Đánh một giấc đã đời, Thiên Chỉ Diên chợt tỉnh giấc, nàng cảm giác đang có rất nhiều ánh mắt nhìn nàng chằm chằm. Nàng khẽ động hàng lông mày nhưng vẫn không mở mắt. Bỗng từ đâu mùi hương hoa lê thơm ngát bay vào mũi, đây là mùi hương mà nàng vốn đã rất quen thuộc.
Thiên Chỉ Diên vui mừng khôn xiết, nàng hé hé mắt thì đã trông thấy Tương mỹ nhân cách xa một năm trời. Nàng vừa muốn mở mắt ra thì đã nghe tiếng khóc than ầm ĩ.
Từ ngoài cửa, Đức phi lật đật tiến vào trong, quỳ gối trước mặt Thiên Tinh Hàn, vừa khóc vừa dập đầu: “Hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng hãy cứu lấy Thành nhi, hãy cứu nó. Thẩm công tử, cầu xin công tử hãy cứu con ta!”
Thiên Tinh Hàn hậm hực nhìn bà ta: “Hài tử của mình mà còn quản giáo không được, xảy ra chuyện còn trách óc ai?”
“Hoàng thượng, Thành nhi còn nhỏ, nhất định là nghe lời người khác xúi giục mà. Bọn thị vệ kia cũng không phải là người trong hoàng cung. Người không thể bỏ mặc Thành nhi!” Đức phi khóc lóc níu kéo vạt áo của Thiên Tinh Hàn liền bị ông gạt đi.
Đức phi khóc lóc thảm thương, bà chỉ còn lê lết tấm thân đến trước mặt Thẩm Vân Tương: “Thẩm công tử, y thuật của công tử cao mình, xin hãy cứu lấy con của ta!”
“Đức phi nương nương, người hãy đứng lên. Tại hạ đã bất lực trước tình trạng của Bát hoàng tử. Kim châm để ngay huyệt đạo quá lâu, lúc tại hạ lấy ra thì đại não đã tổn thương nghiêm trọng, không còn cách nào nữa.”
“Không, không! Xin hãy cứu lấy Thành nhi. Thẩm công tử, chắc chắn công tử sẽ có cách, y thuật của công tử cao minh thế mà. . .”
“Á. . .”
Tiếng hét chói tai của Thiên Chỉ Diên thu hút sự chú ý của mọi người, nàng mở to hai mắt, vẻ mặt đầy sự sợ sệt rồi rúc vào lòng Thẩm Vân Tương.
“Chỉ Diên, muội sao rồi?” Thiên Hoài Hạo lo lắng hỏi.
“Không được giết ta, không được giết ta, không được không được. . .” Ở trên giường, nàng vừa la hét vừa khóc thất thanh.
“Không ai dám giết muội đâu. Không sao rồi, Chỉ Diên. Mọi chuyện ổn cả rồi.” Thiên Hoài Hạo đau lòng vỗ về.
“Tiểu Cửu, muội xem rõ đi, không ai tới giết chúng ta nữa.” Thiên Hoài Vũ cũng ở bên cạnh dỗ dành nàng.
Thẩm Vân Tương dang tay ôm nàng, vỗ vỗ thật nhẹ lưng nàng: “Không sao rồi, có ta ở đây.”
Thiên Chỉ Diên quả nhiên ngưng khóc nhưng hai mắt to tròn vẫn còn rưng rưng, nhìn Thẩm Vân Tương mà ngẩn ngơ: “Mỹ nhân, có phải là ngươi không? Có thật là ngươi không? Hu hu. . .”
Thiên Chỉ Diên lại ngã nhào vào lòng y lần nữa, cố hết sức ôm chắt lấy y, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy. Mọi người thấy dáng vẻ đáng thương này của nàng đều rất lo lắng.
