"So ra ta thích trở thành vương phi hơn! Vừa có quyền lực lại có tự do, sống bên ngoài cung ít ràng buộc quy củ hơn!"
Phong Nguyệt Phủ Hàn khẽ thở dài.
Hàm Mộc Vân quay đầu nhìn hắn, thấy hắn có vẻ ủ rũ thì khẽ cau mày "Ngươi làm sao?"
Phủ Hàn lắc đầu "Không có gì!"
"Ta nói soái ca này, huynh cũng thật phù hợp tiêu chuẩn phu quân trong lòng ta nha, chi bằng huynh toàn tâm toàn ý với ta ta liền cho ngươi là chính thất phu quân thế nào hả?"
Phủ Hàn có chút dở khóc dở cười, hắn càng ngày càng cảm thấy lí luận của nàng rất khó hiểu nha!
Đột nhiên khuôn mặt hắn âm trầm, Phủ Hàn nhìn nàng ánh mắt nguy hiểm "Chính thất phu quân? Vậy chẳng lẽ có thông phòng với cả tiểu thiếp?"
"Không đúng không đúng, phải gọi là nam sủng!" - nàng hảo ý sửa lời.
Khóe môi hắn giật giật, nàng thật không thể nói nổi mà!
"Không có khả năng!"
"Không có khả năng gì cơ?" - nàng mờ mịch.
"Không có khả năng nàng nuôi sủng nam!"
Mộc vân bất mãn bĩu môi "Vậy sao được nha, ta đến đây chính là thu phục mỹ nam tử!"
Sắc mặt Phong Nguyệt Phủ Hàn ngày càng đen "Chẳng phải nàng nói cần một phu quân toàn tâm toàn ý sao? Gã cho ta ta liền đối với nàng một lòng, ngược lại nàng cũng phải một lòng với ta!"
Mộc Vân trừng lớn mắt kinh ngạc, này là đang cầu hôn sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cái vế sau nàng lại lắc đầu
"Không được ah, tuy rằng huynh rất xinh đẹp nhưng mà ta muốn thu phục mỹ nam toàn thiên hạ, đành từ chối huynh rồi!"
Phong Nguyệt Phủ Hàn tức đến mức học máu nhìn mỗ nữ tử ăn nói đến hùng hồn kia, thật có cảm xúc muốn lôi nàng trở về nhốt lại một chỗ mà!
Mộc Vân thấy hắn không để ý đến nàng nữa liền cảm thấy khó chịu, dịch băng ghế lại gần "Soái ca, huynh giận rồi sao? Ah ta đảm bảo sau này sẽ sủng huynh nhất, dù sao huynh cũng là tiểu mỹ nam đầu tiên...Ngô..."
Lời còn chưa dứt môi nàng đã bị chặn, cảm xúc mền mại trên môi khiến nàng kinh ngạc đến trừng lớn cả mắt nhìn nam tử gần trong gan tấc.
Phong Nguyệt Phủ Hàn thừa dịp cánh môi anh đào hơi hơi hé mở mà xâm nhập vào địa bàn, dây dưa quấn quýt với cái lưỡi đinh hương ngọt ngào của nàng.
Triền miên hồi lâu, Mộc Vân mền nhũn tựa vào người hắn, Phủ Hàn tách môi ra mang theo sợi chỉ bạc mờ ám.
"Sau này không cho nàng có suy nghĩ nuôi sủng nam nữa!"
(Ahh!! *che mặt* thật sự là lần đầu tiên viết cảnh thân mật như vậy ahh)
Mộc Vân được thả tự do, hít lấy hít để không khí, khuôn mặt đã nhuộm một màu hồng nhuận mê hoặc. Nàng trừng hắn, cánh môi anh đào đỏ mọng càu nhàu "Ngươi như vậy ức hiếp ta, ta muốn nuôi sủng nam ngươi lại không cho, ngươi nhất định là không thương ta vậy còn muốn ta gã cho ngươi..."
"Nàng có tiền sao?"
Một câu cắt dứt tâm trạng của nàng, Mộc Vân ngơ ngẩn nhìn mỗ nam tử đắc ý mười phần đang ôm nàng
"Nàng có nhiều tiền đến mức nuôi nhiều sủng nam như vậy sao?"
