Dưới bầu trời nước Thương Châu nổi lên mưa nhỏ mờ mịt, bầu trời u ám khiến cho người áp lực.
Trong hoàng cung, mặt Sở Thanh Linh không tỏ vẻ gì khi thúc sinh cho Dung phi sinh ra đứa bé, quả nhiên là bé trai khoẻ mạnh. Mà lập tức liền có một cung nữ ôm bé gái do hoàng hậu sinh ra tới. Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt nhìn hết thảy trước mắt, cũng không có tỏ vẻ gì.
Sau khi hai người làm xong liền ra khỏi lãnh cung, Sở Thanh Linh lqd quay đầu mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần: “Ngươi, khai báo với hoàng hậu như thế nào?”
“Ta không cần khai báo với bất kỳ ai.” Giọng nói của Hoàng Phủ Khinh Trần như vân đạm phong khinh (gió thổi mây bay), nhưng khí phách mười phần.
Sở Thanh Linh lqd mỉm cười lắc đầu, giờ khắc này Hoàng Phủ Khinh Trần khiến cho mình có cảm giác hắn rất giống người nam nhân kia, người khiến cho mình vừa nghĩ đến liền cảm thấy rất phức tạp Đông Phương Thiểu Tư.
“Ngươi mới thật là một cô gái kỳ lạ. Vì sao phải nữ giả nam trang vậy?” Hoàng Phủ Khinh Trần chợt đổi đề tài đến trên người Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh cười nhạt, trả lời tuỳ tiện: ‘Nữ tử một mình ra cửa có nhiều bất tiện, đương nhiên là giả dạng làm nam tử thì tốt hơn nhiều.”
“Ngươi, vẫn là một người sao?” Hoàng Phủ Khinh Trần thốt ra những lời này xong mới giật mình nhận ra sự luống cuống của bản thân. Lúc nào thì mình để ý đến chuyện của người khác như vậy?
“Vương gia cũng vẫn không phải là một người sao?” Sở Thanh Linh không trả lời trực diện câu hỏi của Hoàng Phủ Khinh Trần, mà kéo đề tài trở về trên người của Hoàng Phủ Khinh Trần.
Hoàng Phủ Khinh Trần tức cười, không nói gì thêm, hai người trầm mặc một đường trở về vương phủ.
Mà khi Sở Thanh Linh trở lại đến cửa Thanh Liên cư, bất đắc dĩ phát hiện Diệp Chỉ Thanh đang chờ đợi ở đó. Sau một hồi qua quýt, lúc này Sở Thanh Linh phải lấy cớ thoát thân để trở về phòng. Lên lầu, bọn nha hoàn ân cần phục vụ. Để cho bọn nha hoàn lui ra sau, Sở Thanh Linh cảm giác mệt mỏi không ngớt, thở dài nằm trên giường. Chợt sờ tứi miếng ngọc bội lành lạnh trên cổ mình, ánh mắt Sở Thanh Linh dần dần ảm đạm xuống. Đây là của người nam nhân kia đưa…. Giờ phút này hắn đang làm gì? Nàng không muốn nghĩ đến, nhưng cứ luôn vô tình suy nghĩ đến, rốt cuộc đây là tại sao vậy? Sở Thanh Linh nghĩ chính mình cũng không hiểu tâm tư của mình rồi. Vuốt miếng ngọc lành lạnh kia, rồi từ từ nhắm mắt, mơ hồ đi ngủ.
Sau khi Sở Thanh Linh ngủ không lâu, trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Hoàng Phủ Khinh Trần mất hồn đứng lẳng lặng ở trước giường nhìn Sở Thanh Linh đang ngủ say. Hoàn toàn không hiểu những ngày qua mình ra sao, từ lúc bắt đầu nhìn thấy nàng, giống như trong lòng mình khắc sâu bóng dáng đó. Đêm đó nàng cứ xuất hiện như vậy ở trước mặt của mình, rung động thật sâu tim của mình. Trong tâm trí cũ xuất hiện hình ảnh làn da trắng nõn của nàng. Mà càng làm cho mình kinh ngạc, chính là mình cư nhiên ngủ ở trước mặt nàng mà không đề phòng chút nào, còn không phải một lần! Sự thông tuệ của nàng, tỉnh táo lạnh nhạt của nàng cũng khiến cho mình tò mò. Nàng rốt cuộc là ai? Ánh mắt của Hoàng Phủ Khinh Trần di chuyển dần từ trền mặt Sở Thanh Linh đến làn da trắng nõn trên cổ của nàng, thật lâu không thể dời mắt đi. Mà cảm giác nóng ran trên người càng làm cho Hoàng Phủ Khinh Trần kinh ngạc, mình chỉ nhìn nàng như vậy mà cư nhiên sẽ có dục vọng! Thật là chuyện nực cười làm sao!
Hoàng Phủ Khinh Trần chợt vươn tay nhanh chóng điểm huyệt đạo của Sở Thanh Linh một cái, khiến cho Sở Thanh Linh không có cách nào tỉnh lại, lúc này mới từ từ ngồi ở bên cạnh nàng, cẩn thận canh chừng bộ dáng của nàng. Rất đẹp, vẻ mỹ lệ hoàn toàn khác so với những thứ son dầy phấn tục kia, đây là một loại mỹ lệ sạch sẽ mà kỳ ảo. Có chút không rõ, chỉ sợ lòng của nàng không thuần khiết giống như đứa bé, nhưng tại sao lại làm cho mình có cảm giác sạch sẽ như vậy?