Thiên Chỉ Diên khóc lóc hồi lâu trong lòng Thẩm Vân Tương, sau đó còn dùng áo y lau lau chùi chùi cả đống nước mắt nước mũi, nàng không còn run lẩy bẩy nữa. Tất cả mọi người mới thở phào nghĩ là nàng đã đỡ hoảng sợ hơn, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Người đâu, Đức phi quản giáo Bát hoàng tử không nghiêm ngặt để hắn mưu tính hành thích người trong hoàng cung, tống hết hai người đó vào lãnh cung!” Thiên Tinh Hàn giận dữ ra lệnh.
“Hoàng thượng, không được, người không thể tuyệt tình như thế được! Thành nhi là nhi tử của người mà, nó còn đang. . .”
“Ngươi còn chỗi cãi!? Trẫm không ra lệnh giết hết cả nhà ngươi đã là niệm tình phụ tử lắm rồi! Mau cút khỏi đây, nếu không trẫm sẽ xử tử hết các ngươi!”
Nghe thấy lời này, gương mặt Đức phi đã tái mét, bà ta sợ đến nỗi không lên tiếng gì nữa. Hồi lâu sau, bà ta cũng phải nhận lệnh.
“Thần thiếp, tuân chỉ”
Gương mặt giàn giụa nước mắt, bà ta đến quỳ lạy Thiên Tinh Hàn xong thì đứng dậy rời khỏi.
Tuy nhiên lại có người không đồng ý với quyết định của ông, Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, giọt lệ còn đọng ngay khóe mắt.
“Phụ hoàng, vì sao người lại không cho điều tra?”
“Chỉ Diên, con không sao là tốt rồi, phụ hoàng sẽ tự khắc biết xử lí chuyện này.” Thiên Tinh Hàn vuốt ve đầu nàng, dịu dàng bảo.
“Xử lí của phụ hoàng là tống mẫu tử Đức phi vào lãnh cung ư, vì nguyên do gì?” Nàng vẫn hỏi tiếp.
“Chỉ Diên, muội đừng náo!” Thiên Hoài Hạo cắt ngang.
“Chỉ Diên!” Tuy giọng nàng nhỏ xíu nhưng đó là câu hỏi đầy nghi ngờ, không ngờ Thiên Tinh Hàn lại quát lớn tên nàng.
“Vâng, đúng rồi! Năm ấy, khi mẫu hậu qua đời, phụ hoàng cũng đã xử lí như thế, lần này cũng giống thế thôi!” Thiên Chỉ DIên khóc tức tưởi trách mắng, nhảy ra khỏi lòng Thẩm Vân Tương má chạy đi một mạch.
“Tiểu Cửu!”
“Chỉ Diên, Chỉ Diên!” Thiên Hoài Hạo định chạy theo nhưng quay đầu lại nhìn Thiên Tinh Hàn, ông cứng đờ người, sắc mặt tím tái nhưng hòa cũng nỗi tức giận đó còn có sự bị thương. Hắn cũng không hỏi nhiều nữa, nhanh chân đuổi theo Chỉ Diên.
Từ trong căn phòng chạy ra, Thiên Chỉ Diên nhón mũi chân nhảy lên một cành cây cao ngoài sân, núp mình trong những tán lá rậm rạp.
Ngồi trên cây, nàng đưa tay lau những dòng nước mắt đã khô.
Nàng thừa nhận là nàng hơi xúc động, nhưng khi nghe được quyết định của Thiên Tinh Hàn, nàng không tài nào chấp nhận nổi cả.
Dù thế nào đi nữa Bát hoàng tử cũng là nhi tử của ông, dù ông không thích hắn nhưng sao có thể nhẫn tâm như thế? Hơn nữa, hai tên thị vệ đó cũng không phải là người trong hoàng cung.
Manh mối trước mắt nhưng ông không cho người điều tra, thậm chí hai tên thị vệ chết như thế nào, nguyên nhân tại sao có kim châm trên người Bát hoàng tử cũng không thắc mắc, cứ thế tống hắn vào lãnh cung cho xong chuyện.
