Lam Khanh Khanh gáp dài gục đầu lên bàn trà ngủ, nàng đến biệt viện của Liễu An Nhiên đã hai ngày, không phải ai bắt nàng thức khuya dậy sớm nhưng không hiểu tại sao nàng đặt đâu cũng ngủ được
Sức khỏe của Liễu An Nhiên đang khá lên, sắc mặt nàng cũng nhuận hồng nhưng cho dù tốt thế nào nàng cũng không tỉnh dậy.
Cách cửa phòng mở ra, không phải là Tiểu Lan đã đi lấy thuốc về mà là mỗ vương gia lại mất tích bấy lâu.
Khanh Khanh cảm giác có người vào phòng nhưng nàng lại nghĩ là Tiểu Lan nên chỉ chau mày ngủ tiếp, doanh trại Nam Cương còn có kẻ dám đột nhập vào sao, huống hồ biệt viện tách biệt này
Phong Nguyệt Vô Thần đi vào thoáng nhìn người trên giường chưa có dấu hiệu tỉnh lại, hắn lại nhìn sang Khanh Khanh đang gục đầu lên bàn ngủ cau mày. Phong Nguyệt Vô Thần cởi áo choàng của mình ra phủ lên người Khanh Khanh
Khanh Khanh nhíu chặt mày mở mắt ra, nàng ngẩn đầu "Sao ngươi lại ở đây?" lời nói ra nàng mới cảm thấy buồn cười, tiểu tình nhân hắn ở đây đương nhiên hắn sẽ đến rồi, nàng hỏi thật thừa. Khanh Khanh cảm thấy trong lòng có chút buồn bực hờn dỗi không biết lí do, nàng đứng dậy áo bào theo thế liền rơi xuống đất
Phong Nguyệt Vô Thần cười nhẹ cúi người nhặt áo bào "Ta tưởng ngươi bị dày vò đến thiếu ăn thiếu ngủ nên mới đến xem một chút". Khanh Khanh bĩu môi vươn người "Hay là sợ ta hại chết tình nhân của của ngươi?"
Phong Nguyệt Vô Thần thoáng cau mày nhưng vì nàng quay người nên chẳng thấy. Khanh Khanh vặn vặn cái cổ chợt nhớ ra chuyện qua trọng "Đúng rồi ngày mai ta muốn đến một nơi" nàng nhìn qua người trên giường tiếp tục nói "Liễu An Nhiên cũng không có gì trở ngại, ta vắng mặt một hai ngày chắc cũng không sao đi"
"Được"
Khanh Khanh trợn mắt "Ngươi dễ vậy đã đồng ý, không hỏi thử ta đi đâu sao?". Phong Nguyệt Vô Thần cười nhẹ xoa đầu nàng "Ta nhớ vẫn câu nói kia của ngươi, đợi về kinh thành ngươi sẽ nói tất cả". Hắn dừng một chút trầm tư "Ngươi khong biết cưỡi ngựa, có cần ta chuẩn bị xe không?"
Khanh Khanh thụ sủng nhược kinh lắc lắc đầu cười gượng "Không cần, không cần nha" có ai nói cho nàng biết tại sao nàng thấy hắn ôn nhu còn đáng sợ hơn lúc giết người không
Nàng mắc chứng thích ngược đãi?
"Vậy được" Phong Nguyệt Vô Thần thu tay lại "Ngươi nếu mệt liền về biệt viện nghi ngơi đi". "Oh" Khuôn mặt Khanh Khanh khó coi đến cực điểm, nàng cứ cảm thấy cách cư xử của hắn cứ là lạ "Tôn Chủ đại nhân à, ngươi... Không bị sốt cao đến thần trí không minh bạch chứ?"