Hoàng Phủ Khinh Trần vươn tay, dịu dàng vuốt ve mặt của Sở Thanh Linh, dần dần đi xuống, từ mặt trượt xuống cằm, rồi đến cổ. Hoàng Phủ Khinh Trần chợt nheo mắt lại, tại sao mình không biết chính mình sẽ xúc động như vậy? Hạ thân càng ngày càng nóng ra làm cho Hoàng Phủ Khinh Trần có chút căm tức. Hoàng Phủ Khinh Trần cúi đầu, một cách tự nhiên áp môi của mình lên trên môi của Sở Thanh Linh như vậy.
Rất mềm mại rất ngọt ngào, Hoàng Phủ Khinh Trần thưởng thức cái ngọt ngào của Sở Thanh Linh, thế nào cũng không nguyện ý buông ra.
Hiện tại thật sự rất muốn nữ nhân này!
Hồi lâu Hoàng Phủ Khinh Trần mới ngẩng đầu rời đi ngọt ngào của Sở Thanh Linh, nhưng lại không hề rời đi, chẳng qua là tiếp cận mặt của Sở Thanh Linh, cảm nhận hô hấp của nàng. Muốn nàng là một chuyện, nhưng mình không chỉ muốn con người của nàng, còn muốn có tâm của nàng! Đây là lần đầu tiên mình mãnh liệt muốn có được một nữ nhân như vậy.
Tay Hoàng Phủ Khinh Trần lqd từ từ vuốt ve cổ của Sở Thanh Linh, trượt đến xương quai xanh xinh xắn, lại sờ thấy ngọc bội cảm giác rất tốt.
Đây là? Hoàng Phủ Khinh Trần kinh ngạc nhìn khối ngọc bội trên cổ Sở Thanh Linh kia, đó là diễm băng ngọc! Ngọc bội thế gian này ít có sao lại đeo ở trên người của nàng? Nàng rốt cuộc là ai? Hoàng Phủ Khinh Trần nghi hoặc nhìn Sở Thanh Linh như có điều suy nghĩ.
“Bất quá, cho dù nàng là ai, ta đều muốn nàng trở thành nữ nhân của ta.” Hoàng Phủ Khinh Trần cúi người xuống, khẽ cắn tai của Sở Thanh Linh, thì thầm tựa như vừa thề vừa ra lệnh.
Sở Thanh Linh vẫn ngủ mê man như cũ, không nghe được điều gì cả.
Thật lâu Hoàng Phủ Khinh Trần không rời đi, chỉ mất hồn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Thanh Linh, chợt hắn vươn tay, nhẹ nhàng cởi bỏ cổ áo của Sở Thanh Linh, cúi đầu, ấn một nụ hôn thật sâu lên xương quai xanh của Sở Thanh Linh, hôn cho đến khi tạo thành vết hồng mới đứng dậy cài lại cổ áo cho Sở Thanh Linh. Hôm nay, chỉ tới đặt tiền đặt cọc, lợi tức về sau từ từ lấy. Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần lộ ra nụ cười tự tin, mình đã muốn, không có gì không chiếm được tới tay. Sau một khắc, trong nháy mắt trong phòng không thấy bóng dáng của hắn, giống như xưa nay chưa từng có.
Khi tắm vào buổi tối Sở Thanh Linh mới phát hiện phía dưới xương quai xanh của mình có vết ứ hồng, kinh ngạc đây là cái gì. Bị côn trùng cắn? Không giống. Ăn đồ bị dị ứng càng không thể nào. Sở Thanh Linh cũng không có suy nghĩ nhiều, càng sẽ không nghĩ đến mình đã bị người phi lễ qua trong lúc ngủ say.
Buổi tối lại đến, Thanh Liên cư đương nhiên không có bất kỳ ai rồi, Sở Thanh Linh một mình ở trong phòng chờ Hoàng Phủ Khinh Trần đến.
Sở Thanh Linh đã tạo thành thói quen nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần an nhiên ngủ khi châm kim, nhìn khuôn mặt nam tử tuấn mỹ điềm tĩnh ngủ, Sở Thanh Linh lắc đầu cười khổ, xoay người định rời đi.
“Đợt chút, đừng đi.” Lúc này Hoàng Phủ Khinh Trần mở miệng kéo tay Sở Thanh Linh lại, “Bồi ta, có được không?” Thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần rất nhẹ, mang theo nhu nhược mơ hồ, khiến cho người ta không thể cự tuyệt.
“Ngươi, còn chưa ngủ?” Sở Thanh Linh cau mày rút tay về lạnh nhạt hỏi.
“Chưa hề. Nhưng lúc ngươi vì ta châm kim thì ta thật sự rất buông lỏng, cho nên cứ ngủ thiếp đi như vậy.” Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười nói.
“Vậy thì tốt, hiện tại ngươi không ngủ thì đứng dậy trở về phòng của chính ngươi đi. Để tới khi có tin tức truyền đi Vương gia ưa thích đoạn tay áo (gay – mấy nàng đam mỹ chắc không lạ ^-^) thì nguy rồi.” Trong giọng nói nhàn nhạt của Sở Thanh Linh đều là ý tứ xua đuổi
“Ta không háo sắc, đam mê của ta rất bình thường.” Hoàng Phủ Khinh Trần ngồi dậy, nhìn Sở Thanh Linh cười, “Sở cô nương có muốn thử một chút không?”
