Mấy ngày này, Lam Anh tranh thủ lúc không người, đem những chuyện lúc mình chưa xuyên vào truyện kể lại toàn bộ, nhưng cô tuyệt đối không nói nửa lời về chuyện khi ở Thiên Việt, cũng chính vì vậy Ngạn Nghê vô cùng bất mãn, cuối cùng đối với thái độ chết cũng không mở miệng của Lam Anh, Ngạn Nghê đầu hàng, cô thầm nghĩ, nếu ông trời đã cho cô cơ hội sống đúng với bản chất của chính mình thì tội gì cô phải tìm hiểu chuyện quá khứ, cô ta không nói cũng chả sao, cô hiện tại chỉ cần biết chuyện hiện tại và tương lai là được.
“Ma nữ, cô thật sự… thật sự vĩnh viễn sẽ không đòi lại thân xác này chứ.”
Nhìn biểu tình như đứa trẻ sợ bị cướp kẹo của Ngạn Nghê, Lam Anh có chút buồn cười, sau đó lại trầm mặc, nếu có thể trở lại làm Ngạn Nghê, liệu cô có chọn trở lại không?
“Này, cô…cô không phải sẽ thật sự đòi lại chứ?” Thấy con ma nào đó im lặng rơi vào trầm tư thì Ngạn Nghê có chút lo sợ.
Một lại sau, mới nghe Lam Anh cất giọng mệt mỏi:
“Sẽ không, nếu cô thật lòng đối tốt với người thân của tôi!” Tôi còn mang ơn cô nữa đấy, trong lòng Lam Anh âm thầm thêm câu này.
“Có phải cô thấy tôi rất ích kỷ không?” Ngạn Nghê cúi gầm mặt, nhỏ giọng thì thầm.
Lam Anh nghe thấy liền bật cười, định đưa tay gõ vào đầu Ngạn Nghê nhưng tay lại xuyên qua vần trán cô ấy, cô thở dài, thu tay về. Nghĩ đến chuyện gì đó, cô cười rộ lên:
“Vị bác sĩ trẻ kia hôm nay thăm bệnh cô trễ thế?”
Ngạn Nghê ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng bệnh:
“Đâu có, còn hơn phút nữa mới đến giờ mà.”
“Cô đếm từng phút thế à?” Lam Anh nhướng mày hỏi, trong mắt tràn đầy ý trêu ghẹo.
“Cô.. cô đùa tôi, cô.. đáng ghét!” Ngạn Nghê cúi đầu, chỉ thấy hai vành tai trắng nõn giờ đã đỏ hồng lên.
“Anh ta tên gì nhỉ, Trư cái gì Ngựa ấy nhỡ?” Lam Anh lại nhướng mày ra vẻ không nhớ rõ.
“Chu Ngưỡng” Ngạn Nghê nhăn mặt, đem hai chữ Chu Ngưỡng nói cao đến tận quãng tám.
Ma nữ nào đó cười đến vui vẻ:
“Mới hơn một tuần mà cô đã…” Lam Anh còn chưa nói hết câu, nghe tiếng động ở cửa liền không nói nữa chỉ híp mắt nhìn người trên giường đang vuốt vuốt lại tóc, liền lắc đầu tặc lưỡi:
“Chậc chậc, anh ta đến là để thăm khám bệnh chứ không phải đến thị tẩm đâu, thật ngốc.”
Ngạn Nghê bĩu môi nằm xuống đưa mắt nhìn cửa phòng đang mở ra.
Lam Anh nhìn biểu cảm của người trên giường, liền ngửa mặt lên trời thầm than: Tôi viết cô thành nam diễn viên Hoa Thần, là lỗi của tôi! Tự nhiên thấy lần trước bị ai đó bảo cô là một tác giả tồi, thật không sai!
Bác sĩ Chu Ngưỡng vừa cùng y tá đi đến cửa phòng bệnh, liền nghe thấy người trong phòng đột nhiên gọi tên mình, có chút không hiểu, nhưng vẫn mặt không đổi sắc đẩy cửa đi vào.
“Chào...bác sĩ” Ngạn Nghê mỉm cười, nhẹ giọng chào hỏi, nhưng Lam Anh để ý thấy tay cô ấy túm chặt chăn lại, rất căng thẳng sao? Con nhóc này làm cho cô mất hết mặt mũi rồi.
