Yêu một người là hạnh phúc nhưng yêu một người không yêu mình chính là nỗi đau
Từng không tiếc mạng vì một người, từng yêu người đó đến chẳng rõ thị phi trắng đen đến cuối cùng sau khi tỉnh khỏi giấc mộng thứ tình cảm đó của hắn chỉ là cảm giác áy náy, tội lỗi.
Ta từng hỏi hắn tại sao không cho ta cơ hội, hắn chỉ trả lời hai từ "Xin lỗi" cùng với sự áy náy vô tận "Ta sẽ chăm sóc muội cả đời"
Chăm sóc ta cả đời? Với tư cách gì đây? Muội muội? Ta không cần!
Ta đã từng từ bỏ, không! Là cố gắng từ bỏ hắn. Nhưng lại gặp cô ấy, người ta không bao giờ thắng được, người ta luôn ngưỡng mộ và ghen tỵ
Ta muốn một lần thắng cô ấy!
*
Lam Khanh Khanh thẫn thờ vô định hướng mà đi, nàng ra khỏi vương phủ cũng chẳng để ý. Con đường lớn tấp nập nhộn nhịp dần biến mất, nàng không biết đã đi bao lâu, thẫn thờ bao lâu, hiện tại trước mặt là một con sông rộng lớn ở ngoại ô
Khanh Khanh định thần nhíu mày, nàng nhìn xung quanh không một bóng người. Nàng nhớ đúng thật sau khi nhìn một màn tình chàng ý thiếp đầy sến súa của đôi nam nữ kia liền tức giận ra khỏi phủ. Nhưng tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?
"Quận chúa, lâu rồi không gặp"
Khanh Khanh quay người, đúng thật là người lâu rồi chưa gặp, người năm lần bảy lượt muốn nàng vào chỗ chết
"Thượng Quan Tề? Đúng thật có chút lâu, đến là muốn lấy mạng ta hay gì làm nhanh gọn đi. Ta là người bận rộn"
Thượng Quan Tề phì cười "Đúng thật bận rộn, một mặt là Quận chúa Mông Cổ cao cao tại thượng, một là thập nhị tiểu thư Dạ Nguyện Sơn Trang quyền lực. Lại còn đảm nhiệm chức vụ thuộc hạ tam vương gia, cung nữ quét tước ngự thư phòng. Quận chúa khiến tại hạ bội phục!"
Khanh Khanh bĩu môi "Nói vào trọng điểm!". Thượng Quan Tề thu lại nụ cười trên môi nghiêm túc "Ta muốn hợp tác với ngươi, đôi bên cùng có lợi!"
"Tại sao ta phải hợp tác với ngươi? Ta còn chẳng nhớ ngươi đã bao nhiêu lần muốn giết ta. Hiện tại..." Khanh Khanh nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá "Hiện tại lại nói muốn hợp tác, trong hồ lô ngươi rốt cuộc bán thứ gì?"
"Ta nào dám có ý đồ với ngươi, chỉ là thân phận của ngươi không bình thường, những người xung quanh người càng lại..." Thượng Quan Tề nghĩ đến người nào đó lặng lẽ xoa thái dương "Chung quy ngươi rất có lợi với ta!"
Khanh Khanh cười khẩy phất tay "Ngươi tốt nhất nên về nhà mà ngủ, ngủ đi rồi mơ, đến khi nào ngươi thấy heo nái leo cây ta sẽ là đồng minh của ngươi!"
Khanh Khanh đi lướt qua người Thượng Quan Tề, tầm mắt nàng đúng lúc hạ xuống vừa vặn nhìn thấy hoa văn kì lạ trên thanh đoản kiếm của hắn. Hoa văn có chút quen thuộc, dường như nàng đã thấy ở đâu rồi!
*
Khanh Khanh không trở lại vương phủ mà đến hoàng cung.
Hàm Mộc Vân lười biếng nằm trên nhuyễn tháp ngoài hoa viên phơi nắng vừa nhìn thấy Khanh Khanh liền nhảy dựng lên chạy lại
"Lam Khanh Khanh tỷ về rồi ah, nhớ tỷ chết đi được"
Khanh Khanh đưa tay chặn đầu Mộc Vân lại không cho cô phi đến ôm nàng. "Buông ra ta sẽ không hành động lỗ mãng đâu, thật đó!" Mộc Vân tròn mắt nhìn Khanh Khanh, Khanh hừ một tiếng thả tay
Mộc Vân cười hì hì trong lúc sơ ý ôm nàng "Ah nhớ tỷ chết đi được!", Khanh Khanh trợn mắt "Ngươi..."