Sắc mặt Sở Thanh Linh lạnh xuống: “Vương gia đùa giỡn tuyệt không buồn cười.”
“Ta không nói giỡn.” Hoàng Phủ Khinh Trần nghiêm mặt nói: “Ngươi là người cô độc tịch mịch, ta cũng thế.”
“Cho nên là?” Giọng nói Sở Thanh Linh lạnh lẽo khác thường, ánh mắt nam nhân trước mắt rất đáng ghét, giống như ánh mắt muốn nhìn thấu mình, khiến cho mình có cảm giác đáng ghét trần trụi.
“Chúng ta ở chung một chỗ sẽ không tịch mịch.” Thanh âm Hoàng Phủ Khinh trần chợt thay đổi rất nhu hoà.
“Vương gia, ngươi nói đùa rồi. Mời trở về phong đi.” Sở Thanh Linh lạnh lùng xoay người.
“Ta sẽ khiến cho ngươi tiếp nhận ta.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười đứng dậy đi tới cửa, bởi vì hắn hiểu biết rõ, chuyện này không vội vàng được, cũng không thể cưỡng ép.
Sau khi Sở Thanh Linh nghe tiếng bước chân dần dần đi xa cửa, nhẹ nhàng thở dài ngồi ở sau bàn. Rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì? Mình tiếp xúc với hắn mới chỉ có ngày mấy. Mặc dù rõ ràng là mình đã nhận được sự tín nhiệm của hắn, nhưng không đến mức khiến cho hắn có tâm tứ như thế này chứ?
Thôi, không nghĩ, ngủ một chút. Sở Thanh Linh trở lại giường, nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền.
Vậy mà, khi Sở Thanh Linh mới vừa ngủ không lâu, Hoàng Phủ Khinh Trần lại không một tiếng động hiện ra trước giường nàng, điểm trúng huyệt đạo của nàng đúng cách như trước. Cứ lẳng lặng ở bên giường nhìn nàng như vậy đến lúc trời gần sáng mới rời đi.
Trong thư phòng, Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lùng nhìn người quỳ gối ở phía dưới.
“Ngươi nói là, Tam hoàng tử Dạ Thanh và Thất hoàng tử Dạ Vụ không được lập làm thái tử, mà lập làm thái tử là Dạ Mặc Hiên sao?” Hoàng Phủ Khinh Trần cau mày, như vậy tính toán của mình trước kia cũng thành uổng phí, Tam hoàng Tử Dạ Thanh và Thất hoàng tử Dạ Vụ cư nhiên không được lập làm Thái tử! Dạ Mặc Hiên? Là ai? Vì sao từ trước đến nay chưa từng nghe nói trong hoàng thất có người này?
“Nghe nói Dạ Mặc Hiên là Cửu hoàng tử, nhưng bởi vì thân thế bất hảo, luôn luôn tại thâm cung không hề lộ diện cũng không có công khai.” Người đang quỳ bẩm báo chi tiết tin tức mà bọn họ thám thính được.
‘Hừ. Nghĩ biện pháp liên lạc với tân thái tử cho ta.” Hoàng Phủ Khinh Trần hơi phiền lòng. Nguyên bản lần trước đã đàm thoại tốt điều kiện hợp tác cùng Thành Hạ quốc, lại bị người bên trong Thiên Nguyên Vi khích bác phá hư, sau khi giải trừ hiểu lầm cũng đã mất đi thời cơ. Sau mình tốn công tốn sức ủng hộ Tam hoàng tử Dạ Thanh cùng Thất hoàng tử Dạ Vụ, chính là hy vọng có một người có thể thay thế được thái tử hèn yếu vô năng kia. Hiện tại kế hoạch bị một người cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Cửu hoàng tử phá hỏng hết. Cửu hoàng tử này chỉ sợ cũng không phải là người đơn giản. Khi Thái tử vừa mới băng hà chưa lâu có thể khiến cho hoàng thượng lập hắn làm Thái tử! Không có bất kỳ chiến công nào mà có thể làm được như vậy, đúng là một nhân vật đáng cho mình trông thấy.
“Vâng, chủ tử.” Người quỳ xuống đáp ứng rồi cung kính lui xuống.
Phủ thái tử nước Thành Hạ.
Lúc này nón ngọc của thiếu niên tuấn mỹ lãnh khốc loé sáng, ngạo nghễ nhìn một phần danh mục quà tặng trong tay.
“Thái tử điện hạ, hoàng hậu nương nương tuyên ngài vào cung.” Tổng quản cung kính cúi đầu ở cửa truyền đạt lời nhắn của thái giám.
“Đã biết, đi xuống đi.” Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt trả lời một câu, nhưng không có ý tứ xê dịch bước chân, giọng mỉa mai nhìn danh mục quà tặng trong tay. Những người này ý hả, thật đúng là có ý tứ. Đoạn thời gian trước vẫn còn chửi mình là con hoang, không biết từ đâu chui ra. Nhưng bây giờ lại đưa tới hậu lễ cùng một đống lời nói nịnh bợ. Mà cái gọi là hoàng hậu là mẫu thân ruột thịt của mình, gọi mình vào cung đơn giản là để cho mình mau chóng chọn thái tử phi, sinh hạ con cháu. Mình sao lại không hiểu được tâm tư của lão nữ nhân cay độc kia, mình đã vượt qua dự tính của nàng, khiến cho nàng không có cách nào nắm mình trong tay, đương nhiên muốn khiến cho mình mau mau có con cháu. Thái tử còn tấm bé cái gì cũng không biết, đương nhiên sẽ là khống chế tốt nhất. Khi đó cũng sẽ không cần mình nữa. Nhưng thật đáng tiếc, ngày đó vĩnh viễn sẽ không tới.
