Nhìn thấy đám người chơi ở phía trước, Dương An hơi khựng người, sắc mặt hắn sa sầm, cắn chặt răng, trong mắt lộ ra vẻ thù hận sâu đậm.
- Đkm! Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Đám người kia đều là người chơi 3x. Tuy không biết bọn chúng là ai nhưng Dương An lại nhận thức được huy chương gia tộc trước ngực chúng, một đầu bạch long. Đây chính là gia tộc đã đuối giết Dương An, khiến hắn phải xóa acc, cũng chính là kẻ thù lớn nhất của hắn trong trò chơi, gia tộc của "Long thiếu gia", Thiếu gia bang.
Long thiếu gia chính là tộc trưởng của Thiếu Gia bang.
Ở liên minh Quang Minh, gia tộc "Thiếu Gia bang" này nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là gia tộc hạng hai, tuy vẫn còn kém xa gia tộc hạng nhất nhưng vẫn có tới hai, ba vạn thành viên. Với người thế cô lực mỏng như Dương An mà nói, đây đã là một chướng ngại lớn.
Nghe nói "Thiếu Gia bang" là do Long thiếu gia cùng mấy tên phú nhị đại* trong hiện thực dùng tiền mượn sức thành lập, thực lực không mạnh lắm. Bọn chúng không dám trêu chọc vào những gia tộc hạng nhất mà chỉ thích hoành hành ngang ngược, khi dễ người chơi bình thường ở một thành thị cấp hai như Lạc Nguyệt trấn.
(*con nhà giàu, con ông cháu cha)
Long thiếu gia và mấy tên thành viên chủ chốt đều là phú nhị đại, cái này khoảng thời gian bị đuổi giết hồi trước cũng đã Dương An biết được.
Đối với việc giữ bí mật thông tin cá nhân của người chơi, "Phong Vân" thực hiện rất chặt chẽ, hơn nữa diện mạo bên ngoài của người chơi cũng được điều chỉnh, cơ bản bảo đảm chắc chắn thân phận trong cuộc sống thật sẽ không bị lộ. Nhờ vậy mà tính an toàn của trò chơi được nâng cao.
Nhưng là một ít tên phú nhị đại lại thích khoe khoang, chỉ sợ người khác không biết mình là ai. Khoảng thời gian "Thiếu Gia bang" mới được thành lập, Long thiếu gia và đám người kia ngay lập tức công khai thân phận thật của mình, dùng lượng lớn tiền bạc hấp dẫn người chơi khác gia nhập.
Nếu không nhờ những tên này rêu rao khắp nơi thì làm sao một người bình thường như Dương An biết được thân phận của kẻ thù ngoài đời thực.
Nhưng hắn không có ý định trả thù trong hiện thực. Trò chơi chỉ là trò chơi, kết thù trong trò chơi thì giải quyết luôn ngay ở đó, không giống một số người có thế lực lớn trong hiện thực, trong trò chơi "chơi" không đủ liền ra tay ngoài đời thực.
Nếu nói văn vẻ, đây là một loại "phẩm chất" chơi game.
Tuy rằng những người trước mắt không phải là những tên đã đuổi giết mình nhưng khi nhìn thấy tộc chương (huy chương gia tộc) trước ngực bọn chúng, Dương An lại nhớ đến tên "Long thiếu gia" khốn nạn kia, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
- Mình hiện giờ chỉ mới 1x, thực lực yếu đến đáng thương, không thể bại lộ.
Bàn tay Dương An hết nắm chặt rồi lại buông ra, hắn cúi đầu thấp giọng rống lên một tiếng, phát tiết lửa giận trong lòng.
- Đám người Long thiếu gia các người cứ chờ đấy, ta rất nhanh sẽ trở lại.
Dương An thầm nghĩ trong lòng.
Nhất thời xúc động chỉ làm hỏng kế hoạch, bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn, vì việc nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn.
Rất nhanh Dương An lại ngẩng đầu lên, biểu cảm trên khuôn mặt cũng khôi phục như bình thường, tiếp tục đi tới cửa hàng nọ. Hành trang cỡ lớn là thứ tốt khó gặp, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, Dương An sẽ không để lỡ mất cơ hội này.
