"Tiểu Sắc! Em..."
Người đội mũ bảo hiểm vội vàng chạy về phía Phong Ảnh, tất nhiên nhận ra mình đã nhận lầm người, vì vậy buồn bã lắc đầu, hậm hực đi ra ngoài cửa.
Đến khi người đội mũ bảo hiểm biến mất sau cánh cửa, Phong Ảnh mới khẽ gật đầu với cô bé trốn dưới gầm bàn ăn, ra hiệu người kia đã đi rồi, có thể đi ra. Cô bé nở nụ cười cảm kích, chui ra từ dưới bàn, ôn nhu nói với Phong Ảnh một câu: “Cảm ơn chị.”
Phong Ảnh khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Trải qua một thời gian bên cạnh cô bé, nàng thấy rõ quyển sách trong tay cô bé, đó cũng là một quyển sách nàng thích đọc nhất – “Tử Thần Thiết Kế Sư”.
Thật không tưởng tượng được lại có thể gặp được một người có tính cách giống nhau như vậy…
Phong Ảnh cảm thán trong lòng, không khỏi quan sát cô bé kia một lần nữa, cô bé đeo cặp kính màu tím nhạt nên không thể nhìn rõ đôi mắt của nàng, nhưng điều này càng tăng thêm vài phần thần bí, duyên dáng cho nàng.
Cô bé này… giống hệt chính mình năm sáu năm trước. Phong Ảnh thầm nghĩ, tiếp tục đi về phía cửa ra vào. Đến khi nàng đẩy cửa thủy tinh ra, đi đến đường phố bên ngoài, cô bé đột nhiên cũng chạy ra khỏi nhà hàng, đi về phía nàng.
Phong Ảnh đứng lại, nghi hoặc nhìn cô bé đang chạy đến.
“Xin chào…”, cô bé chạy đến trước mặt nàng, đẩy chiếc kính trên sống mũi lên trên, có chút thẹn thùng nói: “Em thấy hôm nay em không thể tránh được… Chị xem có thể giúp em một đoạn đường không? Như vậy cho dù bị hắn phát hiện, em cũng có thể dễ dàng chạy thoát.” Cô bé nói xong liền chỉ chỉ về hướng cách đó không xa, Phong Ảnh nhìn theo hướng nàng chỉ, phát hiện người đội mũ bảo hiểm kia vẫn không ngừng tìm kiếm ven đường, rất có tinh thần không tìm thấy mục tiêu sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
“Bạn trai à?” Phong Ảnh đút hai tay vào trong túi áo, cười hỏi.
Cô bé có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải. Em không muốn gặp hắn…”
“Được rồi, vậy em muốn đi đến đâu?” Phong Ảnh vừa bắt đầu tiến về phía trước, vừa nhẹ giọng hỏi.
“Đi đâu cũng được.” Cô bé vừa đi cạnh nàng vừa nhỏ giọng trả lời, “Trước tiên cứ cắt đuôi hắn đã rồi tính sau… Cám ơn chị, đúng rồi, còn không biết xưng hô với chị như thế nào?”
“Gọi chị là Phong Ảnh là được rồi…”
Vì vậy, trên đường phố đêm nay, có hai cô gái xinh đẹp cùng mặc đồ màu tím, bên hữu ý bên vô ý, vừa trò truyện với nhau vừa chậm rãi biến mất ở cuối ngã tư đường…
Cho đến khi bóng lưng của các nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm tháo mũ bảo hiểm xe máy xuống. Giả vờ giả vịt trong một thời gian dài làm hắn cảm thấy hơi kiệt sức.
Thong thả ung dung nằm trên motor, hắn nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng chậm rãi hiện ra một nụ cười vui mừng.
Lục Sắc, cảm ơn em.
Lần đầu tiên dung nhập vào nhân vật Hắc Bạch Vô Thường này, em đã đảm đương nhân vật quan trọng đến như vậy.
Anh tin tưởng em, em nhất định sẽ không làm anh thất vọng.