Việc này khiến trái tim Thiên Chỉ Diên thật sự đóng băng. Đúng là nàng cảm thấy Thiên Tinh Hàn rất thương yêu, rất quan tâm đến nàng. Nhưng nàng gặp chuyện nghiêm trọng thế này, ông không hề cho người điều tra. Giống như sự việc năm xưa, cái chết của hoàng hậu Ân Mộc Tâm. Tương tự như thế là Thượng Quan hoàng hậu cũng bị bưng bít. Rốt cuộc ông sợ hãi điều gì? Ông đang lo lắng điều gì?
Thì ra sự yêu thương của phụ thân cũng chỉ là như thế thôi. Cũng như hoàng huynh mà nàng yêu thương nhất, khi nàng đặt nghi vấn thì hắn lập tức mắng nàng đừng làm ồn nữa. Thiên Chỉ Diên bỗng ngộ ra từ trước đến giờ, xung quanh nàng không hề có ai là thật lòng.
Từ một đứa trẻ côi cút nay đã có gia đình, từ một đứa trẻ thiếu thốn tình thương nay đã có người quan tâm. Cuộc sống của nàng đã thay đổi rất nhiều trong vòng một năm đến đây. Nhưng sau sự việc nghiêm trọng hôm nay, nàng đã bắt đầu nghi ngờ. Rốt cuộc nàng có bao nhiêu tình thân? Nàng luôn mong muốn một cuộc sống bình yên, vậy nó đã thật sự bình yên không?
Thiên Chỉ Diên dựa vào thân cây, chìm đắm trong suy nghĩ mông lung. Bỗng nhiên cành cây động đậy nhẹ, một bóng hình trắng toát, mỹ nhân như ngọc xuất hiện cạnh bên nàng. Một năm không gặp, phong thái của Thẩm Vân Tương vẫn không thay đổi.
Đáng tiếc là bây giờ Thiên Chỉ Diên không có tâm trạng để tận hưởng. Nàng chỉ muốn đuổi y đi, không muốn để ai quấy nhiều nàng, bất luận là ai cũng vậy. Nàng lại càng không muốn bị mang về để đối mặt với người nàng không muốn đối mặt ấy.
“Không được!” Thẩm Vân Tương đặt ngón tay thon dài lên bờ môi của Chỉ Diên, y nhẹ cất tiếng: “Không được lớn tiếng! Nếu không thì sẽ rất dễ bị phát hiện đấy!”
Thiên Chỉ Diên tròn xoe mắt, y cũng không định đưa nàng về ư?
“Phía dưới ồn ào quá, ta cũng không thích. Ta mượn chỗ này để tịnh tâm chốc lát, được không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu. Khi buồn bã, nàng chưa từng ở bên cạnh một ai, Thế nhưng, bây giờ lại có một người cạnh bên thế này, cảm giác cũng không khó chịu.
Chốc sau, Thiên Chỉ Diên dịch người lại gần Thẩm Vân Tương một chút.
Người phía dưới còn đang nháo nhào tìm kiếm, hô hào tên của nàng vang động cả một khu, Còn trên cành cây, tiểu công chúa đang từ từ ngồi sát vào Tương mỹ nhân.
Thẩm Vân Tương khẽ cười một tiếng, vươn tay ôm lấy rồi đặt nàng ngồi lên đùi mình.
“Công chúa rất thông minh. Qua một năm mà luyện được khinh công giỏi như thế này, rất có thiên phú. Nếu như công chúa đồng ý để ta dạy dỗ người, ta sẽ thu nhận người làm đồ đệ, thấy thế nào?”
Thiên Chỉ Diên trợn tròn mắt.
“Công chúa có thể suy nghĩ, ta sẽ chờ câu trả lời.”
“À, còn nữa, sau này có chạy đi đâu, nhớ phải mang giày.”
Thiên Chỉ Diên bật cười khanh khách, vào tình huống đó, sao nàng có thể nhớ đến chuyện mang giày được nữa chứ?
Thẩm Vân Tương lấy một chiếc khăn, nâng chân nàng lên, nhẹ nhàng mà phủi sạch sẽ bụi bẩn bám trên chân nàng.
