"Ngày mai là mười lăm tháng tám đấy" Hàm Mộc Vân lượn lờ xung quanh Lam Khanh Khanh "Nghe nói trung thu ở cổ đại rất thú vị nha". Mộc Vân thấy ai đó vẫn một mực không quan tâm nàng liền xụ mặt kéo kéo ống tay áo Khanh Khanh "Tỷ Tỷ ah, ta sai rồi tỷ đừng phớt lờ muội như vậy được không?"
Lam Khanh Khanh cũng chẳng nhìn nàng lấy một cái, giật tay áo ra tự mình rót cho mình một chén trà. Mộc Vân bĩu môi mắt long lanh nước trong thập phần đáng yêu hối lỗi "Tỷ ah, là muội không hiểu chuyện tỷ tha cho muội lần này đi ah~"
Liên Khuynh đứng một bên nhìn toàn cảnh liền khong nhịn được kéo Bạch Nhi lại "Ngươi xem, Lam Khanh Khanh nhà cô dường như rất giận". Bạch Nhi nhúng nhúng vai "Hết cách, ta cũng không thể làm nàng nguôi giận". Liên Khuynh nhìn vẻ mặt lực bất tòng thân của Bạch Nhi liền buông cô ra
Lam Khanh Khanh nhíu nhíu mày "Ngươi có lỗi ah?", Mộc Vân cúi đầu hối lỗi "Là muội lỗ mãn là muội không hiểu chuyện mới gây ra hiểu lầm như vậy. Tỷ tỷ tha thứ cho ta đi nha". Mộc Vân như một con cún đáng yêu rưng rưng nước mắt trưng cầu Khanh Khanh tha thứ
Khanh Khanh thở dài đặt ly trà vào trong tay Mộc Vân "Nói nhiều như vậy". Mộc Vân lè lưỡi uống cạn ly trà, nàng đặt ly xuống bàn cười hì hì "Vậy là tỷ nguôi giận rồi đúng không? Vậy ngày mai chúng ta xuất cung xem hội nhá". Khanh Khanh nhướng mày "Ta thứ lỗi cho ngươi từ lúc nào?", "Tỷ~" Mộc Vân ngân dài một tiếng, lòng dạ sắt đá cũng mền nhũn
Khanh Khanh đứng dậy rời đi như có như không để lại hai chữ "Tùy ngươi"
*
Phùng Liên sắp xếp cho các nàng một cỗ xe ngựa đơn giản thuận lợi một mạch từ trong cung ra ngoài. Đến đầu phố Kim Vương Lam Khanh Khanh và Hàm Mộc Vân mới xuống xe đi bộ.
Mộc Vân như một đứa nhỏ ham vui đi đến đây nhìn một chút tới kia xem một cái, hiếm khi được ra ngoài cung vào ban đêm còn là dịp Trung Thu đương nhiên sẽ vui vẻ hơn vài phần.
Đêm trung thu quả nhiên náo nhiệt người ngoài đường lớn đông nghẹt, đâu đâu cũng thấy treo đèn lồng.
Mộc Vân nhìn sang Khanh Khanh đứng ngẩn ra liền chạy tới kéo tay nàng "Khanh Khanh chúng ta qua kia xem" ít nhất đối với Mộc Vân trung thu là một cái tết đoàn viên. Tuy ở hiện đại trung thu rất nhàm chán nhưng ít ra Mộc Vân còn biết mùi vị bánh trung thu, mùi vị đoàn viên. Còn đối với Khanh Khanh trung thu cũng chỉ là một ngày bình thường như 365 ngày trong năm, nàng còn cái đoàn viên sao?
Mộc Vân kéo Khanh Khanh lại gần một gánh hát đang diễn tuồng bên đường. Mộc Vân quay người đuổi bọn Bạch Nhi đi "Các ngươi đi đâu thì đi đi, vui một lúc lát lại phải về cung". Liên Khuynh bĩu môi "Người đừng như hôm trước hại ta một phen kinh hãi". Mộc Vân cười cười đẩy bọn họ đi "Được rồi Khanh Khanh ở đây ta náo được sao, ngược lại các ngươi đến chỗ nào vui chơi một chút"
Nguyệt Tuy dường như không có ý định rời đi cũng bị Bạch Nhi và Liên Khuynh mỗi người một bên kéo đi "Đồ ngốc chủ tử là muốn hàn gắn tình tỷ muội đó".