Bạch Nhi thấy gương mặt khó coi của nàng nhìn về phía này liền ngoan ngoãn kéo Mộc Vân ra "Nương nương người như vậy sẽ dọa Khanh Khanh chạy mất đấy"
Đầu Khanh Khanh như có ngàn con vạn con quạ bay qua, nàng không phải là con nít, Mộc Vân cũng không phải là con nít. Bạch Nhi không nên lấy câu này ra dọa nha.
"À đúng rồi mấy hôm nay tỷ đi đâu đấy?"
Khanh Khanh nhúng vai ngồi bên bàn đá "Nhàn rỗi, dạo chơi một vòng thôi". Nàng cầm lấy bút trên bàn vẽ vời lên bìa cuốn sách đặt gần đó.
Mộc Vân trợn mắt kéo quyển sách lại "Tỷ đang vẽ lên sách y thuật quý hiếm mà ta công khó mới tìm được đấy".
Khanh Khanh ném bút bĩu môi "Cũng không phải là do Phong Nguyệt Phủ Hàn tìm về cho ngươi sao"
Mộc Vân xì một tiếng bất mãn, cô nhìn hoa văn Khanh Khanh vẽ mắt mày nhăn nhón"Tỷ vẽ một đống kì cục này làm gì? Bẩn hết cả sách của ta".
Khanh Khanh lắc đầu "Ta nhìn thấy hoa văn trên thanh đoản kiếm của Thượng Quan Tề, cảm thấy có chút quen mắt"
"Hay là hỏi Phong Nguyệt Phủ Hàn đi, hắn là hoàng đế cái gì mà chẳng nhìn qua". Khanh Khanh như nghĩ ngợi gật đầu "Hắn là phu quân ngươi ngươi đi hỏi đi, chắc chắc hắn sẽ không cảm thấy phiền" còn nàng tức sẽ điều tra riêng, nàng có cảm giác có chuyện gì đó nàng quên mất
Mộc Vân lườm nàng "Tỷ thật quá đáng!". Nàng nhúng nhúng vai "Đó là điều hiển nhiên, ngươi và hắn chẳng phải đã kết bái thiên địa..."
"Tỷ là tên khốn!!!"
*
"Tiểu thư? Người có chuyện nhờ ta?"
Khanh Khanh ngồi trên cây, ánh trăng phá họa lên khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Phùng Liên có cảm giác nàng có gì rất khác trước, có vẻ như trận hỏa hoạn đó chính là thứ khơi lại kí ức không đáng nhớ của nàng
Khanh Khanh hơi chuyển mắt nhìn Phùng Liên "Không có gì, chỉ là muốn ngươi tìm hiểu một chuyện". Khanh Khanh xoay người nhảy từ trên cây xuống, nàng lấy trong tay áo ra một mảnh giấy đưa cho hắn
"Bức tranh này...?" Phùng Liên nhìn bức tranh chau mày khó hiểu
"Ta đã từng thấy qua, cảm thấy tò mò thôi"
Cảm thấy tò mò? Theo Phùng Liên biết về nàng thì nàng không bao giờ rảnh hơi mà làm chuyện chẳng có chút lí do. "Thuộc hạ cảm thấy rất giống hoa văn Mông Cổ, chỉ có điều kiểu cách này có phần lạ mắt. Thuộc hạ theo hầu hoàng thượng nhiều năm khẳng định chưa bao giờ thấy qua"
Hoa văn Mông Cổ? Khanh Khanh chau mày cố moi móc trí nhớ cá vàng của nàng. Hình như trên đoản kiếm Gia Lỗ Phong và ca ca nàng đều có khắc hoa văn, nhưng mà nàng không nhớ nó hình dạng ra sao. Từng nghe qua người trong cung Mông Cổ đều dùng đồ khảm hoa văn theo từ thứ bậc
Khoan đã! Mông Cổ? Hắn biết được thân phận thật của nàng thì chỉ có thể xuất phát từ Mông Cổ. Thượng Quan Tề chẳng nhẽ liên quan đến Gia Lỗ Thượng Phong?
"Tiểu thư?"
Khanh Khanh định thần "Ngươi tìm cách xuất cung đưa bản vẻ này cho Diêu Chính Vũ, bảo hắn điều tra giúp ta"
Phùng Liên gật đầu "Được, ngày mai thuộc hạ sẽ xuất cung. Nhưng sao người lại không tự mình đi?"
Khanh Khanh nhớ lại hôm sinh thần Đông Phương Chính cảm thấy đầu có chút đau "Không đi, cảm thấy mất mặt!". Nàng ở trước mặt nhiều người như vậy ho hoán muốn đi cùng Phong Nguyệt Vô Thần, thật không biết bây giờ họ có còn coi trọng uy quyền của vị thập nhị tiểu thư này không
Phùng Liên như nghe được câu nói mới lạ liền kinh ngạc ồ một tiếng "Thì ra người còn có mặt để mất"
Lam Khanh Khanh "..."
