Vào bốn giờ chiều, rốt cuộc thì tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học cuối cũng đã vang lên. Lúc này, các học sinh nhao nhao thu dọn sách vở.
Mộc Tử chậm rãi xếp tập vở vào ba lô rồi rời khỏi phòng học với tâm trạng nặng nề.
Không biết tại sao, đột nhiên hắn lại có cảm giác sốt ruột.
Mộc Tử không có khả năng động tay động chân lên chiếc Ferrari. Vả lại, do hắn học khác lớp với Phó Dương nên không thể nào tiếp xúc một thời gian dài với gã.
Từ khi quen biết Âu Dương Lục Sắc, Mộc Tử cảm thấy mình càng ngày càng lún sâu. Cứ mỗi nụ cười hay từng cái nhíu mày của Lục Sắc đều có thể khiến hắn mất hồn mất vía.
Nhớ lại buổi sáng, khi Phó Dương kéo cánh tay của Lục Sắc và tỏ ra hung dữ với nàng thì Mộc Tử cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Hắn hận không thể chặt cánh tay của Phó Dương xuống rồi băm thành thịt vụn cho chó ăn cho thỏa nỗi tức giận này!
"Ta làm sao vậy... Chẳng lẽ cái này gọi là ghen hay sao? Hay ta đã yêu rồi?"
Mộc Tử càm thấy đầu óc của mình hơi nhức, càng nghĩ càng loạn hơn. Hắn cố lắc đầu thật mạnh để vứt bỏ tất cả những tạp niệm rồi phân tích kĩ tình huống trước mắt.
Đầu tiên, nếu không giải quyết sớm ân oán với Phó Dương thì gã sẽ có cơ hội tìm Âu Dương Lục Sắc để gây phiền toái. Mà lúc này, phương pháp tốt nhất chính là khiến gã triệt để hoặc tạm thời rời khỏi trường Triều Dương.
Tiếp theo, Mộc Tử vẫn phải nhúng tay vào sự tình của Sở Tuyết Lâm và Tưởng Hiểu Phân. Hiện tại, trong lòng Lý Thiên đang nóng như lửa, còn hắn vì chưa biết gì về hai người Sở, Tưởng này...
"Mộc Tử! Cậu vẫn chưa về à?" Ngay khi Mộc Tử đang suy tư thì giọng nói của Âu Dương Lục Sắc truyền đến bên tai hắn.
Mộc Tử quay đầu lại. Chỉ thấy Âu Dương Lục Sắc đang đi đến với một đống tài liệu cùng văn bản trên tay.
"Đúng vậy. Chị... chị còn chưa tan tầm sao?" Mộc Tử nhìn đống văn kiện trên tay nàng rồi đưa ra thắc mắc của mình.
"Tôi còn phải ở lại một lát để sửa sang tài liệu." Âu Dương Lục Sắc đáp lời. Dừng một chút, đột nhiên nàng lại hỏi Mộc Tử: "Cậu đang sống ở đâu?"
"Tôi đang ở Phượng Tường." Mộc Tử thành thật trả lời.
"Hả? Tôi ở gia viên Lục Sắc! Chỗ ở của chúng ta chỉ cách nhau vài căn nhà mà thôi." Âu Dương Lục Sắc tỏ ra mừng rỡ.
"Thật hả?" Mộc Tử cũng không khỏi vui mừng ra mặt.
"Tôi chờ chị một lát rồi hay chúng ta cùng về chung." Dường như không cần do dự, miệng hắn thốt ra những lời như vậy.
"Được thôi, nhưng mà cậu không bận việc gì hay sao?" Âu Dương Lục Sắc hỏi ngược lại.
"Tất nhiên không bận rồi." Mộc Tử nói gấp. Khi hắn nghĩ đến cảnh cùng đi sóng vai với Âu Dương Lục Sắc suốt quãng đường về nhà thì tâm tình trở nên cực kỳ kích động.
