Ánh nắng ấm áp gió nhẹ lay động, hương thơm thanh khiết đặt trưng chỉ có ở thảo nguyên vờn quanh mũi. Cái nắng, cái gió xua tan bao khí u ám hai ngày nay ở Mông Cổ, có người ở lại có người đã đi.
"Khanh Khanh" Triệu Khánh Lâm bước vào trướng cau mày nhìn lều trướng trống không, tối hôm qua nàng khóc như long trời lỡ đất cuối cùng lại ngủ thiếp đi trong lòng hắn. Sáng ra hắn lại lo cho nàng vẫn còn t trạng vào xem không ngờ nàng lại chỉ để lại một tời giấy
"Ca ca muội đi đây, đừng tìm muội hay chờ muội, có lẽ muội sẽ không về. Ca huynh phải sống tốt nếu có duyên sau này chúng ta sẽ gặp lại, lúc đó muội sẽ cho ca thấy nụ cười vui vẻ của muội. Lam Khanh Khanh"
*******
Trên thảo nguyên rộng lớn có một chiếc xe ngựa nhìn như hoàn toàn tầm thường đang chạy hướng Trung Nguyên.
Trên xe ngựa không ai khác chính là Lam Khanh Khanh, nàng thứ nhất không biết cưỡi ngựa, thứ hai không biết đánh xe hỏi sao lại ở trên xe ngựa à, đương nhiên đi nhờ rồi. Lam Khanh Khanh chính là đi nhờ xe ngựa của thương buôn đến Trung Nguyên, trên xe í à là một gia đình.
"Cô nương một thân một mình không biết đến Trung Nguyên làm gì?" người đánh xe ngựa như thuật miệng hỏi, Lam Khanh Khanh nhìn thảo nguyên rộng lớn nói "ngao du"
Bên trong xe ngựa chui ra một đứa bé tầm năm sáu tuổi nhìn Lam Khanh Khanh cười "tỷ tỷ à, tỷ thật xinh đẹp tên tỷ là gì vậy?". Lam Khanh Khanh nhìn cậu bé nói "Lam Khanh Khanh", "Đệ có thể gọi tỷ là Khanh Nhi tỷ tỷ không". Lam Khanh Khanh nhìn cậu bé đưa tay xoa nhẹ đầu nó "hảo"
"Ây cô nương thằng bé lúc nào cũng nghịch ngợm mong cô đừng trách nó" một nữ nhân trung niên đưa tay bé cậu bé cười sủng nịch. Lam Khanh Khanh nhìn một màng mẫu tử liền cười gượng, khi nào nàng mới có thể hưởng được đây, là không bao giờ ư?
"Cô nương có tâm sự à" nữ nhân trung niên nhanh chóng phát hiện tâm trạng Lam Khanh Khanh không tốt quan tâm hỏi. Lam Khanh Khanh tựa người vào thành xe ngựa nhìn về nơi xa xăm như có như không nói "cha nương, tỷ tỷ ta vừa mất"
"Ôi xin lỗi ta không cố ý gợi nỗi đau cho cô nương", Lam Khanh Khanh lắc đầu kéo mắt không giấu nỗi bi thương cùng oán hận. Người phụ nữ trung niên đó vỗ vai Lam Khanh Khanh "đời người ngắn ngủi mọi chuyện đã qua rồi thì cứ cho qua, cô nương ta mạo muội khuyên cô nương một câu, đời người ngắn ngủi hãy cho nó trôi qua trong niềm vui"
Niềm vui? Lam Khanh Khanh sửng sốt, đúng là lần này nàng đi ngao du chính là tìm lại cái gọi là niềm vui. Cái cảm giác vui vẻ ấy nàng đã mất vào cái đêm năm mười tuổi đó rồi.
"Oan oan tương báo đến khi nào mới hết, tại sao không sống phóng túng một lần để sau này không phải hối hận. Mọi chuyện ấy à đều là ý trời, qua rồi thì cứ để nó qua" người nam nhân trung niên đánh xe cười sảng khoái nói.
Ý trời? Nếu là ý trời thì Lam Khanh Khanh nàng phả tuân thei ư? Không! Từ nay nếu trời đã muốn áp bức nàng nàng sẽ nghịch thiên mà đi.
"Tỷ tỷ nếu tỷ cười sẽ đẹp lắm nha", Lam Khanh Khanh nghiên đầu nhìn cậu bé "ta không biết cười" "Tỷ nói dối ai mà không biết cười" nụ cười của nàng mất lâu rồi, nàng còn không biết phải làm sao để cười nữa. "Vậy đệ chỉ ta cách vui vẻ đi" cậu bé ra vẽ suy tư "muốn cười a...hắc hắc cứ đi chọc ghẹo người khác rồi làm mình vui vẻ nha"
Nữ nhân trung niên cốc đầu cậu bé một cái "con chỉ biết nghịch ngợm thôi", "cô nương cô đừng nghe nó nói bậy, muốn vui vẻ à trước tiên phải làm cho người khác vui vẻ". "Uầy vui vẻ thì chỉ cần thịt rượu thơm ngoan là được rồi haha"
Vui vẻ chỉ đơn giản thế thôi sao?