Mộc Vân hài lòng nhìn bọn họ đi xa chạy lại bên Khanh Khanh, nàng nhìn thoáng qua họ chau mày "Ngươi để họ rời đi ai sẽ bảo vệ ngươi?". "Tỷ ta ở đây sợ gì chứ?" Mộc Vân cười thật thuần khiết, nàng thật muốn bảo vệ sự thuần khiết này, có lẽ Mộc Vân luôn thuần khiết như thế đi
"Tỷ mua lồng đèn đi" Mộc Vân kéo nàng đến chổ bán đèn khổng minh, người bán là một tiểu cô nương thanh tú, cô nương đó nhìn thấy các nàng liền cười tươi nói "Hai vị cô nương này mua đèn lồng đi, viết điều ước lên đèn lồng rồi thả lên trời ước nguyệt sẽ thành hiện thực đấy"
Khanh Khanh nhìn những chiếc lồng đèn màu đơn sơ giản dị bất giác mở miệng "Trên đời này có thần sao? Ước nguyệt nhiều như thế há lại thực hiện được hết cho nhân loại?". Vị cô nương đó bật cười "Là cô nương không tin hay không dám tin? Ước nguyệt của mỗi người còn xem là thần hay người khác hoàn thành nó"
Lam Khanh Khanh bất giác giương môi nở nụ cười nhẹ "Ta thiết nghĩ bản thân tự thực hiện chẳng phải tốt hơn sao?". Nàng ngẩn đầu nhìn vị cô nương bán đèn "Ngươi thì sao? Có ước nguyệt gì?", cô nương đó mỉn cười "Ước nguyệt của ta là mong điều ước của mọi người sẽ thành hiện thực trong một ngày nào đó không xa"
Mộc Vân nhìn cô nương kia có chút cảm động, cô gái này bán đèn để ước mộng của mọi người thành hiện thực, thật đáng ngưỡng mộ. Mộc Vân nhấc lên hai chiếc đèn mỉn cười "Vậy ta lấy hai cái, xem như thực hiện một phần nào ước nguyện của cô nương"
Chỉ là lời nói chưa xong đã thấy một đôi ta ngọc ngà cầm lấy chiếc đèn lồng mà Mộc Vân đang cầm "Ta lấy chiếc đèn này". Xoay người chỉ thấy một cô nương thân vận hồng y xinh đẹp quyến rũ, nàng ta che mạn sa màu hồng đôi mắt có chút kiều mị. Mộc Vân ngẩn ra rất nhanh chóng liền phục hồi "Cô nương này đèn là ta lấy trước, không phải người nên chọn cái khác sao?"
Nữ tử đó cười nhẹ, đôi môi phía sau mạn sa mỏng mấp máy "Ta lại nhìn trúng chiếc đèn này". Đôi mắt nàng ta như có như không đảo qua Lam Khanh Khanh một vòng, nhanh chóng thu hồi. Khanh Khanh cũng tinh mắt phát hiện liền sau đó nghe Mộc Vân lên tiếng "Nếu đã vậy đành cho cô nương" Mộc Vân không tình nguyện đưa đèn trong tay cho nàng ta. Cô tùy tiện lấy thêm một cái trên bàn đưa ngân lượng rồi kéo Khanh Khanh đi
"Cô ta thật không biết lễ phép, nếu không phải nhìn cô ta yêu nghiệt như vậy muội mới không thèm nhường cô ta" Mộc Vân lãi nhải một bên. Khanh Khanh nhịn không được cười nhẹ "Ngươi là một nữ nhi mới nhìn bóng dáng một nữ tử xinh đẹp thì đã nhường cho người ta một tất giang sơn rồi". Mộc Vân bĩu môi "Ta chỉ không muốn phiền phức thôi"
"Nha sao ta lại thấy người này quen quen nhỉ?" Giọng một nữ nhân lọt vào tai hai người, tuy đường phố náo nhiệt nhưng vẫn rõ mành mạch hướng về các nàng. Một giọng nữ tử khác lại vang lên "Ôi đây không phải là nữ hộ vệ bên cạnh vương gia lúc trước sao?" Giọng điệu rõ vẻ khinh thường lẫn châm chọc.
Lam Khanh Khanh ngẩn đầu liền thấy có hai vị nữ tử cùng hai nha hoàn hướng các nàng đi tới, dường như có chút quen mắt. Mộc Vân chau mày "Các ngươi là ai?", Cơ Thủy và Ngọc Mai cũng chẳng liết nhìn Mộc Vân một cái. Cơ Thủy nhìn Khanh Khanh đầy vẻ chăm chọc "Nha lâu lắm rồi mới thấy lại ngươi, sao? Thất sủng rồi chăng?"