Phong Nguyệt Vô Thần phì cười "Muốn tốt cho ngươi một chút ngươi lại nghĩ ta bị bệnh, thế nào muốn ta hành hạ đến sống dở chết dở?". Khanh Khanh vội xua tay, đùa à nàng chưa đến mức đó
"Vậy ta về biệt viện trước"
Nói đoạn thân ảnh nàng liền biến khỏi tầm mắt hắn tức khắc, Phong Nguyệt Vô Thần nhìn người trên giường kia lặng lẽ thở dài. Đợi nàng tĩnh tức sẽ cho mọi người cái công đạo
Mặt trời đang dần xuống núi ánh hoàng hôn mang một màu hỗ phách vừa xinh đẹp lại vừa thê lương.
Khanh Khanh thầm tính toán những thứ ngày mai lên đường, nàng ngẩn đầu nhìn ra cửa sổ, vài bông tuyết rơi xuống vương trên hàng cây đối diện
Khanh Khanh khoác tạm một chiếc áo lông màu đỏ đi ra ngoài mái hiên, ban đầu bông tuyết rơi lác đác vài đóa thì hiện tại rơi càng lúc càng nhiều. Nàng đưa tay đón những đóa bông tuyết khẽ cười "Là tuyết đầu mùa?"
Hoàng hôn rực rỡ, bông tuyết trắng xóa rơi dần đã phủ một lớp mỏng trên mặt đất, giai nhân được bọc trong áo lông dày khẽ mỉn cười
"không khuynh nước cũng chẳng khuynh thành nhưng một nụ cười cũng đủ để hoài niệm"
Hắc y nhân khẽ mỉn cười, cách một tấm che mặt cũng có thể cảm nhận được nụ cười gió xuân ấm áp của hắn. Hắn ngồi trên một nhánh cây đối diện nàng, trong mắt hiện tại chỉ có bóng giai nhân đứng trong tuyết
Nếu như thời khắc này mãi ngừng lại thì tốt biết mấy, khung cảnh xinh đẹp như vậy như chỉ có thể nhìn thấy một lần. Đúng vậy có lẽ chỉ nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt giai nhân lần cuối hoặc có lẽ sau này... Nhưng cũng chỉ là có lẽ...
Rất lâu về sau Hắc Kết nhớ lại khung cảnh này, tại nơi này, chỉ tiếc hận ngày đó không dứt khoát trói nàng lại cướp đi...
"Lam cô nương..."
Khanh Khanh buông nhưng bông tuyết trên tay ra, giấu vào trong áo choàng để sưởi ấm "Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy" nàng vừa xoay người đi vào trong phòng đã nghe Tiểu Lan hoảng loạn, bối rối nói "Chủ tử sảy ra chuyện rồi"
Khanh Khanh Khẽ chau mày "Có liên quan đến ta sao?", Tiểu Lan gấp đến độ muốn khóc "Chủ tử ta đã gấp lắm rồi, xin Lam cô nương giúp ta một tay, xin cô..."
"Ta không phải là y sư cũng không phải là dược sư, nên cứu chữa thế nào đây?". Tiểu Lan lúng túng, cô kéo tay Khanh Khanh "Xin cô nương giúp ta hiện tại ta chẳng biết tìm ai để giúp đỡ". "Chủ tử nhà cô có chuyện chẳng phải nên tìm vương gia trước sao, tòm ta làm gì?", "Vương gia đã tới biệt viện rồi"
Khanh Khanh nhếch môi lạnh lùng, nàng so với cái thời tiết ngoài trời còn muốn lạnh hơn mấy lần. Phong Nguyệt Vô Thần đã ở đó, vậy ý mời nàng đến chính là của hắn?
Tiểu Lan thấy nàng có chút thất thần liền kéo nàng đi
Vừa tới biệt viện quả nhiên đã nhìn thấy Phong Nguyệt Vô Thần đứng ngoài cửa, khuôn mặt hắn thoáng vẻ lo âu. Đúng vậy, chẳng phải trong phòng là tiểu tình nhân hắn đang nguy kịch sao? Sao hân không lo lâng cho được
Ý thức được ánh nhìn của hắn đã chuyển sang đây, Khanh Khanh liền chủ động bước tới vài bước "Ta không phải là y sư gọi ta đến sẽ có ích sao?". Phong Nguyệt Vô Thần đang tính nói gì đó lại bị nàng chen ngang "Vốn tính ngày mai ta sẽ đi nhưng tuyết rơi rồi, ta muốn đi trong đêm kịp lúc"
Có trời mới biết nàng đã kìm chế cái cảm xúc chua xót lẫn phẫn hận trong lồng bao nhiêu, người yêu hắn có chuyện liền đến tìm nàng, xem nàng là cái gì đây?
