Làm chủ như thế nào thì mới được coi là thành công nhất?
Trước kia, khi Mộc Tử còn làm việc ở nhà hàng Ngưng Hương, hắn cảm thấy bà chủ Ngưng Hương và Triệu đầu to là những người chủ rất thành công. Bọn họ không những lương thiện, thuần phác mà còn đối xử người làm việc như bạn bè tốt của mình. Cũng nhờ vậy, tất nhiên các công nhân viên cũng một mực tận tâm với họ...
Từ kinh nghiệm ở nhà hàng Ngưng Hương, trong đáy lòng của Mộc Tử đã có một ấn tượng thế này: Làm chủ thật ra không phải chỉ thúc ép hay nghiền máu, mồ hôi của công nhân viên để kiếm món lợi kếch sù như người khác thường hay nghĩ.
Nhưng từ khi nghe xong chuyện của Triệu Đỉnh Long, Mộc Tử bắt đầu có một nhận thức sâu sắc hơn về từ ngữ này.
Triệu Đỉnh Long đây mới đúng là kẻ biết làm chủ nhất (Ý mỉa mai, không phải khen ngợi). Loại người như hắn có khả năng diễn xuất hạng siêu. Mà chỉ cần một phút, "ông chủ" Triệu có thể biến thành hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Tiết Tích vừa vào nhà máy chưa được bao lâu thì Tiết Đại Gia đã phát hiện con trai của mình nhanh chóng trở nên gầy gò, còn vành mắt thì cứ như làm việc quá mệt nhọc mà ra vậy. Sau khi hỏi rõ đầu đuôi, Tiết Đại Gia mới biết Triệu Đỉnh Long, kẻ vỗ ngực rồi nói đối đãi với Tiết Tích như con ruột, kẻ vừa mới gặp liền pha trà đón khách (Ý nói tiếp đón nồng hậu), thật ra không phải là loại người hiền lành, đơn giản như vậy. Một bên, Triệu Đỉnh Long lộ ra nào là lòng son dạ sắt, hào sảng, phóng khoán với anh em công nhân nhưng một bên khác, hắn tựa như quỷ lột da mà dùng trăm phương ngàn kế khiến công nhan tăng giờ làm việc, nghiền ép mồ hôi nước mắt để kiếm chác những món lời khổng lồ... Lần đầu tiên ra khỏi nhà, tất nhiên Tiết Tích không hiểu rõ huyền bí bên trong. Khi thấy ông chủ hào phóng đối với mình, Tiết Tích còn tưởng gặp được quý nhân muốn giúp đỡ và tôi luyện cho hắn. Cũng vì vậy, dù phải làm nhưng việc cực kỳ mệt nhọc nhưng Tiết Tích không hề có một câu oán than nào cả. Có thể nói, hắn đã phải làm hết nhưng công việc dơ bẩn, cực khổ nhất trong nhà xưởng. Sau một thời gian thể lực cùng tinh lực tiêu hao như túi không đáy thì Tiết Tích không như vậy mới là lạ...
Khi hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra và cảm thán con người của Triệu Đỉnh Long thì lúc này, Tiết Đại Gia quyết định cho Tiết Tích nghỉ việc. Tuy nhiên, khi lão đến văn phòng của Triệu Đỉnh Long rồi nói ý đồ của mình, Triệu Đỉnh Long lại mang trà nước với mặt mũi tươi roi rói, hắn nói theo nội quy mà nhà máy định ra: Nếu nhân viên muốn nghỉ việc thì phải làm việc xong một tháng đầu, nếu không sẽ trừ một tháng tiền lương.
"Khẩu Phật tâm xà (Miệng thì từ bi như Phật nhưng tim lại độc ác như rắn rết)... Đây là điển hình của kẻ khẩu phật tâm xà!" Tiết Đại Gia hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng quả thật không còn cách nào. Tuy không nỡ nhìn con trai mình mệt nhọc như vậy nhưng phải trừ một tháng lương, một tháng lương tương đương mấy trăm đồng đó nha. Nhưng nếu kiên trì làm hết tháng này thì không phải trừ tiền lương rồi.
Tiết Đại Gia dặn dò con trai rằng: Nếu lúc có thể lười biếng thì phải hết sức lười biếng, không phải cứ như kẻ ngu để Triệu Đỉnh Long tùy ý sai khiến. Đợi qua một tháng này thì lập tức có thể nghỉ việc.