Thiên Chỉ Diên kinh ngạc, nhìn hành động dịu dàng, sắc mặt trầm tĩnh này của y, lòng nàng nhẹ lâng lâng như muốn bay lên trời.
Mà hiện giờ nàng cũng muốn bay đi thật.
Thiên Chỉ Diên vui mừng khôn xiết, nàng hé hé mắt thì đã trông thấy Tương mỹ nhân cách xa một năm trời. Nàng vừa muốn mở mắt ra thì đã nghe tiếng khóc than ầm ĩ.
Từ ngoài cửa, Đức phi lật đật tiến vào trong, quỳ gối trước mặt Thiên Tinh Hàn, vừa khóc vừa dập đầu: “Hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng hãy cứu lấy Thành nhi, hãy cứu nó. Thẩm công tử, cầu xin công tử hãy cứu con ta!”
Thiên Tinh Hàn hậm hực nhìn bà ta: “Hài tử của mình mà còn quản giáo không được, xảy ra chuyện còn trách óc ai?”
“Hoàng thượng, Thành nhi còn nhỏ, nhất định là nghe lời người khác xúi giục mà. Bọn thị vệ kia cũng không phải là người trong hoàng cung. Người không thể bỏ mặc Thành nhi!” Đức phi khóc lóc níu kéo vạt áo của Thiên Tinh Hàn liền bị ông gạt đi.
Đức phi khóc lóc thảm thương, bà chỉ còn lê lết tấm thân đến trước mặt Thẩm Vân Tương: “Thẩm công tử, y thuật của công tử cao mình, xin hãy cứu lấy con của ta!”
“Đức phi nương nương, người hãy đứng lên. Tại hạ đã bất lực trước tình trạng của Bát hoàng tử. Kim châm để ngay huyệt đạo quá lâu, lúc tại hạ lấy ra thì đại não đã tổn thương nghiêm trọng, không còn cách nào nữa.”
“Không, không! Xin hãy cứu lấy Thành nhi. Thẩm công tử, chắc chắn công tử sẽ có cách, y thuật của công tử cao minh thế mà. . .”
“Á. . .”
Tiếng hét chói tai của Thiên Chỉ Diên thu hút sự chú ý của mọi người, nàng mở to hai mắt, vẻ mặt đầy sự sợ sệt rồi rúc vào lòng Thẩm Vân Tương.
“Chỉ Diên, muội sao rồi?” Thiên Hoài Hạo lo lắng hỏi.
“Không được giết ta, không được giết ta, không được không được. . .” Ở trên giường, nàng vừa la hét vừa khóc thất thanh.
“Không ai dám giết muội đâu. Không sao rồi, Chỉ Diên. Mọi chuyện ổn cả rồi.” Thiên Hoài Hạo đau lòng vỗ về.
“Tiểu Cửu, muội xem rõ đi, không ai tới giết chúng ta nữa.” Thiên Hoài Vũ cũng ở bên cạnh dỗ dành nàng.
Thẩm Vân Tương dang tay ôm nàng, vỗ vỗ thật nhẹ lưng nàng: “Không sao rồi, có ta ở đây.”
Thiên Chỉ Diên quả nhiên ngưng khóc nhưng hai mắt to tròn vẫn còn rưng rưng, nhìn Thẩm Vân Tương mà ngẩn ngơ: “Mỹ nhân, có phải là ngươi không? Có thật là ngươi không? Hu hu. . .”
Thiên Chỉ Diên lại ngã nhào vào lòng y lần nữa, cố hết sức ôm chắt lấy y, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy. Mọi người thấy dáng vẻ đáng thương này của nàng đều rất lo lắng.
Thiên Chỉ Diên khóc lóc hồi lâu trong lòng Thẩm Vân Tương, sau đó còn dùng áo y lau lau chùi chùi cả đống nước mắt nước mũi, nàng không còn run lẩy bẩy nữa. Tất cả mọi người mới thở phào nghĩ là nàng đã đỡ hoảng sợ hơn, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Người đâu, Đức phi quản giáo Bát hoàng tử không nghiêm ngặt để hắn mưu tính hành thích người trong hoàng cung, tống hết hai người đó vào lãnh cung!” Thiên Tinh Hàn giận dữ ra lệnh.
