Điều hòa được mở vừa đủ, không khí rất trong sạch, khẩu vị của rượu và thức ăn lại thích hợp.
Trong tiệm cơm, Mộc Tử ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Hắn vừa hưởng thụ cảm giác tuyệt vời vừa nhìn xuyên qua cửa kính thật lớn để quan sát cảnh tượng ngoài phố một cách hăng say.
Bên ngoài cửa sổ là một thế giới hoàn toàn khác.
Bầu trời phía Đông đã tích tụ được một lượng mây đen trầm trọng và đang chậm chạp tiến đến bên cạnh mặt trời trên cao. Mà mặt trời thì cố gắng lấy tất cả nhiệt lượng toàn thân phát ra, tựa như trở thành bếp lò để nướng thành phố này cho lần giãy dụa cuối cùng.
Một hồi bão tố sắp đến...
Dường như mọi người đều lo lắng thời tiết khốc liệt trước cơn mưa sẽ nướng chín mình nên con đường về trung tâm thành phố rất thưa thớt. Ngẫu nhiên nhìn thấy mấy người thì cũng chỉ vội vội vàng vàng đi qua, cứ như không hề muốn dừng chân trong hoàn cảnh này một giây vậy.
Ít ra bây giờ mình ngồi ở chỗ này hưởng thụ cảm giác mát lạnh và yên tĩnh hiếm có.
Nghĩ đến đây, Mộc Tử quyết định chậm rãi đem tâm thần điều hòa trở lại như trước. Và cái loại hơi thở điên cuồng, nóng nảy cũng dần dần được ném lên tận chín tầng mây.
Một lần nữa, đầu óc của hắn nhanh chóng chuyển động.
Tầng năm, chơi mạt chược, chó, nóng bức, bão tố...
Căn cứ những tin tức đang nắm giữ trong tay, nhiệm vụ này cứ như không thể nào hoàn thành.
Như vậy, mình phải tìm ra những thứ quen thuộc với nàng...
Mộc Tử vân vê tóc trên trán, âm thầm vơ vét tin tức về người phụ nữ này trong trí nhớ.
Dối trá, kiêu căng, ngạo mạn, thích khoe khoang tư sắc, đồ trang điểm xếp thành chồng, nước hoa thấp kém gay mũi, còn có...
Mây đen ngày càng đến gần, che khuất bầu trời. Từ ngữ trên nếu có thể dùng trong hoàn cảnh hiện tại thì rất thỏa đáng. Xem ra một trận mưa lớn đã ở ngay trước mắt, người đi đường càng bước nhanh, có cảm giác mưa gió sắp đến lầu Phong Mãn.
Không tự giác, Mộc Tử nghĩ đến mỗi khi người trong nhà xảy ra biến cố trọng đại thì đều có liên quan đến mưa.
Như vậy lúc này đây sẽ phát sinh cái gì...
Hắn phát hiện suy nghĩ của mình tạm thời không thể nào tập trung được. Bởi vì chỉ dựa vào những tin tức trước mắt, muốn tạo ra kế hoạch ngoài ý muốn quả thật quá khó.
Mộc Tử vén màn, đứng lên, đi đến cửa ra vào.
Nếu đã đến lúc tất cả lâm vào cục diện bế tắc thì tạm thời không nên nghĩ đến nó. Dù sao để tạm vào những chuyện vặt vãnh cũng không phải là phương pháp hữu hiệu.
Chỉ trong nháy mắt, mây đen đã che khuất bầu trời. Cùng lúc đó, ở phía xa xa truyền đến tiếng sấm nặng nề.
Các cửa hàng bên đường bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc, người đi đường bắt đầu chạy như điên. Khắp nơi là một cảnh tượng hỗn loạn.
Mộc Tử lên chiếc xe Halley của mình và khởi động.
Theo thói quen, Mộc Tử nhìn vào kính chiếu hậu. Bỗng nhiên, hắn ngây như phỗng!
Một người mặc váy trắng như tuyết đi trên đường cái hết nhìn đông sang sang nhìn tây. Mà nàng lại vội vàng đi trong dòng người lên cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người.
Âu Dương Lục Sắc!
