Trong ký túc xá, Mộc Tử đứng trước gương cẩn thận đánh giá chính mình. Trải qua hơn một tháng điều dưỡng ở đây, khuôn mặt gầy gò tái nhợt của hắn đã trở nên hồng nhuận bóng loáng. Mà mái tóc húi cua cũng khiến người khác có cảm giác thích thú khi nhìn thấy. Bộ quần áo cũ nát đơn bạc sớm đã thay bằng một bộ đồ mới với một chiếc áo thun có logo hoa sen khá trang nhã trên ngực, đây là trang phục công tác của Ngưng Hương các. Ở phía dưới, hắn mặc quần tây màu trắng cùng đôi giày bốn mùa màu trắng còn mới tinh...
"Đây là ta sao?" Mộc Tử cảm thấy nghi ngờ nên chuyển động thân hình. Hắn cứ như một cô gái thay đổi mọi góc độ khác nhau để thưởng thức chính mình trong gương.
Đây quả là một cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng có, tinh thần sảng khoái này tựa hồ khiến Mộc Tử trở nên tự tin với bất cứ việc gì.
"Như vậy, ta sẽ lấy hình tượng như vậy để đi gặp Diệp Tử. Ta muốn nói cho nàng biết, nàng nhất định phải sống sót!"
Buổi chiều của ngày hôm sau, trong túi áo của Mộc Tử đã có một vạn đồng từ tay bà chủ. Vừa ăn mặc chỉnh tề xong, hắn liền đi ra đại sảnh của nhà hàng. Ở bãi đỏ xe trước cửa, chiếc Lobo của bà chủ đang chờ hắn...
"Lẽ ra bạn của cậu có việc thì ta phải thay cậu giúp đỡ một ít. Thứ nhưng bây giờ Triệu ca không có ở nhà mà tiền trong nhà đều do hắn nắm giữ nên tôi cũng chỉ có thể giúp câu như thế này mà thôi."
Hôm qua vào lúc mười hai giờ tối, sau khi khách khứa đã về hết thì Mộc Tử và các đồng nghiệp cũng vừa thu dọn xong gian phòng. Khi vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì bà chủ gọi hắn vào trong văn phòng rôi đưa cái phong bì dày cộm đó ra.
Một vạn đồng... Đây là lần đầu tiên Mộc Tử nhìn thấy số tiền lớn như vậy. Hiện giờ khi thực sự cầm trong tay, hắn mới thực sự cảm thấy nặng nề.
"Cám ơn Ngưng tỷ... Kỳ thật tôi chỉ muốn mượn trước hai tháng tiền lương thôi, nhưng số tiền này... quả thật nhiều quá?" Mộc Tử không hề nghĩ bà chủ lại hào phóng như vậy, tùy tiện mà đã lấy ra một vạn đồng. Đúng là hắn đang có nhu cầu trợ giúp Diệp Tử. Cho dù việc này rất cấp bách nhưng dựa vào tình huống trước mắt, một vạn đồng này đã tương đương với tiền lương suốt một năm của hắn rồi.
Dường như đã nhìn ra băn khoăn của Mộc Tử nên bà chủ vỗ vai hắn một cách thân thiết rồi cười nói: "Như thế nào, cậu không cam lòng ở đây một năm hay sao?"
"Không phải..." Mộc Tử xấu hổ đích giải thích.
"Được rồi. Như vậy thì trong một vạn đồng này thì năm nghìn coi như tôi cho cậu mượn, phần còn lại thì trừ vào tiền lương của cậu. Cậu cứ coi như đây là tâm ý của tôi đối với bạn của cậu đi. Đương nhiên, tôi còn muốn cho cậu mượn nhiều hơn đấy nhưng thế còn phải chờ Triệu ca đi công tác trở về đã. Kinh tế trong nhà này là do Triệu ca nắm giữ đó. Ha ha... Đúng rồi, nếu ngày mai rãnh thì tôi sẽ cùng cậu đến gặp người bạn kia, được chứ?"
