Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện

Chương 151

/234


Y sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng cũng không nói câu nào, chỉ thấp đầu nghiêng người nhường bước cho chúng ta đi qua.

Vãn Lương ở cạnh ta nhỏ giọng nói: "Nương nương, Thụy công công cũng lo lắng cho người, hay là..."

Ta khẽ cười một tiếng, cắt ngang lời nàng: "Sao các ngươi ai cũng cho rằng bản cung là loại người yếu đuối vậy?" Kẻ thật sự yếu đuối là Thiên Lục. Nàng ta chỉ vì muốn giành được sự thương hại của Hạ Hầu Tử Khâm đến thân thể mình cũng không quan tâm.

Nếu không, hôm nay nàng ta sao lại để Thiên Phi đến giễu cợt ta?

Thật ra, ta vẫn hy vọng thấy nàng ta đến, ta còn muốn nhìn xem sự sủng ái lúc này của Hoàng thượng với nàng ta có thể kéo dài được bao lâu ?

Vừa qua năm mới, trong bầu không khí dường như còn có thể cảm nhận được sự vui mừng tràn ngập.

Gió thổi đến vẫn rét lạnh như trước, ta bất giác kéo chặt áo khoác lông chồn, chậm rãi bước cùng Vãn Lương. Trên đường, ta thỉnh thoảng gặp mấy cung nhân, đều cung kính hành lễ với ta.

Trong đáy mắt bọn họ, không che dấu được sự kinh ngạc.

Tất cả những chuyện xảy ra trong cung đều không giấu diếm được ai, nó giống như trận gió tản đi khắp nơi. E rằng hôm qua Hạ Hầm Tử Khâm mới đến Hi Ninh cung, chỉ trong vòng một nén nhang, ngay cả những kẻ ở Hoán Y cục cũng đều biết rất rõ ràng rồi?

Sáng nay Thiên Phi đến Cảnh Thái cung của ta, Đàn phi vốn đang bệnh nặng, bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Đúng vậy, thật là kỳ lạ.

Mà điều này, chính là điều ta muốn.

Nếu người thần bí kia luôn quan tâm đến ta, như vậy ta đang bệnh còn đi ra ngoài, đối phương chắc chắn sẽ ở nơi nào đó quan sát.

Nhưng, ta không muốn quay đầu lại tìm kiếm, ta muốn người kia tự mình bước ra.

Hai người đi tới một hòn giả sơn khác, ở đây, bốn bề vắng lặng, ta bỗng nhiên dừng bước. Vãn Lương ngước mắt hỏi: "Nương nương?"

Ta nhìn nàng nói: "Bản cung thấy hơi lạnh, người trở lại lấy lò sưởi đến đây, bản cung muốn ngồi ở nơi này nghỉ một lát."

Vãn Lương hơi chần chờ, thấy ta xoa xoa hai tay, vội nói: "Nô tì sẽ đi nhanh về nhanh, nương nương người ngồi chờ nô tì một lát." Dứt lời, buông bàn tay đang đỡ ta ra, khẽ nhìn ta một cái, quay người chạy về.

Ta cố ý đi khá xa, đợi lát nữa nàng trở về thì vẫn có thêm chút thời gian.

Như vậy ở một nơi không người, nếu ta một mình ngất ở chỗ này, thì sẽ thế nào đây?

Cúi đầu ho khan một trận, thân thể lắc lư một chút, lúc ta ngã xuống, bàn chân vô ý bị trượt một cái, cổ chân ta bị trật rồi.

A! Đau quá đi.

Ta cười tự giễu cợt, hóa ra diễn một vở kịch cũng phải trả giá thật lớn.

Lẳng lặng nằm trên mặt đất, một lúc lâu sau, mới loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía ta...

Tiếng bước chân kia, càng lúc càng rõ.

Còn ta nghe thấy rõ tiếng tim đập của mình.

Nhanh như thế, nhanh như thế.

Ta muốn mở mắt, nhìn xem gương mặt kia sẽ khiến ta kinh ngạc đến mức nào.

Vừa lúc có một cơn gió thổi đến, đập vào hai gò má ta, khiến ta đau rát. Còn cổ chân của ta vẫn không ngừng đau đớn, dường như ngày càng đau hơn.

Nhắm hai mắt lại, cảm giác có người đi đến trước mặt ta, một lúc sau, mới ngồi xổm xuống, bế ta lên.

