Chủ nhân, hoàng thượng đến Tương Hy Quán
Tử Dạ đứng dậy cau mày Hắn ta đến đây làm gì? cô đi ra ngoài định mở cửa lại chậm một bước, cánh cửa bật ra người đứng bên ngoài là Mộc Vân.
Ta suy nghĩ kĩ lời đề nghị của cô rồi Mộc Vân nghiêng đầu đứng đó không có ý định vào phòng Chỉ là ta dù là chuột bạch cũng nên có chút lợi lọc chứ?
Tử Dạ nhếch môi Điều kiện?
Điều kiện nhỏ thôi, Tương Hy Quán này là đủ rồi
Tương Hy Quán là đủ? Muốn cả cơ nghiệp của cô mà bảo điều kiện nhỏ?Cô bé này nói quá đơn giản rồi!!!
Mộc Vân nghiên đầu bĩu môi ra vẻ hết cách Đành vậy, ta chỉ cần chỗ dựng nhỏ ngươi cũng không cho, vậy thì thôi
Tử Dạ hừ lạnh Ngươi nói cũng thật dễ, Tương Hy Quán có cho ngươi được không còn phải xem bản lĩnh của ngươi đã
Được thôi! - Mộc Vân đứng sang một bên tránh đường cho Tử Dạ đi. Nơi này là Tiên sảnh của Tương Hy Quán, nàng nhìn xuống sảnh dưới liền nhìn thấy bóng nam tử tuấn dật rời đi môi khẽ nhếch lên đường cong bán nguyệt
Phủ Hàn soái ca, lần này là ta cho huynh một cái ân tình, coi như là hòa nhau
Tử Dạ đẩy cửa phòng ở sảnh Trung ra, bên trong đã trống rỗng Người đâu?
Chủ nhân, người phòng này vừa đi rồi - tiểu nhị nom nóp lo sợ nói
Chết tiệt chắc chắn hắn đã nghi ngờ chúng ta rồi
Bạch Kết trong góc tối đi ra chỉ cười trừ, hắn vỗ vai tiểu nhị Khi nảy là ai ở cùng vị công tử kia?
Là...là một vị quan gia lạ mặt
Tử Dạ nhìn thoáng qua Hàm Mộc Vân ở sảnh trên nhíu mày. Bạch Kết cười lạnh Là rước sói vào nhà?
Ta xem cô ta có bao nhiêu bản lĩnh!
*
Hẻm nhỏ trong thành vắng lặng, một nam tử vận hắc y tựa vào tường, trong tay cầm đoản kiếm dính đầy máu tươi theo lưỡi kiếm nhỏ xuống mặt đất.
Phía trước vang lên tiếng bước chân, nam tử nhíu mày cảnh giác.
Tiếng bước chân dừng lại cách hắn tầm hai mét, trong bóng tối người kia dường như đang đánh giá nam tử. Người tiếng lại gần, nam tử liền vung kiếm đặt ngay cổ người kia
Chậc, đại soái ca, ta tự biết bản thân xinh đẹp khả ái, hoa nhường nguyệt thẹn, người gặp người người thích nhưng mà huynh cũng không cần đối với ta vừa nhìn thấy đã kích động đâu. Soái ca, đao kiếm không có mắt nha
Khóe môi nam tử giật giật, thanh đoản kiếm vẫn không dời đi Ngươi là ai?
Ta sao? Chính là mỹ nữ xinh đẹp gọi là Hàm Mộc Vân, Phủ Hàn soái ca huynh nên bỏ kiếm ra khỏi cổ ta đi? Nếu lỡ như huynh run tay, lưỡi kiếm cắt đứt động mạch chủ của ta chẳng phải huynh sẽ đau lòng đến chết sao?
Sau gáy Phong Nguyệt Phủ Hàn tràn đầy hắc tuyến. Mỗ nữ tử lại cười cười lưu manh Phủ Hàn soái ca?
Phong Nguyệt Phủ Hàn thả lỏng người, lấy thanh kiếm ra khỏi cổ nàng.
Kì thật ta đến đây là phụng lệnh giết ngươi!
Phong Nguyệt Phủ Hàn vừa mới thả lỏng nghe nàng nói lập tức trừng nàng, tay động động thanh kiếm.
Nhưng mà, huynh xinh đẹp như vậy, chậc chậc chết thì uổng quá nha. Chi bằng huynh trở thành người của ta sau này ta bảo hộ ngươi?
Phong Nguyệt Phủ Hàn kinh ngạc nhìn nàng, hắn là đương kim hoàng thượng của một nước nha từ khi nào cần phải dựa vào nàng để sống sót đây?
