Đúng sáu giờ chạng vạng tối, bầu trời thành phố Tân Bắc đã trở nên ảm đạm sớm hơn bình thường.
Mây đen càng lúc càng dày đặc, chẳng biết lúc nào gió cũng biến thành cuồng phong, tựa như ác ma nổi giận điên cuồng càn quét khắp mọi nơi, dường như muốn tiêu diệt cả thế gian.
Trên con phố thường ngày phồn hoa đã không còn một bóng người từ lâu, ngay cả xe cộ qua lại cũng ít đến đáng thương.
Chiếc Passat của Tư Đồ Hồng đang đỗ trên một con đường vắng vẻ, thời gian xuất phát đã đến. Xuyên qua cửa sổ xe, hắn có thể nhìn thấy Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc đang nói những lời từ biệt cuối cùng.
Em chờ anh trở về, anh nhất định phải trở về, em sẽ mãi mãi đợi anh?
Tư Đồ Hồng mỉm cười nhìn đôi nam nử quyến luyến ngoài cửa sổ xe, trêu đùa bằng cách dựa vào những miêu tả trong phim ảnh và tiểu thuyết để phỏng đoán những lời bọn hắn đang nói.
Nhưng trên thực tế, hắn đã đoán sai.
Từ đầu đến cuối, Âu Dương Lục Sắc chỉ nói một câu với Mộc Tử.
Nàng dựng thẳng cổ áo khoác của Mộc Tử một lần nữa, sau đó cùng hắn ôm chặt lấy nhau.
“Cho em gửi lời hỏi thăm đến chú Lý.” Nàng tựa vào vai hắn, nói khẽ.
Mộc Tử gật đầu nhẹ, nói: “Chắc chắn rồi. Em lên lầu đi, trời lạnh rồi đấy.”
Sau đó, hắn vỗ vỗ bờ vai của nàng, quay người lên xe.
Cuồng phong tàn phá bừa bãi, cuốn theo cái lạnh cuối thu đầu đông đến. Rời khỏi lồng ngực của Mộc Tử, Âu Dương Lục Sắc đột nhiên cảm thấy lạnh giá.
Cho đến khi chiếc Passat hoàn toàn biến mất ở đầu đường vẳng vẻ, Âu Dương Lục Sắc mới chậm rãi quay người, bất chấp cơn gió lạnh đang điên cuồng gào thét đi về phía cổng cư xá.
Mộc Tử, anh đã từng hứa với em rằng anh nhất định sẽ chết sau em, như vậy, em có thể không cần phải chịu đau khổ.
Anh vẫn luôn là người nói thì giữ lời (1), cho nên chuyện đã hứu với em, anh nhất định sẽ làm được.
Như vậy, hôm nay anh nhất định sẽ không có chuyện gì, tuyệt đối không thể có.
Với suy nghĩ như vậy, nàng đi vào cổng cư xá, bước trên con đường tiến vào căn hộ mà (2) cô nàng sinh sống.
Đèn cảm ứng trong hành lang hư mất rồi, tất cả chìm vào bóng tối.
Vừa mới bước vào màn đêm này, miệng nàng đột nhiên bị bịt kín.
Đó là một chiếc khăn ẩm ướt, tỏa ra mùi ete đậm đặc.
