Trong Thượng Thư phòng hoàng cung Thành Hạ quốc.
Dạ Mặc Hiên đứng ở trước bàn đọc sách, nhìn hộp gấm xinh đẹp trên bàn, trong mắt đều là sự do dự mâu thuẫn và khổ sở. Trong hộp là Khôi Lỗi hoàn dùng máu của mình làm thuốc dẫn luyện chế. Không muốn dùng với Thanh Linh! Yêu nàng, muốn nàng, muốn hoàn toàn phải có nàng. Nhưng lại không muốn một con rối gỗ không có suy nghĩ hoàn toàn nghe lệnh của mình!
"Bẩm báo hoàng thượng, Mai quý phi cầu kiến."Thái giám thận trọng khom người bẩm báo .
"Không gặp." Dạ Mặc Hiên không nhịn được phất tay, đầu cũng không ngẩn lên.
"Hoàng thượng không muốn gặp nô tì như vậy sao?" Nhưng một giây sau, cửa đã vang lên giọng nói của Mai quý phi.
Dạ Mặc Hiên ngẩng đầu khẽ cau mày, nhìn nữ tử xinh đẹp nữ tử bước từ cửa vào thì sắc mặt lạnh xuống: "Ngươi có chuyện gì?"
"Thần thiếp không có việc gì thì không thể tới thăm hoàng thượng, quan tâm tới long thể của hoàng thượng sao?" Mai quý phi không để sắc mặt của Dạ Mặc Hiên ở trong lòng, mà chỉ cười tủm tỉm đi lên phía trước. Cung nữ đi theo phía sau bưng một cái khay, trong khay là một chén canh.
"Lui xuống đi." Mai quý phi xoay người nhận lấy khay trong tay cung nữ rồi nhỏ giọng phân phó, sau đó lạnh lùng nói với thái giám bên cạnh Dạ Mặc Hiên: "Ngươi cũng lui xuống đi."
Thái giám không nói gì, chỉ khổ sở nhìn Dạ Mặc Hiên. Dạ Mặc Hiên khẽ gật đầu, lúc này thái giám mới khom người lui ra ngoài. Trong thư phòng to như vậy chỉ còn lại hai người Dạ Mặc Hiên và Mai quý phi.
"Có chuyện gì mau nói đi." Dạ Mặc Hiên quay mặt qua một bên rồi nhàn nhạt nói.
Tay đang bưng khay của Mai quý phi khẽ run, trong mắt đều là giãy giụa và mâu thuẫn, nhưng mà trên mặt lại mỉm cười, lời đến khóe miệng cũng chỉ lạnh nhạt nói: "Thần thiếp sợ hoàng thượng vất vả vì chính sự, cho nên mang canh đến thăm hoàng thượng."
"Đặt ở đây, ngươi về đi." Dạ Mặc Hiên không hề dao động, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.
Tay của Mai quý phi cầm khay chặt hơn, trong mắt lóe lên sự đau đớn, tiếp theo là kiên định.
"Hoàng thượng, lâu rồi ngài chưa nếm thử tay nghề của thần thiếp, hôm nay có thể nếm một chút không?" Trong giọng nói của Mai quý phi mang theo sự van xin.
Dạ Mặc Hiên nghe giọng nói này thì hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Mai quý phi trước mắt. Đây vẫn là nữ tử kiêu ngạo đó sao? Trên mặt người trước mắt là sự cô đơn yếu ớt, trong mắt là sự van xin. Dạ Mặc Hiên cau mày, nhìn canh trong tay Mai quý phi, suy nghĩ trở lại trước kia. Từ lúc nào, buổi tối nào nữ tử trước mắt này cũng len lén hầm canh đưa tới cho mình, sau đó hai người ngồi xổm ở bên cửa sổ lặng lẽ trò chuyện. Kí ức phủi đầy bụi đã lâu được mở ra, Dạ Mặc Hiên nhìn nữ tử trước mắt hơi tiều tuỵ thì chợt không nhịn được. Trước kia nàng xinh đẹp kiêu ngạo đến nhường nào, bây giờ nàng lại bị hoàng cung ngột ngạt này vây khốn vĩnh viễn.
"Đưa trẫm đi." Trong lòng Dạ Mặc Hiên khẽ than thở, đưa tay nhận lấy canh trong tay Mai quý phi, mở nắp ra, một mùi thơm xông vào mũi.
