Đêm đã khuya...
Hiện giờ Mộc Tử đang ngồi nghỉ ngơi trên một cái ghế ở tổng trạm ô tô của thành phố Ngô Đồng.
Không biết vì sao, hắn rất thích cảm giác khi ở trạm ga này.
Chẳng lẽ vì đây là nơi ta sẽ ly biệt chăng?
Phải vậy không? Cuộc đời của Mộc Tử đã có quá nhiều lần ly biệt. Giờ đây, hắn bỗng nhớ lời thoại của một bộ phim:
"Có một loại chim không có chân nên cuộc đời của nó chỉ có thể bay lượn không ngừng..."
Mà hắn, nhất định chính là con chim đó...
Trong tay Mộc Tử đang cầm một chiếc điện thoại di động. Chiếc điện thoại này hắn mới mua được ở một cửa hàng, bên trong còn có một chiếc sim đã được kích hoạt.
Mộc Tử nắm chặt chiếc điện thoại trên tay như nắm bàn tay của người yêu vậy...
Kế hoạch của hắn sẽ bắt đầu từ chiếc điện thoại này!
Từ mười hai giờ trở đi chính là thời điểm con người yếu đuối nhất. Nếu lúc này đánh vào lòng người thì không còn gì tốt hơn.
Ngay trong lúc chờ đợi, Mộc Tử đem kế hoạch diễn lại để nó trở nên hoàn mỹ hơn. Trong kế hoạch này, mỗi một bước hay từng chi tiết đều phải tỉ mỉ. Ví dụ như thời gian đắn đo có chính xác hay không cũng có thể liên quan đến kết cục thành bại của kế hoạch.
Bây giờ đã là mười một giờ, nàng... nàng, còn hắn nữa, bọn họ đang làm gì?
Từ khi trở thành cô nhi, Mộc Tử cảm thấy người khiến hắn quan tâm bằng cả tính mạng thật sự không nhiều. Diệp Tử, lão Tam, ông chủ, bà chủ, chỉ mấy người đó mà thôi..
Về những người họ hàng đã lâu không liên lạc thì Mộc Tử đã đem họ vào danh sách lãng quên rồi.
Tuy cảm giác này có phần thê lương nhưng như vậy thì hắn mới có thể nhẹ nhõm.
Mộc Tử điều chỉnh chế độ báo thức cho đồng hồ của điện thoại rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ...
Cùng lúc đó ở Ngưng Hương Các...
Hôm nay, Ngưng Hương Các đóng cửa sớm mọi ngày. Trên lầu, ngọn đèn neon hình hoa sen thu hút ánh mắt người khác cũng đã tắt từ lâu. Lúc này đây, cả Ngưng Hương Các chìm trong bóng tối.
Ông chủ Triệu đầu to và bả chủ Ngưng Hương cũng không về căn phòng xa hoa của mình mà đang ngủ trong một phòng ngủ giản dị ở lầu hai.
Trong bóng tối, hai người đều im lặng giống như đã ngủ say.
Phòng ngủ không rộng nhưng không khí lại tĩnh mịch như ao tù nước đọng. Giờ khắc này, Ngưng Hương cảm thấy mình thật sự giống một con cá kiệt sức bên trong vũng nước đọng đó.
Đương nhiên, nàng vẫn chưa ngủ.
Trong khi nàng nghĩ hai tuần nữa hắn mới trở về thì người đàn ông này bỗng nhiên lại trở về ngay ngày hôm nay mà không báo trước...
Hơn nữa, hôm nay hắn rất kỳ quái.
Lúc nàng về thì hắn đã uống đến say mèm. Dù nàng gọi thế nào thì hắn vẫn ngủ như con heo chết.
Ngày xưa khi hắn uống say thì ba giờ sau sẽ tỉnh lại rồi uống nước một cách liều mạng. Uống nước xong dù say thế nào hắn cũng thanh tỉnh.
Nhưng ngày hôm nay... Bây giờ đã là mười một giờ khuya, cũng đã trải qua sáu giờ rồi... Tại sao hắn vẫn còn ngủ.