Mẹ nó! Không cần đã kích nàng như vậy chứ!
"Bất quá ta có tiền, nhưng chỉ đủ nuôi mình nàng thôi!"
Mộc Vân nheo nheo mắt "Huynh giàu lắm sao?"
"Không tệ!"
Không tệ? Không tệ là giàu bao nhiêu nha?
Mộc Vân cắn cắn môi "Ta sẽ là chính thất sao? Ngươi sẽ cưới mình ta sao? Chậc nam nhân làm gì có ai vừa giàu lại chung tình như vậy ah."
Phong Nguyệt Phủ Hàn im lặng nhìn nàng, hồi lâu bỗng nghiêm túc nói "Có thể!"
Mộc Vân vốn chỉ đùa đùa một chút nhưng lại nhận được câu trả lời nghiêm túc như vậy bỗng ngẩn ra. Nàng cười tin nghịch, nhướng người lên nâng cằm hắn "Tiểu gia hảo huynh rốt cuộc là đại nhân vật nào vậy ah? Thật khiến người ta yêu chết đi được!"
Phong Nguyệt Phủ Hàn khéo bàn tay đang nghịch cằm hắn, ôm lấy thắt eo nàng "Chỉ cần yêu, không cần chết!".
Chỉ sợ đến lúc nàng biết thân phận hắn lại chán ghét hắn, hậu cung ngàn giai lệ hắn có thể từ bỏ, chỉ sợ nàng không chấp nhận.
Mộc Vân nhìn ngoài trời phát giác đến lúc nàng nên trở về Tuyên Hy Quán liền giãy ra khỏi Phủ Hàn, thừa dịp hắn không phòng bị hôn cái chụt lên má hắn "Tiểu mỹ nhân gia phải trở về rồi, ngoan ngoãn ở nhà sau này lại tìm mỹ nhân hảo hảo nói chuyện tâm tình!"
Lời dứt, bóng dáng nhỏ nhắn của nàng đã khuất, còn không cho Phong Nguyệt Phủ Hàn nói câu nào đã rời đi.
Phong Nguyệt Phủ Hàn lắc đầu cười khổ, vốn dĩ muốn nói cho nàng biết gần đây hắn gặp một người, nàng lại cứ thế đi rồi.
Nghĩ đến người kia hắn lại cảm thấy có chút phiền muộn, thật giống!
*
Hàm Mộc Vân ở Tương Hy Quán biểu hiện tương đối khá tốt, nàng cảm giác được Tử Dạ dần bỏ cảnh giác với nàng.
Hôm nay Tử Dạ gọi nàng đến phòng khách quý Tiên Sảnh. Xếp một tấm bình phong giữa phòng, nàng cùng Tử Dạ ngồi một bên. Không lâu sau cửa phòng mở ra, một nam nhân che mặt đi vào ngồi đối diện họ cách tấm bình phong.
"Người đến Tương Hy Quán là muốn gì?"-Tử Dạ lạnh nhạt hỏi.
Nam nhân che mặt bên kia cân nhắc một chút mới mở lời "Nghe qua Tử Dạ thành chủ đã lâu, hôm nay ta đến là muốn nhờ thành chủ truy bắt một người!"
"Giá?"
Nam nhân: "Người ta muốn bắt hẳn thành chủ sẽ có hứng thú, ta chỉ muốn lấy một thứ còn người kia giao cho thành chủ?"
Tử Dạ nhướng mày "Là ai mới khiến ta hứng thú đây?"
Nam nhân im lặng một hồi mới lên tiếng "Hậu duệ của Miêu Cương tộc nhân!"
Nụ cười trên môi Tử Dạ thoáng cứng nhắc.
Miêu Cương tộc nhân là một tộc người am hiểu độc thuật cùng cổ thuật, Miêu Cương là một bộ phận tách biệt nhưng có quan hệ mật thiết với Di quốc. Có người của Miêu Cương tộc dưới trướng quả là một lực lượng tốt. Chỉ là Miêu Cương tộc gần đây đã mất tích, không ai biết được họ đang ở đâu, có người còn nói Miêu Cương tộc đã sớm bị diệt không còn một ai.
