~Editor: Meo Miu Ciu~
“Nhà ngươi mở y quán?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh đang phơi thuốc ở bên cạnh nhịn không được mở miệng hỏi.
“Ừ, đúng vậy, cha ta là đại phu, ta cũng biết một chút.” Sở Thanh Linh nghiêng đầu nhìn Đông Phương Thiểu Tư, “Thương thế của ngươi cơ bản không có gì đáng ngại, vết thương cũng không sâu.”
“Thế thì sao?” Đông Phương Thiểu Tư cười khẽ.
“Vì thế ngươi khỏe rồi hãy mau cút ra ngoài cho ta.” Sở Thanh Linh hiểu rõ nam nhân trước mắt có thân phận hề không đơn giản. Ăn mặc sang trọng nhưng lại bị người khác đuổi giết chứng tỏ có chút kì quái.
Đông Phương Thiểu Tư không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn gương mặt mỹ lệ của Sở Thanh Linh, không biết là do tức giận hay là vì khí trời khá nóng nực, gương mặt trắng nõn của nàng lộ ra sắc hồng, xinh đẹp đến nỗi nói không thành lời. Trong nháy mắt, Đông Phương Thiểu Tư thực lòng muốn thử xem nếu chạm vào sẽ như thế nào? Có cảm giác gì? Nghĩ đến đây, tay của hắn không tự chủ đưa lên sờ gương mặt mềm mại của nàng.
Sở Thanh Linh không hề phòng bị, đến khi bị Đông Phương Thiếu Tư sờ lên mặt nàng mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy tay của hắn ra, tức giận trách móc: “Coi chừng tay của ngươi, không được sờ nữa”.
“Ngươi hung hăng như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh nổi giận cười nhẹ thành tiếng, tại sao hắn lại cảm thấy bộ dạng tức giận của nàng thật sự rất đáng yêu. Bình thường sẽ chẳng có nữ tử nào dám hô to gọi nhỏ với hắn, trừ phi người đó không muốn sống nữa. MiuDĐLQĐ
“Không ai thèm lấy cũng không quan hệ gì tới ngươi, ngươi nhanh một chút cút đi” Sở Thanh Linh hừ lạnh. Hắn đã chiếm được tiện nghi của nàng còn nhiều lời. Thế nhưng nam tử trước mắt nhìn thế nào cũng chỉ thấy hắn như một đứa nhỏ bốc đồng, thực sự có chút khó hiểu. Sở Thanh Linh lắc lắc đầu, đưa tay lấy thuốc chuẩn bị phơi.
“Rất buồn chán, không có việc gì làm, bồi ta chơi cờ đi.” Đông Phương Thiểu Tư ngáp một cái, nhìn Sở Thanh Linh.
“Ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Sở Thanh Linh nghiêng đầu chống lại con ngươi xinh đẹp của Đông Phương Thiểu Tư, trong mắt hắn chứa đựng rất nhiều hi vọng. Chết tiệt, lại dùng ánh mắt này nhìn nàng!
“Có được hay không?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh nhỏ giọng hỏi.
“Đợi một lát!” Sở Thanh Linh oán hận nói, xoay người ra khỏi phòng đi lấy cờ. Xoay người đi, nàng không nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của Đông Phương Thiếu Tư.
Một lát sau, trong phòng hai người ngồi xuống cạnh bàn cờ, Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười nhìn bàn cờ: “Đây là bàn cờ bạch ngọc.”
"Ừ, là thứ cha ta thích nhất đó.” Sở Thanh Linh hạ xuống một quân cờ rồi nâng tay lên. ‘Tới phiên ngươi”
“Ngươi thật sự không có ham muốn gì sao? Một chút cũng không có sao?” Đông Phương Thiểu Tư không nhanh không chậm hạ cờ, hiếu kì hỏi.
“Không có là không có!” Sở Thanh Linh sốt ruột bĩu môi, “Nếu thật sự có, ta chỉ hi vọng người thân của ta sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc”
“Ngươi rất quý trọng người nhà của mình?” Đông Phương Thiểu Tư nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, làm gì có ai không biết quý trọng người nhà của mình, chẳng lẽ ngươi không quý trọng họ sao?” Sở Thanh Linh liếc mắt nhìn Đông Phương Thiểu Tư. DĐLQĐ
“Ta không có người nhà.” Ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư chìm dần xuống, nhàn nhạt nói một câu.