Hắn cũng không ngáy như sấm như lúc trước mà hơi thở rất vững vàng.
Giống như... bộ dáng nghỉ ngơi.
Như vậy hắn đang trốn tránh ta sao?
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện sự việc của ta và Lưu Kiệt?
Ngưng Hương vụng trộm mở to mắt rồi liếc về người đàn ông nằm bên cạnh mình.
Đồ ngốc, ngươi cũng đã biết... ta thật sự yêu ngươi.
Thế nhưng, tình yêu này thật sự rất mệt mỏi....
Một bên vừa phải yêu ngươi, một bên ta lại phải lừa gạt ngươi. Còn đối với người kia, ta vừa hận hắn vừa phải làm bộ vui cười hùa theo hắn.
Cuộc sống này thật sự quá mệt mỏi! Mệt chết đi được!
Thế nhưng ta không thể nào dừng lại...
Bởi vì ta đã không còn đường lui.
Xin hãy tha thứ cho ta...
Ngưng Hương nhẹ nhàng thở ra một cái rồi nhắm mắt lại.
Trên má của nàng, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống... lạnh buốt.
Khi nghe được tiếng thở dài của Ngưng Hương, trong lòng Triệu đầu to hơi nhộn nhạo.
Đương nhiên, hắn vẫn chưa ngủ và sớm đã tỉnh rượu. Thật sự thì hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi để trốn tránh nàng.
Hắn không biết mình còn lời gì để nói với người phụ nữ này.
Triệu đầu to cảm thấy mình như một con cá... một con cá bị chú mèo tùy ý trêu đùa.
Triệu đầu to nheo mắt lại. Dưới ánh sáng yếu ớt, hắn trộm nhìn người phụ nữ xinh đẹp nằm bên cạnh mình.
Người phụ nữ này không những sở hữu dung nhan tuyệt mỹ khiến tất cả đàn ông đều phải thèm muốn mà còn có thân hình uyển chuyển như ma quỷ.
Mặc dù hai người nằm cách nhau rất xa và trên người Ngưng Hương đang mặc áo ngủ cỡ lớn nhưng Triệu đầu to vẫn cảm nhận được mùi thơm từ thân thể của nàng...
Chỉ có điều, giờ phút này mùi thơm đó không mang lại cho hắn bất cứ tình cảm nào không sự thù hận!
Người phụ nữ này, thân thể mỹ diệu mê người này... hiện tại đã hắn đã còn của riêng hắn. Đương nhiên, trái tim bên trong cũng vậy.
Thề non hẹn biển sao? Tình này không bao giờ thay đổi sao?... Tất cả đều chỉ là giả dối.
Nàng lừa gạt rồi đùa bỡn hắn. Nàng cứ như một con mèo nhỏ khôn ngoan giảo hoạt mà hắn lại giống con cá dưới móng vuốt mèo.
Tất cả tôn nghiêm, tất cả nhiệt tình và tất cả yêu thương đều đã không còn... mà chỉ có THÙ HẬN!
Loại thù hận này chỉ có chết mới chấm dứt được... cho nên vì vậy hắn mới không muốn ly hôn ồn ào và cũng không muốn vạch trần nàng.
Triệu đầu to đã đi tìm các loại tin tức về bọn họ. Cho dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền, hắn cũng không hối hận.
Nàng phải chết!!!
Triệu đầu to quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, cảnh đêm thật thâm trầm, không có đốm lửa nào.
Bỗng nhiên, hắn thầm nghĩ: "Cho dù có đốm lửa thì trong ánh sáng của chốn đô thị phù hoa cũng khó có thể nhìn thấy..."
Triệu đầu to nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười hai giờ. Nhắm mắt lại, hắn buộc mình phải ngủ.
Đúng lúc này, tiếng rung ông ông của điện thoại lại dọa hắn ngồi bật dậy.
Tin nhắn lúc nửa đêm...
Chẳng lẽ là câu trả lời của bọn họ...?