Phong Nguyệt Phủ Hàn trầm ngâm, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu Ân! Mỗ nữ tử thu được soái ca vui vẻ ra mặt Ha ha ta tuyệt đối sẽ không ủy khuất ngươi
Hàm Mộc Vân lại gần, cởi áo choàng trên người khoát lên người Phong Nguyệt Phủ Hàn, đặt một tay hắn lên vai nàng, tay phải thừa dịp chiếm tiện nghi vòng qua ôm lấy eo hắn
Ta đưa ngươi đi trị thương!
Phong Nguyệt Phủ Hàn hơi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của nàng, có chút thất thần, dựa vào nàng cũng không quá mất mặt đi?
Mộc Vân đưa hắn tới một khách điếm ở Thành Tây, nàng nhìn bảng hiệu Duyệt Lai các nheo nheo mắt, thời đại cổ trang nào cũng phải có một cái khách điếm duyệt lai à?
Nàng thuê một căn phòng trên tầng, xử lí vết thương ở vai phải cho Phong Nguyệt Phủ Hàn, nấu một chén thuốc uy hắn uống. Phong Nguyệt Phủ Hàn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Mộc Vân ngồi bên cửa sổ thất thần nhìn dòng người tấp nập bên dưới, cổ đại cũng tốt, hiện đại cũng tốt, vốn dĩ hiện tại nàng ở nơi nào đều như nhau.
Lòng nàng trầm xuống, đôi mắt nhuộm ưu thương, không phát giác ra người nằm trên giường đang nhìn nàng.
Dưới lầu có tiếng đao kiếm va chạm, Mộc Vân chau mày đóng cửa sổ, nhanh chóng thổi tắt đèn.
Nhanh như vậy người của Tử Dạ tìm ra tung tích của nàng rồi sao?
Mộc Vân đi đến bên giường nhìn thoáng qua dung nhan tuấn mĩ đang an giấc, trong lòng ngứa ngáy. Mẹ nó! Nam nhân sao có thể còn xinh đẹp hơn nữ nhân thế này chứ!
Bên ngoài không còn vang lên tiếng binh khí nữa, không gian trở nên tĩnh lặng. Trôi qua hơn một khắc, Mộc Vân tưởng bên ngoài đã không còn việc gì liền nghe tiếng gõ cửa.
Mộc Vân nhíu mày, tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập.
Mộc Vân nhìn thoáng qua người trên giường, thắp nến lên, mở cửa.
Nam nhân gõ cửa kia dường như không dự đoán người bên trong sẽ mở cửa liền muốn gõ tiếp nhưng vừa đưa tay cửa liền mở, bàn tay hắn trực tiếp rơi xuống khuôn mặt của nữ tử.
Mộc Vân nhíu mày, nghiêng đầu tránh.
Nam nhân thô kệt kia cũng giật mình thu tay lại, nhìn vào dò xét phòng nàng Cô nương không biết có từng thấy qua một nam nhân vận hắc y không?
Mộc Vân nhíu mày, nam nhân vận hắc y? Muốn nói là vị Phủ Hàn soái ca kia à?
Nàng nghiêng đầu Nam nhân thì trong phòng ta có một, bất quá chính là phu quân của ta. Xin hỏi ngài tìm huynh ấy có việc gì?
Nam nhân nhíu nhíu mày, nghi ngờ nhìn nàng Phu Quân ngươi?
Mộc Vân đột nhiên giật mình, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ Các ngươi tìm hắn không phải để bắt hắn về cho vị đại tiểu thư kia chứ? Ta đã nói hắn đã có thê tử, vẫn khuyên vị tiểu thư kia chết tâm đi
Nam nhân kia có chút mờ mịt.
Nàng lại nhếch môi khinh bỉ Về nói với tiểu thư nhà ngươi cho dù phu quân ta có chết thì thê tử hắn vẫn là ta, muốn bắt hắn về làm nam sủng, mơ đi!
Trước mặt nam nhân đầu đầy dấu chấm hỏi to lớn, nàng đóng sầm cửa lại, nàng tựa vào cửa không kiềm được nhếch môi cười. Cổ đại là lũ ngốc? Lừa người dễ như vậy.
Nam nhân tự nhiên hiểu lời nàng, cái gì mà phu quân nàng bị tiểu thư nhà nào nhắm trúng muốn bắt về làm nam sủng, cho rằng hắn là người của vị tiểu thư kia.
Nam nhân không biết mình bị lừa, bất đắc dĩ đi qua phòng khác tìm kiếm.
Này là hắn đang tìm kẻ thù nha!
___________
P/s: các nàng có thấy cảnh này quen không? Chính là lúc Tiểu Khanh lần đầu tiên gặp Mộ Dung Xuất nha^^
Các nàng 8/3 vui vẻ!!