Lam Khanh Khanh nhìn các nàng một các hờ hững hỏi "Ta quen biết các ngươi sao?". Không chỉ Cơ Thủy và Ngọc Mai ngẩn ra mà hai tỳ nữ kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc. "Hay lắm, một câu không biết liền phủi sạch quan hệ?" Cơ Thủy có chút tức giận
Mộc Vân nhìn bọn họ lại nhìn Khanh Khanh "Tỷ biết họ sao? Chẳng lẽ là tiểu tam nào đó?". Hai người họ nghe Mộc Vân gọi các nàng là tiểu tam liền tức giận vừa định quát lên liền nghe thấy một giọng nữ nhân truyền đến
"Khanh Khanh, lâu rồi mới gặp, thật không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây"
Lam Khanh Khanh cũng chẳng nhìn nàng lấy một cái, giật tay áo ra tự mình rót cho mình một chén trà. Mộc Vân bĩu môi mắt long lanh nước trong thập phần đáng yêu hối lỗi "Tỷ ah, là muội không hiểu chuyện tỷ tha cho muội lần này đi ah~"
Liên Khuynh đứng một bên nhìn toàn cảnh liền khong nhịn được kéo Bạch Nhi lại "Ngươi xem, Lam Khanh Khanh nhà cô dường như rất giận". Bạch Nhi nhúng nhúng vai "Hết cách, ta cũng không thể làm nàng nguôi giận". Liên Khuynh nhìn vẻ mặt lực bất tòng thân của Bạch Nhi liền buông cô ra
Lam Khanh Khanh nhíu nhíu mày "Ngươi có lỗi ah?", Mộc Vân cúi đầu hối lỗi "Là muội lỗ mãn là muội không hiểu chuyện mới gây ra hiểu lầm như vậy. Tỷ tỷ tha thứ cho ta đi nha". Mộc Vân như một con cún đáng yêu rưng rưng nước mắt trưng cầu Khanh Khanh tha thứ
Khanh Khanh thở dài đặt ly trà vào trong tay Mộc Vân "Nói nhiều như vậy". Mộc Vân lè lưỡi uống cạn ly trà, nàng đặt ly xuống bàn cười hì hì "Vậy là tỷ nguôi giận rồi đúng không? Vậy ngày mai chúng ta xuất cung xem hội nhá". Khanh Khanh nhướng mày "Ta thứ lỗi cho ngươi từ lúc nào?", "Tỷ~" Mộc Vân ngân dài một tiếng, lòng dạ sắt đá cũng mền nhũn
Khanh Khanh đứng dậy rời đi như có như không để lại hai chữ "Tùy ngươi"
*
Phùng Liên sắp xếp cho các nàng một cỗ xe ngựa đơn giản thuận lợi một mạch từ trong cung ra ngoài. Đến đầu phố Kim Vương Lam Khanh Khanh và Hàm Mộc Vân mới xuống xe đi bộ.
Mộc Vân như một đứa nhỏ ham vui đi đến đây nhìn một chút tới kia xem một cái, hiếm khi được ra ngoài cung vào ban đêm còn là dịp Trung Thu đương nhiên sẽ vui vẻ hơn vài phần.
Đêm trung thu quả nhiên náo nhiệt người ngoài đường lớn đông nghẹt, đâu đâu cũng thấy treo đèn lồng.
Mộc Vân nhìn sang Khanh Khanh đứng ngẩn ra liền chạy tới kéo tay nàng "Khanh Khanh chúng ta qua kia xem" ít nhất đối với Mộc Vân trung thu là một cái tết đoàn viên. Tuy ở hiện đại trung thu rất nhàm chán nhưng ít ra Mộc Vân còn biết mùi vị bánh trung thu, mùi vị đoàn viên. Còn đối với Khanh Khanh trung thu cũng chỉ là một ngày bình thường như 365 ngày trong năm, nàng còn cái đoàn viên sao?
Mộc Vân kéo Khanh Khanh lại gần một gánh hát đang diễn tuồng bên đường. Mộc Vân quay người đuổi bọn Bạch Nhi đi "Các ngươi đi đâu thì đi đi, vui một lúc lát lại phải về cung". Liên Khuynh bĩu môi "Người đừng như hôm trước hại ta một phen kinh hãi". Mộc Vân cười cười đẩy bọn họ đi "Được rồi Khanh Khanh ở đây ta náo được sao, ngược lại các ngươi đến chỗ nào vui chơi một chút"
Nguyệt Tuy dường như không có ý định rời đi cũng bị Bạch Nhi và Liên Khuynh mỗi người một bên kéo đi "Đồ ngốc chủ tử là muốn hàn gắn tình tỷ muội đó".