Triệu đầu to nhanh chóng cầm lấy điện thoại. Sau khi cẩn thận nhìn Ngưng Hương đang ngủ say bên cạnh thì hắn mới rón rén rời khỏi phòng ngủ rồi bước vào một gian phòng khác.
Triệu đầu to run rẩy mở tin nhắn. Đây là một số điện thoại lạ, nội dung tin nhắn cũng chỉ có một chữ: Triệu?
Tuy có chút nghi ngờ nhưng hắn vẫn trả lời: Đúng vậy.
Đối phương cũng nhanh chóng nhắn lại: Đã nắm rõ mục tiêu, tùy thời có thể động thủ!
Nội tâm Triệu đầu to cực kỳ kích động. Sau khi cố gắng ổn định hơi thở của mình, hắn mới trả lời: Tốt. Còn tiền thì sao?
Đối phương nhắn lại với tốc độ cực nhanh: Mười vạn!
Lồng ngực của Triệu đầu to phập phồng, hơi thở lại trở nên dồn dập. Sau vài giây hắn mới gửi tin nhắn: Thành giao!
Lần này thì khoảng mười giây sau bên kia mới trả lời: Ngươi xác định sẽ giết Ngưng Hương? Nhất định không hối hận?
Triệu đầu to lạnh lùng trả lời: Ngươi hỏi nhiều làm gì! Cứ nói phương thức trả tiền cho ta là được rồi.
Đối phương trả lời, dường như có phần chần chờ: Bọn ta không muốn mạo hiểm. Nếu chẳng may đến lúc đó ngươi hối hận thì mọi chuyện đã rồi.
"Ta thật sự không hối hận sao?" Dưới bóng đêm, Triệu đầu to thở dài, nội tâm lại thì thào tự hỏi.
Trong đầu hắn dần hiện lên những kỷ niệm tươi đẹp cũng với Ngưng Hương... Từng nụ cười, từng sợi nhu tình của nàng...
Trong lúc hắn đang chìm trong hồi ức thì điện thoại lại rung lên.
Ta có một sinh ý lớn hơn, không biết ngươi có hứng thú hay không...?
Hiện giờ Mộc Tử đang ngồi nghỉ ngơi trên một cái ghế ở tổng trạm ô tô của thành phố Ngô Đồng.
Không biết vì sao, hắn rất thích cảm giác khi ở trạm ga này.
Chẳng lẽ vì đây là nơi ta sẽ ly biệt chăng?
Phải vậy không? Cuộc đời của Mộc Tử đã có quá nhiều lần ly biệt. Giờ đây, hắn bỗng nhớ lời thoại của một bộ phim:
"Có một loại chim không có chân nên cuộc đời của nó chỉ có thể bay lượn không ngừng..."
Mà hắn, nhất định chính là con chim đó...
Trong tay Mộc Tử đang cầm một chiếc điện thoại di động. Chiếc điện thoại này hắn mới mua được ở một cửa hàng, bên trong còn có một chiếc sim đã được kích hoạt.
Mộc Tử nắm chặt chiếc điện thoại trên tay như nắm bàn tay của người yêu vậy...
Kế hoạch của hắn sẽ bắt đầu từ chiếc điện thoại này!
Từ mười hai giờ trở đi chính là thời điểm con người yếu đuối nhất. Nếu lúc này đánh vào lòng người thì không còn gì tốt hơn.
Ngay trong lúc chờ đợi, Mộc Tử đem kế hoạch diễn lại để nó trở nên hoàn mỹ hơn. Trong kế hoạch này, mỗi một bước hay từng chi tiết đều phải tỉ mỉ. Ví dụ như thời gian đắn đo có chính xác hay không cũng có thể liên quan đến kết cục thành bại của kế hoạch.
Bây giờ đã là mười một giờ, nàng... nàng, còn hắn nữa, bọn họ đang làm gì?
Từ khi trở thành cô nhi, Mộc Tử cảm thấy người khiến hắn quan tâm bằng cả tính mạng thật sự không nhiều. Diệp Tử, lão Tam, ông chủ, bà chủ, chỉ mấy người đó mà thôi..