"Ta biết, Quỷ y đang ở đây"
Khanh Khanh mất tự nhiên chau mày "Vậy gọi ta đến có việc gì?", "Ông ta nói muốn trị liệu cho nàng cần phải có ngươi bên cạnh"
Khanh Khanh bật cười nhưng nụ cười này khó coi đến mức khiến người khác chán ghét "Ta không rảnh đến làm bức bình phong bên cạnh như vậy". Phong Nguyệt Vô Thần không nói gì chỉ im lặng nhìn nàng, nàng chưa bao giờ ghét ánh nhìn chăm chú của hắn như vậy
Nàng cười nhẹ thản nhiên hỏi "Liễu An Nhiên rất quan trọng với ngươi?" Khanh Khanh chằm chằn hắn khiến hắn phải nhíu mày, nàng như muốn tìm ra sơ hở của hắn "Đối với ta ngày mai rất quan trọng"
Hai người lại nhìn nhau không nói một lời, yên lặng đến quỷ dị, Tiểu Lan bên cạnh không khỏi sốt ruột "Vương gia, Lam cô nương..."
"Cho ta một lí do đi"
Phong Nguyệt Vô Thần rũ mắt không nói lí do chỉ phun ra một câu không đầu không đuôi "Ta sẽ không phụ ai cả"
Khanh Khanh giương môi rồi bật cười "Không phụ ai cả? Hay cho câu không phụ ai cả" đến một cái lí do thuyết phục nàng cứu nàng ta hắn cũng không nói được. Ngay lúc nàng hỏi nàng lại cảm thấy sợ, sợ phải nghe những câu như "vì nàng là nữ chủ nhân..." Nhưng tại sao nàng lại sợ, lại đau lòng đến vậy?
Khanh Khanh lướt qua đi vào trong môi còn lẩm bẩm "Ta sẽ không phụ ai cả!"
Sức khỏe của Liễu An Nhiên đang khá lên, sắc mặt nàng cũng nhuận hồng nhưng cho dù tốt thế nào nàng cũng không tỉnh dậy.
Cách cửa phòng mở ra, không phải là Tiểu Lan đã đi lấy thuốc về mà là mỗ vương gia lại mất tích bấy lâu.
Khanh Khanh cảm giác có người vào phòng nhưng nàng lại nghĩ là Tiểu Lan nên chỉ chau mày ngủ tiếp, doanh trại Nam Cương còn có kẻ dám đột nhập vào sao, huống hồ biệt viện tách biệt này
Phong Nguyệt Vô Thần đi vào thoáng nhìn người trên giường chưa có dấu hiệu tỉnh lại, hắn lại nhìn sang Khanh Khanh đang gục đầu lên bàn ngủ cau mày. Phong Nguyệt Vô Thần cởi áo choàng của mình ra phủ lên người Khanh Khanh
Khanh Khanh nhíu chặt mày mở mắt ra, nàng ngẩn đầu "Sao ngươi lại ở đây?" lời nói ra nàng mới cảm thấy buồn cười, tiểu tình nhân hắn ở đây đương nhiên hắn sẽ đến rồi, nàng hỏi thật thừa. Khanh Khanh cảm thấy trong lòng có chút buồn bực hờn dỗi không biết lí do, nàng đứng dậy áo bào theo thế liền rơi xuống đất
Phong Nguyệt Vô Thần cười nhẹ cúi người nhặt áo bào "Ta tưởng ngươi bị dày vò đến thiếu ăn thiếu ngủ nên mới đến xem một chút". Khanh Khanh bĩu môi vươn người "Hay là sợ ta hại chết tình nhân của của ngươi?"