Mộc Tử không tin cho lắm nên lại nhìn kỹ một lần nữa. Quả thật chính là Âu Dương Lục Sắc!
Ngay lúc đó, Âu Dương Lục Sắc cũng thấy chiếc xe Halley, và cũng nhìn thấy người ngồi trên xe nữa.
Mộc Tử bước xuống, xoay người đối mặt với nàng.
Giữa dòng người tới lui đầy đường, hai người đứng yên như pho tượng.
Trên không trung bắt đầu rơi xuống những hạt mưa thưa thớt. Tiếng sấm càng chớp động nhiều hơn.
Không nghĩ đến, tuy cả con đường đã trở nên thoáng đãng nhưng vẫn còn đôi nam nữ đang đứng nhìn nhau.
Rốt cuộc Mộc Tử dời bước chân hướng về phía Âu Dương Lục Sắc.
Đến trước mặt nàng, hắn nhìn thật kỹ đôi mắt mê người. Giờ phút này, đôi mắt đó đang tràn ngập u oán lẫn nước mưa.
"Âu Dương, anh vốn định làm xong những việc này thì mới đến tìm em..." Mộc Tử đã sa vào trong ánh mắt u oán, theo bản năng mới giải thích.
Thế nhưng không đợi Mộc Tử nói hết câu, Âu Dương Lục Sắc đã ôm hắn. Ngay sau đó, nàng lại cắn một ngụm lên vai.
Vuốt ve rất nhanh chóng mà cắn cũng dùng sức. Mộc Tử cảm giác da thịt mình đau nhức kịch liệt khi hàm răng cắn vào. Hắn cũng thấy thịt trên vai mình sẽ mất một khối ngay lập tức.
Nhưng hắn không hề giãy dụa, hai tay duỗi ra ôm chặt Âu Dương Lục Sắc trong lồng ngực, mặc cho nàng đang cắn thật mạnh.
May mà Âu Dương Lục Sắc không cắn mất một miếng mà thịt thả lỏng người.
Bỗng nhiên hạt mưa trở nên dồn dập, đến lúc này đã theo xu thế trút mưa như trút nước.
Một tay của Mộc Tử ôm ngang Âu Dương Lục Sắc, miệng thì ngang ngược khóa đôi môi hồng nhuận, phơn phớt của nàng...
Ở bên trong căn phòng đơn giản nhưng ôn hòa của khách sạn, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang tiến hành tình yêu một cách kịch liệt. Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi dây dưa với nhau, đâm đâm chọc chọc... Toàn bộ không khí của căn phòng kiều diễm nhiệt liệt. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tơi ngày càng dồn dập, còn những tiếng sấm thì lại dồn dập hơn, tựa như vì tình yêu của hai người mà trợ uy...
Thời gian lãng mạn rất nhanh trôi qua, đến khi bọn họ kiệt sức và dừng lại thì đã là tám giờ tối. Giờ đây, hai người mới bắt đầu chính thức sử dụng ngôn ngữ để nói chuyện với nhau.
Âu Dương Lục Sắc nói cho Mộc Tử biết Sở Sở là con gái ruột của Lý Thiên. Còn Lý Thiên, sau khi biết được chân tướng thì lập tức đi tìm Sở Sở. Tuy vậy trước khi Sở Tuyết Lâm đi từ thì Sở Sở đã được ông bà đưa sang Mĩ. Hắn cũng lập tức muốn đi Mĩ tìm con gái của mình. Trước khi đi, bởi vì không liên lạc được với Mộc Tử nên đành phải tìm Âu Dương Lục Sắc, đưa cho nàng một tấm chi phiếu và nhờ chuyển cho Mộc Tử rồi mới vội vã ngồi máy bay rời khỏi.
Khi Lý Thiên đến tìm Âu Dương Lục Sắc, nàng cũng đang lo lắng do không tìm thấy Mộc Tử. Dù sao điện thoại của hắn đã tắt, đi vài chuyến sang căn phòng cho thuê lại không có người nên nàng cho rằng Mộc Tử nhất định đã xảy ra chuyện. Chính lúc vừa lo lắng vừa cảm thấy bất đắc dĩ, Lý Thiên lại tìm đến, nói cho nàng biết Mộc Tử đang xử lí một việc cuối cùng ở Tân Nam...
