Thiên Chỉ Diên gật đầu.
Nàng có thể hiểu tâm ý của mỹ nhân sư phụ, nhưng nàng không thể để mình nhu nhược như vậy. Nàng cũng đã đủ lớn, có thể bảo vệ mình, như vậy mới không bị kẻ khác khi dễ, như vậy mới có thể hoàn trả tất cả mối thù và nỗi đau khổ mà kẻ thù đã gây ra cho nàng và mẫu thân Ân Mộc Tâm.
Nàng biết mỹ nhân sư phụ nhất định sẽ có cách trị khỏi huyền mạc trên người nàng, nhưng nàng không muốn luôn nép mình trốn tránh trong vòng tay của mỹ nhân sư phụ. Nàng đã quen mạnh mẽ, vì vậy không cho phép mình yếu đuối.
Đó là lí do vì sao mà nàng không báo chuyện lão đầu ở Thiếu Thất sơn muốn dạy võ công cho sư phụ biết, vì nàng còn muốn học võ công từ lão nữa.
“Đúng rồi, con chưa giới thiệu bằng hữu mới với vi sư đấy!”
Còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Thiên Chỉ Diên bị câu hỏi của Thẩm Vân Tương kéo trở về. Nhắc tới Bánh Trôi, nàng cảm thấy đau đầu.
“Bánh Trôi, mau ra cho ta!”
Nàng lớn tiếng kêu một hồi mà không thấy động tĩnh gì, chỉ có hai sư đồ yên lặng nhìn nhau.
“Bánh Trôi, ta đếm một hai ba, nếu ngươi không ra, ta sẽ cùng với mỹ nhân sư phụ xa đi khỏi đây, tận hưởng hết rượu thịt ngon, để lại ngươi ở đây gặm cỏ đó!”
“Một, hai, ba.”
Phốc một cái, Bánh Trôi ngay tức khắc xuất hiện trong lòng Thiên Chỉ Diên, dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu, cọ cọ vào người nàng.
“Tiểu tử này thật khả ái.” Thẩm Vân Tương cười cười.
“Sư phụ, người không biết đâu, nó khả ái nhưng cũng có chỗ đáng giận lắm!”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ, y nói tiếp: “Diên nhi, con đang nhắc đến mình à?”
“Sư phụ!”
“Được, được rồi. . . Vi sư không trêu chọc nữa.” Thẩm Vân Tương bỗng nhớ đến điều gì đó, hỏi: “Nó có thể hiểu được tiếng người?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu.
“Sao nó lại có linh tính thế này? Đây là con gì vậy?” Thẩm Vân Tương nghi hoặc.
“Ban đầu con nghĩ rằng nó là con sóc, nhưng không phải. Trong người nó có kịch độc.”
Thẩm Vân Tương nhíu mày, nhìn Bánh Trôi run rẩy nép mình vào lòng Thiên Chỉ Diên, nhận ra: “Hình như nó rất sợ ta?”
Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng. Nàng có thể nói là bởi vì sư phụ người quá mức xinh đẹp đến nỗi kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần hờn, nam nữ ghen tị, cả người lẫn vật ai nấy đều say mê không?
“Nó xấu hổ đó, sư phụ. Đang xấu hổ lắm. . .” Thiên Chỉ Diên dùng ngón tay út chọt một cái vào thân hình đầy mỡ của Bánh Trôi, nó nhảy dựng lên phút chốc rồi lại chìm đắm trong mơ màng tiếp.
Thẩm Vân Tương vươn tay muốn tóm lấy nó xem xét thử, nhưng tay còn chưa kịp chạm đến, Bánh Trôi đã vội xoay người núp sau lưng Thiên Chỉ Diên, hé cái đầu nho nhỏ ra nhìn trộm, sau đó lại rút đầu về.
“Tốc độ của nó nhanh lắm, chỉ sợ sư phụ có dùng hết toàn lực cũng không thể bắt nổi nó.”
Thẩm Vân Tương nhíu mày, suy tư một lúc, y lại hỏi: “Sao nó lại đi theo con?”
“Nó là đồ ham ăn lại háo uống.Lúc gặp nó,con đang ăn thỏ nướng và uống rượu lê hoa, nó đến cầu xin con bao dưỡng nó, vì vậy con chỉ đành mang nó về.”
Thẩm Vân Tương gật gật đầu, sau đó nói: “Nó chịu đi theo con, âu cũng là phúc khi của con. Hãy chăm sóc cho nó thật tốt.”