Cứ nằm như vậy trên chiếc motor đỗ tại ven đường cái, hắn lại có thể ngủ được…
Khi Mộc Tử đột nhiên bị cơn gió lạnh đêm đầu thu làm tỉnh giấc, vội vội vàng vàng trở lại phòng khách sạn đã là mười hai giờ khuya.
Hắn kinh ngạc phát hiện Âu Dương Lục Sắc vẫn chưa ngủ, nàng còn đang đọc sách, đọc hết sức chăm chú đến mức xuất thần, thậm chỉ ngay cả khi mình đi đến bên cạnh, nàng vẫn hoàn toàn không phát giác.
Mộc Tử nhẹ nhàng với đầu nhìn, phát hiện quyển sách nàng đang xem lại là quyển sách dùng làm “Đạo cụ” – “Tử Thần Thiết Kế Sư”. Lúc trước khi phát hiện Phong Ảnh thích đọc quyển sách này, Âu Dương Lục Sắc đã từng ngồi một chỗ cùng mình lướt qua quyển sách này trên mạng, Mộc Tử còn nhớ nàng phản ứng rất bình thường đối với quyển sách này. Thật ra Âu Dương Lục Sắc là một người rất lý trí, đối với các thể loại văn học cũng không cảm thấy quá hứng thú.
Nhưng bây giờ nàng lại có thể tập trung tinh thần vào việc đọc quyển sách này…
Chẳng lẽ là vì để gần gũi hơn với Phong Ảnh mà chịu khó làm bài tập ở nhà? Hay là nàng chịu ảnh hưởng của người bạn mới quen – Phong Ảnh, đột nhiên bắt đầu thích văn học rồi…
Mộc Tử không quấy rầy Âu Dương Lục Sắc, sau khi rửa mặt rồi lên giường, hắn liền mở laptop ra, bắt đầu tùy ý lướt qua vài website.
Inte thật sự là đồ tốt, không cần bước chân ra khỏi nhà nhưng vẫn có thể nắm bắt thế sự, ngồi trên giường cũng có thể tay chỉ giang sơn.
Thông thường khi lên mạng, ngoại trừ đăng nhập QQ cùng email và vì tra cứu tư liệu bên ngoài, Mộc Tử thích nhất là đọc tin tức. Hắn không có hứng thú đối với các loại chính trị, xem nhiều nhất là những giai thoại kỳ bí trên khắp thế giới, phong tục nhân sinh. Từ khi còn bé hắn đã có một mơ ước, đó chính là muốn đi khắp thế giới. Cho đến bây giờ, mặc dù hắn vẫn luôn vì ước mơ này mà cố gắng, trong thời gian mấy tháng cũng đã đi qua rất nhiều thành phố, nhưng căn cứ theo tốc độ và tiến độ như vậy, hiển nhiên còn cách giấc mộng của hắn khá xa xôi, từng địa phương xinh đẹp và thần bí kia tràn ngập vô tận sự hấp dẫn đối với hắn, hắn muốn đến gần chúng, tiếp xúc chúng, hiểu rõ chúng…
Trong khi hắn đang say sưa xem website về nhà thám hiểm người Mỹ khiêu chiến hẻm núi Grand Canyon, một bộ ảnh đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Tiêu đề của tin tức này là: đại gia thần bí thách thức những cực hạn, phưu lưu thám hiểm Colorado, nói về việc một phú hào người Hoa hiếm khi xuất hiện, gia nhập đội tham hiểm khiêu chiến hẻm núi Grand Canyon. Mộc Tử vừa nhìn thấy tấm hình của vị phú hào này lập tức sửng sờ.
Vị phú hào người Hoa thần bí, ít xuất hiện này không phải ai khác mà chính là người bạn vong niên không còn liên hệ sau khi từ biệt ở Tân Bắc, thiên tài tài chính trong vòng một tuần có thể kiếm tiền gấp đôi, một thương nhân có IQ cao không ai sánh được nhưng cũng là một đứa trẻ to xác với EQ thấp thê thảm, rối tinh rối mù, người duy nhất ngoại trừ Âu Dương Lục Sắc có thể nói với nhau tất cả, đối đãi thật lòng thật dạ với mình – Lý Thiên!