Cũng vì vậy, Âu Dương Lục Sắc lập tức đến Tân Nam và không ngừng tìm kiếm một thiếu niên lái chiếc xe Halley trong biển người mênh mông. Hôm nay là ngày thứ ba nàng đến Tân Nam tìm kiếm Mộc Tử...
Mộc Tử ôm chặt thân thể mê người của nàng, dùng sức ngửi mùi thơm bên trên...
Đây là người phụ nữ mà hắn cần.
Vốn hắn nghĩ đợi đến khi xử lí xong sự tình của Mina thì sẽ đến thành phố Tân Bắc tìm Âu Dương Lục Sắc rồi mang nàng cùng tiếp tục con đường, lý tưởng của mình. Thế nhưng không nghĩ đến, nàng lại đi trước một bước.
Âu Dương Lục Sắc nhìn hắn, ôn nhu hỏi: "Nhất định phải giết người sao?"
Mộc Tử dùng ngón tay nhẹ vỗ về khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của nàng, thản nhiên trả lời: "Loại người như vậy chỉ có chết mới có thể rửa sạch tội ác."
Đôi mắt Âu Dương Lục Sắc đã trở nên mê man: "Chẳng lẽ vì em, anh cũng không thể ngừng lại?"
Mộc Tử ngẩn người một chút rồi mới chậm rãi hỏi: "Em đã trải qua hận thù chưa?"
Âu Dương Lục Sắc giật mình, trong đầu óc lại nhanh chóng hiện lên tình cảnh trong quả khứ. Nhưng kẻ hoành hành ngang ngược trên đường phố vì sắc đẹp của nàng mà xúm lại như ruồi để gây phiền phức...
Nhưng rốt cuộc nàng lại lắc đầu.
"Tội ác đều có công lý, đều có pháp luật trừng trị. Mà cho dù có oán hận thì một người bình thường lấy tư cách gì để cướp đoạt tính mạng con người?"
Mộc Tử cười khổ, hắn cảm thấy phải làm một khóa tư tưởng cho cô bé này...
Trong tiệm cơm, Mộc Tử ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Hắn vừa hưởng thụ cảm giác tuyệt vời vừa nhìn xuyên qua cửa kính thật lớn để quan sát cảnh tượng ngoài phố một cách hăng say.
Bên ngoài cửa sổ là một thế giới hoàn toàn khác.
Bầu trời phía Đông đã tích tụ được một lượng mây đen trầm trọng và đang chậm chạp tiến đến bên cạnh mặt trời trên cao. Mà mặt trời thì cố gắng lấy tất cả nhiệt lượng toàn thân phát ra, tựa như trở thành bếp lò để nướng thành phố này cho lần giãy dụa cuối cùng.
Một hồi bão tố sắp đến...
Dường như mọi người đều lo lắng thời tiết khốc liệt trước cơn mưa sẽ nướng chín mình nên con đường về trung tâm thành phố rất thưa thớt. Ngẫu nhiên nhìn thấy mấy người thì cũng chỉ vội vội vàng vàng đi qua, cứ như không hề muốn dừng chân trong hoàn cảnh này một giây vậy.
Ít ra bây giờ mình ngồi ở chỗ này hưởng thụ cảm giác mát lạnh và yên tĩnh hiếm có.
Nghĩ đến đây, Mộc Tử quyết định chậm rãi đem tâm thần điều hòa trở lại như trước. Và cái loại hơi thở điên cuồng, nóng nảy cũng dần dần được ném lên tận chín tầng mây.
Một lần nữa, đầu óc của hắn nhanh chóng chuyển động.
Tầng năm, chơi mạt chược, chó, nóng bức, bão tố...
Căn cứ những tin tức đang nắm giữ trong tay, nhiệm vụ này cứ như không thể nào hoàn thành.
Như vậy, mình phải tìm ra những thứ quen thuộc với nàng...
Mộc Tử vân vê tóc trên trán, âm thầm vơ vét tin tức về người phụ nữ này trong trí nhớ.