Dạ Mặc Hiên cười nhàn nhạt, đưa danh mục quà tặng trong tay cho nha hoàn bên cạnh, xoay người đi ra khỏi đại sảnh. Thái giám vẫn chờ ở cửa ra vào nhìn thấy Dạ Mặc Hiên đang đi ra thì mừng rỡ, cho là rốt cuộc thái tử cũng muốn cùng mình vào cung. Ai ngờ, Dạ Mặc Hiên xoay người quẹo vào một hành lang bên trái, khiến cho nụ cười của thái giám cứng trên môi. Mà một khắc sau, lại tiến vào một thái giám vênh váo hống hách, không nhìn mọi người, chạy thẳng tới hướng Dạ Mặc Hiên đi, mặt nịnh hót nụ cười lấy lòng, hành lễ xong mới cung kính nói hoàng thượng cho mời.
“Đã biết, đi thôi.” Khoé miệng Dạ Mặc Hiên lqd lộ ra tia cười lành lạnh không dễ dàng phát hiện, xem ra, người nam nhân kia cần vật đó thời gian càng lúc càng ngắn rồi, số lần càng ngày càng nhiều. Bất quá đây chẳng phải là kỳ vọng của chính mình sao?
Hoàng cung lạnh lẽo, khuôn mặt dối tra của người chung quanh tươi cười, Dạ Mặc Hiên đi ở trong hoàng cung, trên mặt không lộ chút biểu tình nhưng trong lòng lại là một hồi chán ghét. Rất nhớ, rất nhớ nụ cười ấm áp của người kia, nhớ giọng nói quan tâm săn sóc của nàng. Nhớ nhung điên cuồng nàng hết thảy! Nhất định sẽ được gặp lạ nàng, chờ đến khi gặp lại, mình sẽ trở thành chỗ dựa để cho nàng dựa vào. Hiện tại, vì đến ngày đó, mình chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ thêm nữa. Mạnh đến mức có thể giẫm tất cả mọi người dưới chân, mạnh đến mức có thể coi thường cả trời cao!
Lúc mình biết nàng không phải là chị của mình, tim của mình mừng như điên. Thì ra, thì ra là trong lòng bản thân mình không có vấn đề! Thì ra cảm giác của mình với nàng không phải sai lầm. Rốt cuộc mình có thể nhìn thẳng tình cảm của mình, nhìn thẳng tim của mình rồi.
Nhưng khi gặp được nàng thì chuyện của cha mẹ sẽ giao phó cho nàng như thế nào?
Dạ Mặc Hiên tâm sự nặng nề đi lại trong hoàng cung lạnh lẽo vô tình, từng bước sửng sốt.
“Thái tử đâu? Tại sao không tìm thái tử đến đây cho trẫm?!”
Ngay đêm đó khi Mặc Hiên đến gần tẩm cung của hoàng thượng thì trên hành lang liền nghe được tiếng kêu cuồng loạn của hoàng thượng cùng âm thanh của rất nhiều thứ rơi bể.
“Phụ hoàng, hài nhi tới.” Dạ Mặc Hiên bước vào tẩm cung, nhìn bừa bãi đầy đất cùng cung nữ thái giám đang hốt hoảng, Dạ Mặc Hiên khẽ cau mày. Xem ra, thuốc đó phát tác còn mãnh liệt hơn so với tưởng tượng của mình.
“Ngươi…ngươi mau tới đây, nhanh một chút.” Hoàng thượng ở trên giường vừa nhìn thấy Dạ Mặc Hiên tới cửa liền kích động, tay chỉ Dạ Mặc Hiên không để ý uy nghiêm kêu to.
“Phụ hoàng, hài nhi tới đây. Hài nhi mang tới cho phụ hoàng thứ mà ngài muốn.” Dạ Mặc Hiên cười, nụ cười ma mỵ tàn nhẫn, trong con ngươi thâm trầm chỉ có lãnh khốc. Phụ hoàng, khiến cho người ta nôn mửa gọi như vậy! Nhưng hiện tại phải gọi, chỉ là, rất nhanh sẽ không cần!
Phủ Nhân vương nước Thương Châu.
Ở trong sân Thanh Liên cư Sở Thanh Linh sửa sang lại dược liệu quản gia đưa tới, thẩm tra đối chiếu từng thứ một.
“Có bỏ sót cái gì đó không?” Đột nhiên, thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần đột ngột xuất hiện bên tai Sở Thanh Linh.
Thân thể Sở Thanh Linh run lên, im lặng xoay người nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng mình. Cái người đáng chết này, chẳng lẽ không biết như vậy sẽ hù được người?
“Vương gia có chuyện gì sao?” Trong giọng nói của Sở Thanh Linh có bất mãn.
“Ngày mia, đi tiệc rượu cùng ta. Ngươi, đổi nữ trang lqd được không?” Lúc này Hoàng Phủ Khinh Trần mới nói ra mục đích của mình, sau đó nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thanh Linh, mong đợi câu trả lời của nàng.
