- Này Hắc Tử, không phải bọn ông nói là đi phó bản sao, thế nào giờ về hết thế?
Một Vong Linh đạo tặc đang đi trên đường cái trong Hắc Phong thành đột nhiên gặp được một người quen.
- À Tiểu Lão Thử đấy à! Ông không biết sao, có người liên minh Quang Minh xâm nhập Hắc Phong thành, bọn tôi nhận được tin thì lập tức trở lại. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Tưởng gì, không phải thường xuyên có người liên minh Quang Minh lẻn vào Hắc Phong thành sao, có cái gì phải khẩn trương.
- Là ông không biết thôi, thích khách lần này đã đánh chết một gã NPC tử tước. Mạo hiểm giả công hội đã tuyên bố nhiệm vụ về chuyện này, phần thưởng cực kỳ phong phú, rất nhiều đại tổ đội đều gia nhập lùng bắt thích khách, hiện tại mạo hiểm giả công hội ở Hắc Phong thành đã chật kín người tới tiếp nhận nhiệm vụ rồi đấy.
- Kinh, đánh chết một gã tử tước cơ à, thế đúng là đại sự rồi. Tôi cũng đi thử thời vận cái nhỉ!
Vong Linh đạo tặc tên Tiểu Lão Thử vẻ mặt hèn mọn lủi theo dòng người.
Có thể có tước vị tử tước, tại Hắc Phong thành đã xem như thuộc cao tầng, không kẻ nào là không có thực lực cường đại. Thế nhưng Vưu Thản lại bị ám sát ngay tại phủ tử tước của mình, đủ thấy thích khách liên minh Quang Minh kia tuyệt không đơn giản. Nhiệm vụ như vậy tự nhiên được người chơi coi trọng, chỉ là bọn họ lại không biết Vưu Thản lên được tước vị kia không phải nhờ thực lực mà là dựa vào thủ đoạn hèn hạ.
Việc người chơi liên minh Quang Minh xuất hiện ở Hắc Phong thành, còn thành công ám sát một gã NPC tử tước tạo nên một tràng phong ba, khiến một nửa người chơi cùng NPC thủ hộ Hắc Phong thành đều xuất động gia nhập lùng bắt, tình huống có thể nói là một mớ hỗn loạn.
Người chơi tích cực tự nhiên là vì phần thưởng của mạo hiểm giả công hội, cùng với quang vinh kích sát thích khách. Mà NPC thủ hộ xuất động chính là muốn thanh trừ thích khách Quang Minh.
Trong lúc bên ngoài rối như tơ vò, thì sáu nhân vật chính của sự kiện trên vẫn còn đang ở nguyên địa điểm phát sinh.
Hay nói đúng hơn là phía dưới địa điểm phát sinh.
Dương An mang theo tiểu đội một lần nữa tiến vào thủy đạo dưới đình viện bỏ hoang, rồi lại dùng pho tượng Phi Điểu đóng cửa đá lại lần nữa, người ở phía ngoài căn bản là khó có thể phát hiện.
Sáu người ngồi ở bậc cầu thang sau cánh cửa, vừa cắn thuốc đợi khôi phục vừa chờ Ám Luân tìm ra vị trí thiên lao. Dù là Bạch Vân thành mà cả bọn vô cùng quen thuộc, nhưng nếu phải tìm một nơi be bé lại ít đi qua thì cũng không hề dễ, huống cho là ở Hắc Phong thành xa lạ.
Trong thời gian chờ đợi, Dương An cũng lấy hai món đồ còn lại rớt từ Vưu Thản ra xem qua. Một tấm lệnh bài màu đen bóng lớn bằng lòng bàn tay, mặt trước khắc đồ án khô lâu, mặt sau dùng văn tự Vong Linh tộc khắc hai chữ tử tước, chính là lệnh chứng minh tước vị của của Vưu Thản. Hệ thống nhắc nhở có thể đem tấm lệnh bài này giao cho bất cứ chấp chính quan nào của Bạch Vân thành cũng đều có thể đổi lấy đại lượng trị số vinh dự, bởi nó là minh chứng rằng đã đánh chết tử tước của địch quân.
Một món khác là một chiếc vòng tay đen kịt, mặt ngoài khắc một sinh vật vừa giống cự long, lại vừa giống ác quỷ.