“Phúc khí?!” Thiên Chỉ Diên cười khan, đưa tay vòng ra sau lưng, ấn Bánh Trôi xuống. Gặp gỡ Bánh Trôi đúng là nàng có quá nhiều phúc khí rồi, hôm nay nó cho nàng biết bao nhiêu là kinh hỉ.
“Đúng rồi, sư phụ, người có biết nó không?”
“Nếu vi sư không đoán nhầm thì đây chính là Tuyết linh cửu vĩ hồ, theo truyền thuyết chỉ xuất hiện ở đất Hồng Hoang.”
“Đất Hồng Hoang? Là ở đâu? Nghe có vẻ đây là địa danh rất xa xưa.”
“Ừ, Hồng Hoang lãnh thổ là vùng đất sinh sống của thượng cổ linh thú trong truyền thuyết. Nhưng bây giờ không ai tìm được nơi đó cả. Tuyết linh cửu vĩ hồ là một thượng cổ linh thú quý báu, cho nên nó mới có linh tính như vậy.”
Thiên Chỉ Diên nhếch môi lên, nàng nói: “Sư phụ, người chắc chắn nó là hồ ly chứ không phải sóc? Với lại, con thấy nó chỉ có cái đuôi vừa mập vừa to, đâu thấy thêm tám đuôi nào nữa. . .”
Thẩm Vân Tương cười cười, hắn nói: “Nó còn nhỏ mà, vi sư cũng không biết hình dạng thật sự của con vật đó. Vi sư cũng không chắc chắn có đúng hay không nữa, bởi vì vùng đất Hồng Hoang đã biến mất từ lâu, lâu đến nỗi người ta chỉ còn tưởng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
“Sư phụ, mắt người thật thần sầu, người mới thấy nó có tí xíu mà đã biết nó là hồ ly rồi.”
“Nó còn nhỏ, vi sư cũng dựa vào dáng vẻ và các điểm đặc biệt của nó mà đoán thế thôi.”
Thiên Chỉ Diên còn chưa kịp trả lời thì Bánh Trôi lập tức nhảy ra khỏi lưng của nàng, đối diện Thẩm vân tương mà gật đầu lia lịa, gật đầu liên tục, dường như gặp được tri âm tri kỷ vậy.
“Bộ dạng nó có vẻ vi sư đã đoán không sai?” Thẩm Vân Tương cười duỗi ngón tay ra, chọc chọc cái bụng bự của Bánh Trôi.
Ngay lập tức Bánh Trôi cứng đơ toàn thân, ngã thẳng xuống giường, thân hình tròn quay còn lăn lộn vài vòng.
“Nó sao vậy?”
Thiên Chỉ Diên khinh thường tóm nó lại, ấn đầu xuống.
Nàng tuyệt đối sẽ không để cho mỹ nhân sư phụ biết do người vừa mới chọc tay vào người Bánh Trôi, hành động “thân mật” này khiến nó kích động quá độ, dẫn đến máu mũi tuôn xối xả, lên cơn sốc mất máu tạm thời nên mới ngất.
“Không sao, không sao. . . Nó mệt đấy ạ.”
“Ừm, sắc trời cũng không còn sớm nữa, con mau ăn rồi nghỉ ngơi đi.
“Sư phụ ngủ ngon.”
“Ừm.” Thẩm vân tương đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, bước chân còn chưa nhấc, y đã quay đầu lại nhắc nhở nàng thêm nữa: “Đúng rồi, chuyện của Bánh Trôi, con đừng để cho người ngoài biết, tránh để người khác tò mò tìm đến. Người nào có hỏi thì con cứ nói nó là con sóc là được.”
“Tính tình của nó thế này, con có bảo không phải sóc thì cũng không ai tin!”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ một tiếng, đắp chăn kín cho Chỉ Diên rồi mới đóng cửa phòng rời đi.
“Chít chít. . .”
“Ngươi còn chưa chết hả?”
“Chít chít. . .” Bánh Trôi vừa hưng phấn vừa xấu hổ nhảy nhót không ngừng, như biểu lộ sự phấn khích của nó với Thiên Chỉ Diên khi vừa được mỹ nhân đụng chạm qua, nó vừa la hét vừa xoa xoa chỗ đó.
“Không có tiền đồ gì hết, ngươi ngủ bên trong, cho khỏi lăn xuống giường.”
“Chi. . .”
“Không ngủ thì biến khỏi đây. . .”
“. . .”