Trong hoàng cung, mặt Sở Thanh Linh không tỏ vẻ gì khi thúc sinh cho Dung phi sinh ra đứa bé, quả nhiên là bé trai khoẻ mạnh. Mà lập tức liền có một cung nữ ôm bé gái do hoàng hậu sinh ra tới. Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt nhìn hết thảy trước mắt, cũng không có tỏ vẻ gì.
Sau khi hai người làm xong liền ra khỏi lãnh cung, Sở Thanh Linh lqd quay đầu mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần: “Ngươi, khai báo với hoàng hậu như thế nào?”
“Ta không cần khai báo với bất kỳ ai.” Giọng nói của Hoàng Phủ Khinh Trần như vân đạm phong khinh (gió thổi mây bay), nhưng khí phách mười phần.
Sở Thanh Linh lqd mỉm cười lắc đầu, giờ khắc này Hoàng Phủ Khinh Trần khiến cho mình có cảm giác hắn rất giống người nam nhân kia, người khiến cho mình vừa nghĩ đến liền cảm thấy rất phức tạp Đông Phương Thiểu Tư.
“Ngươi mới thật là một cô gái kỳ lạ. Vì sao phải nữ giả nam trang vậy?” Hoàng Phủ Khinh Trần chợt đổi đề tài đến trên người Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh cười nhạt, trả lời tuỳ tiện: ‘Nữ tử một mình ra cửa có nhiều bất tiện, đương nhiên là giả dạng làm nam tử thì tốt hơn nhiều.”
“Ngươi, vẫn là một người sao?” Hoàng Phủ Khinh Trần thốt ra những lời này xong mới giật mình nhận ra sự luống cuống của bản thân. Lúc nào thì mình để ý đến chuyện của người khác như vậy?
“Vương gia cũng vẫn không phải là một người sao?” Sở Thanh Linh không trả lời trực diện câu hỏi của Hoàng Phủ Khinh Trần, mà kéo đề tài trở về trên người của Hoàng Phủ Khinh Trần.
Hoàng Phủ Khinh Trần tức cười, không nói gì thêm, hai người trầm mặc một đường trở về vương phủ.
Mà khi Sở Thanh Linh trở lại đến cửa Thanh Liên cư, bất đắc dĩ phát hiện Diệp Chỉ Thanh đang chờ đợi ở đó. Sau một hồi qua quýt, lúc này Sở Thanh Linh phải lấy cớ thoát thân để trở về phòng. Lên lầu, bọn nha hoàn ân cần phục vụ. Để cho bọn nha hoàn lui ra sau, Sở Thanh Linh cảm giác mệt mỏi không ngớt, thở dài nằm trên giường. Chợt sờ tứi miếng ngọc bội lành lạnh trên cổ mình, ánh mắt Sở Thanh Linh dần dần ảm đạm xuống. Đây là của người nam nhân kia đưa…. Giờ phút này hắn đang làm gì? Nàng không muốn nghĩ đến, nhưng cứ luôn vô tình suy nghĩ đến, rốt cuộc đây là tại sao vậy? Sở Thanh Linh nghĩ chính mình cũng không hiểu tâm tư của mình rồi. Vuốt miếng ngọc lành lạnh kia, rồi từ từ nhắm mắt, mơ hồ đi ngủ.
Sau khi Sở Thanh Linh ngủ không lâu, trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Hoàng Phủ Khinh Trần mất hồn đứng lẳng lặng ở trước giường nhìn Sở Thanh Linh đang ngủ say. Hoàn toàn không hiểu những ngày qua mình ra sao, từ lúc bắt đầu nhìn thấy nàng, giống như trong lòng mình khắc sâu bóng dáng đó. Đêm đó nàng cứ xuất hiện như vậy ở trước mặt của mình, rung động thật sâu tim của mình. Trong tâm trí cũ xuất hiện hình ảnh làn da trắng nõn của nàng. Mà càng làm cho mình kinh ngạc, chính là mình cư nhiên ngủ ở trước mặt nàng mà không đề phòng chút nào, còn không phải một lần! Sự thông tuệ của nàng, tỉnh táo lạnh nhạt của nàng cũng khiến cho mình tò mò. Nàng rốt cuộc là ai? Ánh mắt của Hoàng Phủ Khinh Trần di chuyển dần từ trền mặt Sở Thanh Linh đến làn da trắng nõn trên cổ của nàng, thật lâu không thể dời mắt đi. Mà cảm giác nóng ran trên người càng làm cho Hoàng Phủ Khinh Trần kinh ngạc, mình chỉ nhìn nàng như vậy mà cư nhiên sẽ có dục vọng! Thật là chuyện nực cười làm sao!
Hoàng Phủ Khinh Trần chợt vươn tay nhanh chóng điểm huyệt đạo của Sở Thanh Linh một cái, khiến cho Sở Thanh Linh không có cách nào tỉnh lại, lúc này mới từ từ ngồi ở bên cạnh nàng, cẩn thận canh chừng bộ dáng của nàng. Rất đẹp, vẻ mỹ lệ hoàn toàn khác so với những thứ son dầy phấn tục kia, đây là một loại mỹ lệ sạch sẽ mà kỳ ảo. Có chút không rõ, chỉ sợ lòng của nàng không thuần khiết giống như đứa bé, nhưng tại sao lại làm cho mình có cảm giác sạch sẽ như vậy?