Mặc dù lần này hắn chơi lại, chức nghiệp khác hẳn trước kia, ngay cả tên Long thiếu gia kia cũng không thể nào nhận ra, nhưng khi ở gần mấy tên trong "Thiếu Gia bang" trong lòng Dương An vẫn có một nỗi sợ hãi bị người phát giác.
Từ từ đến gần cửa hàng kia, Dương An phát hiện bọn người "Thiếu Gia bang" đang cãi nhau ỏm tỏi với chủ quầy hàng.
Bọn chúng không để ý thấy một tên cung tiễn thủ 1x đang tiêu sái tiến đến.
- Oắt con, đừng có mà bày ra khuôn mặt không biết xấu hổ kia! Thiếu gia của chúng ta mua đồ của ngươi là đã may mắn cho ngươi lắm rồi, một câu thôi, 1500 đồng vàng lấy toàn bộ hành trang này.
Một tên đạo tặc trong Thiếu Gia bang lớn tiếng nói, vài người phía sau hắn cũng ào ào phụ họa.
- Đây là đại ca ta tôn trọng ngươi nên mới đưa ra cái giá đó, đừng có mà không biết điều như vậy! Một cái hành trang nát vụn mà cũng bán tới 500 vàng, nếu ngươi biết điều thì vui vẻ nhận tiền đi, nếu không ba vạn thành viên của bang chúng ta sẽ đưa đón ngươi luyện cấp mỗi ngày.
Một tên người chơi ở phía sau đạo tặc nói với lên.
- Vẫn là tính xấu không đổi!
Dương An thầm nghĩ, bọn người Thiếu Gia bang này thế mà vẫn trơ trẽn thực hiện mấy hành vi ngang ngược kiểu này.
"Đưa đón" mà người chơi kia nói chính là phát nhiệm vụ truy sát ở mạo hiểm giả công hội, dùng lượng lớn tiền bạc đuổi giết mục tiêu xuống cấp 10. Những nhiệm vụ kiểu này đốt tiền như rác, các gia tộc lớn khinh thường hành vi dùng dao mổ trâu giết gà này, chỉ có loại gia tộc hạng hai không có thực lực nhưng dư tiền như "Thiếu Gia bang" mới sử dụng phương pháp này.
- Ta không biết Thiếu Gia bang là cái gì, giá cả hợp lý mới bán.
Có thể là vì ầm ĩ quá lâu nên giọng của chủ hàng trở nên lạnh lùng, hắn không thèm để ý tới sự uy hiếp của đám người Thiếu Gia bang.
- Chủ quầy này quả thật lợi hại. Chỉ là một người chơi không có gia tộc nào chống lưng mà cũng dám nói chuyện kiểu đó với Thiếu Gia bang.
Nghe được lời nói của chủ quầy, Dương An không khỏi cảm thấy có thiện cảm với hắn, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mà.
Dương An quan sát chủ quầy hàng, tên của hắn là "Nhất Bất Trị"*, là một chàng trai trẻ tuổi, khoảng chừng hai mốt hai hai, nhìn trang bị của hắn thì có lẽ là Liệt Diễm kiếm sĩ 4x.
(Nhất Bất Trị: dịch nghĩa là không đáng một đồng)
Trong "Phong Vân", chức nghiệp kiếm sĩ cùng nguyên tố thao khống sư giống nhau, chia thành bảy nhánh nhỏ: quang, ám, phong, hỏa, lôi, địa, băng. Kiếm sĩ có thuộc tính hỏa được gọi là Liệt Diễm kiếm sĩ.
Ở thời điểm hiện tại, 4x có thể được coi là cao thủ.
- Tên Nhất Bất Trị này lại đứng bán hàng ở đây, cũng thật quái tính mà.
Dương An thầm nghĩ, trên mặt không khỏi tươi cười.
Nhìn qua đồ vật được bày bán, hắn hơi kinh hãi.
- Không phải quầy hàng của hắn chuyên kinh doanh hành trang đấy chứ!
Chỉ thấy trên mặt đất la liệt hành trang, không hề có đồ vật nào khác. Tổng cộng có tới mười mấy cái, lớn có nhỏ có, trong đó có một cái bốn mươi ô, sáu cái ba mươi sáu ô, còn lại đều là ba mươi ô.