Mai quý phi không chớp mắt nhìn Dạ Mặc Hiên.
"Vẫn thơm giống như trước như vậy." Trên mặt Dạ Mặc Hiên hơi lộ ra tươi cười, cầm cái muỗng lên định uống một hớp hết sạch.
"Mặc Hiên!" " Trong nháy mắt Dạ Mặc Hiên kề cái muỗng trong tay sát miệng, rốt cuộc Mai quý phi nghẹn ngào hét to lên.
"Sao vậy?" Dạ Mặc Hiên dừng tay lại, khó hiểu nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Mai quý phi.
"Ngươi sẽ lập nàng ta làm hậu sao? Ta chỉ muốn hỏi, ngươi thật sự rất thích nàng ấy sao? Không có bất kỳ người nào có thể thay thế nàng ấy sao?" Mai quý phi cắn môi chuyển đề tài, đúng là vẫn không có cách nào trơ mắt nhìn Dạ Mặc Hiên uống chén canh này, chén canh vong tình này!
"Không có ai có thể thay thế được." Đột nhiên ánh mắt của Dạ Mặc Hiên trở nên lạnh lẽo, giọng nói lành lạnh đáp trả.
"Dù là ta, cũng không thể sao?" Mai quý phi cắn môi khó khăn nói ra lời.
"Cho dù ngươi cũng không thể! Không người nào có thể thay thế nàng!" Dạ Mặc Hiên nhẫn tâm đáp trả như đinh đóng cột.
Cơ thể của Mai quý phi lảo đảo một cái đứng không vững, vịn ở trên bàn sách. Rõ ràng trong lòng đã biết, nhưng từ chính miệng Mặc Hiên nói ra lại đau lòng như vậy. Trái tim như bị xé rách, thật là đau. Đau đớn đến nổi không thể hít thở.
"Được, ngươi có thể lui xuống, trẫm còn phải phê một số tấu chương." Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn Mai quý phi đang mất hồn, tiếp đó cầm cái muỗng lên uống qua loa hai ngụm, "Trầm cũng đã uống canh rồi, ngươi lui xuống đi."
Mai quý phi kinh ngạc nhìn Dạ Mặc Hiên để cái muỗng xuống, trong nháy mắt thái độ phức tạp, giống như khóc vừa giống như cười.
"Lui xuống đi." Dạ Mặc Hiên cau mày không nhịn được, ngẩng đầu mở miệng nói: "Người đâu, đưa Mai quý phi hồi cung."
Sau khi cung nữ đi vào đỡ Mai quý phi đang mất hồn lui xuống, còn Dạ Mặc Hiên nhìn bóng lưng Mai quý phi biến mất ở cửa thì hơi nhíu mày, ngồi xuống.
Mai quý phi lảo đảo đi dọc theo con đường, hoàn toàn thất hồn lạc phách.
"Cút ngay!" Chợt Mai quý phi đẩy cung nữ đỡ nàng ra, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía trước như nổi điên.
"Nương nương ~ "Cung nữ sau lưng vội vàng đuổi theo.
"Ai dám đuổi theo, Bổn cung muốn mạng chó của kẻ đó!" Trong giọng nói của Mai quý phi tràn đầy sự dữ tợn và điên cuồng, khiến các cung nữ sau lưng ngừng lại bước chân.
Mai quý phi cứ lảo đảo chạy tới Ngự Hoa Viên, rốt cuộc ngừng lại ở trong đình. Vô lực tựa vào trên cây cột, nhìn bầu trời âm u chợt cười lên ha hả, nước mắt khổ sở không ngừng chảy xuống từ khoé mắt.
"Dạ Mặc Hiên ơi Dạ Mặc Hiên, đáng đời ngươi."Mai quý phi vẫn cười, cười điên cuồng, liều mạng đánh vào cây cột, đánh đến tay sưng đỏ dính đầy máu cũng không ngừng lại.
