Bốn người đứng trước vách núi, người này nhìn người kia, không biết phải làm thế nào. Bên ngoài trời đã tối đen như mực, đã vậy còn tuyết rơi trắng trời. "Xem ra, đêm nay chúng ta đành phải mạo hiểm qua đêm ở đây rồi!" -Từ Nhân Vũ nói xong liền cởi ba lô xuống, bắt đầu chuẩn bị túi ngủ.
Đường Phong vẫn không cam tâm, anh lại đọc lại lần nữa từ đầu đến cuối bài tế lễ này. Khi đọc đến câu cuối cùng, anh bắt đầu nghi ngờ: "Giao phó cho tiểu tử Bạch Cao Đại Hạ quốc Ngột Tốt Ngôi Danh Nguyên Hạo thừa lệnh thuật lại chi tiết" -câu này khắc một lần bằng văn tự Tây Hạ, sao lại phải khắc thêm một lần bằng chữ Hán? Còn những văn tự khác đâu có khắc lại bằng chữ Hán. Đường Phong ngẫm nghĩ, bất giác đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên những chữ Hán đó, anh cảm thấy dòng chữ này khắc sâu hơn những văn tự Tây Hạ. Tại sao lại như vậy? Lẽ nào những vân tự này không được khắc cùng một lúc? Khi tay anh lần nữa chạm tới chữ "Hạo" trong "Nguyên Hạo", anh bỗng có một cảm giác thật khác lạ, hai chữ này đặc biệt lạnh giá, lạnh thấu tận xương tủy. Mắt Đường Phong bỗng lóe sáng, lẽ nào chính là...
"Đội trưởng, anh đến xem! " -Đường Phong lớn tiếng gọi Hàn Giang.
"Sao thế, cậu lại phát hiện ra cái gì thế?" -Hàn Giang quan tâm hỏi.
Đội trưởng, anh nhìn chữ ‘Hạo’ này, anh có thấy gì không?" -Đường Phong gợi ý cho Hàn Giang.
Hàn Giang vô cùng sốt ruột, nên không tĩnh tâm nhìn kĩ, anh ngắm nghía một lúc chữ "Hạo" trên vách đá rồi hấp tấp thúc giục Đường Phong: "Cậu đừng có đánh đố tôi nữa, có gì thì nói nhanh đi!".
Đường Phong lại chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình rồi anh đột nhiên hỏi Hàn Giang: "Chuỗi tràng hạt xương người của Đại Lạt ma đâu? Đưa tôi thử xem".
"Cậu hỏi cái đó làm gì?" -Hàn Giang không hiểu, nhưng vẫn lôi chuỗi tràng hạt từ trong người ra, đưa cho Đường Phong.
Đường Phong đón lấy chuỗi tràng hạt xương người, tỉ mỉ xem xét bề mặt từng hạt trên chuỗi dây, rồi lại nhìn đồng tiền Tây Hạ. Sau khi xem xong, trên mặt anh nở ra nụ cười tự tin không dễ đoán biết. Anh chỉ vào dòng chữ cuối cùng trên văn tế, giải thích với Hàn Giang: "Anh nhìn dòng chữ này, cả bài tế văn đều dùng văn tự Tây Hạ khắc thành, tại sao mỗi câu cuối lại dùng chữ Hán? Anh nhìn tiếp, hàng chữ Hán này rõ ràng khắc sâu hơn văn tự Đảng Hạng, đây nói lên điều gì ?"
"Điều gì, nói nhanh!"
"Nói lên rằng dòng chữ Hán này không đồng thời được khắc cùng với văn tế, hơn nữa còn cho thấy dòng chữ Hán này được khắc sau văn tế, có niên đại sớm hơn văn tế. Anh nghĩ xem, cho đến hiện giờ chúng ta đã không ngừng chứng minh cho truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể, vây thì, dòng chữ Hán này có khả năng là do ai khắc lên đây nhất ?"
Hàn Giang chau mày, đột nhiên, anh khẽ kinh ngạc thốt lên: "Ý cậu là... dòng chữ Hán này là do những di dân Đảng Hạng di cư trở về tây bắc Tứ Xuyên khắc lên sau khi Tây Hạ bị diệt vong?"
Khả năng này là lớn nhất! Giả dụ do những di dân Đảng Hạng đó khắc lên, vậy thì, tại sao trong lúc tháo chạy thoát thân họ lại khắc lên dòng chữ xem ra không có ý nghĩa gì cả này?" -Đường Phong gợi ý cho Hàn Giang.
"Đương nhiên họ không thể khắc lên những chữ không có ý nghĩa gì, dòng chữ này nhất định có dụng ý của họ. Vấn đề là... dụng ý của họ đây?"
"Dụng ý là gì ? Trong truyền thuyết đó chỉ nhắc tới họ đã làm một việc ý nghĩa ở đây".
"Ý cậu nói là kệ tranh ngọc, ý cậu là dòng chữ Hán này có liên quan tới kệ tranh ngọc?" -Hàn Giang vô cùng kinh ngạc.
"Không sai, tôi nghĩ như vậy đó, anh xem tiếp chỗ này đi!" -Nói xong, Đường Phong chỉ chữ "Hạo" trên vách đá, hỏi lại Hàn Giang: "Anh không thấy chữ "Hạo" này có chút gì đó kỳ lạ sao?"
Hàn Giang lại nhìn chăm chú hồi lâu vào chữ "Hạo" Đường Phong đứng bên cạnh gợi ý: "Anh nhìn bộ ‘viết’ phía bên trên chữ Hạo".
Nhờ có Đường Phong nhắc nhở, Hàn Giang mới đột nhiên phát hiện ra, bộ "viết" phía bên trên chữ "Hạo" trên vách đá được khắc thành một hình tròn kỳ lạ, ở giữa lại là một hình vuông nhô lên, nếu không nhìn kĩ thì sẽ tưởng rằng đây là một bộ "viết" khắc không được chuẩn xác lắm nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra bí mật trong đó. Hàn Giang giật mình hỏi Đường Phong: "Ý của cậu là, bộ viết này khắc giống... giống hệt một đồng tiền?"
"ừm! Từ đó tôi có thể suy đoán, nhóm di dân người Đảng Hạng vì tháo chạy đại quân Mông Cổ truy sát nên đã vượt qua hàng ngàn dặm tới đây, bị tuyết sơn chặn đứng nên đanh phải vượt qua đó. Rất có khả năng họ đã đi đường dải băng số 1 tương đối bằng phẳng. Khi vượt qua tuyết sơn, họ đột nhiên bị bão tuyết tấn công, trong lúc những người trong gia tộc sap bị chết cóng, rất tình cờ, họ đã phát hiện ra Hắc Đầu Thạch Thất. Hắc Đầu Thạch Thất giúp họ tránh được bão tuyết, và người thanh niên áo trắng chắc là đã cất kệ tranh ngọc đoạt lại được từ trong tay người Mông Cổ tại Hắc Đầu Thạch Thất. Vậy là, họ..."
Đường Phong vẫn chưa nói xong, Hàn Giang liền vội vàng ngắt ngang lời anh, nói: "Vậy là họ đã cất giấu kệ tranh ngọc trong Hắc Đầu Thạch Thất. Hiện giờ, chúng ta đã biết được rằng kệ tranh ngọc thứ hai cất giấu trong Hắc Đầu Thạch Thất. Dòng chữ Hán cuối cùng trong tế văn trên vách đá là do những di dân Đảng Hạng khắc lên, rồi bộ Viết phía trên chữ "Hạo" khắc thành hình đồng tiền, cộng thêm cả đồng tiền Tây Hạ trên chuỗi tràng hạt xương người mà tổ tiên truyền lại cho Đại Lạt ma, tất cả những điều này nói lên rằng: chúng ta đã tìm thấy chìa khóa để mở kho báu này!"
2
_Đường Phong không nói gì nữa, anh liếc nhìn Hàn Giang một cái, sau đó tháo đồng tiền trên chuỗi tràng hạt xuống, nhét đồng tiền vào vị trí bộ "viết" phía trên chữ "Hạo", quả nhiên vừa khít, không lệch đi đâu phân nào, tất cả mọi thứ đều giống như Đường Phong dự đoán. Đường Phong nhìn vách đá trước mặt, nhưng không thấy có gì biến đổi, tim anh bất giác bắt đầu đập dồn dập. Anh cảm giác tay phải của mình lúc này đã hoàn toàn không còn thuộc về mình nữa rồi, anh run rẩy đưa tay phải ra, khẽ chuyển động đồng tiền theo chiều kim đồng hồ. Đồng tiền di chuyển rồi, bộ "viết" thần kỳ đó cũng di chuyển theo, nhưng vách đá trước mặt Đường Phong vẫn không có bất cứ chuyển biến gì.
Sau khi đồng tiền quay tròn đúng một vòng rồi dừng lại Đường Phong cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh lại nhấc đồng tiền lên, lại quay thêm một vòng, vách đá vẫn không biển đổi gì; lại thêm một vòng, Đưòng Phong thực sự đã không thể khống chế được tay phải của mình nữa. Sau ba vòng, anh vẫn muốn xoay đồng tiền, nhưng đồng tiền lại không sao quay vòng được nữa, vách đá trước mặt vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, thế này là thế nào?
"Quay ngược lại xem" -Hàn Giang bỗng nhiên đề nghị.
Vậy là, Đường Phong quay ngược lại chiều kim đồng hồ. Lần này, chẳng mấy chốc Đường Phong đã nghe thấy chuỗi âm thanh cạch cạch vang lên, điều thần kỳ đã xuất hiện, vách đá trước mặt Đường Phong và Hàn Giang bỗng từ từ chuyển động, theo bụi và khói bay lên, một gian mật thất đã hiện lên trước mắt mọi người.
Bức tường rút cuộc đã ngừng chuyển động. Từ Nhân Vũ đang chuẩn bị đi ngủ bỗng ngạc nhiên tới nỗi nhảy cả ra ngoài túi ngủ. Makarov cũng kinh ngạc bước tới, bốn người lách qua hai bên vách đá tiến vào gian mật thất. Đây là một gian mật thất không lớn lắm, do bịt kín nhiều năm nên không khí ở đây nồng nặc mùi ẩm ướt và phân hủy.
Đường Phong lấy tay bịt mũi, Hàn Giang thì lại không buồn bận tâm, anh vội vàng thắp nến lên, để ánh nến soi sáng cả gian mật thất. Trong ánh nến, Đường Phong từ từ thả tay xuống, tuy không khí ẩm mốc ở đây vẫn xộc vào mũi anh, nhưng cảnh tượng mà anh nhìn thấy trước mặt cũng đủ để anh quên đi điều đó.
Ở chính giữa gian mật thất, một lần nữa xuất hiện bốn pho tượng đá hình thù quái dị, giống hệt hai pho tượng ngoài cửa mật thất, phanh áo lộ ngực, mặt mũi hung tợn, hai tay giơ lên cao. Bốn pho tượng cùng đỡ một tảng đá to dày cộm, trên mặt tảng đá có đặt một hàng lư hương và chân nến được tạc sống động như thật. Hàn Giang nghi ngờ hỏi: Cái này dùng để làm gì vậy?"
"Giống như một bàn thờ dùng để tế lễ, chỉ có điều nó không phải được làm bằng gỗ, mà đưọc ghép thành từ tảng đá và bốn pho tượng đá, có lẽ nên gọi nó là đá thần!' -Đường Phong đoán.
"Dùng để tế lễ ? Nhưng có nhìn thấy bài vị tổ tông hoặc là thứ gì đó giống như tượng Phật đâu?" -Tư Nhân Vũ nói chen vào.
"Trước đây dân du mục vốn không sùng bái tôn giáo cụ thể nào cả, cũng không giống dân tộc Hán cúng bái bài vị tổ tông. Thần mà họ tế lễ chính là sông suối, núi đồi, cây cỏ ở đây vì họ tin rằng vạn vật cũng có linh hồn!" -Đường Phong giải thích.
"Đường Phong, sợ rằng cũng không giống như anh nói đâu, mọi người xem, trên vách đá sau án thần! – Makarov đôt nhiên chỉ lên vách đá sau án thần nói.
Mọi người cùng nhìn vể phía đó, trên mặt vách đá phía sau án thần, thấp thoáng hiện lên một hình vẽ. Đường Phong lấy đèn pin soi một hồi, lúc này mới thấy rõ diện mạo của hình vẽ này: một con sói đực hung ác và một con sói cái đang mang thai, đôi mắt sói đực cảnh giác nhìn chăm chú về phía trước, còn trong lòng sói cái lại là một đứa trẻ sơ sinh đang bú sữa của nó.
"Người Đảng Hạng quả thật mới sùng bái sói làm sao! – Từ Nhân Vũ cảm thán nói.