Nàng có thể hiểu tâm ý của mỹ nhân sư phụ, nhưng nàng không thể để mình nhu nhược như vậy. Nàng cũng đã đủ lớn, có thể bảo vệ mình, như vậy mới không bị kẻ khác khi dễ, như vậy mới có thể hoàn trả tất cả mối thù và nỗi đau khổ mà kẻ thù đã gây ra cho nàng và mẫu thân Ân Mộc Tâm.
Nàng biết mỹ nhân sư phụ nhất định sẽ có cách trị khỏi huyền mạc trên người nàng, nhưng nàng không muốn luôn nép mình trốn tránh trong vòng tay của mỹ nhân sư phụ. Nàng đã quen mạnh mẽ, vì vậy không cho phép mình yếu đuối.
Đó là lí do vì sao mà nàng không báo chuyện lão đầu ở Thiếu Thất sơn muốn dạy võ công cho sư phụ biết, vì nàng còn muốn học võ công từ lão nữa.
“Đúng rồi, con chưa giới thiệu bằng hữu mới với vi sư đấy!”
Còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Thiên Chỉ Diên bị câu hỏi của Thẩm Vân Tương kéo trở về. Nhắc tới Bánh Trôi, nàng cảm thấy đau đầu.
“Bánh Trôi, mau ra cho ta!”
Nàng lớn tiếng kêu một hồi mà không thấy động tĩnh gì, chỉ có hai sư đồ yên lặng nhìn nhau.
“Bánh Trôi, ta đếm một hai ba, nếu ngươi không ra, ta sẽ cùng với mỹ nhân sư phụ xa đi khỏi đây, tận hưởng hết rượu thịt ngon, để lại ngươi ở đây gặm cỏ đó!”
“Một, hai, ba.”
Phốc một cái, Bánh Trôi ngay tức khắc xuất hiện trong lòng Thiên Chỉ Diên, dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu, cọ cọ vào người nàng.
“Tiểu tử này thật khả ái.” Thẩm Vân Tương cười cười.
“Sư phụ, người không biết đâu, nó khả ái nhưng cũng có chỗ đáng giận lắm!”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ, y nói tiếp: “Diên nhi, con đang nhắc đến mình à?”
“Sư phụ!”
“Được, được rồi. . . Vi sư không trêu chọc nữa.” Thẩm Vân Tương bỗng nhớ đến điều gì đó, hỏi: “Nó có thể hiểu được tiếng người?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu.
“Sao nó lại có linh tính thế này? Đây là con gì vậy?” Thẩm Vân Tương nghi hoặc.
“Ban đầu con nghĩ rằng nó là con sóc, nhưng không phải. Trong người nó có kịch độc.”
Thẩm Vân Tương nhíu mày, nhìn Bánh Trôi run rẩy nép mình vào lòng Thiên Chỉ Diên, nhận ra: “Hình như nó rất sợ ta?”
Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng. Nàng có thể nói là bởi vì sư phụ người quá mức xinh đẹp đến nỗi kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần hờn, nam nữ ghen tị, cả người lẫn vật ai nấy đều say mê không?
“Nó xấu hổ đó, sư phụ. Đang xấu hổ lắm. . .” Thiên Chỉ Diên dùng ngón tay út chọt một cái vào thân hình đầy mỡ của Bánh Trôi, nó nhảy dựng lên phút chốc rồi lại chìm đắm trong mơ màng tiếp.
Thẩm Vân Tương vươn tay muốn tóm lấy nó xem xét thử, nhưng tay còn chưa kịp chạm đến, Bánh Trôi đã vội xoay người núp sau lưng Thiên Chỉ Diên, hé cái đầu nho nhỏ ra nhìn trộm, sau đó lại rút đầu về.
“Tốc độ của nó nhanh lắm, chỉ sợ sư phụ có dùng hết toàn lực cũng không thể bắt nổi nó.”
Thẩm Vân Tương nhíu mày, suy tư một lúc, y lại hỏi: “Sao nó lại đi theo con?”
“Nó là đồ ham ăn lại háo uống.Lúc gặp nó,con đang ăn thỏ nướng và uống rượu lê hoa, nó đến cầu xin con bao dưỡng nó, vì vậy con chỉ đành mang nó về.”
Thẩm Vân Tương gật gật đầu, sau đó nói: “Nó chịu đi theo con, âu cũng là phúc khi của con. Hãy chăm sóc cho nó thật tốt.”