"Nếu Ngưng tỷ đã muốn đi thì nhất định... nhất định phải đi rồi. Tôi còn muốn giới thiệu với tỷ cha mẹ của Diệp Tử..." Mộc Tử kích động nói.
Lúc này, bỗng nhiên Mộc Tử có cái cảm giác xúc động đến rơi nước mắt. Một người chủ tốt như vậy thì đi tìm ở đâu đây. Hiện tại, hắn đã chắc chắn đến 100% rằng những tin đồn từ miệng của đồng nghiệp đều là giả dối!
"Người có tấm lòng lương thiện như bà chủ tuyệt đối sẽ không làm ra một chuyện bẩn thỉu! Những lời đồn kia tuyệt đối chỉ là thêu dệt vô cớ! Nếu như để ta nghe bọn chúng đặt điều thị phi sau lưng đối với bà chủ vậy nữa thì ta nhất định sẽ không tha cho chúng, nhất định không để họ tiếp tục vu oan cho bà chủ nữa..."
Cứ như vậy, Mộc Tử mang theo thiên ân vạn tạ (Lòng biết ơn) đối với bà chủ chìm vào một giấc ngủ an bình. Trong cảm giác ngọt ngào trong mộng, hắn nhìn thấy Diệp Tử đã thuận lợi cấy tủy xong. Trên khuôn mặt đẹp của nàng, lão Sói Xám cũng tươi cười tít mắt...
Thời tiết ngày càng nóng, đến hai giờ chiều thì ánh mặt trời cực kỳ chói mắt đã đem mọi nơi sáng bóng lên.
Trong xe, máy điều hòa đã được mở lên, độ ấm cũng khá vừa phải, CD đang phát ra tiếng nhạc nhàn nhạt. Lúc này, Mộc Tử đang ngồi ở vị trí cạnh tay lái. Vừa lắng nghe âm nhạc động lòng người, hắn vừa cảm nhận một hương thơm nhàn nhạt. Mùi hương này đến từ một lọ nước hoa đặt ở cạnh chiếc đồng hồ trong xe hơi. Trên lọ nước hoa có tạo hình của một con sói màu xám đáng yêu. Mộc Tử đột nhiên phát hiện, rõ ràng có rất nhiều thích Radiant Wolf, trong đó cũng có người trưởng thành chứ không riêng gì trẻ con.
Bà chủ ngồi ở tay lái ở bên cạnh Mộc Tử nên rất chuyên chú lái xe. Hôm này, nàng chỉ mặc một bộ đồ màu trắng với đôi giày cao gót màu bạc và mái tóc vàng óng được buộc đơn giản bằng dây cột tíc. Tuy chỉ ăn mặc một cách tùy tiện nhưng bà chủ cũng cho người khác càm giác xinh đẹp, gợi cảm, đặc biệt là cao quý không thể khinh nhờn. Từ nhỏ, Mộc Tử rất ít tiếp xúc với phụ nữ nên hiện tại khi ngồi cùng bà chủ và cảm nhận phong thái và tư sắc tuyệt mỹ của nàng thì thỉnh thoảng nội tâm của hắn lại có một tia nhộn nhạo. Đương nhiên, loại cảm giác này rất thuần khiết. Trong lòng của Mộc Tử đã xem bà chủ như chị của mình, tia nhộn nhạo ấy chỉ là thể hiện thẩm mỹ cơ bản của con người mà thôi.
Từ khi lên xe, hai người cũng không có nói chuyện nhiều. Mộc Tử cũng không câu nệ, có lẽ do từ nhỏ thiếu khuyết thân tình mà giờ đây khi nhận được nhiệt tâm từ giữa người với người thì lại đảm nhận không xuể.
Dường như muốn đánh vỡ loại cảm giác trầm mặc này nên đột nhiên bà chủ nói giỡn bằng giọng điệu vui vẻ với Mộc Tử: "Tôi thấy cậu nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa của tôi. Chẳng lẽ con trai như cậu cũng thích nước hoa hay sao?"
"Không phải... Tôi chỉ thắc mắc tại sao nhiều người ưa thích đồ vật dành cho trẻ em như vậy? Ví dụ như Radiant Wolf này." Mộc Tử trả lời một cách thành thật.