Tử Dạ đứng dậy cau mày Hắn ta đến đây làm gì? cô đi ra ngoài định mở cửa lại chậm một bước, cánh cửa bật ra người đứng bên ngoài là Mộc Vân.
Ta suy nghĩ kĩ lời đề nghị của cô rồi Mộc Vân nghiêng đầu đứng đó không có ý định vào phòng Chỉ là ta dù là chuột bạch cũng nên có chút lợi lọc chứ?
Tử Dạ nhếch môi Điều kiện?
Điều kiện nhỏ thôi, Tương Hy Quán này là đủ rồi
Tương Hy Quán là đủ? Muốn cả cơ nghiệp của cô mà bảo điều kiện nhỏ?Cô bé này nói quá đơn giản rồi!!!
Mộc Vân nghiên đầu bĩu môi ra vẻ hết cách Đành vậy, ta chỉ cần chỗ dựng nhỏ ngươi cũng không cho, vậy thì thôi
Tử Dạ hừ lạnh Ngươi nói cũng thật dễ, Tương Hy Quán có cho ngươi được không còn phải xem bản lĩnh của ngươi đã
Được thôi! - Mộc Vân đứng sang một bên tránh đường cho Tử Dạ đi. Nơi này là Tiên sảnh của Tương Hy Quán, nàng nhìn xuống sảnh dưới liền nhìn thấy bóng nam tử tuấn dật rời đi môi khẽ nhếch lên đường cong bán nguyệt
Phủ Hàn soái ca, lần này là ta cho huynh một cái ân tình, coi như là hòa nhau
Tử Dạ đẩy cửa phòng ở sảnh Trung ra, bên trong đã trống rỗng Người đâu?
Chủ nhân, người phòng này vừa đi rồi - tiểu nhị nom nóp lo sợ nói
Chết tiệt chắc chắn hắn đã nghi ngờ chúng ta rồi
Bạch Kết trong góc tối đi ra chỉ cười trừ, hắn vỗ vai tiểu nhị Khi nảy là ai ở cùng vị công tử kia?
Là...là một vị quan gia lạ mặt
Tử Dạ nhìn thoáng qua Hàm Mộc Vân ở sảnh trên nhíu mày. Bạch Kết cười lạnh Là rước sói vào nhà?
Ta xem cô ta có bao nhiêu bản lĩnh!
*
Hẻm nhỏ trong thành vắng lặng, một nam tử vận hắc y tựa vào tường, trong tay cầm đoản kiếm dính đầy máu tươi theo lưỡi kiếm nhỏ xuống mặt đất.
Phía trước vang lên tiếng bước chân, nam tử nhíu mày cảnh giác.
Tiếng bước chân dừng lại cách hắn tầm hai mét, trong bóng tối người kia dường như đang đánh giá nam tử. Người tiếng lại gần, nam tử liền vung kiếm đặt ngay cổ người kia
Chậc, đại soái ca, ta tự biết bản thân xinh đẹp khả ái, hoa nhường nguyệt thẹn, người gặp người người thích nhưng mà huynh cũng không cần đối với ta vừa nhìn thấy đã kích động đâu. Soái ca, đao kiếm không có mắt nha
Khóe môi nam tử giật giật, thanh đoản kiếm vẫn không dời đi Ngươi là ai?
Ta sao? Chính là mỹ nữ xinh đẹp gọi là Hàm Mộc Vân, Phủ Hàn soái ca huynh nên bỏ kiếm ra khỏi cổ ta đi? Nếu lỡ như huynh run tay, lưỡi kiếm cắt đứt động mạch chủ của ta chẳng phải huynh sẽ đau lòng đến chết sao?
Sau gáy Phong Nguyệt Phủ Hàn tràn đầy hắc tuyến. Mỗ nữ tử lại cười cười lưu manh Phủ Hàn soái ca?
Phong Nguyệt Phủ Hàn thả lỏng người, lấy thanh kiếm ra khỏi cổ nàng.
Kì thật ta đến đây là phụng lệnh giết ngươi!
Phong Nguyệt Phủ Hàn vừa mới thả lỏng nghe nàng nói lập tức trừng nàng, tay động động thanh kiếm.
Nhưng mà, huynh xinh đẹp như vậy, chậc chậc chết thì uổng quá nha. Chi bằng huynh trở thành người của ta sau này ta bảo hộ ngươi?
Phong Nguyệt Phủ Hàn kinh ngạc nhìn nàng, hắn là đương kim hoàng thượng của một nước nha từ khi nào cần phải dựa vào nàng để sống sót đây?
