Màn đêm buông xuống, sắc trời đã nhuốm một màu đen như mực. Từng ngôi sao lấp lánh rải rác trên màn trời đen, phản chiếu xuống hồ nước yên ả. Đêm rất đẹp, rất tĩnh lặng, khiến người ta không tài nào thở nổi.
Dưới bầu trời đêm tĩnh mịch như thế này thỉnh thoảng vang lên tiếng lội nước “bõm, bõm”.
Thiên Chỉ Diên xắn quần lên trên đùi, để lộ bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn. Nàng đưa chân xuống dưới hồ, đung đưa liên hồi trong làn nước mát lạnh, tạo thành vài đợt sóng lăn tăn. Bánh Trôi bên cạnh Thiên Chỉ Diên đang bị nàng lờ đi, nó chỉ còn có thể mở to đôi mắt long lanh mà nịnh nọt nàng.
“Bộ dạng này mà muốn ở trước mặt ta tỏ vẻ dễ thương à, ngươi cũng không tự lượng sức mình đó. Ngươi đi đi, miếu ta nhỏ không chứa nổi tượng Phật lớn ngươi được.”
Thiên Chỉ Diên thậm chí còn không quan tâm liếc nhìn nó cái nào.
Cái chân ngắn ngủn của Bánh Trôi nhảy tưng tưng liên hồi, nó phốc đền gần cạnh nàng, cọ cọ nịnh nọt.
“Tõm!”
Nàng phất tay mạnh một cái, Bánh Trôi liền rớt ngay xuống hồ. Nhưng mà nó lập tức trồi lên, bơi bơi vào bờ tiếp tục đến gần nàng lần nữa.
“Chít chít. . .”
Bánh Trôi ai oán kêu lên, bộ dạng đáng thương nhích nhích từng bước tới gần Chỉ Diên.
“Ai. . .” Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nàng nói: “Ngươi thì biết gì chứ? ? Đừng thấy mỹ nhân sư phụ đẹp như vậy nhưng thật chất bên trong là kẻ bại hoại, sư phụ có thể nhìn thấu ngươi đó, biết không?”
Bánh Trôi biết điều gật đầu, mấy giọt nước dính trên lông của nó khi bị rớt xuống nước văng tung tóe lên người Thiên Chỉ Diên. Nàng bực dọc vẫy vẫy y phục, nhưng bàn tay thì nhẹ nhàng xoa quả đầu dưa của Bánh Trôi.
“Vì vậy, ngươi mà gặp sư phụ thì phải biết kiềm chế chút, biết chưa?”
Bánh Trôi gục gặc đầu.
“Mà thôi, ngươi bị ta ném xuống nước cả chín mươi chín lần cũng không bỏ đi, hơn nữa lại là phạm lỗi lần đầu, ta tha thứ cho ngươi.”
“Chít chít!”
Bánh Trôi vui vẻ nhảy nhót cả lên, tức thì nhảy phốc lên người Chỉ Diên.
“Cả người ngươi ướt mèm rồi, còn cố ý nhảy lên người ta hả?” Thiên Chỉ Diên xách Bánh Trôi qua một bên.
Bánh Trôi ủy khuất, rất ủy khuất.
“Chuyện ngày hôm nay không được tái phạm lần nữa, nhớ chưa?”
Bánh Trôi gật đầu lia lịa, ra vẻ có đánh chết sẽ không tái phạm nữa.
“Mà ta nói Bánh Trôi này, ngươi mê gái thế này thì rốt cuộc là đực hay cái đây nhỉ? Đến đây, ta muốn kiểm tra. . .” Thiên Chỉ Diên vươn tay muốn chụp lấy nó.
Bánh Trôi hốt hoảng, nó lập tức phóng người nhảy lên bả vai của Thiên Chỉ Diên. Nàng tiếp tục bắt, nó tiếp tục né.
