Đây là một căn nhà cho thuê bình thường trong khu dân cư ở thành phố Tân Bắc. Ngôi nhà này hai căn phòng và một phòng khách. Phòng nào phòng nấy đều trống rỗng, dường như không hề có nội thất.
Giờ đây, ánh nắng buổi sáng chiếu vào từ ngoài của sổ khiến căn phòng trống tràn đầy yên bình.
Ở giữa phòng khách có đặt một cái bàn màu trắng. Cái bàn này được làm từ đá cẩm thạch nên tất nhiên đây chính là đồ vật nhận được nhiều người chú ý nhất trong nhà. Hiện tại, trên mặt bàn được đặt hai phần điểm tâm đơn giản. Mộc Tử ngồi đối diện Lý Thiên và chậm rãi ăn phần của mình.
Toàn thân Lý Thiên đều được phủ băng trắng. Đã vậy trên mặt hắn còn bị dán băng dán cá nhân lung tung nữa.
Hiển nhiên, người băng bó cho hắn không hề có ánh mắt thẩm mỹ khiến băng dán cá nhân lẫn băng trắng trên người Lý Thiên không hề có cảm giác vừa mắt chút nào. Đã vậy, do bị buộc vải lung tung nên khi Lý Thiên soi gương thì càng ngày càng cảm thấy mình chính là xác ướp sống lại.
Lý Thiên vừa cố gắng uống từng ngụm sữa đậu nành vừa cau mày không ngừng. Trên mặt hắn tỏ ra rất đau đớn. Tất nhiên khi uống sữa, cơ bắp trên miệng đã co rút dẫn đến việc tác động lên miệng vết thương.
Mộc Tử ăn một miệng bánh quẩy rồi nhìn Lý Thiên đang nhe răng nhếch miệng vì đau, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà hỏi: "Rất đau à?"
Lý Thiên nhả ống hút rồi dùng tay vuốt lên miệng miệng vết thương vừa nói với Mộc Tử: "Tôi nghĩ cậu sẽ đưa tôi đi bệnh viện đấy."
Mộc Tử dừng một chút rồi lại bắt đầu ăn liên tục... Vừa ăn, hắn vừa hỏi: "Chú nhìn bộ dáng tôi giống người có thể thanh toán tiền thuốc men hay sao?"
Ngón tay của Lý Thiên lại không cẩn thận va chạm vào miệng vết thương. Hắn kêu lên đau đớn rồi trả lời: "Tôi nghĩ cậu sẽ giúp đỡ đến cùng đấy!"
Lần này, Mộc Tử đáp rất nhanh: "Chú sai rồi."
"Cậu thật là..."
"Cũng không phải, bởi vì tôi không còn tiền mua thuốc men."
"Không phải chứ." Lý Thiên kiên định nói rồi đem ánh mắt hướng về chiếc moto Halley màu bạc ở trước sân.
"Tôi biết giá của chiếc xe này ít nhất cũng hai mươi mấy vạn?"
"Ừm." Mộc Tử không phản bác.
"Người có thể bỏ ra hai mươi mấy vạn để mua xe chẳng lẽ không có mấy trăm đồng để trả tiền thuốc men hay sao? Tôi thấy chuyện này thật là hài hước." Lý Thiên nói xong thì cẩn thận điều chỉnh khóe miệng để tạo ra một nụ cười trêu chọc đúng nghĩa.
"Tiếc rằng đây chỉ là một chiếc xe trái pháp luật do tôi bỏ ra ba vạn đồng để mua của xã hội đen..." Mộc Tử nheo mắt lại rồi nhìn chiếc moto Halley và nói tiếp:
"...Trên thực tế, khi vừa mua nó về thì tôi lại bỏ ra theo một vạn để tân trang toàn bộ. Cũng vì vậy mà nó đã tiêu hết tất cả tiền bạc tôi sở hữu."
Lý Thiên im lặng...
Mộc Tử nhanh chóng ăn xong điểm tâm. Hắn lấy chiếc điện thoại đập đá cũ rích trong túi ra để nhìn đồng hồ.
Đã sắp bảy giờ...
"Ly cùng chén dĩa xin nhờ chú rửa thay, tôi phải đi học đây." Hắn cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt u oán của Lý Thiên rồi mới đứng dậy cầm cái ba lô trên tường.
"Cái gì?" Lý Thiên không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhìn chằm chằm vào Mộc Tử sau đó mới chỉ đống băng trắng trên người mình: "Tôi là bệnh nhân mà?"