Phong Nguyệt Phủ Hàn trầm ngâm, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu Ân! Mỗ nữ tử thu được soái ca vui vẻ ra mặt Ha ha ta tuyệt đối sẽ không ủy khuất ngươi
Hàm Mộc Vân lại gần, cởi áo choàng trên người khoát lên người Phong Nguyệt Phủ Hàn, đặt một tay hắn lên vai nàng, tay phải thừa dịp chiếm tiện nghi vòng qua ôm lấy eo hắn
Ta đưa ngươi đi trị thương!
Phong Nguyệt Phủ Hàn hơi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của nàng, có chút thất thần, dựa vào nàng cũng không quá mất mặt đi?
Mộc Vân đưa hắn tới một khách điếm ở Thành Tây, nàng nhìn bảng hiệu Duyệt Lai các nheo nheo mắt, thời đại cổ trang nào cũng phải có một cái khách điếm duyệt lai à?
Nàng thuê một căn phòng trên tầng, xử lí vết thương ở vai phải cho Phong Nguyệt Phủ Hàn, nấu một chén thuốc uy hắn uống. Phong Nguyệt Phủ Hàn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Mộc Vân ngồi bên cửa sổ thất thần nhìn dòng người tấp nập bên dưới, cổ đại cũng tốt, hiện đại cũng tốt, vốn dĩ hiện tại nàng ở nơi nào đều như nhau.
Lòng nàng trầm xuống, đôi mắt nhuộm ưu thương, không phát giác ra người nằm trên giường đang nhìn nàng.
Dưới lầu có tiếng đao kiếm va chạm, Mộc Vân chau mày đóng cửa sổ, nhanh chóng thổi tắt đèn.
Nhanh như vậy người của Tử Dạ tìm ra tung tích của nàng rồi sao?
Mộc Vân đi đến bên giường nhìn thoáng qua dung nhan tuấn mĩ đang an giấc, trong lòng ngứa ngáy. Mẹ nó! Nam nhân sao có thể còn xinh đẹp hơn nữ nhân thế này chứ!
Bên ngoài không còn vang lên tiếng binh khí nữa, không gian trở nên tĩnh lặng. Trôi qua hơn một khắc, Mộc Vân tưởng bên ngoài đã không còn việc gì liền nghe tiếng gõ cửa.
Mộc Vân nhíu mày, tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập.
Mộc Vân nhìn thoáng qua người trên giường, thắp nến lên, mở cửa.
Nam nhân gõ cửa kia dường như không dự đoán người bên trong sẽ mở cửa liền muốn gõ tiếp nhưng vừa đưa tay cửa liền mở, bàn tay hắn trực tiếp rơi xuống khuôn mặt của nữ tử.
Mộc Vân nhíu mày, nghiêng đầu tránh.
Nam nhân thô kệt kia cũng giật mình thu tay lại, nhìn vào dò xét phòng nàng Cô nương không biết có từng thấy qua một nam nhân vận hắc y không?
Mộc Vân nhíu mày, nam nhân vận hắc y? Muốn nói là vị Phủ Hàn soái ca kia à?
Nàng nghiêng đầu Nam nhân thì trong phòng ta có một, bất quá chính là phu quân của ta. Xin hỏi ngài tìm huynh ấy có việc gì?
Nam nhân nhíu nhíu mày, nghi ngờ nhìn nàng Phu Quân ngươi?
Mộc Vân đột nhiên giật mình, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ Các ngươi tìm hắn không phải để bắt hắn về cho vị đại tiểu thư kia chứ? Ta đã nói hắn đã có thê tử, vẫn khuyên vị tiểu thư kia chết tâm đi
Nam nhân kia có chút mờ mịt.
Nàng lại nhếch môi khinh bỉ Về nói với tiểu thư nhà ngươi cho dù phu quân ta có chết thì thê tử hắn vẫn là ta, muốn bắt hắn về làm nam sủng, mơ đi!
Trước mặt nam nhân đầu đầy dấu chấm hỏi to lớn, nàng đóng sầm cửa lại, nàng tựa vào cửa không kiềm được nhếch môi cười. Cổ đại là lũ ngốc? Lừa người dễ như vậy.
Nam nhân tự nhiên hiểu lời nàng, cái gì mà phu quân nàng bị tiểu thư nhà nào nhắm trúng muốn bắt về làm nam sủng, cho rằng hắn là người của vị tiểu thư kia.
Nam nhân không biết mình bị lừa, bất đắc dĩ đi qua phòng khác tìm kiếm.
Này là hắn đang tìm kẻ thù nha!
___________
P/s: các nàng có thấy cảnh này quen không? Chính là lúc Tiểu Khanh lần đầu tiên gặp Mộ Dung Xuất nha^^
Các nàng 8/3 vui vẻ!!
/146
|