Bánh Trôi vừa tránh vừa kêu “Chít chít” không ngừng, có vẻ như nó đang bất mãn với sự lưu manh của Thiên Chỉ Diên.
“Ngươi kêu cái gì chứ, ngực của lão nương ngươi cũng sờ soạng qua rồi, ta kiểm tra của ngươi thì có sao? Á à, còn dám trốn?”
Thiên Chỉ Diên vừa la hét vừa chạy để tóm Bánh Trôi. Nó lách thân người một cái, chạy tót ra xa, còn nàng thì cũng cố sức tăng tốc đuổi theo nó. Bỗng nhiên Bánh Trôi chuyển phương hướng, nó xoay chân, dùng tốc độ tối đa lao về phía Chỉ Diên với sức mạnh kinh khủng.
Tốc độ của Thiên Chỉ Diên không nhanh như Bánh Trôi, nó chuyển hướng đột ngột khiến nàng không kịp phản ứng, Bánh Trôi nhảy phốc một cái vào người nàng, đẩy cả hai cơ thể bé nhỏ lăn tõm xuống hồ nước.
Thiên Chỉ Diên uống phải mấy ngụm nước, cố gắng trồi lên bờ, sau đó thì toàn thân ướt nhem.
Đây là Bánh Trôi trả thù nàng?
Quả nhiên!
Hay không phải là. . .
“Diên nhi, sao con không cẩn thận mà ngã vào hồ thế này? Nhìn thấy vi sư cũng không cần phải vui đến vậy.” Thẩm Vân Tương khoan thai xuất hiện trước mặt Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, bên ngực trái của nàng vừa sưng lên, cộng thêm y phục ướt nhẹp càng làm vết sưng đỏ rõ thêm, nàng đã hiểu.
Thiên Chỉ Diên hít thật sâu một hơi, thốt nên một câu thâm sâu.
“Sư phụ, con thấy người có vẻ hưng phấn hơn.”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ một tiếng, y bảo: “Buổi tối trời lạnh, toàn thân con lại ướt thế này thì dễ bị cảm lắm. Mau về thay y phục đi.”
“Dạ, sư phụ.” Thiên Chỉ Diên cũng không nói thêm câu gì nữa.
***
Thiên Chỉ Diên đẩy cửa phòng, cởi y phục ra. Thấy khối bông tròn ôm cứng ngắc trước người mình, nàng đẩy nó lăn tròn ra xa. Bánh Trôi lăn đi lập tức lăn nahh về, ra vẻ đáng thương ôm lấy chân của nàng.
Thiên Chỉ Diên đang định xoay người chuẩn bị đi giặt đống quần áo bẩn, nhưng Bánh Trôi sống chết giật lấy, không để nàng đi.
“Chít chít. . .” Tiếng kêu đáng thương của Bánh Trôi có thể khiến bất cứ ai động lòng.
Nhưng Thiên Chỉ Diên thì không.
Lúc một vật một người đang ra sức đối đầu giằng co thì bỗng vang lên tiếng “két”, cửa phòng được mở ra.
Thiên Chỉ Diên và Bánh Trôi cùng đưa mắt nhìn, nửa đêm canh ba trễ thế này ai còn đến nữa?
Thiên Chỉ Diên liếc Bánh Trôi một cái, nó lập tức hiểu ý, nhanh chân chui tọt vào quần của nàng.
“Diên nhi.”
Thẩm Vân Tương đi vào từ tấm bình phong, trong tay còn mang thêm một thùng nước nóng.
Thiên Chỉ Diên duỗi ngón tay chỉ vào y, lắp bắp: “Người người người. . . Sao người lại vào đây?”
Bỗng nhớ đến điều gì, nàng liền thu tay lại, chắp tay che ngực mình.
“Sư phụ, nửa đêm canh ba, con đang thay y phục, người vào phòng con là có ý đồ gì?” Đáng lẽ là có thêm câu sau nữa nhưng may mắn nàng đã kịp nuốt vào bụng: Sao không báo trước để con còn chuẩn bị. . .
