Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện

Chương 175: Gang tấc

/234


Triêu Thần đứng phía sau vội hành lễ với ông ta.

Ông ta không nhìn nàng, chỉ bước nhanh về phía ta. Triêu Thần muốn tiến lên lại thấy ta nháy mắt, vội dừng bước.

Cố đại nhân tiến tới gần, nhìn thẳng vào ta, dữ tợn nói: "Thần tham kiến Đàn phi nương nương!" Trong lời nói của ông ta không che giấu được ý hận thù, nó như từng đợt sóng mỗi lúc một lớn mạnh, càng ngày càng nồng đậm hơn.

"Cố đại nhân." Thiên Lục tiến lên phía trước. Mở miệng nói: "May mà lần này Cố thiếu gia không sao, nếu không Thiên Lục và tỷ tỷ chắc chắn sẽ không yên tâm."

Ta hơi kinh ngạc, bây giờ Thiên Lục như một người khác hẳn.

Cố đại nhân nhìn ta, cười khẩy nói: "Lòng dạ nữ nhân là độc ác nhất, câu nói này rất phù hợp với con người của nương nương! Vì sao Hằng nhi tiến cung, chắc hẳn nương nương còn hiểu rõ hơn cả vi thần, nhưng thật không ngờ nó lại rơi vào kết cục như vậy! Nương nương cho rằng được Hoàng thượng sủng ái thì những việc người làm ra không cần phải sợ sao?"

Liếc nhìn Thiên Lục một cái, ta mỉa mai nói: "Cố đại nhân nói bản cung lòng dạ độc ác, bản cung chỉ có thể nói đại nhân ngài có mắt như mù!"

"Ngươi!" Ông ta chỉ thẳng vào ta, không nói nên lời, chỉ toàn là tức giận, một chút cũng chưa giảm xuống.

Ông ta nhìn ta, hận không thể đem ta chém thành ngàn mảnh.

Thiên Lục vội hỏi: "Đại nhân, bây giờ Cố thiếu gia sao rồi? Tỷ tỷ bảo Thiên Lục tới hỏi thăm, nếu thiếu loại dược liệu nào, ngài cứ nói một tiếng."

Cố đại nhân mặt lạnh băng nói: "Đa tạ Vinh phi nương nương đã quan tâm, Hằng nhi là con trai duy nhất của thần, thần sẽ không để nó xảy ra bất cứ chuyện gì!" Ông ta lại nhìn về phía ta, nghiến răng nói: "Xem ra nương nương sợ Hằng nhi ở trong cung sẽ cản trở sự thăng tiến của người, nên mới vội vàng tìm cách diệt trừ nó sao?"

Ta ngẩn ra, nhìn thấy khóe miệng Thiên Lục nở một nụ cười nhẹ, thật giỏi, nàng đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu ta. Thảo nào khi Thiên Phi kéo Cố Khanh Hằng vào chuyện này lại không hề sợ hãi. Đúng thế. Trước kia Cố đại nhân đã không vừa mắt với ta, hai nàng nói ta sử dụng thủ đoạn, ông ta tất nhiên sẽ tin không chút nghi ngờ.

Mà bây giờ dù ta có nói việc này là âm mưu của Thiên Phi và Thiên Lục, e rằng ông ta cũng không tin.

Nhưng ta cũng không muốn nói.

Cố đại nhân tin chị em các nàng, thì cứ tin đi. Đâu liên quan gì tới ta?

Ta cười khẩy một tiếng nói: "Cố đại nhân nói rất đúng, bản cung thấy Hoàng thượng khai ân giảm đi hai mươi trượng đã quá nương tay rồi. Nếu theo ý bản cung, thị vệ và cung nữ tư thông với nhau, vốn không cần phải khai ân giảm nhẹ đâu!"

Dứt lời, không nhìn bọn họ, ta quay người bước đi.

Chắc hẳn lúc này, Cố đại nhân đã bị ta chọc cho tức đến vỡ phổi. Còn Thiên Lục, vì đau lòng Cố Khanh Hằng sẽ cực kỳ hận ta.

Triêu Thần vội đuổi theo sau, ta hít một hơi thật sâu. Gác hai người kia qua một bên không nhắc đến, ta cuối cùng vẫn rất quan tâm đến Cố Khanh Hằng. Nhưng theo lời Cố đại nhân nói, ta cũng đoán được tình trạng của y bây giờ không tồi tệ lắm.

Nói chung, đến cuối cùng vẫn là trong cái rủi còn có cái may.

Trở về Hi Ninh cung dùng bữa tối, thì thấy Quyến nhi tiến vào nói: "Nương nương, Thái hậu hỏi người có đến Thiên Dận cung thăm Hoàng thượng không?"

Ta hơi ngây người mất một lúc, đang yên lành, sao Thái hậu lại hỏi chuyện này?

Ta đành hỏi nàng: "Đêm nay Hoàng thượng qua đêm ở Thiên Dận cung sao?"

Nàng gật đầu: "Dạ, nô tì đã sai người tới hỏi Lưu công công."

Ta nghĩ ngợi, liền gật đầu nói: "Vậy lát nữa bản cung sẽ qua đó." Thái hậu đột nhiên muốn Quyến nhi hỏi ta như vậy, chắc chắn là có chuyện muốn ta đến Thiên Dận cung, chi bằng ta cứ nhận lời đã.

Nghe thế, Quyến nhi mới quay đầu liếc nhìn về phía sau một cái, lập tức có một cung nữ tiến vào, đem thứ gì đó đặt lên bàn, lại nghe Quyến nhi nói: "Thái hậu bảo, nương nương tiện đường thì mang chén thuốc trị ho này cho Hoàng thượng."

Tầm mắt nhìn đến hộp đựng thức ăn trên bàn, ta không kìm được bật cười, Thái hậu quan tâm đến Hoàng thượng, nhưng lại không muốn tự đi thăm, mà muốn ta đi.

Nhưng điều duy nhất ta không hiểu, chẳng phải người bà thương yêu nhất là Diêu phi sao? Việc này sao lại không để Diêu phi đi?

Đang nghĩ, đã thấy Quyến nhi cúi người nói: "Nương nương nếu không còn việc gì, nô tì xin cáo lui trước."

Thấy ta gật đầu, nàng mới dần lui xuống.

Triêu Thần bước lên trước, mở nắp hộp đựng thức ăn ra, đưa tay chạm vào, mở miệng nói: "Nương nương, xem ra chúng ta phải đến Thiên Dận cung nhanh một chút, nếu không canh này sẽ nguội mất."

Ta gật đầu, dặn nàng ra ngoài chuẩn bị kiệu.

Triêu Thần chỉ đi ra trong chốc lát lại trở về ngay, nói rằng kiệu đã chuẩn bị xong từ lâu. Ta biết do Thái hậu chuẩn bị, nhưng cũng không nói gì. Bảo Triêu Thần cầm hộp thức ăn cẩn thận, rồi bước thẳng ra cửa.

Triêu Thần đỡ ta lên kiệu, trong khoảnh khắc màn kiệu sắp hạ xuống, ta đưa tay ngăn lại, nói với nàng: "Đưa hộp đồ ăn cho bản cung." Bên ngoài trời rất lạnh, đồ ăn bên trong mang đi một lúc sẽ nguội ngay.

Triêu Thần vâng một tiếng, vội vàng đưa hộp đựng thức ăn cho ta.

Cẩn thận ôm nó vào lòng, ta cảm giác được kiệu đang từ từ nâng lên.

Ta tựa vào tấm đệm mềm mại phía sau , nhắm mắt lại. Ngày hôm nay, ta cũng hơi mệt mỏi. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc.

Cũng không biết qua bao lâu, mới cảm thấy kiệu từ từ dừng lại. Triêu Thần vén màn kiệu lên, nhỏ giọng nói: "Nương nương, đã tới nơi rồi ạ."

Ta bước ra ngoài, nàng vội nhận hộp đồ ăn trên tay ta, đưa tay kia ra đỡ ta xuống.

Ta và nàng cùng bước lên bậc thềm, lập tức thấy Lưu Phúc ra nghênh đón, nói: "Lão nô tham kiến nương nương."

Ta bảo y miễn lễ, rồi hỏi ngay: "Hoàng thượng ở trong đó sao?"

Y vội nói: "Dạ có ạ, nương nương tới thật đúng lúc. Hoàng thượng vừa từ Ngự thư phòng về, lúc này đang nghỉ ngơi. Để lão nô thay người thông báo với Hoàng thượng một tiếng." Nói xong, y xoay người muốn đi ngay.

"Lưu công công." Ta gọi y lại, nói: "Không cần đâu, Lý công công có bên trong không? Bản cung muốn tự mình vào đó."