Nhất thời, trong phòng yên lặng một mảng, trên mặt Sở Thanh Linh hiện lên chút xấu hổ, nhìn thấy trong ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư dấy lên một chút đau thương, trong lòng bất giác cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Xin lỗi, ta không biết.” Nàng có chút hối hận nói.
“Vậy ngươi bồi thường cho ta đi.” Đông Phương Thiểu Tư cười thành tiếng. Chợt kề sát vào bên tai Sở Thanh Linh thổi một luồng khí “Đem ngươi bồi thường cho ta đi.”
“Ngươi!” Sở Thanh Linh trong nháy mắt cảm thấy dở khóc dở cười. Tư duy của hắn không thể so với người bình thường được, “Ngươi mà làm loạn, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài ngay bây giờ!”
“Ngươi cam lòng đuổi ta đi sao?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn khuôn mặt dở khóc dở cười của Sở Thanh Linh, tâm tình càng lúc càng tốt hơn, bản thân muốn tiến thêm một bước, tiếp tục trêu đùa nàng.
Ngay khi Sở Thanh Linh muốn chạy, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trước cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc mang theo sự tức giận ngút trời, đó là Sở Mặc Hiên.
“Mặc Hiên?” Sở Thanh Linh có chút kinh ngạc nhìn Sở Mặc Hiên, “Không phải đệ đến y quán với phụ thân sao?”
Lúc này gương mặt tuấn mỹ của Sở Mặc Hiên chỉ mang theo vẻ tức giận, không để ý tới câu hỏi của Sở Thanh Linh, mà chỉ vào Đông Phương Thiểu Tư đang mỉm cười hỏi: “Người nam nhân này là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”
“Hắn, hắn là ta thấy ở cửa, lúc đó hắn bị thương, vì thế…” Sở Thanh Linh chột dạ giải thích, dù sao từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa bao giờ giấu diếm Mặc Hiên chuyện gì. Mà bây giờ trong phòng lại giấu một người, cũng chưa từng nói qua với hắn, hắn tức giận cũng đúng thôi.
“Rồi sao nữa?” Sắc mặt của Sở Mặc Hiên càng ngày càng trầm xuống, bước vào cửa lạnh lùng nhìn vẻ mặt tuyệt mỹ của nam tử kia.
“Mặc Hiên…” Sở Thanh Linh không rõ vì sao Sở Mặc Hiên lại tức giận như vậy “Đệ làm sao vậy?”
“Tỷ! Sao tỷ có thể giấu nam nhân ở chỗ này, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của tỷ sẽ bị huỷ hoại tỷ có biết không?” Sở Mặc Hiên nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Đông Phương Thiểu Tư, sự phẫn nộ tăng thêm một bậc, hắn tức giận nói. MiuDĐLQĐ
“A?” Sở Thanh Linh giật mình, sau đó cười rộ lên, “Đứa ngốc, hoá ra đệ đang lo lắng việc này, có gì đâu, thương thế của hắn hồi phục hắn sẽ lập tức rời đi, đệ không nói sẽ không có ai biết. Hơn nữa, danh tiếng sao? Loại đồ vật này…” Sở Thanh Linh trong mắt hiện lên một tia châm biếm. Loại đồ vật này chính mình cần sao?
“Tỷ!” Sở Mặc Hiên nhíu mày khẽ quát lên, tỷ tỷ không biết chính mình đang nói gì sao? Ở Thiên Vận quốc, sự trong sạch của nữ nhi thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mệnh. Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy được chứ.
“Được rồi được rồi, ngươi không nói cho cha mẹ là được” Sở Thanh Linh trong lòng thở dài, xem ra cổ đại có nhiều chỗ đang còn cổ hủ làm cho người ta không thể nói thành lời.
Sở Mặc Hiên cắn chặt răng, phẫn hận nhìn nam tử trên mặt đất, đang muốn mở miệng nói gì đó thì Đông Phương Thiểu Tư lại khoát tay áo cười rộ lên: “Tiểu quỷ, không nên kích động, nếu ta cưới tỷ của ngươi thì sao?”
Dứt lời, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, mỗi người mang một sắc mặt khác nhau.
