Thiên Chỉ Diên cẩn thận đến gần, cố gắng không phát ra tiếng động nào. Đi tới gần tấm bình phong, nàng nghe thấy đằng sau đó nghe tiếng nước chảy róc rách. Nàng bóp nhẹ mũi, mặc dù không phải là không thấy qua nam nhân khỏa thân, nhưng vừa nghĩ tới người đó chính là Tương mỹ nhân mà nàng trăm kế ngàn phương muốn nuốt trọn, thật khó kiềm chế được sung sướng.
Tương mỹ nhân, ta sẽ chăm sóc ngươi! Thiên Chỉ Diên tủm tỉm cười.
Từ sau tấm bình phong, một cái đầu nhỏ ló ra, Thiên Chỉ Diên chỉ thấy mỗi một cái thùng tắm. Đi quanh cái thùng một vòng, nàng trừng to mắt.
Tương mỹ nhân không hề có trong đó, y đang ở đâu?
“Công chúa đang tìm gì đấy?” Một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng nàng.
Thiên Chỉ Diên giật mình hét to, khuôn mặt kinh ngạc lập tức quay lại đằng sau, thì ra chính là Thẩm Vân Tương đang nở nụ cười trêu chọc.
“Mỹ nhân, sao ngươi lại ở đây?”
“Chờ công chúa.”
Thiên Chỉ Diên chớp chớp mi, cả người Thẩm Vân Tương thoang thoảng hương thơm, cổ áo còn mở rộng, liếc sơ có thể nhìn thấy hạt thủy châu.
Thiên Chỉ Diên nuốt từng ngụm nước bọt hỏi: “Chờ… chờ ta?”
“Đúng vậy, mà công chúa chơi đùa cả ngày, cũng nên đi tắm rồi.”
“Tắm. . .” Trong đầu người nào đó hiện lên vô số cảnh tắm uyên ương lãng mạn, nhưng hình như thân hình hai người đứng dưới nước thì không phù hợp cho lắm. . .
“Ừ, nước đã chuẩn bị xong, công chúa đến vừa đúng lúc.”
Thẩm Vân Tương nhanh chóng ôm lấy Thiên Chỉ Diên đặt cạnh thùng tắm, vừa khi ấy thì cửa phòng mở, một cung nữ tiến lại gần.
“Nô tỳ tham kiến Thẩm công tử, Cửu công chúa.”
“Đứng lên đi, ngươi mau giúp công chúa tắm rửa.”
“Vâng.”
Y dặn dò xong xuôi liền bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng luôn cả cửa lại.
Nghe tiếng cửa đóng, Thiên Chỉ Diên nhìn cung nữ đợi hầu tắm cho nàng mới sực tỉnh.
Không đúng, nàng tới là để xem trộm Tương mỹ nhân tắm mà, thế nào mà lại biến thành nàng đi tắm thế này? Nàng cảm thấy chuyện này có gì đó không hợp lí, nhưng tổng thể là không hợp lí chỗ nào cơ?
Thiên Chỉ Diên còn chưa nghĩ thông thì cô cung nữ kia đã giúp nàng cởi y phục chà rửa.
Sau một hồi bị “vùi dập”, cơ thể nàng cuối cùng cũng được gột rửa sạch bóng, đầu tóc được lau khô, mặc một chiếc quần xanh. Tắm xong, nàng bỗng thấy có chút đói, nhớ lại vì để đi rình y mà mình chỉ mới ăn được có một miếng cá thôi đã len lén chuồn rồi.
Kế hoạch xem trộm mỹ nhân tắm coi như thất bại, Thiên Chỉ Diên cũng không thất vọng. Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, nàng lại nghĩ ngay đến một kế hoạch khác. Dù sao thì cũng là lần đầu tiên đến chỗ ở của Tương mỹ nhân, nếu như nàng không ăn được miếng đậu hũ nào thì thiệt thòi quá.
Thiên Chỉ Diên sờ sờ cái bụng nhỏ trở về đại sảnh, muốn ăn no lần nữa để chuẩn bị tác chiến.
Đi vào đại sảnh, nàng thấy Thẩm Vân Tương đã đặt đũa xuống, sau đó ưu nhã lau miệng. Trong lòng nàng bỗng dâng lên nỗi dự cảm không tốt, lập tức bò lên đùi Thẩm Vân Tương, quan sát cả bàn ăn, quả nhiên đúng y chóc – một bàn ăn lạnh tanh sạch trơn, không đầy ắp nóng hổi như lúc nàng rời khỏi.