Nghe thấy lời nói đậm chất nghi ngờ của đồ nhi, khó miệng Thẩm Vân Tương thoáng co giật, y quan sát Thiên Chỉ Diên từ đầu xuống dưới ngoắc ngoắc khóe môi cười: “Sao giữa hai chân con lại sưng lên thế?”
Thiên Chỉ Diên cúi đầu, quả nhiên thấy dưới người của mình bị sưng một cục. Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời sư phụ: “Chắc là va chạm ở đâu đó.”
Hàng lông mày dài của Thẩm Vân Tương khẽ nhíu lại có vẻ không vui, y tới thùng nước nóng đưa tay vào trong thử, sau đó tóm lấy Thiên Chỉ Diên ném vào thùng.
“Khụ khụ.” Thiên Chỉ Diên bị uống nước ho sặc sụa, lúc trồi lên thì nàng phóng ánh mắt giận dữ, chằm chằm nhìn Thẩm Vân Tương.
“Tiểu Diên nhi, không được quậy phá nữa. Nếu còn lần sau, vi sư sẽ phạt con.”
Chà chà, y gọi nàng là tiểu Diên nhi rồi. Thiên Chỉ Diên lập tức nấp xuống thùng gỗ.
“Việc lộn xộn hôm nay ai dạy con thế? Con còn nhỏ thì vi sư có thể khoan dung, nhưng vi sư không cho phép con học những thứ bại hoại, hiểu không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu.
“Tắm mau đi.” Dứt xong câu cuối, Thẩm Vân Tương xoay người đi ra khỏi tấm bình phong.
Thiên Chỉ Diên thở hắt một hơi, sau cùng cũng đứng trong thùng gỗ tắm rửa cơ thể cho thật sạch sẽ, tắm cho mình xong nàng cũng không quên kì cọ kĩ càng cho Bánh Trôi. Một vật một chủ đùa giỡn thoải mái trong thùng tắm rồi mới bước ra, Thiên Chỉ Diên giật mình khi thấy Thẩm Vân Tương hình như đang ngồi trên giường. . . Đợi nàng?
Thiên Chỉ Diên dụi dụi mắt, rồi khóe miệng không kiềm được mà nhếch lên, nàng đi từ từ rồi bò lên giường, cọ cọ vào người Thẩm Vân Tương.
“Mỹ nhân, người đợi con ra là để chịu trách nhiệm vì vừa mới nhìn thân thể của con phải không?”
Bỗng trước mắt Thiên Chỉ Diên tối lại. Thẩm Vân Tương mở khăn lông, đang lúc nàng định hỏi thì hai tay y đặt khăn lên đầu nàng, nhẹ nhàng lau khô.
“Đầu tóc còn ướt thế này sao mà đi ngủ được?” Thẩm Vân Tương vừa lau vừa khẽ trách nàng.
Thiên Chỉ Diên trợn to mắt, đây là tình huống kì lạ gì thế này? Mỹ nhân sư phụ cư xử dịu dàng với nàng? Nàng nhớ rõ lần dịu dàng gần nhất trước đây là lúc họ còn đang ở trong hoàng cung, cũng khá lâu rồi.
Thẩm Vân Tương thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng, nhéo nhẹ chóp mũi của nàng rồi cười mỉm.
Thiên Chỉ Diên sửng sốt, ánh trăng nhạt ngoài cửa sổ rọi chiếu vào phòng, tô vẽ cho nụ cười của Thẩm Vân Tương càng thêm hoàn mỹ. Nụ cười đó vừa đem lại cho người ta cảm giác tịch mịch nhưng cũng vừa khiến người nhìn cảm thấy thoải mái.
Nàng nghĩ mỹ nhân sư phụ quả đúng là người có khí chất, ngay cả khi cười cũng có thể làm cho cảnh sắc bình thường trở nên thơ mộng. Mỹ nhân sư phụ mà dịu dàng thì y rất đẹp, thật sự rất đẹp.
