trùng hợp hay không, lại rơi vào nơi ngực Tả Thành.
Hẳn là không có nứt ra nhỉ. . . . . . Giang Hạ Sơ không biết tại sao trong đầu lại vụt sáng ra một câu này.
Chỉ có em dám.
Bên tai, giọng nói người đàn ông kia cường thế phóng túng điên cuồng vô cùng, vết thương hẳn sẽ không có chuyện gì.
Không dám lộn xộn, cô ngẩng đầu: Buông tay. Đẩy đẩy Tả Thành, nhưng vẫn tránh được miệng vết thương của Tả Thành, giọng nói không lạnh lùng cũng không nồng nhiệt, Đừng lộn xộn, miệng vết thương sẽ vỡ ra.
Dáng vẻ cái người đàn ông bá đạo kia là không muốn buông ra chút nào: Cho nên em đừng cử động, cứ như vậy.
Khóe miệng khẽ nâng lên, gương mặt bị bệnh tuấn tú lại sáng ngời.
Đây là Tả Thành sao? Mà lại có loại tính khí trẻ con thế này.
Giang Hạ Sơ hơi khó xử, vội vàng né tránh, bên tai, giọng nói dịu dàng như có như không của người đàn ông vọng lại: Miệng vết thương đau, Hạ Sơ, lần này, nghe lời có được không?
Đột nhiên nhớ tới một câu nói của Quan Ngải: Tả Thành, người đàn ông như vậy, nếu có thể đối xử dịu dàng với người phụ nữ nào, như vậy thì người phụ nữ kia trốn không thoát.
Chợt cô bất động.
Thật ra thì, Tả Thành vẫn chưa khôi phục, thậm chí sức lực cũng không chống lại Giang Hạ Sơ được.
Giang Hạ Sơ không giãy giụa, cũng không nói chuyện, đầu óc buồn bực, có lẽ không mấy khi cô ngoan ngoãn như vậy, nên Tả Thành lại lo lắng: Hạ Sơ, trước kia, không bao giờ em nghe lời anh nói . Mang theo chút ý vị dò xét, chút ý vị khẩn trương, anh hỏi, Là sợ, hay là nợ?
Giang Hạ Sơ suy nghĩ một chút, nhìn Tả Thành, trả lời một chữ: Sợ.
Sợ, anh cứ chết đi như thế. . . . . . Bất thình lình trong lòng bổ sung một câu như vậy, một câu không thể hiểu.
Tả Thành vuốt vuốt mái tóc của cô, khẽ hỏi: Làm em sợ sao?
Chà, người phụ nữ của anh, bị sợ rồi, người đau lòng vẫn là bản thân Tả Thành.
Ừ. Giang Hạ Sơ khẽ gật đầu, giọng nói như oán trách, Tả Thành, anh giết người, không ai dám bảo anh ngồi tù, nhưng anh chết, rất nhiều người sẽ làm tôi ngồi tù.
Không biết làm sao nữa, vốn là không uất ức, nhưng sau khi nhìn thấy anh, trong lòng hơi chua xót, không dễ chịu.
Giọng điệu của Tả Thành chắc chắn: Bọn họ không dám.
Người phụ nữ của Tả Thành anh, ai dám động đến dù chỉ một sợi tóc!
Giang Hạ Sơ có một thứ bất đắc dĩ D-đ-L-Q-đôn dở khóc dở cười: Tả Thành, anh không biết sao? Ai nấy trong Tả gia của anh toàn là kẻ điên, còn có cái gì mà không dám.
Xa không nói, chính là điệu bộ mỗi ngày cũng muốn xử lý cô của cái người tên Tả Hữu kia.
Không ai có thể bắt em ngồi tù, anh sẽ không chết. Đột nhiên giọng nói của anh ngưng đọng nặng nề, ngưng đọng từng mảng lớn mảng lớn trong đôi mắt, là một loại cố chấp gần như là nóng bỏng, anh nói, từng chữ từng chữ như sắt gõ boong boong, Anh nói sẽ cho em cơ hội thứ hai, anh nói sẽ cho em mạng của anh, có lẽ toàn là lừa gạt em, anh sống được, e là cũng không thể hạ quyết tâm từ bỏ em được.
Anh quấn quýt si mê nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, cô im lặng, ánh mắt âm u mờ mịt, rất loạn.
Chỉ trong phút giây, Tả Thành cũng không có cho cô thời gian phủ quyết, anh ngắt lấy lời, anh nói: Cho nên, Hạ Sơ, em bỏ qua một cơ hội duy nhất.
Tả Thành nghĩ, anh sợ là sẽ không bao giờ dễ dàng giao tính mạng cho người phụ nữ này nữa rồi, bởi vì không cô bỏ được.
Cho nên, anh không muốn quanh co trong khúc mắc nữa, cũng không có ý định phòng ngừa chu đáo, lần này, anh muốn công thành đoạt đất triệt để.
Ánh mắt giao nhau, chợt Giang Hạ Sơ thở dài, thản nhiên nói một câu: Tôi nên hối hận không?
Hối hận cũng không kịp rồi.
Giang Hạ Sơ như có điều suy tư, không trả lời, đổi loại nói chuyện: ngầm thừa nhận.
Ván bài lần này, cô thua, là lúc nên trả trù mã* rồi, hình như cũng không khó chịu như trong dự liệu.
*Trù mã: Tiền đánh bạc.
Hối hận không? Cô đã hỏi mình rất nhiều rất nhiều lần, không có đáp án, chỉ biết là nếu như có một lần nữa, cô vẫn sẽ dẫm lên vết xe đổ.
Tả Thành, mặc kệ là hận thế nào, cô vẫn không tài nào dứt khoát xuống tay.
Cô nghĩ, có lẽ cô là một người phụ nữ mềm yếu thôi.
Cũng được, người đàn ông này quá cường thế, thì mềm yếu thôi.
Nhìn ngó Tả Thành, người đàn ông này ư, thật đúng là có độc, chỉ có thể chấp nhận số phận, hết than lại thở, hỏi: Nói nhiều lời như vậy, vết thương không đau sao? Tay, chậm rãi dời lên trên, hạ xuống miệng vết thương Tả Thành, giọng điệu kia không biết là thương xót hay là gì, Chảy nhiều máu như vậy, lại để lại sẹo rồi.
Hình như có chỗ kia khẽ rách rồi, rất đau.
Tả Thành nắm tay Giang Hạ Sơ, đùa giỡn, hình như tâm tình rất tốt, cười yếu ớt: Để lại sẹo thì để lại sẹo đi, bởi vì em, cũng tốt.
Người đàn ông không thích cười, cười lên thì đẹp mắt khiến người ta không dời mắt đi nổi, lần này, cô thật sự không hề dời mắt đi, mà là chụp lấy cả gương mặt hơi tái nhợt của Tả Thành, thủ thỉ thù thì hỏi: Hối hận
/99
|