Makarov quay người lại hỏi Đường Phong: "Đường Phong, bức tranh này có phải ghi chép lại câu chuyện ‘Nguyên Hạo ưng sói không ăn thịt’ mà cậu đã kể cho chúng tôi không ?"
"Tôi nghĩ là như vậy! Xem ra người Đảng Hạng vô cùng tin tưởng vào truyển thuyét chính sói cái đã cứu Nguyên Hạo nên đã khắc bức tranh như thế này ở đây!" -Đường Phong thật sự sửng sốt khi đứng trước bức tranh này.
"Đứa trẻ sơ sinh trong lòng sói cái chính là Nguyên Hạo ?" -Hàn Giang hỏi lại.
"Ừ! Ngoài Nguyên Hạo ra còn có thể là ai được nữa?" -Nói xong, Đường Phong đưa tay ra, khẽ chạm vào đứa trẻ sơ sinh trong lòng sói cái -một cảm giác khác lạ tức tốc lan tỏa khắp cơ thể anh.
"Được rồi, đừng nhìn bức tranh đó nữa! Hy tìm xem ở đây vẫn còn gì?" -Hàn Giang tới trước án thần tỉ mỉ quan sát, tuy gian mật thất này được bị kín mít, nhưng trên án thần vẫn phủ từng lớp bụi dày. Hàn Giang phát hiện, trên án thần có một chỗ hơi nhô lên, tim anh giật thót một cái, trong đầu lập tức nghĩ ngay tới kệ tranh ngọc mà họ khổ sở tìm kiếm: đây có phải là, chính là...
Hàn Giang ngẫm nghĩ, Đường Phong cũng đến trước án thần, anh cũng đã chú ý tới chỗ hơi nhô lên trên án thần. Anh và Hàn Giang nhìn nhau, Hàn Giang gật gật đầu, Đường Phong đưa tay ra, khẽ vuốt lớp bụi phủ kín bên trên đi. Lớp bụi 800 năm từ từ được gạt đi, lại thêm một báu vật tuyệt thế được nhìn thấy ánh mặt trời.
Đường Phong đưa đôi tay run rẩy từ từ nâng kệ tranh ngọc trên án thần lên. Trải qua hàng ngàn năm, kệ tranh ngọc này đã loang lổ không còn rõ nét, nhưng điều đó không thể che lấp huyết thống cao quý của nó vì nó vốn sinh ra đã đẹp đẽ, xuất thân đã danh giá. Nó là tinh khí linh thiêng do vỏ trái đất hàng vạn năm vận động hình thành nên, rồi trải qua bao năm tháng phơi nắng phơi trăng trên núi Côn Luân; để trong một lần tình cờ, nó đã bị con người phát hiện ra, đem dâng tặng cho gia tộc đế vương. Sau này, nó được khắc trang trí lên những văn tự tinh xảo đẹp đẽ, bắt đầu kế thừa lưu giữ những bí mật về sự hưng thịnh của một vương triều. Kể từ đó, nó đã chứng kiến vô số những trận huyết chiến và thảm sát, chứng kiến từng cảnh tượng bi hoan li hợp và hưng phế của một quốc gia, để cuối cùng, nó bị buộc phải tới đây, đến gian mật thất, bị đóng kín trong bóng tối thăm thẳm này.
Tám trăm năm đã trôi qua, chưa từng có ai bước vào gian mật thất, trên bề mặt nó bị bụi phủ kín, dày đặc. Và tám trăm năm sau, một thanh niên lại tìm thấy và cầm nó lên, nó lại lần nữa toát lên hương sắc diễm lệ, nhưng tiếp sau đó, số phận đang đợi nó sẽ là gì đây?
3
_Hàn Giang nhìn ngắm kệ tranh ngọc này hồi lâu, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Sao trên bề mặt không nhìn thấy gì vậy?"
"Bởi vì niên đại quá lâu rồi! Anh có còn nhớ kệ tranh ngọc của chúng ta không? Sau khi Kozlov phát hiện ra kệ tranh ngọc đó, chắc chắn đã xử lý qua bằng một số kỹ thuật, nhưng khi chúng ta mới nhìn thấy nó, văn tự trên bề mặt cũng không rõ lắm, sau phải nhờ giáo sư La dùng một loại thuốc đặc chế mới khiến những văn tự Tây Hạ hiện lên. Kệ tranh ngọc này cũng cần được chúng ta đem về, mời giáo sư La xử lý sạch sẽ thì mới nhìn thấy được bộ dạng thật sự của nó." -Đường Phong giải thích.
"Tấm này không thể là giả đâu nhỉ? Đường Phong, cậu phải xem cho kĩ đấy, qua bao trăm ngàn khổ cực chúng ta không thể đem một thứ đồ giả về được đâu!" – Từ Nhân Vũ đứng bên cạnh nhắc nhở.
Đường Phong vừa nghe thấy vậy, vội vàng lấy kệ tranh ngọc từ trong ba lô ra, so sánh hai kệ tranh ngọc với nhau, độ dài rộng, không sai một li, ghép hai tấm lại với nhau cũng vừa khít.
"Chắc là không sai được đâu! Đây là kệ thứ hai trong bốn kệ tranh ngọc, các anh nhìn tiếp chỗ này!" -Nói xong Đường Phong lật mặt bên cạnh của kệ tranh ngọc thứ hai ra, dùng ngón tay cái ra sức lau lên vị trí chính giữa mặt bên kệ tranh ngọc, dần dần, một chữ nhỏ ánh vàng lấp lánh hiện lên trước mặt mọi người. Đường Phong chỉ vào chữ nhỏ này giải thích: "Mọi người xem, đây là một chữ Hán, là chữ ‘Cao’. Giáo sư La đã từng nói: bên cạnh mỗi kệ tranh ngọc có khả năng đều khắc một chữ Hán, kệ tranh ngọc đầu tiên khắc chữ ‘Bạch’ bởi vậy giáo sư La đã đặt tên hiệu cho kệ tranh ngọc thứ nhất là "Bạch". Giáo sư La cũng từng càn cứ vào chữ ‘Bạch’ này suy đoán và nói rằng: trên những kệ tranh ngọc khác lần lượt khắc mẫy chữ ‘Cao’, ‘Đại’ ‘Hạ’ cũng có nghĩa là, cạnh bên của bốn kệ tranh ngọc đã khắc quốc hiệu chính thức của vương triều Tây Hạ "Bạch Cao Đại Hạ". Khi Nguyên Hạo chế tác ra các kệ tranh ngọc, ông đã khắc lên mặt bên của mỗi kệ tranh ngọc những chữ này là để biểu thị thứ tự trước sau của chúng. Trên kệ tranh ngọc mà chúng ta mới phát hiện ra này có khắc chữ "Cao", điều này hoàn toàn ứng với suy đoán của giáo sư La và cũng chứng minh đây chính là kệ tranh ngọc thứ hai. Chúng ta có thể chính thức đổi tên cho kệ tranh ngọc này là kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu tên gọi là Cao".
Hàn Giang phấn khởi nói: "Chắc là không còn vấn đề gì nữa đâu, cậu nhanh chóng thu dọn đi, chúng ta chuẩn bị đi, không nên ở lại đây lâu!"
Đường Phong gật gật đầu, định cất cả hai kệ tranh ngọc vào hộp gỗ tử đàn, nhưng anh cảm thấy đôi tay mình vẫn đang không ngừng run rẩy. Đúng lúc này, pằng! -Một tiếng súng nổ. Một viên đạn bay tới, gần như sượt qua lòng bàn tay Đường Phong, bắn lên vách đá cứng đanh làm nó tóe lửa.
Tay bưng kệ tranh ngọc của Đường Phong chao đảo mạnh một cái, suýt chút nữa anh xảy tay để rơi kệ tranh ngọc xuống án thần. Bốn người quay ngoắt đầu lại, cùng lúc nhìn về phía cửa mật thất, tình huống mà Hàn Giang lo lắng nhất đã xuất hiện rồi; vài tên áo đen tay cấm súng tiểu liên M4A1, đạn đã lên nòng sẵn, xuất hiện ở cửa mật thất.
4
_Nhìn thấy bọn áo đen, Hàn Giang và Makarov theo phản xạ tức tốc móc súng ra, Từ Nhân Vũ cũng móc súng ra dù chậm hơn một chút. Bọn áo đen lại không tiếp tục nổ súng nữa, Hàn Giang cũng không lập tức bắn trả. Hai nhóm người cứ như vậy giương súng về phía nhau, chờ đợi.
Hai tên thủ lĩnh áo đen hạ súng xuống, lột mũ trùm đầu ra. Đường Phong, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov lúc này mới nhìn rõ, hai tên thủ lĩnh áo đen này gồm một nam một nữ. Người phụ nữ tóc vàng, là một cô gái xinh đẹp, còn người đàn ông hóa ra là... Stephen!
Stephen lắc lắc đầu, châm chọc Đường Phong: tcĐừng căng thẳng, Đường Phong, anh nhất định đừng có làm rơi bảo bối trong tay đấy!".
Đường Phong ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới run rẩy hỏi: "Stephen... sao lại là anh?"
"Stephen, cậu... cậu chưa chết? – Từ Nhân Vũ cũng kinh ngạc thất sắc.
"Sao lại không thể là tôi ? Tát nhiên là tôi chưa chết!" -Stephen lạnh lùng cười.
"Tôi nên nghĩ ra cậu từ lâu rồi mới phải!" -Hàn Giang hằn học nói.
Stephen bỗng bật ra tràng cười điên dại rợn người. Cười xong, Stephen nói: "Hàn Giang, anh không cần phải ân hận đâu, anh có nghĩ đến hay không, tôi có chết hay không, thực ra chuyện đó không quan trọng. Mà cho dù tôi thật sự có chết đi chăng nữa thì cũng sẽ có người đến truy sát anh".
"Cậu nói có ý gì? Máy bay rơi có liên quan gì đến cậu không? Còn nữa, trong Khương Trại lẽ nào cậu không rơi xuống cái hố đó? -Từ Nhân Vũ cảm thấy mình bị lừa gạt khủng khiếp, đã chất vấn Stephen bằng một loạt câu hỏi.
Stephen cười nhạt: "Tiến sỹ Từ, anh đừng quá kích động, tôi có thể giải thích cho anh tất cả. Thực ra, việc gặp các anh trên máy bay đều là do số phận an bài. Mục đích hành động lần này của tôi là đi tìm kiếm kệ tranh ngọc trong Hắc Đầu Thạch Thất, nhưng sự an bài của số phận đã để tôi gặp các anh: Đường Phong, Hàn Giang, Yelena, Makarov và cả anh nữa, tiến sỹ Từ của tôi. Bây giờ nghĩ lại, bởi vì chúng ta cùng có chung một mục đích cho nên mới gặp nhau. Đường Phong và Hàn Giang dù chúng ta quen biết nhau lâu rồi, Makarov và Yelena tôi cũng nghe danh từ lâu, chỉ có anh, vô tình vô cớ bị cuốn vào đây, coi như anh đen đủi đi! Vụ tai nạn máy bay đột nhiên xảy ra đó đã làm rối tung mọi kế hoạch của tôi, hại tôi đến nỗi mất cả liên lạc với người của mình, nên tôi đành phải đi theo các anh. Cái hôm mà máy bay phải hạ cánh khẩn cấp đó, tôi đã nghĩ, các anh đã cùng nhau xuất hiện như vậy rồi thì thà đánh một mẻ cho xong, đoạn tuyệt hậu họa! Nhưng một mình tôi lực lượng đơn mỏng, vậy là tôi nghĩ tới Khương Trại. Thật không ngờ, Đường Phong, Hàn Giang -các anh hóa ra lại tới tòa Khương Trại đó thật. Tòa Khương Trại đó trước đây đã bị chúng tôi khống chế, trong đó tôi thuộc như lòng bàn tay, nhưng sau khi tôi tới Khương Trại thì phát hiện ra người của chúng tôi không có ở đấy. Hết cách, tôi đành phải một mình hành động, biến mất trước đã, ấn nấp đã, sau đó mới dùng con mèo dụ các anh vào địa đạo xương người".
"Mèo?" -Đường Phong lại nhớ ra con mèo đen kỳ quái đó.
"Đó không phải là con mèo bình thường đâu, mà là một con mèo rô bốt của khoa học kỹ thuật, một con mắt của nó là máy quay camera hồng ngoại. Tôi chỉ cần vài cục pin là có thể điểu khiển con mèo, dụ các anh tiến vào địa đạo xương người âm u khủng khiếp đó."
"Thảo nào khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy con mèo đó đã cảm thấy mắt của nó có gì đó đặc biệt!" -Hàn Giang hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy con mèo.
"Khà khà, Hàn Giang, giờ anh mới nghĩ ra thì đã quá muộn rồi; lúc đó, các anh đã ngoan ngoãn đi vào địa đạo xương người!" -Stephen lại bật ra tràng cười ớn lanh.
