Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!
Chương 115: Lợi dụng một người để đẩy một người ra xa
/142
|
"À nhắc ngươi một chuyện, đừng quá tin tưởng vào nam nhân, ngươi đã xuyên để đây hẳn nên biết vì lí do gì?"
Khanh Khanh dừng chân, tay nàng khẽ động, trên tay liền xuất hiện kiếm Khổng Y. Nàng xoay người đặt thanh kiếm lên cổ Liễu An Nhiên
"Rốt cuộc ngươi là ai?" giọng nói nàng lạnh băng, nàng như đụng phải điểm mẫn cảm hóa thành thú dữ gầm lên.
Liễu An Nhiên khẽ cười, cơn gió nhẹ đùa nghịch thổi qua, thổi bay loạn tóc cô va vào thanh kiếm trên cổ. Tóc mai đen nhánh bị kiếm cứa đứt rơi tán loạn, nhìn cũng biết thanh kiếm có bao nhiêu là sắc bén
"Khanh Khanh, không nhận ra ta chính là sự thua thiệt lớn nhất của ngươi"- Liễu An Nhiên không ngại thanh kiếm trên cổ, nhích từng bước nhỏ lại gần nàng "Bởi vì ta biết điểm yếu của ngươi... Nhưng ngươi như con thỏ trắng chẳng biết gì cả"
Khanh Khanh cau mày thanh kiếm trên tay có chút run rẩy, nàng làm sao vậy chứ? Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ mền lòng hay e ngại kẻ địch, nhưng hôm nay thanh kiếm đang kề cổ cô ta trong tay do dự, bất lực, chẳng tài nào xuống tay được. Khí tức này nàng cảm thấy rất quen thuộc...
"Chủ tử..." Tiểu Lan nghe tiếng gầm của Khanh Khanh liền chạy vào, nhìn thấy màn này cô thoáng kinh hãi. Từ khi nào họ đối đầu đến chẳng để đối phương có đường lui như vậy?
"Cút"
"Ra ngoài!"
Liễu An Nhiên và Khanh Khanh dường như đồng loạt lên tiếng, không khí hạ xuống như mất phanh, lạnh lẽo đến cực độ. Tiểu Lan bộ dạng lo lắng lại sợ hãi, do dự ra ngoài
"Ta từng xem ngươi là thánh mẫu"
Liễu An Nhiên bật cười như vừa nghe câu buồn cười nhất trên đời "Ngu ngốc"
"Đúng vậy, ta rất ngốc" - Khanh Khanh không phủ nhận, ngày đó ở Nam Cương nàng còn có chút ngưỡng mộ bởi hành động thánh mẫu của cô ta, nhưng hiện tại...
Liễu An Nhiên thu lại nụ cười, cô ta nhìn thẳng vào sâu trong mắt nàng như muốn nhìn thấu tâm tư nàng. Cô ta không nóng cũng chẳng lạnh chậm rãi phun ra từng chữ một
"Ta và ngươi cùng một loại người..."
Khanh Khanh nhìn cô ta có chút thất thần, thanh kiếm trên tay bất giác hạ xuống
"Khanh Khanh..."
Nàng ngẩn đầu nhìn người vừa gọi tên nàng lại nhìn cánh tay bị hắn kéo đến phát đau, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
"Vương gia, ngươi làm đau ta đấy"
Phong Nguyệt Vô Thần buông tay Khanh Khanh ra, nàng xoa xoa cổ tay thoáng chốc đã ửng đỏ một mảnh cười tự giễu. Nàng là người đến gây chuyện cuối cùng chính nàng là người chật vật nhất, thật buồn cười
Phong Nguyệt Vô Thần đẩy Liễu An Nhiên lùi lại mấy bước bảo hộ ở phía sau, giọng nói có chút lạnh "Nhiên Nhi hiện tại đã mất hết võ công, thân thể còn chưa khỏe không phải đối thủ của nàng"
Khanh Khanh ngẩn đầu, nụ cười trên môi nàng có chút chướng mắt "Hay nói cách khác ta không nên ức hiếp nàng ta?"
"Có chuyện gì cứ đến tìm ta, không nên gây khó dễ cho người bệnh"
Lời nói của hắn nghe sao cứ như nàng đang ỷ mạnh hiếp yếu, cứ có cảm giác hắn đang che chở tình nhân nhỏ bé, còn nàng là nữ phụ độc ác bắt nạn nữ chính. Nàng cuối cùng cũng hiểu, nàng chung quy cũng chỉ là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết của họ, chỉ là nhân vật tạm bợ ngoại lệ của thời không này
Là tự nàng quá đa tình?