Thế nhưng ngay khi khoảng cách đến kỳ hạn một tháng chỉ còn có bốn, năm ngày thì bỗng nhiên Tiết Tích xảy ra chuyện.
Đó là giữa trưa một ngày nọ, khi công nhân trong xưởng đều nghỉ ngơi sau khi ăn xong cơm trưa, Triệu Đỉnh Long bỗng gọi Tiết Tích lại rồi nói là trong xưởng có một chiếc xe chở đồ dùng trong nhà và muốn hắn đến lấy giúp. Khi ấy, Tiết Tích vừa cơm nước xong xuôi thì nghe thấy mệnh lệnh của ông chủ nên vội vàng thực hiện.
Chỉ là, chuyến đi này sẽ không thể về được rồi...
Lúc Tiết Tích đi đến bên cạnh xe tải, mở dây thừng thì bỗng nhiên từ trên xe, một chiếc tủ lớn lặng lẽ rơi xuống. Trong khi Tiết Tích đang cảm thấy buồn bực ở phía dưới thì chiếc tủ lớn... Chiếc tủ này trên dưới một trăm ký. Mà đợi đến lúc những người công nhan vội vàng đi đến hiện trường rồi tốn sức kéo chiếc tủ ra khỏi người của Tiết Tích thì đứa nhỏ đã không còn thở nữa rồi. Mà xương cổ của hắn đã gãy lìa hoàn toàn, cả khuôn mặt đều biến dạng, bên dưới mặt đất máu tươi nhuộm hồng một mảng thật lớn...
Bởi vì Tiết Đại Gia kích động qua độ, cộng thêm một khoảng thời gian chịu đựng đói rét, rốt cuộc đã ngất lịm. Thấy vậy, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc tiễn lão về đến nhà rồi an trí lão nằm trên chiếc giường. Ngay sau đó, hai người tìm một ít củi rồi bắt đầu đốt lên để căn nhà lạnh băng, trống rỗng của Tiết Đại Gia có chút tình cảm ấm áp. Mà lúc này, mấy người hàng xóm cũng đã biết chuyện gì xảy ra nên lục tục qua thăm. Trưởng thôn cũng đã tới, sau khi khen ngợi hành động của Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc, ông mới vo một cuộn thuốc. Sau khi rít một hơi, ông chậm rãi kể lại những câu chuyện của Tiết Đại Gia cùng con trai lão.
"Tiếp theo phải làm sao đây? Tiết Tích gặp chuyện không may trong xưởng của Triệu Đỉnh Long, vậy hắn phải chịu trách nhiệm chứ? Mà Tiết Đại Gia đã tìm hắn chưa?" Mộc Tử nhíu mày hỏi trưởng thôn.
"Tìm? Tất nhiên có tìm. Nhưng... nhưng mà vô dụng thôi. Triệu Đỉnh Long là loại người nào? Hắn mà chịu nhận trách nhiệm này sao?" Lão trưởng thôn hung hăng nhổ một bãi nước bọt rồi bất đắc dĩ trả lời câu hỏi của Mộc Tử.
"Không nhận trách nhiệm là thế nào? Rõ ràng Tiết Tích xảy ra tai nạn trong xưởng của hắn mà? An toàn lao động cũng không nắm chắc mà vẫn không chịu trách nhiệm, vậy cứ đi tố cáo hắn đi!" Âu Dương Lục Sắc nhịn không được nên có hơi kích động.
"Lúc đó, Triệu Đỉnh Long và Tiết Tích không có ký hợp đồng lao động gì cả. Cho dù có khởi tố thì cũng rất khó khăn." Mộc Tử liếc nhìn Âu Dương Lục Sắc với nhiều ý nghĩ, dường như là kích lệ, mà dường như lại khuyên răn nàng không nên kích động.
"Đúng vậy, Triệu Đỉnh Long ấy vậy mà vô cùng khôn ngoan. Tuy lão Tiết đã gửi thư tín lên cấp huyện nhưng vô dụng, Triệu Đỉnh Long có tiền có thế nên đã sớm thông quan hệ từ trên xuống dưới rồi. Cho dù dùng toàn bộ lực lượng của thôn cũng không thể làm gì hắn cả." Lão trưởng thôn đau đớn nói.
"Lúc ấy chiếc tủ rơi từ trên xe xuống, vậy người đặt tủ lên xe hẳn là lái xe phải không? Vậy lái xe cũng phải chịu một phần trách nhiệm chứ?" Âu Dương Lục Sắc hỏi tiếp.