“Hoàng thượng, không được, người không thể tuyệt tình như thế được! Thành nhi là nhi tử của người mà, nó còn đang. . .”
“Ngươi còn chỗi cãi!? Trẫm không ra lệnh giết hết cả nhà ngươi đã là niệm tình phụ tử lắm rồi! Mau cút khỏi đây, nếu không trẫm sẽ xử tử hết các ngươi!”
Nghe thấy lời này, gương mặt Đức phi đã tái mét, bà ta sợ đến nỗi không lên tiếng gì nữa. Hồi lâu sau, bà ta cũng phải nhận lệnh.
“Thần thiếp, tuân chỉ”
Gương mặt giàn giụa nước mắt, bà ta đến quỳ lạy Thiên Tinh Hàn xong thì đứng dậy rời khỏi.
Tuy nhiên lại có người không đồng ý với quyết định của ông, Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, giọt lệ còn đọng ngay khóe mắt.
“Phụ hoàng, vì sao người lại không cho điều tra?”
“Chỉ Diên, con không sao là tốt rồi, phụ hoàng sẽ tự khắc biết xử lí chuyện này.” Thiên Tinh Hàn vuốt ve đầu nàng, dịu dàng bảo.
“Xử lí của phụ hoàng là tống mẫu tử Đức phi vào lãnh cung ư, vì nguyên do gì?” Nàng vẫn hỏi tiếp.
“Chỉ Diên, muội đừng náo!” Thiên Hoài Hạo cắt ngang.
“Chỉ Diên!” Tuy giọng nàng nhỏ xíu nhưng đó là câu hỏi đầy nghi ngờ, không ngờ Thiên Tinh Hàn lại quát lớn tên nàng.
“Vâng, đúng rồi! Năm ấy, khi mẫu hậu qua đời, phụ hoàng cũng đã xử lí như thế, lần này cũng giống thế thôi!” Thiên Chỉ DIên khóc tức tưởi trách mắng, nhảy ra khỏi lòng Thẩm Vân Tương má chạy đi một mạch.
“Tiểu Cửu!”
“Chỉ Diên, Chỉ Diên!” Thiên Hoài Hạo định chạy theo nhưng quay đầu lại nhìn Thiên Tinh Hàn, ông cứng đờ người, sắc mặt tím tái nhưng hòa cũng nỗi tức giận đó còn có sự bị thương. Hắn cũng không hỏi nhiều nữa, nhanh chân đuổi theo Chỉ Diên.
Từ trong căn phòng chạy ra, Thiên Chỉ Diên nhón mũi chân nhảy lên một cành cây cao ngoài sân, núp mình trong những tán lá rậm rạp.
Ngồi trên cây, nàng đưa tay lau những dòng nước mắt đã khô.
Nàng thừa nhận là nàng hơi xúc động, nhưng khi nghe được quyết định của Thiên Tinh Hàn, nàng không tài nào chấp nhận nổi cả.
Dù thế nào đi nữa Bát hoàng tử cũng là nhi tử của ông, dù ông không thích hắn nhưng sao có thể nhẫn tâm như thế? Hơn nữa, hai tên thị vệ đó cũng không phải là người trong hoàng cung.
Manh mối trước mắt nhưng ông không cho người điều tra, thậm chí hai tên thị vệ chết như thế nào, nguyên nhân tại sao có kim châm trên người Bát hoàng tử cũng không thắc mắc, cứ thế tống hắn vào lãnh cung cho xong chuyện.
Việc này khiến trái tim Thiên Chỉ Diên thật sự đóng băng. Đúng là nàng cảm thấy Thiên Tinh Hàn rất thương yêu, rất quan tâm đến nàng. Nhưng nàng gặp chuyện nghiêm trọng thế này, ông không hề cho người điều tra. Giống như sự việc năm xưa, cái chết của hoàng hậu Ân Mộc Tâm. Tương tự như thế là Thượng Quan hoàng hậu cũng bị bưng bít. Rốt cuộc ông sợ hãi điều gì? Ông đang lo lắng điều gì?