Dưới bầu trời đêm tĩnh mịch như thế này thỉnh thoảng vang lên tiếng lội nước “bõm, bõm”.
Thiên Chỉ Diên xắn quần lên trên đùi, để lộ bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn. Nàng đưa chân xuống dưới hồ, đung đưa liên hồi trong làn nước mát lạnh, tạo thành vài đợt sóng lăn tăn. Bánh Trôi bên cạnh Thiên Chỉ Diên đang bị nàng lờ đi, nó chỉ còn có thể mở to đôi mắt long lanh mà nịnh nọt nàng.
“Bộ dạng này mà muốn ở trước mặt ta tỏ vẻ dễ thương à, ngươi cũng không tự lượng sức mình đó. Ngươi đi đi, miếu ta nhỏ không chứa nổi tượng Phật lớn ngươi được.”
Thiên Chỉ Diên thậm chí còn không quan tâm liếc nhìn nó cái nào.
Cái chân ngắn ngủn của Bánh Trôi nhảy tưng tưng liên hồi, nó phốc đền gần cạnh nàng, cọ cọ nịnh nọt.
“Tõm!”
Nàng phất tay mạnh một cái, Bánh Trôi liền rớt ngay xuống hồ. Nhưng mà nó lập tức trồi lên, bơi bơi vào bờ tiếp tục đến gần nàng lần nữa.
“Chít chít. . .”
Bánh Trôi ai oán kêu lên, bộ dạng đáng thương nhích nhích từng bước tới gần Chỉ Diên.
“Ai. . .” Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nàng nói: “Ngươi thì biết gì chứ? ? Đừng thấy mỹ nhân sư phụ đẹp như vậy nhưng thật chất bên trong là kẻ bại hoại, sư phụ có thể nhìn thấu ngươi đó, biết không?”
Bánh Trôi biết điều gật đầu, mấy giọt nước dính trên lông của nó khi bị rớt xuống nước văng tung tóe lên người Thiên Chỉ Diên. Nàng bực dọc vẫy vẫy y phục, nhưng bàn tay thì nhẹ nhàng xoa quả đầu dưa của Bánh Trôi.
“Vì vậy, ngươi mà gặp sư phụ thì phải biết kiềm chế chút, biết chưa?”
Bánh Trôi gục gặc đầu.
“Mà thôi, ngươi bị ta ném xuống nước cả chín mươi chín lần cũng không bỏ đi, hơn nữa lại là phạm lỗi lần đầu, ta tha thứ cho ngươi.”
“Chít chít!”
Bánh Trôi vui vẻ nhảy nhót cả lên, tức thì nhảy phốc lên người Chỉ Diên.
“Cả người ngươi ướt mèm rồi, còn cố ý nhảy lên người ta hả?” Thiên Chỉ Diên xách Bánh Trôi qua một bên.
Bánh Trôi ủy khuất, rất ủy khuất.
“Chuyện ngày hôm nay không được tái phạm lần nữa, nhớ chưa?”
Bánh Trôi gật đầu lia lịa, ra vẻ có đánh chết sẽ không tái phạm nữa.
“Mà ta nói Bánh Trôi này, ngươi mê gái thế này thì rốt cuộc là đực hay cái đây nhỉ? Đến đây, ta muốn kiểm tra. . .” Thiên Chỉ Diên vươn tay muốn chụp lấy nó.
Bánh Trôi hốt hoảng, nó lập tức phóng người nhảy lên bả vai của Thiên Chỉ Diên. Nàng tiếp tục bắt, nó tiếp tục né.
Bánh Trôi vừa tránh vừa kêu “Chít chít” không ngừng, có vẻ như nó đang bất mãn với sự lưu manh của Thiên Chỉ Diên.