"Vậy thì tốt thôi, theo tôi vào phòng làm việc đi. Ước chừng cũng khoảng mười phút đấy." Âu Dương Lục Sắc trừng mắt nhìn Mộc Tử rồi ôm đống văn kiện về phòng làm việc của mình.
Mộc Tử âm thầm co nắm đấm để đè nén sự kích động trong lòng mình xuống và bước theo sau Lục Sắc tiến vào phòng làm việc của nàng.
Trong văn phòng có năm cái bàn. Xem ra lúc bình thường thì năm người cùng làm việc chung ở đây. Nhưng lúc này đã tan học nên mấy cái bàn này đều trống chỗ. Mộc Tử tùy tiện ngồi xuống một chỗ ở gần cửa sổ rồi hăng hái nhìn Âu Dương Lục Sắc đang bận rộn dọn dẹp.
"Tôi có thể giúp gì không?" Mộc Tử hỏi thăm.
"Không cần đâu. Lập tức xong ngay thôi." Lục Sắc cũng không ngẩng đầu lên khiến mái tóc dài rủ xuống hai bên lỗ tai. Những sợi tóc đen nhánh cùng làn da trắng như tuyết làm nổi bật nhau để tạo nên một vẻ đẹp không thể nói thành lời.
Cửa sổ đặt ở phía Tây nên ánh nắng buổi chiều có thể chiếu vào khiến cho toàn bộ căn phòng trở nên ấm áp.
Mộc Tử vừa tắm ánh mặt trời vừa nhìn Âu Dương Lục Sắc đang bận rộn. Đột nhiên, hắn cản thấy trong không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Ngay khi Mộc Tử ngắm Âu Dương Lục Sắc đến ngây người thì bỗng nhiên ngoài cửa sổ truyền đến nhưng tiếng hét hối hả xen lẫn những giọng cười quái đản. Những âm thanh này khiến Mộc Tử nhíu mày nhìn ra cửa sổ.
Chỉ thấy lúc này, trên con đường lớn ngoài đường có một đám học sinh đang chơi đùa ầm ĩ. Có người trượt patin, kẻ lại lái moto giống như đang thi đấu tốc độ. Vừa liếc mắt, Mộc Tử liền nhận ra những học sinh này chính là đám người hắn đã gặp lúc ăn cơm trưa ở nhà hàng.
Hắn lại đưa mắt tìm kiếm một vòng, quả nhiên nhanh chóng tìm thấy Phó Dương.
Lúc này, Phó Dương đang trượt patin quanh vòng tròn ở trên đường. Trong lúc trượt trên đường, đôi lúc gã lại chỉ trỏ mấy tên học sinh đang lái moto. Gã nói xì xào cái gì đó, chắc hẳn gã đang cười nhạo tốc độ chậm chạp của những người này.
"Đã tan học hơn mười phút rồi nhưng tại sao bọn chúng lại chưa rời khỏi?"
Mộc Tử trầm tư một chút. Bỗng nhiên, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
"Nhất định Phó Dương đang đợi Lục Sắc! Nhất định là vậy..."
"Vút" một cái, Mộc Tử cảm thấy một ngọn lửa nổi lên trong đầu..
Hắn nhìn về Phó Dương mà ánh mắt trở nên bén nhọn. Nếu bây giờ gã nhìn thấy ánh mắt này, ắt hẳn không thể không run rẩy.
"Phó Dương... Tại sao mày lại tự tìm kiếm phần xui về mình? Hơn nữa lại muốn nhanh như vậy! Tao vốn định chậm rãi khiến mày biến mất trong tầm mắt.... nhưng bây giờ tao đã thay đổi chủ ý rồi. Ngay lúc này, nhất định mày biến mất trong mắt tao, biến mất trong mắt Âu Dương Lục Sắc và biến mất ở trường Triều Dương này!"
Như vậy nơi thích hợp nhất với Phó Duông hẳn là "Bệnh viện" rồi.