Để cho y tá ở một bên bận rộn làm kiểm tra, Chu Ngưỡng đứng thẳng tắp, hai mắt chăm chú nhìn người trên giường, tay cho vào túi áo blouse trắng, thái độ chuyên nghiệp, đáp lời:
“Chào cô. Hôm nay cô thấy trong người thế nào?”
“Tốt, tốt lắm.” Ngạn Nghê máy móc trả lời.
Lam Anh ôm trán:
“Xong rồi, anh ta sẽ nhanh chóng cho cô xuất viện.”
“Vậy tốt.” Chu Ngưỡng cũng không nói nhiều, xoay người mang theo y tá nhanh chóng rời khỏi phòng. Chẳng ai để ý, lúc ra khỏi phòng, khoé miệng anh bất giác cong lên.
Bên trong phòng Ngạn Nghê ngồi dậy, xụ mặt, có chút tủi thân nói:
“Tôi… tôi cứ đối mặt với anh ấy là lại cảm thấy… cảm thấy vô cùng luống cuống, tôi thấy mình không có quyền yêu một người.”
“Luống cuống thì chị đây có thể hiểu, nhưng tại sao cô lại nghĩ là cô không có quyền yêu?” Lam Anh cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Tôi là gay!” Giọng người trên giường có chút nghèn nghẹn, nói xong thì thật sự bật khóc.
“Gay thì sao? Gay cũng là con người sao? Mà đã là con người thì ai chả có quyền có tình cảm chứ! Cô thật ấu trĩ. Hơn nữa, hiện tại cô là Ngạn Nghê, là một cô gái… ừ xem như là không được gọi là rất xinh đẹp đi, nhưng cũng được xếp vào hàng ngũ sắp xinh đẹp nha.” Lam Anh nhìn người trên giường vẫn đang vùi mặt vào gối khóc đến thương tâm thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngạn Nghê nghe vậy liền ngẩng ra, sau đó phì cười.
“Vừa khóc vừa cười, cẩn thận Chu Ngưỡng ném cô vào viện tâm thần ấy.” Lam Anh nhìn thấy vẻ bừng tỉnh của Ngạn Nghê lại không nhịn được trêu ghẹo:
“Cơ mà mới hơn một tuần, cô đã dễ dàng bị tên bác sĩ liệt cơ mặt đó hạ gục rồi sao? Tôi thật thất vọng về cô.”
“Hơn một tuần rồi sao?” Ngạn Nghê có chút buồn rầu. Vì vị bác sĩ trung niên kia bận công tác hai tuần nên bác sĩ Chu Ngưỡng tạm thời thay thế, vậy tức là cô sắp không gặp được Chu Ngưỡng nữa rồi.
Có ai muốn mình lấn sân sang thể loại kinh dị không?
“Ma nữ, cô thật sự… thật sự vĩnh viễn sẽ không đòi lại thân xác này chứ.”
Nhìn biểu tình như đứa trẻ sợ bị cướp kẹo của Ngạn Nghê, Lam Anh có chút buồn cười, sau đó lại trầm mặc, nếu có thể trở lại làm Ngạn Nghê, liệu cô có chọn trở lại không?
“Này, cô…cô không phải sẽ thật sự đòi lại chứ?” Thấy con ma nào đó im lặng rơi vào trầm tư thì Ngạn Nghê có chút lo sợ.
Một lại sau, mới nghe Lam Anh cất giọng mệt mỏi:
“Sẽ không, nếu cô thật lòng đối tốt với người thân của tôi!” Tôi còn mang ơn cô nữa đấy, trong lòng Lam Anh âm thầm thêm câu này.
“Có phải cô thấy tôi rất ích kỷ không?” Ngạn Nghê cúi gầm mặt, nhỏ giọng thì thầm.
Lam Anh nghe thấy liền bật cười, định đưa tay gõ vào đầu Ngạn Nghê nhưng tay lại xuyên qua vần trán cô ấy, cô thở dài, thu tay về. Nghĩ đến chuyện gì đó, cô cười rộ lên:
“Vị bác sĩ trẻ kia hôm nay thăm bệnh cô trễ thế?”
Ngạn Nghê ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng bệnh:
“Đâu có, còn hơn phút nữa mới đến giờ mà.”
“Cô đếm từng phút thế à?” Lam Anh nhướng mày hỏi, trong mắt tràn đầy ý trêu ghẹo.
“Cô.. cô đùa tôi, cô.. đáng ghét!” Ngạn Nghê cúi đầu, chỉ thấy hai vành tai trắng nõn giờ đã đỏ hồng lên.