Hành trang lớn nhất trong số này có bốn mươi ô, tuy rằng còn kém xa mức lớn nhất hiện tại là năm mươi ô, nhưng những người có nó trong tay cũng không nhiều. Cái hành trang này có thể tính là hành trang cỡ lớn, phải biết rằng hiện tại phần lớn người chơi 3x, 4x bình thường vẫn còn đang dùng hành trang hai mươi ô do hệ thống cung cấp.
Mười cái hành trang ba mươi ô trong đống này cũng đã đáng giá hai nghìn đồng vàng, mà mấy cái hành trang có ba mươi sáu ô trở lên lại càng quý hơn. Tên đạo tặc Thiếu Gia bang kia chỉ chi ra 1500 đồng vàng mà muốn mua hết toàn bộ đống hành trang này, quả thật là ức hiếp người quá đáng.
Dương An ngồi xuống xem xét giá cả mấy cái hành trang lớn, cái bốn mươi ô giá năm trăm vàng, ba mươi sáu ô giá ba trăm năm mươi vàng, giá cả mặc dù hơi cao một chút nhưng cũng có thể coi là hợp lý.
Dương An tính toán một hồi, nếu mua một cái hành trang bốn mươi ô và bốn cái hành trang ba mươi sáu ô, tổng cộng cần một ngàn chín trăm vàng. Trước giờ hắn không tiêu tiền, cộng thêm tiền bán trang bị đồ vật này nọ không sai biệt lắm được hai ngàn vàng. Còn trang bị đang gửi bán ở sàn đấu giá cho dù sau này có bán được thì số tiền vàng còn thừa lại cũng sẽ không nhiều lắm, có hành trang cỡ lớn tự nhiên sẽ dễ dàng bổ sung thêm nhiều vật phẩm đã tiêu hao.
- Một người chơi có thể bán ra nhiều hành trang như vậy, tuyệt đối không phải là đánh quái rớt ra, chẳng lẽ tên Nhất Bất Trị này học kỹ năng may mặc?
Dương An phỏng đoán trong lòng.
- Nếu như hắn học may mặc thì có thể kiếm lời được một ít.
Dương An cười khẽ, mở hộp thư gửi một tin nhắn:
- Người anh em, những hành trang đó là do anh tự mình chế tạo phải không? Tôi thấy bán với cái giá ấy anh lời không ít đâu nhỉ.
Người nhận tin chính là Nhất Bất Trị, Dương An cũng không muốn mấy tên "kẻ thù" bên cạnh biết hắn đang "mặc cả".
Nhất Bất Trị vốn đang khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dáng quyết không lùi bước đột nhiên nhíu mày. Hệ thống thông báo thu được tin nhắn từ một người lạ có tên là "Ngả Gia".
Đọc xong nội dung tin, Nhất Bất Trị ngẩng đầu quét quanh một vòng, ánh mắt hắn rất nhanh dừng lại trên người Dương An, với cấp bậc của hắn, rất dễ dàng nhìn thấy ID của Dương An.
Dương An nở nụ cười với Nhất Bất Trị.
Nhất Bất Trị vẫn lãnh đạm như cũ, không nói gì.
Liền đó, hệ thống thông báo Dương An có tin mới.
- Không phải do tôi chế tạo, bạn của tôi là một người chơi chuyên may mặc, những thứ này đều do hắn làm ra, giá cả cũng do hắn định, không thể giảm giá.
Nhất Bất Trị thấy Dương An khá lịch sự nên lời nói nhẹ nhàng hơn.
Người chơi thuần sinh hoạt không có sức chiến đấu nhưng kỹ năng sống của bọn họ lại rất đáng quan tâm.
- Quả nhiên là vậy!
Dương An cười cười.
Một lúc lâu sau, Dương An mới gửi cái tin nhắn thứ hai. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tin nhắn lần này kèm theo hình ảnh, là hình chụp lại thuộc tính nhân vật của Dương An, chỉ có thể thấy được ID cùng kỹ năng sống của hắn, Thải Tập Thuật cấp chuyên gia.