“Biệt thự Hồng Môn là khu biệt thự xa hoa nhất ở thành phố Tân Bắc, phía đông đối diện với khu thắng cảnh du lịch lớn nhất Tân Bắc, phía tây giáp với con sông Tiểu Khai cuồn cuộn. Bên trong đồng thời sở hữu 24 tòa biệt thự lớn nhỏ, trong đó có hai mươi tòa nhà được bán ra và có người sinh sống. Mà chúng tôi cũng không thể loại bỏ khả năng Sở Thiên Hòa âm thâm lẻn vào những biệt thự để trống. Nhưng xem xét việc Sở Thiên Hòa lựa chọn vị trí này thì mưu đồ của hắn tương đối rõ ràng, đối mặt với khu vực khổng lồ này, chúng tôi không có biện pháp bố trí lực lượng cảnh sát theo dõi từng căn biệt thự bị tình nghi trong thời gian ngắn được. Sau khi nhanh chóng loại bỏ, suy xét những phương diện như các vị trí có lợi cho việc gây án, vị trí có thể an toàn rút lui sau khi gây án, chúng tôi sơ bộ định vị mục tiêu ở trong hai tòa nhà, tôi đã điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát có thể điều động, bắt đầu âm thầm giám sát chặt hai căn biệt thự này. Hơn nữa, chúng tôi đã khống chế toàn bộ phòng giám sát của khu biệt thự, cảnh sát có thể nắm bắt tình huống từng lối ra vào, từng căn nhà trong toàn bộ khu biệt thự từ phòng quan sát. Vạn nhất xảy ra tình huống khẩn cấp có thể nhanh chóng chỉ huy và triển khai tại chỗ. Tôi còn bố trí năm tay súng bắn tỉa trên mấy tòa nhà cao nhất… Cho nên cậu chỉ cần yên tâm đi dự tiệc, nếu Sở Thiên Hòa xuất hiện, cậu cứ cố sức cùng hắn kéo dài thời gian, tại thời khắc mấu chốt cậu chỉ cần phát tín hiệu, tôi sẽ dẫn người xông vào!” Trên chiếc Passat, Tư Đồ Hồng vừa lái xe vừa dặn dò Mộc Tử đang ngồi ở ghế bên cạnh tay lái.
“Tốt.” Đang không tập trung, Mộc Tử trả lời, dễ nhận thấy hắn không quá để ý đối với những sắp xếp này của Tư Đồ Hồng.
Bây giờ, hắn đã có một nhận thức hoàn toàn mới về trí tuệ của Sở Thiên Hòa, lão già vì con trai mà báo thù này không hề dễ đối phó như vậy. Hắn đã dám có hành động thì chắc chắn là đã chuẩn bị tỉ mỉ mọi thứ rồi…
Hơn nữa, không biết vì điều gì, lúc này Mộc Tử bỗng nhiên có cảm giác đầu óc không thể tập trung, cảm thấy dường như có một chuyện không ổn sắp sửa xảy ra vậy, thứ cảm giác này vừa mới bắt đầu xuất hiện ngay sau khi chia tay Lục Sắc, bây giờ càng lúc càng mãnh liệt hơn rồi.
Bình tĩnh… Không được rối loạn, không được rối loạn! Mình mà rối loạn trận cước càng dễ để đối thủ nắm được sơ hở.
Mộc Tử ngẩng đầu tựa trên ghế, khép hờ đôi mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp của mình, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Chiếc xe tăng tốc, lao vùn vụt trong bóng đêm.
18:40, cuối cùng thì chiếc xe đã có mặt ở cổng biệt thự Hồng Môn.
Mộc Tử lấy điện thoại ra, bấm số của Lý Thiên.
“Lý thúc, tôi đã đến cổng biệt thự Hồng Môn. Tiếp theo phải làm gì?”
“Mộc Tử, Sở Sở nằm trong tay bọn họ, cho nên, xin cậu phối hợp với tôi…” Âm thanh của Lý Thiên vô cùng cay đắng.
“Tôi hiểu.”
“Cậu chỉ có thể vào đây một mình, thêm một người, ông ta sẽ chém một đao trên người Sở Sở…”
"Hiểu."
“Bây giờ, cậu từ cổng đi thẳng về phía trước, tôi sẽ tùy thời nhắc cậu phải đi như thế nào.”
"Tốt."
Mộc Tử cúp điện thoại, liếc qua Tư Đồ Hồng rồi mở cửa xe. Vừa mới chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên quay người lại, lần thứ hai cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm một dãy số.