Dối trá, kiêu căng, ngạo mạn, thích khoe khoang tư sắc, đồ trang điểm xếp thành chồng, nước hoa thấp kém gay mũi, còn có...
Mây đen ngày càng đến gần, che khuất bầu trời. Từ ngữ trên nếu có thể dùng trong hoàn cảnh hiện tại thì rất thỏa đáng. Xem ra một trận mưa lớn đã ở ngay trước mắt, người đi đường càng bước nhanh, có cảm giác mưa gió sắp đến lầu Phong Mãn.
Không tự giác, Mộc Tử nghĩ đến mỗi khi người trong nhà xảy ra biến cố trọng đại thì đều có liên quan đến mưa.
Như vậy lúc này đây sẽ phát sinh cái gì...
Hắn phát hiện suy nghĩ của mình tạm thời không thể nào tập trung được. Bởi vì chỉ dựa vào những tin tức trước mắt, muốn tạo ra kế hoạch ngoài ý muốn quả thật quá khó.
Mộc Tử vén màn, đứng lên, đi đến cửa ra vào.
Nếu đã đến lúc tất cả lâm vào cục diện bế tắc thì tạm thời không nên nghĩ đến nó. Dù sao để tạm vào những chuyện vặt vãnh cũng không phải là phương pháp hữu hiệu.
Chỉ trong nháy mắt, mây đen đã che khuất bầu trời. Cùng lúc đó, ở phía xa xa truyền đến tiếng sấm nặng nề.
Các cửa hàng bên đường bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc, người đi đường bắt đầu chạy như điên. Khắp nơi là một cảnh tượng hỗn loạn.
Mộc Tử lên chiếc xe Halley của mình và khởi động.
Theo thói quen, Mộc Tử nhìn vào kính chiếu hậu. Bỗng nhiên, hắn ngây như phỗng!
Một người mặc váy trắng như tuyết đi trên đường cái hết nhìn đông sang sang nhìn tây. Mà nàng lại vội vàng đi trong dòng người lên cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người.
Âu Dương Lục Sắc!
Mộc Tử không tin cho lắm nên lại nhìn kỹ một lần nữa. Quả thật chính là Âu Dương Lục Sắc!
Ngay lúc đó, Âu Dương Lục Sắc cũng thấy chiếc xe Halley, và cũng nhìn thấy người ngồi trên xe nữa.
Mộc Tử bước xuống, xoay người đối mặt với nàng.
Giữa dòng người tới lui đầy đường, hai người đứng yên như pho tượng.
Trên không trung bắt đầu rơi xuống những hạt mưa thưa thớt. Tiếng sấm càng chớp động nhiều hơn.
Không nghĩ đến, tuy cả con đường đã trở nên thoáng đãng nhưng vẫn còn đôi nam nữ đang đứng nhìn nhau.
Rốt cuộc Mộc Tử dời bước chân hướng về phía Âu Dương Lục Sắc.
Đến trước mặt nàng, hắn nhìn thật kỹ đôi mắt mê người. Giờ phút này, đôi mắt đó đang tràn ngập u oán lẫn nước mưa.
"Âu Dương, anh vốn định làm xong những việc này thì mới đến tìm em..." Mộc Tử đã sa vào trong ánh mắt u oán, theo bản năng mới giải thích.
Thế nhưng không đợi Mộc Tử nói hết câu, Âu Dương Lục Sắc đã ôm hắn. Ngay sau đó, nàng lại cắn một ngụm lên vai.
Vuốt ve rất nhanh chóng mà cắn cũng dùng sức. Mộc Tử cảm giác da thịt mình đau nhức kịch liệt khi hàm răng cắn vào. Hắn cũng thấy thịt trên vai mình sẽ mất một khối ngay lập tức.
Nhưng hắn không hề giãy dụa, hai tay duỗi ra ôm chặt Âu Dương Lục Sắc trong lồng ngực, mặc cho nàng đang cắn thật mạnh.
May mà Âu Dương Lục Sắc không cắn mất một miếng mà thịt thả lỏng người.
Bỗng nhiên hạt mưa trở nên dồn dập, đến lúc này đã theo xu thế trút mưa như trút nước.