(Nguồn góc của những trò hài hước nàng gây ra là đây
"Khanh Khanh" Triệu Khánh Lâm bước vào trướng cau mày nhìn lều trướng trống không, tối hôm qua nàng khóc như long trời lỡ đất cuối cùng lại ngủ thiếp đi trong lòng hắn. Sáng ra hắn lại lo cho nàng vẫn còn t trạng vào xem không ngờ nàng lại chỉ để lại một tời giấy
"Ca ca muội đi đây, đừng tìm muội hay chờ muội, có lẽ muội sẽ không về. Ca huynh phải sống tốt nếu có duyên sau này chúng ta sẽ gặp lại, lúc đó muội sẽ cho ca thấy nụ cười vui vẻ của muội. Lam Khanh Khanh"
*******
Trên thảo nguyên rộng lớn có một chiếc xe ngựa nhìn như hoàn toàn tầm thường đang chạy hướng Trung Nguyên.
Trên xe ngựa không ai khác chính là Lam Khanh Khanh, nàng thứ nhất không biết cưỡi ngựa, thứ hai không biết đánh xe hỏi sao lại ở trên xe ngựa à, đương nhiên đi nhờ rồi. Lam Khanh Khanh chính là đi nhờ xe ngựa của thương buôn đến Trung Nguyên, trên xe í à là một gia đình.
"Cô nương một thân một mình không biết đến Trung Nguyên làm gì?" người đánh xe ngựa như thuật miệng hỏi, Lam Khanh Khanh nhìn thảo nguyên rộng lớn nói "ngao du"
Bên trong xe ngựa chui ra một đứa bé tầm năm sáu tuổi nhìn Lam Khanh Khanh cười "tỷ tỷ à, tỷ thật xinh đẹp tên tỷ là gì vậy?". Lam Khanh Khanh nhìn cậu bé nói "Lam Khanh Khanh", "Đệ có thể gọi tỷ là Khanh Nhi tỷ tỷ không". Lam Khanh Khanh nhìn cậu bé đưa tay xoa nhẹ đầu nó "hảo"
"Ây cô nương thằng bé lúc nào cũng nghịch ngợm mong cô đừng trách nó" một nữ nhân trung niên đưa tay bé cậu bé cười sủng nịch. Lam Khanh Khanh nhìn một màng mẫu tử liền cười gượng, khi nào nàng mới có thể hưởng được đây, là không bao giờ ư?
"Cô nương có tâm sự à" nữ nhân trung niên nhanh chóng phát hiện tâm trạng Lam Khanh Khanh không tốt quan tâm hỏi. Lam Khanh Khanh tựa người vào thành xe ngựa nhìn về nơi xa xăm như có như không nói "cha nương, tỷ tỷ ta vừa mất"
"Ôi xin lỗi ta không cố ý gợi nỗi đau cho cô nương", Lam Khanh Khanh lắc đầu kéo mắt không giấu nỗi bi thương cùng oán hận. Người phụ nữ trung niên đó vỗ vai Lam Khanh Khanh "đời người ngắn ngủi mọi chuyện đã qua rồi thì cứ cho qua, cô nương ta mạo muội khuyên cô nương một câu, đời người ngắn ngủi hãy cho nó trôi qua trong niềm vui"
Niềm vui? Lam Khanh Khanh sửng sốt, đúng là lần này nàng đi ngao du chính là tìm lại cái gọi là niềm vui. Cái cảm giác vui vẻ ấy nàng đã mất vào cái đêm năm mười tuổi đó rồi.
"Oan oan tương báo đến khi nào mới hết, tại sao không sống phóng túng một lần để sau này không phải hối hận. Mọi chuyện ấy à đều là ý trời, qua rồi thì cứ để nó qua" người nam nhân trung niên đánh xe cười sảng khoái nói.
Ý trời? Nếu là ý trời thì Lam Khanh Khanh nàng phả tuân thei ư? Không! Từ nay nếu trời đã muốn áp bức nàng nàng sẽ nghịch thiên mà đi.
"Tỷ tỷ nếu tỷ cười sẽ đẹp lắm nha", Lam Khanh Khanh nghiên đầu nhìn cậu bé "ta không biết cười" "Tỷ nói dối ai mà không biết cười" nụ cười của nàng mất lâu rồi, nàng còn không biết phải làm sao để cười nữa. "Vậy đệ chỉ ta cách vui vẻ đi" cậu bé ra vẽ suy tư "muốn cười a...hắc hắc cứ đi chọc ghẹo người khác rồi làm mình vui vẻ nha"
Nữ nhân trung niên cốc đầu cậu bé một cái "con chỉ biết nghịch ngợm thôi", "cô nương cô đừng nghe nó nói bậy, muốn vui vẻ à trước tiên phải làm cho người khác vui vẻ". "Uầy vui vẻ thì chỉ cần thịt rượu thơm ngoan là được rồi haha"
Vui vẻ chỉ đơn giản thế thôi sao?
(Nguồn góc của những trò hài hước nàng gây ra là đây
/142
|