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia màn hình máy vi tính, trong nháy mắt, cảm xúc của Mộc Tử dâng trào, từng cảnh từng cảnh tại Tân Bắc và Tân Nam không ngừng hóa thành những hình ảnh chập chờn không ngừng trong đầu.
Sau đó, hắn vội vã đọc tin tức phía dưới về tư liệu chi tiết của Lý Thiên, biết được Lý Thiên hiện tại đã định cư ở Mĩ, đồng thời sự nghiệp rất thành công, mặc dù là người ít xuất hiện, rất ít khi xuất đầu lộ diện trong xã hội thượng lưu, nhưng theo phỏng đoán của bảo vệ bên ngoài, tài sản của hắn đã vượt quá một trăm triệu dollar…
Vậy mới đúng chứ! Chú Lý, tại nơi đất khách quê người nhưng việc kinh doanh của chú vẫn tốt như vậy! Mộc Tử không kìm được bóp bóp nắm tay, vì Lý Thiên mà cảm thấy tự hào. Sau đó, khóe mắt của hắn không kìm được bắt đầu trở nên ươn ướt…
Hắn lặng lẽ tắt laptop, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại.
Trong nháy mắt, những phiền muộn mà hắn không biết từ đâu đến bắt đầu dâng lên.
Xuất phát từ sự cảnh giác, hắn không thể không thường xuyên thay đổi số điện thoại di động, còn địa chỉ thì có thể dùng từ không nơi cố định để hình dung, hôm vẫn còn ở trong phòng tổng thống xa hoa, ngày mai có thể phải dừng chân trong một căn phòng rách nát, mưa dột gió lùa …Tất cả những điều này khiến cho chỉ cần chia tay bạn bè sẽ rất khó liên lạc được với nhau. Tựa như lão Tam, Diệp Tử, Ngưng Hương, Lý Thiên…
Người đội mũ bảo hiểm vội vàng chạy về phía Phong Ảnh, tất nhiên nhận ra mình đã nhận lầm người, vì vậy buồn bã lắc đầu, hậm hực đi ra ngoài cửa.
Đến khi người đội mũ bảo hiểm biến mất sau cánh cửa, Phong Ảnh mới khẽ gật đầu với cô bé trốn dưới gầm bàn ăn, ra hiệu người kia đã đi rồi, có thể đi ra. Cô bé nở nụ cười cảm kích, chui ra từ dưới bàn, ôn nhu nói với Phong Ảnh một câu: “Cảm ơn chị.”
Phong Ảnh khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Trải qua một thời gian bên cạnh cô bé, nàng thấy rõ quyển sách trong tay cô bé, đó cũng là một quyển sách nàng thích đọc nhất – “Tử Thần Thiết Kế Sư”.
Thật không tưởng tượng được lại có thể gặp được một người có tính cách giống nhau như vậy…
Phong Ảnh cảm thán trong lòng, không khỏi quan sát cô bé kia một lần nữa, cô bé đeo cặp kính màu tím nhạt nên không thể nhìn rõ đôi mắt của nàng, nhưng điều này càng tăng thêm vài phần thần bí, duyên dáng cho nàng.
Cô bé này… giống hệt chính mình năm sáu năm trước. Phong Ảnh thầm nghĩ, tiếp tục đi về phía cửa ra vào. Đến khi nàng đẩy cửa thủy tinh ra, đi đến đường phố bên ngoài, cô bé đột nhiên cũng chạy ra khỏi nhà hàng, đi về phía nàng.
Phong Ảnh đứng lại, nghi hoặc nhìn cô bé đang chạy đến.