Lưu Phúc xoay người lại cười nói: "Hoàng thượng bảo Tiểu Lý Tử xuất cung tới Cố phủ, bên trong không có ai hết, Hoàng thượng muốn nghỉ ngơi. Không ai dám bước vào."

Ta hơi kinh ngạc, không ngờ Hạ Hầu Tử Khâm lại bảo Lý công công đi Cố phủ. Nghe Lưu Phúc nói, hắn vừa mới trở về tẩm cung, nghĩ chắc Lý công công cũng vừa mới xuất cung không lâu. Nhưng Lưu Phúc lại nói Hoàng thượng muốn nghỉ ngơi, không ai dám bước vào. Như vậy ta đến sao y lại dám vào thông báo?

Nghĩ thế, khóe miệng khẽ cười, hắn biết ta sẽ đến ư?

Thế nên, ta liền mở miệng nói với Lưu Phúc: "Nếu Hoàng thượng đang nghỉ ngơi thì không cần phải thông báo." Ngoái đầu lại dặn dò Triêu Thần: "Ngươi chờ bên ngoài, thứ kia đưa cho bản cung."

"Dạ." Nàng đáp lời, đem hộp đựng thức ăn đưa cho ta.

Lúc quay người lại đã thấy Lưu Phúc giúp ta đẩy nhẹ cửa ra.

Bước vào trong, ta cảm thấy một luồng hơi ấm từ lò sưởi phả vào mặt. Hắn bị bệnh, nên lò sưởi trong cung e là đã tăng thêm một mớ.

Ta không nói lời nào, nhẹ nhàng đi đến, hắn mặc y phục nằm trên long sàng, chắc là đang ngủ, ta đi vào, hắn cũng không hề nhíu mày. Đưa tay để chiếc hộp xuống, rón ra rón rén tiến lại gần, giơ tay muốn kéo chăn cho hắn. Hắn bỗng nhiên đặt tay lên thái dương, mở miệng nói: "Tiểu Lý Tử, trẫm nhức đầu quá, đầu rất đau."

Ta kinh ngạc, đang muốn lên tiếng truyền thái y, lại nghe thấy hắn nói: "Ngươi vừa mới về, thế Diêu gia có động tĩnh gì không?"

Diêu gia?

Kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, không phải hắn muốn Lý công công đến Cố phủ ư? Sao hắn lại đột nhiên hỏi Diêu gia làm gì?

Không nghe thấy ta trả lời, hắn mở choàng mắt ra, thấy ta đang ngồi cạnh giường, ánh mắt lộ vẻ căng thẳng, trầm giọng nói: "Đàn phi, sao lại là nàng?"

Ta vội đáp: "Thái hậu muốn thần thiếp mang thuốc trị ho đến cho Hoàng thượng, ngoài kia Lưu công công nói người đang nghỉ ngơi, thần thiếp không dám để y vào bẩm báo, sợ quấy rầy người nghỉ ngơi."

Không biết có phải vì ta nhắc tới "Thái hậu" hay không mà đôi mắt đang tức giận của hắn rốt cuộc cũng dịu xuống, nhìn thoáng qua phía sau ta, lạnh nhạt hỏi: "Mẫu hậu muốn nàng mang đồ đến?"

Ta biết hắn chắc chắn là muốn nhìn xem Thái hậu hay người của Hi Ninh cung có đến hay không, kết quả, đành để cho hắn thất vọng rồi, bởi vì chỉ có mình ta tới.

Ta gật đầu tiến lên dìu hắn, hắn đặt tay bên môi ho khan một cơn dài, chân mày nhíu chặt lại. Ta mới nhớ đến hắn vừa mới kêu nhức đầu lắm, liền mở miệng nói: "Thần thiếp truyền thái y tới khám cho Hoàng thượng."

Hắn không nói gì, ta đi tới cửa, gọi Lưu Phúc, y vội chạy tới hỏi ta:" Nương nương có chuyện gì ạ?"

Ta nói:" Hoàng thượng khó chịu, ngươi đi truyền thái y đến Thiên Dận cung."

Nghe thế, mặt y biến sắc, vội vàng vâng dạ rồi chạy đi.

Xoay người lại, đi tới bàn bên cạnh, bưng chén thuốc từ trong hộp đựng thức ăn ra, đưa cho hắn nói:" Hoàng thượng tỉnh vừa đúng lúc, nếu không chén thuốc này lại phải đi hâm nóng."

Hắn đưa tay nhận lấy, ngước mắt liếc nhìn ta một cái, nhỏ giọng hỏi: "Tay nàng làm sao thế?"

Không tự chủ được liếc nhìn tay phải của mình một cái, thật là lợi hại, vừa rồi ta dùng tay trái hắn cũng phát hiện ra sao? Sao ta cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn thứ gì, chỉ cần trong tầm nhìn đều nhìn thấy trọng điểm?

Nghĩ thế lại muốn cười.

Hắn thấy ta không trả lời, nói thẳng:" Trẫm chưa từng biết , hóa ra chép kinh văn mệt như vậy sao?"

Ta ngẩn người, nghĩ ngợi, dứt khoát không đề cập đến việc cổ tay bị thương. Liền cười nói:" Thần thiếp lâu rồi không cầm bút, có chút không quen, qua hai ngày sẽ lại bình thường thôi."

Hắn "Ừm" một tiếng, cũng không nói gì nữa, chỉ ngửa đầu uống hết chén thuốc.

Để bát lại trên bàn, dìu hắn dựa vào tấm đệm mềm mại phía sau lưng, giơ tay chạm vào trán của hắn, đã giảm sốt. Hắn khẽ liếc qua nhìn ta, nhưng cũng không nói lời nào. Ta nói:" Hôm nay Thái hậu hỏi thần thiếp, bệnh tình của Hoàng thượng thế nào."

Hắn lúc này mới có chút phản ứng, hời hợt mở miệng hỏi:" Vậy nàng nói sao?"

"Thần thiếp chỉ nói đúng sự thật, đêm qua ho khan dữ dội, lúc lên triều vẫn còn bị sốt cao." Vừa nói vừa nhìn sắc mặt của hắn, không biết có phải ảo giác hay không, ta nhìn thấy bên môi hắn hiện lên nụ cười như có như không.

Hạ Hầu Tử Khâm à, nếu hắn biết rõ tất cả chuyện xảy ra ở ngoài Thiên Dận cung đêm ấy, như thế hắn chắc chắn đã sớm biết ta hôm nay sẽ tới Hi Ninh cung giúp Thái hậu chép kinh văn. Đêm qua hắn đến Cảnh Thái cung, phải chăng còn có một nguyên nhân khác. Hắn muốn Thái hậu biết bệnh tình của hắn?

Có lẽ đêm qua hắn căn bản chưa hề uống thuốc?

Vì thế tối hôm qua vẻ mặt Lý công công mới kinh hoàng sợ hãi, lo sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì. Hoảng sợ nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt. Cũng vì thế nên hắn mới không muốn truyền thái y đến khám?

Ngoái đầu nhìn lại, nhìn hộp đựng thức ăn trên bàn, như vậy thứ này do Thái hậu sai ta mang đến, là đã thỏa hiệp phải không?

Mặc dù ta không biết giữa mẹ con hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại hắn đã thắng.

"Đàn phi." Hắn bỗng nhiên gọi ta.

Ta giật mình, vội quay người lại nhìn hắn, bàn tay hắn bỗng nhiên đưa đến nắm chặt lấy tay của ta, cười như trêu tức :"Trẫm phát hiện, nàng càng ngày càng thông minh, điều này khiến cho trẫm có chút cảm giác bị uy hiếp."

Nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của hắn, ta cười nhạt:" Thần thiếp dù có thông minh, nhưng mà cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay của người thôi."

Hắn khẽ hừ một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, nghe thấy Lưu Phúc ở bên ngoài gọi vào:" Nương nương, Vương thái y tới rồi ạ."

Hạ Hầu Tử Khâm có ở đây thế mà Lưu Phúc lại gọi ta. Chắc y tưởng Hạ Hầu Tử Khâm đang ngủ chăng?

Ta quay đầu lại nói: "Mời Vương đại nhân vào đi."

Sau đó nghe thấy tiếng mở cửa, Vương thái y bước nhanh đến, quỳ xuống nói:" Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Đàn phi nương nương."

Ta đứng dậy lui sang bên cạnh, mở miệng nói:" Thái y mau đến khám cho Hoàng thượng đi, Hoàng thượng nói nhức đầu vô cùng."

Nghe thế, y vội vàng đứng lên, tiến đến bên giường.

Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không mở mắt, Vương thái y cẩn thận bắt mạch cho hắn, một lát sau mới mở miệng nói:" Thần to gan. Sáng mai xin Hoàng thượng nghỉ ngơi đừng lên triều một hôm."

Ta hoảng sợ, vội hỏi:" Bệnh tình của Hoàng thượng rất nghiêm trọng sao?"

Nghe ta hỏi như vậy, Vương thái y mới nói:" Nương nương không cần lo lắng, thần chỉ muốn Hoàng thượng nghỉ ngơi một ngày thôi. Hoàng thượng đã giảm sốt, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, đương nhiên sẽ không đau đầu nữa."

Thì ra là như vậy, làm cho ta còn tưởng rằng bệnh tình của hắn rất nghiêm trọng.

Người trên giường đột nhiên mở miệng nói:" Vương thái y già rồi nên mắt mờ rồi phải không?"

Ta kinh ngạc, nhìn thấy Vương thái y cũng kinh ngạc xoay người lại, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không mở mắt, lạnh lùng nói:" Rõ ràng trẫm vẫn chưa giảm sốt, bệnh của trẫm cũng không phải chỉ nghỉ ngơi là có thể khỏe ngay được."

Ta ngạc nhiên.

Vương thái y đã hiểu được gì đó, vội cúi đầu nói:" Dạ, thần già rồi nên mắt mờ. Hoàng thượng hai ngày liền không hề giảm sốt..."

Hắn lúc này mới nói: "Ừ, ngươi lui xuống đi."

"Dạ, thần xin cáo lui." Vương thái y lau mồ hôi, luống ca luống cuống lui xuống.

Nhìn người trên giường, hắn không mở mắt, lại muốn đưa tay kéo ta. Tiến đến, cầm tay hắn, nghe thấy hắn nói:" Đàn phi biết khi trở về sẽ nói với Thái hậu thế nào rồi chứ?"

"Dạ." Ta đáp lời, nhưng mà sao ta cảm thấy lần này hắn không chỉ muốn gạt một mình Thái hậu vậy?

Nhưng sau một lúc lại thấy hắn ho khan.

Ta giúp hắn vỗ ngực nói: "Hoàng thương vẫn nên nghỉ ngơi một ngày đi, có được không?"

Dù sao hắn cũng muốn thái y nói nghỉ ngơi cũng không khỏe được, vậy thì nghỉ ngơi một ngày cũng không có gì đáng ngại cả.

Hắn lại lắc đầu nói: "Bệnh của trẫm cũng không quá nghiêm trọng, mấy ngày gần đây triều chính quá nhiều việc, trẫm không thể nghỉ ngơi được."

Ta mới nhớ đến dường như việc triều chính từ năm ngoái đã dồn dập liên miên. Khi ấy, là thiên tai do tuyết đóng băng, quả thực quá nghiêm trọng. Nhưng mà bây giờ, không hiểu hắn muốn vội vàng làm gì.

Nhưng mà việc này ta tất nhiên sẽ không hỏi hắn. Chỉ nói:" Vậy thần thiếp xoa bóp giúp Hoàng thượng." Nói xong, buông tay hắn ra, ngón tay để lên trán hắn, nhẹ nhàng xoa.

Hắn không nói lời nào, ta cũng không hề mở miệng, chỉ chuyên tâm giúp hắn xoa nhẹ thái dương.

Hắn thỉnh thoàng lại ho khan mấy tiếng, ngoài ra cũng không có tiếng động nào khác, ta tưởng rằng hắn đang ngủ.

Muốn rút tay lại, nhưng trong nháy mắt, bàn tay hắn giơ ra, kéo tay của ta. Nhẹ giọng nói:" Trẫm cho rằng hôm nay nàng đến, sẽ hỏi tới chuyện của Cố Khanh Hằng."

Ta hơi ngơ ngẩn, hắn bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, mở mắt ra nhìn thẳng vào ta.

"Sao nàng không hỏi chuyện của y?"

Hỏi ta như vậy, nhưng thật khiến ta khó hiểu. Hắn không phải rất chán ghét việc ta quen biết Cố Khanh Hằng sao? Bây giờ lại tốt bụng, chủ động hỏi ta việc này.

Cắn môi, mở miệng nói:" Hoàng thượng khai ân, giảm cho y hai mươi trượng, thần thiếp thầm thay y cảm ta người, vì thế nên không cần hỏi."

Hắn khẽ hừ một tiếng nói:" Trẫm vốn dĩ còn muốn đánh y thêm hai mươi trượng nữa."

Ta không nhịn được cười, biết rõ hắn đang nói đùa.

Hắn xuống giường bước đi, ta hơi kinh ngạc, vội vàng đứng dậy đi theo, nghe thấy hắn nói:" Thực ra hai mươi trượng kia giảm hay không giảm đều không sao cả, nàng cho rằng mẫu hậu sẽ thực sự đánh chết y à? Hừ, đây là con trai độc nhất của Cố Địch Vân đó.”

Ta im miệng không nói gì, Thái hậu mặc dù thích thế lực của Diêu gia hơn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ nghĩ đến việc cân đối thế lực của các đại thần.

Đi về phía trước vài bước, hắn lại nói:" Mẫu hậu làm như vậy, chẳng qua là để cho trẫm ban cho Cố gia một món nợ ân tình mà thôi."

Ta có chút kinh ngạc, xem ra mẹ con bọn hắn, trong việc chính sự vẫn là không mưu mà hợp (*). Vì giang sơn của Hạ Hầu gia, mẹ con hắn đều đồng lòng, ăn ý đến thế.

* Không bàn bạc mà vẫn cùng suy nghĩ.

Ta bỗng nhiên nhớ đến chuyện hắn giả bộ trước mặt Thái Hậu, vì cái gì mà hắn lại làm như thế?

Ta đuổi theo, buột miệng hỏi:" Vậy…Vậy Hoàng thượng tin y tư thông với cung nữ sao?"

Hắn bỗng nhiên khẽ liếc nhìn ta, tim ta khẽ loạn nhịp, bèn cúi đầu. Có phải ta không nên hỏi lời này?

Vậy mà hắn lại không trách cứ ta, chỉ cười nhẹ một tiếng:" Trẫm cho rằng, nếu y thật sự yêu thích cung nữ trong hậu cung của trẫm, trẫm cũng không ngại ban tặng cho y."

Chưa đợi ta kịp phản ứng, hắn đã kéo tay của ta, bước nhanh ra ngoài.

Mà ta còn đang nghĩ đến lời hắn vừa nói.

Ban tặng cung nữ cho Cố Khanh Hằng, vậy Cố Đại Nhân lại sẽ cho rằng các nàng thân phận thấp kém không xứng với nhà họ Cố. Ôi, lúc trước ông ta đối với ta không phải cũng như thế sao? Có điều, Cố Khanh Hằng tất nhiên cũng sẽ không đồng ý.

Y quả thật rất cố chấp.

Lưu Phúc thấy chúng ta đi ra ngoài, hơi hoảng sợ, vội xoay người lại lấy áo lông chồn của hắn chạy theo, giúp hắn khoác thêm vào, nhỏ giọng nói:" Đêm rất lạnh, sao Hoàng thượng còn chưa đi ngủ?"

Hắn "Ừm" một tiếng, mở miệng nói:" Các ngươi đều lui xuống hết đi."

Lưu Phúc giật mình, khẽ run rẩy, cuối cùng vẫn vâng dạ sau đó lui xuống.

Có điều ngay lập tức, toàn bộ phía ngoài Thiên Dận cung đều vô cùng vắng vẻ, ngoài những chiếc đèn lồng bị gió thổi lay động thì không có lấy một bóng người.

Hắn kéo ta, đứng ở đầu dãy hành lang dài hun hút của Thiên Dận cung, một tay vịn vào lan can cẩm thạch được điêu khắc tỉ mỉ, ánh mắt nhìn xa xa về phía trước. Mùa này, trời đêm thường không có nhiều sao, chỉ thấy một bầu trời đen tối âm u.

Ta liếc nhìn hắn, hắn bỗng nhiên mở miệng nói:" Nàng và Cố Khanh Hằng là thanh mai trúc mã."

Lời của hắn giống như đang cảm thán vậy.

Ta chỉ gật đầu.

Hắn lại nói:" Lớn lên cùng nhau..."

Ta chỉ cảm thấy tâm trạng đột nhiên chùng xuống, hắn đang nhớ đến Phất Hi năm đó sao?

Cho nên mới có thể nói thanh mai trúc mã.

Cho nên mới nói lớn lên cùng nhau. Hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn ta, hỏi:" Nhưng, nàng lại chưa từng yêu y sao?" Kinh ngạc nhìn người khuôn mặt khôi ngô của đàn ông trước mặt, ta thật sự muốn hỏi, như vậy, hắn và Phất Hi thì sao? Hắn yêu nàng sao?