"Hoạt động nhiều sẽ rất có lợi cho việc hồi phục." Mộc Tử cười đắc ý rồi lại quay người đến trước cửa phòng. Lúc mở cửa, dường như hắn nhớ cái gì nên quay người nói với Lý Thiên:
"Muốn báo thù thì phải tìm phương pháp phù hợp. Tôi tin chú sẽ không phạm phải sai lầm một lần nữa."
"Đương nhiên. Tối hôm qua những lời dạy bảo của người kia đã khắc sâu trong tim rồi. Hơn nữa, tôi mà là người ngu ngốc đến như vậy hay sao?" Lý Thiên nhướng mày.
"Vậy thì tốt rồi." Mộc Tử nhàn nhạt nói rồi gài cửa lại, đi xuống lầu.
Thông qua cửa sổ trong phòng, Lý Thiên yên lặng nhìn Mộc Tử đi tới cửa trước của phòng trọ.
"Này! Đơi đã...!" Bỗng Nhiên hắn mở cửa sổ rồi gọi to: "Cậu không cưỡi xe đi sao?"
Mộc Tử nghe được những lời này thì chậm rãi xoay người rồi ngửa đầu và trả lời một cách bất đắc dĩ: "Chú ơi, chú cho rằng tôi còn đủ tiền để đổ xăng hay sao?"
Nói xong, Mộc Tử nhìn ánh mắt chợt hiểu của Lý Thiên rồi mới lại đi đến cánh cửa lớn ở trước sân.
Lý Thiên nhìn bóng lưng dần khuất xa của Mộc Tử thật lâu. Trong nhận thức của hắn, thiếu niên này tuy chỉ mới quen được nửa giờ nhưng lại khiến hắn có cảm giác giống như một người bạn lâu năm. Thân thiết, tín nhiệm... lại có thể mở rộng nỗi lòng. Cũng vì vậy, khi được Mộc Tử cứu, ngoài việc cảm ơn thì trong lòng Lý Thiên cảm thấy rất may mắn.
Hơn nữa, thiếu niên này so với lúc mình bằng tuổi hắn thì phong cách hành sự chu đáo, thậm chí có phương diện còn cân nhắc tỉ mỉ hơn cả mình.
Mộc Tử chắc chắn không phải là người đơn giản. Thiếu niên này ắt hẳn đã có một quá khứ phong phú, và nhất định hắn sẽ có một tương lai đặc sắc.
Đêm qua khi Mộc Tử cứu Lý Thiên và về đây băng bó thì hai người đã nói chuyện suốt đêm.
Rõ ràng khi nghe xong chuyện xưa của mình, thiếu niên gần mười tám tuổi này lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn hay biểu lộ cảm xúc gì. Ngược lại, hắn còn rất tỉnh táo phân tích tình huống trước mắt và xác suất thành công khi để hắn báo thù.
Cuối cùng, Mộc Tử hỏi: "Chú tin tôi không?"
Lúc ấy, Lý Thiên hoàn toàn quên hắn và Mộc Tử vừa mới quen chưa bao lâu... Hoàn toàn quên, trước câu hỏi của một thiếu niên chỉ mười tám tuổi, hắn không do dự mà kiên định nói: "Tin!"
"Tốt, đã vậy thì tất cả việc này giao cho tôi. Được chứ?" Mộc Tử nheo mắt lại. Dưới ánh đèn, hai mắt hắn lộ ra ánh sáng trí tuệ khiến Lý Thiên an tâm. Đột nhiên, Lý Thiên có cảm giác ỷ lại. Mặc dù nghe thật buồn cười nhưng đó lại là sự thật.
Hắn tự nói chính mình: người thiếu niên trước mắt chắc hẳn đáng để mình ỷ lại!
"Được." Cũng vì thế mà hắn trả lời không chút do dự.
Mộc Tử nở nụ cười.
Thiếu niên này, vừa rồi khi phân tích vấn đề còn lộ ra vẻ cơ trí, ổn trọng. Ấy thế mà bây giờ mới cười nhẹ đã trở lại là một chàng trai trẻ nhiệt tình, lạc quan và hoạt bát.
"Như vậy trước tiên chú tạm thời ở đây. Không nên đi ra ngoài, nhiệm vụ thiết yếu là dưỡng thương thật tốt." Mộc Tử vân vê tóc trên trán rồi nói một cách nghiêm túc.
"Tôi cầu còn không được... chẳng qua tôi nói trước. Tôi không có tiền để trả tiền cơm, tiền thuê nhà, tiền điện nước đâu. Trên thực tế, trên người tôi không có một xu." Lý Thiên cũng trả lời cực kỳ nghiêm túc.