"Ta hiểu rồi"
Khanh Khanh lẩm bẩm, lời này như muốn nói cho hắn nghe cũng muốn đánh thức chính nàng tỉnh mộng. Nàng mơ hồ mà sống như vậy thật lâu, thật lâu, lâu đến mức nàng chẳng biết đã rơi vào bẫy tình của hắn tự bao giờ
Nàng còn nghĩ lần này đến sẽ tìm cơ hội bày tỏ với hắn, nhưng xem ra không cần rồi.
Khanh Khanh cố gắng treo trên môi nụ cười "Vốn đến là muốn trả cho ngươi một thứ". Nàng đưa tay tháo đai ngọc nơi thắt lưng ra, áo ngoài không có gì ràng buộc theo cơn gió nhẹ đùa nghịch
Khanh Khanh thở hắt ra một hơi nhặt thanh Khổng Y dưới đất lên nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trên lưỡi kiếm có chút thất thần
"Một năm qua là nhờ vương gia chiếu cố, mạng của ta trong một năm qua là vương gia bảo hộ, hiện tại ta không muốn làm thuộc hạ của người nữa, trả lại cho người"
Lời nói vừa dứt nàng đặt lưỡi kiếm lên cổ tay cắt một đường dài, máu theo lưỡi kiếm đua nhau tuôn ra, máu chảy dọc theo cánh tay trắng nõn của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống đất
Mỗi giọt máu của nàng rơi xuống như mỗi giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Phong Nguyệt Vô Thần, cuối cùng cũng đã tràn. Bàn tay dưới ống tay áo thùng thình khẽ xiết chặt, có trời mới biết hắn khố chịu đến mức nào, có trời mới biết hắn ghét phải nhìn cảnh này đến mức nào
Khanh Khanh khẽ mỉn cười, nàng không cảm thấy đau, vết thương trên tay lẫn vết thương trong lòng, có lẽ bởi vì nàng có quá nhiều vết sẹo rồi.
"Không cần tự trách, ngươi hẳn biết ta là người có ân có báo. Hiện tại ta và ngươi cũng chẳng có ân nợ gì nữa, nên nói câu vĩnh biệt rồi"
Là "Vĩnh biệt" không phải tạm biệt, nàng không muốn gặp lại hắn nữa?
Tim Phong Nguyệt Vô Thần co rút đau đớn nhưng trên khuôn mặt tuấn mĩ chỉ thoáng nhíu mày, cũng chỉ là thoáng qua. Hắn không thể nói gì với tình huống hiện tại, nói trắng ra hắn sợ bản thân không kiềm được giữ nàng bên cạnh
Nàng bên cạnh hắn sẽ muôn phần nguy hiểm, cứ như vậy là tốt? Hắn không biết
Khanh Khanh khẽ cười, lưu lại dáng vẻ xinh đẹp nhất trong lần từ biệt. Nàng thích hắn, cho dù không được đáp trả cũng sẽ không hận hắn, chỉ xem như là nàng vừa tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đẽ đi.
Khanh Khanh xoay người rời đi.
"Huynh nhẫn tâm?"
Bàn tay đang xiết chặt dưới tay áo Phong Nguyệt Vô Thần buông ra, cả người hắn như mấy thăng bằng chao đảo một chút, chống tay lên bàn trà để đứng vững
Liễu An Nhiên nhìn hắn như vậy cũng chỉ nhíu mày "Huynh hà tất phải như vậy? Hiện tại có thể đuổi theo Khanh Khanh...còn kịp"
Phong Nguyệt Vô Thần cũng không nhìn cô một cái, nhặt thanh kiếm lên hắn vuốt nhẹ vết máu trên lưỡi kiếm, thanh âm lạnh lùng "Cung chủ... Ông ta xuất quan rồi"
Liễu An Nhiên ngẩn người ra "Ta xem như lập được công lớn?"
"Tạm thời để nàng ấy rời khỏi ta là tốt nhất"
Liễu An Nhiên bật cười nhưng khóe mặt lại chứa nước "Huynh biết tất cả, huynh biết là muội cố tình gây sự với Khanh Khanh, huynh lợi dụng cơ hội đẩy Khanh Khanh ra khỏi huynh. Huynh quá nhẫn tâm rồi". Nhẫn tâm với Khanh Khanh cũng quá nhẫn tâm với cô, hắn biết cô thích hắn, hắn biết cô đang cố quên hắn, hắn thành toàn cho cô?