Mộc Tử vân vê sợi tóc trên trán mà trong đầu trong ngừng lặp lại mấy từ: Moto, trượt patin, cửa số... Ánh mặt trời!
Linh cảm ấy lại lóe lên rồi...!
Vì trượt patin và lái moto đều là vận động với tốc độ cao nên chỉ cần khiến thị giác của bọn họ không nhạy bén một thời gian liền xuất hiện tai nạn xe cộ. Mà trong cuộc chơi ầm ĩ trước mắt, hắn không cần phải lo lắng có người nghi ngờ.
Làm thế nào để khiến thị giác của bọn hắn bỗng nhiên biến mất đây? A, ánh mặt trời... ánh mặt trời sáng chói chắc chắn chính là vũ khí tốt nhất!
Sau khi nhìn thấy Âu Dương Lục Sắc vẫn bận rộn như trước, Mộc Tử rời khỏi chỗ ngồi rồi bước đến trước cửa sổ. Hắn vừa vân vê tóc trên trán vừa suy nghĩ.
Nếu dùng ánh nắng mặt trời... Vậy thì nhất định phải chọn cách Phản xạ ánh sáng để thấu kính phản xạ và tạo ra ánh sáng mạnh để kích thích thị giác.
Nhưng vấn đề chính là làm thế nào để tạo ra thấu kính lớn kèm theo ánh sáng phản xạ đủ lực sát thương.
Mộc Tử càng vê nhanh sợi tóc trên trán...
Ánh mắt hắn liên tục quét khắp mọi nơi.
Muốn chế tạo kế hoạch ngoài ý muốn thì phải lập thể hiện trường.
Mộc Tử nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết. Đây là lần đầu tiên hắn bình tĩnh như vậy.
Có lẽ vì kế hoạch của Mộc Tử đã dần thành hình trong đầu nên hiện tại hắn cảm thấy khá thoải mái.
Mộc Tử dạo quanh phòng làm việc như không hề có mục đích gì. Đến khi hắn bước đến một cái bể cá lớn hình tròn thì mới dừng lại.
Bể cá này đặt trên bàn nằm ở giữa văn phòng. Mộc Tử cúi đầu quan sát cẩn thật con cá vàng đang bơi qua bơi lại bên trong.
"Chị Âu Dương, những con cá vàng này chắc không sống lâu." Mộc Tử vừa xem vừa cau này nói với Lục Sắc.
"Hả? Tại sao vậy?" Âu Dương Lục Sắc ngẩng đầu lên rồi hỏi Mộc Tử với vẻ mặt nghi ngờ.
"Chị xem này, bên trong bể cá có rất nhiều rận!" Mộc Tử chỉ vào bể cá.
"Vậy sao? Tại sao tôi không phát hiện nhỉ?" Âu Dương Lục Sắc vừa bề bộn sắp xếp vừa nói.
"Không được, tôi phải cẩn thận kiểm tra... Tôi thích nhất là cá vàng nên không muốn nhìn thấy chúng chết vì rận!" Nói xong, Mộc Tử liếc nhìn Âu Dương Lục Sắc. Lúc này, nàng đang bận rộn nên không thèm nói chuyện với hắn.
Mộc Tử xách bể cá lên và đặt nó trên bệ cửa sổ để tỏ ra mình đang kiểm tra bể cá rất cẩn thận.
"Ui da, không được rồi!" Đang nhìn thật chăm chú, bỗng nhiên Mộc Tử kêu lên. Khi Âu Dương Lục Sắc ngẩng đầu lên thì bể cá chợt rời khỏi tay hắn rồi rơi ra ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, Mộc Tử nhanh chóng đóng cửa sổ.
"Cậu thật không cẩn thận... Nhưng tại sao lại đóng cửa sổ?" Âu Dương Lục Sắc cảm thấy kỳ lạ.
Mộc Tử không hề trả lời bởi vì hắn đang nhìn ra ngoài một cách chăm chú.
Kế hoạch của hắn đã thành công rồi!