“Anh ta tên gì nhỉ, Trư cái gì Ngựa ấy nhỡ?” Lam Anh lại nhướng mày ra vẻ không nhớ rõ.
“Chu Ngưỡng” Ngạn Nghê nhăn mặt, đem hai chữ Chu Ngưỡng nói cao đến tận quãng tám.
Ma nữ nào đó cười đến vui vẻ:
“Mới hơn một tuần mà cô đã…” Lam Anh còn chưa nói hết câu, nghe tiếng động ở cửa liền không nói nữa chỉ híp mắt nhìn người trên giường đang vuốt vuốt lại tóc, liền lắc đầu tặc lưỡi:
“Chậc chậc, anh ta đến là để thăm khám bệnh chứ không phải đến thị tẩm đâu, thật ngốc.”
Ngạn Nghê bĩu môi nằm xuống đưa mắt nhìn cửa phòng đang mở ra.
Lam Anh nhìn biểu cảm của người trên giường, liền ngửa mặt lên trời thầm than: Tôi viết cô thành nam diễn viên Hoa Thần, là lỗi của tôi! Tự nhiên thấy lần trước bị ai đó bảo cô là một tác giả tồi, thật không sai!
Bác sĩ Chu Ngưỡng vừa cùng y tá đi đến cửa phòng bệnh, liền nghe thấy người trong phòng đột nhiên gọi tên mình, có chút không hiểu, nhưng vẫn mặt không đổi sắc đẩy cửa đi vào.
“Chào...bác sĩ” Ngạn Nghê mỉm cười, nhẹ giọng chào hỏi, nhưng Lam Anh để ý thấy tay cô ấy túm chặt chăn lại, rất căng thẳng sao? Con nhóc này làm cho cô mất hết mặt mũi rồi.
Để cho y tá ở một bên bận rộn làm kiểm tra, Chu Ngưỡng đứng thẳng tắp, hai mắt chăm chú nhìn người trên giường, tay cho vào túi áo blouse trắng, thái độ chuyên nghiệp, đáp lời:
“Chào cô. Hôm nay cô thấy trong người thế nào?”
“Tốt, tốt lắm.” Ngạn Nghê máy móc trả lời.
Lam Anh ôm trán:
“Xong rồi, anh ta sẽ nhanh chóng cho cô xuất viện.”
“Vậy tốt.” Chu Ngưỡng cũng không nói nhiều, xoay người mang theo y tá nhanh chóng rời khỏi phòng. Chẳng ai để ý, lúc ra khỏi phòng, khoé miệng anh bất giác cong lên.
Bên trong phòng Ngạn Nghê ngồi dậy, xụ mặt, có chút tủi thân nói:
“Tôi… tôi cứ đối mặt với anh ấy là lại cảm thấy… cảm thấy vô cùng luống cuống, tôi thấy mình không có quyền yêu một người.”
“Luống cuống thì chị đây có thể hiểu, nhưng tại sao cô lại nghĩ là cô không có quyền yêu?” Lam Anh cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Tôi là gay!” Giọng người trên giường có chút nghèn nghẹn, nói xong thì thật sự bật khóc.
“Gay thì sao? Gay cũng là con người sao? Mà đã là con người thì ai chả có quyền có tình cảm chứ! Cô thật ấu trĩ. Hơn nữa, hiện tại cô là Ngạn Nghê, là một cô gái… ừ xem như là không được gọi là rất xinh đẹp đi, nhưng cũng được xếp vào hàng ngũ sắp xinh đẹp nha.” Lam Anh nhìn người trên giường vẫn đang vùi mặt vào gối khóc đến thương tâm thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngạn Nghê nghe vậy liền ngẩng ra, sau đó phì cười.
“Vừa khóc vừa cười, cẩn thận Chu Ngưỡng ném cô vào viện tâm thần ấy.” Lam Anh nhìn thấy vẻ bừng tỉnh của Ngạn Nghê lại không nhịn được trêu ghẹo:
“Cơ mà mới hơn một tuần, cô đã dễ dàng bị tên bác sĩ liệt cơ mặt đó hạ gục rồi sao? Tôi thật thất vọng về cô.”
“Hơn một tuần rồi sao?” Ngạn Nghê có chút buồn rầu. Vì vị bác sĩ trung niên kia bận công tác hai tuần nên bác sĩ Chu Ngưỡng tạm thời thay thế, vậy tức là cô sắp không gặp được Chu Ngưỡng nữa rồi.
Có ai muốn mình lấn sân sang thể loại kinh dị không?
/49
|