"Dạ Mặc Hiên, cái tên ngu xuẩn này, cái tên ngốc này ~——" Mai quý phi vừa khóc vừa cười, từ từ ngồi xuống. Trong chén canh đó có thuốc vong tình! Người uống nó sẽ hoàn toàn quên đi tình cảm, bao gồm tình thân tình bạn và tình yêu, trở thành một người lạnh lùng không hiểu được tình yêu. Vào phút cuối bản thân đã do dự, không nghĩ tới, ngay cả cơ hội cuối cùng để ngăn cản cũng không có. Ảo tưởng một ngày nào đó Mặc Hiên sẽ nở nụ cười với mình, còn có thể dịu dàng thì thầm bên tai mình. Ít nhất còn có hi vọng. Nhưng mà, cuối cùng thái độ của Mặc Hiên đã làm cho mình hiểu ra, tình yêu của hắn vĩnh viễn không dành cho mình! Thái độ đối với mình cũng giống như lúc uống chén canh kia! Trong lòng của hắn chỉ có nữ nhân kia, mà mình không hề có chút xíu vị trí nào!
Dạ Mặc Hiên! Dạ Mặc Hiên!" Trong lòng Mai quý phi liều mạng gọi thầm tên Dạ Mặc Hiên, trên gương mặt đầy khổ sở. Dạ Mặc Hiên, ngươi có từng nghĩ tới, ngươi tàn nhẫn với người khác, tàn nhẫn đối với mình, có một ngày sẽ bị người thương yêu ngươi nhất đối xử tàn nhẫn đây? Ha ha, đáng đời! Là ngươi tự mình bóp chết tất cả, là ngươi tự tay mai táng tình yêu của chính mình.
Mai quý phi từ từ đứng lên, sắc mặt đã không còn rõ ràng như lúc nãy, trên mặt hung dữ sắc bén. Tiếp đó, kịch hay mới bắt đầu, ngược lại mình muốn xem thử, rốt cuộc Dạ Mặc Hiên sẽ hành hạ nữ nhân mình thích nhất như thế nào, lãnh khốc như thế nào. Mai quý phi lẩm nhẩm ở trong lòng: Dạ Mặc Hiên, đừng có trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi! Tất cả đều là tự mình ngươi tạo thành! Thật muốn xem thử sau khi ngươi tự tay hành hạ nữ nhân mà ngươi yêu nhất, sau này có một ngày tỉnh lại ngươi sẽ đau lòng đến thế nào!"
Vào lúc này, trong thư phòng Dạ Mặc Hiên chợt cảm thấy đầu choáng váng, cứ té xỉu ở trên bàn sách như vậy.
"Hoàng thượng? ! Hoàng thượng?" Thái giám vừa thấy Dạ Mặc Hiên hôn mê bất tỉnh, lập tức hoang mang sợ hãi kêu to lên, "Người đâu, hoàng thượng té xỉu, mau truyền ngự y!"
Kế tiếp trong hoàng cung đầy hoảng loạn, đương nhiên cũng có người đi báo cho Sở Thanh Linh. Dù sao hiện tại Sở Thanh Linh là người hoàng thượng coi trọng nhất.
Khi Sở Thanh Linh nghe nói thì lo lắng chạy tới tẩm cung của Dạ Mặc Hiên, trong tẩm cung đã loạn lên hết. Mà Mai quý phi chỉ lạnh lùng ngồi ở bên giường, nhìn thấy Sở Thanh Linh đi vào thì sắc mặt có chút kì lạ, tiếp đó đáy mắt hiện lên nụ cười thản nhiên.
"Ngồi đi, ngươi là đại phu, ngươi tới chẩn bệnh cho hoàng thượng đi." Mai quý phi dịu dàng cười nói với Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh gật đầu một cái, bước nhanh đi tới, thấy Dạ Mặc Hiên trên giường không còn chút máu.
"Có chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên hắn lại hôn mê?" Sở Thanh Linh cau mày hỏi thái giám đi theo bên cạnh Dạ Mặc Hiên.
"Bẩm báo nương nương, nô tài cũng không biết. Đột nhiên Hoàng thượng hôn mê." Trên trán thái giám đều là mồ hôi lạnh, run rẩy đáp trả.
Sở Thanh Linh cau mày không tiếp tục hỏi nhiều, mà đưa tay bắt mạch cho Dạ Mặc Hiên. Không có gì khác thường, Sở Thanh Linh nghi ngờ nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Dạ Mặc Hiên. Mạch tượng không có gì khác thường, nhưng sắc mặt của Mặc Hiên tái nhợt như thế, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Mai quý phi nhìn Sở Thanh Linh đang khó hiểu, trong mắt lóe lên sự châm chọc. Thuốc vong tình, trên thế gian này không có người nào có thể chẩn đoán ra ! Bao gồm Y Tiên nổi tiếng trên thế gian! Mà người đưa thuốc này cho mình còn không biết thuốc giải là cái gì, sao nữ tử trước mắt có thể chẩn ra được, sao có thể tìm được thuốc giải?