Phó Dương... Chuyển hộ khẩu vào bệnh viện đi!
Mộc Tử chậm rãi xếp tập vở vào ba lô rồi rời khỏi phòng học với tâm trạng nặng nề.
Không biết tại sao, đột nhiên hắn lại có cảm giác sốt ruột.
Mộc Tử không có khả năng động tay động chân lên chiếc Ferrari. Vả lại, do hắn học khác lớp với Phó Dương nên không thể nào tiếp xúc một thời gian dài với gã.
Từ khi quen biết Âu Dương Lục Sắc, Mộc Tử cảm thấy mình càng ngày càng lún sâu. Cứ mỗi nụ cười hay từng cái nhíu mày của Lục Sắc đều có thể khiến hắn mất hồn mất vía.
Nhớ lại buổi sáng, khi Phó Dương kéo cánh tay của Lục Sắc và tỏ ra hung dữ với nàng thì Mộc Tử cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Hắn hận không thể chặt cánh tay của Phó Dương xuống rồi băm thành thịt vụn cho chó ăn cho thỏa nỗi tức giận này!
"Ta làm sao vậy... Chẳng lẽ cái này gọi là ghen hay sao? Hay ta đã yêu rồi?"
Mộc Tử càm thấy đầu óc của mình hơi nhức, càng nghĩ càng loạn hơn. Hắn cố lắc đầu thật mạnh để vứt bỏ tất cả những tạp niệm rồi phân tích kĩ tình huống trước mắt.
Đầu tiên, nếu không giải quyết sớm ân oán với Phó Dương thì gã sẽ có cơ hội tìm Âu Dương Lục Sắc để gây phiền toái. Mà lúc này, phương pháp tốt nhất chính là khiến gã triệt để hoặc tạm thời rời khỏi trường Triều Dương.
Tiếp theo, Mộc Tử vẫn phải nhúng tay vào sự tình của Sở Tuyết Lâm và Tưởng Hiểu Phân. Hiện tại, trong lòng Lý Thiên đang nóng như lửa, còn hắn vì chưa biết gì về hai người Sở, Tưởng này...
"Mộc Tử! Cậu vẫn chưa về à?" Ngay khi Mộc Tử đang suy tư thì giọng nói của Âu Dương Lục Sắc truyền đến bên tai hắn.
Mộc Tử quay đầu lại. Chỉ thấy Âu Dương Lục Sắc đang đi đến với một đống tài liệu cùng văn bản trên tay.
"Đúng vậy. Chị... chị còn chưa tan tầm sao?" Mộc Tử nhìn đống văn kiện trên tay nàng rồi đưa ra thắc mắc của mình.
"Tôi còn phải ở lại một lát để sửa sang tài liệu." Âu Dương Lục Sắc đáp lời. Dừng một chút, đột nhiên nàng lại hỏi Mộc Tử: "Cậu đang sống ở đâu?"
"Tôi đang ở Phượng Tường." Mộc Tử thành thật trả lời.
"Hả? Tôi ở gia viên Lục Sắc! Chỗ ở của chúng ta chỉ cách nhau vài căn nhà mà thôi." Âu Dương Lục Sắc tỏ ra mừng rỡ.
"Thật hả?" Mộc Tử cũng không khỏi vui mừng ra mặt.
"Tôi chờ chị một lát rồi hay chúng ta cùng về chung." Dường như không cần do dự, miệng hắn thốt ra những lời như vậy.
"Được thôi, nhưng mà cậu không bận việc gì hay sao?" Âu Dương Lục Sắc hỏi ngược lại.
"Tất nhiên không bận rồi." Mộc Tử nói gấp. Khi hắn nghĩ đến cảnh cùng đi sóng vai với Âu Dương Lục Sắc suốt quãng đường về nhà thì tâm tình trở nên cực kỳ kích động.