"Tất nhiên việc này tôi biết." Mộc Tử nhanh chóng nói tiếp: "Thứ hai, chú nói người lừa gạt chú vào bảy năm trước là Sở Tuyết Lâm cũng như hãm hại khiến chú bị bỏ tù. Vậy tôi cần chú tìm ra chứng cứ. Còn nữa, nếu thông qua pháp luật thì chú có bao nhiêu cơ hội tố cao thành công và đem tài sản đoạt lại?"
"Không có cơ hội nào." Lý Thiên lắc đầu rồi bất đắc dĩ nói: "Lúc trước, tôi quá tin Tưởng Hiểu Phân nên tiền bạc đều đưa cho cô ta nắm giữ, kết quả là..."
"Tôi chỉ muốn nghe trọng điểm." Mộc Tử khoát tay áo để cắt đứt dòng hồi tưởng của Lý Thiên.
"Được rồi, về khoản này. Tôi tin Sở Tuyết Lâm đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ cho nên muốn tìm chứng cứ chỉ có một khả năng duy nhất... Đó chính là để người trong cuộc năm đó, Tưởng Hiểu Phân tự mình đứng ra chứng minh tất cả mọi việc!"
"À..." Mộc Tử suy nghĩ vấn đề gì đó nên lại vân vê tóc. "Nếu như Tưởng Hiểu Phân nguyện ý vì chú mà đứng ra làm chứng thì có chắc chắn nắm được 100% chiến thắng hay không?"
"Ít nhất là 90%. Nhưng cái đó còn chưa chắc. Còn không nói đến nàng cùng Sở Tuyết Lâm đã có một đứa con. Vả lại lúc trước, nàng cũng là một trong những chủ mưu nên nếu tôi thắng kiện thì nàng chắc chắn sẽ không tránh được án tù" Lý Thiên khẳng định.
Một Tử suy tư thật lâu rồi bỗng nhiên nói: "Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không nên tuyệt vọng mà cần phải tìm được phương pháp giải quyết hữu hiệu nhất."
"Như vậy, tại sao cậu lại giúp tôi?" Lý Thiên nhìn người khuôn mặt còn non nớt của người thiếu niên rồi hỏi.
"Nếu tôi giúp chú đoạt lại tài sản thì chú sẽ chia cho tôi một phần. Hơn nữa, nhất định phải là phần lớn..."
Mộc Tử đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Lý Thiên.
Tôi không biết tại sao phải tin tưởng một người mình không hề hiểu thấu nhưng... tôi thật sự tin cậu...
Giờ đây, ánh nắng buổi sáng chiếu vào từ ngoài của sổ khiến căn phòng trống tràn đầy yên bình.
Ở giữa phòng khách có đặt một cái bàn màu trắng. Cái bàn này được làm từ đá cẩm thạch nên tất nhiên đây chính là đồ vật nhận được nhiều người chú ý nhất trong nhà. Hiện tại, trên mặt bàn được đặt hai phần điểm tâm đơn giản. Mộc Tử ngồi đối diện Lý Thiên và chậm rãi ăn phần của mình.
Toàn thân Lý Thiên đều được phủ băng trắng. Đã vậy trên mặt hắn còn bị dán băng dán cá nhân lung tung nữa.
Hiển nhiên, người băng bó cho hắn không hề có ánh mắt thẩm mỹ khiến băng dán cá nhân lẫn băng trắng trên người Lý Thiên không hề có cảm giác vừa mắt chút nào. Đã vậy, do bị buộc vải lung tung nên khi Lý Thiên soi gương thì càng ngày càng cảm thấy mình chính là xác ướp sống lại.
Lý Thiên vừa cố gắng uống từng ngụm sữa đậu nành vừa cau mày không ngừng. Trên mặt hắn tỏ ra rất đau đớn. Tất nhiên khi uống sữa, cơ bắp trên miệng đã co rút dẫn đến việc tác động lên miệng vết thương.
Mộc Tử ăn một miệng bánh quẩy rồi nhìn Lý Thiên đang nhe răng nhếch miệng vì đau, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà hỏi: "Rất đau à?"
Lý Thiên nhả ống hút rồi dùng tay vuốt lên miệng miệng vết thương vừa nói với Mộc Tử: "Tôi nghĩ cậu sẽ đưa tôi đi bệnh viện đấy."
Mộc Tử dừng một chút rồi lại bắt đầu ăn liên tục... Vừa ăn, hắn vừa hỏi: "Chú nhìn bộ dáng tôi giống người có thể thanh toán tiền thuốc men hay sao?"
Ngón tay của Lý Thiên lại không cẩn thận va chạm vào miệng vết thương. Hắn kêu lên đau đớn rồi trả lời: "Tôi nghĩ cậu sẽ giúp đỡ đến cùng đấy!"