Sở Thanh Linh nghi ngờ cắn môi, vươn tay sờ trán của Dạ Mặc Hiên. Lúc tay Sở Thanh Linh sắp tiếp xúc với cái trán của Dạ Mặc Hiên thì Dạ Mặc Hiên chợt mở mắt ra. Sở Thanh Linh giật mình, thu tay về.
"Mặc Hiên, ngươi không sao chứ?" Sở Thanh Linh lo lắng nhìn Dạ Mặc Hiên đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy Mặc Hiên có điều là lạ, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc kì lạ ở đâu.
"Không có gì." Giọng nói của Dạ Mặc Hiên lạnh lùng, trống rỗng. Từ từ đứng dậy nhìn thấy Mai quý phi ngồi ở mép giường và Sở Thanh Linh thì lạnh nhạt nói: "Trẫm không có việc gì, các ngươi tới đây làm gì?"
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Sở Thanh Linh nhìn sắc mặt còn hơi tái nhợt của Dạ Mặc Hiên thì không yên tâm.
"Trẫm nói không có việc gì, đừng để cho trẫm lặp lại lời của mình lần thứ hai." Dạ Mặc Hiên cau mày không kiên nhẫn nói, " trẫm muốn nghỉ ngơi một lát, các ngươi lui xuống trước."
"Được." Sở Thanh Linh không hiểu thái độ của Dạ Mặc Hiên, nhưng không có hỏi nữa, chỉ từ từ đứng dậy lui ra ngoài.
Mai quý phi cũng đứng lên đi qua hành lễ rồi lui ra ngoài, có điều đáy mắt chợt loé lên sự tàn khốc, làm cho người ta nhìn không rõ lắm.
Gió tanh mưa máu, chỉ mới bắt đầu. Chúng ta từ từ hưởng thụ thôi. Trong lòng Mai quý phi cười điên cuồng, muốn xuống địa ngục cũng muốn kéo theo Mặc Hiên đi cùng!
Dạ Mặc Hiên đứng ở trước bàn đọc sách, nhìn hộp gấm xinh đẹp trên bàn, trong mắt đều là sự do dự mâu thuẫn và khổ sở. Trong hộp là Khôi Lỗi hoàn dùng máu của mình làm thuốc dẫn luyện chế. Không muốn dùng với Thanh Linh! Yêu nàng, muốn nàng, muốn hoàn toàn phải có nàng. Nhưng lại không muốn một con rối gỗ không có suy nghĩ hoàn toàn nghe lệnh của mình!
"Bẩm báo hoàng thượng, Mai quý phi cầu kiến."Thái giám thận trọng khom người bẩm báo .
"Không gặp." Dạ Mặc Hiên không nhịn được phất tay, đầu cũng không ngẩn lên.
"Hoàng thượng không muốn gặp nô tì như vậy sao?" Nhưng một giây sau, cửa đã vang lên giọng nói của Mai quý phi.
Dạ Mặc Hiên ngẩng đầu khẽ cau mày, nhìn nữ tử xinh đẹp nữ tử bước từ cửa vào thì sắc mặt lạnh xuống: "Ngươi có chuyện gì?"
"Thần thiếp không có việc gì thì không thể tới thăm hoàng thượng, quan tâm tới long thể của hoàng thượng sao?" Mai quý phi không để sắc mặt của Dạ Mặc Hiên ở trong lòng, mà chỉ cười tủm tỉm đi lên phía trước. Cung nữ đi theo phía sau bưng một cái khay, trong khay là một chén canh.
"Lui xuống đi." Mai quý phi xoay người nhận lấy khay trong tay cung nữ rồi nhỏ giọng phân phó, sau đó lạnh lùng nói với thái giám bên cạnh Dạ Mặc Hiên: "Ngươi cũng lui xuống đi."
Thái giám không nói gì, chỉ khổ sở nhìn Dạ Mặc Hiên. Dạ Mặc Hiên khẽ gật đầu, lúc này thái giám mới khom người lui ra ngoài. Trong thư phòng to như vậy chỉ còn lại hai người Dạ Mặc Hiên và Mai quý phi.