"Vậy thì tốt thôi, theo tôi vào phòng làm việc đi. Ước chừng cũng khoảng mười phút đấy." Âu Dương Lục Sắc trừng mắt nhìn Mộc Tử rồi ôm đống văn kiện về phòng làm việc của mình.
Mộc Tử âm thầm co nắm đấm để đè nén sự kích động trong lòng mình xuống và bước theo sau Lục Sắc tiến vào phòng làm việc của nàng.
Trong văn phòng có năm cái bàn. Xem ra lúc bình thường thì năm người cùng làm việc chung ở đây. Nhưng lúc này đã tan học nên mấy cái bàn này đều trống chỗ. Mộc Tử tùy tiện ngồi xuống một chỗ ở gần cửa sổ rồi hăng hái nhìn Âu Dương Lục Sắc đang bận rộn dọn dẹp.
"Tôi có thể giúp gì không?" Mộc Tử hỏi thăm.
"Không cần đâu. Lập tức xong ngay thôi." Lục Sắc cũng không ngẩng đầu lên khiến mái tóc dài rủ xuống hai bên lỗ tai. Những sợi tóc đen nhánh cùng làn da trắng như tuyết làm nổi bật nhau để tạo nên một vẻ đẹp không thể nói thành lời.
Cửa sổ đặt ở phía Tây nên ánh nắng buổi chiều có thể chiếu vào khiến cho toàn bộ căn phòng trở nên ấm áp.
Mộc Tử vừa tắm ánh mặt trời vừa nhìn Âu Dương Lục Sắc đang bận rộn. Đột nhiên, hắn cản thấy trong không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Ngay khi Mộc Tử ngắm Âu Dương Lục Sắc đến ngây người thì bỗng nhiên ngoài cửa sổ truyền đến nhưng tiếng hét hối hả xen lẫn những giọng cười quái đản. Những âm thanh này khiến Mộc Tử nhíu mày nhìn ra cửa sổ.
Chỉ thấy lúc này, trên con đường lớn ngoài đường có một đám học sinh đang chơi đùa ầm ĩ. Có người trượt patin, kẻ lại lái moto giống như đang thi đấu tốc độ. Vừa liếc mắt, Mộc Tử liền nhận ra những học sinh này chính là đám người hắn đã gặp lúc ăn cơm trưa ở nhà hàng.
Hắn lại đưa mắt tìm kiếm một vòng, quả nhiên nhanh chóng tìm thấy Phó Dương.
Lúc này, Phó Dương đang trượt patin quanh vòng tròn ở trên đường. Trong lúc trượt trên đường, đôi lúc gã lại chỉ trỏ mấy tên học sinh đang lái moto. Gã nói xì xào cái gì đó, chắc hẳn gã đang cười nhạo tốc độ chậm chạp của những người này.
"Đã tan học hơn mười phút rồi nhưng tại sao bọn chúng lại chưa rời khỏi?"
Mộc Tử trầm tư một chút. Bỗng nhiên, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
"Nhất định Phó Dương đang đợi Lục Sắc! Nhất định là vậy..."
"Vút" một cái, Mộc Tử cảm thấy một ngọn lửa nổi lên trong đầu..
Hắn nhìn về Phó Dương mà ánh mắt trở nên bén nhọn. Nếu bây giờ gã nhìn thấy ánh mắt này, ắt hẳn không thể không run rẩy.
"Phó Dương... Tại sao mày lại tự tìm kiếm phần xui về mình? Hơn nữa lại muốn nhanh như vậy! Tao vốn định chậm rãi khiến mày biến mất trong tầm mắt.... nhưng bây giờ tao đã thay đổi chủ ý rồi. Ngay lúc này, nhất định mày biến mất trong mắt tao, biến mất trong mắt Âu Dương Lục Sắc và biến mất ở trường Triều Dương này!"
Như vậy nơi thích hợp nhất với Phó Duông hẳn là "Bệnh viện" rồi.
Mộc Tử vân vê sợi tóc trên trán mà trong đầu trong ngừng lặp lại mấy từ: Moto, trượt patin, cửa số... Ánh mặt trời!