Một lát sau, hắn kinh hãi lấy điện thoại ra khỏi tai, bất thình lình nằm lấy cổ áo của Tư Đồ Hồng, hét lên: “Quả nhiên đã có chuyện xảy ra! Điện thoại của Lục Sắc quả nhiên không gọi được! Tư Đồ, có phải anh đã điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát đến đây rồi hả? Không để lại người nào chú ý sự an toàn của Lục Sắc? Nói mau, có phải hay không?”
Tư Đồ Hồng lắp bắp kinh hãi nhưng lập tức bình tĩnh lại, hắn đưa tay đè chặt bả vai Mộc Tử, nói: “Bình tĩnh! Tôi không đần như cậu đang nghĩ đâu! Tôi đã bố trí ba người cẩn thận theo dõi dưới nhà Lục Sắc rồi!”
“Không! Người của anh đã thất bại! Lục Sắc thật sự đã xảy ra chuyện! Cô ấy sẽ luôn luôn mang theo điện thoại, liên tục duy trì trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể nghe điện! Nhanh lên! Nhanh liên hệ với người của anh!”
Mộc Tử vào lúc này cùng người mà Tư Đồ Hồng thường ngày gặp gỡ quả thật tưởng như hai người, hắn thật sự điên rồi, bàn tay nắm lấy cổ áo Tử Đồ Hồng nổi gân xanh, vẻ mặt méo mó, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vặn đứt cổ hắn.
Tư Đồ Hồng vội vàng bấm một số điện thoại: “Tôi là Tư Đồ Hồng. Tình huống bên kia như thế nào?”
“Mọi việc đều bình thường.” Trong loa truyền đến âm thanh trả lời không rõ ràng, dễ nhận thấy là đang nhai gì đó.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Tư Đồ Hồng nhíu mày, bất mãn hỏi.
“Quá… lạnh, vừa mới có một cái xe bán khoai nướng đúng lúc đi ngang qua, chúng tôi liền mua vài củ khoai để ăn.” Bên kia cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vội vàng trả lời.
“Ba người các cậu đồng thời đi mua hay sao?” Tư Đồ Hồng biến sắc, quát lên.
"Đúng vậy…"
“Các cậu đúng là một đám ăn hại! Ngu ngốc!” Không đợi bên kia kịp giải thích, Tư Đồ Hồng đã hét lên rồi cúp điện thoại. Quay đầu nói với Mộc Tử: “Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ lập tức điều động từng chiếc camera giám sát ở mỗi con đường, bọn hắn sẽ không có cách nào đem Âu Dương Lục Sắc đi đâu.”
Mộc Tử như người mất hồn lắc đầu, vừa muốn nói gì thì Lý Thiên lại lần nữa gọi điện thoại đến.
“Mộc Tử, ông ta sắp nổi giận rồi, xin cậu lập tức xuống xe, làm theo những điều tôi nói!”
Mộc Tử cúp điện thoại xong, lảo đảo bước xuống xe, đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu về phía Tư Đồ Hồng hô: “Tư Đồ, Dương Lục Sắc xin nhờ anh rồi!”
Tư Đồ Hồng không nói gì thêm, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi vội vội vàng vàng khởi động động cơ, chiếc xe lại lần nữa nhanh chóng lao vào trong gió đêm.
~~o0o~~
Chú thích:
(1) – Nguyên văn: 一诺千金 (nhất nặc thiên kim), lời hứa đáng giá nghìn vàng, dùng để ' để ví với sự tin tưởng vào lời hứa rất cao
(2) – Nguyên văn: 单元楼 (đơn nguyên lâu), tên khác là đơn nguyên phòng, là loại hình nhà ở tại Trung Quốc đại lục mà mỗi hộ có nhà bếp cùng WC riêng biệt, tương ứng với nó là căn hộ (Apartment) của phương Tây. Trừ hộ gia đình có thể tự mình ra vào, không cần phải dùng chung không gian với người khác. Đơn nguyên lầu bảo vệ sự riêng tư trong sinh hoạt của gia đình tốt hơn. Nhưng có người nói loại hình nhà ở này không khuyến khích việc hàng xóm quan hệ qua lại, cho nên gây ra sự lạnh nhạt, thờ ơ trong các mối quan hệ giữa người với người trong cuộc sống ở thành phố.