"Phùng Liên người quả thật chán sống!"
Từng không tiếc mạng vì một người, từng yêu người đó đến chẳng rõ thị phi trắng đen đến cuối cùng sau khi tỉnh khỏi giấc mộng thứ tình cảm đó của hắn chỉ là cảm giác áy náy, tội lỗi.
Ta từng hỏi hắn tại sao không cho ta cơ hội, hắn chỉ trả lời hai từ "Xin lỗi" cùng với sự áy náy vô tận "Ta sẽ chăm sóc muội cả đời"
Chăm sóc ta cả đời? Với tư cách gì đây? Muội muội? Ta không cần!
Ta đã từng từ bỏ, không! Là cố gắng từ bỏ hắn. Nhưng lại gặp cô ấy, người ta không bao giờ thắng được, người ta luôn ngưỡng mộ và ghen tỵ
Ta muốn một lần thắng cô ấy!
*
Lam Khanh Khanh thẫn thờ vô định hướng mà đi, nàng ra khỏi vương phủ cũng chẳng để ý. Con đường lớn tấp nập nhộn nhịp dần biến mất, nàng không biết đã đi bao lâu, thẫn thờ bao lâu, hiện tại trước mặt là một con sông rộng lớn ở ngoại ô
Khanh Khanh định thần nhíu mày, nàng nhìn xung quanh không một bóng người. Nàng nhớ đúng thật sau khi nhìn một màn tình chàng ý thiếp đầy sến súa của đôi nam nữ kia liền tức giận ra khỏi phủ. Nhưng tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?
"Quận chúa, lâu rồi không gặp"
Khanh Khanh quay người, đúng thật là người lâu rồi chưa gặp, người năm lần bảy lượt muốn nàng vào chỗ chết
"Thượng Quan Tề? Đúng thật có chút lâu, đến là muốn lấy mạng ta hay gì làm nhanh gọn đi. Ta là người bận rộn"
Thượng Quan Tề phì cười "Đúng thật bận rộn, một mặt là Quận chúa Mông Cổ cao cao tại thượng, một là thập nhị tiểu thư Dạ Nguyện Sơn Trang quyền lực. Lại còn đảm nhiệm chức vụ thuộc hạ tam vương gia, cung nữ quét tước ngự thư phòng. Quận chúa khiến tại hạ bội phục!"
Khanh Khanh bĩu môi "Nói vào trọng điểm!". Thượng Quan Tề thu lại nụ cười trên môi nghiêm túc "Ta muốn hợp tác với ngươi, đôi bên cùng có lợi!"
"Tại sao ta phải hợp tác với ngươi? Ta còn chẳng nhớ ngươi đã bao nhiêu lần muốn giết ta. Hiện tại..." Khanh Khanh nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá "Hiện tại lại nói muốn hợp tác, trong hồ lô ngươi rốt cuộc bán thứ gì?"
"Ta nào dám có ý đồ với ngươi, chỉ là thân phận của ngươi không bình thường, những người xung quanh người càng lại..." Thượng Quan Tề nghĩ đến người nào đó lặng lẽ xoa thái dương "Chung quy ngươi rất có lợi với ta!"
Khanh Khanh cười khẩy phất tay "Ngươi tốt nhất nên về nhà mà ngủ, ngủ đi rồi mơ, đến khi nào ngươi thấy heo nái leo cây ta sẽ là đồng minh của ngươi!"
Khanh Khanh đi lướt qua người Thượng Quan Tề, tầm mắt nàng đúng lúc hạ xuống vừa vặn nhìn thấy hoa văn kì lạ trên thanh đoản kiếm của hắn. Hoa văn có chút quen thuộc, dường như nàng đã thấy ở đâu rồi!
*
Khanh Khanh không trở lại vương phủ mà đến hoàng cung.
Hàm Mộc Vân lười biếng nằm trên nhuyễn tháp ngoài hoa viên phơi nắng vừa nhìn thấy Khanh Khanh liền nhảy dựng lên chạy lại
"Lam Khanh Khanh tỷ về rồi ah, nhớ tỷ chết đi được"
Khanh Khanh đưa tay chặn đầu Mộc Vân lại không cho cô phi đến ôm nàng. "Buông ra ta sẽ không hành động lỗ mãng đâu, thật đó!" Mộc Vân tròn mắt nhìn Khanh Khanh, Khanh hừ một tiếng thả tay
Mộc Vân cười hì hì trong lúc sơ ý ôm nàng "Ah nhớ tỷ chết đi được!", Khanh Khanh trợn mắt "Ngươi..."
Bạch Nhi thấy gương mặt khó coi của nàng nhìn về phía này liền ngoan ngoãn kéo Mộc Vân ra "Nương nương người như vậy sẽ dọa Khanh Khanh chạy mất đấy"
Đầu Khanh Khanh như có ngàn con vạn con quạ bay qua, nàng không phải là con nít, Mộc Vân cũng không phải là con nít. Bạch Nhi không nên lấy câu này ra dọa nha.