“Tắm rửa xong rồi?”
Thiên Chỉ Diên chỉ còn biết chẹp miệng, hốc mắt đầy nước.
“Sao vậy? Ai bắt nạt công chúa?” Câu hỏi chứa đầy nhu tình.
Ai bắt nạt nàng ư? Muốn nàng nói như thế nào đây? Nói là nàng chưa kịp ăn no đã điên khùng chạy đi xem trộm y tắm sao? Nếu không thì làm sao nàng cò thể giải thích được chuyện không ăn chạy tới phòng của y?
“Oa. . .”
Cái miệng nhỏ nhắn của người nào đó mở lớn, bật tiếng òa khóc.
Thấy nàng khóc, Thẩm Vân Tương lúng túng không biết làm sao, y vội vàng vươn tay lau hàng nước mắt trên mặt nàng.
“Sao vậy? Cho ta biết được không?”
Thiên Chỉ Diên trưng ra bộ mặt lấm lem tùm lum, thút tha thút thít đáp: “Ta, ta đói. . .”
“Sao lại còn đói?”
“Đói, đói bụng . . .”
Thiên Chỉ Diên nghĩ thầm dù sao nàng là đứa trẻ, lời nói không rõ ràng thì có làm sao đâu? Dù sao thì nàng cũng đói thật mà!
“Vậy công chúa muốn ăn gì?”
“Cháo tổ yến. . .”
“Được, cháo tổ yến.” Thẩm Vân Tương phân phó cung nữ đang đứng cạnh: “Nhanh đi làm một chén chéo tổ yến.”
Cung nữ nhận lệnh nhanh chóng mang đến chén cháo.
Thiên Chỉ Diên tìm một vị trí thoải mái ngồi trên đùi Thẩm Vân Tương, còn y bưng chén cháo, đút nàng từng muỗng một.
Mặc dù không được thấy cảnh mỹ nhân tắm, không được ăn trong buổi đại tiệc nhưng chẳng phải hiện giờ nàng đang hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nhân sao?
Ăn uống no say, Thiên Chỉ Diên nằm lăn trên đùi Thẩm Vân Tương, xoa xoa cái bụng nhỏ tròn lẳn. Hàng mi chớp một cái, kế hoạch đại chiến mỹ nhân lần hai bây giờ bắt đầu.
“Mỹ nhân, ngươi sẽ kể chuyện gì cho ta nghe?”
“Ta còn chưa kể chuyện gì cho người khác nghe.”
“Vậy xem như ta là người đầu tiên đi.”
“. . .”
“Ý ta là, lần đầu tiên. . . kể chuyện ấy.”
“Sao? Ý của công chúa không phải là lần đầu kể chuyện thì chứ là gì?”
“. . .”
Thiên Chỉ Diên quên mình chỉ mới là đứa trẻ năm tuổi thôi, sao có thể hiểu được hàm ý bên trong chứ, cho nên y căn bản không cần thiết giải thích!
“Mỹ nhân, đây là gì?” Thiên Chỉ Diên nhảy xuống từ đùi y, chỉ vào một cái hũ to đặt trên tủ.
“Đây là rượu hoa lê, rượu cất ta uống khi nhàn đến vô sự.”
Thiên Chỉ Diên đã sớm biết đó là rượu rồi, nàng ôm bình rượu lại gần giường, tiện thể đem luôn hai cái chén: “Mỹ nhân, đến đây, chúng ta vừa trò chuyện vừa uống rượu được không?”
Thẩm Vân Tương đứng dậy, đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh.
Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm, điểm này của y khá tốt, luôn khiêm tốn hữu lễ, không cự tuyệt người khác.
Nàng rót ra hai chén rượu, đưa Thẩm Vân Tương một chén, nàng một chén.
“Mỹ nhân, ngươi là người mà tính khí tốt nhất ta từng gặp.” Thiên Chỉ Diên cầm chén rượu kề miệng.
“Công chúa cũng là hài tử thú vị nhất mà ta từng thấy.” Thẩm Vân Tương cũng uống một hớp.
“Mỹ nhân, ngươi có người trong lòng chưa?”
Thẩm Vân Tương sửng sốt, lập tức vừa cười vừa lắc đầu.