Mây đen càng lúc càng dày đặc, chẳng biết lúc nào gió cũng biến thành cuồng phong, tựa như ác ma nổi giận điên cuồng càn quét khắp mọi nơi, dường như muốn tiêu diệt cả thế gian.
Trên con phố thường ngày phồn hoa đã không còn một bóng người từ lâu, ngay cả xe cộ qua lại cũng ít đến đáng thương.
Chiếc Passat của Tư Đồ Hồng đang đỗ trên một con đường vắng vẻ, thời gian xuất phát đã đến. Xuyên qua cửa sổ xe, hắn có thể nhìn thấy Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc đang nói những lời từ biệt cuối cùng.
Em chờ anh trở về, anh nhất định phải trở về, em sẽ mãi mãi đợi anh?
Tư Đồ Hồng mỉm cười nhìn đôi nam nử quyến luyến ngoài cửa sổ xe, trêu đùa bằng cách dựa vào những miêu tả trong phim ảnh và tiểu thuyết để phỏng đoán những lời bọn hắn đang nói.
Nhưng trên thực tế, hắn đã đoán sai.
Từ đầu đến cuối, Âu Dương Lục Sắc chỉ nói một câu với Mộc Tử.
Nàng dựng thẳng cổ áo khoác của Mộc Tử một lần nữa, sau đó cùng hắn ôm chặt lấy nhau.
“Cho em gửi lời hỏi thăm đến chú Lý.” Nàng tựa vào vai hắn, nói khẽ.
Mộc Tử gật đầu nhẹ, nói: “Chắc chắn rồi. Em lên lầu đi, trời lạnh rồi đấy.”
Sau đó, hắn vỗ vỗ bờ vai của nàng, quay người lên xe.
Cuồng phong tàn phá bừa bãi, cuốn theo cái lạnh cuối thu đầu đông đến. Rời khỏi lồng ngực của Mộc Tử, Âu Dương Lục Sắc đột nhiên cảm thấy lạnh giá.
Cho đến khi chiếc Passat hoàn toàn biến mất ở đầu đường vẳng vẻ, Âu Dương Lục Sắc mới chậm rãi quay người, bất chấp cơn gió lạnh đang điên cuồng gào thét đi về phía cổng cư xá.
Mộc Tử, anh đã từng hứa với em rằng anh nhất định sẽ chết sau em, như vậy, em có thể không cần phải chịu đau khổ.
Anh vẫn luôn là người nói thì giữ lời (1), cho nên chuyện đã hứu với em, anh nhất định sẽ làm được.
Như vậy, hôm nay anh nhất định sẽ không có chuyện gì, tuyệt đối không thể có.
Với suy nghĩ như vậy, nàng đi vào cổng cư xá, bước trên con đường tiến vào căn hộ mà (2) cô nàng sinh sống.
Đèn cảm ứng trong hành lang hư mất rồi, tất cả chìm vào bóng tối.
Vừa mới bước vào màn đêm này, miệng nàng đột nhiên bị bịt kín.
Đó là một chiếc khăn ẩm ướt, tỏa ra mùi ete đậm đặc.