Tay bị hắn cầm hơi run rẩy, trong lòng cười nhạo bản thân ngốc nghếch. Nếu không phải hắn yêu Phất Hi, thì sao có thể trong mơ cũng gọi tên của nàng ấy? Nếu hắn không yêu nàng, sao có thể sủng ái Thiên Lục như vậy?

Nếu hắn không yêu nàng, thì vừa rồi sao lại hỏi ta như vậy...

Ta cười khổ một tiếng, nói: "Chữ yêu này quá thâm sâu, năm đó thần thiếp còn quá trẻ, tất nhiên không biết ý nghĩa sâu sắc của nó."

Bên tai ta, lại vang lên câu nói của Cố Khanh Hằng, Tam nhi của ta, rốt cuộc đã trưởng thành...

Giọng nói của y thật dịu dàng, nụ cười rộ lên như cơn gió đầu xuân.

Mỗi lần nhớ tới, trái tim ta giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào, sẽ khẽ nhói lên từng cơn.

Nhưng nói ra ta lại giật mình, nếu lúc này hắn hỏi ta có yêu hắn hay không, ta nên trả lời thế nào?

May mắn thay, hắn chỉ nhỏ giọng cười nhẹ, đưa tay ôm ta vào lòng, cũng không hỏi ta gì nữa.

Bàn tay ta bất giác đặt lên người hắn, luôn qua lớp áo choàng thật dày trên người hắn với vào bên trong. Những ngón tay xẹt qua hình thêu rồng phiền phức trước ngực hắn, bỗng nhiên hơi đau đau.

Ta nhỏ giọng gọi hắn: "Hoàng thượng..."

"Ừ?" Hắn ừ xong lại cúi đầu nhìn ta.

Ta hơi hít một hơi, mở miệng nói: "Hoàng thượng còn đau đầu không?"

Hắn dường như hơi ngạc nhiên, lại đáp "Ừ" một lần nữa.

Ngước mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt làm cho ta có cảm giác mông lung. Rõ ràng chỉ gần trong gang tấc nhưng lại không thể nào chạm đến được.

Chẳng biết tại sao khi ở chung với hắn, nhất là những lúc yên tĩnh, ta sẽ nhớ tới tiên sinh của ta, nhớ tới Tô Mộ Hàn.

Khi đó ta và y, cách nhau một tấm màn che, từ ba năm trước cho tới sau ba năm này.

Đến tận bây giờ, cuối cùng tấm màn che kia có thể vén lên nhưng tiên sinh của ta đã không còn ở đó nữa.

Nhưng ta và Hạ Hầu Tử Khâm, rõ ràng gần nhau trong gang tấc như vậy, thậm chí ta có thể ôm chặt lấy hắn, nhưng làm thế nào cũng không thể chạm vào trái tim hắn.

Có phải vì trong lòng hắn, đã có một người bước vào nên dù ta cố gắng thế nào, hắn cũng chỉ thấy ta đứng bên cạnh hắn, mà không phải ở trong lòng hắn hay không?

Gió lạnh khẽ phất qua mặt, làn da bỗng nhiên mát lạnh.

Đủ tỉnh chưa? Tỉnh rồi.

Khóe miệng bất giác nở nụ cười đau khổ, ai nói đế vương vô tình, không biết yêu chứ?

Hắn có tình.

Chỉ là tình yêu của hắn, đã cho đi từ năm năm trước...

Trong lòng từ từ dâng lên một nỗi đau đớn.

Ta đau lòng vì hắn.

Ta nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, nên về nghỉ ngơi sớm. Sáng mai, còn phải thượng triều."

Lúc này, hắn mới từ từ thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa xa, quay sang nhìn ta, cười nhợt nhạt, trên mặt hắn thoáng tái nhợt. Tràn đầy dư âm của ngày xưa...

Ta chợt cảm thấy ngây dại cả người.

Hắn bỗng nhiên cúi người, ghé sát bên tai ta, mỉm cười nói: "Trẫm tin nàng, tin chuyện của nàng và Cố Khanh Hằng."

Ta giật mình.

Chẳng lẽ hắn nói, chuyện hắn cần yên tĩnh để suy nghĩ lâu như vậy, lại là chuyện của ta và Cố Khanh Hằng sao? Phải suy nghĩ lâu như vậy, hắn mới có thể vui cười nói cho ta biết, hắn tin ta.

Vòng tay của hắn khẽ run lên, khóe miệng đang tươi cười chợt rút lại, dường như ngày càng trở nên xa xôi hơn.

Hắn lại nói: "Nàng tin trẫm chứ?"

Đôi mắt bất ngờ mở to.

Hắn hỏi, ta tin hắn không?

Nhưng ta thật sự không biết, rốt cuộc hắn muốn hỏi ta chuyện gì. Tin hắn chuyện gì chứ? Chuyện của Phất Hi, hay là chuyện rắc rối giữa các phi tần trong hậu cung ngày hôm nay?

Hắn cũng không đợi ta trả lời, vừa ôm ta vừa nói: "Trẫm mệt mỏi quá, về cung nghỉ ngơi trước, nàng cũng trở về Hi Ninh cung đi. Chắc hẳn mẫu hậu đang chờ nàng trở về bẩm báo." Dứt lời cũng không nhìn ta, xoay người bước đi thật nhanh.

Ta mở miệng nhưng vẫn không gọi hắn lại. Đứng ngẩn ngơ một lát, khẽ thở dài bước ra ngoài điện.

"Nương nương." Từ xa Triêu Thần trông thấy ta, vội chạy lại đỡ.

Triêu Thần đỡ ta đi xuống bậc thang, nghe thấy nàng nhỏ giọng nói: "Nương nương, vừa rồi Thụy công công tới, người nói hôm nay muốn hỏi biết của Thư quý tần ..." Triêu Thần liếc nhìn ta, ta hiểu ý, gật đầu bảo nàng nói tiếp. Nàng nhích sát lại gần ta tiếp lời, "Phương Hàm cô cô phái người điều tra, mấy ngày nay, Thư quý tần luôn ở Ngọc Thanh cung, một bước cũng không rời. Như Ý cũng vậy."

"Không có bất kỳ ai ra ngoài sao?" Ta nhíu mày hỏi.

Triêu Thần gật đầu nói: "Có, nhưng không có bất kỳ mối liên hệ nào với Vinh phi."

"Vậy với Tích tần thì sao?"

Triêu Thần lắc đầu: "Cũng không có."

Ta im lặng không nói gì nữa, chuyện này không phải do Thư quý tần ta cũng đã đoán được. Dù sao mối quan hệ của nàng ta và Thiên Phi, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Nhưng, ta không nghĩ ra nếu không phải nàng ta, thì còn ai có thể giúp đỡ Thiên Phi?

Ta trước sau gì cũng tin chắc rằng, bằng đầu óc của Thiên Phi, hôm qua tuyệt đối không thể nghĩ ra một biện pháp vừa khôn khéo vừa hiểm hóc tránh được một vòng sinh tử lớn như vậy, có thể đem việc này đổ lên đầu Cố gia một cách hoàn hảo không tổn hại gì đến mình. Biện pháp như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể nghĩ ra.

Triêu Thần thấy ta không nói lời nào, lại nói: "Hay là, để nô tì quay lại truyền lệnh cho cô cô phái người âm thầm điều tra cẩn thận lại ?"

Ta lắc đầu, trầm giọng nói: "Không, việc này từ giờ không cần nhắc tới nữa."

Ta hơi lo lắng, bởi vì có người sẽ đứng phía sau tất cả màn kịch này, quan sát trực tiếp mọi chuyện. Nếu quả thật là như vậy, ta nhất định phải càng cẩn thận hơn mới được.

Triêu Thần lúc này mới vâng dạ, ta lại nói: "Nhưng ngày mai ngươi nên trở về Cảnh Thái cung một chuyến, bản cung giúp Thái hậu chép kinh văn, cả ngày ăn mặc sáng sủa thế này thật không ổn. Ngươi tìm mấy bộ xiêm y đơn giản, thuần khiết một chút mang đến cho ta." Hôm nay, nhìn y phục Thái hậu mặc, ta mới nhớ tới việc này, may là hôm nay bà không nói gì.

Thấy Triêu Thần gật đầu, ta lại nhỏ giọng nói: "Nói với cô cô, lệnh cho cô cô đi thăm dò chuyện của Thái tử tiền triều và Phất Hi.”