"Có chuyện gì mau nói đi." Dạ Mặc Hiên quay mặt qua một bên rồi nhàn nhạt nói.
Tay đang bưng khay của Mai quý phi khẽ run, trong mắt đều là giãy giụa và mâu thuẫn, nhưng mà trên mặt lại mỉm cười, lời đến khóe miệng cũng chỉ lạnh nhạt nói: "Thần thiếp sợ hoàng thượng vất vả vì chính sự, cho nên mang canh đến thăm hoàng thượng."
"Đặt ở đây, ngươi về đi." Dạ Mặc Hiên không hề dao động, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.
Tay của Mai quý phi cầm khay chặt hơn, trong mắt lóe lên sự đau đớn, tiếp theo là kiên định.
"Hoàng thượng, lâu rồi ngài chưa nếm thử tay nghề của thần thiếp, hôm nay có thể nếm một chút không?" Trong giọng nói của Mai quý phi mang theo sự van xin.
Dạ Mặc Hiên nghe giọng nói này thì hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Mai quý phi trước mắt. Đây vẫn là nữ tử kiêu ngạo đó sao? Trên mặt người trước mắt là sự cô đơn yếu ớt, trong mắt là sự van xin. Dạ Mặc Hiên cau mày, nhìn canh trong tay Mai quý phi, suy nghĩ trở lại trước kia. Từ lúc nào, buổi tối nào nữ tử trước mắt này cũng len lén hầm canh đưa tới cho mình, sau đó hai người ngồi xổm ở bên cửa sổ lặng lẽ trò chuyện. Kí ức phủi đầy bụi đã lâu được mở ra, Dạ Mặc Hiên nhìn nữ tử trước mắt hơi tiều tuỵ thì chợt không nhịn được. Trước kia nàng xinh đẹp kiêu ngạo đến nhường nào, bây giờ nàng lại bị hoàng cung ngột ngạt này vây khốn vĩnh viễn.
"Đưa trẫm đi." Trong lòng Dạ Mặc Hiên khẽ than thở, đưa tay nhận lấy canh trong tay Mai quý phi, mở nắp ra, một mùi thơm xông vào mũi.
Mai quý phi không chớp mắt nhìn Dạ Mặc Hiên.
"Vẫn thơm giống như trước như vậy." Trên mặt Dạ Mặc Hiên hơi lộ ra tươi cười, cầm cái muỗng lên định uống một hớp hết sạch.
"Mặc Hiên!" " Trong nháy mắt Dạ Mặc Hiên kề cái muỗng trong tay sát miệng, rốt cuộc Mai quý phi nghẹn ngào hét to lên.
"Sao vậy?" Dạ Mặc Hiên dừng tay lại, khó hiểu nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Mai quý phi.
"Ngươi sẽ lập nàng ta làm hậu sao? Ta chỉ muốn hỏi, ngươi thật sự rất thích nàng ấy sao? Không có bất kỳ người nào có thể thay thế nàng ấy sao?" Mai quý phi cắn môi chuyển đề tài, đúng là vẫn không có cách nào trơ mắt nhìn Dạ Mặc Hiên uống chén canh này, chén canh vong tình này!
"Không có ai có thể thay thế được." Đột nhiên ánh mắt của Dạ Mặc Hiên trở nên lạnh lẽo, giọng nói lành lạnh đáp trả.
"Dù là ta, cũng không thể sao?" Mai quý phi cắn môi khó khăn nói ra lời.
"Cho dù ngươi cũng không thể! Không người nào có thể thay thế nàng!" Dạ Mặc Hiên nhẫn tâm đáp trả như đinh đóng cột.
Cơ thể của Mai quý phi lảo đảo một cái đứng không vững, vịn ở trên bàn sách. Rõ ràng trong lòng đã biết, nhưng từ chính miệng Mặc Hiên nói ra lại đau lòng như vậy. Trái tim như bị xé rách, thật là đau. Đau đớn đến nổi không thể hít thở.
"Được, ngươi có thể lui xuống, trẫm còn phải phê một số tấu chương." Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn Mai quý phi đang mất hồn, tiếp đó cầm cái muỗng lên uống qua loa hai ngụm, "Trầm cũng đã uống canh rồi, ngươi lui xuống đi."
Mai quý phi kinh ngạc nhìn Dạ Mặc Hiên để cái muỗng xuống, trong nháy mắt thái độ phức tạp, giống như khóc vừa giống như cười.