Thấy vậy, Thiên Chỉ Diên thầm vui sướng, Thẩm Vân Tương đạo mạo làm nàng sôi sục cả người. Nghĩ vậy, nàng hưng phấn cạn sạch chén rượu. Chà, rượu hoa lê mà mỹ nhân ủ cũng không tệ.
“Mỹ nhân, ngươi thích dạng nữ nhân như thế nào?”
“Rượu hoa lê không những uống ngon mà vị còn không gắt, nhưng uống nhiều quá thì rất dễ bị say!” Y tiếp tục: “Công chúa chỉ cần nếm một chút cho biết vị là được rồi!”
Chớp mắt, gương mặt Thiên Chỉ Diên đã đỏ hồng cả lên, nói năng bắt đầu lộn xộn.
“Ta không say!”
Nàng lắc đầu, biểu hiện gần như đã say rượu. Thẩm Vân Tương liền cúi đầu tìm kiếm chiếc khăn tay.
Không giả bộ say thế này sao Tương mỹ nhân có thể buông cảnh giác được chứ? Thừa cơ hội này, Thiên Chỉ Diên liền rót thêm một chén rượu nữa, say khi rót còn bị dính một vài giọt ngay ngón tay. Nàng muốn thử xem là nàng say trước hay là Tương mỹ nhân bị đổ trước!
“Mỹ nhân, mau, chúng ta uống một chén nữa.”
Thẩm Vân Tương vẫn chăm chú dùng khăn lau mặt cho nàng, còn chùi sạch tí rượu dính ngay khóe miệng. Nàng bỗng thấy không vui, để chén xuống, giật lấy chiếc khăn tay của mỹ nhân vứt sang một bên. Dù sao thì nàng cũng đang say, có hung hãn một tí thì cũng hợp lí mà!
“Mỹ nhân, mau nào, uống hết chén này đi.” Người nào đó đang đỏ cả má nâng chén đưa Tương mỹ nhân.
“Được rồi, vậy thì nếu ta uống hết chén này thì công chúa phải đi ngủ đấy, đồng ý không?”
“Đồng ý!”
Thẩm Vân Tương nhận chén rượu, một hơn cạn sạch.
Thiên Chỉ Diên thấy chén rượu sạch trơn, gian xảo cười. Nàng chằm chằm nhìn y, thầm đếm thời gian để con mồi bắt đầu ngã xuống.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, ba, ba. . .
Không đúng mà, nàng đâu thể dễ dàng say như vậy. Hai con mắt nàng tối sầm, ngã lăn trên giường.
Tương mỹ nhân, ta sẽ chăm sóc ngươi! Thiên Chỉ Diên tủm tỉm cười.
Từ sau tấm bình phong, một cái đầu nhỏ ló ra, Thiên Chỉ Diên chỉ thấy mỗi một cái thùng tắm. Đi quanh cái thùng một vòng, nàng trừng to mắt.
Tương mỹ nhân không hề có trong đó, y đang ở đâu?
“Công chúa đang tìm gì đấy?” Một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng nàng.
Thiên Chỉ Diên giật mình hét to, khuôn mặt kinh ngạc lập tức quay lại đằng sau, thì ra chính là Thẩm Vân Tương đang nở nụ cười trêu chọc.
“Mỹ nhân, sao ngươi lại ở đây?”
“Chờ công chúa.”
Thiên Chỉ Diên chớp chớp mi, cả người Thẩm Vân Tương thoang thoảng hương thơm, cổ áo còn mở rộng, liếc sơ có thể nhìn thấy hạt thủy châu.
Thiên Chỉ Diên nuốt từng ngụm nước bọt hỏi: “Chờ… chờ ta?”
“Đúng vậy, mà công chúa chơi đùa cả ngày, cũng nên đi tắm rồi.”
“Tắm. . .” Trong đầu người nào đó hiện lên vô số cảnh tắm uyên ương lãng mạn, nhưng hình như thân hình hai người đứng dưới nước thì không phù hợp cho lắm. . .
“Ừ, nước đã chuẩn bị xong, công chúa đến vừa đúng lúc.”
Thẩm Vân Tương nhanh chóng ôm lấy Thiên Chỉ Diên đặt cạnh thùng tắm, vừa khi ấy thì cửa phòng mở, một cung nữ tiến lại gần.
“Nô tỳ tham kiến Thẩm công tử, Cửu công chúa.”
“Đứng lên đi, ngươi mau giúp công chúa tắm rửa.”
“Vâng.”