“Ngươi kêu cái gì chứ, ngực của lão nương ngươi cũng sờ soạng qua rồi, ta kiểm tra của ngươi thì có sao? Á à, còn dám trốn?”
Thiên Chỉ Diên vừa la hét vừa chạy để tóm Bánh Trôi. Nó lách thân người một cái, chạy tót ra xa, còn nàng thì cũng cố sức tăng tốc đuổi theo nó. Bỗng nhiên Bánh Trôi chuyển phương hướng, nó xoay chân, dùng tốc độ tối đa lao về phía Chỉ Diên với sức mạnh kinh khủng.
Tốc độ của Thiên Chỉ Diên không nhanh như Bánh Trôi, nó chuyển hướng đột ngột khiến nàng không kịp phản ứng, Bánh Trôi nhảy phốc một cái vào người nàng, đẩy cả hai cơ thể bé nhỏ lăn tõm xuống hồ nước.
Thiên Chỉ Diên uống phải mấy ngụm nước, cố gắng trồi lên bờ, sau đó thì toàn thân ướt nhem.
Đây là Bánh Trôi trả thù nàng?
Quả nhiên!
Hay không phải là. . .
“Diên nhi, sao con không cẩn thận mà ngã vào hồ thế này? Nhìn thấy vi sư cũng không cần phải vui đến vậy.” Thẩm Vân Tương khoan thai xuất hiện trước mặt Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, bên ngực trái của nàng vừa sưng lên, cộng thêm y phục ướt nhẹp càng làm vết sưng đỏ rõ thêm, nàng đã hiểu.
Thiên Chỉ Diên hít thật sâu một hơi, thốt nên một câu thâm sâu.
“Sư phụ, con thấy người có vẻ hưng phấn hơn.”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ một tiếng, y bảo: “Buổi tối trời lạnh, toàn thân con lại ướt thế này thì dễ bị cảm lắm. Mau về thay y phục đi.”
“Dạ, sư phụ.” Thiên Chỉ Diên cũng không nói thêm câu gì nữa.
***
Thiên Chỉ Diên đẩy cửa phòng, cởi y phục ra. Thấy khối bông tròn ôm cứng ngắc trước người mình, nàng đẩy nó lăn tròn ra xa. Bánh Trôi lăn đi lập tức lăn nahh về, ra vẻ đáng thương ôm lấy chân của nàng.
Thiên Chỉ Diên đang định xoay người chuẩn bị đi giặt đống quần áo bẩn, nhưng Bánh Trôi sống chết giật lấy, không để nàng đi.
“Chít chít. . .” Tiếng kêu đáng thương của Bánh Trôi có thể khiến bất cứ ai động lòng.
Nhưng Thiên Chỉ Diên thì không.
Lúc một vật một người đang ra sức đối đầu giằng co thì bỗng vang lên tiếng “két”, cửa phòng được mở ra.
Thiên Chỉ Diên và Bánh Trôi cùng đưa mắt nhìn, nửa đêm canh ba trễ thế này ai còn đến nữa?
Thiên Chỉ Diên liếc Bánh Trôi một cái, nó lập tức hiểu ý, nhanh chân chui tọt vào quần của nàng.
“Diên nhi.”
Thẩm Vân Tương đi vào từ tấm bình phong, trong tay còn mang thêm một thùng nước nóng.
Thiên Chỉ Diên duỗi ngón tay chỉ vào y, lắp bắp: “Người người người. . . Sao người lại vào đây?”
Bỗng nhớ đến điều gì, nàng liền thu tay lại, chắp tay che ngực mình.
“Sư phụ, nửa đêm canh ba, con đang thay y phục, người vào phòng con là có ý đồ gì?” Đáng lẽ là có thêm câu sau nữa nhưng may mắn nàng đã kịp nuốt vào bụng: Sao không báo trước để con còn chuẩn bị. . .