Hoàng Phủ Khinh Trần vươn tay, dịu dàng vuốt ve mặt của Sở Thanh Linh, dần dần đi xuống, từ mặt trượt xuống cằm, rồi đến cổ. Hoàng Phủ Khinh Trần chợt nheo mắt lại, tại sao mình không biết chính mình sẽ xúc động như vậy? Hạ thân càng ngày càng nóng ra làm cho Hoàng Phủ Khinh Trần có chút căm tức. Hoàng Phủ Khinh Trần cúi đầu, một cách tự nhiên áp môi của mình lên trên môi của Sở Thanh Linh như vậy.
Rất mềm mại rất ngọt ngào, Hoàng Phủ Khinh Trần thưởng thức cái ngọt ngào của Sở Thanh Linh, thế nào cũng không nguyện ý buông ra.
Hiện tại thật sự rất muốn nữ nhân này!
Hồi lâu Hoàng Phủ Khinh Trần mới ngẩng đầu rời đi ngọt ngào của Sở Thanh Linh, nhưng lại không hề rời đi, chẳng qua là tiếp cận mặt của Sở Thanh Linh, cảm nhận hô hấp của nàng. Muốn nàng là một chuyện, nhưng mình không chỉ muốn con người của nàng, còn muốn có tâm của nàng! Đây là lần đầu tiên mình mãnh liệt muốn có được một nữ nhân như vậy.
Tay Hoàng Phủ Khinh Trần lqd từ từ vuốt ve cổ của Sở Thanh Linh, trượt đến xương quai xanh xinh xắn, lại sờ thấy ngọc bội cảm giác rất tốt.
Đây là? Hoàng Phủ Khinh Trần kinh ngạc nhìn khối ngọc bội trên cổ Sở Thanh Linh kia, đó là diễm băng ngọc! Ngọc bội thế gian này ít có sao lại đeo ở trên người của nàng? Nàng rốt cuộc là ai? Hoàng Phủ Khinh Trần nghi hoặc nhìn Sở Thanh Linh như có điều suy nghĩ.
“Bất quá, cho dù nàng là ai, ta đều muốn nàng trở thành nữ nhân của ta.” Hoàng Phủ Khinh Trần cúi người xuống, khẽ cắn tai của Sở Thanh Linh, thì thầm tựa như vừa thề vừa ra lệnh.
Sở Thanh Linh vẫn ngủ mê man như cũ, không nghe được điều gì cả.
Thật lâu Hoàng Phủ Khinh Trần không rời đi, chỉ mất hồn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Thanh Linh, chợt hắn vươn tay, nhẹ nhàng cởi bỏ cổ áo của Sở Thanh Linh, cúi đầu, ấn một nụ hôn thật sâu lên xương quai xanh của Sở Thanh Linh, hôn cho đến khi tạo thành vết hồng mới đứng dậy cài lại cổ áo cho Sở Thanh Linh. Hôm nay, chỉ tới đặt tiền đặt cọc, lợi tức về sau từ từ lấy. Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần lộ ra nụ cười tự tin, mình đã muốn, không có gì không chiếm được tới tay. Sau một khắc, trong nháy mắt trong phòng không thấy bóng dáng của hắn, giống như xưa nay chưa từng có.
Khi tắm vào buổi tối Sở Thanh Linh mới phát hiện phía dưới xương quai xanh của mình có vết ứ hồng, kinh ngạc đây là cái gì. Bị côn trùng cắn? Không giống. Ăn đồ bị dị ứng càng không thể nào. Sở Thanh Linh cũng không có suy nghĩ nhiều, càng sẽ không nghĩ đến mình đã bị người phi lễ qua trong lúc ngủ say.
Buổi tối lại đến, Thanh Liên cư đương nhiên không có bất kỳ ai rồi, Sở Thanh Linh một mình ở trong phòng chờ Hoàng Phủ Khinh Trần đến.
Sở Thanh Linh đã tạo thành thói quen nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần an nhiên ngủ khi châm kim, nhìn khuôn mặt nam tử tuấn mỹ điềm tĩnh ngủ, Sở Thanh Linh lắc đầu cười khổ, xoay người định rời đi.
“Đợt chút, đừng đi.” Lúc này Hoàng Phủ Khinh Trần mở miệng kéo tay Sở Thanh Linh lại, “Bồi ta, có được không?” Thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần rất nhẹ, mang theo nhu nhược mơ hồ, khiến cho người ta không thể cự tuyệt.
“Ngươi, còn chưa ngủ?” Sở Thanh Linh cau mày rút tay về lạnh nhạt hỏi.
“Chưa hề. Nhưng lúc ngươi vì ta châm kim thì ta thật sự rất buông lỏng, cho nên cứ ngủ thiếp đi như vậy.” Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười nói.
“Vậy thì tốt, hiện tại ngươi không ngủ thì đứng dậy trở về phòng của chính ngươi đi. Để tới khi có tin tức truyền đi Vương gia ưa thích đoạn tay áo (gay – mấy nàng đam mỹ chắc không lạ ^-^) thì nguy rồi.” Trong giọng nói nhàn nhạt của Sở Thanh Linh đều là ý tứ xua đuổi
“Ta không háo sắc, đam mê của ta rất bình thường.” Hoàng Phủ Khinh Trần ngồi dậy, nhìn Sở Thanh Linh cười, “Sở cô nương có muốn thử một chút không?”