"Sau đó anh đã đẩy tảng đá khổng lổ từ trên vọng gác xuống, cũng có khả năng là dùng thuốc nổ hòng bịt kín, để chúng tôi chết kẹt trong địa đạo xương người đó?" -Hàn Giang tức tối.
"Tôi có cách còn thông minh hơn: dẫn sét, nhưng đáng tiếc, đợi sét đánh lên vọng gác đó thì đã hơi muộn, để các anh may mắn thoát qua được ải đấy, tôi lại đành phải nhẫn nhịn thêm một đêm. Sáng hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng, người của tôi quay lại Khương Trại, sự việc sau đó các anh cũng đã biết rồi đấy nên không cần phải hỏi tôi nữa" -Stephen nói.
"Tại sao các anh lại giết hại chu Nam Nam?" -Đường Phong hỏi.
"Bởi vì cô ta dám không nghe lời ! Sau khi Khương Trại bị hủy diệt, tôi tách khỏi các anh để chỉ huy quân của tôi. Lúc này, tôi cần một người len vào trong hội các anh, vậy là tôi nghĩ tới Chu Nam Nam, đáng tiếc là cô ta không nghe lời, bởi vậy tôi gọi cô ta đến đài thiên táng... khà khà!" – Stephen cười nhạt.
"Còn một vấn đề quan trọng nữa, các người rút cuộc là ai ?" -Đường Phong nghiêm giọng chất vấn Stephen.
Stephen lạnh lùng cười, đáp: "Trên đài thiên táng của Lang Mộc Tự hình như tôi đã nói qua với các anh rồi, chứng tôi đến đây vì kệ tranh ngọc, chúng tôi là những người hứng thú với kệ tranh ngọc".
"Đương nhiên tôi biết các người đến đây là vì kệ tranh ngọc. Tôi hỏi là hỏi thân phận và lai lịch của các người!" -Đường Phong tức giận.
"Cái này à!... Thực ra cũng không có gì đáng để che giấu cả, nhưng, hiện giờ vẫn chưa đến lúc nói cho các anh biết; khi nào đến lúc các anh tự nhiên khắc biết. Nếu như các anh đồng ý hợp tác, phối hợp với chúng tôi, không biết chừng chúng ta còn trở thành bạn cũng nên!" -Stephen nói rất tự tin.
Đường Phong vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hàn Giang kéo lại. Hàn Giang hỏi Stephen: "Nói như vậy, Lương Vân Kiệt cũng bị các người giết phải không? Tất cả mọi việc đều do các người làm?"
"Không sai! Đều là chúng tôi. Nhưng thành tích chiến thắng của chúng tôi không hề tốt, thậm chí có thể nói vô cùng tồi tệ! Năng lực của các anh, và cả vận may nữa, đều khiến chúng tôi kinh ngạc. Thế nên, kể từ sau vụ Khương Trại, tôi không thể không cẩn thận đối phó các anh, mà hình như vận may vẫn đi theo các anh. Nhưng tôi vẫn luôn là người không tin tà ma, vận may như vậy không thể theo anh mãi được, hôm nay, vận may của các anh hết rồi!" -Nói xong, Stephen bước lên trước một bước, rồi lại cầm súng của hắn lên, nhắm thẳng vào Đường Phong. Lúc này Đường Phong chỉ cách nòng súng của Stephen hai mét, trước mặt anh là một khẩu súng ngắn SW99 do Mỹ chế tạo. Đường Phong thầm suy tính, nếu như mà đánh nhau, bản thân sẽ có vài phần chiến thắng, nhưng bất luận tính toán thế nào, anh cũng đều cảm thấy, phần thắng của mình ở đây quả thực không lớn!
Stephen giơ súng lên, nói với Đường Phong: "Đường Phong, đừng làm trò, đặt kệ tranh ngọc trên tay anh xuống! Từ từ đặt xuống! Nếu không thì các người đừng ai mong ra được khỏi đây. Nơi đây sẽ trở thành một phần của các người đấy! Các người xem ở đây tốt thế này, nếu thành mộ thất. Chỗ này trong thời Trung Quốc cổ đại, chỉ có đế vương mới có thể hưởng thụ sự đãi ngộ ở đây đấy! Các người yên tâm, nếu như các người ngủ dài ở đây, tôi nhất định sẽ giúp các người bịt kín cửa chính lại, như vậy sẽ không có ai đến quấy rầy các người nữa. Các người ngủ dài ở nơi thẳm sâu tuyết sơn này, lãng mạn thật đấy, bất ngờ thật đấy... ha... ha... ha..."
Đường Phong ngắt quãng tràng cười điên dại của Stephen, tức tối: "Đủ rồi! Anh đắc ý hơi sớm đấy. Các anh có tám người, chúng tôi có bốn người, các anh có súng, chúng tôi cũng có súng, chúng tôi yếu thế hơn, nhưng nếu như thật sự đánh nhau, ai chết dưới tay ai cũng khó mà biết trước!"
Ai ngờ, Đường Phong nói xong, Stephen lại cười điên dại, tiếng cười chấn động tới nỗi làm đỉnh thạch thất rơi xuống cả chút bụi. Cười xong, Stephen mới nói: "Đường Phong, anh nói những câu này mà trong lòng không chột dạ sao? Anh đừng có ngây thơ quá, chỉ dựa vào mấy người mà muốn đem kệ tranh ngọc ra khỏi đây ư? Đúng là đồ ngu nói nhảm, trừ phi điều thần kỳ xuất hiện! Ban nãy tôi nói rồi đấy, chỉ cần các anh hợp tác, tôi vốn không hề muốn sát hại các anh. Nếu như tôi muốn lấy mạng quèn của các anh thì ban nãy có thể kết liễu các anh rồi, nhưng tôi không làm vậy, bởi vì tôi tin rằng nhất định các anh sẽ phối hợp cùng chúng tôi.
"Anh tự tin vậy sao? Anh cho rằng chúng tôi sẽ khuất phục các người sao?" -Hàn Giang nghe xong những gì Stephen nói, cười nhạt.
Trên mặt Stephen nở ra nụ cười nham hiểm: "Hàn Giang, tôi tin anh không phải là một người dễ bị khuất phục, nhưng tôi tin rằng tôi sẽ có cách để anh phải khuất phục".
Hàn Giang không hiểu hàm ý của Stephen, đúng lúc đang ngạc nhiên thì Stephen nói với cô gái tóc vàng bên cạnh: "Cho các bạn của chúng ta nghe giọng nói mà họ quen thuộc".
Cô gái tóc vàng lấy ra một máy bộ đàm, dặn dò đầu bên kia dăm câu bằng tiếng Anh. Chẳng bao lâu sau, đầu bộ đàm bên kia loáng thoáng vang lên một giọng phụ nữ: "Bỏ tao ra!... Lũ khốn chúng mày..."
Cô gái tóc vàng chẳng mấy chốc đã tắt bộ đàm, nhưng chỉ một câu này, Hàn Giang, Đường Phong và Makarov đều nhận ra giọng của Yelena! Makarov kêu lên thất thanh: "Yelena..."
Quả nhiên là Yelena đã rơi vào tay bọn chúng, các người làm gì cô ấy vậy?" -Hàn Giang phẫn nộ chất vấn Stephen.
"Được rồi, bạn của tôi, các anh yên tâm, Yelena hiện giờ vẫn ծ, giờ thì cô ấy đang ở nơi gần đây... Bây giờ, các anh nhất định phải nghĩ cho kĩ về hoàn cảnh của mình hiện giờ. Tôi tin rằng, tiếp theo đây nếu chúng ta tiếp tục hữu hảo thì nhất định sẽ bớt đi được chút mùi thuốc súng, có thêm sự hợp tác vui vẻ. -Stephen vừa nói vừa bước lên phía trước một bước.
"Anh muốn thế nào?" -Hàn Giang hỏi lại.
"Tôi muốn kệ tranh ngọc! Ghi nhớ, phải nguyên vẹn không phải là vỡ vụn!" -Stephen nói.
"Được! Tôi giao kệ tranh ngọc cho anh, nhưng anh phải thả Yelena ra! -Hàn Giang nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Hàn Giang! Anh tỉnh táo chút đi, anh hiện giờ có tư cách gì mà mặc cả với tôi!" -Stephen nghiêm giọng nói.
Trong lòng Hàn Giang rất rõ, anh quả thực không có khả nàng để mặc cả với bọn áo đen này, kể cả khi Yelena không nằm trong tay bọn chúng, nếu như cứ cố chấp lao vào thì chính họ cũng lành ít dữ nhiều.
"Đường Phong, hãy từ từ đặt kệ tranh ngọc trên tay anh xuống! Phải từ từ đặt xuống, cẩn thận đấy!" -Stephen vung súng ra lệnh.
Đường Phong nhìn Hàn Giang, rồi đành bất lực đặt hai kệ tranh ngọc lên án thần. Anh vừa mới đặt xuống, cô gái tóc vàng đã tới trước án thân, nhấc hai kệ tranh ngọc lên.
Cô gái tóc vàng quay lại cạnh Stephen, đưa kệ tranh ngọc mới phát hiện ra cho hắn, Stephen cẩn thận ngắm nghía một hồi, gật gật đầu, thì thầm với cô gái tóc vàng: "Không sai, chính là cái này!"
Stephen xem xong kệ tranh ngọc, lại ngắm thẳng nòng súng vé phía Đường Phong, nói: "Đừng căng thẳng! Bạn của tôi, tôi đã nói rồi, chỉ cần các anh phối hợp với tôi, tôi sẽ không làm hại các anh đâu. Từ trước đến nay, tôi luôn cho rằng việc giết ngưòi để đạt được mục đích là một hành động ngu xuẩn. Tiếp theo đây, việc mà các người cần làm là phải ở
lại đây, đợi chúng tôi đi xa thì các anh mới được ra ngoài, nếu không thì chúng tôi có thể giết Yelena bất cứ lúc nào! Đương nhiên, trước khi tôi đi sẽ đóng cánh cửa đá này lại, có thể ra ngoài hay không thì phải xem bản lĩnh của các người đấy!"
Stephen nói xong, những tên áo đen phía sau hắn lần lượt lục đục rút lui khỏi an mật thất. Stephen và cô gái tóc vàng cầm hai kệ tranh ngọc cũng chầm chậm rút ra khỏi bên ngoài mật thất, vách đá cũng bắt đầu chuyển động trở lại.
"Không được để chúng đóng cổng đá lại, nếu không thì chúng ta sẽ toi đấy!" -Từ Nhân Vũ khẽ nhắc nhở.
Đường Phong bất ngờ bừng tỉnh, bản năng mưu cầu sự sống đã thôi thúc anh bất chấp tất cả lao về phía cánh cổng đá đang khép lại. Hàn Giang và Makarov cũng như tỉnh hẳn ra, mấy người cùng lao về phía cổng đá. Cổng đá vẫn từ từ chuyển động, đúng trong thời khắc nó sắp đóng lại thì Đường Phong nhìn thấy Stephen ở đầu bên kia lộ ra nụ cười nham hiểm...
6
_Có lẽ, số phận đã sớm an bài cho thân phận mình sẽ chôn vùi trong gian mật thất này -chính trong giây phút cổng đá sắp khép lại, Đường Phong đã nghĩ tới việc từ bỏ. Nhưng cũng trong chính lúc này, anh phát hiện phía bên ngoài cổng đá, nụ cười nham hiểm của Stephen đột nhiên đóng băng lại, rồi ngay sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng hú dài thảm thiết chưa từng thấy.
Stephen cũng vô cùng ngạc nhiên không biết phải làm thế nào, hắn quay người mất hút ngoài cánh cổng đá. Cổng đá vẫn đang chuyển động, chỉ còn chút nữa, cánh cổng đá sẽ đóng lại hoàn toàn. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Hàn Giang kịp lao tới trước cổng đá, thò cánh tay rắn rỏi vạm vỡ ra, dùng sức mình chặn đứng cổng đá sắp khép kín lại,
Cổng đá vẫn đang chuyển động, gót chân Hàn Giang đạp vào góc vách đá, anh dốc hết sức lực, hai cánh tay bắt đầu tê liệt, anh hét về phía Đường Phong: "Nhanh!" Ngay sau tiếng hét xé rách tâm can của Hàn Giang, Đường Phong, Từ Nhân Vũ và Makarov lần lượt chui ra khỏi cổng đá qua một khe hở còn lại. Hàn Giang thấy ba người đều đã thoát khỏi nguy hiểm, anh cũng định thoát thân, nhưng cơ thể anh khồng thể cử động được nữa.