"Ha ha, vì những vật này khá đơn giản, không những thú vị mà còn hồn nhiên. Nó khác với sự phức tạp của điện ảnh hay kịch trên TV để khiến người khác khó chịu. Tôi đặc biệt không thích động não à nha. Nhưng cậu cũng thích nó như tôi phải không?" Bà chủ liếc nhìn Mộc Tử rồi hỏi.
Mộc Tử suy nghĩ một chút rồi mới đáp lời: "Thích. Xem Radiant Wolf có thể cho tôi sự vui vẻ một cách đơn giản nhất."
"Nói rất hay. Đơn giản nhất chính là vui vẻ, không cần hao tốn tâm tử để cân nhắc, phán đoán nội dung và tình tiết của cốt truyện..." Bà chủ gật đầu phụ họa rồi nói tiếp: "Đúng rồi, cậu vừa mới nói là hiện tại nhiều người thích xem Radiant Wolf chứ không phải chính mình à? Chẳng lẽ... người bạn... tên là Diệp Tử đúng không... người bạn kia cũng thích xem Radiant Woft?"
Một Tử đỏ mặt, hắn cảm thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu nên lẩm bẩm nói: "Đúng vậy. Diệp Tử tạo cho tôi ấn tượng sâu đậm vì nàng đặc biệt thích Radiant Wolf. Một năm trước khi bộ phim này mới vừa lưu hành thì nàng cũng tỏ ra rất say mê. Trên bàn học, túi sách, đồ dùng học tập đều là hình ảnh của Radiant Wolf..."
"Vậy sao?" Bà chủ mừng rỡ nói: "Chai nước hoa này là do tôi mua vào buổi sáng đấy. Có lẽ Diệp Tử cũng sẽ thích. Hay là cậu tặng cho nàng đi! Vị nước sát trùng trong bệnh viện rất nồng đậm... Tôi cũng đang lo lắng không biết tặng gì đây này!"
"Không cần đâu Ngưng tỷ..."
"Không sao. Tôi cũng có một lọ khác rồi. Hì hì, kỳ thật so với Radiant Wolf thì tôi thích Red Taro hơn..."
Trong tiếng cười nói của hai người cười nói thì chiếc xe hơi đã tới trước cửa bệnh viện.
Diệp Tử, ta đến đây...
"Đây là ta sao?" Mộc Tử cảm thấy nghi ngờ nên chuyển động thân hình. Hắn cứ như một cô gái thay đổi mọi góc độ khác nhau để thưởng thức chính mình trong gương.
Đây quả là một cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng có, tinh thần sảng khoái này tựa hồ khiến Mộc Tử trở nên tự tin với bất cứ việc gì.
"Như vậy, ta sẽ lấy hình tượng như vậy để đi gặp Diệp Tử. Ta muốn nói cho nàng biết, nàng nhất định phải sống sót!"
Buổi chiều của ngày hôm sau, trong túi áo của Mộc Tử đã có một vạn đồng từ tay bà chủ. Vừa ăn mặc chỉnh tề xong, hắn liền đi ra đại sảnh của nhà hàng. Ở bãi đỏ xe trước cửa, chiếc Lobo của bà chủ đang chờ hắn...
"Lẽ ra bạn của cậu có việc thì ta phải thay cậu giúp đỡ một ít. Thứ nhưng bây giờ Triệu ca không có ở nhà mà tiền trong nhà đều do hắn nắm giữ nên tôi cũng chỉ có thể giúp câu như thế này mà thôi."
Hôm qua vào lúc mười hai giờ tối, sau khi khách khứa đã về hết thì Mộc Tử và các đồng nghiệp cũng vừa thu dọn xong gian phòng. Khi vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì bà chủ gọi hắn vào trong văn phòng rôi đưa cái phong bì dày cộm đó ra.
Một vạn đồng... Đây là lần đầu tiên Mộc Tử nhìn thấy số tiền lớn như vậy. Hiện giờ khi thực sự cầm trong tay, hắn mới thực sự cảm thấy nặng nề.