“Biệt thự Hồng Môn là khu biệt thự xa hoa nhất ở thành phố Tân Bắc, phía đông đối diện với khu thắng cảnh du lịch lớn nhất Tân Bắc, phía tây giáp với con sông Tiểu Khai cuồn cuộn. Bên trong đồng thời sở hữu 24 tòa biệt thự lớn nhỏ, trong đó có hai mươi tòa nhà được bán ra và có người sinh sống. Mà chúng tôi cũng không thể loại bỏ khả năng Sở Thiên Hòa âm thâm lẻn vào những biệt thự để trống. Nhưng xem xét việc Sở Thiên Hòa lựa chọn vị trí này thì mưu đồ của hắn tương đối rõ ràng, đối mặt với khu vực khổng lồ này, chúng tôi không có biện pháp bố trí lực lượng cảnh sát theo dõi từng căn biệt thự bị tình nghi trong thời gian ngắn được. Sau khi nhanh chóng loại bỏ, suy xét những phương diện như các vị trí có lợi cho việc gây án, vị trí có thể an toàn rút lui sau khi gây án, chúng tôi sơ bộ định vị mục tiêu ở trong hai tòa nhà, tôi đã điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát có thể điều động, bắt đầu âm thầm giám sát chặt hai căn biệt thự này. Hơn nữa, chúng tôi đã khống chế toàn bộ phòng giám sát của khu biệt thự, cảnh sát có thể nắm bắt tình huống từng lối ra vào, từng căn nhà trong toàn bộ khu biệt thự từ phòng quan sát. Vạn nhất xảy ra tình huống khẩn cấp có thể nhanh chóng chỉ huy và triển khai tại chỗ. Tôi còn bố trí năm tay súng bắn tỉa trên mấy tòa nhà cao nhất… Cho nên cậu chỉ cần yên tâm đi dự tiệc, nếu Sở Thiên Hòa xuất hiện, cậu cứ cố sức cùng hắn kéo dài thời gian, tại thời khắc mấu chốt cậu chỉ cần phát tín hiệu, tôi sẽ dẫn người xông vào!” Trên chiếc Passat, Tư Đồ Hồng vừa lái xe vừa dặn dò Mộc Tử đang ngồi ở ghế bên cạnh tay lái.
“Tốt.” Đang không tập trung, Mộc Tử trả lời, dễ nhận thấy hắn không quá để ý đối với những sắp xếp này của Tư Đồ Hồng.
Bây giờ, hắn đã có một nhận thức hoàn toàn mới về trí tuệ của Sở Thiên Hòa, lão già vì con trai mà báo thù này không hề dễ đối phó như vậy. Hắn đã dám có hành động thì chắc chắn là đã chuẩn bị tỉ mỉ mọi thứ rồi…
Hơn nữa, không biết vì điều gì, lúc này Mộc Tử bỗng nhiên có cảm giác đầu óc không thể tập trung, cảm thấy dường như có một chuyện không ổn sắp sửa xảy ra vậy, thứ cảm giác này vừa mới bắt đầu xuất hiện ngay sau khi chia tay Lục Sắc, bây giờ càng lúc càng mãnh liệt hơn rồi.
Bình tĩnh… Không được rối loạn, không được rối loạn! Mình mà rối loạn trận cước càng dễ để đối thủ nắm được sơ hở.
Mộc Tử ngẩng đầu tựa trên ghế, khép hờ đôi mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp của mình, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Chiếc xe tăng tốc, lao vùn vụt trong bóng đêm.
18:40, cuối cùng thì chiếc xe đã có mặt ở cổng biệt thự Hồng Môn.
Mộc Tử lấy điện thoại ra, bấm số của Lý Thiên.
“Lý thúc, tôi đã đến cổng biệt thự Hồng Môn. Tiếp theo phải làm gì?”
“Mộc Tử, Sở Sở nằm trong tay bọn họ, cho nên, xin cậu phối hợp với tôi…” Âm thanh của Lý Thiên vô cùng cay đắng.
“Tôi hiểu.”
“Cậu chỉ có thể vào đây một mình, thêm một người, ông ta sẽ chém một đao trên người Sở Sở…”
"Hiểu."
“Bây giờ, cậu từ cổng đi thẳng về phía trước, tôi sẽ tùy thời nhắc cậu phải đi như thế nào.”
"Tốt."
Mộc Tử cúp điện thoại, liếc qua Tư Đồ Hồng rồi mở cửa xe. Vừa mới chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên quay người lại, lần thứ hai cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm một dãy số.
Một lát sau, hắn kinh hãi lấy điện thoại ra khỏi tai, bất thình lình nằm lấy cổ áo của Tư Đồ Hồng, hét lên: “Quả nhiên đã có chuyện xảy ra! Điện thoại của Lục Sắc quả nhiên không gọi được! Tư Đồ, có phải anh đã điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát đến đây rồi hả? Không để lại người nào chú ý sự an toàn của Lục Sắc? Nói mau, có phải hay không?”