"Lui xuống đi." Dạ Mặc Hiên cau mày không nhịn được, ngẩng đầu mở miệng nói: "Người đâu, đưa Mai quý phi hồi cung."
Sau khi cung nữ đi vào đỡ Mai quý phi đang mất hồn lui xuống, còn Dạ Mặc Hiên nhìn bóng lưng Mai quý phi biến mất ở cửa thì hơi nhíu mày, ngồi xuống.
Mai quý phi lảo đảo đi dọc theo con đường, hoàn toàn thất hồn lạc phách.
"Cút ngay!" Chợt Mai quý phi đẩy cung nữ đỡ nàng ra, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía trước như nổi điên.
"Nương nương ~ "Cung nữ sau lưng vội vàng đuổi theo.
"Ai dám đuổi theo, Bổn cung muốn mạng chó của kẻ đó!" Trong giọng nói của Mai quý phi tràn đầy sự dữ tợn và điên cuồng, khiến các cung nữ sau lưng ngừng lại bước chân.
Mai quý phi cứ lảo đảo chạy tới Ngự Hoa Viên, rốt cuộc ngừng lại ở trong đình. Vô lực tựa vào trên cây cột, nhìn bầu trời âm u chợt cười lên ha hả, nước mắt khổ sở không ngừng chảy xuống từ khoé mắt.
"Dạ Mặc Hiên ơi Dạ Mặc Hiên, đáng đời ngươi."Mai quý phi vẫn cười, cười điên cuồng, liều mạng đánh vào cây cột, đánh đến tay sưng đỏ dính đầy máu cũng không ngừng lại.
"Dạ Mặc Hiên, cái tên ngu xuẩn này, cái tên ngốc này ~——" Mai quý phi vừa khóc vừa cười, từ từ ngồi xuống. Trong chén canh đó có thuốc vong tình! Người uống nó sẽ hoàn toàn quên đi tình cảm, bao gồm tình thân tình bạn và tình yêu, trở thành một người lạnh lùng không hiểu được tình yêu. Vào phút cuối bản thân đã do dự, không nghĩ tới, ngay cả cơ hội cuối cùng để ngăn cản cũng không có. Ảo tưởng một ngày nào đó Mặc Hiên sẽ nở nụ cười với mình, còn có thể dịu dàng thì thầm bên tai mình. Ít nhất còn có hi vọng. Nhưng mà, cuối cùng thái độ của Mặc Hiên đã làm cho mình hiểu ra, tình yêu của hắn vĩnh viễn không dành cho mình! Thái độ đối với mình cũng giống như lúc uống chén canh kia! Trong lòng của hắn chỉ có nữ nhân kia, mà mình không hề có chút xíu vị trí nào!
Dạ Mặc Hiên! Dạ Mặc Hiên!" Trong lòng Mai quý phi liều mạng gọi thầm tên Dạ Mặc Hiên, trên gương mặt đầy khổ sở. Dạ Mặc Hiên, ngươi có từng nghĩ tới, ngươi tàn nhẫn với người khác, tàn nhẫn đối với mình, có một ngày sẽ bị người thương yêu ngươi nhất đối xử tàn nhẫn đây? Ha ha, đáng đời! Là ngươi tự mình bóp chết tất cả, là ngươi tự tay mai táng tình yêu của chính mình.
Mai quý phi từ từ đứng lên, sắc mặt đã không còn rõ ràng như lúc nãy, trên mặt hung dữ sắc bén. Tiếp đó, kịch hay mới bắt đầu, ngược lại mình muốn xem thử, rốt cuộc Dạ Mặc Hiên sẽ hành hạ nữ nhân mình thích nhất như thế nào, lãnh khốc như thế nào. Mai quý phi lẩm nhẩm ở trong lòng: Dạ Mặc Hiên, đừng có trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi! Tất cả đều là tự mình ngươi tạo thành! Thật muốn xem thử sau khi ngươi tự tay hành hạ nữ nhân mà ngươi yêu nhất, sau này có một ngày tỉnh lại ngươi sẽ đau lòng đến thế nào!"
Vào lúc này, trong thư phòng Dạ Mặc Hiên chợt cảm thấy đầu choáng váng, cứ té xỉu ở trên bàn sách như vậy.
