Lam Khanh Khanh không kiên nể phất tay ngồi xuống gập quạt lại, nam tử áo đen cười haha "Lam cô nương tài giỏi ắc lại bỏ mạng dưới một cây kim nhỏ" nam tử áo đen đó chẵng ai khác chính là Mộ Dung Xuất.
Lam Khanh Khanh lườm hắn một cái quay sang nam tử áo trắng nói "mỹ nam tử lại gặp nhau rồi, xem ta duyên không ít" bạch y nam tử này chính là người nàng gặp ở ngoại ô, không hiểu sao cứ thấy hắn nàng lại nảy sinh ý muốn đùa cợt.
Hắn hừ lạnh một tiếng từ chối trả lời, Lam Khanh Khanh khẽ giương môi không nói gì. "Ngươi quen hắn?" Mộ Dung Xuất có hứng thú hỏi, "nếu gặp một lần cho là có quen biết thì vậy đi"
Hắn bĩu môi như uất ức "ngươi đối với hắn như vậy lại đối với ta lạnh băng thật không công bằng" Lam Khanh Khanh liếc hắn một cái lạnh lùng nói "ta hối hận vì cứu ngươi rồi", "ngươi hối hận đã không kịp ta cho người giết sạch bọn họ rồi"
Lam Khanh Khanh giương nụ cười nguy hiểm "ta sẽ không phiền nếu tiễn ngươi một đoạn", "haha hiểu nhầm hiểu nhần thôi, buôn vũ khí người ttong một nhà cả mà" nàng lườm hắn "ai trong một nhà với ngươi"
Lam Khanh Khanh tự rót cho mình ly trà lạnh lùng hỏi "tìm ta có chuyện gì?" Mộ Dung Xuất thoáng cái nghiêm túc hỏi "ngươi biết Dạ Nguyệt sơn trang?", "không biết". Câu nói của nàng xuýt làm hai người họ ngã ngửa, trên đời này lại có người không biết Dạ Nguyệt sơn trang.
"Ta chính là muốn người gia nhập bọn ta", "thiếu người?" Lam Khanh Khanh nói làm Mộ Dung Xuất cứng đờ, người người đều hận không thể tức tốc phục tùng Dạ Nguyện sơn trang, vậy mà hắn nói nàng lại bảo thiếu người.
Bạch y nam tử nhếch môi "Dạ Nguyệt không thiếu người, không có bản lĩnh đừng hòng mơ" Lam Khanh Khanh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn "vậy thử xem, bất quá ta chỉ không nội lực"
Mộ Dung Xuất kinh ngạc "ngươi không có nội lực?" Lam Khanh Khanh không thèm trả lời hắn hỏi "Dạ Nguyện sơn trang nuôi được ta không?", tuy hắn không hiểu nàng hỏi làm gì nhưng vẫn gật đầu, "có bản lĩnh không?" hắn lại gật đầu "có thú vị không?" hắn lại gật đầu "tốt nhưng ta không làm địa vị thấp hơn ngươi"
Mộ Dung Xuất cùng hắn còn đang ngây ra nàng đã đứng dậy, "ngươi đi đâu?", "Dạ Nguyệt Sơn Trang"
*****
Dạ Nguyệt sơn trang là cái tên nổi tiếng khắp Phong Nguyệt vương triều, ai ai nghe danh cũng khiếp sợ ngay cả triều đình cũng không dám đắc tội.
Dạ Nguyệt sơn trang có chi phối trên toàn vương triều, đâu đâu cũng có nguồn kinh tế của sơn trang.
Dạ Nguyệt sơn trang có bốn ám Nghi ám là nguồn điều tra tin tức hàng đầu, không có điều gì Nghi ám tra không ra. Sát ám tổ chức sát thủ bậc nhất chỉ cần muốn giết người canh hai thì hắn nhất định sẽ không sống sót qua canh ba. Thương ám là nguồn kinh tế chính của Dạ Nguyệt sơn trang nắm giữ máu mạch kinh tế của phân nữa vương triều. Đạo ám tổ chức đạo chích xuyên quốc gia, một khi xác định món đồ vật nào thì sẽ không bao giờ tuộc tay, nhận bạc trộm đồ, xuất thần nhập hoá đến chủ nhân cũng cũng không biết bị mất.
Lam Khanh Khanh nghêng ngang đi vào sơn trang dưới ánh nhìn của mọi người, Mộ Dung Xuất cùng nam tử bạch y đi sau chỉ lắc đầu. "Tam đệ, ngủ đệ vị này...?" một nam tử vận áo bào màu tro cau mày nhìn Lam Khanh Khanh, "nhân tài đệ kiếm về đấy".