"Đừng nói nữa, gã lái xe chính là cháu trai của Triệu Đỉnh Long, cháu nói còn phải làm thế nào đây..." Lão trưởng thôn thở dài một hơi: "Lần này quả là khổ... Người tóc bạc tiễn người tóc xanh. Lão Tiết vốn đã quá sức rồi, nay con trai lại chết vô ích, quả thật làm lão phát điên mất thôi..."
Lão trưởng thôn nói đến đây, những hương thân, hàng xóm xung quanh cũng bắt đầu lắc đầu rồi thở dài.
Mộc Tử quay đầu nhìn Tiết Đại Gia nằm ở trên giường gạch, lại nghe lão trưởng thôn và các thôn dân thở dài. Sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng.
Âu Dương Lục Sắc chợt phát hiện Mộc Tử xiết chặt nắm đấm, thậm chí phát ra âm thanh crăng crắc.
"Hắn bị sao vậy?"
Âu Dương Lục Sắc âm thầm ngắt ngón tay của Mộc Tử, ánh mắt chăm chú của nàng khi nhìn hắn có đôi chút lo lắng.
Mộc Tử lắc đầu, dường như đã vứt bỏ được đồ vật nặng nề nào đó. Một lần nữa hắn nhìn Tiết Đại Gia rồi đứng lên một cách dứt khoát. Ngay sau đó, Mộc Tử cáo biệt với trưởng thôn và các thôn dân . Lão trưởng thôn cùng các thôn dân thấy vậy thì tỏ vể muốn mời bọn họ sang nhà mình ăn cơm nhưng Mộc Tử uyển chuyện từ chối. Hắn nói mình còn có sự việc phải làm nên phải về nhà xử lí...
"Mộc Tử, anh... anh không sao chứ?" Vừa rời khỏi căn phòng nhỏ của Tiết Đại Gia, Âu Dương Lục Sắc liền nhìn thật kỹ Mộc Tử đang đi lại khá gấp gáp mà ân cần hỏi han.
"Không có việc gì." Mộc Tử cũng không quay đầu, câu trả lời lại rất đơn giản. Sau khi đi nhanh về phía trước, hắn lại tiếp tục nói: "Anh đói rồi, anh muốn ăn, ăn rất nhiều thứ!"...
[/SIZE][/B]
Trước kia, khi Mộc Tử còn làm việc ở nhà hàng Ngưng Hương, hắn cảm thấy bà chủ Ngưng Hương và Triệu đầu to là những người chủ rất thành công. Bọn họ không những lương thiện, thuần phác mà còn đối xử người làm việc như bạn bè tốt của mình. Cũng nhờ vậy, tất nhiên các công nhân viên cũng một mực tận tâm với họ...
Từ kinh nghiệm ở nhà hàng Ngưng Hương, trong đáy lòng của Mộc Tử đã có một ấn tượng thế này: Làm chủ thật ra không phải chỉ thúc ép hay nghiền máu, mồ hôi của công nhân viên để kiếm món lợi kếch sù như người khác thường hay nghĩ.
Nhưng từ khi nghe xong chuyện của Triệu Đỉnh Long, Mộc Tử bắt đầu có một nhận thức sâu sắc hơn về từ ngữ này.
Triệu Đỉnh Long đây mới đúng là kẻ biết làm chủ nhất (Ý mỉa mai, không phải khen ngợi). Loại người như hắn có khả năng diễn xuất hạng siêu. Mà chỉ cần một phút, "ông chủ" Triệu có thể biến thành hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Tiết Tích vừa vào nhà máy chưa được bao lâu thì Tiết Đại Gia đã phát hiện con trai của mình nhanh chóng trở nên gầy gò, còn vành mắt thì cứ như làm việc quá mệt nhọc mà ra vậy. Sau khi hỏi rõ đầu đuôi, Tiết Đại Gia mới biết Triệu Đỉnh Long, kẻ vỗ ngực rồi nói đối đãi với Tiết Tích như con ruột, kẻ vừa mới gặp liền pha trà đón khách (Ý nói tiếp đón nồng hậu), thật ra không phải là loại người hiền lành, đơn giản như vậy. Một bên, Triệu Đỉnh Long lộ ra nào là lòng son dạ sắt, hào sảng, phóng khoán với anh em công nhân nhưng một bên khác, hắn tựa như quỷ lột da mà dùng trăm phương ngàn kế khiến công nhan tăng giờ làm việc, nghiền ép mồ hôi nước mắt để kiếm chác những món lời khổng lồ... Lần đầu tiên ra khỏi nhà, tất nhiên Tiết Tích không hiểu rõ huyền bí bên trong. Khi thấy ông chủ hào phóng đối với mình, Tiết Tích còn tưởng gặp được quý nhân muốn giúp đỡ và tôi luyện cho hắn. Cũng vì vậy, dù phải làm nhưng việc cực kỳ mệt nhọc nhưng Tiết Tích không hề có một câu oán than nào cả. Có thể nói, hắn đã phải làm hết nhưng công việc dơ bẩn, cực khổ nhất trong nhà xưởng. Sau một thời gian thể lực cùng tinh lực tiêu hao như túi không đáy thì Tiết Tích không như vậy mới là lạ...