Lần này, Mộc Tử đáp rất nhanh: "Chú sai rồi."
"Cậu thật là..."
"Cũng không phải, bởi vì tôi không còn tiền mua thuốc men."
"Không phải chứ." Lý Thiên kiên định nói rồi đem ánh mắt hướng về chiếc moto Halley màu bạc ở trước sân.
"Tôi biết giá của chiếc xe này ít nhất cũng hai mươi mấy vạn?"
"Ừm." Mộc Tử không phản bác.
"Người có thể bỏ ra hai mươi mấy vạn để mua xe chẳng lẽ không có mấy trăm đồng để trả tiền thuốc men hay sao? Tôi thấy chuyện này thật là hài hước." Lý Thiên nói xong thì cẩn thận điều chỉnh khóe miệng để tạo ra một nụ cười trêu chọc đúng nghĩa.
"Tiếc rằng đây chỉ là một chiếc xe trái pháp luật do tôi bỏ ra ba vạn đồng để mua của xã hội đen..." Mộc Tử nheo mắt lại rồi nhìn chiếc moto Halley và nói tiếp:
"...Trên thực tế, khi vừa mua nó về thì tôi lại bỏ ra theo một vạn để tân trang toàn bộ. Cũng vì vậy mà nó đã tiêu hết tất cả tiền bạc tôi sở hữu."
Lý Thiên im lặng...
Mộc Tử nhanh chóng ăn xong điểm tâm. Hắn lấy chiếc điện thoại đập đá cũ rích trong túi ra để nhìn đồng hồ.
Đã sắp bảy giờ...
"Ly cùng chén dĩa xin nhờ chú rửa thay, tôi phải đi học đây." Hắn cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt u oán của Lý Thiên rồi mới đứng dậy cầm cái ba lô trên tường.
"Cái gì?" Lý Thiên không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhìn chằm chằm vào Mộc Tử sau đó mới chỉ đống băng trắng trên người mình: "Tôi là bệnh nhân mà?"
"Hoạt động nhiều sẽ rất có lợi cho việc hồi phục." Mộc Tử cười đắc ý rồi lại quay người đến trước cửa phòng. Lúc mở cửa, dường như hắn nhớ cái gì nên quay người nói với Lý Thiên:
"Muốn báo thù thì phải tìm phương pháp phù hợp. Tôi tin chú sẽ không phạm phải sai lầm một lần nữa."
"Đương nhiên. Tối hôm qua những lời dạy bảo của người kia đã khắc sâu trong tim rồi. Hơn nữa, tôi mà là người ngu ngốc đến như vậy hay sao?" Lý Thiên nhướng mày.
"Vậy thì tốt rồi." Mộc Tử nhàn nhạt nói rồi gài cửa lại, đi xuống lầu.
Thông qua cửa sổ trong phòng, Lý Thiên yên lặng nhìn Mộc Tử đi tới cửa trước của phòng trọ.
"Này! Đơi đã...!" Bỗng Nhiên hắn mở cửa sổ rồi gọi to: "Cậu không cưỡi xe đi sao?"
Mộc Tử nghe được những lời này thì chậm rãi xoay người rồi ngửa đầu và trả lời một cách bất đắc dĩ: "Chú ơi, chú cho rằng tôi còn đủ tiền để đổ xăng hay sao?"
Nói xong, Mộc Tử nhìn ánh mắt chợt hiểu của Lý Thiên rồi mới lại đi đến cánh cửa lớn ở trước sân.
Lý Thiên nhìn bóng lưng dần khuất xa của Mộc Tử thật lâu. Trong nhận thức của hắn, thiếu niên này tuy chỉ mới quen được nửa giờ nhưng lại khiến hắn có cảm giác giống như một người bạn lâu năm. Thân thiết, tín nhiệm... lại có thể mở rộng nỗi lòng. Cũng vì vậy, khi được Mộc Tử cứu, ngoài việc cảm ơn thì trong lòng Lý Thiên cảm thấy rất may mắn.
Hơn nữa, thiếu niên này so với lúc mình bằng tuổi hắn thì phong cách hành sự chu đáo, thậm chí có phương diện còn cân nhắc tỉ mỉ hơn cả mình.
Mộc Tử chắc chắn không phải là người đơn giản. Thiếu niên này ắt hẳn đã có một quá khứ phong phú, và nhất định hắn sẽ có một tương lai đặc sắc.
Đêm qua khi Mộc Tử cứu Lý Thiên và về đây băng bó thì hai người đã nói chuyện suốt đêm.