Rõ ràng trong đôi mắt Triêu Thần hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng nàng thức thời không biểu hiện ra ngoài. Lúc này, ta và nàng đã tới gần loan kiệu, nàng đỡ ta lên, chỉ cúi đầu nói: "Dạ, sáng sớm ngày mai nô tì sẽ đi và trở về ngay. Nương nương thay y phục đơn giản, thuần khiết một chút để đi với Thái hậu đến Phật đường đi mới phù hợp."

Ta gật đầu, đã thấy Triêu Thần thả màn kiệu xuống.

Loan kiệu đi được một đoạn, ta loáng thoáng nghe thấy có giọng nói của cung nữ truyền đến: "Ta mới nhìn thấy thái y qua Khánh Vinh cung, ngươi nói long thai trong bụng Vinh phi nương nương có ổn hay không..."

"Xuỵt, ngươi không muốn sống nữa phải không, những lời này có thể nói lung tung sao? Hơn nữa, Vinh phi nương nương có long thai, truyền thái y nhiều lần, là chuyện bình thường!"

Ta tò mò vén rèm xe lên, nhìn lại nơi phát ra tiếng nói kia.

Chỉ thấy bóng lưng của hai cung nữ, dần dần biến mất sau bụi hoa bên cạnh, ta không gọi loan kiệu dừng lại, đến lúc cỗ kiệu đi lên phía trước, thì không còn nghe thấy tiếng động gì nữa. Ta bỗng nhiên nghĩ tới dường như hơn cả tháng nay, mỗi lần thấy Thiên Phi, sắc mặt của nàng ta đều không tốt.

Chẳng lẽ long thai trong bụng nàng ta thật sự có điều lạ thường?

Đầu ngón tay khẽ run run, nếu như vậy, người của thái y viện, sao dám giấu giếm!

Đây chính là tội chết!

Nhưng, theo lời nói vừa rồi của hai cung nữ kia, Thiên Phi mang thai, cho dù truyền thái y nhiều lần, cũng là chuyện bình thường .

Việc này nếu ta hỏi đến, sẽ khiến cho người khác chú ý. Tránh cho kẻ khác cho rằng ta nhằm vào long thai trong bụng nàng ta.

Tới Hi Ninh cung, loan kiệu vừa mới hạ xuống, đã thấy Quyến nhi chờ ở cửa cung, thấy ta bước qua, vội chào đón nói: "Nương nương đã trở về, Thái hậu chờ người đã lâu."

Ta gật đầu, theo nàng đi vào.

Hạ Hầu Tử Khâm tính thật là chuẩn xác, hắn biết Thái hậu chờ ta về bẩm báo, vì thế, cũng không giữ ta lại.

Quyến nhi dẫn ta tới bên ngoài tẩm cung Thái hậu, đứng bên cạnh nói: "Nương nương, mời người vào trong, Thái hậu vẫn chưa đi nghỉ."

Dứt lời, nàng đẩy cửa ra cho ta.

Ta đẩy tay Triêu Thần ra, bước chân vào trong.

Chỉ đi được vài bước, đã nghe tiếng Thái hậu truyền đến: "Đàn phi đã trở về rồi sao?"

Ta khẽ giật mình, vội nói: "Dạ. Thần thiếp vừa mới trở về, nghe Quyến nhi nói Thái hậu đang chờ thần thiếp nên vội tới đây ngay." Vòng qua tấm bình phong thật dài kia, ta đi về phía Thái hậu hành lễ.

Thái hậu cười bình thản nói: "Không phải Ai gia chờ ngươi trở về, chỉ muốn hỏi thăm bệnh tình Hoàng thượng thế nào?"

Ta đi lên phía trước, cúi thấp đầu nói: "Nước canh trị ho của Thái hậu, thần thiếp đã mang đến cho Hoàng thượng uống. Hoàng thượng người ..." Ta lặng yên nhìn Thái hậu, hai tay khẽ nắm chặt, nghiến răng nói, "Hoàng thượng vẫn sốt cao chưa hạ, nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi."

Thái hậu gõ hộ giáp xuống mặt bàn, phát ra những tiếng vang khe khẽ, bà ngồi thẳng người nói: "Vậy mà Đàn phi trở về sao?"

Ta chỉ nói: "Hoàng thượng nói muốn nghỉ ngơi, bảo thần thiếp trở về."

Thái hậu liếc nhìn ta, bỗng nhiên nghe bên ngoài có người nói: "Thái hậu, Vương thái y tới."

Ta giật mình, vừa rồi không phải Vương thái y khám bệnh cho Hạ Hầu Tử Khâm sao? Thái hậu gọi y đến, nhất định để hỏi tình hình của hắn, Vương thái y ra khỏi Thiên Dận cung sớm hơn so với ta. Nhưng, Thái hậu lại hỏi ta trước.

"Để cho y vào." Thái hậu quay đầu nhìn ra ngoài, sau đó lại nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói, "Ai gia nghe nói Hoàng thượng truyền thái y, trong lòng không yên nên phái người gọi y tới đây hỏi thăm. Nhưng không nghĩ, ngươi trở về trước, bởi vậy không nhịn được, gọi ngươi tới hỏi thăm trước."

Trong lòng khẽ cười khẩy, trách không được ban ngày Thái hậu hỏi ta như thế nào là "Hai lưỡi", thì ra là muốn thăm dò lời của ta có thật lòng hay không.

Nhưng, cho dù như vậy, ta cũng chỉ có thể cúi thấp đầu nói: "Thái hậu quan tâm long thể Hoàng thượng, thần thiếp rất hiểu."

Thái hậu lại nói: "Không còn chuyện gì nữa, ngươi trở về nghỉ ngơi đi." Thái hậu hơi nghiêng người liếc nhìn qua tấm bình phong, ta biết rõ bà không muốn ta và Vương thái y đối mặt.

Phía sau đã nghe thấy tiếng của Vương thái y bước vào, ta cúi người hành lễ với Thái hậu rồi xoay người bước sang bên cạnh tấm bình phong, đi thẳng tới cửa.

Quyến nhi giúp ta mở cửa, nhỏ giọng nói: "Nương nương trở về buồng sưởi ấm ở phía đông luôn, hay là..."

"Về thẳng đó đi, hôm nay bản cung cũng mệt rồi." Ta không nhìn Quyến nhi, chỉ đưa tay cho Triêu Thần đỡ về phía cửa.

"Nô tì cung tiễn nương nương." Giọng nói của Quyến nhi vang lên phía sau.

Đi ra được mấy bước, Triêu Thần mới hỏi: "Nương nương, nô tì nhìn thấy Vương thái y vào, Thái hậu không khỏe sao ạ?"

Ta cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời.

Đi được vài bước, ta bất giác quay đầu lại.

"Nương nương..."

Triêu Thần nhẹ giọng gọi ta, ta lắc đầu, xoay người lại nhắm hướng phòng sưởi ấm phía đông bước đi.

Lần này, chính là để nhìn nhận, lời nói của Hoàng thượng và Thái hậu, rốt cuộc ai nặng ai nhẹ.

Có điều nếu Vương thái y nói khác ta, như vậy ngày mai Thái hậu sẽ nhìn ta bằng một ánh mắt khác.

Ngày hôm sau, Triêu Thần mới đi ra không bao lâu đã trở về. Ta hơi kinh ngạc, không phải ta nói nàng trở về Cảnh Thái cung đi lấy y phục sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?

Xoay người lại, thấy người bước vào còn có cả Quyến nhi.

Quyến nhi bước hành lễ với ta nói: "Nô tì thỉnh an nương nương."

Ta khẽ nhíu mày, nhìn Quyến nhi hỏi: "Sớm như vậy, ngươi đến có việc gì? Chẳng lẽ Thái hậu tìm bản cung có việc gì sao?"

Quyến nhi cười nói: "Nương nương quả nhiên liệu việc như thần."

Lời của nàng ta vừa thốt ra làm ta kinh ngạc, chẳng lẽ hôm qua Vương thái y không bẩm báo bệnh tình của Hạ Hầu Tử Khâm theo lời của hắn sao? Vì thế mới sáng sớm Thái hậu đã phái người tới tìm ta để ‘răn dạy’ sao?

Ta đang nghĩ ngợi đã nghe Quyến nhi nói: "Thái hậu nói, thấy nương nương hôm qua chép kinh văn rất chuyên tâm, không cần phải phải dùng kỳ hạn mười ngày ấy nữa, nương nương người hãy hồi cung đi ạ."

Lời của Quyến nhi khiến ta giật mình.

Ta thực sự không nghĩ tới nàng tới là vì chuyện này.

Quyến nhi lại nói: "Nô tì tới truyền lời Thái hậu, giờ xin cáo lui trước." Nàng hướng về phía ta cúi người xong liền lui xuống.

Ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của Quyến nhi, mờ mịt đứng dậy.