“Xin chào…”, cô bé chạy đến trước mặt nàng, đẩy chiếc kính trên sống mũi lên trên, có chút thẹn thùng nói: “Em thấy hôm nay em không thể tránh được… Chị xem có thể giúp em một đoạn đường không? Như vậy cho dù bị hắn phát hiện, em cũng có thể dễ dàng chạy thoát.” Cô bé nói xong liền chỉ chỉ về hướng cách đó không xa, Phong Ảnh nhìn theo hướng nàng chỉ, phát hiện người đội mũ bảo hiểm kia vẫn không ngừng tìm kiếm ven đường, rất có tinh thần không tìm thấy mục tiêu sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
“Bạn trai à?” Phong Ảnh đút hai tay vào trong túi áo, cười hỏi.
Cô bé có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải. Em không muốn gặp hắn…”
“Được rồi, vậy em muốn đi đến đâu?” Phong Ảnh vừa bắt đầu tiến về phía trước, vừa nhẹ giọng hỏi.
“Đi đâu cũng được.” Cô bé vừa đi cạnh nàng vừa nhỏ giọng trả lời, “Trước tiên cứ cắt đuôi hắn đã rồi tính sau… Cám ơn chị, đúng rồi, còn không biết xưng hô với chị như thế nào?”
“Gọi chị là Phong Ảnh là được rồi…”
Vì vậy, trên đường phố đêm nay, có hai cô gái xinh đẹp cùng mặc đồ màu tím, bên hữu ý bên vô ý, vừa trò truyện với nhau vừa chậm rãi biến mất ở cuối ngã tư đường…
Cho đến khi bóng lưng của các nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm tháo mũ bảo hiểm xe máy xuống. Giả vờ giả vịt trong một thời gian dài làm hắn cảm thấy hơi kiệt sức.
Thong thả ung dung nằm trên motor, hắn nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng chậm rãi hiện ra một nụ cười vui mừng.
Lục Sắc, cảm ơn em.
Lần đầu tiên dung nhập vào nhân vật Hắc Bạch Vô Thường này, em đã đảm đương nhân vật quan trọng đến như vậy.
Anh tin tưởng em, em nhất định sẽ không làm anh thất vọng.
Cứ nằm như vậy trên chiếc motor đỗ tại ven đường cái, hắn lại có thể ngủ được…
Khi Mộc Tử đột nhiên bị cơn gió lạnh đêm đầu thu làm tỉnh giấc, vội vội vàng vàng trở lại phòng khách sạn đã là mười hai giờ khuya.
Hắn kinh ngạc phát hiện Âu Dương Lục Sắc vẫn chưa ngủ, nàng còn đang đọc sách, đọc hết sức chăm chú đến mức xuất thần, thậm chỉ ngay cả khi mình đi đến bên cạnh, nàng vẫn hoàn toàn không phát giác.
Mộc Tử nhẹ nhàng với đầu nhìn, phát hiện quyển sách nàng đang xem lại là quyển sách dùng làm “Đạo cụ” – “Tử Thần Thiết Kế Sư”. Lúc trước khi phát hiện Phong Ảnh thích đọc quyển sách này, Âu Dương Lục Sắc đã từng ngồi một chỗ cùng mình lướt qua quyển sách này trên mạng, Mộc Tử còn nhớ nàng phản ứng rất bình thường đối với quyển sách này. Thật ra Âu Dương Lục Sắc là một người rất lý trí, đối với các thể loại văn học cũng không cảm thấy quá hứng thú.
Nhưng bây giờ nàng lại có thể tập trung tinh thần vào việc đọc quyển sách này…
Chẳng lẽ là vì để gần gũi hơn với Phong Ảnh mà chịu khó làm bài tập ở nhà? Hay là nàng chịu ảnh hưởng của người bạn mới quen – Phong Ảnh, đột nhiên bắt đầu thích văn học rồi…
Mộc Tử không quấy rầy Âu Dương Lục Sắc, sau khi rửa mặt rồi lên giường, hắn liền mở laptop ra, bắt đầu tùy ý lướt qua vài website.
Inte thật sự là đồ tốt, không cần bước chân ra khỏi nhà nhưng vẫn có thể nắm bắt thế sự, ngồi trên giường cũng có thể tay chỉ giang sơn.