Một tay của Mộc Tử ôm ngang Âu Dương Lục Sắc, miệng thì ngang ngược khóa đôi môi hồng nhuận, phơn phớt của nàng...
Ở bên trong căn phòng đơn giản nhưng ôn hòa của khách sạn, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang tiến hành tình yêu một cách kịch liệt. Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi dây dưa với nhau, đâm đâm chọc chọc... Toàn bộ không khí của căn phòng kiều diễm nhiệt liệt. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tơi ngày càng dồn dập, còn những tiếng sấm thì lại dồn dập hơn, tựa như vì tình yêu của hai người mà trợ uy...
Thời gian lãng mạn rất nhanh trôi qua, đến khi bọn họ kiệt sức và dừng lại thì đã là tám giờ tối. Giờ đây, hai người mới bắt đầu chính thức sử dụng ngôn ngữ để nói chuyện với nhau.
Âu Dương Lục Sắc nói cho Mộc Tử biết Sở Sở là con gái ruột của Lý Thiên. Còn Lý Thiên, sau khi biết được chân tướng thì lập tức đi tìm Sở Sở. Tuy vậy trước khi Sở Tuyết Lâm đi từ thì Sở Sở đã được ông bà đưa sang Mĩ. Hắn cũng lập tức muốn đi Mĩ tìm con gái của mình. Trước khi đi, bởi vì không liên lạc được với Mộc Tử nên đành phải tìm Âu Dương Lục Sắc, đưa cho nàng một tấm chi phiếu và nhờ chuyển cho Mộc Tử rồi mới vội vã ngồi máy bay rời khỏi.
Khi Lý Thiên đến tìm Âu Dương Lục Sắc, nàng cũng đang lo lắng do không tìm thấy Mộc Tử. Dù sao điện thoại của hắn đã tắt, đi vài chuyến sang căn phòng cho thuê lại không có người nên nàng cho rằng Mộc Tử nhất định đã xảy ra chuyện. Chính lúc vừa lo lắng vừa cảm thấy bất đắc dĩ, Lý Thiên lại tìm đến, nói cho nàng biết Mộc Tử đang xử lí một việc cuối cùng ở Tân Nam...
Cũng vì vậy, Âu Dương Lục Sắc lập tức đến Tân Nam và không ngừng tìm kiếm một thiếu niên lái chiếc xe Halley trong biển người mênh mông. Hôm nay là ngày thứ ba nàng đến Tân Nam tìm kiếm Mộc Tử...
Mộc Tử ôm chặt thân thể mê người của nàng, dùng sức ngửi mùi thơm bên trên...
Đây là người phụ nữ mà hắn cần.
Vốn hắn nghĩ đợi đến khi xử lí xong sự tình của Mina thì sẽ đến thành phố Tân Bắc tìm Âu Dương Lục Sắc rồi mang nàng cùng tiếp tục con đường, lý tưởng của mình. Thế nhưng không nghĩ đến, nàng lại đi trước một bước.
Âu Dương Lục Sắc nhìn hắn, ôn nhu hỏi: "Nhất định phải giết người sao?"
Mộc Tử dùng ngón tay nhẹ vỗ về khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của nàng, thản nhiên trả lời: "Loại người như vậy chỉ có chết mới có thể rửa sạch tội ác."
Đôi mắt Âu Dương Lục Sắc đã trở nên mê man: "Chẳng lẽ vì em, anh cũng không thể ngừng lại?"
Mộc Tử ngẩn người một chút rồi mới chậm rãi hỏi: "Em đã trải qua hận thù chưa?"
Âu Dương Lục Sắc giật mình, trong đầu óc lại nhanh chóng hiện lên tình cảnh trong quả khứ. Nhưng kẻ hoành hành ngang ngược trên đường phố vì sắc đẹp của nàng mà xúm lại như ruồi để gây phiền phức...
Nhưng rốt cuộc nàng lại lắc đầu.
"Tội ác đều có công lý, đều có pháp luật trừng trị. Mà cho dù có oán hận thì một người bình thường lấy tư cách gì để cướp đoạt tính mạng con người?"
Mộc Tử cười khổ, hắn cảm thấy phải làm một khóa tư tưởng cho cô bé này...
/129
|