Lam Khanh Khanh lườm hắn "ta không phải đồ vật" nàng quay sang nhìn nam tử đó cười nhạt không ngại đấu mắt cùng hắn. Võ công cao nội lực thâm hậu rốt cuộc là nhân vật nào của trang đây.
Nam tử đó cười cười dời ánh mắt đi "rất tốt" trong thiên hạ này mấy ai có thể đấu mắt với hắn xem ra người này không tầm thường. "Khảo nghiệm đi" nam tử đó dẫn Lam Khanh Khanh đi đến một sân cỏ lớn nơi đó đã tập trung sẵn trên dưới một trăm tên cao thủ.
Lam Khanh Khanh cười nhạt cất cây quạt trên tay rút ra một thanh chủy thủ hoa văn sắc xảo. "Tất cả đều lên đi" nàng buôn ra một câu lập tức hơn trăm cao thủ hướng nàng đánh tới. Lam Khanh Khanh cười lạnh một tiếng thi triển đao pháp.
Chưa đầy nữa khắc Lam Khanh Khanh đã đứng trước mặt ba người, trên sân cỏ hơn trăm cao thủ Dạ Nguyệt sơn trang nằm rạp mà cạp đất trên người đầy vết thương, xem ra phải nằm giường một tháng. Mộ Dung Xuất há hốc mồn "ngươi ra tay tàn nhẫn thật" "Tầm thường" Lam Khanh Khanh lạnh nhạt buôn một câu, nam tử áo bào cười như không cười "ta cũng muốn thỉnh giáo"
Vừa nói xong đã thấy hai luồn gió ập vào nhau, hai người cứ như ngọn gió lóc xoáy không ngừng làm mọi người nhìn đến hoa mắt. Nếu không phải là cao thủ trong thì đừng hồng thấy, sau một hồi hai người tách ra, Lam Khanh Khanh ngạo nghễ nói "ngươi thua rồi" nam tử áo bào cười sảng khoái không giống như người thu cuộc "tốt rất tốt haha"
Trên cổ hắn vương ra một dòng máu nhỏ, mọi người giật mình nhìn vết thươmg trên cổ hắn. Thật không ngờ tốc độ của nàng lại nhanh như vậy, đao pháp rất mới lạ mỗi một đao đều muốn ép người ta vào con đường chết. Thật tiếc là nàng không có nội lực nếu không nàng chưa chắc đã thua Tôn chủ kia
Lam Khanh Khanh lườm hắn một cái quay sang nam tử áo trắng nói "mỹ nam tử lại gặp nhau rồi, xem ta duyên không ít" bạch y nam tử này chính là người nàng gặp ở ngoại ô, không hiểu sao cứ thấy hắn nàng lại nảy sinh ý muốn đùa cợt.
Hắn hừ lạnh một tiếng từ chối trả lời, Lam Khanh Khanh khẽ giương môi không nói gì. "Ngươi quen hắn?" Mộ Dung Xuất có hứng thú hỏi, "nếu gặp một lần cho là có quen biết thì vậy đi"
Hắn bĩu môi như uất ức "ngươi đối với hắn như vậy lại đối với ta lạnh băng thật không công bằng" Lam Khanh Khanh liếc hắn một cái lạnh lùng nói "ta hối hận vì cứu ngươi rồi", "ngươi hối hận đã không kịp ta cho người giết sạch bọn họ rồi"
Lam Khanh Khanh giương nụ cười nguy hiểm "ta sẽ không phiền nếu tiễn ngươi một đoạn", "haha hiểu nhầm hiểu nhần thôi, buôn vũ khí người ttong một nhà cả mà" nàng lườm hắn "ai trong một nhà với ngươi"
Lam Khanh Khanh tự rót cho mình ly trà lạnh lùng hỏi "tìm ta có chuyện gì?" Mộ Dung Xuất thoáng cái nghiêm túc hỏi "ngươi biết Dạ Nguyệt sơn trang?", "không biết". Câu nói của nàng xuýt làm hai người họ ngã ngửa, trên đời này lại có người không biết Dạ Nguyệt sơn trang.
"Ta chính là muốn người gia nhập bọn ta", "thiếu người?" Lam Khanh Khanh nói làm Mộ Dung Xuất cứng đờ, người người đều hận không thể tức tốc phục tùng Dạ Nguyện sơn trang, vậy mà hắn nói nàng lại bảo thiếu người.