Mộc Vân hài lòng nhìn bọn họ đi xa chạy lại bên Khanh Khanh, nàng nhìn thoáng qua họ chau mày "Ngươi để họ rời đi ai sẽ bảo vệ ngươi?". "Tỷ ta ở đây sợ gì chứ?" Mộc Vân cười thật thuần khiết, nàng thật muốn bảo vệ sự thuần khiết này, có lẽ Mộc Vân luôn thuần khiết như thế đi
"Tỷ mua lồng đèn đi" Mộc Vân kéo nàng đến chổ bán đèn khổng minh, người bán là một tiểu cô nương thanh tú, cô nương đó nhìn thấy các nàng liền cười tươi nói "Hai vị cô nương này mua đèn lồng đi, viết điều ước lên đèn lồng rồi thả lên trời ước nguyệt sẽ thành hiện thực đấy"
Khanh Khanh nhìn những chiếc lồng đèn màu đơn sơ giản dị bất giác mở miệng "Trên đời này có thần sao? Ước nguyệt nhiều như thế há lại thực hiện được hết cho nhân loại?". Vị cô nương đó bật cười "Là cô nương không tin hay không dám tin? Ước nguyệt của mỗi người còn xem là thần hay người khác hoàn thành nó"
Lam Khanh Khanh bất giác giương môi nở nụ cười nhẹ "Ta thiết nghĩ bản thân tự thực hiện chẳng phải tốt hơn sao?". Nàng ngẩn đầu nhìn vị cô nương bán đèn "Ngươi thì sao? Có ước nguyệt gì?", cô nương đó mỉn cười "Ước nguyệt của ta là mong điều ước của mọi người sẽ thành hiện thực trong một ngày nào đó không xa"
Mộc Vân nhìn cô nương kia có chút cảm động, cô gái này bán đèn để ước mộng của mọi người thành hiện thực, thật đáng ngưỡng mộ. Mộc Vân nhấc lên hai chiếc đèn mỉn cười "Vậy ta lấy hai cái, xem như thực hiện một phần nào ước nguyện của cô nương"
Chỉ là lời nói chưa xong đã thấy một đôi ta ngọc ngà cầm lấy chiếc đèn lồng mà Mộc Vân đang cầm "Ta lấy chiếc đèn này". Xoay người chỉ thấy một cô nương thân vận hồng y xinh đẹp quyến rũ, nàng ta che mạn sa màu hồng đôi mắt có chút kiều mị. Mộc Vân ngẩn ra rất nhanh chóng liền phục hồi "Cô nương này đèn là ta lấy trước, không phải người nên chọn cái khác sao?"
Nữ tử đó cười nhẹ, đôi môi phía sau mạn sa mỏng mấp máy "Ta lại nhìn trúng chiếc đèn này". Đôi mắt nàng ta như có như không đảo qua Lam Khanh Khanh một vòng, nhanh chóng thu hồi. Khanh Khanh cũng tinh mắt phát hiện liền sau đó nghe Mộc Vân lên tiếng "Nếu đã vậy đành cho cô nương" Mộc Vân không tình nguyện đưa đèn trong tay cho nàng ta. Cô tùy tiện lấy thêm một cái trên bàn đưa ngân lượng rồi kéo Khanh Khanh đi
"Cô ta thật không biết lễ phép, nếu không phải nhìn cô ta yêu nghiệt như vậy muội mới không thèm nhường cô ta" Mộc Vân lãi nhải một bên. Khanh Khanh nhịn không được cười nhẹ "Ngươi là một nữ nhi mới nhìn bóng dáng một nữ tử xinh đẹp thì đã nhường cho người ta một tất giang sơn rồi". Mộc Vân bĩu môi "Ta chỉ không muốn phiền phức thôi"
"Nha sao ta lại thấy người này quen quen nhỉ?" Giọng một nữ nhân lọt vào tai hai người, tuy đường phố náo nhiệt nhưng vẫn rõ mành mạch hướng về các nàng. Một giọng nữ tử khác lại vang lên "Ôi đây không phải là nữ hộ vệ bên cạnh vương gia lúc trước sao?" Giọng điệu rõ vẻ khinh thường lẫn châm chọc.
Lam Khanh Khanh ngẩn đầu liền thấy có hai vị nữ tử cùng hai nha hoàn hướng các nàng đi tới, dường như có chút quen mắt. Mộc Vân chau mày "Các ngươi là ai?", Cơ Thủy và Ngọc Mai cũng chẳng liết nhìn Mộc Vân một cái. Cơ Thủy nhìn Khanh Khanh đầy vẻ chăm chọc "Nha lâu lắm rồi mới thấy lại ngươi, sao? Thất sủng rồi chăng?"
Lam Khanh Khanh nhìn các nàng một các hờ hững hỏi "Ta quen biết các ngươi sao?". Không chỉ Cơ Thủy và Ngọc Mai ngẩn ra mà hai tỳ nữ kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc. "Hay lắm, một câu không biết liền phủi sạch quan hệ?" Cơ Thủy có chút tức giận
Mộc Vân nhìn bọn họ lại nhìn Khanh Khanh "Tỷ biết họ sao? Chẳng lẽ là tiểu tam nào đó?". Hai người họ nghe Mộc Vân gọi các nàng là tiểu tam liền tức giận vừa định quát lên liền nghe thấy một giọng nữ nhân truyền đến
"Khanh Khanh, lâu rồi mới gặp, thật không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây"
/142
|