Về những người họ hàng đã lâu không liên lạc thì Mộc Tử đã đem họ vào danh sách lãng quên rồi.
Tuy cảm giác này có phần thê lương nhưng như vậy thì hắn mới có thể nhẹ nhõm.
Mộc Tử điều chỉnh chế độ báo thức cho đồng hồ của điện thoại rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ...
Cùng lúc đó ở Ngưng Hương Các...
Hôm nay, Ngưng Hương Các đóng cửa sớm mọi ngày. Trên lầu, ngọn đèn neon hình hoa sen thu hút ánh mắt người khác cũng đã tắt từ lâu. Lúc này đây, cả Ngưng Hương Các chìm trong bóng tối.
Ông chủ Triệu đầu to và bả chủ Ngưng Hương cũng không về căn phòng xa hoa của mình mà đang ngủ trong một phòng ngủ giản dị ở lầu hai.
Trong bóng tối, hai người đều im lặng giống như đã ngủ say.
Phòng ngủ không rộng nhưng không khí lại tĩnh mịch như ao tù nước đọng. Giờ khắc này, Ngưng Hương cảm thấy mình thật sự giống một con cá kiệt sức bên trong vũng nước đọng đó.
Đương nhiên, nàng vẫn chưa ngủ.
Trong khi nàng nghĩ hai tuần nữa hắn mới trở về thì người đàn ông này bỗng nhiên lại trở về ngay ngày hôm nay mà không báo trước...
Hơn nữa, hôm nay hắn rất kỳ quái.
Lúc nàng về thì hắn đã uống đến say mèm. Dù nàng gọi thế nào thì hắn vẫn ngủ như con heo chết.
Ngày xưa khi hắn uống say thì ba giờ sau sẽ tỉnh lại rồi uống nước một cách liều mạng. Uống nước xong dù say thế nào hắn cũng thanh tỉnh.
Nhưng ngày hôm nay... Bây giờ đã là mười một giờ khuya, cũng đã trải qua sáu giờ rồi... Tại sao hắn vẫn còn ngủ.
Hắn cũng không ngáy như sấm như lúc trước mà hơi thở rất vững vàng.
Giống như... bộ dáng nghỉ ngơi.
Như vậy hắn đang trốn tránh ta sao?
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện sự việc của ta và Lưu Kiệt?
Ngưng Hương vụng trộm mở to mắt rồi liếc về người đàn ông nằm bên cạnh mình.
Đồ ngốc, ngươi cũng đã biết... ta thật sự yêu ngươi.
Thế nhưng, tình yêu này thật sự rất mệt mỏi....
Một bên vừa phải yêu ngươi, một bên ta lại phải lừa gạt ngươi. Còn đối với người kia, ta vừa hận hắn vừa phải làm bộ vui cười hùa theo hắn.
Cuộc sống này thật sự quá mệt mỏi! Mệt chết đi được!
Thế nhưng ta không thể nào dừng lại...
Bởi vì ta đã không còn đường lui.
Xin hãy tha thứ cho ta...
Ngưng Hương nhẹ nhàng thở ra một cái rồi nhắm mắt lại.
Trên má của nàng, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống... lạnh buốt.
Khi nghe được tiếng thở dài của Ngưng Hương, trong lòng Triệu đầu to hơi nhộn nhạo.
Đương nhiên, hắn vẫn chưa ngủ và sớm đã tỉnh rượu. Thật sự thì hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi để trốn tránh nàng.
Hắn không biết mình còn lời gì để nói với người phụ nữ này.
Triệu đầu to cảm thấy mình như một con cá... một con cá bị chú mèo tùy ý trêu đùa.
Triệu đầu to nheo mắt lại. Dưới ánh sáng yếu ớt, hắn trộm nhìn người phụ nữ xinh đẹp nằm bên cạnh mình.
Người phụ nữ này không những sở hữu dung nhan tuyệt mỹ khiến tất cả đàn ông đều phải thèm muốn mà còn có thân hình uyển chuyển như ma quỷ.