May mà Đường Phong, Từ Nhân Vũ và Makarov đều cố dốc hết sức, đứng bên ngoài kéo cổng đá nên Hàn Giang mới thoát thân ra được. Trong giây phút Đường Phong như bay người lên, nhảy ra khỏi mật thất thì cổng đá ầm một tiếng đóng kín lại. Vách đá lại phục hồi lại trạng thái ban đầu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hàn Giang rơi xuống nền thạch thất, Từ Nhân Vũ và Makarov vì dồn sức quá mạnh cũng ngã ra bên ngoài cổng đá. Bốn người dìu nhau đứng dậy, cùng nhau nhìn về phía cổng lớn của thạch thất, bọn áo đen đó đang đứng chặn ngay ngoài cửa, không biết chúng đang làm gì ?
Bốn người nghi ngờ đi về phía cổng lớn của thạch thất, họ đều rút súng ra, đạn lên nòng. Nhưng khi họ chưa kịp đi tới cổng lớn, đám người áo đen đó đã lùi lại làm bốn người không hiểu gì cả. Chỉ sau khi lao tới bên cạnh Stephen, lúc đó họ mới phát hiện ra, trên nền tuyết ngoài cửa mật thất, một bầy sói tuyết đang đứng sừng sững dưới tuyết bay trắng trời, chúng ngửa đầu lên, phát ra tiếng hú thảm thiết.
Đây không phải là một con sói mà là một đàn sói đang hú, phải có tới chín mười con. Tiếng hú của chúng làm kinh động tất cả mọi người có mặt ở đây.
Đường Phong miệng lẩm bẩm: "Hóa ra đàn sói đi theo chúng ta ở đây, đây chính là sào huyệt của chúng. Có lẽ... có lẽ chúng xuất hiện ở đây là để canh giữ Hắc Đầu Thạch Thất".
Hàn Giang và Từ Nhân Vũ lập tức nhận thức ra, dấu móng vuốt mà họ phát hiện thấy trên mặt tuyết, và cả cái góc phát hiện được trong Thạch Thất đều là của đàn sói này.
Đường Phong nhìn thấy đàn sói, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng sau khi nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại, thì trong lòng anh lại bỗng có chút yên tâm. Anh ghé vào tai Stephen cũng đang vô cùng hoảng sợ, lạnh lùng cười: "Xem ra các anh cũng có lúc tính nhầm đấy".
Stephen không nói gì, hắn vẫn lùi lại phía sau, bởi vì mấy con sói đầu đàn đã tiến lại gần thạch thất. Đường Phong đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nói: "Con sói cái đó, con sói cái đang mang thai đó chẳng phải chính là con sói mà chúng ta gặp trên khu vực B sao ?"
"Đúng vậy, còn cả con sói đực bên cạnh nó nữa, chính là con sói đực từng đấu mắt với chúng ta." -Hàn Giang cũng phát hiện ra.
"Nói như vậy, chúng cùng một đàn, và hai con sói đó mấy hôm trước đã lạc đàn nên đàn sói này phải ra ngoài tìm kiếm chứng, vì thế mà chúng đã để lại dấu móng vuốt trên tuyết mấy hôm trước." -Đường Phong khẽ suy đoán.
"Cậu giỏi liên tưởng thật đấy! Nhưng tôi tin vào suy đoán của cậu, bởi vì... bởi vì tôi chứa bao giờ nhìn thấy sói đẹp như thế này! Đặc biệt là con sói đực đó, bộ lông của nó mới hoàn mỹ làm sao!" -Hàn Giang vừa thán phục vừa lùi lại phía sau.
"Tôi đang nghĩ, đàn sói này sống ở trên khu vực núi cao như vậy, có khi nào là do ý đồ nào đó của con người không nhỉ ? -Đường Phong suy đoán.
Hàn Giang lập tức hiểu ý của Đường Phong: "Ý cậu là, đàn sói này đời nọ nối đời kia canh giữ Hắc Đầu Thạch Thất?"
"Đúng vậy! Tổ tiên của chúng rất có khả năng là do người Đảng Hạng để lại, để… canh giữ Hắc Đầu Thạch Thất".
Đường Phong vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Stephen ngắt lời: "Hai người im mồm đi! Bọn tôi mà không đi được thì các người cũng toi hết cả lũ đấy. Hãy nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với đàn sói này đi!"
7
_Tẫt cả mọi người đã lùi vào một nửa thạch thất. Cả đàn sói cũng đã tiến vào trong thạch thất. Không còn đường để rút lui rồi, không khí trong Hắc Đầu Thạch Thất bị kìm nén đến đỉnh điểm, một trận đại chiến giữa người và sói có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Cuối cùng, một tên áo đen đã không thể kìm chế được nữa, hắn gào lên, la hét ầm ĩ, lên nòng khấu tiểu liên M4A1 trong tay.
Tạch! Tạch! Tạch!. cả một băng đạn đầy ắp đã bắn loạn xạ vào đàn sói và vách đá xung quanh, rất nhiều viên bắn lên những trụ đá của thạch thất, cả thạch thất khẽ chao đảo một cái, rất nhiểu đá vụn và bụi bặm rơi xuống đâu mọi người.
Trong đàn sói, mấy con sói đầu đàn trúng đạn ngã xuống, trong đó có cả con sói cái đang mang thai. Sói cái ngã trong vũng máu, nhưng không chết ngay, cơ thể nó vẫn không ngừng co giật, máu tươi chảy lênh láng từ rất nhiều vết thương trên người nó, nhuộm đỏ cả một khoảnh đất.
Những tên áo đen khác cũng đều đặt tay lên cò súng nhưng chúng không nổ súng, chúng đang nhìn Stephen, chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Stephen đối diện với cảnh tượng bất ngờ xảy ra này càng không biết phải làm thế nào, hắn quay đầu lại nhìn tên áo đen nổ súng bên cạnh, rồi lại nhìn sói cái nằm trong vũng máu. Hắn cũng từ từ giơ súng lên, bảy nòng súng nhằm vào đàn sói. Đàn sói rõ ràng bị làn đạn đột ngột ban nãy lam cho sợ hãi, nhưng chẳng mấy chốc chúng đã tập hơp lại, ngửa đấu lên trời hú những hồi dài. Hình như chúng đang kêu gào tang thương cho đồng loại đã chết và cũng giống như đang hiệu triệu nhiều đàn sói hơn nữa.
Trong giây phút này, cô gái tóc vàng lại ghì nòng súng của Stephen xuống, nhìn hắn lắc lắc đầu. Stephen không hiểu gì cả, nhưng vẫn hạ súng xuống, ngoài tên áo đen ban nãy nổ súng ra thì những tên áo đen khác cũng đểu hạ súng xuống, cục diện lại trở nên đông cứng.
Lúc này, Đường Phong đột nhiên phát hiện ra Stephen và cô gái tóc vàng đang dồn hết sự chú ý về phía đàn sói, hai kệ tranh ngọc trên tay họ vẫn chưa cất vào trong ba lô. Stephen cắm kệ tranh ngọc vừa mới phát hiện ra, cô gái tóc vàng cầm kệ tranh ngọc vốn có từ trước. Bây giờ, Đường Phong đang đứng cạnh cô gái tóc vàng, anh liếc nhìn Hàn Giang lúc này đang đứng sau lưng Stephen, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho bạn, Hàn Giang lập tức lĩnh hội ý ngấm
Năm giây sau, hai người gần như cùng lúc nhân cơ hội Stephen và cô gái tóc vàng không phòng bị đã giật mạnh kệ tranh ngọc từ trong tay họ. Đợi tới khi kệ tranh ngọc bị Hàn Giang cướp lấy, Stephen mới bừng tỉnh, lập tức giơ tay trái ra giật lại, Hàn Giang hất tay trái của Stephen ra, lấy cánh tay còn lại chặt mạnh vào khuỷu tay của hắn. Stephen biết không ổn, vội vàng thu cánh tay trái lại rồi giơ tay phải đang cầm súng ra, hắn đang định nổ súng thì Hàn Giang tung chân đá, cú đá trúng ngay cổ tay phải của Stephen làm súng trên tay hắn lập tức văng ra đất. Hai người lại tung thêm vài chiêu, tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Đường Phong không đợi cô gái tóc vàng kịp phản ứng lại đã cướp ngay lấy kệ tranh ngọc trong tay cô ta rồi nép vào vách đá thạch thất, thoắt cái lẻn nhanh ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất. Từ Nhân
Vũ, Makarov cũng nhân cơ hội theo sau Đường Phong, lao ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất.
Hàn Giang không muốn ở lại chiến đấu, nên chẳng mấy chốc anh cũng đã thoát khỏi Stephen, áp người lên vách đá, cấn thận rút lui khỏi Hắc Đầu Thạch Thất. Đàn sói không có bất cứ phản ứng gì với họ. Stephen và cô gái tóc vàng cùng nhìn nhau, hình như hiểu ra chút gì đó, hai người cũng bắt chước Đường Phong, trốn khỏi tấm mắt của bầy sói, áp người lên vách đá, định rút ra ngoài, những tên áo đen khác cũng bám theo sau hai người, chuẩn bị rút lui. Thế nhưng chúng vừa mới cử động thì cả đàn sói cũng cùng lúc chuyển hướng, nhìn chúng chằm chằm. Stephen và cô gái tóc vàng dừng lại, đàn sói áp sát tiến lại gần, Stephen kinh ngạc phát hiện ra, đàn sói đang lao về phía tên đồng bọn ban nãy nổ súng.
8
_Đúng vậy ! Đàn sói đang lao về phía gã nổ súng đó, đàn sói càng lúc càng ép sát, nhất là con sói đực đầu đàn, nỗi đau mất vợ đã khiến nó vô cùng tức tối. Nó nhìn chằm chằm vào tên nổ súng. Đàn sói cách vị trí gã đó đứng chưa tới một mét, gã đã có thể nhìn thấy rõ ánh mắt hận thù hung tợn của sói đực, ánh mắt đã khiến g mọi thứ phải run sợ, làm gã này không thể giương súng lên được nữa, mà chỉ biết đờ đẫn đứng đó. Những tên áo đen khác từ từ vòng qua gã, dồn lại phía sau Stephen, một tên áo đen trong đó khẽ hỏi Stephen: "Mặc kệ nó sao?"
"Sói vốn căm giận thù hận như vậy!" -Stephen bỗng nhiên thốt ra một câu không đầu không cuối. Sau đó, lại quẳng thêm một câu: "Để nó tự giải quyết đi!" -rồi lao ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất. Cô gái tóc vàng và những tên áo đen khác cũng lao ra khỏi đó. Trước khi đám người này rời khỏi Hắc Đầu Thạch Thất, đàn sói đầy hận thù xông tới, cùng nhau lao vào cái gã đen đủi đó. Gã đó trong giây phút trước khi bị bấy sói lao tới, phản xạ sống còn đã thôi thúc gã bóp cò lấn nữa, tạch! tạch! tạch -đạn bắn lên cột đá và đỉnh thạch thất; ngay sau đó, cả thạch thất lại lắc manh một cái.
Stephen và cô gái tóc vàng đứng ngoài cửa động, quay đầu lại nhìn, cái gã đen đủi trong chốc lát đã bị bầy sói cắn xé không ra hình người, chỉ còn lại một đống thịt nát máu me. Cô gái tóc vàng nghe rất rõ tiếng trụ đá nứt vỡ. Cô ta nhìn về phía trụ đá, vết nứt trên trụ đá càng lúc càng dài, càng lúc càng sâu. Cô gái tóc vàng hét lên với Stephen: "Không được, hai trụ đá đó sắp gãy rồi, nhanh rời khỏi đây thôi!"
Stephen, cô gái tóc vàng, và cả những tên áo đen khác nữa cùng nhau lao ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất, chỉ sau hai phút chúng thoát khỏi Hắc Đầu Thạch Thất, ầm -một chuối thì âm thanh nặng nề vang lên, toàn bộ Hắc Đầu Thạch Thất đã sập xuống trong chớp mắt.
Đường Phong và Hàn Giang cũng quay lại nhìn Hắc Đấu Thạch Thất đã sụp đổ. "Mau cất kệ tranh ngọc vào trong ba lô đi!" -Nói xong, Hàn Giang lấn lượt cất kệ tranh ngọc vào trong ba lô của mình và của Đường Phong. Họ sững sờ nhìn chăm chăm vể phía Hắc Đấu Thạch Thất đổ xuống, mặt đất dưới chân trở nên rung chuyển, mọi thứ đểu đang rung lên, ngọn tuyết sơn ở phía trên Hắc Đấu Thạch Thất cũng đang rung lắc manh. Trên đỉnh núi tuyẽt, hàng tan bang tuyết và đá tảng đang ùn ùn đổ xuống trong nháy mắt.