Khi hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra và cảm thán con người của Triệu Đỉnh Long thì lúc này, Tiết Đại Gia quyết định cho Tiết Tích nghỉ việc. Tuy nhiên, khi lão đến văn phòng của Triệu Đỉnh Long rồi nói ý đồ của mình, Triệu Đỉnh Long lại mang trà nước với mặt mũi tươi roi rói, hắn nói theo nội quy mà nhà máy định ra: Nếu nhân viên muốn nghỉ việc thì phải làm việc xong một tháng đầu, nếu không sẽ trừ một tháng tiền lương.
"Khẩu Phật tâm xà (Miệng thì từ bi như Phật nhưng tim lại độc ác như rắn rết)... Đây là điển hình của kẻ khẩu phật tâm xà!" Tiết Đại Gia hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng quả thật không còn cách nào. Tuy không nỡ nhìn con trai mình mệt nhọc như vậy nhưng phải trừ một tháng lương, một tháng lương tương đương mấy trăm đồng đó nha. Nhưng nếu kiên trì làm hết tháng này thì không phải trừ tiền lương rồi.
Tiết Đại Gia dặn dò con trai rằng: Nếu lúc có thể lười biếng thì phải hết sức lười biếng, không phải cứ như kẻ ngu để Triệu Đỉnh Long tùy ý sai khiến. Đợi qua một tháng này thì lập tức có thể nghỉ việc.
Thế nhưng ngay khi khoảng cách đến kỳ hạn một tháng chỉ còn có bốn, năm ngày thì bỗng nhiên Tiết Tích xảy ra chuyện.
Đó là giữa trưa một ngày nọ, khi công nhân trong xưởng đều nghỉ ngơi sau khi ăn xong cơm trưa, Triệu Đỉnh Long bỗng gọi Tiết Tích lại rồi nói là trong xưởng có một chiếc xe chở đồ dùng trong nhà và muốn hắn đến lấy giúp. Khi ấy, Tiết Tích vừa cơm nước xong xuôi thì nghe thấy mệnh lệnh của ông chủ nên vội vàng thực hiện.
Chỉ là, chuyến đi này sẽ không thể về được rồi...
Lúc Tiết Tích đi đến bên cạnh xe tải, mở dây thừng thì bỗng nhiên từ trên xe, một chiếc tủ lớn lặng lẽ rơi xuống. Trong khi Tiết Tích đang cảm thấy buồn bực ở phía dưới thì chiếc tủ lớn... Chiếc tủ này trên dưới một trăm ký. Mà đợi đến lúc những người công nhan vội vàng đi đến hiện trường rồi tốn sức kéo chiếc tủ ra khỏi người của Tiết Tích thì đứa nhỏ đã không còn thở nữa rồi. Mà xương cổ của hắn đã gãy lìa hoàn toàn, cả khuôn mặt đều biến dạng, bên dưới mặt đất máu tươi nhuộm hồng một mảng thật lớn...
Bởi vì Tiết Đại Gia kích động qua độ, cộng thêm một khoảng thời gian chịu đựng đói rét, rốt cuộc đã ngất lịm. Thấy vậy, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc tiễn lão về đến nhà rồi an trí lão nằm trên chiếc giường. Ngay sau đó, hai người tìm một ít củi rồi bắt đầu đốt lên để căn nhà lạnh băng, trống rỗng của Tiết Đại Gia có chút tình cảm ấm áp. Mà lúc này, mấy người hàng xóm cũng đã biết chuyện gì xảy ra nên lục tục qua thăm. Trưởng thôn cũng đã tới, sau khi khen ngợi hành động của Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc, ông mới vo một cuộn thuốc. Sau khi rít một hơi, ông chậm rãi kể lại những câu chuyện của Tiết Đại Gia cùng con trai lão.