Tư Đồ Hồng lắp bắp kinh hãi nhưng lập tức bình tĩnh lại, hắn đưa tay đè chặt bả vai Mộc Tử, nói: “Bình tĩnh! Tôi không đần như cậu đang nghĩ đâu! Tôi đã bố trí ba người cẩn thận theo dõi dưới nhà Lục Sắc rồi!”
“Không! Người của anh đã thất bại! Lục Sắc thật sự đã xảy ra chuyện! Cô ấy sẽ luôn luôn mang theo điện thoại, liên tục duy trì trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể nghe điện! Nhanh lên! Nhanh liên hệ với người của anh!”
Mộc Tử vào lúc này cùng người mà Tư Đồ Hồng thường ngày gặp gỡ quả thật tưởng như hai người, hắn thật sự điên rồi, bàn tay nắm lấy cổ áo Tử Đồ Hồng nổi gân xanh, vẻ mặt méo mó, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vặn đứt cổ hắn.
Tư Đồ Hồng vội vàng bấm một số điện thoại: “Tôi là Tư Đồ Hồng. Tình huống bên kia như thế nào?”
“Mọi việc đều bình thường.” Trong loa truyền đến âm thanh trả lời không rõ ràng, dễ nhận thấy là đang nhai gì đó.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Tư Đồ Hồng nhíu mày, bất mãn hỏi.
“Quá… lạnh, vừa mới có một cái xe bán khoai nướng đúng lúc đi ngang qua, chúng tôi liền mua vài củ khoai để ăn.” Bên kia cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vội vàng trả lời.
“Ba người các cậu đồng thời đi mua hay sao?” Tư Đồ Hồng biến sắc, quát lên.
"Đúng vậy…"
“Các cậu đúng là một đám ăn hại! Ngu ngốc!” Không đợi bên kia kịp giải thích, Tư Đồ Hồng đã hét lên rồi cúp điện thoại. Quay đầu nói với Mộc Tử: “Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ lập tức điều động từng chiếc camera giám sát ở mỗi con đường, bọn hắn sẽ không có cách nào đem Âu Dương Lục Sắc đi đâu.”
Mộc Tử như người mất hồn lắc đầu, vừa muốn nói gì thì Lý Thiên lại lần nữa gọi điện thoại đến.
“Mộc Tử, ông ta sắp nổi giận rồi, xin cậu lập tức xuống xe, làm theo những điều tôi nói!”
Mộc Tử cúp điện thoại xong, lảo đảo bước xuống xe, đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu về phía Tư Đồ Hồng hô: “Tư Đồ, Dương Lục Sắc xin nhờ anh rồi!”
Tư Đồ Hồng không nói gì thêm, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi vội vội vàng vàng khởi động động cơ, chiếc xe lại lần nữa nhanh chóng lao vào trong gió đêm.
~~o0o~~
Chú thích:
(1) – Nguyên văn: 一诺千金 (nhất nặc thiên kim), lời hứa đáng giá nghìn vàng, dùng để ' để ví với sự tin tưởng vào lời hứa rất cao
(2) – Nguyên văn: 单元楼 (đơn nguyên lâu), tên khác là đơn nguyên phòng, là loại hình nhà ở tại Trung Quốc đại lục mà mỗi hộ có nhà bếp cùng WC riêng biệt, tương ứng với nó là căn hộ (Apartment) của phương Tây. Trừ hộ gia đình có thể tự mình ra vào, không cần phải dùng chung không gian với người khác. Đơn nguyên lầu bảo vệ sự riêng tư trong sinh hoạt của gia đình tốt hơn. Nhưng có người nói loại hình nhà ở này không khuyến khích việc hàng xóm quan hệ qua lại, cho nên gây ra sự lạnh nhạt, thờ ơ trong các mối quan hệ giữa người với người trong cuộc sống ở thành phố.
/129
|