Phong Nguyệt Vô Thần thoáng cau mày nhưng vì nàng quay người nên chẳng thấy. Khanh Khanh vặn vặn cái cổ chợt nhớ ra chuyện qua trọng "Đúng rồi ngày mai ta muốn đến một nơi" nàng nhìn qua người trên giường tiếp tục nói "Liễu An Nhiên cũng không có gì trở ngại, ta vắng mặt một hai ngày chắc cũng không sao đi"
"Được"
Khanh Khanh trợn mắt "Ngươi dễ vậy đã đồng ý, không hỏi thử ta đi đâu sao?". Phong Nguyệt Vô Thần cười nhẹ xoa đầu nàng "Ta nhớ vẫn câu nói kia của ngươi, đợi về kinh thành ngươi sẽ nói tất cả". Hắn dừng một chút trầm tư "Ngươi khong biết cưỡi ngựa, có cần ta chuẩn bị xe không?"
Khanh Khanh thụ sủng nhược kinh lắc lắc đầu cười gượng "Không cần, không cần nha" có ai nói cho nàng biết tại sao nàng thấy hắn ôn nhu còn đáng sợ hơn lúc giết người không
Nàng mắc chứng thích ngược đãi?
"Vậy được" Phong Nguyệt Vô Thần thu tay lại "Ngươi nếu mệt liền về biệt viện nghi ngơi đi". "Oh" Khuôn mặt Khanh Khanh khó coi đến cực điểm, nàng cứ cảm thấy cách cư xử của hắn cứ là lạ "Tôn Chủ đại nhân à, ngươi... Không bị sốt cao đến thần trí không minh bạch chứ?"
Phong Nguyệt Vô Thần phì cười "Muốn tốt cho ngươi một chút ngươi lại nghĩ ta bị bệnh, thế nào muốn ta hành hạ đến sống dở chết dở?". Khanh Khanh vội xua tay, đùa à nàng chưa đến mức đó
"Vậy ta về biệt viện trước"
Nói đoạn thân ảnh nàng liền biến khỏi tầm mắt hắn tức khắc, Phong Nguyệt Vô Thần nhìn người trên giường kia lặng lẽ thở dài. Đợi nàng tĩnh tức sẽ cho mọi người cái công đạo
Mặt trời đang dần xuống núi ánh hoàng hôn mang một màu hỗ phách vừa xinh đẹp lại vừa thê lương.
Khanh Khanh thầm tính toán những thứ ngày mai lên đường, nàng ngẩn đầu nhìn ra cửa sổ, vài bông tuyết rơi xuống vương trên hàng cây đối diện
Khanh Khanh khoác tạm một chiếc áo lông màu đỏ đi ra ngoài mái hiên, ban đầu bông tuyết rơi lác đác vài đóa thì hiện tại rơi càng lúc càng nhiều. Nàng đưa tay đón những đóa bông tuyết khẽ cười "Là tuyết đầu mùa?"
Hoàng hôn rực rỡ, bông tuyết trắng xóa rơi dần đã phủ một lớp mỏng trên mặt đất, giai nhân được bọc trong áo lông dày khẽ mỉn cười
"không khuynh nước cũng chẳng khuynh thành nhưng một nụ cười cũng đủ để hoài niệm"
Hắc y nhân khẽ mỉn cười, cách một tấm che mặt cũng có thể cảm nhận được nụ cười gió xuân ấm áp của hắn. Hắn ngồi trên một nhánh cây đối diện nàng, trong mắt hiện tại chỉ có bóng giai nhân đứng trong tuyết
Nếu như thời khắc này mãi ngừng lại thì tốt biết mấy, khung cảnh xinh đẹp như vậy như chỉ có thể nhìn thấy một lần. Đúng vậy có lẽ chỉ nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt giai nhân lần cuối hoặc có lẽ sau này... Nhưng cũng chỉ là có lẽ...
Rất lâu về sau Hắc Kết nhớ lại khung cảnh này, tại nơi này, chỉ tiếc hận ngày đó không dứt khoát trói nàng lại cướp đi...
"Lam cô nương..."