"Chạy mau! Lại là một trận tuyết lở! Không! Là một trận tuyết lở cực lớn!" -Hàn Giang điên cuồng kêu gào rồi dẫn mọi người lao về phía thung lũng của dải băng số 1, phía sau lưng họ, Stephen, cô gái tóc vàng, và cả năm tên áo đen khác cũng ý thức được rằng đây là một trận tuyết lở khủng khiếp xảy ra đột ngột. Cô gái tóc vàng đứng không vững bị chấn động làm ngã lăn ra đất, Stephen bỏ kệ mọi thứ, vội đỡ cô ta dậy, kéo
Đường Phong vẫn không cam tâm, anh lại đọc lại lần nữa từ đầu đến cuối bài tế lễ này. Khi đọc đến câu cuối cùng, anh bắt đầu nghi ngờ: "Giao phó cho tiểu tử Bạch Cao Đại Hạ quốc Ngột Tốt Ngôi Danh Nguyên Hạo thừa lệnh thuật lại chi tiết" -câu này khắc một lần bằng văn tự Tây Hạ, sao lại phải khắc thêm một lần bằng chữ Hán? Còn những văn tự khác đâu có khắc lại bằng chữ Hán. Đường Phong ngẫm nghĩ, bất giác đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên những chữ Hán đó, anh cảm thấy dòng chữ này khắc sâu hơn những văn tự Tây Hạ. Tại sao lại như vậy? Lẽ nào những vân tự này không được khắc cùng một lúc? Khi tay anh lần nữa chạm tới chữ "Hạo" trong "Nguyên Hạo", anh bỗng có một cảm giác thật khác lạ, hai chữ này đặc biệt lạnh giá, lạnh thấu tận xương tủy. Mắt Đường Phong bỗng lóe sáng, lẽ nào chính là...
"Đội trưởng, anh đến xem! " -Đường Phong lớn tiếng gọi Hàn Giang.
"Sao thế, cậu lại phát hiện ra cái gì thế?" -Hàn Giang quan tâm hỏi.
Đội trưởng, anh nhìn chữ ‘Hạo’ này, anh có thấy gì không?" -Đường Phong gợi ý cho Hàn Giang.
Hàn Giang vô cùng sốt ruột, nên không tĩnh tâm nhìn kĩ, anh ngắm nghía một lúc chữ "Hạo" trên vách đá rồi hấp tấp thúc giục Đường Phong: "Cậu đừng có đánh đố tôi nữa, có gì thì nói nhanh đi!".
Đường Phong lại chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình rồi anh đột nhiên hỏi Hàn Giang: "Chuỗi tràng hạt xương người của Đại Lạt ma đâu? Đưa tôi thử xem".
"Cậu hỏi cái đó làm gì?" -Hàn Giang không hiểu, nhưng vẫn lôi chuỗi tràng hạt từ trong người ra, đưa cho Đường Phong.
Đường Phong đón lấy chuỗi tràng hạt xương người, tỉ mỉ xem xét bề mặt từng hạt trên chuỗi dây, rồi lại nhìn đồng tiền Tây Hạ. Sau khi xem xong, trên mặt anh nở ra nụ cười tự tin không dễ đoán biết. Anh chỉ vào dòng chữ cuối cùng trên văn tế, giải thích với Hàn Giang: "Anh nhìn dòng chữ này, cả bài tế văn đều dùng văn tự Tây Hạ khắc thành, tại sao mỗi câu cuối lại dùng chữ Hán? Anh nhìn tiếp, hàng chữ Hán này rõ ràng khắc sâu hơn văn tự Đảng Hạng, đây nói lên điều gì ?"
"Điều gì, nói nhanh!"
"Nói lên rằng dòng chữ Hán này không đồng thời được khắc cùng với văn tế, hơn nữa còn cho thấy dòng chữ Hán này được khắc sau văn tế, có niên đại sớm hơn văn tế. Anh nghĩ xem, cho đến hiện giờ chúng ta đã không ngừng chứng minh cho truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể, vây thì, dòng chữ Hán này có khả năng là do ai khắc lên đây nhất ?"
Hàn Giang chau mày, đột nhiên, anh khẽ kinh ngạc thốt lên: "Ý cậu là... dòng chữ Hán này là do những di dân Đảng Hạng di cư trở về tây bắc Tứ Xuyên khắc lên sau khi Tây Hạ bị diệt vong?"
Khả năng này là lớn nhất! Giả dụ do những di dân Đảng Hạng đó khắc lên, vậy thì, tại sao trong lúc tháo chạy thoát thân họ lại khắc lên dòng chữ xem ra không có ý nghĩa gì cả này?" -Đường Phong gợi ý cho Hàn Giang.
"Đương nhiên họ không thể khắc lên những chữ không có ý nghĩa gì, dòng chữ này nhất định có dụng ý của họ. Vấn đề là... dụng ý của họ đây?"
"Dụng ý là gì ? Trong truyền thuyết đó chỉ nhắc tới họ đã làm một việc ý nghĩa ở đây".
"Ý cậu nói là kệ tranh ngọc, ý cậu là dòng chữ Hán này có liên quan tới kệ tranh ngọc?" -Hàn Giang vô cùng kinh ngạc.
"Không sai, tôi nghĩ như vậy đó, anh xem tiếp chỗ này đi!" -Nói xong, Đường Phong chỉ chữ "Hạo" trên vách đá, hỏi lại Hàn Giang: "Anh không thấy chữ "Hạo" này có chút gì đó kỳ lạ sao?"
Hàn Giang lại nhìn chăm chú hồi lâu vào chữ "Hạo" Đường Phong đứng bên cạnh gợi ý: "Anh nhìn bộ ‘viết’ phía bên trên chữ Hạo".
Nhờ có Đường Phong nhắc nhở, Hàn Giang mới đột nhiên phát hiện ra, bộ "viết" phía bên trên chữ "Hạo" trên vách đá được khắc thành một hình tròn kỳ lạ, ở giữa lại là một hình vuông nhô lên, nếu không nhìn kĩ thì sẽ tưởng rằng đây là một bộ "viết" khắc không được chuẩn xác lắm nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra bí mật trong đó. Hàn Giang giật mình hỏi Đường Phong: "Ý của cậu là, bộ viết này khắc giống... giống hệt một đồng tiền?"
"ừm! Từ đó tôi có thể suy đoán, nhóm di dân người Đảng Hạng vì tháo chạy đại quân Mông Cổ truy sát nên đã vượt qua hàng ngàn dặm tới đây, bị tuyết sơn chặn đứng nên đanh phải vượt qua đó. Rất có khả năng họ đã đi đường dải băng số 1 tương đối bằng phẳng. Khi vượt qua tuyết sơn, họ đột nhiên bị bão tuyết tấn công, trong lúc những người trong gia tộc sap bị chết cóng, rất tình cờ, họ đã phát hiện ra Hắc Đầu Thạch Thất. Hắc Đầu Thạch Thất giúp họ tránh được bão tuyết, và người thanh niên áo trắng chắc là đã cất kệ tranh ngọc đoạt lại được từ trong tay người Mông Cổ tại Hắc Đầu Thạch Thất. Vậy là, họ..."
Đường Phong vẫn chưa nói xong, Hàn Giang liền vội vàng ngắt ngang lời anh, nói: "Vậy là họ đã cất giấu kệ tranh ngọc trong Hắc Đầu Thạch Thất. Hiện giờ, chúng ta đã biết được rằng kệ tranh ngọc thứ hai cất giấu trong Hắc Đầu Thạch Thất. Dòng chữ Hán cuối cùng trong tế văn trên vách đá là do những di dân Đảng Hạng khắc lên, rồi bộ Viết phía trên chữ "Hạo" khắc thành hình đồng tiền, cộng thêm cả đồng tiền Tây Hạ trên chuỗi tràng hạt xương người mà tổ tiên truyền lại cho Đại Lạt ma, tất cả những điều này nói lên rằng: chúng ta đã tìm thấy chìa khóa để mở kho báu này!"
2
_Đường Phong không nói gì nữa, anh liếc nhìn Hàn Giang một cái, sau đó tháo đồng tiền trên chuỗi tràng hạt xuống, nhét đồng tiền vào vị trí bộ "viết" phía trên chữ "Hạo", quả nhiên vừa khít, không lệch đi đâu phân nào, tất cả mọi thứ đều giống như Đường Phong dự đoán. Đường Phong nhìn vách đá trước mặt, nhưng không thấy có gì biến đổi, tim anh bất giác bắt đầu đập dồn dập. Anh cảm giác tay phải của mình lúc này đã hoàn toàn không còn thuộc về mình nữa rồi, anh run rẩy đưa tay phải ra, khẽ chuyển động đồng tiền theo chiều kim đồng hồ. Đồng tiền di chuyển rồi, bộ "viết" thần kỳ đó cũng di chuyển theo, nhưng vách đá trước mặt Đường Phong vẫn không có bất cứ chuyển biến gì.
Sau khi đồng tiền quay tròn đúng một vòng rồi dừng lại Đường Phong cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh lại nhấc đồng tiền lên, lại quay thêm một vòng, vách đá vẫn không biển đổi gì; lại thêm một vòng, Đưòng Phong thực sự đã không thể khống chế được tay phải của mình nữa. Sau ba vòng, anh vẫn muốn xoay đồng tiền, nhưng đồng tiền lại không sao quay vòng được nữa, vách đá trước mặt vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, thế này là thế nào?
"Quay ngược lại xem" -Hàn Giang bỗng nhiên đề nghị.
Vậy là, Đường Phong quay ngược lại chiều kim đồng hồ. Lần này, chẳng mấy chốc Đường Phong đã nghe thấy chuỗi âm thanh cạch cạch vang lên, điều thần kỳ đã xuất hiện, vách đá trước mặt Đường Phong và Hàn Giang bỗng từ từ chuyển động, theo bụi và khói bay lên, một gian mật thất đã hiện lên trước mắt mọi người.
Bức tường rút cuộc đã ngừng chuyển động. Từ Nhân Vũ đang chuẩn bị đi ngủ bỗng ngạc nhiên tới nỗi nhảy cả ra ngoài túi ngủ. Makarov cũng kinh ngạc bước tới, bốn người lách qua hai bên vách đá tiến vào gian mật thất. Đây là một gian mật thất không lớn lắm, do bịt kín nhiều năm nên không khí ở đây nồng nặc mùi ẩm ướt và phân hủy.
Đường Phong lấy tay bịt mũi, Hàn Giang thì lại không buồn bận tâm, anh vội vàng thắp nến lên, để ánh nến soi sáng cả gian mật thất. Trong ánh nến, Đường Phong từ từ thả tay xuống, tuy không khí ẩm mốc ở đây vẫn xộc vào mũi anh, nhưng cảnh tượng mà anh nhìn thấy trước mặt cũng đủ để anh quên đi điều đó.
Ở chính giữa gian mật thất, một lần nữa xuất hiện bốn pho tượng đá hình thù quái dị, giống hệt hai pho tượng ngoài cửa mật thất, phanh áo lộ ngực, mặt mũi hung tợn, hai tay giơ lên cao. Bốn pho tượng cùng đỡ một tảng đá to dày cộm, trên mặt tảng đá có đặt một hàng lư hương và chân nến được tạc sống động như thật. Hàn Giang nghi ngờ hỏi: Cái này dùng để làm gì vậy?"
"Giống như một bàn thờ dùng để tế lễ, chỉ có điều nó không phải được làm bằng gỗ, mà đưọc ghép thành từ tảng đá và bốn pho tượng đá, có lẽ nên gọi nó là đá thần!' -Đường Phong đoán.
"Dùng để tế lễ ? Nhưng có nhìn thấy bài vị tổ tông hoặc là thứ gì đó giống như tượng Phật đâu?" -Tư Nhân Vũ nói chen vào.
"Trước đây dân du mục vốn không sùng bái tôn giáo cụ thể nào cả, cũng không giống dân tộc Hán cúng bái bài vị tổ tông. Thần mà họ tế lễ chính là sông suối, núi đồi, cây cỏ ở đây vì họ tin rằng vạn vật cũng có linh hồn!" -Đường Phong giải thích.
"Đường Phong, sợ rằng cũng không giống như anh nói đâu, mọi người xem, trên vách đá sau án thần! – Makarov đôt nhiên chỉ lên vách đá sau án thần nói.
Mọi người cùng nhìn vể phía đó, trên mặt vách đá phía sau án thần, thấp thoáng hiện lên một hình vẽ. Đường Phong lấy đèn pin soi một hồi, lúc này mới thấy rõ diện mạo của hình vẽ này: một con sói đực hung ác và một con sói cái đang mang thai, đôi mắt sói đực cảnh giác nhìn chăm chú về phía trước, còn trong lòng sói cái lại là một đứa trẻ sơ sinh đang bú sữa của nó.
"Người Đảng Hạng quả thật mới sùng bái sói làm sao! – Từ Nhân Vũ cảm thán nói.
Makarov quay người lại hỏi Đường Phong: "Đường Phong, bức tranh này có phải ghi chép lại câu chuyện ‘Nguyên Hạo ưng sói không ăn thịt’ mà cậu đã kể cho chúng tôi không ?"