Y dặn dò xong xuôi liền bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng luôn cả cửa lại.
Nghe tiếng cửa đóng, Thiên Chỉ Diên nhìn cung nữ đợi hầu tắm cho nàng mới sực tỉnh.
Không đúng, nàng tới là để xem trộm Tương mỹ nhân tắm mà, thế nào mà lại biến thành nàng đi tắm thế này? Nàng cảm thấy chuyện này có gì đó không hợp lí, nhưng tổng thể là không hợp lí chỗ nào cơ?
Thiên Chỉ Diên còn chưa nghĩ thông thì cô cung nữ kia đã giúp nàng cởi y phục chà rửa.
Sau một hồi bị “vùi dập”, cơ thể nàng cuối cùng cũng được gột rửa sạch bóng, đầu tóc được lau khô, mặc một chiếc quần xanh. Tắm xong, nàng bỗng thấy có chút đói, nhớ lại vì để đi rình y mà mình chỉ mới ăn được có một miếng cá thôi đã len lén chuồn rồi.
Kế hoạch xem trộm mỹ nhân tắm coi như thất bại, Thiên Chỉ Diên cũng không thất vọng. Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, nàng lại nghĩ ngay đến một kế hoạch khác. Dù sao thì cũng là lần đầu tiên đến chỗ ở của Tương mỹ nhân, nếu như nàng không ăn được miếng đậu hũ nào thì thiệt thòi quá.
Thiên Chỉ Diên sờ sờ cái bụng nhỏ trở về đại sảnh, muốn ăn no lần nữa để chuẩn bị tác chiến.
Đi vào đại sảnh, nàng thấy Thẩm Vân Tương đã đặt đũa xuống, sau đó ưu nhã lau miệng. Trong lòng nàng bỗng dâng lên nỗi dự cảm không tốt, lập tức bò lên đùi Thẩm Vân Tương, quan sát cả bàn ăn, quả nhiên đúng y chóc – một bàn ăn lạnh tanh sạch trơn, không đầy ắp nóng hổi như lúc nàng rời khỏi.
“Tắm rửa xong rồi?”
Thiên Chỉ Diên chỉ còn biết chẹp miệng, hốc mắt đầy nước.
“Sao vậy? Ai bắt nạt công chúa?” Câu hỏi chứa đầy nhu tình.
Ai bắt nạt nàng ư? Muốn nàng nói như thế nào đây? Nói là nàng chưa kịp ăn no đã điên khùng chạy đi xem trộm y tắm sao? Nếu không thì làm sao nàng cò thể giải thích được chuyện không ăn chạy tới phòng của y?
“Oa. . .”
Cái miệng nhỏ nhắn của người nào đó mở lớn, bật tiếng òa khóc.
Thấy nàng khóc, Thẩm Vân Tương lúng túng không biết làm sao, y vội vàng vươn tay lau hàng nước mắt trên mặt nàng.
“Sao vậy? Cho ta biết được không?”
Thiên Chỉ Diên trưng ra bộ mặt lấm lem tùm lum, thút tha thút thít đáp: “Ta, ta đói. . .”
“Sao lại còn đói?”
“Đói, đói bụng . . .”
Thiên Chỉ Diên nghĩ thầm dù sao nàng là đứa trẻ, lời nói không rõ ràng thì có làm sao đâu? Dù sao thì nàng cũng đói thật mà!
“Vậy công chúa muốn ăn gì?”
“Cháo tổ yến. . .”
“Được, cháo tổ yến.” Thẩm Vân Tương phân phó cung nữ đang đứng cạnh: “Nhanh đi làm một chén chéo tổ yến.”
Cung nữ nhận lệnh nhanh chóng mang đến chén cháo.
Thiên Chỉ Diên tìm một vị trí thoải mái ngồi trên đùi Thẩm Vân Tương, còn y bưng chén cháo, đút nàng từng muỗng một.
Mặc dù không được thấy cảnh mỹ nhân tắm, không được ăn trong buổi đại tiệc nhưng chẳng phải hiện giờ nàng đang hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nhân sao?
Ăn uống no say, Thiên Chỉ Diên nằm lăn trên đùi Thẩm Vân Tương, xoa xoa cái bụng nhỏ tròn lẳn. Hàng mi chớp một cái, kế hoạch đại chiến mỹ nhân lần hai bây giờ bắt đầu.
“Mỹ nhân, ngươi sẽ kể chuyện gì cho ta nghe?”