Triêu Thần đi tới bên cạnh ta nói: "Như vậy nô tì cũng không cần trở về lấy y phục giúp nương nương nữa."

Ta chỉ mới chép kinh Phật được một ngày đã cho ta trở về. Thái hậu hành động như vậy thật khiến ta khó hiểu.

Trở về Cảnh Thái cung, mọi người nhìn thấy ta ai nấy đều kinh ngạc. Đừng nói bọn họ, ngay cả ta cũng phản ứng không kịp.

Chỉ có mình Phương Hàm, vẻ mặt của nàng vẫn nhàn nhạt như trước, phảng phất trên khuôn mặt khiến ta cảm thấy dường như nàng đã sớm biết việc này.

Cho mọi người lui xuống, giữ lại một mình Phương Hàm trong phòng, nàng bước lên phía trước hỏi: "Tay nương nương đỡ nhiều chưa?"

Ta gật đầu, chỉ hỏi nàng: "Vãn Lương đâu?"

"Bị giam trong phòng kín, hôm nay mới ngày thứ hai, còn một ngày nữa sẽ thả nàng ra." Lời của Phương Hàm vẫn bình thản, nhẹ nhàng như trước.

Ta im lặng không nói gì, còn một ngày nữa, vậy là ngay cả ta cũng không thể đi thăm nàng được.

Một lúc sau, ta mới mở miệng nói: "Đáng lẽ hôm nay cho Triêu Thần về Cảnh Thái cung vì muốn cô cô giúp bản cung tra một chuyện ."

Phương Hàm rót trà, đưa tới tay ta, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương có chuyện gì?"

Nâng lên uống một hớp, ta nghĩ ngợi một chút mới nói: "Bản cung muốn biết quan hệ giữa Thái tử tiền triều và Phất Hi. "

Vẻ mặt của Phương Hàm hơi hoảng hốt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục sự trấn định, hỏi ta: "Nương nương, đang yên lành sao lại nói đến chuyện này?"

Quả thật nếu đem Thái tử tiền triều và Phất Hi cùng đặt vào một mối quan hệ đúng là rất kỳ lạ. Dụ thái phi mặc dù điên, nhưng có thể nói như vậy, thì chuyện này nếu không có lửa thì sao có khói.

Thấy ta không nói gì, Phương Hàm lại mở miệng nói: "Nương nương, việc này tốt nhất người không nên nhúng tay vào."

Ta hơi ngạc nhiên nhìn Phương Hàm, nàng vẫn cúi thấp đầu như trước, nói: "Nô tì không biết nương nương nghe việc này từ đâu, nhưng, nô tì cho rằng, cho dù hai người bọn họ có quan hệ, nương nương cũng không nên quan tâm tới. Mọi người đều biết, bọn họ đã không trên đời nữa, có quan hệ hay không cũng không quan trọng, nhưng người muốn quan tâm, sẽ khiến cho vài người, đặc biệt quan tâm tới người."

Nhìn nữ tử trước mặt, sắc mặt của nàng vô cùng bình thản, không hề có sự thay đổi nào.

Đưa tay đặt chén trà xuống, ta từ từ đứng lên.

Lời của Phương Hàm tất nhiên có lý.

Phất Hi và Thái tử tiền triều đều đã chết, giữa bọn họ có quan hệ hay không, thật ra đối với ta chẳng liên quan gì. Ta cũng biết, nguyên nhân Phương Hàm khuyên ta không nên điều tra việc này.

Hai người này, ở hậu cung thiên triều đều vô cùng mẫn cảm, chỉ cần sơ sẩy một chút, ta sẽ rước họa vào thân.

Nhớ tới ngày ấy, Thái hậu chỉ nghe ta nói ra hai chữ "Thái tử", mà đã nổi cơn thịnh nộ như vậy. Có lẽ, ta nên nghe lời Phương Hàm, để việc này trôi vào lãng quên đi.

Nhưng, hôm qua ở bên ngoài Thiên Dận cung, lúc hắn nói câu "Thanh mai trúc mã", chẳng biết tại sao, ta cứ suy nghĩ mãi, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy lòng chua xót không thôi.

Thực ra so với bất kỳ ai, ta luôn muốn biết chuyện năm đó của hắn và Phất Hi.

Vì thế, nghe nói Phất Hi và Thái tử tiền triều có quan hệ, mới gấp gáp muốn biết hết mọi chuyện như vậy.

Phương Hàm thở dài một tiếng nói: "Nương nương cần phải nhớ kỹ thân phận của mình."

Ta biết, bất cứ chuyện gì liên quan đến Phất Hi, đối với Hạ Hầu Tử Khâm, vẫn đều là điều cấm kỵ với hắn. Mà chuyện của ta và Cố Khanh Hằng trước đây, cũng như chuyện của Thái tử tiền triều, là không được nhắc đến.

Một lát sau, mới mở miệng nói: "Cô cô nói phải, là bản cung hồ đồ."

"Nương nương..." Phương Hàm liếc nhìn ta,muốn nói gì đó xong lại thôi.

Ta cau mày nói: "Cô cô có chuyện gì, cứ nói đừng ngại."

Phương Hàm giống như suy tính gì đó, mới nhỏ giọng nói: "Nương nương có nghe nói tin tức liên quan đến long thai trong bụng Vinh phi không?"

Ta giật mình, nghĩ lại chuyện hai cung nữ nói đêm qua. Trầm giọng hỏi: "Long thai trong bụng Thiên Phi quả thực có chuyện sao?"

Phương Hàm vẫn không hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, chỉ mở miệng nói: "Xem ra nương nương cũng đã nghe nói? Hôm nay nô tì loáng thoáng nghe thấy, có vẻ, người biết việc này, ngoại trừ nô tì thì chỉ có nương nương."

Bỗng nhiên ta ngước nhìn Phương Hàm, nói như vậy là có người cố ý để cho ta và Phương Hàm nghe thấy việc này?

"Nương nương thấy việc này thế nào?" Phương Hàm nhỏ giọng hỏi ta.

Ta từ từ đứng lên, thoáng ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói: "Ta nghĩ rằng muốn tìm người truyền tin tức kia rất khó. Như vậy, bây giờ chỉ có hai khả năng. Một là trong cung không ai biết long thai trong bụng Vinh phi có điều khác thường, nhưng không muốn tự mình ra tay cho nên muốn mượn tay ta thăm dò. Thứ hai, có lẽ chính Vinh phi thả phong thanh, nếu quả thật như vậy thì long thai trong bụng nàng ta không có vấn đề gì. Còn chuyện nàng ta muốn mượn cơ hội này để làm gì, bản cung tạm thời chưa nghĩ ra."

Đêm qua ta chỉ nhìn thấy của bóng lưng hai cung nữ kia, nhìn sắc mặt Phương Hàm, ta cũng biết, cung nhân nói cho nàng biết việc này, nhất định Phương Hàm cũng chưa thấy mặt.

Thấy Phương Hàm gật đầu nói: "Vì thế lúc nô tì đi Ngự dược phòng lấy thuốc mỡ cho nương nương đã nhân tiện hỏi thăm một chút. Nghe nói thái y vẫn bắt mạch cho Vinh phi, từ trước tới giờ chỉ có một, đó là Tôn thái y."

"Nói cách khác..."

Ngoại trừ Tôn thái y, vẫn chưa từng có thái y khác khám thai cho Thiên Phi. Như vậy long thai trong bụng nàng thật sự có vấn đề hay không, đã thật sự trở thành câu đố.

Phương Hàm nhìn ta gật đầu, xem ra nàng cũng có suy nghĩ giống ta.

Có điều việc này, ta không muốn can thiệp, ta nghĩ trước hết nên quan sát cái đã.

Nếu chỉ duy nhất Tôn thái y bắt mạch cho Thiên Phi, thì ta nên có một biện pháp tốt hơn. Nếu như long thai trong bụng nàng ta thật sự có vấn đề, ta sẽ làm cho bộ mặt thật của nàng ta lộ ra.

Ta chưa từng quên lời Ngọc tiệp dư nói ngày đó, nàng muốn ta quan sát Thiên Phi.

Ngày hôm đó, lúc chạng vạng, nghe nói Thái hậu tự mình đi Thiên Dận cung.

Khóe miệng ta chợt nở nụ cười, có lẽ hắn rất vui. Cuối cùng Thái hậu cũng đã đích thân đi tìm hắn.

Thực ra, dù hắn không phải con ruột của Thái hậu, nhưng sự quan tâm của Thái hậu dành cho hắn rất nhiều.

Ta nghĩ, ngoại trừ chuyện Phất Hi, có lẽ quan hệ giữa hắn và Thái hậu chưa từng rạn nứt.