"À đúng rồi mấy hôm nay tỷ đi đâu đấy?"
Khanh Khanh nhúng vai ngồi bên bàn đá "Nhàn rỗi, dạo chơi một vòng thôi". Nàng cầm lấy bút trên bàn vẽ vời lên bìa cuốn sách đặt gần đó.
Mộc Vân trợn mắt kéo quyển sách lại "Tỷ đang vẽ lên sách y thuật quý hiếm mà ta công khó mới tìm được đấy".
Khanh Khanh ném bút bĩu môi "Cũng không phải là do Phong Nguyệt Phủ Hàn tìm về cho ngươi sao"
Mộc Vân xì một tiếng bất mãn, cô nhìn hoa văn Khanh Khanh vẽ mắt mày nhăn nhón"Tỷ vẽ một đống kì cục này làm gì? Bẩn hết cả sách của ta".
Khanh Khanh lắc đầu "Ta nhìn thấy hoa văn trên thanh đoản kiếm của Thượng Quan Tề, cảm thấy có chút quen mắt"
"Hay là hỏi Phong Nguyệt Phủ Hàn đi, hắn là hoàng đế cái gì mà chẳng nhìn qua". Khanh Khanh như nghĩ ngợi gật đầu "Hắn là phu quân ngươi ngươi đi hỏi đi, chắc chắc hắn sẽ không cảm thấy phiền" còn nàng tức sẽ điều tra riêng, nàng có cảm giác có chuyện gì đó nàng quên mất
Mộc Vân lườm nàng "Tỷ thật quá đáng!". Nàng nhúng nhúng vai "Đó là điều hiển nhiên, ngươi và hắn chẳng phải đã kết bái thiên địa..."
"Tỷ là tên khốn!!!"
*
"Tiểu thư? Người có chuyện nhờ ta?"
Khanh Khanh ngồi trên cây, ánh trăng phá họa lên khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Phùng Liên có cảm giác nàng có gì rất khác trước, có vẻ như trận hỏa hoạn đó chính là thứ khơi lại kí ức không đáng nhớ của nàng
Khanh Khanh hơi chuyển mắt nhìn Phùng Liên "Không có gì, chỉ là muốn ngươi tìm hiểu một chuyện". Khanh Khanh xoay người nhảy từ trên cây xuống, nàng lấy trong tay áo ra một mảnh giấy đưa cho hắn
"Bức tranh này...?" Phùng Liên nhìn bức tranh chau mày khó hiểu
"Ta đã từng thấy qua, cảm thấy tò mò thôi"
Cảm thấy tò mò? Theo Phùng Liên biết về nàng thì nàng không bao giờ rảnh hơi mà làm chuyện chẳng có chút lí do. "Thuộc hạ cảm thấy rất giống hoa văn Mông Cổ, chỉ có điều kiểu cách này có phần lạ mắt. Thuộc hạ theo hầu hoàng thượng nhiều năm khẳng định chưa bao giờ thấy qua"
Hoa văn Mông Cổ? Khanh Khanh chau mày cố moi móc trí nhớ cá vàng của nàng. Hình như trên đoản kiếm Gia Lỗ Phong và ca ca nàng đều có khắc hoa văn, nhưng mà nàng không nhớ nó hình dạng ra sao. Từng nghe qua người trong cung Mông Cổ đều dùng đồ khảm hoa văn theo từ thứ bậc
Khoan đã! Mông Cổ? Hắn biết được thân phận thật của nàng thì chỉ có thể xuất phát từ Mông Cổ. Thượng Quan Tề chẳng nhẽ liên quan đến Gia Lỗ Thượng Phong?
"Tiểu thư?"
Khanh Khanh định thần "Ngươi tìm cách xuất cung đưa bản vẻ này cho Diêu Chính Vũ, bảo hắn điều tra giúp ta"
Phùng Liên gật đầu "Được, ngày mai thuộc hạ sẽ xuất cung. Nhưng sao người lại không tự mình đi?"
Khanh Khanh nhớ lại hôm sinh thần Đông Phương Chính cảm thấy đầu có chút đau "Không đi, cảm thấy mất mặt!". Nàng ở trước mặt nhiều người như vậy ho hoán muốn đi cùng Phong Nguyệt Vô Thần, thật không biết bây giờ họ có còn coi trọng uy quyền của vị thập nhị tiểu thư này không
Phùng Liên như nghe được câu nói mới lạ liền kinh ngạc ồ một tiếng "Thì ra người còn có mặt để mất"
Lam Khanh Khanh "..."
"Phùng Liên người quả thật chán sống!"
/142
|