Nam nhân kia lại không nhanh không chậm nói "Ta cho thành chủ thông tin hậu duệ Miêu Cương tộc kia, người bắt hắn về dưới tay, ta lấy lại vật thuộc về ta. Không phải vẹn cả đôi đường sao?"
Tử Dạ cân nhắc một chút "Không phải không biết Miêu Cương tộc đã sớm hủy diệt, làm sao ta có thể tin ngươi?"
Nam nhân khẽ cười "Tin hay không tùy thành chủ, ta ở khách điếm Duyệt Lai thành Tây chờ tin thành chủ!" Nói đoạn nam nhân đứng dậy rời đi.
Hàm Mộc Vân đứng làm không khí từ nảy đến giờ có chút khó hiểu nhìn Tử Dạ, nàng ta giao dịch với người ta gọi nàng đến làm gì?
Tử Dạ thu hồi lại ánh mắt đâm chiêu, nhìn Mộc Vân "Ngươi nghe hắn nói đủ?"
Mộc Vân mù mịt gật đầu.
Dung nhan tuyệt mĩ dưới lớp mạn sa che mặt khẽ cười "Nhiệm vụ này ta giao cho ngươi, ngươi có đảm đương nổi?"
Mộc Vân há hốc mồn "Ta á?"
Tử Dạ như đã quyết định tươi cười nhìn nàng "Sắp xếp đi, ngày mai đến khách điếm Duyệt Lai gặp hắn ta, nhiệm vụ này giao cho ngươi!"
Khuôn mặt Mộc Vân méo mó, phàm là những nhiệm vụ Tử Dạ giao cho nàng không phải khó khăn thì chính là có người giám sát. Nàng khẳng định đi truy bắt cái người Miêu Cương tộc gì đó rất khó khăn ah!
Tử Dạ như nghĩ đến gì đó thoáng quay đầu lại nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu "Nếu là này ngươi biển hiện tốt, Tương Hy Quán chính thức thu nhận ngươi!"
Mộc Vân dè dặc "Còn nếu không hoàn thành?"
Tử Dạ nhếch môi "Còn sống trở về hãy tính!"
Phong Nguyệt Phủ Hàn khẽ thở dài.
Hàm Mộc Vân quay đầu nhìn hắn, thấy hắn có vẻ ủ rũ thì khẽ cau mày "Ngươi làm sao?"
Phủ Hàn lắc đầu "Không có gì!"
"Ta nói soái ca này, huynh cũng thật phù hợp tiêu chuẩn phu quân trong lòng ta nha, chi bằng huynh toàn tâm toàn ý với ta ta liền cho ngươi là chính thất phu quân thế nào hả?"
Phủ Hàn có chút dở khóc dở cười, hắn càng ngày càng cảm thấy lí luận của nàng rất khó hiểu nha!
Đột nhiên khuôn mặt hắn âm trầm, Phủ Hàn nhìn nàng ánh mắt nguy hiểm "Chính thất phu quân? Vậy chẳng lẽ có thông phòng với cả tiểu thiếp?"
"Không đúng không đúng, phải gọi là nam sủng!" - nàng hảo ý sửa lời.
Khóe môi hắn giật giật, nàng thật không thể nói nổi mà!
"Không có khả năng!"
"Không có khả năng gì cơ?" - nàng mờ mịch.
"Không có khả năng nàng nuôi sủng nam!"
Mộc vân bất mãn bĩu môi "Vậy sao được nha, ta đến đây chính là thu phục mỹ nam tử!"
Sắc mặt Phong Nguyệt Phủ Hàn ngày càng đen "Chẳng phải nàng nói cần một phu quân toàn tâm toàn ý sao? Gã cho ta ta liền đối với nàng một lòng, ngược lại nàng cũng phải một lòng với ta!"
Mộc Vân trừng lớn mắt kinh ngạc, này là đang cầu hôn sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cái vế sau nàng lại lắc đầu
"Không được ah, tuy rằng huynh rất xinh đẹp nhưng mà ta muốn thu phục mỹ nam toàn thiên hạ, đành từ chối huynh rồi!"