Mặc dù hai người nằm cách nhau rất xa và trên người Ngưng Hương đang mặc áo ngủ cỡ lớn nhưng Triệu đầu to vẫn cảm nhận được mùi thơm từ thân thể của nàng...
Chỉ có điều, giờ phút này mùi thơm đó không mang lại cho hắn bất cứ tình cảm nào không sự thù hận!
Người phụ nữ này, thân thể mỹ diệu mê người này... hiện tại đã hắn đã còn của riêng hắn. Đương nhiên, trái tim bên trong cũng vậy.
Thề non hẹn biển sao? Tình này không bao giờ thay đổi sao?... Tất cả đều chỉ là giả dối.
Nàng lừa gạt rồi đùa bỡn hắn. Nàng cứ như một con mèo nhỏ khôn ngoan giảo hoạt mà hắn lại giống con cá dưới móng vuốt mèo.
Tất cả tôn nghiêm, tất cả nhiệt tình và tất cả yêu thương đều đã không còn... mà chỉ có THÙ HẬN!
Loại thù hận này chỉ có chết mới chấm dứt được... cho nên vì vậy hắn mới không muốn ly hôn ồn ào và cũng không muốn vạch trần nàng.
Triệu đầu to đã đi tìm các loại tin tức về bọn họ. Cho dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền, hắn cũng không hối hận.
Nàng phải chết!!!
Triệu đầu to quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, cảnh đêm thật thâm trầm, không có đốm lửa nào.
Bỗng nhiên, hắn thầm nghĩ: "Cho dù có đốm lửa thì trong ánh sáng của chốn đô thị phù hoa cũng khó có thể nhìn thấy..."
Triệu đầu to nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười hai giờ. Nhắm mắt lại, hắn buộc mình phải ngủ.
Đúng lúc này, tiếng rung ông ông của điện thoại lại dọa hắn ngồi bật dậy.
Tin nhắn lúc nửa đêm...
Chẳng lẽ là câu trả lời của bọn họ...?
Triệu đầu to nhanh chóng cầm lấy điện thoại. Sau khi cẩn thận nhìn Ngưng Hương đang ngủ say bên cạnh thì hắn mới rón rén rời khỏi phòng ngủ rồi bước vào một gian phòng khác.
Triệu đầu to run rẩy mở tin nhắn. Đây là một số điện thoại lạ, nội dung tin nhắn cũng chỉ có một chữ: Triệu?
Tuy có chút nghi ngờ nhưng hắn vẫn trả lời: Đúng vậy.
Đối phương cũng nhanh chóng nhắn lại: Đã nắm rõ mục tiêu, tùy thời có thể động thủ!
Nội tâm Triệu đầu to cực kỳ kích động. Sau khi cố gắng ổn định hơi thở của mình, hắn mới trả lời: Tốt. Còn tiền thì sao?
Đối phương nhắn lại với tốc độ cực nhanh: Mười vạn!
Lồng ngực của Triệu đầu to phập phồng, hơi thở lại trở nên dồn dập. Sau vài giây hắn mới gửi tin nhắn: Thành giao!
Lần này thì khoảng mười giây sau bên kia mới trả lời: Ngươi xác định sẽ giết Ngưng Hương? Nhất định không hối hận?
Triệu đầu to lạnh lùng trả lời: Ngươi hỏi nhiều làm gì! Cứ nói phương thức trả tiền cho ta là được rồi.
Đối phương trả lời, dường như có phần chần chờ: Bọn ta không muốn mạo hiểm. Nếu chẳng may đến lúc đó ngươi hối hận thì mọi chuyện đã rồi.
"Ta thật sự không hối hận sao?" Dưới bóng đêm, Triệu đầu to thở dài, nội tâm lại thì thào tự hỏi.
Trong đầu hắn dần hiện lên những kỷ niệm tươi đẹp cũng với Ngưng Hương... Từng nụ cười, từng sợi nhu tình của nàng...
Trong lúc hắn đang chìm trong hồi ức thì điện thoại lại rung lên.
Ta có một sinh ý lớn hơn, không biết ngươi có hứng thú hay không...?
/129
|