“Ta còn chưa kể chuyện gì cho người khác nghe.”
“Vậy xem như ta là người đầu tiên đi.”
“. . .”
“Ý ta là, lần đầu tiên. . . kể chuyện ấy.”
“Sao? Ý của công chúa không phải là lần đầu kể chuyện thì chứ là gì?”
“. . .”
Thiên Chỉ Diên quên mình chỉ mới là đứa trẻ năm tuổi thôi, sao có thể hiểu được hàm ý bên trong chứ, cho nên y căn bản không cần thiết giải thích!
“Mỹ nhân, đây là gì?” Thiên Chỉ Diên nhảy xuống từ đùi y, chỉ vào một cái hũ to đặt trên tủ.
“Đây là rượu hoa lê, rượu cất ta uống khi nhàn đến vô sự.”
Thiên Chỉ Diên đã sớm biết đó là rượu rồi, nàng ôm bình rượu lại gần giường, tiện thể đem luôn hai cái chén: “Mỹ nhân, đến đây, chúng ta vừa trò chuyện vừa uống rượu được không?”
Thẩm Vân Tương đứng dậy, đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh.
Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm, điểm này của y khá tốt, luôn khiêm tốn hữu lễ, không cự tuyệt người khác.
Nàng rót ra hai chén rượu, đưa Thẩm Vân Tương một chén, nàng một chén.
“Mỹ nhân, ngươi là người mà tính khí tốt nhất ta từng gặp.” Thiên Chỉ Diên cầm chén rượu kề miệng.
“Công chúa cũng là hài tử thú vị nhất mà ta từng thấy.” Thẩm Vân Tương cũng uống một hớp.
“Mỹ nhân, ngươi có người trong lòng chưa?”
Thẩm Vân Tương sửng sốt, lập tức vừa cười vừa lắc đầu.
Thấy vậy, Thiên Chỉ Diên thầm vui sướng, Thẩm Vân Tương đạo mạo làm nàng sôi sục cả người. Nghĩ vậy, nàng hưng phấn cạn sạch chén rượu. Chà, rượu hoa lê mà mỹ nhân ủ cũng không tệ.
“Mỹ nhân, ngươi thích dạng nữ nhân như thế nào?”
“Rượu hoa lê không những uống ngon mà vị còn không gắt, nhưng uống nhiều quá thì rất dễ bị say!” Y tiếp tục: “Công chúa chỉ cần nếm một chút cho biết vị là được rồi!”
Chớp mắt, gương mặt Thiên Chỉ Diên đã đỏ hồng cả lên, nói năng bắt đầu lộn xộn.
“Ta không say!”
Nàng lắc đầu, biểu hiện gần như đã say rượu. Thẩm Vân Tương liền cúi đầu tìm kiếm chiếc khăn tay.
Không giả bộ say thế này sao Tương mỹ nhân có thể buông cảnh giác được chứ? Thừa cơ hội này, Thiên Chỉ Diên liền rót thêm một chén rượu nữa, say khi rót còn bị dính một vài giọt ngay ngón tay. Nàng muốn thử xem là nàng say trước hay là Tương mỹ nhân bị đổ trước!
“Mỹ nhân, mau, chúng ta uống một chén nữa.”
Thẩm Vân Tương vẫn chăm chú dùng khăn lau mặt cho nàng, còn chùi sạch tí rượu dính ngay khóe miệng. Nàng bỗng thấy không vui, để chén xuống, giật lấy chiếc khăn tay của mỹ nhân vứt sang một bên. Dù sao thì nàng cũng đang say, có hung hãn một tí thì cũng hợp lí mà!
“Mỹ nhân, mau nào, uống hết chén này đi.” Người nào đó đang đỏ cả má nâng chén đưa Tương mỹ nhân.
“Được rồi, vậy thì nếu ta uống hết chén này thì công chúa phải đi ngủ đấy, đồng ý không?”
“Đồng ý!”
Thẩm Vân Tương nhận chén rượu, một hơn cạn sạch.
Thiên Chỉ Diên thấy chén rượu sạch trơn, gian xảo cười. Nàng chằm chằm nhìn y, thầm đếm thời gian để con mồi bắt đầu ngã xuống.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, ba, ba. . .
Không đúng mà, nàng đâu thể dễ dàng say như vậy. Hai con mắt nàng tối sầm, ngã lăn trên giường.
/89
|