"Tiếp theo phải làm sao đây? Tiết Tích gặp chuyện không may trong xưởng của Triệu Đỉnh Long, vậy hắn phải chịu trách nhiệm chứ? Mà Tiết Đại Gia đã tìm hắn chưa?" Mộc Tử nhíu mày hỏi trưởng thôn.
"Tìm? Tất nhiên có tìm. Nhưng... nhưng mà vô dụng thôi. Triệu Đỉnh Long là loại người nào? Hắn mà chịu nhận trách nhiệm này sao?" Lão trưởng thôn hung hăng nhổ một bãi nước bọt rồi bất đắc dĩ trả lời câu hỏi của Mộc Tử.
"Không nhận trách nhiệm là thế nào? Rõ ràng Tiết Tích xảy ra tai nạn trong xưởng của hắn mà? An toàn lao động cũng không nắm chắc mà vẫn không chịu trách nhiệm, vậy cứ đi tố cáo hắn đi!" Âu Dương Lục Sắc nhịn không được nên có hơi kích động.
"Lúc đó, Triệu Đỉnh Long và Tiết Tích không có ký hợp đồng lao động gì cả. Cho dù có khởi tố thì cũng rất khó khăn." Mộc Tử liếc nhìn Âu Dương Lục Sắc với nhiều ý nghĩ, dường như là kích lệ, mà dường như lại khuyên răn nàng không nên kích động.
"Đúng vậy, Triệu Đỉnh Long ấy vậy mà vô cùng khôn ngoan. Tuy lão Tiết đã gửi thư tín lên cấp huyện nhưng vô dụng, Triệu Đỉnh Long có tiền có thế nên đã sớm thông quan hệ từ trên xuống dưới rồi. Cho dù dùng toàn bộ lực lượng của thôn cũng không thể làm gì hắn cả." Lão trưởng thôn đau đớn nói.
"Lúc ấy chiếc tủ rơi từ trên xe xuống, vậy người đặt tủ lên xe hẳn là lái xe phải không? Vậy lái xe cũng phải chịu một phần trách nhiệm chứ?" Âu Dương Lục Sắc hỏi tiếp.
"Đừng nói nữa, gã lái xe chính là cháu trai của Triệu Đỉnh Long, cháu nói còn phải làm thế nào đây..." Lão trưởng thôn thở dài một hơi: "Lần này quả là khổ... Người tóc bạc tiễn người tóc xanh. Lão Tiết vốn đã quá sức rồi, nay con trai lại chết vô ích, quả thật làm lão phát điên mất thôi..."
Lão trưởng thôn nói đến đây, những hương thân, hàng xóm xung quanh cũng bắt đầu lắc đầu rồi thở dài.
Mộc Tử quay đầu nhìn Tiết Đại Gia nằm ở trên giường gạch, lại nghe lão trưởng thôn và các thôn dân thở dài. Sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng.
Âu Dương Lục Sắc chợt phát hiện Mộc Tử xiết chặt nắm đấm, thậm chí phát ra âm thanh crăng crắc.
"Hắn bị sao vậy?"
Âu Dương Lục Sắc âm thầm ngắt ngón tay của Mộc Tử, ánh mắt chăm chú của nàng khi nhìn hắn có đôi chút lo lắng.
Mộc Tử lắc đầu, dường như đã vứt bỏ được đồ vật nặng nề nào đó. Một lần nữa hắn nhìn Tiết Đại Gia rồi đứng lên một cách dứt khoát. Ngay sau đó, Mộc Tử cáo biệt với trưởng thôn và các thôn dân . Lão trưởng thôn cùng các thôn dân thấy vậy thì tỏ vể muốn mời bọn họ sang nhà mình ăn cơm nhưng Mộc Tử uyển chuyện từ chối. Hắn nói mình còn có sự việc phải làm nên phải về nhà xử lí...
"Mộc Tử, anh... anh không sao chứ?" Vừa rời khỏi căn phòng nhỏ của Tiết Đại Gia, Âu Dương Lục Sắc liền nhìn thật kỹ Mộc Tử đang đi lại khá gấp gáp mà ân cần hỏi han.
"Không có việc gì." Mộc Tử cũng không quay đầu, câu trả lời lại rất đơn giản. Sau khi đi nhanh về phía trước, hắn lại tiếp tục nói: "Anh đói rồi, anh muốn ăn, ăn rất nhiều thứ!"...
[/SIZE][/B]
/129
|