Khanh Khanh buông nhưng bông tuyết trên tay ra, giấu vào trong áo choàng để sưởi ấm "Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy" nàng vừa xoay người đi vào trong phòng đã nghe Tiểu Lan hoảng loạn, bối rối nói "Chủ tử sảy ra chuyện rồi"
Khanh Khanh Khẽ chau mày "Có liên quan đến ta sao?", Tiểu Lan gấp đến độ muốn khóc "Chủ tử ta đã gấp lắm rồi, xin Lam cô nương giúp ta một tay, xin cô..."
"Ta không phải là y sư cũng không phải là dược sư, nên cứu chữa thế nào đây?". Tiểu Lan lúng túng, cô kéo tay Khanh Khanh "Xin cô nương giúp ta hiện tại ta chẳng biết tìm ai để giúp đỡ". "Chủ tử nhà cô có chuyện chẳng phải nên tìm vương gia trước sao, tòm ta làm gì?", "Vương gia đã tới biệt viện rồi"
Khanh Khanh nhếch môi lạnh lùng, nàng so với cái thời tiết ngoài trời còn muốn lạnh hơn mấy lần. Phong Nguyệt Vô Thần đã ở đó, vậy ý mời nàng đến chính là của hắn?
Tiểu Lan thấy nàng có chút thất thần liền kéo nàng đi
Vừa tới biệt viện quả nhiên đã nhìn thấy Phong Nguyệt Vô Thần đứng ngoài cửa, khuôn mặt hắn thoáng vẻ lo âu. Đúng vậy, chẳng phải trong phòng là tiểu tình nhân hắn đang nguy kịch sao? Sao hân không lo lâng cho được
Ý thức được ánh nhìn của hắn đã chuyển sang đây, Khanh Khanh liền chủ động bước tới vài bước "Ta không phải là y sư gọi ta đến sẽ có ích sao?". Phong Nguyệt Vô Thần đang tính nói gì đó lại bị nàng chen ngang "Vốn tính ngày mai ta sẽ đi nhưng tuyết rơi rồi, ta muốn đi trong đêm kịp lúc"
Có trời mới biết nàng đã kìm chế cái cảm xúc chua xót lẫn phẫn hận trong lồng bao nhiêu, người yêu hắn có chuyện liền đến tìm nàng, xem nàng là cái gì đây?
"Ta biết, Quỷ y đang ở đây"
Khanh Khanh mất tự nhiên chau mày "Vậy gọi ta đến có việc gì?", "Ông ta nói muốn trị liệu cho nàng cần phải có ngươi bên cạnh"
Khanh Khanh bật cười nhưng nụ cười này khó coi đến mức khiến người khác chán ghét "Ta không rảnh đến làm bức bình phong bên cạnh như vậy". Phong Nguyệt Vô Thần không nói gì chỉ im lặng nhìn nàng, nàng chưa bao giờ ghét ánh nhìn chăm chú của hắn như vậy
Nàng cười nhẹ thản nhiên hỏi "Liễu An Nhiên rất quan trọng với ngươi?" Khanh Khanh chằm chằn hắn khiến hắn phải nhíu mày, nàng như muốn tìm ra sơ hở của hắn "Đối với ta ngày mai rất quan trọng"
Hai người lại nhìn nhau không nói một lời, yên lặng đến quỷ dị, Tiểu Lan bên cạnh không khỏi sốt ruột "Vương gia, Lam cô nương..."
"Cho ta một lí do đi"
Phong Nguyệt Vô Thần rũ mắt không nói lí do chỉ phun ra một câu không đầu không đuôi "Ta sẽ không phụ ai cả"
Khanh Khanh giương môi rồi bật cười "Không phụ ai cả? Hay cho câu không phụ ai cả" đến một cái lí do thuyết phục nàng cứu nàng ta hắn cũng không nói được. Ngay lúc nàng hỏi nàng lại cảm thấy sợ, sợ phải nghe những câu như "vì nàng là nữ chủ nhân..." Nhưng tại sao nàng lại sợ, lại đau lòng đến vậy?
Khanh Khanh lướt qua đi vào trong môi còn lẩm bẩm "Ta sẽ không phụ ai cả!"
/142
|