Thì ra sự yêu thương của phụ thân cũng chỉ là như thế thôi. Cũng như hoàng huynh mà nàng yêu thương nhất, khi nàng đặt nghi vấn thì hắn lập tức mắng nàng đừng làm ồn nữa. Thiên Chỉ Diên bỗng ngộ ra từ trước đến giờ, xung quanh nàng không hề có ai là thật lòng.
Từ một đứa trẻ côi cút nay đã có gia đình, từ một đứa trẻ thiếu thốn tình thương nay đã có người quan tâm. Cuộc sống của nàng đã thay đổi rất nhiều trong vòng một năm đến đây. Nhưng sau sự việc nghiêm trọng hôm nay, nàng đã bắt đầu nghi ngờ. Rốt cuộc nàng có bao nhiêu tình thân? Nàng luôn mong muốn một cuộc sống bình yên, vậy nó đã thật sự bình yên không?
Thiên Chỉ Diên dựa vào thân cây, chìm đắm trong suy nghĩ mông lung. Bỗng nhiên cành cây động đậy nhẹ, một bóng hình trắng toát, mỹ nhân như ngọc xuất hiện cạnh bên nàng. Một năm không gặp, phong thái của Thẩm Vân Tương vẫn không thay đổi.
Đáng tiếc là bây giờ Thiên Chỉ Diên không có tâm trạng để tận hưởng. Nàng chỉ muốn đuổi y đi, không muốn để ai quấy nhiều nàng, bất luận là ai cũng vậy. Nàng lại càng không muốn bị mang về để đối mặt với người nàng không muốn đối mặt ấy.
“Không được!” Thẩm Vân Tương đặt ngón tay thon dài lên bờ môi của Chỉ Diên, y nhẹ cất tiếng: “Không được lớn tiếng! Nếu không thì sẽ rất dễ bị phát hiện đấy!”
Thiên Chỉ Diên tròn xoe mắt, y cũng không định đưa nàng về ư?
“Phía dưới ồn ào quá, ta cũng không thích. Ta mượn chỗ này để tịnh tâm chốc lát, được không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu. Khi buồn bã, nàng chưa từng ở bên cạnh một ai, Thế nhưng, bây giờ lại có một người cạnh bên thế này, cảm giác cũng không khó chịu.
Chốc sau, Thiên Chỉ Diên dịch người lại gần Thẩm Vân Tương một chút.
Người phía dưới còn đang nháo nhào tìm kiếm, hô hào tên của nàng vang động cả một khu, Còn trên cành cây, tiểu công chúa đang từ từ ngồi sát vào Tương mỹ nhân.
Thẩm Vân Tương khẽ cười một tiếng, vươn tay ôm lấy rồi đặt nàng ngồi lên đùi mình.
“Công chúa rất thông minh. Qua một năm mà luyện được khinh công giỏi như thế này, rất có thiên phú. Nếu như công chúa đồng ý để ta dạy dỗ người, ta sẽ thu nhận người làm đồ đệ, thấy thế nào?”
Thiên Chỉ Diên trợn tròn mắt.
“Công chúa có thể suy nghĩ, ta sẽ chờ câu trả lời.”
“À, còn nữa, sau này có chạy đi đâu, nhớ phải mang giày.”
Thiên Chỉ Diên bật cười khanh khách, vào tình huống đó, sao nàng có thể nhớ đến chuyện mang giày được nữa chứ?
Thẩm Vân Tương lấy một chiếc khăn, nâng chân nàng lên, nhẹ nhàng mà phủi sạch sẽ bụi bẩn bám trên chân nàng.
Thiên Chỉ Diên kinh ngạc, nhìn hành động dịu dàng, sắc mặt trầm tĩnh này của y, lòng nàng nhẹ lâng lâng như muốn bay lên trời.
Mà hiện giờ nàng cũng muốn bay đi thật.
/89
|