Rõ ràng khi nghe xong chuyện xưa của mình, thiếu niên gần mười tám tuổi này lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn hay biểu lộ cảm xúc gì. Ngược lại, hắn còn rất tỉnh táo phân tích tình huống trước mắt và xác suất thành công khi để hắn báo thù.
Cuối cùng, Mộc Tử hỏi: "Chú tin tôi không?"
Lúc ấy, Lý Thiên hoàn toàn quên hắn và Mộc Tử vừa mới quen chưa bao lâu... Hoàn toàn quên, trước câu hỏi của một thiếu niên chỉ mười tám tuổi, hắn không do dự mà kiên định nói: "Tin!"
"Tốt, đã vậy thì tất cả việc này giao cho tôi. Được chứ?" Mộc Tử nheo mắt lại. Dưới ánh đèn, hai mắt hắn lộ ra ánh sáng trí tuệ khiến Lý Thiên an tâm. Đột nhiên, Lý Thiên có cảm giác ỷ lại. Mặc dù nghe thật buồn cười nhưng đó lại là sự thật.
Hắn tự nói chính mình: người thiếu niên trước mắt chắc hẳn đáng để mình ỷ lại!
"Được." Cũng vì thế mà hắn trả lời không chút do dự.
Mộc Tử nở nụ cười.
Thiếu niên này, vừa rồi khi phân tích vấn đề còn lộ ra vẻ cơ trí, ổn trọng. Ấy thế mà bây giờ mới cười nhẹ đã trở lại là một chàng trai trẻ nhiệt tình, lạc quan và hoạt bát.
"Như vậy trước tiên chú tạm thời ở đây. Không nên đi ra ngoài, nhiệm vụ thiết yếu là dưỡng thương thật tốt." Mộc Tử vân vê tóc trên trán rồi nói một cách nghiêm túc.
"Tôi cầu còn không được... chẳng qua tôi nói trước. Tôi không có tiền để trả tiền cơm, tiền thuê nhà, tiền điện nước đâu. Trên thực tế, trên người tôi không có một xu." Lý Thiên cũng trả lời cực kỳ nghiêm túc.
"Tất nhiên việc này tôi biết." Mộc Tử nhanh chóng nói tiếp: "Thứ hai, chú nói người lừa gạt chú vào bảy năm trước là Sở Tuyết Lâm cũng như hãm hại khiến chú bị bỏ tù. Vậy tôi cần chú tìm ra chứng cứ. Còn nữa, nếu thông qua pháp luật thì chú có bao nhiêu cơ hội tố cao thành công và đem tài sản đoạt lại?"
"Không có cơ hội nào." Lý Thiên lắc đầu rồi bất đắc dĩ nói: "Lúc trước, tôi quá tin Tưởng Hiểu Phân nên tiền bạc đều đưa cho cô ta nắm giữ, kết quả là..."
"Tôi chỉ muốn nghe trọng điểm." Mộc Tử khoát tay áo để cắt đứt dòng hồi tưởng của Lý Thiên.
"Được rồi, về khoản này. Tôi tin Sở Tuyết Lâm đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ cho nên muốn tìm chứng cứ chỉ có một khả năng duy nhất... Đó chính là để người trong cuộc năm đó, Tưởng Hiểu Phân tự mình đứng ra chứng minh tất cả mọi việc!"
"À..." Mộc Tử suy nghĩ vấn đề gì đó nên lại vân vê tóc. "Nếu như Tưởng Hiểu Phân nguyện ý vì chú mà đứng ra làm chứng thì có chắc chắn nắm được 100% chiến thắng hay không?"
"Ít nhất là 90%. Nhưng cái đó còn chưa chắc. Còn không nói đến nàng cùng Sở Tuyết Lâm đã có một đứa con. Vả lại lúc trước, nàng cũng là một trong những chủ mưu nên nếu tôi thắng kiện thì nàng chắc chắn sẽ không tránh được án tù" Lý Thiên khẳng định.
Một Tử suy tư thật lâu rồi bỗng nhiên nói: "Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không nên tuyệt vọng mà cần phải tìm được phương pháp giải quyết hữu hiệu nhất."
"Như vậy, tại sao cậu lại giúp tôi?" Lý Thiên nhìn người khuôn mặt còn non nớt của người thiếu niên rồi hỏi.
"Nếu tôi giúp chú đoạt lại tài sản thì chú sẽ chia cho tôi một phần. Hơn nữa, nhất định phải là phần lớn..."
Mộc Tử đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Lý Thiên.
Tôi không biết tại sao phải tin tưởng một người mình không hề hiểu thấu nhưng... tôi thật sự tin cậu...
/129
|