"Tôi nghĩ là như vậy! Xem ra người Đảng Hạng vô cùng tin tưởng vào truyển thuyét chính sói cái đã cứu Nguyên Hạo nên đã khắc bức tranh như thế này ở đây!" -Đường Phong thật sự sửng sốt khi đứng trước bức tranh này.
"Đứa trẻ sơ sinh trong lòng sói cái chính là Nguyên Hạo ?" -Hàn Giang hỏi lại.
"Ừ! Ngoài Nguyên Hạo ra còn có thể là ai được nữa?" -Nói xong, Đường Phong đưa tay ra, khẽ chạm vào đứa trẻ sơ sinh trong lòng sói cái -một cảm giác khác lạ tức tốc lan tỏa khắp cơ thể anh.
"Được rồi, đừng nhìn bức tranh đó nữa! Hy tìm xem ở đây vẫn còn gì?" -Hàn Giang tới trước án thần tỉ mỉ quan sát, tuy gian mật thất này được bị kín mít, nhưng trên án thần vẫn phủ từng lớp bụi dày. Hàn Giang phát hiện, trên án thần có một chỗ hơi nhô lên, tim anh giật thót một cái, trong đầu lập tức nghĩ ngay tới kệ tranh ngọc mà họ khổ sở tìm kiếm: đây có phải là, chính là...
Hàn Giang ngẫm nghĩ, Đường Phong cũng đến trước án thần, anh cũng đã chú ý tới chỗ hơi nhô lên trên án thần. Anh và Hàn Giang nhìn nhau, Hàn Giang gật gật đầu, Đường Phong đưa tay ra, khẽ vuốt lớp bụi phủ kín bên trên đi. Lớp bụi 800 năm từ từ được gạt đi, lại thêm một báu vật tuyệt thế được nhìn thấy ánh mặt trời.
Đường Phong đưa đôi tay run rẩy từ từ nâng kệ tranh ngọc trên án thần lên. Trải qua hàng ngàn năm, kệ tranh ngọc này đã loang lổ không còn rõ nét, nhưng điều đó không thể che lấp huyết thống cao quý của nó vì nó vốn sinh ra đã đẹp đẽ, xuất thân đã danh giá. Nó là tinh khí linh thiêng do vỏ trái đất hàng vạn năm vận động hình thành nên, rồi trải qua bao năm tháng phơi nắng phơi trăng trên núi Côn Luân; để trong một lần tình cờ, nó đã bị con người phát hiện ra, đem dâng tặng cho gia tộc đế vương. Sau này, nó được khắc trang trí lên những văn tự tinh xảo đẹp đẽ, bắt đầu kế thừa lưu giữ những bí mật về sự hưng thịnh của một vương triều. Kể từ đó, nó đã chứng kiến vô số những trận huyết chiến và thảm sát, chứng kiến từng cảnh tượng bi hoan li hợp và hưng phế của một quốc gia, để cuối cùng, nó bị buộc phải tới đây, đến gian mật thất, bị đóng kín trong bóng tối thăm thẳm này.
Tám trăm năm đã trôi qua, chưa từng có ai bước vào gian mật thất, trên bề mặt nó bị bụi phủ kín, dày đặc. Và tám trăm năm sau, một thanh niên lại tìm thấy và cầm nó lên, nó lại lần nữa toát lên hương sắc diễm lệ, nhưng tiếp sau đó, số phận đang đợi nó sẽ là gì đây?
3
_Hàn Giang nhìn ngắm kệ tranh ngọc này hồi lâu, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Sao trên bề mặt không nhìn thấy gì vậy?"
"Bởi vì niên đại quá lâu rồi! Anh có còn nhớ kệ tranh ngọc của chúng ta không? Sau khi Kozlov phát hiện ra kệ tranh ngọc đó, chắc chắn đã xử lý qua bằng một số kỹ thuật, nhưng khi chúng ta mới nhìn thấy nó, văn tự trên bề mặt cũng không rõ lắm, sau phải nhờ giáo sư La dùng một loại thuốc đặc chế mới khiến những văn tự Tây Hạ hiện lên. Kệ tranh ngọc này cũng cần được chúng ta đem về, mời giáo sư La xử lý sạch sẽ thì mới nhìn thấy được bộ dạng thật sự của nó." -Đường Phong giải thích.
"Tấm này không thể là giả đâu nhỉ? Đường Phong, cậu phải xem cho kĩ đấy, qua bao trăm ngàn khổ cực chúng ta không thể đem một thứ đồ giả về được đâu!" – Từ Nhân Vũ đứng bên cạnh nhắc nhở.
Đường Phong vừa nghe thấy vậy, vội vàng lấy kệ tranh ngọc từ trong ba lô ra, so sánh hai kệ tranh ngọc với nhau, độ dài rộng, không sai một li, ghép hai tấm lại với nhau cũng vừa khít.
"Chắc là không sai được đâu! Đây là kệ thứ hai trong bốn kệ tranh ngọc, các anh nhìn tiếp chỗ này!" -Nói xong Đường Phong lật mặt bên cạnh của kệ tranh ngọc thứ hai ra, dùng ngón tay cái ra sức lau lên vị trí chính giữa mặt bên kệ tranh ngọc, dần dần, một chữ nhỏ ánh vàng lấp lánh hiện lên trước mặt mọi người. Đường Phong chỉ vào chữ nhỏ này giải thích: "Mọi người xem, đây là một chữ Hán, là chữ ‘Cao’. Giáo sư La đã từng nói: bên cạnh mỗi kệ tranh ngọc có khả năng đều khắc một chữ Hán, kệ tranh ngọc đầu tiên khắc chữ ‘Bạch’ bởi vậy giáo sư La đã đặt tên hiệu cho kệ tranh ngọc thứ nhất là "Bạch". Giáo sư La cũng từng càn cứ vào chữ ‘Bạch’ này suy đoán và nói rằng: trên những kệ tranh ngọc khác lần lượt khắc mẫy chữ ‘Cao’, ‘Đại’ ‘Hạ’ cũng có nghĩa là, cạnh bên của bốn kệ tranh ngọc đã khắc quốc hiệu chính thức của vương triều Tây Hạ "Bạch Cao Đại Hạ". Khi Nguyên Hạo chế tác ra các kệ tranh ngọc, ông đã khắc lên mặt bên của mỗi kệ tranh ngọc những chữ này là để biểu thị thứ tự trước sau của chúng. Trên kệ tranh ngọc mà chúng ta mới phát hiện ra này có khắc chữ "Cao", điều này hoàn toàn ứng với suy đoán của giáo sư La và cũng chứng minh đây chính là kệ tranh ngọc thứ hai. Chúng ta có thể chính thức đổi tên cho kệ tranh ngọc này là kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu tên gọi là Cao".
Hàn Giang phấn khởi nói: "Chắc là không còn vấn đề gì nữa đâu, cậu nhanh chóng thu dọn đi, chúng ta chuẩn bị đi, không nên ở lại đây lâu!"
Đường Phong gật gật đầu, định cất cả hai kệ tranh ngọc vào hộp gỗ tử đàn, nhưng anh cảm thấy đôi tay mình vẫn đang không ngừng run rẩy. Đúng lúc này, pằng! -Một tiếng súng nổ. Một viên đạn bay tới, gần như sượt qua lòng bàn tay Đường Phong, bắn lên vách đá cứng đanh làm nó tóe lửa.
Tay bưng kệ tranh ngọc của Đường Phong chao đảo mạnh một cái, suýt chút nữa anh xảy tay để rơi kệ tranh ngọc xuống án thần. Bốn người quay ngoắt đầu lại, cùng lúc nhìn về phía cửa mật thất, tình huống mà Hàn Giang lo lắng nhất đã xuất hiện rồi; vài tên áo đen tay cấm súng tiểu liên M4A1, đạn đã lên nòng sẵn, xuất hiện ở cửa mật thất.
4
_Nhìn thấy bọn áo đen, Hàn Giang và Makarov theo phản xạ tức tốc móc súng ra, Từ Nhân Vũ cũng móc súng ra dù chậm hơn một chút. Bọn áo đen lại không tiếp tục nổ súng nữa, Hàn Giang cũng không lập tức bắn trả. Hai nhóm người cứ như vậy giương súng về phía nhau, chờ đợi.
Hai tên thủ lĩnh áo đen hạ súng xuống, lột mũ trùm đầu ra. Đường Phong, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov lúc này mới nhìn rõ, hai tên thủ lĩnh áo đen này gồm một nam một nữ. Người phụ nữ tóc vàng, là một cô gái xinh đẹp, còn người đàn ông hóa ra là... Stephen!
Stephen lắc lắc đầu, châm chọc Đường Phong: tcĐừng căng thẳng, Đường Phong, anh nhất định đừng có làm rơi bảo bối trong tay đấy!".
Đường Phong ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới run rẩy hỏi: "Stephen... sao lại là anh?"
"Stephen, cậu... cậu chưa chết? – Từ Nhân Vũ cũng kinh ngạc thất sắc.
"Sao lại không thể là tôi ? Tát nhiên là tôi chưa chết!" -Stephen lạnh lùng cười.
"Tôi nên nghĩ ra cậu từ lâu rồi mới phải!" -Hàn Giang hằn học nói.
Stephen bỗng bật ra tràng cười điên dại rợn người. Cười xong, Stephen nói: "Hàn Giang, anh không cần phải ân hận đâu, anh có nghĩ đến hay không, tôi có chết hay không, thực ra chuyện đó không quan trọng. Mà cho dù tôi thật sự có chết đi chăng nữa thì cũng sẽ có người đến truy sát anh".
"Cậu nói có ý gì? Máy bay rơi có liên quan gì đến cậu không? Còn nữa, trong Khương Trại lẽ nào cậu không rơi xuống cái hố đó? -Từ Nhân Vũ cảm thấy mình bị lừa gạt khủng khiếp, đã chất vấn Stephen bằng một loạt câu hỏi.
Stephen cười nhạt: "Tiến sỹ Từ, anh đừng quá kích động, tôi có thể giải thích cho anh tất cả. Thực ra, việc gặp các anh trên máy bay đều là do số phận an bài. Mục đích hành động lần này của tôi là đi tìm kiếm kệ tranh ngọc trong Hắc Đầu Thạch Thất, nhưng sự an bài của số phận đã để tôi gặp các anh: Đường Phong, Hàn Giang, Yelena, Makarov và cả anh nữa, tiến sỹ Từ của tôi. Bây giờ nghĩ lại, bởi vì chúng ta cùng có chung một mục đích cho nên mới gặp nhau. Đường Phong và Hàn Giang dù chúng ta quen biết nhau lâu rồi, Makarov và Yelena tôi cũng nghe danh từ lâu, chỉ có anh, vô tình vô cớ bị cuốn vào đây, coi như anh đen đủi đi! Vụ tai nạn máy bay đột nhiên xảy ra đó đã làm rối tung mọi kế hoạch của tôi, hại tôi đến nỗi mất cả liên lạc với người của mình, nên tôi đành phải đi theo các anh. Cái hôm mà máy bay phải hạ cánh khẩn cấp đó, tôi đã nghĩ, các anh đã cùng nhau xuất hiện như vậy rồi thì thà đánh một mẻ cho xong, đoạn tuyệt hậu họa! Nhưng một mình tôi lực lượng đơn mỏng, vậy là tôi nghĩ tới Khương Trại. Thật không ngờ, Đường Phong, Hàn Giang -các anh hóa ra lại tới tòa Khương Trại đó thật. Tòa Khương Trại đó trước đây đã bị chúng tôi khống chế, trong đó tôi thuộc như lòng bàn tay, nhưng sau khi tôi tới Khương Trại thì phát hiện ra người của chúng tôi không có ở đấy. Hết cách, tôi đành phải một mình hành động, biến mất trước đã, ấn nấp đã, sau đó mới dùng con mèo dụ các anh vào địa đạo xương người".
"Mèo?" -Đường Phong lại nhớ ra con mèo đen kỳ quái đó.
"Đó không phải là con mèo bình thường đâu, mà là một con mèo rô bốt của khoa học kỹ thuật, một con mắt của nó là máy quay camera hồng ngoại. Tôi chỉ cần vài cục pin là có thể điểu khiển con mèo, dụ các anh tiến vào địa đạo xương người âm u khủng khiếp đó."
"Thảo nào khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy con mèo đó đã cảm thấy mắt của nó có gì đó đặc biệt!" -Hàn Giang hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy con mèo.
"Khà khà, Hàn Giang, giờ anh mới nghĩ ra thì đã quá muộn rồi; lúc đó, các anh đã ngoan ngoãn đi vào địa đạo xương người!" -Stephen lại bật ra tràng cười ớn lanh.
"Sau đó anh đã đẩy tảng đá khổng lổ từ trên vọng gác xuống, cũng có khả năng là dùng thuốc nổ hòng bịt kín, để chúng tôi chết kẹt trong địa đạo xương người đó?" -Hàn Giang tức tối.