“Nhà ngươi mở y quán?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh đang phơi thuốc ở bên cạnh nhịn không được mở miệng hỏi.
“Ừ, đúng vậy, cha ta là đại phu, ta cũng biết một chút.” Sở Thanh Linh nghiêng đầu nhìn Đông Phương Thiểu Tư, “Thương thế của ngươi cơ bản không có gì đáng ngại, vết thương cũng không sâu.”
“Thế thì sao?” Đông Phương Thiểu Tư cười khẽ.
“Vì thế ngươi khỏe rồi hãy mau cút ra ngoài cho ta.” Sở Thanh Linh hiểu rõ nam nhân trước mắt có thân phận hề không đơn giản. Ăn mặc sang trọng nhưng lại bị người khác đuổi giết chứng tỏ có chút kì quái.
Đông Phương Thiểu Tư không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn gương mặt mỹ lệ của Sở Thanh Linh, không biết là do tức giận hay là vì khí trời khá nóng nực, gương mặt trắng nõn của nàng lộ ra sắc hồng, xinh đẹp đến nỗi nói không thành lời. Trong nháy mắt, Đông Phương Thiểu Tư thực lòng muốn thử xem nếu chạm vào sẽ như thế nào? Có cảm giác gì? Nghĩ đến đây, tay của hắn không tự chủ đưa lên sờ gương mặt mềm mại của nàng.
Sở Thanh Linh không hề phòng bị, đến khi bị Đông Phương Thiếu Tư sờ lên mặt nàng mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy tay của hắn ra, tức giận trách móc: “Coi chừng tay của ngươi, không được sờ nữa”.
“Ngươi hung hăng như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh nổi giận cười nhẹ thành tiếng, tại sao hắn lại cảm thấy bộ dạng tức giận của nàng thật sự rất đáng yêu. Bình thường sẽ chẳng có nữ tử nào dám hô to gọi nhỏ với hắn, trừ phi người đó không muốn sống nữa. MiuDĐLQĐ
“Không ai thèm lấy cũng không quan hệ gì tới ngươi, ngươi nhanh một chút cút đi” Sở Thanh Linh hừ lạnh. Hắn đã chiếm được tiện nghi của nàng còn nhiều lời. Thế nhưng nam tử trước mắt nhìn thế nào cũng chỉ thấy hắn như một đứa nhỏ bốc đồng, thực sự có chút khó hiểu. Sở Thanh Linh lắc lắc đầu, đưa tay lấy thuốc chuẩn bị phơi.
“Rất buồn chán, không có việc gì làm, bồi ta chơi cờ đi.” Đông Phương Thiểu Tư ngáp một cái, nhìn Sở Thanh Linh.
“Ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Sở Thanh Linh nghiêng đầu chống lại con ngươi xinh đẹp của Đông Phương Thiểu Tư, trong mắt hắn chứa đựng rất nhiều hi vọng. Chết tiệt, lại dùng ánh mắt này nhìn nàng!
“Có được hay không?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh nhỏ giọng hỏi.
“Đợi một lát!” Sở Thanh Linh oán hận nói, xoay người ra khỏi phòng đi lấy cờ. Xoay người đi, nàng không nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của Đông Phương Thiếu Tư.
Một lát sau, trong phòng hai người ngồi xuống cạnh bàn cờ, Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười nhìn bàn cờ: “Đây là bàn cờ bạch ngọc.”
"Ừ, là thứ cha ta thích nhất đó.” Sở Thanh Linh hạ xuống một quân cờ rồi nâng tay lên. ‘Tới phiên ngươi”
“Ngươi thật sự không có ham muốn gì sao? Một chút cũng không có sao?” Đông Phương Thiểu Tư không nhanh không chậm hạ cờ, hiếu kì hỏi.
“Không có là không có!” Sở Thanh Linh sốt ruột bĩu môi, “Nếu thật sự có, ta chỉ hi vọng người thân của ta sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc”
“Ngươi rất quý trọng người nhà của mình?” Đông Phương Thiểu Tư nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, làm gì có ai không biết quý trọng người nhà của mình, chẳng lẽ ngươi không quý trọng họ sao?” Sở Thanh Linh liếc mắt nhìn Đông Phương Thiểu Tư. DĐLQĐ
“Ta không có người nhà.” Ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư chìm dần xuống, nhàn nhạt nói một câu.