Sắc mặt Sở Thanh Linh lạnh xuống: “Vương gia đùa giỡn tuyệt không buồn cười.”
“Ta không nói giỡn.” Hoàng Phủ Khinh Trần nghiêm mặt nói: “Ngươi là người cô độc tịch mịch, ta cũng thế.”
“Cho nên là?” Giọng nói Sở Thanh Linh lạnh lẽo khác thường, ánh mắt nam nhân trước mắt rất đáng ghét, giống như ánh mắt muốn nhìn thấu mình, khiến cho mình có cảm giác đáng ghét trần trụi.
“Chúng ta ở chung một chỗ sẽ không tịch mịch.” Thanh âm Hoàng Phủ Khinh trần chợt thay đổi rất nhu hoà.
“Vương gia, ngươi nói đùa rồi. Mời trở về phong đi.” Sở Thanh Linh lạnh lùng xoay người.
“Ta sẽ khiến cho ngươi tiếp nhận ta.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười đứng dậy đi tới cửa, bởi vì hắn hiểu biết rõ, chuyện này không vội vàng được, cũng không thể cưỡng ép.
Sau khi Sở Thanh Linh nghe tiếng bước chân dần dần đi xa cửa, nhẹ nhàng thở dài ngồi ở sau bàn. Rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì? Mình tiếp xúc với hắn mới chỉ có ngày mấy. Mặc dù rõ ràng là mình đã nhận được sự tín nhiệm của hắn, nhưng không đến mức khiến cho hắn có tâm tứ như thế này chứ?
Thôi, không nghĩ, ngủ một chút. Sở Thanh Linh trở lại giường, nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền.
Vậy mà, khi Sở Thanh Linh mới vừa ngủ không lâu, Hoàng Phủ Khinh Trần lại không một tiếng động hiện ra trước giường nàng, điểm trúng huyệt đạo của nàng đúng cách như trước. Cứ lẳng lặng ở bên giường nhìn nàng như vậy đến lúc trời gần sáng mới rời đi.
Trong thư phòng, Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lùng nhìn người quỳ gối ở phía dưới.
“Ngươi nói là, Tam hoàng tử Dạ Thanh và Thất hoàng tử Dạ Vụ không được lập làm thái tử, mà lập làm thái tử là Dạ Mặc Hiên sao?” Hoàng Phủ Khinh Trần cau mày, như vậy tính toán của mình trước kia cũng thành uổng phí, Tam hoàng Tử Dạ Thanh và Thất hoàng tử Dạ Vụ cư nhiên không được lập làm Thái tử! Dạ Mặc Hiên? Là ai? Vì sao từ trước đến nay chưa từng nghe nói trong hoàng thất có người này?
“Nghe nói Dạ Mặc Hiên là Cửu hoàng tử, nhưng bởi vì thân thế bất hảo, luôn luôn tại thâm cung không hề lộ diện cũng không có công khai.” Người đang quỳ bẩm báo chi tiết tin tức mà bọn họ thám thính được.
‘Hừ. Nghĩ biện pháp liên lạc với tân thái tử cho ta.” Hoàng Phủ Khinh Trần hơi phiền lòng. Nguyên bản lần trước đã đàm thoại tốt điều kiện hợp tác cùng Thành Hạ quốc, lại bị người bên trong Thiên Nguyên Vi khích bác phá hư, sau khi giải trừ hiểu lầm cũng đã mất đi thời cơ. Sau mình tốn công tốn sức ủng hộ Tam hoàng tử Dạ Thanh cùng Thất hoàng tử Dạ Vụ, chính là hy vọng có một người có thể thay thế được thái tử hèn yếu vô năng kia. Hiện tại kế hoạch bị một người cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Cửu hoàng tử phá hỏng hết. Cửu hoàng tử này chỉ sợ cũng không phải là người đơn giản. Khi Thái tử vừa mới băng hà chưa lâu có thể khiến cho hoàng thượng lập hắn làm Thái tử! Không có bất kỳ chiến công nào mà có thể làm được như vậy, đúng là một nhân vật đáng cho mình trông thấy.
“Vâng, chủ tử.” Người quỳ xuống đáp ứng rồi cung kính lui xuống.
Phủ thái tử nước Thành Hạ.
Lúc này nón ngọc của thiếu niên tuấn mỹ lãnh khốc loé sáng, ngạo nghễ nhìn một phần danh mục quà tặng trong tay.
“Thái tử điện hạ, hoàng hậu nương nương tuyên ngài vào cung.” Tổng quản cung kính cúi đầu ở cửa truyền đạt lời nhắn của thái giám.
“Đã biết, đi xuống đi.” Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt trả lời một câu, nhưng không có ý tứ xê dịch bước chân, giọng mỉa mai nhìn danh mục quà tặng trong tay. Những người này ý hả, thật đúng là có ý tứ. Đoạn thời gian trước vẫn còn chửi mình là con hoang, không biết từ đâu chui ra. Nhưng bây giờ lại đưa tới hậu lễ cùng một đống lời nói nịnh bợ. Mà cái gọi là hoàng hậu là mẫu thân ruột thịt của mình, gọi mình vào cung đơn giản là để cho mình mau chóng chọn thái tử phi, sinh hạ con cháu. Mình sao lại không hiểu được tâm tư của lão nữ nhân cay độc kia, mình đã vượt qua dự tính của nàng, khiến cho nàng không có cách nào nắm mình trong tay, đương nhiên muốn khiến cho mình mau mau có con cháu. Thái tử còn tấm bé cái gì cũng không biết, đương nhiên sẽ là khống chế tốt nhất. Khi đó cũng sẽ không cần mình nữa. Nhưng thật đáng tiếc, ngày đó vĩnh viễn sẽ không tới.