Người chơi thuần sinh hoạt cần lượng lớn tài liệu để luyện cấp bậc của kỹ năng, vì vậy thông thường những người này đều dựa vào một vài gia tộc, hơn nữa chỉ có những gia tộc kia mới có đầy đủ tư nguyên bồi dưỡng người chơi có chức nghiệp sinh hoạt cấp cao. Thông thường rất hiếm khi thấy được một người có kỹ năng sống cấp cao.
Dương An ngay từ đầu đã đoán kỹ năng may mặc của Nhất Bất Trị có thể đã đạt đến cấp cao, mới chế tạo được hành trang bốn mươi ô, không nghĩ tới người đó lại là bạn của hắn. Nhưng như thế lại tốt, bởi đối với người chơi có chức nghiệp chiến đấu đồ mà người chơi thuần sinh hoạt làm ra luôn có ích với họ. Quan trọng nhất là người này chưa gia nhập gia tộc nào, nếu không cũng sẽ không đem lượng lớn hành trang bày bán trên phố như thế này.
Dương An đã gửi hình ảnh, cũng đã đưa ra đề nghị hợp tác song phương, hắn có Thải Tập Thuật cấp chuyên gia, có thể thường xuyên thu thập được một ít tài liệu đặc biệt, điều này cực kỳ hấp dẫn với người chơi thuần sinh hoạt, mà Dương An cũng có thể thu mua được một vài trang bị đặc biệt với giá thấp từ đối phương.
Thấy Nhất Bất Trị hồi lâu chưa trả lời, Dương An cũng không nóng vội, hắn biết Nhất Bất Trị đang thương lượng với bạn của mình.
Quả nhiên, một lúc sau, Nhất Bất Trị hồi âm.
- Bạn của tôi muốn kết bạn với anh, hi vọng ngươi thời gian sau này có tài liệu gì thì có thể ưu tiên bán cho chúng tôi. Năm cái hành trang anh muốn mua tổng cộng là một ngàn năm trăm vàng, đây đã là giá thấp nhất, bạn của tôi phải mất một tuần mới làm ra được bằng này cái.
- Không thành vấn đề, có tài liệu gì tôi sẽ đưa cho hai người các anh.
Dương An đáp lại, đồng thời gửi yêu cầu kết bạn.
Sau khi xác nhận, Nhất Bất Trị lại yêu cầu giao dịch với Dương An, để năm cái hành trang kia lên.
Dương An giao dịch một ngàn năm trăm vàng, nhận được đồ mà hắn muốn.
Toàn bộ quá trình đều diễn ra bí mật, người bên cạnh không thể nào nghe được, chỉ đến khi mấy cái hành trang trên quầy biến mất, mấy tên Thiếu Gia bang mới phát giác, lại càng chửi rủa um sùm.
Nhất Bất Trị vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm như cũ, nước lửa không thấm.
Vừa lấy được mấy cái hành trang, Dương An lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lẩn vào đám đông, mấy tên Thiếu Gia bang kia hoàn toàn không chú ý tới, mà cho dù có chú ý thì cũng chỉ sợ không nhận ra.
Nhất Bất Trị tới phút cuối vẫn không nói ra thân phận của bạn hắn, không biết vì nguyên nhân gì, có điều Dương An cũng không để tâm tìm hiểu.
Lấy tốc độ nhanh nhất đi tới quảng trường trung ương, đồng thời đổi lại mấy cái hành trang mới sắm, cái hành trang cũ do hệ thống cung cấp tự động bị đè lên.
Từ hai mươi ô biến thành bốn mươi ô, cũng giống như từ nhà trệt đổi thành biệt thự vậy.
Sau khi bổ sung một lượng lớn bình MP và HP, Dương An liền đi tìm một nơi hẻo lánh, lần đầu tiên thi triển kỹ năng ẩn thân "Tiềm ảnh" rồi mới đi ra khỏi Nguyệt Lạc trấn. Hắn cũng không muốn người khác biết hắn có thể khả năng nhìn xuyên bóng đêm.
Đêm nay gặp phải mấy tên "kẻ thù" đã làm lửa giận trong lòng Dương An bùng cháy, lúc này hắn cảm thấy mình phải nhanh chóng tăng thêm thực lực.
/362
|