“Phúc khí?!” Thiên Chỉ Diên cười khan, đưa tay vòng ra sau lưng, ấn Bánh Trôi xuống. Gặp gỡ Bánh Trôi đúng là nàng có quá nhiều phúc khí rồi, hôm nay nó cho nàng biết bao nhiêu là kinh hỉ.
“Đúng rồi, sư phụ, người có biết nó không?”
“Nếu vi sư không đoán nhầm thì đây chính là Tuyết linh cửu vĩ hồ, theo truyền thuyết chỉ xuất hiện ở đất Hồng Hoang.”
“Đất Hồng Hoang? Là ở đâu? Nghe có vẻ đây là địa danh rất xa xưa.”
“Ừ, Hồng Hoang lãnh thổ là vùng đất sinh sống của thượng cổ linh thú trong truyền thuyết. Nhưng bây giờ không ai tìm được nơi đó cả. Tuyết linh cửu vĩ hồ là một thượng cổ linh thú quý báu, cho nên nó mới có linh tính như vậy.”
Thiên Chỉ Diên nhếch môi lên, nàng nói: “Sư phụ, người chắc chắn nó là hồ ly chứ không phải sóc? Với lại, con thấy nó chỉ có cái đuôi vừa mập vừa to, đâu thấy thêm tám đuôi nào nữa. . .”
Thẩm Vân Tương cười cười, hắn nói: “Nó còn nhỏ mà, vi sư cũng không biết hình dạng thật sự của con vật đó. Vi sư cũng không chắc chắn có đúng hay không nữa, bởi vì vùng đất Hồng Hoang đã biến mất từ lâu, lâu đến nỗi người ta chỉ còn tưởng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
“Sư phụ, mắt người thật thần sầu, người mới thấy nó có tí xíu mà đã biết nó là hồ ly rồi.”
“Nó còn nhỏ, vi sư cũng dựa vào dáng vẻ và các điểm đặc biệt của nó mà đoán thế thôi.”
Thiên Chỉ Diên còn chưa kịp trả lời thì Bánh Trôi lập tức nhảy ra khỏi lưng của nàng, đối diện Thẩm vân tương mà gật đầu lia lịa, gật đầu liên tục, dường như gặp được tri âm tri kỷ vậy.
“Bộ dạng nó có vẻ vi sư đã đoán không sai?” Thẩm Vân Tương cười duỗi ngón tay ra, chọc chọc cái bụng bự của Bánh Trôi.
Ngay lập tức Bánh Trôi cứng đơ toàn thân, ngã thẳng xuống giường, thân hình tròn quay còn lăn lộn vài vòng.
“Nó sao vậy?”
Thiên Chỉ Diên khinh thường tóm nó lại, ấn đầu xuống.
Nàng tuyệt đối sẽ không để cho mỹ nhân sư phụ biết do người vừa mới chọc tay vào người Bánh Trôi, hành động “thân mật” này khiến nó kích động quá độ, dẫn đến máu mũi tuôn xối xả, lên cơn sốc mất máu tạm thời nên mới ngất.
“Không sao, không sao. . . Nó mệt đấy ạ.”
“Ừm, sắc trời cũng không còn sớm nữa, con mau ăn rồi nghỉ ngơi đi.
“Sư phụ ngủ ngon.”
“Ừm.” Thẩm vân tương đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, bước chân còn chưa nhấc, y đã quay đầu lại nhắc nhở nàng thêm nữa: “Đúng rồi, chuyện của Bánh Trôi, con đừng để cho người ngoài biết, tránh để người khác tò mò tìm đến. Người nào có hỏi thì con cứ nói nó là con sóc là được.”
“Tính tình của nó thế này, con có bảo không phải sóc thì cũng không ai tin!”
Thẩm Vân Tương cười nhẹ một tiếng, đắp chăn kín cho Chỉ Diên rồi mới đóng cửa phòng rời đi.
“Chít chít. . .”
“Ngươi còn chưa chết hả?”
“Chít chít. . .” Bánh Trôi vừa hưng phấn vừa xấu hổ nhảy nhót không ngừng, như biểu lộ sự phấn khích của nó với Thiên Chỉ Diên khi vừa được mỹ nhân đụng chạm qua, nó vừa la hét vừa xoa xoa chỗ đó.
“Không có tiền đồ gì hết, ngươi ngủ bên trong, cho khỏi lăn xuống giường.”
“Chi. . .”
“Không ngủ thì biến khỏi đây. . .”
“. . .”
/89
|