Linh cảm ấy lại lóe lên rồi...!
Vì trượt patin và lái moto đều là vận động với tốc độ cao nên chỉ cần khiến thị giác của bọn họ không nhạy bén một thời gian liền xuất hiện tai nạn xe cộ. Mà trong cuộc chơi ầm ĩ trước mắt, hắn không cần phải lo lắng có người nghi ngờ.
Làm thế nào để khiến thị giác của bọn hắn bỗng nhiên biến mất đây? A, ánh mặt trời... ánh mặt trời sáng chói chắc chắn chính là vũ khí tốt nhất!
Sau khi nhìn thấy Âu Dương Lục Sắc vẫn bận rộn như trước, Mộc Tử rời khỏi chỗ ngồi rồi bước đến trước cửa sổ. Hắn vừa vân vê tóc trên trán vừa suy nghĩ.
Nếu dùng ánh nắng mặt trời... Vậy thì nhất định phải chọn cách Phản xạ ánh sáng để thấu kính phản xạ và tạo ra ánh sáng mạnh để kích thích thị giác.
Nhưng vấn đề chính là làm thế nào để tạo ra thấu kính lớn kèm theo ánh sáng phản xạ đủ lực sát thương.
Mộc Tử càng vê nhanh sợi tóc trên trán...
Ánh mắt hắn liên tục quét khắp mọi nơi.
Muốn chế tạo kế hoạch ngoài ý muốn thì phải lập thể hiện trường.
Mộc Tử nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết. Đây là lần đầu tiên hắn bình tĩnh như vậy.
Có lẽ vì kế hoạch của Mộc Tử đã dần thành hình trong đầu nên hiện tại hắn cảm thấy khá thoải mái.
Mộc Tử dạo quanh phòng làm việc như không hề có mục đích gì. Đến khi hắn bước đến một cái bể cá lớn hình tròn thì mới dừng lại.
Bể cá này đặt trên bàn nằm ở giữa văn phòng. Mộc Tử cúi đầu quan sát cẩn thật con cá vàng đang bơi qua bơi lại bên trong.
"Chị Âu Dương, những con cá vàng này chắc không sống lâu." Mộc Tử vừa xem vừa cau này nói với Lục Sắc.
"Hả? Tại sao vậy?" Âu Dương Lục Sắc ngẩng đầu lên rồi hỏi Mộc Tử với vẻ mặt nghi ngờ.
"Chị xem này, bên trong bể cá có rất nhiều rận!" Mộc Tử chỉ vào bể cá.
"Vậy sao? Tại sao tôi không phát hiện nhỉ?" Âu Dương Lục Sắc vừa bề bộn sắp xếp vừa nói.
"Không được, tôi phải cẩn thận kiểm tra... Tôi thích nhất là cá vàng nên không muốn nhìn thấy chúng chết vì rận!" Nói xong, Mộc Tử liếc nhìn Âu Dương Lục Sắc. Lúc này, nàng đang bận rộn nên không thèm nói chuyện với hắn.
Mộc Tử xách bể cá lên và đặt nó trên bệ cửa sổ để tỏ ra mình đang kiểm tra bể cá rất cẩn thận.
"Ui da, không được rồi!" Đang nhìn thật chăm chú, bỗng nhiên Mộc Tử kêu lên. Khi Âu Dương Lục Sắc ngẩng đầu lên thì bể cá chợt rời khỏi tay hắn rồi rơi ra ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, Mộc Tử nhanh chóng đóng cửa sổ.
"Cậu thật không cẩn thận... Nhưng tại sao lại đóng cửa sổ?" Âu Dương Lục Sắc cảm thấy kỳ lạ.
Mộc Tử không hề trả lời bởi vì hắn đang nhìn ra ngoài một cách chăm chú.
Kế hoạch của hắn đã thành công rồi!
Phó Dương... Chuyển hộ khẩu vào bệnh viện đi!
/129
|