"Hoàng thượng? ! Hoàng thượng?" Thái giám vừa thấy Dạ Mặc Hiên hôn mê bất tỉnh, lập tức hoang mang sợ hãi kêu to lên, "Người đâu, hoàng thượng té xỉu, mau truyền ngự y!"
Kế tiếp trong hoàng cung đầy hoảng loạn, đương nhiên cũng có người đi báo cho Sở Thanh Linh. Dù sao hiện tại Sở Thanh Linh là người hoàng thượng coi trọng nhất.
Khi Sở Thanh Linh nghe nói thì lo lắng chạy tới tẩm cung của Dạ Mặc Hiên, trong tẩm cung đã loạn lên hết. Mà Mai quý phi chỉ lạnh lùng ngồi ở bên giường, nhìn thấy Sở Thanh Linh đi vào thì sắc mặt có chút kì lạ, tiếp đó đáy mắt hiện lên nụ cười thản nhiên.
"Ngồi đi, ngươi là đại phu, ngươi tới chẩn bệnh cho hoàng thượng đi." Mai quý phi dịu dàng cười nói với Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh gật đầu một cái, bước nhanh đi tới, thấy Dạ Mặc Hiên trên giường không còn chút máu.
"Có chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên hắn lại hôn mê?" Sở Thanh Linh cau mày hỏi thái giám đi theo bên cạnh Dạ Mặc Hiên.
"Bẩm báo nương nương, nô tài cũng không biết. Đột nhiên Hoàng thượng hôn mê." Trên trán thái giám đều là mồ hôi lạnh, run rẩy đáp trả.
Sở Thanh Linh cau mày không tiếp tục hỏi nhiều, mà đưa tay bắt mạch cho Dạ Mặc Hiên. Không có gì khác thường, Sở Thanh Linh nghi ngờ nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Dạ Mặc Hiên. Mạch tượng không có gì khác thường, nhưng sắc mặt của Mặc Hiên tái nhợt như thế, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Mai quý phi nhìn Sở Thanh Linh đang khó hiểu, trong mắt lóe lên sự châm chọc. Thuốc vong tình, trên thế gian này không có người nào có thể chẩn đoán ra ! Bao gồm Y Tiên nổi tiếng trên thế gian! Mà người đưa thuốc này cho mình còn không biết thuốc giải là cái gì, sao nữ tử trước mắt có thể chẩn ra được, sao có thể tìm được thuốc giải?
Sở Thanh Linh nghi ngờ cắn môi, vươn tay sờ trán của Dạ Mặc Hiên. Lúc tay Sở Thanh Linh sắp tiếp xúc với cái trán của Dạ Mặc Hiên thì Dạ Mặc Hiên chợt mở mắt ra. Sở Thanh Linh giật mình, thu tay về.
"Mặc Hiên, ngươi không sao chứ?" Sở Thanh Linh lo lắng nhìn Dạ Mặc Hiên đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy Mặc Hiên có điều là lạ, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc kì lạ ở đâu.
"Không có gì." Giọng nói của Dạ Mặc Hiên lạnh lùng, trống rỗng. Từ từ đứng dậy nhìn thấy Mai quý phi ngồi ở mép giường và Sở Thanh Linh thì lạnh nhạt nói: "Trẫm không có việc gì, các ngươi tới đây làm gì?"
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Sở Thanh Linh nhìn sắc mặt còn hơi tái nhợt của Dạ Mặc Hiên thì không yên tâm.
"Trẫm nói không có việc gì, đừng để cho trẫm lặp lại lời của mình lần thứ hai." Dạ Mặc Hiên cau mày không kiên nhẫn nói, " trẫm muốn nghỉ ngơi một lát, các ngươi lui xuống trước."
"Được." Sở Thanh Linh không hiểu thái độ của Dạ Mặc Hiên, nhưng không có hỏi nữa, chỉ từ từ đứng dậy lui ra ngoài.
Mai quý phi cũng đứng lên đi qua hành lễ rồi lui ra ngoài, có điều đáy mắt chợt loé lên sự tàn khốc, làm cho người ta nhìn không rõ lắm.
Gió tanh mưa máu, chỉ mới bắt đầu. Chúng ta từ từ hưởng thụ thôi. Trong lòng Mai quý phi cười điên cuồng, muốn xuống địa ngục cũng muốn kéo theo Mặc Hiên đi cùng!
/83
|