Nhất thời, trong phòng yên lặng một mảng, trên mặt Sở Thanh Linh hiện lên chút xấu hổ, nhìn thấy trong ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư dấy lên một chút đau thương, trong lòng bất giác cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Xin lỗi, ta không biết.” Nàng có chút hối hận nói.
“Vậy ngươi bồi thường cho ta đi.” Đông Phương Thiểu Tư cười thành tiếng. Chợt kề sát vào bên tai Sở Thanh Linh thổi một luồng khí “Đem ngươi bồi thường cho ta đi.”
“Ngươi!” Sở Thanh Linh trong nháy mắt cảm thấy dở khóc dở cười. Tư duy của hắn không thể so với người bình thường được, “Ngươi mà làm loạn, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài ngay bây giờ!”
“Ngươi cam lòng đuổi ta đi sao?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn khuôn mặt dở khóc dở cười của Sở Thanh Linh, tâm tình càng lúc càng tốt hơn, bản thân muốn tiến thêm một bước, tiếp tục trêu đùa nàng.
Ngay khi Sở Thanh Linh muốn chạy, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trước cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc mang theo sự tức giận ngút trời, đó là Sở Mặc Hiên.
“Mặc Hiên?” Sở Thanh Linh có chút kinh ngạc nhìn Sở Mặc Hiên, “Không phải đệ đến y quán với phụ thân sao?”
Lúc này gương mặt tuấn mỹ của Sở Mặc Hiên chỉ mang theo vẻ tức giận, không để ý tới câu hỏi của Sở Thanh Linh, mà chỉ vào Đông Phương Thiểu Tư đang mỉm cười hỏi: “Người nam nhân này là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”
“Hắn, hắn là ta thấy ở cửa, lúc đó hắn bị thương, vì thế…” Sở Thanh Linh chột dạ giải thích, dù sao từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa bao giờ giấu diếm Mặc Hiên chuyện gì. Mà bây giờ trong phòng lại giấu một người, cũng chưa từng nói qua với hắn, hắn tức giận cũng đúng thôi.
“Rồi sao nữa?” Sắc mặt của Sở Mặc Hiên càng ngày càng trầm xuống, bước vào cửa lạnh lùng nhìn vẻ mặt tuyệt mỹ của nam tử kia.
“Mặc Hiên…” Sở Thanh Linh không rõ vì sao Sở Mặc Hiên lại tức giận như vậy “Đệ làm sao vậy?”
“Tỷ! Sao tỷ có thể giấu nam nhân ở chỗ này, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của tỷ sẽ bị huỷ hoại tỷ có biết không?” Sở Mặc Hiên nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Đông Phương Thiểu Tư, sự phẫn nộ tăng thêm một bậc, hắn tức giận nói. MiuDĐLQĐ
“A?” Sở Thanh Linh giật mình, sau đó cười rộ lên, “Đứa ngốc, hoá ra đệ đang lo lắng việc này, có gì đâu, thương thế của hắn hồi phục hắn sẽ lập tức rời đi, đệ không nói sẽ không có ai biết. Hơn nữa, danh tiếng sao? Loại đồ vật này…” Sở Thanh Linh trong mắt hiện lên một tia châm biếm. Loại đồ vật này chính mình cần sao?
“Tỷ!” Sở Mặc Hiên nhíu mày khẽ quát lên, tỷ tỷ không biết chính mình đang nói gì sao? Ở Thiên Vận quốc, sự trong sạch của nữ nhi thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mệnh. Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy được chứ.
“Được rồi được rồi, ngươi không nói cho cha mẹ là được” Sở Thanh Linh trong lòng thở dài, xem ra cổ đại có nhiều chỗ đang còn cổ hủ làm cho người ta không thể nói thành lời.
Sở Mặc Hiên cắn chặt răng, phẫn hận nhìn nam tử trên mặt đất, đang muốn mở miệng nói gì đó thì Đông Phương Thiểu Tư lại khoát tay áo cười rộ lên: “Tiểu quỷ, không nên kích động, nếu ta cưới tỷ của ngươi thì sao?”
Dứt lời, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, mỗi người mang một sắc mặt khác nhau.
/83
|