Mặc dù ta không biết lần này rốt cuộc là vì chuyện gì. Nhưng cuối cùng, Thái hậu đã chịu nhường một bước. Thời gian trôi qua từng ngày, thời hạn phạt Vãn Lương đã hết. Ta cho người thả nàng ra, vì chỉ được uống nước ba ngày, nàng suy yếu đến mức không đứng thẳng được."Nô tỳ tạ ơn nương nương đã khoan dung." Nàng nhìn ta nói, không cẩn thận, suýt nữa té ngã. Ta vội đứng dậy, đỡ lấy nàng, nàng thoáng kinh ngạc, cúi đầu nói: "Nương nương không thể, nô tỳ..."

"Vãn Lương." Ta cắt ngang lời của nàng, lắc đầu nói, "Lần này, bản cung xin lỗi ngươi."

Vãn Lương mỉm cười nói: "Nếu nô tỳ không làm thì Triêu Thần cũng sẽ đứng ra. Chuyện chúng nô tì cần làm đó là bảo vệ chu toàn cho nương nương."

Ta đỡ nàng ngồi lên chiếc ghế kế bên, thở dài một tiếng nói: "Chỉ tiếc, lần này bản cung khiến các ngươi thất vọng rồi." Không lật đổ được Thiên Lục, lại làm tổn hại đến Vãn Lương và Cố Khanh Hằng.

Vãn Lương nói: "Không, nương nương sai rồi. Việc này tất nhiên đã truyền đến tai Hoàng thượng, từ nay về sau, Hoàng thượng sẽ không còn nghi ngờ nương nương là người của Cố đại nhân nữa. Người thử nghĩ xem, trong hậu cung này còn thứ gì có thể so sánh được với lòng tin của Hoàng thượng dành cho người? Vì thế ván này người cũng không thua.

Ta hơi kinh ngạc, nhìn người trước mặt, mặc dù đã suy yếu nhưng từng chữ thốt ra không hề giống lời của một cung nữ.

Nghĩ vậy, ta không khỏi bật cười.

Phải chăng vì lần này làm liên lụy đến Cố Khanh Hằng, nên ta cảm thấy mình không nhìn thấu mọi chuyện bằng Vãn Lương.

Đúng vậy, những lời nói của Hạ Hầu Tử Khâm ở Thiên Dận cung ngày hôm qua vẫn văng vẳng bên tai ta, hắn hoàn toàn tin tưởng ta, vậy thì ta còn mong gì hơn nữa. "Nương nương..." Vãn Lương lại gọi ta.

Ta ngoái đầu lại nhìn, nghe nàng thấp giọng nói: "Nô tỳ nghe cô cô nói, trong cung chỉ có người và cô cô biết việc long thai trong bụng Vinh phi có vấn đề? Ý cô cô là..." Giọng của nàng chợt nhỏ xuống, ta bước lại gần, nàng mới nói tiếp: "Cảnh Thái cung có nhiều tai mắt."

Nghe những lời Vãn Lương nói, ngược lại ta không hề cảm thấy quá kinh ngạc.

Lần trước, có cung nữ ở bên ngoài cửa sổ phòng ta kể lại chuyện của Thiên Lục và Hạ Hầu Tử Khâm, bị ta phạt đi Hoán y cục, còn lần này lại có người đem ’chuyện không nên nói’ truyền tới bên ngoài Cảnh Thái cung. Không biết là ai, mà biết nơi ta sẽ đi qua, lại còn biết cả nơi Phương Hàm sẽ đến, thật là biết cách chọn địa điểm. Điều này, ban đầu ta cũng đã nghĩ đến. Chẳng qua lời nói này thốt ra từ miệng Vãn Lương, như vậy là Phương Hàm muốn nàng...

Vừa mới nghĩ đến đây đã thấy Vãn Lương quỳ xuống trước mặt ta, cúi thấp đầu cao giọng nói: "Lần này nô tỳ phạm sai lầm, dẫn tới việc nương nương đánh nhầm Tích tần tiểu chủ, may mắn không làm hỏng việc lớn của người, cho dù nương nương có trách phạt, nô tỳ cũng không hề oán hận."

Ta nhìn người đang quỳ phía dưới, chẳng biết tại sao, ta cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt muốn rơi xuống. Nhưng ta cố gắng chịu đựng không bước tới, khẽ quay mặt đi, không nhìn nàng, chỉ mở miệng kêu: "Tường Hòa!"

" Có nô tài." Tường Hòa đẩy cửa bước vào từ bên ngoài .

Ta chỉ vào người đang quỳ trên mặt đất nói: "Bản cung niệm tình nàng ta vi phạm lần đầu, lần này sau khi phạt giam lỏng, giáng thẳng xuống làm cung nữ không có phẩm trật (*), đợi sức khỏe nàng ta hồi phục lại, cũng không cần trở về hầu hạ bên cạnh bản cung nữa, đưa thẳng ra bên ngoài đi." Vãn Lương vẫn cúi đầu như trước, nức nở nói: "Tạ ơn nương nương." "Nương nương!" Tường Hòa bất ngờ quỳ xuống nói, "Nương nương, Vãn Lương cô nương nhất thời lỡ miệng, người phạt là đúng, nhưng xin hãy để cho cô nương ấy trở về bên cạnh hầu hạ người! Nô tài thay Vãn Lương cô nương van xin người!"

* Cung nữ trong cung cũng có nhiều cấp bậc, như Phương Hàm có phẩm vị cao hơn Vãn Lương và Triêu Thần, Vãn Lương và Triêu Thần có phẩm vị cao hơn các cung nữ còn lại ở Cảnh Thái cung. Giờ Vãn Lương bị giáng xuống đồng cấp với các cung nữ bậc thấp ở Cảnh Thái cung.

Ta xoay người đi, cắn môi nói: "Việc này không cần bàn lại." Vừa dứt lời, ta không dừng lại mà bước thẳng ra ngoài.

"Nương nương..." Phía sau, Tường Hòa gọi lớn một tiếng. Sau đó, nghe y nói, "Vãn Lương cô nương đừng đau lòng, nương nương đang nóng giận, mấy ngày nữa người nguôi giận sẽ gọi cô nương trở về bên cạnh."

Các cung nhân bên ngoài sân bị dọa cho sợ trắng cả mặt, thấy ta bước ra, vội cúi đầu hành lễ. Ta đưa mắt nhìn lướt qua bọn họ, mỗi người đều mang một dáng vẻ vô hại, khẽ nắm chặt hai tay lại, Vãn Lương thực sự có thể tìm ra kẻ gian tế kia sao?

Lúc ta trở về tẩm cung, khi Triêu Thần bước vào, sắc mặt hơi khác thường.

Ta đoán, việc này Phương Hàm chỉ nói với một mình Vãn Lương, vì thế bất kể Triêu Thần hayTường Hòa, Tường Thụy đều không biết. Ta nâng chén trà lên uống cạn, cũng không hỏi Triêu Thần có trách ta hay không.

Buổi tối, khi Phương Hàm tới, dẫn theo một cung nữ tiến vào, mở miệng nói: "Nương nương, cung nữ này tên là Sơ Tuyết, từ nay về sau, nàng ta sẽ thay thế vị trí của Vãn Lương."

Phương Hàm vừa dứt lời, cung nữ tên Sơ Tuyết đã quỳ xuống, nói: "Nô tỳ Sơ Tuyết tham kiến nương nương."

Ta nhìn thấy, Triêu Thần nhìn Sơ Tuyết với vẻ mặt không vui vẻ gì, nhưng cuối cùng cũng không nói câu nào.

Ta trầm giọng nói: "Đứng lên đi, làm việc bên cạnh bản cung, mọi chuyện phải dùng ánh mắt của mình mà quan sát cho kỹ, bằng không người ra đi kế tiếp chính là ngươi!"

Sơ Tuyết vội gật đầu: "Dạ, nô tỳ sẽ ghi nhớ lời nương nương dạy bảo."

Ta quay sang đưa mắt nhìn Triêu Thần, nói: "Triêu Thần đưa Sơ Tuyết lui xuống, cái gì cần phải chú ý, ngươi chỉ dạy cho nàng ta. "

Triêu Thần do dự, cuối cùng vẫn vâng dạ, đi tới bên cạnh Sơ Tuyết, giọng điệu khá lạnh nhạt: "Đi thôi."

"Nô tỳ xin cáo lui."

Nhìn hai người bước ra, ta lại nghe Phương Hàm nói: "Nha đầu Sơ Tuyết này tính tình thông minh, nhanh nhạy. Nhưng nô tỳ có thể nói thẳng thắn với nương nương, mặc dù nàng ta cũng là cung nữ do một tay nô tỳ dạy bảo, nhưng khi xảy ra việc, nàng ta có thể trung thành như Vãn Lương đối với người hay không thì nô tỳ không thể bảo đảm. Người nhất định phải nhớ kỹ."