"Tôi có cách còn thông minh hơn: dẫn sét, nhưng đáng tiếc, đợi sét đánh lên vọng gác đó thì đã hơi muộn, để các anh may mắn thoát qua được ải đấy, tôi lại đành phải nhẫn nhịn thêm một đêm. Sáng hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng, người của tôi quay lại Khương Trại, sự việc sau đó các anh cũng đã biết rồi đấy nên không cần phải hỏi tôi nữa" -Stephen nói.
"Tại sao các anh lại giết hại chu Nam Nam?" -Đường Phong hỏi.
"Bởi vì cô ta dám không nghe lời ! Sau khi Khương Trại bị hủy diệt, tôi tách khỏi các anh để chỉ huy quân của tôi. Lúc này, tôi cần một người len vào trong hội các anh, vậy là tôi nghĩ tới Chu Nam Nam, đáng tiếc là cô ta không nghe lời, bởi vậy tôi gọi cô ta đến đài thiên táng... khà khà!" – Stephen cười nhạt.
"Còn một vấn đề quan trọng nữa, các người rút cuộc là ai ?" -Đường Phong nghiêm giọng chất vấn Stephen.
Stephen lạnh lùng cười, đáp: "Trên đài thiên táng của Lang Mộc Tự hình như tôi đã nói qua với các anh rồi, chứng tôi đến đây vì kệ tranh ngọc, chúng tôi là những người hứng thú với kệ tranh ngọc".
"Đương nhiên tôi biết các người đến đây là vì kệ tranh ngọc. Tôi hỏi là hỏi thân phận và lai lịch của các người!" -Đường Phong tức giận.
"Cái này à!... Thực ra cũng không có gì đáng để che giấu cả, nhưng, hiện giờ vẫn chưa đến lúc nói cho các anh biết; khi nào đến lúc các anh tự nhiên khắc biết. Nếu như các anh đồng ý hợp tác, phối hợp với chúng tôi, không biết chừng chúng ta còn trở thành bạn cũng nên!" -Stephen nói rất tự tin.
Đường Phong vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hàn Giang kéo lại. Hàn Giang hỏi Stephen: "Nói như vậy, Lương Vân Kiệt cũng bị các người giết phải không? Tất cả mọi việc đều do các người làm?"
"Không sai! Đều là chúng tôi. Nhưng thành tích chiến thắng của chúng tôi không hề tốt, thậm chí có thể nói vô cùng tồi tệ! Năng lực của các anh, và cả vận may nữa, đều khiến chúng tôi kinh ngạc. Thế nên, kể từ sau vụ Khương Trại, tôi không thể không cẩn thận đối phó các anh, mà hình như vận may vẫn đi theo các anh. Nhưng tôi vẫn luôn là người không tin tà ma, vận may như vậy không thể theo anh mãi được, hôm nay, vận may của các anh hết rồi!" -Nói xong, Stephen bước lên trước một bước, rồi lại cầm súng của hắn lên, nhắm thẳng vào Đường Phong. Lúc này Đường Phong chỉ cách nòng súng của Stephen hai mét, trước mặt anh là một khẩu súng ngắn SW99 do Mỹ chế tạo. Đường Phong thầm suy tính, nếu như mà đánh nhau, bản thân sẽ có vài phần chiến thắng, nhưng bất luận tính toán thế nào, anh cũng đều cảm thấy, phần thắng của mình ở đây quả thực không lớn!
Stephen giơ súng lên, nói với Đường Phong: "Đường Phong, đừng làm trò, đặt kệ tranh ngọc trên tay anh xuống! Từ từ đặt xuống! Nếu không thì các người đừng ai mong ra được khỏi đây. Nơi đây sẽ trở thành một phần của các người đấy! Các người xem ở đây tốt thế này, nếu thành mộ thất. Chỗ này trong thời Trung Quốc cổ đại, chỉ có đế vương mới có thể hưởng thụ sự đãi ngộ ở đây đấy! Các người yên tâm, nếu như các người ngủ dài ở đây, tôi nhất định sẽ giúp các người bịt kín cửa chính lại, như vậy sẽ không có ai đến quấy rầy các người nữa. Các người ngủ dài ở nơi thẳm sâu tuyết sơn này, lãng mạn thật đấy, bất ngờ thật đấy... ha... ha... ha..."
Đường Phong ngắt quãng tràng cười điên dại của Stephen, tức tối: "Đủ rồi! Anh đắc ý hơi sớm đấy. Các anh có tám người, chúng tôi có bốn người, các anh có súng, chúng tôi cũng có súng, chúng tôi yếu thế hơn, nhưng nếu như thật sự đánh nhau, ai chết dưới tay ai cũng khó mà biết trước!"
Ai ngờ, Đường Phong nói xong, Stephen lại cười điên dại, tiếng cười chấn động tới nỗi làm đỉnh thạch thất rơi xuống cả chút bụi. Cười xong, Stephen mới nói: "Đường Phong, anh nói những câu này mà trong lòng không chột dạ sao? Anh đừng có ngây thơ quá, chỉ dựa vào mấy người mà muốn đem kệ tranh ngọc ra khỏi đây ư? Đúng là đồ ngu nói nhảm, trừ phi điều thần kỳ xuất hiện! Ban nãy tôi nói rồi đấy, chỉ cần các anh hợp tác, tôi vốn không hề muốn sát hại các anh. Nếu như tôi muốn lấy mạng quèn của các anh thì ban nãy có thể kết liễu các anh rồi, nhưng tôi không làm vậy, bởi vì tôi tin rằng nhất định các anh sẽ phối hợp cùng chúng tôi.
"Anh tự tin vậy sao? Anh cho rằng chúng tôi sẽ khuất phục các người sao?" -Hàn Giang nghe xong những gì Stephen nói, cười nhạt.
Trên mặt Stephen nở ra nụ cười nham hiểm: "Hàn Giang, tôi tin anh không phải là một người dễ bị khuất phục, nhưng tôi tin rằng tôi sẽ có cách để anh phải khuất phục".
Hàn Giang không hiểu hàm ý của Stephen, đúng lúc đang ngạc nhiên thì Stephen nói với cô gái tóc vàng bên cạnh: "Cho các bạn của chúng ta nghe giọng nói mà họ quen thuộc".
Cô gái tóc vàng lấy ra một máy bộ đàm, dặn dò đầu bên kia dăm câu bằng tiếng Anh. Chẳng bao lâu sau, đầu bộ đàm bên kia loáng thoáng vang lên một giọng phụ nữ: "Bỏ tao ra!... Lũ khốn chúng mày..."
Cô gái tóc vàng chẳng mấy chốc đã tắt bộ đàm, nhưng chỉ một câu này, Hàn Giang, Đường Phong và Makarov đều nhận ra giọng của Yelena! Makarov kêu lên thất thanh: "Yelena..."
Quả nhiên là Yelena đã rơi vào tay bọn chúng, các người làm gì cô ấy vậy?" -Hàn Giang phẫn nộ chất vấn Stephen.
"Được rồi, bạn của tôi, các anh yên tâm, Yelena hiện giờ vẫn ծ, giờ thì cô ấy đang ở nơi gần đây... Bây giờ, các anh nhất định phải nghĩ cho kĩ về hoàn cảnh của mình hiện giờ. Tôi tin rằng, tiếp theo đây nếu chúng ta tiếp tục hữu hảo thì nhất định sẽ bớt đi được chút mùi thuốc súng, có thêm sự hợp tác vui vẻ. -Stephen vừa nói vừa bước lên phía trước một bước.
"Anh muốn thế nào?" -Hàn Giang hỏi lại.
"Tôi muốn kệ tranh ngọc! Ghi nhớ, phải nguyên vẹn không phải là vỡ vụn!" -Stephen nói.
"Được! Tôi giao kệ tranh ngọc cho anh, nhưng anh phải thả Yelena ra! -Hàn Giang nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Hàn Giang! Anh tỉnh táo chút đi, anh hiện giờ có tư cách gì mà mặc cả với tôi!" -Stephen nghiêm giọng nói.
Trong lòng Hàn Giang rất rõ, anh quả thực không có khả nàng để mặc cả với bọn áo đen này, kể cả khi Yelena không nằm trong tay bọn chúng, nếu như cứ cố chấp lao vào thì chính họ cũng lành ít dữ nhiều.
"Đường Phong, hãy từ từ đặt kệ tranh ngọc trên tay anh xuống! Phải từ từ đặt xuống, cẩn thận đấy!" -Stephen vung súng ra lệnh.
Đường Phong nhìn Hàn Giang, rồi đành bất lực đặt hai kệ tranh ngọc lên án thần. Anh vừa mới đặt xuống, cô gái tóc vàng đã tới trước án thân, nhấc hai kệ tranh ngọc lên.
Cô gái tóc vàng quay lại cạnh Stephen, đưa kệ tranh ngọc mới phát hiện ra cho hắn, Stephen cẩn thận ngắm nghía một hồi, gật gật đầu, thì thầm với cô gái tóc vàng: "Không sai, chính là cái này!"
Stephen xem xong kệ tranh ngọc, lại ngắm thẳng nòng súng vé phía Đường Phong, nói: "Đừng căng thẳng! Bạn của tôi, tôi đã nói rồi, chỉ cần các anh phối hợp với tôi, tôi sẽ không làm hại các anh đâu. Từ trước đến nay, tôi luôn cho rằng việc giết ngưòi để đạt được mục đích là một hành động ngu xuẩn. Tiếp theo đây, việc mà các người cần làm là phải ở
lại đây, đợi chúng tôi đi xa thì các anh mới được ra ngoài, nếu không thì chúng tôi có thể giết Yelena bất cứ lúc nào! Đương nhiên, trước khi tôi đi sẽ đóng cánh cửa đá này lại, có thể ra ngoài hay không thì phải xem bản lĩnh của các người đấy!"
Stephen nói xong, những tên áo đen phía sau hắn lần lượt lục đục rút lui khỏi an mật thất. Stephen và cô gái tóc vàng cầm hai kệ tranh ngọc cũng chầm chậm rút ra khỏi bên ngoài mật thất, vách đá cũng bắt đầu chuyển động trở lại.
"Không được để chúng đóng cổng đá lại, nếu không thì chúng ta sẽ toi đấy!" -Từ Nhân Vũ khẽ nhắc nhở.
Đường Phong bất ngờ bừng tỉnh, bản năng mưu cầu sự sống đã thôi thúc anh bất chấp tất cả lao về phía cánh cổng đá đang khép lại. Hàn Giang và Makarov cũng như tỉnh hẳn ra, mấy người cùng lao về phía cổng đá. Cổng đá vẫn từ từ chuyển động, đúng trong thời khắc nó sắp đóng lại thì Đường Phong nhìn thấy Stephen ở đầu bên kia lộ ra nụ cười nham hiểm...
6
_Có lẽ, số phận đã sớm an bài cho thân phận mình sẽ chôn vùi trong gian mật thất này -chính trong giây phút cổng đá sắp khép lại, Đường Phong đã nghĩ tới việc từ bỏ. Nhưng cũng trong chính lúc này, anh phát hiện phía bên ngoài cổng đá, nụ cười nham hiểm của Stephen đột nhiên đóng băng lại, rồi ngay sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng hú dài thảm thiết chưa từng thấy.
Stephen cũng vô cùng ngạc nhiên không biết phải làm thế nào, hắn quay người mất hút ngoài cánh cổng đá. Cổng đá vẫn đang chuyển động, chỉ còn chút nữa, cánh cổng đá sẽ đóng lại hoàn toàn. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Hàn Giang kịp lao tới trước cổng đá, thò cánh tay rắn rỏi vạm vỡ ra, dùng sức mình chặn đứng cổng đá sắp khép kín lại,
Cổng đá vẫn đang chuyển động, gót chân Hàn Giang đạp vào góc vách đá, anh dốc hết sức lực, hai cánh tay bắt đầu tê liệt, anh hét về phía Đường Phong: "Nhanh!" Ngay sau tiếng hét xé rách tâm can của Hàn Giang, Đường Phong, Từ Nhân Vũ và Makarov lần lượt chui ra khỏi cổng đá qua một khe hở còn lại. Hàn Giang thấy ba người đều đã thoát khỏi nguy hiểm, anh cũng định thoát thân, nhưng cơ thể anh khồng thể cử động được nữa.
May mà Đường Phong, Từ Nhân Vũ và Makarov đều cố dốc hết sức, đứng bên ngoài kéo cổng đá nên Hàn Giang mới thoát thân ra được. Trong giây phút Đường Phong như bay người lên, nhảy ra khỏi mật thất thì cổng đá ầm một tiếng đóng kín lại. Vách đá lại phục hồi lại trạng thái ban đầu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hàn Giang rơi xuống nền thạch thất, Từ Nhân Vũ và Makarov vì dồn sức quá mạnh cũng ngã ra bên ngoài cổng đá. Bốn người dìu nhau đứng dậy, cùng nhau nhìn về phía cổng lớn của thạch thất, bọn áo đen đó đang đứng chặn ngay ngoài cửa, không biết chúng đang làm gì ?