Dương An đem cả hai Giám Định, u quang bảy màu tức khắc tỏa ra, chiếu sáng cả đoạn cầu thang âm u. Không ngờ đó lại là trang bị cấp sử thi.
Dương An đem show thuộc tính trang bị lên kênh tổ đội.
- Vòng tay cấp sử thi này gọi là Mông Ba Nã Hỏa Diễm Ác Ma Thủ Trạc, tăng nhiều hạng thuộc tính trên diện rộng, hơn nữa có thể khiến dùng học được cả hai hệ kỹ năng là Hỏa diễm cùng Hắc Ám, bất quá chỉ Ám khống hoặc Hỏa khống mới có thể trang bị.
Trong đội ngũ chỉ có Mạnh Tử Lăng là nguyên tố thao khống sư, hơn nữa vừa vặn là Hắc Ám nguyên tố thao khống sư, không cần tranh luận, vòng tay kia tự nhiên phân cho nàng.
- Em cầm đi, chiếc Mông Ba Nã Hỏa Diễm Ác Ma Thủ Trạc này sẽ khiến thực lực em tăng nhiều, hơn nữa còn học thêm được kỹ năng hệ Hỏa, công kích mạnh thêm vài lần đấy.
Dương An đưa vòng tay tới trước mặt Tử Lăng.
Tuy nhiên Tử Lăng lại không chịu nhận:
- Em không muốn dùng thứ tà ác này, hơn nữa còn là thứ tà ác rơi từ trên người cặn bã như Vưu Thản nữa.
Mạnh Tử Lăng cự tuyệt không phải là tính tình tiểu thư gì, mà là vấn đề nguyên tắc, lương tâm của nàng không thể chấp nhận nổi thứ tà ác nhường ấy.
Dương An cũng lắc lắc đầu, vẫn đem vòng tay nhét ở trên tay nàng, mỉm cười nói:
- Mọi người phải nhớ kỹ, bất luận ở hiện thực hay trong trò chơi, lực lượng đều không phân chính tà, chỉ có lòng người với có thiện và ác, còn trang bị đều là vật chết, mấu chốt là ở nhân tâm, là mình sẽ dùng trang bị đó để làm việc như thế nào.
Mọi người trầm mặc không nói, rồi đều gật đầu đồng ý với Dương An. Kỳ thật những điều này đều là đạo lý đơn giản, ai ai cũng biết, nhưng thật sự hiểu được lại không nhiều.
Qua một hồi lâu, Ám Luân rốt cuộc tìm được vị trí thiên lao trên bản đồ.
- Thiên lao nằm ở một góc khuất phía tây bắc Hắc Phong thành.
Ám Luân trong tay ngưng tụ ra một Thánh Quang Cầu chiếu sáng rồi chỉ tay lên bản đồ:
- Tôi đã so sánh thủy đạo và trên mặt đất, từ nơi này còn phải đi ít nhất 40 phút nữa, đấy còn là trường hợp không gặp bất cứ con quái nào. Nhưng nếu đi trên mặt đất thì chỉ cần chừng 10 phút, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, dù sao nơi này cũng là đại bản doanh của liên minh Hắc Ám.
Thủy đạo dưới mặt đất ngoằn ngoèo rối rắm, tự nhiên là tốn thời gian, hơn nữa trên đường đi có tỷ lệ rất lớn là sẽ xuất hiện quái vật khiến càng chậm, thế nhưng lại tương đối an toàn. Mà đi trên mặt đất thì hoàn toàn ngược lại, thẳng một mạch nhưng hệ số nguy hiểm cũng thật lớn, một khi bị người chơi đối địch hoặc NPC nhìn thấy, vậy thì "tập xác định".
- Giờ chọn gì đây, dưới an toàn nhưng chậm hay trên nhanh chóng mà nguy hiểm cực cao?
Toàn bộ đội viên đều nhìn Dương An, chờ hắn quyết định.
Đây không phải bởi vì Dương An là đội trưởng, cũng không phải hắn là thủ lĩnh của Tử Thần, mà là tất cả mọi người đều tín nhiệm hắn, tin rằng hắn có thể làm ra lựa chọn chính xác nhất.
/362
|