Phong Nguyệt Phủ Hàn tức đến mức học máu nhìn mỗ nữ tử ăn nói đến hùng hồn kia, thật có cảm xúc muốn lôi nàng trở về nhốt lại một chỗ mà!
Mộc Vân thấy hắn không để ý đến nàng nữa liền cảm thấy khó chịu, dịch băng ghế lại gần "Soái ca, huynh giận rồi sao? Ah ta đảm bảo sau này sẽ sủng huynh nhất, dù sao huynh cũng là tiểu mỹ nam đầu tiên...Ngô..."
Lời còn chưa dứt môi nàng đã bị chặn, cảm xúc mền mại trên môi khiến nàng kinh ngạc đến trừng lớn cả mắt nhìn nam tử gần trong gan tấc.
Phong Nguyệt Phủ Hàn thừa dịp cánh môi anh đào hơi hơi hé mở mà xâm nhập vào địa bàn, dây dưa quấn quýt với cái lưỡi đinh hương ngọt ngào của nàng.
Triền miên hồi lâu, Mộc Vân mền nhũn tựa vào người hắn, Phủ Hàn tách môi ra mang theo sợi chỉ bạc mờ ám.
"Sau này không cho nàng có suy nghĩ nuôi sủng nam nữa!"
(Ahh!! *che mặt* thật sự là lần đầu tiên viết cảnh thân mật như vậy ahh)
Mộc Vân được thả tự do, hít lấy hít để không khí, khuôn mặt đã nhuộm một màu hồng nhuận mê hoặc. Nàng trừng hắn, cánh môi anh đào đỏ mọng càu nhàu "Ngươi như vậy ức hiếp ta, ta muốn nuôi sủng nam ngươi lại không cho, ngươi nhất định là không thương ta vậy còn muốn ta gã cho ngươi..."
"Nàng có tiền sao?"
Một câu cắt dứt tâm trạng của nàng, Mộc Vân ngơ ngẩn nhìn mỗ nam tử đắc ý mười phần đang ôm nàng
"Nàng có nhiều tiền đến mức nuôi nhiều sủng nam như vậy sao?"
Mẹ nó! Không cần đã kích nàng như vậy chứ!
"Bất quá ta có tiền, nhưng chỉ đủ nuôi mình nàng thôi!"
Mộc Vân nheo nheo mắt "Huynh giàu lắm sao?"
"Không tệ!"
Không tệ? Không tệ là giàu bao nhiêu nha?
Mộc Vân cắn cắn môi "Ta sẽ là chính thất sao? Ngươi sẽ cưới mình ta sao? Chậc nam nhân làm gì có ai vừa giàu lại chung tình như vậy ah."
Phong Nguyệt Phủ Hàn im lặng nhìn nàng, hồi lâu bỗng nghiêm túc nói "Có thể!"
Mộc Vân vốn chỉ đùa đùa một chút nhưng lại nhận được câu trả lời nghiêm túc như vậy bỗng ngẩn ra. Nàng cười tin nghịch, nhướng người lên nâng cằm hắn "Tiểu gia hảo huynh rốt cuộc là đại nhân vật nào vậy ah? Thật khiến người ta yêu chết đi được!"
Phong Nguyệt Phủ Hàn khéo bàn tay đang nghịch cằm hắn, ôm lấy thắt eo nàng "Chỉ cần yêu, không cần chết!".
Chỉ sợ đến lúc nàng biết thân phận hắn lại chán ghét hắn, hậu cung ngàn giai lệ hắn có thể từ bỏ, chỉ sợ nàng không chấp nhận.
Mộc Vân nhìn ngoài trời phát giác đến lúc nàng nên trở về Tuyên Hy Quán liền giãy ra khỏi Phủ Hàn, thừa dịp hắn không phòng bị hôn cái chụt lên má hắn "Tiểu mỹ nhân gia phải trở về rồi, ngoan ngoãn ở nhà sau này lại tìm mỹ nhân hảo hảo nói chuyện tâm tình!"
Lời dứt, bóng dáng nhỏ nhắn của nàng đã khuất, còn không cho Phong Nguyệt Phủ Hàn nói câu nào đã rời đi.