"Thần, huynh sẽ hối hận"
Khanh Khanh dừng chân, tay nàng khẽ động, trên tay liền xuất hiện kiếm Khổng Y. Nàng xoay người đặt thanh kiếm lên cổ Liễu An Nhiên
"Rốt cuộc ngươi là ai?" giọng nói nàng lạnh băng, nàng như đụng phải điểm mẫn cảm hóa thành thú dữ gầm lên.
Liễu An Nhiên khẽ cười, cơn gió nhẹ đùa nghịch thổi qua, thổi bay loạn tóc cô va vào thanh kiếm trên cổ. Tóc mai đen nhánh bị kiếm cứa đứt rơi tán loạn, nhìn cũng biết thanh kiếm có bao nhiêu là sắc bén
"Khanh Khanh, không nhận ra ta chính là sự thua thiệt lớn nhất của ngươi"- Liễu An Nhiên không ngại thanh kiếm trên cổ, nhích từng bước nhỏ lại gần nàng "Bởi vì ta biết điểm yếu của ngươi... Nhưng ngươi như con thỏ trắng chẳng biết gì cả"
Khanh Khanh cau mày thanh kiếm trên tay có chút run rẩy, nàng làm sao vậy chứ? Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ mền lòng hay e ngại kẻ địch, nhưng hôm nay thanh kiếm đang kề cổ cô ta trong tay do dự, bất lực, chẳng tài nào xuống tay được. Khí tức này nàng cảm thấy rất quen thuộc...
"Chủ tử..." Tiểu Lan nghe tiếng gầm của Khanh Khanh liền chạy vào, nhìn thấy màn này cô thoáng kinh hãi. Từ khi nào họ đối đầu đến chẳng để đối phương có đường lui như vậy?
"Cút"
"Ra ngoài!"
Liễu An Nhiên và Khanh Khanh dường như đồng loạt lên tiếng, không khí hạ xuống như mất phanh, lạnh lẽo đến cực độ. Tiểu Lan bộ dạng lo lắng lại sợ hãi, do dự ra ngoài
"Ta từng xem ngươi là thánh mẫu"
Liễu An Nhiên bật cười như vừa nghe câu buồn cười nhất trên đời "Ngu ngốc"
"Đúng vậy, ta rất ngốc" - Khanh Khanh không phủ nhận, ngày đó ở Nam Cương nàng còn có chút ngưỡng mộ bởi hành động thánh mẫu của cô ta, nhưng hiện tại...
Liễu An Nhiên thu lại nụ cười, cô ta nhìn thẳng vào sâu trong mắt nàng như muốn nhìn thấu tâm tư nàng. Cô ta không nóng cũng chẳng lạnh chậm rãi phun ra từng chữ một
"Ta và ngươi cùng một loại người..."
Khanh Khanh nhìn cô ta có chút thất thần, thanh kiếm trên tay bất giác hạ xuống
"Khanh Khanh..."
Nàng ngẩn đầu nhìn người vừa gọi tên nàng lại nhìn cánh tay bị hắn kéo đến phát đau, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
"Vương gia, ngươi làm đau ta đấy"
Phong Nguyệt Vô Thần buông tay Khanh Khanh ra, nàng xoa xoa cổ tay thoáng chốc đã ửng đỏ một mảnh cười tự giễu. Nàng là người đến gây chuyện cuối cùng chính nàng là người chật vật nhất, thật buồn cười
Phong Nguyệt Vô Thần đẩy Liễu An Nhiên lùi lại mấy bước bảo hộ ở phía sau, giọng nói có chút lạnh "Nhiên Nhi hiện tại đã mất hết võ công, thân thể còn chưa khỏe không phải đối thủ của nàng"
Khanh Khanh ngẩn đầu, nụ cười trên môi nàng có chút chướng mắt "Hay nói cách khác ta không nên ức hiếp nàng ta?"
"Có chuyện gì cứ đến tìm ta, không nên gây khó dễ cho người bệnh"
Lời nói của hắn nghe sao cứ như nàng đang ỷ mạnh hiếp yếu, cứ có cảm giác hắn đang che chở tình nhân nhỏ bé, còn nàng là nữ phụ độc ác bắt nạn nữ chính. Nàng cuối cùng cũng hiểu, nàng chung quy cũng chỉ là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết của họ, chỉ là nhân vật tạm bợ ngoại lệ của thời không này
Là tự nàng quá đa tình?