Còn ta, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, là một nam tử!

Nếu không, sẽ không có sức lực có thể dễ dàng bế lấy ta như vậy.

Hơi thở hơi rối loạn, cảm giác người trước mặt xoay người một cái, ta sợ hãi, cảm giác ánh sáng mất đi, thoáng cái tối sầm lại, ta biết nhất định là đã vào sơn động bên cạnh. Còn ta, cuối cùng không nhịn được nữa, mở to hai mắt ra.

Người trước mặt rõ ràng giật mình, cánh tay bế ta bỗng nhiên siết chặt, trong con mắt của y, từ từ tràn đầy kinh ngạc.

Y vẫn giống như ba năm trước khi mới gặp gỡ, trên khuộn mặt trắng nõn vẫn là biểu hiện dịu dàng, tóc trên trán lất phất tung bay trong không trung tạo thành một đường cong thật đẹp.

Ta sợ bản thân mình nhìn lầm rồi, nắm lấy vạt áo của y, quần áo thị vệ khảm nạm đồng đỏ đâm vào tay đau rát, ngón tay chạm phải những đường chỉ thêu màu đen, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Cấm vệ quân phục vụ hoàng gia, ta hoàn toàn không nhìn lầm.

Nhưng trong cung Ngự lâm quân không phải người nào cũng võ công cao cường sao, còn y?

Vẫn còn nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần y ra khỏi cửa đều có người đi theo sau bảo vệ. Ta còn trêu ghẹo hỏi y vì sao không tự mình học lấy võ thuật, cũng đỡ phải có người theo sau. Y chỉ cười, sau đó lắc đầu nói cho ta biết, y không thích nhất là giương đao múa kiếm.

Ta chế nhạo y giống như con gái.

Y lại thẳng thắn nói với ta, có võ thuật cũng không có nghĩa là lợi hại, nam nhân cũng không phải chỉ dựa vào điều này để xem mạnh hay yếu.

Vậy bây giờ thì sao?

Cố Khanh Hằng làm cho ta quá khiếp sợ!

Y dường như lúc này mới kịp phản ứng lại, thả ta xuống, lùi lại nửa bước.

Bỗng nhiên bị thả xuống đất, cổ chân truyền đến một trận đau nhức, ta hơi nhíu mày cúi người xuống, mất thăng bằng , lại suýt chút nữa va phải hòn non bộ ở vách tường.

"Tam nhi!" Y than nhẹ một tiếng, tiến đến kéo ta ra.

Đột nhiên lại cảm thấy không ổn, đợi ta đứng vững, vội vàng buông lỏng tay ra.

"Khanh Hằng." Ta nhíu mày nhìn y.

Y cũng cúi thấp đầu, một lát sau, mới nghiến răng thốt ra một câu "Nếu nương nương không sao, thuộc hạ xin cáo lui." Nói xong, nâng bước muốn đi ngay lập tức.

Ta tức giận, vội nói:" Được, huynh đi đi. Dù sao cung nữ của muội cũng không biết khi nào mới đến, huynh đi đi, để cho một mình muội ở chỗ này đau chết luôn đi."

Thân hình của y cứng nhắc, cuối cùng quay người lại.

Ta liếc nhìn tảng đá bên cạnh, y không đỡ ta mà chuyển tảng đá kia qua đây.

Thực sự là Khanh Hằng!

Thực ra không lấy y, ta với y vẫn là thanh mai trúc mã, y ở trong lòng của ta vẫn là người rất quan trọng.

Ta ngồi xuống, y mới nói:" Bị thương ở chân sao?"

Ta gật đầu, y vẫn không muốn ngẩng đầu lên nhìn ta, hơi do dự, mở miệng : "Thuộc hạ đi gọi người."

"Cố Khanh Hằng!" Ta gọi to tên của y, hỏi :" Vì sao?"

Cơ thể y khẽ run lên, nhưng không nói lời nào.

"Huynh không phải ghét nhất giương đao múa kiếm sao? Vì sao còn muốn tiến cung! Cha của huynh chỉ có một người con trai, sao có thể để cho huynh tiến cung làm thị vệ?" Thảo nào ngày ấy, ánh mắt Cố đại nhân nhìn ta không chỉ xem thường mà còn có căm hận.

Hôm nay thấy y, ta thật sự vô cùng khiếp sợ.


/234

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status