Phong Nguyệt Phủ Hàn lắc đầu cười khổ, vốn dĩ muốn nói cho nàng biết gần đây hắn gặp một người, nàng lại cứ thế đi rồi.
Nghĩ đến người kia hắn lại cảm thấy có chút phiền muộn, thật giống!
*
Hàm Mộc Vân ở Tương Hy Quán biểu hiện tương đối khá tốt, nàng cảm giác được Tử Dạ dần bỏ cảnh giác với nàng.
Hôm nay Tử Dạ gọi nàng đến phòng khách quý Tiên Sảnh. Xếp một tấm bình phong giữa phòng, nàng cùng Tử Dạ ngồi một bên. Không lâu sau cửa phòng mở ra, một nam nhân che mặt đi vào ngồi đối diện họ cách tấm bình phong.
"Người đến Tương Hy Quán là muốn gì?"-Tử Dạ lạnh nhạt hỏi.
Nam nhân che mặt bên kia cân nhắc một chút mới mở lời "Nghe qua Tử Dạ thành chủ đã lâu, hôm nay ta đến là muốn nhờ thành chủ truy bắt một người!"
"Giá?"
Nam nhân: "Người ta muốn bắt hẳn thành chủ sẽ có hứng thú, ta chỉ muốn lấy một thứ còn người kia giao cho thành chủ?"
Tử Dạ nhướng mày "Là ai mới khiến ta hứng thú đây?"
Nam nhân im lặng một hồi mới lên tiếng "Hậu duệ của Miêu Cương tộc nhân!"
Nụ cười trên môi Tử Dạ thoáng cứng nhắc.
Miêu Cương tộc nhân là một tộc người am hiểu độc thuật cùng cổ thuật, Miêu Cương là một bộ phận tách biệt nhưng có quan hệ mật thiết với Di quốc. Có người của Miêu Cương tộc dưới trướng quả là một lực lượng tốt. Chỉ là Miêu Cương tộc gần đây đã mất tích, không ai biết được họ đang ở đâu, có người còn nói Miêu Cương tộc đã sớm bị diệt không còn một ai.
Nam nhân kia lại không nhanh không chậm nói "Ta cho thành chủ thông tin hậu duệ Miêu Cương tộc kia, người bắt hắn về dưới tay, ta lấy lại vật thuộc về ta. Không phải vẹn cả đôi đường sao?"
Tử Dạ cân nhắc một chút "Không phải không biết Miêu Cương tộc đã sớm hủy diệt, làm sao ta có thể tin ngươi?"
Nam nhân khẽ cười "Tin hay không tùy thành chủ, ta ở khách điếm Duyệt Lai thành Tây chờ tin thành chủ!" Nói đoạn nam nhân đứng dậy rời đi.
Hàm Mộc Vân đứng làm không khí từ nảy đến giờ có chút khó hiểu nhìn Tử Dạ, nàng ta giao dịch với người ta gọi nàng đến làm gì?
Tử Dạ thu hồi lại ánh mắt đâm chiêu, nhìn Mộc Vân "Ngươi nghe hắn nói đủ?"
Mộc Vân mù mịt gật đầu.
Dung nhan tuyệt mĩ dưới lớp mạn sa che mặt khẽ cười "Nhiệm vụ này ta giao cho ngươi, ngươi có đảm đương nổi?"
Mộc Vân há hốc mồn "Ta á?"
Tử Dạ như đã quyết định tươi cười nhìn nàng "Sắp xếp đi, ngày mai đến khách điếm Duyệt Lai gặp hắn ta, nhiệm vụ này giao cho ngươi!"
Khuôn mặt Mộc Vân méo mó, phàm là những nhiệm vụ Tử Dạ giao cho nàng không phải khó khăn thì chính là có người giám sát. Nàng khẳng định đi truy bắt cái người Miêu Cương tộc gì đó rất khó khăn ah!
Tử Dạ như nghĩ đến gì đó thoáng quay đầu lại nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu "Nếu là này ngươi biển hiện tốt, Tương Hy Quán chính thức thu nhận ngươi!"
Mộc Vân dè dặc "Còn nếu không hoàn thành?"
Tử Dạ nhếch môi "Còn sống trở về hãy tính!"
/142
|