Ta khẽ giật mình, rồi mới phản ứng lại.

Một lát sau, ta hỏi: "Cô cô, bản cung đối xử với Vãn Lương như vậy có quá nhẫn tâm hay không?"

Sắc mặt Phương Hàm vẫn bình thản như trước, chỉ nói: "Nếu nương nương không cẩn thận, một khi gặp chuyện không may, cả Cảnh Thái cung sẽ không có người nào được yên ổn. Nương nương đã vào cung, chẳng lẽ không biết thâm cung hiểm ác như thế nào sao?"

Ta im lặng không nói gì, sao ta lại không biết chứ?

Có phải là vì tâm của ta chưa đủ độc ác, tàn nhẫn hay không ?

Người tốt với ta, ta nhất định không đành lòng làm tổn thương họ. Và cũng không đành lòng nhìn thấy bọn họ bị thương tổn.

Cố Khanh Hằng cũng vậy, Vãn Lương cũng thế.

Lại ba ngày nữa trôi qua, nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm vừa khỏi bệnh. Đêm đó, đã đến Trữ Lương cung của Diêu phi.

Thái hậu đến Thiên Dận cung gặp hắn, đương nhiên hắn cũng phải trả công lại một chút.

Còn hai chị em Thiên Phi và Thiên Lục bỗng nhiên yên lặng, không có động tĩnh gì khác thường.

Lệnh cấm cung Thư quý tần đã được dở bỏ từ hai ngày trước.

Ta ngồi bên cạnh bàn trà, bàn tay đang cầm bút vẽ tranh. Đã sáu ngày trôi qua kể từ lúc cổ tay bị thương, vết thương của ta đã khỏi từ lâu. Lúc lấy giấy Tuyên Thành, phát hiện không còn giấy, ta quen miệng gọi: "Vãn Lương."

Bên cạnh có người bước lên, nhỏ giọng nói: "Nương nương, nô tỳ là Sơ Tuyết.”

Ta khẽ giật mình, ngoái đầu nhìn cung nữ bên cạnh, mới chợt nhớ ra Vãn Lương đã bị ta chuyển ra ngoài làm cung nữ bậc thấp mất rồi.

Ta cười nhạt một tiếng nói: "Bản cung quen rồi, Sơ Tuyết, đi lấy giúp bản cung một ít giấy Tuyên Thành đến đây."

"Dạ, nô tì đi ngay." Nàng đáp lời rồi lui xuống.

Ta vừa đặt bút xuống, đi tới chiếc giường thấp phía trước ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng Triêu Thần gọi ta ngoài cửa : "Nương nương."

Nàng bưng nước trà bước vào, đưa đến trước mặt ta, thấy ta nhận chén trà, mới cắn răng nói: "Nô tỳ vừa nghe người gọi tên Vãn Lương, nương nương, nô tỳ biết, người là người nhân từ ."

Ta cười nhạt nhìn Triêu Thần: "Thế nào, ngươi muốn cầu xin ta tha thứ cho Vãn Lương sao?"

Nàng khẽ lắc đầu: "Không, nương nương làm bất cứ việc gì, nô tỳ cũng không có ý kiến ..."

Ta buông chén trà xuống, thuận miệng nói: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Nhưng Triêu Thần vẫn không đi, ta cho rằng chẳng qua nàng nói ngoài miệng là không có ý kiến, nhưng thực ra vẫn muốn nói chuyện liên quan đến Vãn Lương với ta, không ngờ nàng lại nói: "Nương nương, cô cô muốn nô tỳ nói với người, Hoàng thượng nói chuyện của Cố thị vệ chỉ là một sự hiểu lầm, Cố thị vệ cho cung nữ kia thuốc mỡ bởi vì thấy vết thương ở chân nàng ta, Cố thị vệ có thiện tâm mới làm vậy. Nhưng cung nữ kia lại quá ngưỡng mộ Cố thị vệ, vì vậy mới hàm oan cho Cố thị vệ. Việc này đã điều tra rõ ràng, Hoàng thượng còn nói, đợi vết thương của Cố thị vệ hồi phục sẽ đề bạt lên làm Ngự tiền thị vệ."

Ta sửng sốt, không thể tin được nhìn Triêu Thần.

Nàng lại nói: "Xem ra việc này, thật đúng là tái ông mất ngựa (*), không phải không có phúc."

Ta cảm thấy buồn cười, cái này mà gọi là điều tra rõ ràng sao, cung nữ Khánh Vinh cung kia đã chết, việc này căn bản là không có người đối chứng. Huống hồ ngày đó lại do chính miệng Cố Khanh Hằng thừa nhận, xem ra Thái hậu và Hoàng thượng đang muốn sóng yên biển lặng.

Người bị đánh lại được tái đề bạt, không biết Cố đại nhân sẽ có cảm giác như thế nào. Có khi nào cũng cảm thấy ”nhân họa đắc phúc” (**) không?

* & ** đều có chung một nghĩa, dùng để chỉ cho sự việc tuy tạm thời bị tổn thất, nhưng sau đó lại được điều tốt. Hay nói cách khác “trong họa có phúc”.

Dù sao, Cố gia mấy đời đều làm quan văn, Ngự tiền thị vệ cũng vẫn là lần đầu tiên.

Trước đó, Phương Hàm dặn ta không nên hỏi thăm chuyện Cố Khanh Hằng, nhưng lần này lại để cho Triêu Thần đến nói cho ta biết, sao ta lại không rõ nỗi khổ tâm của Phương Hàm. Nàng lo sợ bỗng nhiên một ngày kia, ta thấy Cố Khanh Hằng bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm sẽ bị bất ngờ, bởi vậy mới nói trước để ta biết.

Lại năm ngày nữa trôi qua kể từ ngày hôm đó, thời gian thật mau quá, đã nửa tháng nay ta chưa nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm. Đang nằm trên chiếc giường thấp nghỉ ngơi, ta chợt nghe được bên ngoài có tiếng công công cao giọng hô: "Hoàng thượng giá lâm —— "

Ta mở choàng mắt, ngồi dậy, đã thấy hắn bước nhanh vào cửa. Ta vội vàng bước lên phía trước hành lễ với hắn: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

Dường như tâm trạng của hắn rất tốt, hắn giơ tay lên ý bảo ta không cần đa lễ, rồi quay người ngồi xuống, lại kéo ta nói: "Lúc này thời tiết đã ấm hơn, trẫm đang định đi Thượng Lâm Uyển thị sát tình hình luyện tập của Vũ Lâm quân. Không biết Vũ Lâm quân của trẫm rốt cuộc thao luyện tới trình độ nào rồi, đã lâu rồi trẫm không đích thân tới xem."

Thượng Lâm Uyển, lúc trước ta cũng chỉ nghe nói qua.

Ly cung, gồm bảy mươi gian phòng, tập trung cả ngàn ngựa vạn xe, là nơi Vũ Lâm quân của hoàng đế thao luyện. Trong rừng còn nuôi cả trăm loài thú. Hoàng đế chỉ đích thân đến Thượng Lâm Uyển vào mùa săn bắn xuân thu hàng năm.

Ta không biết, hắn còn đích thân thị sát Vũ Lâm quân thao luyện.

Ta nhìn hắn, không hiểu nói: "Hoàng thượng đi Thượng Lâm Uyển, không phải là muốn đi nghỉ ngơi đó chứ?"

Còn nhớ khi đó, hắn bị bệnh cũng không chịu nghỉ ngơi lấy một ngày.

Hắn cười nói: "Nếu trẫm không được nghỉ ngơi lấy một ngày, thì sự cố gắng của trẫm mười ngày trước không phải uổng phí sao?"

Ta chợt ngẩn ngơ cả người, hóa ra lúc trước hắn vội vã như thế là vì nghĩ tới việc đi Thượng Lâm Uyển thị sát Vũ Lâm quân thao luyện, đồng thời cũng muốn tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày. Nhìn người đàn ông trước mặt, ta không khỏi bật cười, chuyện triều chính, hắn là thiên tử đương nhiên sẽ suy nghĩ chu đáo hơn ta.

Nhưng hắn muốn đi Thượng Lâm Uyển, đang yên đang lành sao lại nói với ta?

Dường như hắn cũng đoán được nỗi thắc mắc trong lòng ta, bàn tay của hắn đang nắm tay ta khẽ siết chặt lại, mỉm cười nói: "Trẫm muốn mang nàng đi cùng. "

Trong lòng ta chợt ch

/234

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status