Dạ Mặc Hiên cười nhàn nhạt, đưa danh mục quà tặng trong tay cho nha hoàn bên cạnh, xoay người đi ra khỏi đại sảnh. Thái giám vẫn chờ ở cửa ra vào nhìn thấy Dạ Mặc Hiên đang đi ra thì mừng rỡ, cho là rốt cuộc thái tử cũng muốn cùng mình vào cung. Ai ngờ, Dạ Mặc Hiên xoay người quẹo vào một hành lang bên trái, khiến cho nụ cười của thái giám cứng trên môi. Mà một khắc sau, lại tiến vào một thái giám vênh váo hống hách, không nhìn mọi người, chạy thẳng tới hướng Dạ Mặc Hiên đi, mặt nịnh hót nụ cười lấy lòng, hành lễ xong mới cung kính nói hoàng thượng cho mời.
“Đã biết, đi thôi.” Khoé miệng Dạ Mặc Hiên lqd lộ ra tia cười lành lạnh không dễ dàng phát hiện, xem ra, người nam nhân kia cần vật đó thời gian càng lúc càng ngắn rồi, số lần càng ngày càng nhiều. Bất quá đây chẳng phải là kỳ vọng của chính mình sao?
Hoàng cung lạnh lẽo, khuôn mặt dối tra của người chung quanh tươi cười, Dạ Mặc Hiên đi ở trong hoàng cung, trên mặt không lộ chút biểu tình nhưng trong lòng lại là một hồi chán ghét. Rất nhớ, rất nhớ nụ cười ấm áp của người kia, nhớ giọng nói quan tâm săn sóc của nàng. Nhớ nhung điên cuồng nàng hết thảy! Nhất định sẽ được gặp lạ nàng, chờ đến khi gặp lại, mình sẽ trở thành chỗ dựa để cho nàng dựa vào. Hiện tại, vì đến ngày đó, mình chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ thêm nữa. Mạnh đến mức có thể giẫm tất cả mọi người dưới chân, mạnh đến mức có thể coi thường cả trời cao!
Lúc mình biết nàng không phải là chị của mình, tim của mình mừng như điên. Thì ra, thì ra là trong lòng bản thân mình không có vấn đề! Thì ra cảm giác của mình với nàng không phải sai lầm. Rốt cuộc mình có thể nhìn thẳng tình cảm của mình, nhìn thẳng tim của mình rồi.
Nhưng khi gặp được nàng thì chuyện của cha mẹ sẽ giao phó cho nàng như thế nào?
Dạ Mặc Hiên tâm sự nặng nề đi lại trong hoàng cung lạnh lẽo vô tình, từng bước sửng sốt.
“Thái tử đâu? Tại sao không tìm thái tử đến đây cho trẫm?!”
Ngay đêm đó khi Mặc Hiên đến gần tẩm cung của hoàng thượng thì trên hành lang liền nghe được tiếng kêu cuồng loạn của hoàng thượng cùng âm thanh của rất nhiều thứ rơi bể.
“Phụ hoàng, hài nhi tới.” Dạ Mặc Hiên bước vào tẩm cung, nhìn bừa bãi đầy đất cùng cung nữ thái giám đang hốt hoảng, Dạ Mặc Hiên khẽ cau mày. Xem ra, thuốc đó phát tác còn mãnh liệt hơn so với tưởng tượng của mình.
“Ngươi…ngươi mau tới đây, nhanh một chút.” Hoàng thượng ở trên giường vừa nhìn thấy Dạ Mặc Hiên tới cửa liền kích động, tay chỉ Dạ Mặc Hiên không để ý uy nghiêm kêu to.
“Phụ hoàng, hài nhi tới đây. Hài nhi mang tới cho phụ hoàng thứ mà ngài muốn.” Dạ Mặc Hiên cười, nụ cười ma mỵ tàn nhẫn, trong con ngươi thâm trầm chỉ có lãnh khốc. Phụ hoàng, khiến cho người ta nôn mửa gọi như vậy! Nhưng hiện tại phải gọi, chỉ là, rất nhanh sẽ không cần!
Phủ Nhân vương nước Thương Châu.
Ở trong sân Thanh Liên cư Sở Thanh Linh sửa sang lại dược liệu quản gia đưa tới, thẩm tra đối chiếu từng thứ một.
“Có bỏ sót cái gì đó không?” Đột nhiên, thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần đột ngột xuất hiện bên tai Sở Thanh Linh.
Thân thể Sở Thanh Linh run lên, im lặng xoay người nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng mình. Cái người đáng chết này, chẳng lẽ không biết như vậy sẽ hù được người?
“Vương gia có chuyện gì sao?” Trong giọng nói của Sở Thanh Linh có bất mãn.
“Ngày mia, đi tiệc rượu cùng ta. Ngươi, đổi nữ trang lqd được không?” Lúc này Hoàng Phủ Khinh Trần mới nói ra mục đích của mình, sau đó nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thanh Linh, mong đợi câu trả lời của nàng.
/83
|