Thông thường khi lên mạng, ngoại trừ đăng nhập QQ cùng email và vì tra cứu tư liệu bên ngoài, Mộc Tử thích nhất là đọc tin tức. Hắn không có hứng thú đối với các loại chính trị, xem nhiều nhất là những giai thoại kỳ bí trên khắp thế giới, phong tục nhân sinh. Từ khi còn bé hắn đã có một mơ ước, đó chính là muốn đi khắp thế giới. Cho đến bây giờ, mặc dù hắn vẫn luôn vì ước mơ này mà cố gắng, trong thời gian mấy tháng cũng đã đi qua rất nhiều thành phố, nhưng căn cứ theo tốc độ và tiến độ như vậy, hiển nhiên còn cách giấc mộng của hắn khá xa xôi, từng địa phương xinh đẹp và thần bí kia tràn ngập vô tận sự hấp dẫn đối với hắn, hắn muốn đến gần chúng, tiếp xúc chúng, hiểu rõ chúng…
Trong khi hắn đang say sưa xem website về nhà thám hiểm người Mỹ khiêu chiến hẻm núi Grand Canyon, một bộ ảnh đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Tiêu đề của tin tức này là: đại gia thần bí thách thức những cực hạn, phưu lưu thám hiểm Colorado, nói về việc một phú hào người Hoa hiếm khi xuất hiện, gia nhập đội tham hiểm khiêu chiến hẻm núi Grand Canyon. Mộc Tử vừa nhìn thấy tấm hình của vị phú hào này lập tức sửng sờ.
Vị phú hào người Hoa thần bí, ít xuất hiện này không phải ai khác mà chính là người bạn vong niên không còn liên hệ sau khi từ biệt ở Tân Bắc, thiên tài tài chính trong vòng một tuần có thể kiếm tiền gấp đôi, một thương nhân có IQ cao không ai sánh được nhưng cũng là một đứa trẻ to xác với EQ thấp thê thảm, rối tinh rối mù, người duy nhất ngoại trừ Âu Dương Lục Sắc có thể nói với nhau tất cả, đối đãi thật lòng thật dạ với mình – Lý Thiên!
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia màn hình máy vi tính, trong nháy mắt, cảm xúc của Mộc Tử dâng trào, từng cảnh từng cảnh tại Tân Bắc và Tân Nam không ngừng hóa thành những hình ảnh chập chờn không ngừng trong đầu.
Sau đó, hắn vội vã đọc tin tức phía dưới về tư liệu chi tiết của Lý Thiên, biết được Lý Thiên hiện tại đã định cư ở Mĩ, đồng thời sự nghiệp rất thành công, mặc dù là người ít xuất hiện, rất ít khi xuất đầu lộ diện trong xã hội thượng lưu, nhưng theo phỏng đoán của bảo vệ bên ngoài, tài sản của hắn đã vượt quá một trăm triệu dollar…
Vậy mới đúng chứ! Chú Lý, tại nơi đất khách quê người nhưng việc kinh doanh của chú vẫn tốt như vậy! Mộc Tử không kìm được bóp bóp nắm tay, vì Lý Thiên mà cảm thấy tự hào. Sau đó, khóe mắt của hắn không kìm được bắt đầu trở nên ươn ướt…
Hắn lặng lẽ tắt laptop, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại.
Trong nháy mắt, những phiền muộn mà hắn không biết từ đâu đến bắt đầu dâng lên.
Xuất phát từ sự cảnh giác, hắn không thể không thường xuyên thay đổi số điện thoại di động, còn địa chỉ thì có thể dùng từ không nơi cố định để hình dung, hôm vẫn còn ở trong phòng tổng thống xa hoa, ngày mai có thể phải dừng chân trong một căn phòng rách nát, mưa dột gió lùa …Tất cả những điều này khiến cho chỉ cần chia tay bạn bè sẽ rất khó liên lạc được với nhau. Tựa như lão Tam, Diệp Tử, Ngưng Hương, Lý Thiên…
/129
|