Bạch y nam tử nhếch môi "Dạ Nguyệt không thiếu người, không có bản lĩnh đừng hòng mơ" Lam Khanh Khanh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn "vậy thử xem, bất quá ta chỉ không nội lực"
Mộ Dung Xuất kinh ngạc "ngươi không có nội lực?" Lam Khanh Khanh không thèm trả lời hắn hỏi "Dạ Nguyện sơn trang nuôi được ta không?", tuy hắn không hiểu nàng hỏi làm gì nhưng vẫn gật đầu, "có bản lĩnh không?" hắn lại gật đầu "có thú vị không?" hắn lại gật đầu "tốt nhưng ta không làm địa vị thấp hơn ngươi"
Mộ Dung Xuất cùng hắn còn đang ngây ra nàng đã đứng dậy, "ngươi đi đâu?", "Dạ Nguyệt Sơn Trang"
*****
Dạ Nguyệt sơn trang là cái tên nổi tiếng khắp Phong Nguyệt vương triều, ai ai nghe danh cũng khiếp sợ ngay cả triều đình cũng không dám đắc tội.
Dạ Nguyệt sơn trang có chi phối trên toàn vương triều, đâu đâu cũng có nguồn kinh tế của sơn trang.
Dạ Nguyệt sơn trang có bốn ám Nghi ám là nguồn điều tra tin tức hàng đầu, không có điều gì Nghi ám tra không ra. Sát ám tổ chức sát thủ bậc nhất chỉ cần muốn giết người canh hai thì hắn nhất định sẽ không sống sót qua canh ba. Thương ám là nguồn kinh tế chính của Dạ Nguyệt sơn trang nắm giữ máu mạch kinh tế của phân nữa vương triều. Đạo ám tổ chức đạo chích xuyên quốc gia, một khi xác định món đồ vật nào thì sẽ không bao giờ tuộc tay, nhận bạc trộm đồ, xuất thần nhập hoá đến chủ nhân cũng cũng không biết bị mất.
Lam Khanh Khanh nghêng ngang đi vào sơn trang dưới ánh nhìn của mọi người, Mộ Dung Xuất cùng nam tử bạch y đi sau chỉ lắc đầu. "Tam đệ, ngủ đệ vị này...?" một nam tử vận áo bào màu tro cau mày nhìn Lam Khanh Khanh, "nhân tài đệ kiếm về đấy".
Lam Khanh Khanh lườm hắn "ta không phải đồ vật" nàng quay sang nhìn nam tử đó cười nhạt không ngại đấu mắt cùng hắn. Võ công cao nội lực thâm hậu rốt cuộc là nhân vật nào của trang đây.
Nam tử đó cười cười dời ánh mắt đi "rất tốt" trong thiên hạ này mấy ai có thể đấu mắt với hắn xem ra người này không tầm thường. "Khảo nghiệm đi" nam tử đó dẫn Lam Khanh Khanh đi đến một sân cỏ lớn nơi đó đã tập trung sẵn trên dưới một trăm tên cao thủ.
Lam Khanh Khanh cười nhạt cất cây quạt trên tay rút ra một thanh chủy thủ hoa văn sắc xảo. "Tất cả đều lên đi" nàng buôn ra một câu lập tức hơn trăm cao thủ hướng nàng đánh tới. Lam Khanh Khanh cười lạnh một tiếng thi triển đao pháp.
Chưa đầy nữa khắc Lam Khanh Khanh đã đứng trước mặt ba người, trên sân cỏ hơn trăm cao thủ Dạ Nguyệt sơn trang nằm rạp mà cạp đất trên người đầy vết thương, xem ra phải nằm giường một tháng. Mộ Dung Xuất há hốc mồn "ngươi ra tay tàn nhẫn thật" "Tầm thường" Lam Khanh Khanh lạnh nhạt buôn một câu, nam tử áo bào cười như không cười "ta cũng muốn thỉnh giáo"
Vừa nói xong đã thấy hai luồn gió ập vào nhau, hai người cứ như ngọn gió lóc xoáy không ngừng làm mọi người nhìn đến hoa mắt. Nếu không phải là cao thủ trong thì đừng hồng thấy, sau một hồi hai người tách ra, Lam Khanh Khanh ngạo nghễ nói "ngươi thua rồi" nam tử áo bào cười sảng khoái không giống như người thu cuộc "tốt rất tốt haha"
Trên cổ hắn vương ra một dòng máu nhỏ, mọi người giật mình nhìn vết thươmg trên cổ hắn. Thật không ngờ tốc độ của nàng lại nhanh như vậy, đao pháp rất mới lạ mỗi một đao đều muốn ép người ta vào con đường chết. Thật tiếc là nàng không có nội lực nếu không nàng chưa chắc đã thua Tôn chủ kia
/142
|