"Cám ơn Ngưng tỷ... Kỳ thật tôi chỉ muốn mượn trước hai tháng tiền lương thôi, nhưng số tiền này... quả thật nhiều quá?" Mộc Tử không hề nghĩ bà chủ lại hào phóng như vậy, tùy tiện mà đã lấy ra một vạn đồng. Đúng là hắn đang có nhu cầu trợ giúp Diệp Tử. Cho dù việc này rất cấp bách nhưng dựa vào tình huống trước mắt, một vạn đồng này đã tương đương với tiền lương suốt một năm của hắn rồi.
Dường như đã nhìn ra băn khoăn của Mộc Tử nên bà chủ vỗ vai hắn một cách thân thiết rồi cười nói: "Như thế nào, cậu không cam lòng ở đây một năm hay sao?"
"Không phải..." Mộc Tử xấu hổ đích giải thích.
"Được rồi. Như vậy thì trong một vạn đồng này thì năm nghìn coi như tôi cho cậu mượn, phần còn lại thì trừ vào tiền lương của cậu. Cậu cứ coi như đây là tâm ý của tôi đối với bạn của cậu đi. Đương nhiên, tôi còn muốn cho cậu mượn nhiều hơn đấy nhưng thế còn phải chờ Triệu ca đi công tác trở về đã. Kinh tế trong nhà này là do Triệu ca nắm giữ đó. Ha ha... Đúng rồi, nếu ngày mai rãnh thì tôi sẽ cùng cậu đến gặp người bạn kia, được chứ?"
"Nếu Ngưng tỷ đã muốn đi thì nhất định... nhất định phải đi rồi. Tôi còn muốn giới thiệu với tỷ cha mẹ của Diệp Tử..." Mộc Tử kích động nói.
Lúc này, bỗng nhiên Mộc Tử có cái cảm giác xúc động đến rơi nước mắt. Một người chủ tốt như vậy thì đi tìm ở đâu đây. Hiện tại, hắn đã chắc chắn đến 100% rằng những tin đồn từ miệng của đồng nghiệp đều là giả dối!
"Người có tấm lòng lương thiện như bà chủ tuyệt đối sẽ không làm ra một chuyện bẩn thỉu! Những lời đồn kia tuyệt đối chỉ là thêu dệt vô cớ! Nếu như để ta nghe bọn chúng đặt điều thị phi sau lưng đối với bà chủ vậy nữa thì ta nhất định sẽ không tha cho chúng, nhất định không để họ tiếp tục vu oan cho bà chủ nữa..."
Cứ như vậy, Mộc Tử mang theo thiên ân vạn tạ (Lòng biết ơn) đối với bà chủ chìm vào một giấc ngủ an bình. Trong cảm giác ngọt ngào trong mộng, hắn nhìn thấy Diệp Tử đã thuận lợi cấy tủy xong. Trên khuôn mặt đẹp của nàng, lão Sói Xám cũng tươi cười tít mắt...
Thời tiết ngày càng nóng, đến hai giờ chiều thì ánh mặt trời cực kỳ chói mắt đã đem mọi nơi sáng bóng lên.
Trong xe, máy điều hòa đã được mở lên, độ ấm cũng khá vừa phải, CD đang phát ra tiếng nhạc nhàn nhạt. Lúc này, Mộc Tử đang ngồi ở vị trí cạnh tay lái. Vừa lắng nghe âm nhạc động lòng người, hắn vừa cảm nhận một hương thơm nhàn nhạt. Mùi hương này đến từ một lọ nước hoa đặt ở cạnh chiếc đồng hồ trong xe hơi. Trên lọ nước hoa có tạo hình của một con sói màu xám đáng yêu. Mộc Tử đột nhiên phát hiện, rõ ràng có rất nhiều thích Radiant Wolf, trong đó cũng có người trưởng thành chứ không riêng gì trẻ con.