Bốn người nghi ngờ đi về phía cổng lớn của thạch thất, họ đều rút súng ra, đạn lên nòng. Nhưng khi họ chưa kịp đi tới cổng lớn, đám người áo đen đó đã lùi lại làm bốn người không hiểu gì cả. Chỉ sau khi lao tới bên cạnh Stephen, lúc đó họ mới phát hiện ra, trên nền tuyết ngoài cửa mật thất, một bầy sói tuyết đang đứng sừng sững dưới tuyết bay trắng trời, chúng ngửa đầu lên, phát ra tiếng hú thảm thiết.
Đây không phải là một con sói mà là một đàn sói đang hú, phải có tới chín mười con. Tiếng hú của chúng làm kinh động tất cả mọi người có mặt ở đây.
Đường Phong miệng lẩm bẩm: "Hóa ra đàn sói đi theo chúng ta ở đây, đây chính là sào huyệt của chúng. Có lẽ... có lẽ chúng xuất hiện ở đây là để canh giữ Hắc Đầu Thạch Thất".
Hàn Giang và Từ Nhân Vũ lập tức nhận thức ra, dấu móng vuốt mà họ phát hiện thấy trên mặt tuyết, và cả cái góc phát hiện được trong Thạch Thất đều là của đàn sói này.
Đường Phong nhìn thấy đàn sói, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng sau khi nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại, thì trong lòng anh lại bỗng có chút yên tâm. Anh ghé vào tai Stephen cũng đang vô cùng hoảng sợ, lạnh lùng cười: "Xem ra các anh cũng có lúc tính nhầm đấy".
Stephen không nói gì, hắn vẫn lùi lại phía sau, bởi vì mấy con sói đầu đàn đã tiến lại gần thạch thất. Đường Phong đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nói: "Con sói cái đó, con sói cái đang mang thai đó chẳng phải chính là con sói mà chúng ta gặp trên khu vực B sao ?"
"Đúng vậy, còn cả con sói đực bên cạnh nó nữa, chính là con sói đực từng đấu mắt với chúng ta." -Hàn Giang cũng phát hiện ra.
"Nói như vậy, chúng cùng một đàn, và hai con sói đó mấy hôm trước đã lạc đàn nên đàn sói này phải ra ngoài tìm kiếm chứng, vì thế mà chúng đã để lại dấu móng vuốt trên tuyết mấy hôm trước." -Đường Phong khẽ suy đoán.
"Cậu giỏi liên tưởng thật đấy! Nhưng tôi tin vào suy đoán của cậu, bởi vì... bởi vì tôi chứa bao giờ nhìn thấy sói đẹp như thế này! Đặc biệt là con sói đực đó, bộ lông của nó mới hoàn mỹ làm sao!" -Hàn Giang vừa thán phục vừa lùi lại phía sau.
"Tôi đang nghĩ, đàn sói này sống ở trên khu vực núi cao như vậy, có khi nào là do ý đồ nào đó của con người không nhỉ ? -Đường Phong suy đoán.
Hàn Giang lập tức hiểu ý của Đường Phong: "Ý cậu là, đàn sói này đời nọ nối đời kia canh giữ Hắc Đầu Thạch Thất?"
"Đúng vậy! Tổ tiên của chúng rất có khả năng là do người Đảng Hạng để lại, để… canh giữ Hắc Đầu Thạch Thất".
Đường Phong vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Stephen ngắt lời: "Hai người im mồm đi! Bọn tôi mà không đi được thì các người cũng toi hết cả lũ đấy. Hãy nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với đàn sói này đi!"
7
_Tẫt cả mọi người đã lùi vào một nửa thạch thất. Cả đàn sói cũng đã tiến vào trong thạch thất. Không còn đường để rút lui rồi, không khí trong Hắc Đầu Thạch Thất bị kìm nén đến đỉnh điểm, một trận đại chiến giữa người và sói có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Cuối cùng, một tên áo đen đã không thể kìm chế được nữa, hắn gào lên, la hét ầm ĩ, lên nòng khấu tiểu liên M4A1 trong tay.
Tạch! Tạch! Tạch!. cả một băng đạn đầy ắp đã bắn loạn xạ vào đàn sói và vách đá xung quanh, rất nhiều viên bắn lên những trụ đá của thạch thất, cả thạch thất khẽ chao đảo một cái, rất nhiểu đá vụn và bụi bặm rơi xuống đâu mọi người.
Trong đàn sói, mấy con sói đầu đàn trúng đạn ngã xuống, trong đó có cả con sói cái đang mang thai. Sói cái ngã trong vũng máu, nhưng không chết ngay, cơ thể nó vẫn không ngừng co giật, máu tươi chảy lênh láng từ rất nhiều vết thương trên người nó, nhuộm đỏ cả một khoảnh đất.
Những tên áo đen khác cũng đều đặt tay lên cò súng nhưng chúng không nổ súng, chúng đang nhìn Stephen, chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Stephen đối diện với cảnh tượng bất ngờ xảy ra này càng không biết phải làm thế nào, hắn quay đầu lại nhìn tên áo đen nổ súng bên cạnh, rồi lại nhìn sói cái nằm trong vũng máu. Hắn cũng từ từ giơ súng lên, bảy nòng súng nhằm vào đàn sói. Đàn sói rõ ràng bị làn đạn đột ngột ban nãy lam cho sợ hãi, nhưng chẳng mấy chốc chúng đã tập hơp lại, ngửa đấu lên trời hú những hồi dài. Hình như chúng đang kêu gào tang thương cho đồng loại đã chết và cũng giống như đang hiệu triệu nhiều đàn sói hơn nữa.
Trong giây phút này, cô gái tóc vàng lại ghì nòng súng của Stephen xuống, nhìn hắn lắc lắc đầu. Stephen không hiểu gì cả, nhưng vẫn hạ súng xuống, ngoài tên áo đen ban nãy nổ súng ra thì những tên áo đen khác cũng đểu hạ súng xuống, cục diện lại trở nên đông cứng.
Lúc này, Đường Phong đột nhiên phát hiện ra Stephen và cô gái tóc vàng đang dồn hết sự chú ý về phía đàn sói, hai kệ tranh ngọc trên tay họ vẫn chưa cất vào trong ba lô. Stephen cắm kệ tranh ngọc vừa mới phát hiện ra, cô gái tóc vàng cầm kệ tranh ngọc vốn có từ trước. Bây giờ, Đường Phong đang đứng cạnh cô gái tóc vàng, anh liếc nhìn Hàn Giang lúc này đang đứng sau lưng Stephen, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho bạn, Hàn Giang lập tức lĩnh hội ý ngấm
Năm giây sau, hai người gần như cùng lúc nhân cơ hội Stephen và cô gái tóc vàng không phòng bị đã giật mạnh kệ tranh ngọc từ trong tay họ. Đợi tới khi kệ tranh ngọc bị Hàn Giang cướp lấy, Stephen mới bừng tỉnh, lập tức giơ tay trái ra giật lại, Hàn Giang hất tay trái của Stephen ra, lấy cánh tay còn lại chặt mạnh vào khuỷu tay của hắn. Stephen biết không ổn, vội vàng thu cánh tay trái lại rồi giơ tay phải đang cầm súng ra, hắn đang định nổ súng thì Hàn Giang tung chân đá, cú đá trúng ngay cổ tay phải của Stephen làm súng trên tay hắn lập tức văng ra đất. Hai người lại tung thêm vài chiêu, tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Đường Phong không đợi cô gái tóc vàng kịp phản ứng lại đã cướp ngay lấy kệ tranh ngọc trong tay cô ta rồi nép vào vách đá thạch thất, thoắt cái lẻn nhanh ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất. Từ Nhân
Vũ, Makarov cũng nhân cơ hội theo sau Đường Phong, lao ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất.
Hàn Giang không muốn ở lại chiến đấu, nên chẳng mấy chốc anh cũng đã thoát khỏi Stephen, áp người lên vách đá, cấn thận rút lui khỏi Hắc Đầu Thạch Thất. Đàn sói không có bất cứ phản ứng gì với họ. Stephen và cô gái tóc vàng cùng nhìn nhau, hình như hiểu ra chút gì đó, hai người cũng bắt chước Đường Phong, trốn khỏi tấm mắt của bầy sói, áp người lên vách đá, định rút ra ngoài, những tên áo đen khác cũng bám theo sau hai người, chuẩn bị rút lui. Thế nhưng chúng vừa mới cử động thì cả đàn sói cũng cùng lúc chuyển hướng, nhìn chúng chằm chằm. Stephen và cô gái tóc vàng dừng lại, đàn sói áp sát tiến lại gần, Stephen kinh ngạc phát hiện ra, đàn sói đang lao về phía tên đồng bọn ban nãy nổ súng.
8
_Đúng vậy ! Đàn sói đang lao về phía gã nổ súng đó, đàn sói càng lúc càng ép sát, nhất là con sói đực đầu đàn, nỗi đau mất vợ đã khiến nó vô cùng tức tối. Nó nhìn chằm chằm vào tên nổ súng. Đàn sói cách vị trí gã đó đứng chưa tới một mét, gã đã có thể nhìn thấy rõ ánh mắt hận thù hung tợn của sói đực, ánh mắt đã khiến g mọi thứ phải run sợ, làm gã này không thể giương súng lên được nữa, mà chỉ biết đờ đẫn đứng đó. Những tên áo đen khác từ từ vòng qua gã, dồn lại phía sau Stephen, một tên áo đen trong đó khẽ hỏi Stephen: "Mặc kệ nó sao?"
"Sói vốn căm giận thù hận như vậy!" -Stephen bỗng nhiên thốt ra một câu không đầu không cuối. Sau đó, lại quẳng thêm một câu: "Để nó tự giải quyết đi!" -rồi lao ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất. Cô gái tóc vàng và những tên áo đen khác cũng lao ra khỏi đó. Trước khi đám người này rời khỏi Hắc Đầu Thạch Thất, đàn sói đầy hận thù xông tới, cùng nhau lao vào cái gã đen đủi đó. Gã đó trong giây phút trước khi bị bấy sói lao tới, phản xạ sống còn đã thôi thúc gã bóp cò lấn nữa, tạch! tạch! tạch -đạn bắn lên cột đá và đỉnh thạch thất; ngay sau đó, cả thạch thất lại lắc manh một cái.
Stephen và cô gái tóc vàng đứng ngoài cửa động, quay đầu lại nhìn, cái gã đen đủi trong chốc lát đã bị bầy sói cắn xé không ra hình người, chỉ còn lại một đống thịt nát máu me. Cô gái tóc vàng nghe rất rõ tiếng trụ đá nứt vỡ. Cô ta nhìn về phía trụ đá, vết nứt trên trụ đá càng lúc càng dài, càng lúc càng sâu. Cô gái tóc vàng hét lên với Stephen: "Không được, hai trụ đá đó sắp gãy rồi, nhanh rời khỏi đây thôi!"
Stephen, cô gái tóc vàng, và cả những tên áo đen khác nữa cùng nhau lao ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất, chỉ sau hai phút chúng thoát khỏi Hắc Đầu Thạch Thất, ầm -một chuối thì âm thanh nặng nề vang lên, toàn bộ Hắc Đầu Thạch Thất đã sập xuống trong chớp mắt.
Đường Phong và Hàn Giang cũng quay lại nhìn Hắc Đấu Thạch Thất đã sụp đổ. "Mau cất kệ tranh ngọc vào trong ba lô đi!" -Nói xong, Hàn Giang lấn lượt cất kệ tranh ngọc vào trong ba lô của mình và của Đường Phong. Họ sững sờ nhìn chăm chăm vể phía Hắc Đấu Thạch Thất đổ xuống, mặt đất dưới chân trở nên rung chuyển, mọi thứ đểu đang rung lên, ngọn tuyết sơn ở phía trên Hắc Đấu Thạch Thất cũng đang rung lắc manh. Trên đỉnh núi tuyẽt, hàng tan bang tuyết và đá tảng đang ùn ùn đổ xuống trong nháy mắt.
"Chạy mau! Lại là một trận tuyết lở! Không! Là một trận tuyết lở cực lớn!" -Hàn Giang điên cuồng kêu gào rồi dẫn mọi người lao về phía thung lũng của dải băng số 1, phía sau lưng họ, Stephen, cô gái tóc vàng, và cả năm tên áo đen khác cũng ý thức được rằng đây là một trận tuyết lở khủng khiếp xảy ra đột ngột. Cô gái tóc vàng đứng không vững bị chấn động làm ngã lăn ra đất, Stephen bỏ kệ mọi thứ, vội đỡ cô ta dậy, kéo
/78
|