Nghe thấy lời nói đậm chất nghi ngờ của đồ nhi, khó miệng Thẩm Vân Tương thoáng co giật, y quan sát Thiên Chỉ Diên từ đầu xuống dưới ngoắc ngoắc khóe môi cười: “Sao giữa hai chân con lại sưng lên thế?”
Thiên Chỉ Diên cúi đầu, quả nhiên thấy dưới người của mình bị sưng một cục. Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời sư phụ: “Chắc là va chạm ở đâu đó.”
Hàng lông mày dài của Thẩm Vân Tương khẽ nhíu lại có vẻ không vui, y tới thùng nước nóng đưa tay vào trong thử, sau đó tóm lấy Thiên Chỉ Diên ném vào thùng.
“Khụ khụ.” Thiên Chỉ Diên bị uống nước ho sặc sụa, lúc trồi lên thì nàng phóng ánh mắt giận dữ, chằm chằm nhìn Thẩm Vân Tương.
“Tiểu Diên nhi, không được quậy phá nữa. Nếu còn lần sau, vi sư sẽ phạt con.”
Chà chà, y gọi nàng là tiểu Diên nhi rồi. Thiên Chỉ Diên lập tức nấp xuống thùng gỗ.
“Việc lộn xộn hôm nay ai dạy con thế? Con còn nhỏ thì vi sư có thể khoan dung, nhưng vi sư không cho phép con học những thứ bại hoại, hiểu không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu.
“Tắm mau đi.” Dứt xong câu cuối, Thẩm Vân Tương xoay người đi ra khỏi tấm bình phong.
Thiên Chỉ Diên thở hắt một hơi, sau cùng cũng đứng trong thùng gỗ tắm rửa cơ thể cho thật sạch sẽ, tắm cho mình xong nàng cũng không quên kì cọ kĩ càng cho Bánh Trôi. Một vật một chủ đùa giỡn thoải mái trong thùng tắm rồi mới bước ra, Thiên Chỉ Diên giật mình khi thấy Thẩm Vân Tương hình như đang ngồi trên giường. . . Đợi nàng?
Thiên Chỉ Diên dụi dụi mắt, rồi khóe miệng không kiềm được mà nhếch lên, nàng đi từ từ rồi bò lên giường, cọ cọ vào người Thẩm Vân Tương.
“Mỹ nhân, người đợi con ra là để chịu trách nhiệm vì vừa mới nhìn thân thể của con phải không?”
Bỗng trước mắt Thiên Chỉ Diên tối lại. Thẩm Vân Tương mở khăn lông, đang lúc nàng định hỏi thì hai tay y đặt khăn lên đầu nàng, nhẹ nhàng lau khô.
“Đầu tóc còn ướt thế này sao mà đi ngủ được?” Thẩm Vân Tương vừa lau vừa khẽ trách nàng.
Thiên Chỉ Diên trợn to mắt, đây là tình huống kì lạ gì thế này? Mỹ nhân sư phụ cư xử dịu dàng với nàng? Nàng nhớ rõ lần dịu dàng gần nhất trước đây là lúc họ còn đang ở trong hoàng cung, cũng khá lâu rồi.
Thẩm Vân Tương thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng, nhéo nhẹ chóp mũi của nàng rồi cười mỉm.
Thiên Chỉ Diên sửng sốt, ánh trăng nhạt ngoài cửa sổ rọi chiếu vào phòng, tô vẽ cho nụ cười của Thẩm Vân Tương càng thêm hoàn mỹ. Nụ cười đó vừa đem lại cho người ta cảm giác tịch mịch nhưng cũng vừa khiến người nhìn cảm thấy thoải mái.
Nàng nghĩ mỹ nhân sư phụ quả đúng là người có khí chất, ngay cả khi cười cũng có thể làm cho cảnh sắc bình thường trở nên thơ mộng. Mỹ nhân sư phụ mà dịu dàng thì y rất đẹp, thật sự rất đẹp.
/89
|