"Ta hiểu rồi"
Khanh Khanh lẩm bẩm, lời này như muốn nói cho hắn nghe cũng muốn đánh thức chính nàng tỉnh mộng. Nàng mơ hồ mà sống như vậy thật lâu, thật lâu, lâu đến mức nàng chẳng biết đã rơi vào bẫy tình của hắn tự bao giờ
Nàng còn nghĩ lần này đến sẽ tìm cơ hội bày tỏ với hắn, nhưng xem ra không cần rồi.
Khanh Khanh cố gắng treo trên môi nụ cười "Vốn đến là muốn trả cho ngươi một thứ". Nàng đưa tay tháo đai ngọc nơi thắt lưng ra, áo ngoài không có gì ràng buộc theo cơn gió nhẹ đùa nghịch
Khanh Khanh thở hắt ra một hơi nhặt thanh Khổng Y dưới đất lên nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trên lưỡi kiếm có chút thất thần
"Một năm qua là nhờ vương gia chiếu cố, mạng của ta trong một năm qua là vương gia bảo hộ, hiện tại ta không muốn làm thuộc hạ của người nữa, trả lại cho người"
Lời nói vừa dứt nàng đặt lưỡi kiếm lên cổ tay cắt một đường dài, máu theo lưỡi kiếm đua nhau tuôn ra, máu chảy dọc theo cánh tay trắng nõn của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống đất
Mỗi giọt máu của nàng rơi xuống như mỗi giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Phong Nguyệt Vô Thần, cuối cùng cũng đã tràn. Bàn tay dưới ống tay áo thùng thình khẽ xiết chặt, có trời mới biết hắn khố chịu đến mức nào, có trời mới biết hắn ghét phải nhìn cảnh này đến mức nào
Khanh Khanh khẽ mỉn cười, nàng không cảm thấy đau, vết thương trên tay lẫn vết thương trong lòng, có lẽ bởi vì nàng có quá nhiều vết sẹo rồi.
"Không cần tự trách, ngươi hẳn biết ta là người có ân có báo. Hiện tại ta và ngươi cũng chẳng có ân nợ gì nữa, nên nói câu vĩnh biệt rồi"
Là "Vĩnh biệt" không phải tạm biệt, nàng không muốn gặp lại hắn nữa?
Tim Phong Nguyệt Vô Thần co rút đau đớn nhưng trên khuôn mặt tuấn mĩ chỉ thoáng nhíu mày, cũng chỉ là thoáng qua. Hắn không thể nói gì với tình huống hiện tại, nói trắng ra hắn sợ bản thân không kiềm được giữ nàng bên cạnh
Nàng bên cạnh hắn sẽ muôn phần nguy hiểm, cứ như vậy là tốt? Hắn không biết
Khanh Khanh khẽ cười, lưu lại dáng vẻ xinh đẹp nhất trong lần từ biệt. Nàng thích hắn, cho dù không được đáp trả cũng sẽ không hận hắn, chỉ xem như là nàng vừa tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đẽ đi.
Khanh Khanh xoay người rời đi.
"Huynh nhẫn tâm?"
Bàn tay đang xiết chặt dưới tay áo Phong Nguyệt Vô Thần buông ra, cả người hắn như mấy thăng bằng chao đảo một chút, chống tay lên bàn trà để đứng vững
Liễu An Nhiên nhìn hắn như vậy cũng chỉ nhíu mày "Huynh hà tất phải như vậy? Hiện tại có thể đuổi theo Khanh Khanh...còn kịp"
Phong Nguyệt Vô Thần cũng không nhìn cô một cái, nhặt thanh kiếm lên hắn vuốt nhẹ vết máu trên lưỡi kiếm, thanh âm lạnh lùng "Cung chủ... Ông ta xuất quan rồi"
Liễu An Nhiên ngẩn người ra "Ta xem như lập được công lớn?"
"Tạm thời để nàng ấy rời khỏi ta là tốt nhất"
Liễu An Nhiên bật cười nhưng khóe mặt lại chứa nước "Huynh biết tất cả, huynh biết là muội cố tình gây sự với Khanh Khanh, huynh lợi dụng cơ hội đẩy Khanh Khanh ra khỏi huynh. Huynh quá nhẫn tâm rồi". Nhẫn tâm với Khanh Khanh cũng quá nhẫn tâm với cô, hắn biết cô thích hắn, hắn biết cô đang cố quên hắn, hắn thành toàn cho cô?
"Thần, huynh sẽ hối hận"
/142
|