Bà chủ ngồi ở tay lái ở bên cạnh Mộc Tử nên rất chuyên chú lái xe. Hôm này, nàng chỉ mặc một bộ đồ màu trắng với đôi giày cao gót màu bạc và mái tóc vàng óng được buộc đơn giản bằng dây cột tíc. Tuy chỉ ăn mặc một cách tùy tiện nhưng bà chủ cũng cho người khác càm giác xinh đẹp, gợi cảm, đặc biệt là cao quý không thể khinh nhờn. Từ nhỏ, Mộc Tử rất ít tiếp xúc với phụ nữ nên hiện tại khi ngồi cùng bà chủ và cảm nhận phong thái và tư sắc tuyệt mỹ của nàng thì thỉnh thoảng nội tâm của hắn lại có một tia nhộn nhạo. Đương nhiên, loại cảm giác này rất thuần khiết. Trong lòng của Mộc Tử đã xem bà chủ như chị của mình, tia nhộn nhạo ấy chỉ là thể hiện thẩm mỹ cơ bản của con người mà thôi.
Từ khi lên xe, hai người cũng không có nói chuyện nhiều. Mộc Tử cũng không câu nệ, có lẽ do từ nhỏ thiếu khuyết thân tình mà giờ đây khi nhận được nhiệt tâm từ giữa người với người thì lại đảm nhận không xuể.
Dường như muốn đánh vỡ loại cảm giác trầm mặc này nên đột nhiên bà chủ nói giỡn bằng giọng điệu vui vẻ với Mộc Tử: "Tôi thấy cậu nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa của tôi. Chẳng lẽ con trai như cậu cũng thích nước hoa hay sao?"
"Không phải... Tôi chỉ thắc mắc tại sao nhiều người ưa thích đồ vật dành cho trẻ em như vậy? Ví dụ như Radiant Wolf này." Mộc Tử trả lời một cách thành thật.
"Ha ha, vì những vật này khá đơn giản, không những thú vị mà còn hồn nhiên. Nó khác với sự phức tạp của điện ảnh hay kịch trên TV để khiến người khác khó chịu. Tôi đặc biệt không thích động não à nha. Nhưng cậu cũng thích nó như tôi phải không?" Bà chủ liếc nhìn Mộc Tử rồi hỏi.
Mộc Tử suy nghĩ một chút rồi mới đáp lời: "Thích. Xem Radiant Wolf có thể cho tôi sự vui vẻ một cách đơn giản nhất."
"Nói rất hay. Đơn giản nhất chính là vui vẻ, không cần hao tốn tâm tử để cân nhắc, phán đoán nội dung và tình tiết của cốt truyện..." Bà chủ gật đầu phụ họa rồi nói tiếp: "Đúng rồi, cậu vừa mới nói là hiện tại nhiều người thích xem Radiant Wolf chứ không phải chính mình à? Chẳng lẽ... người bạn... tên là Diệp Tử đúng không... người bạn kia cũng thích xem Radiant Woft?"
Một Tử đỏ mặt, hắn cảm thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu nên lẩm bẩm nói: "Đúng vậy. Diệp Tử tạo cho tôi ấn tượng sâu đậm vì nàng đặc biệt thích Radiant Wolf. Một năm trước khi bộ phim này mới vừa lưu hành thì nàng cũng tỏ ra rất say mê. Trên bàn học, túi sách, đồ dùng học tập đều là hình ảnh của Radiant Wolf..."
"Vậy sao?" Bà chủ mừng rỡ nói: "Chai nước hoa này là do tôi mua vào buổi sáng đấy. Có lẽ Diệp Tử cũng sẽ thích. Hay là cậu tặng cho nàng đi! Vị nước sát trùng trong bệnh viện rất nồng đậm... Tôi cũng đang lo lắng không biết tặng gì đây này!"
"Không cần đâu Ngưng tỷ..."
"Không sao. Tôi cũng có một lọ khác rồi. Hì hì, kỳ thật so với Radiant Wolf thì tôi thích Red Taro hơn..."
Trong tiếng cười nói của hai người cười nói thì chiếc xe hơi đã tới trước cửa bệnh viện.
Diệp Tử, ta đến đây...
/129
|