Màn đêm buông xuống, Thiên Chỉ Diên lười biếng nằm ườn trên giường, gió nhẹ hiu hiu thổi. Nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, nàng cảm thấy rất xa xôi.
Trước kia, ban đêm mới là thời gian hoạt động của nàng, ám sát, điều tra, giao dịch cũng đều tiến hành vào ban đêm. Còn ban ngày không có nhiệm vụ, nàng thường hay đến club, nàng thích nhất ánh đèn đêm hoa lệ ở Las Vegas.
Nhớ lại kiếp trước, nàng cảm thấy tất cả đều đã vô cùng xa vời, những hoạt động nhộn nhịp ấy như ngôi sao đêm lấp lánh, chỉ tỏa sáng vào đêm khuya. Và ngay sau đó, nàng lại nghĩ về quá khứ, như lúc này.
“Cạch!”
Tiếng cửa bị đẩy vào kéo Thiên Chỉ Diên quay về, đề cao cảnh giác. Nàng lật người, lăn từ từ xuống giường, ấn thân trong bóng tối. Ngay sau đó, cửa bị đẩy vào, một bóng hình nhỏ xíu lén lút tiến lại gần.
Hắn cẩn thận quan sát một lượt khắp căn phòng, rồi từ từ đi tới gần giường của Thiên Chỉ Diên. Hắn dừng lại hồi lâu, sau liền rút một con dao ngay bên hông.
Dưới ánh trăng, viên hồng bảo thạch đậm sắc vô cùng chói mắt. Tên đó một tay cầm dao, một tay dè dặt vén tấm màn chê lên, hắn thấy giường không bóng người, mắt mở to ngây người. Ngay lúc đó, một bàn tay nhỏ lành lạnh đặt trên cổ hắn.
Hắn quay đầu, đứng đằng sau là Thiên Chỉ Diên trừng trừng nhìn hắn. Người này không giống với người ban sáng, nửa cơ thể của Thiên Chỉ Diên đều bị bóng tối âm u che khuất, khuôn mặt không để lộ cảm xúc, khiến người ta phải rùng mình.
“Ngươi. . .” Người đó trông thấy Thiên Chỉ Diên bỗng giật bắn, mãi mới thốt ra được một chữ.
Khi nàng nhìn rõ mặt mũi của tên đó, nhận ra hắn chính là người ban sáng mà mình đã cứu, khuôn mặt mới từ từ giãn ra.
“Sao ngươi lại đến phòng của ta?”
“Ta, ta không có ác ý đâu.”
Thiên Chỉ Diên biết rõ hắn không có ý đồ xấu, nếu không bây giờ hắn đã là cái xác không hồn rồi. Mặc dù hắn có rút dao, nhưng sau khi vén màn che thì không hề rút ra, vì vậy nàng kết luận rằng hắn không định hạ thủ.
“Ta chỉ muốn đưa con dao này cho muội.” Hài tử đó đặt dao vào tay Thiên Chỉ Diên, tiếp tục: “Hôm nay muội cứu ta, ta có thấy con dao của muội. Vừa hay ta có thanh tốt hơn, ta tặng nó xem như là quà đáp tạ.”
Thiên Chỉ Diên nhận dao, chần chừ một chút rồi mở ra, lưỡi dao vô cùng sắc bén, đúng là dao tốt. Trên dao còn đính thêm viên hồng bảo thạch màu sắc sặc sỡ khiến nàng thêm yêu thích nó, đây chính là màu sơn móng tay trước kia của nàng mà.
“Ta cảm thây, muội không giống hài tử bình thường.” Người đó nhìn nàng chăm chú.
“Không giống chỗ nào kia?” Thiên Chỉ Diên giả vờ tò mò hỏi.
Hài tử lắc lắc đầu, có vẻ khó diễn tả: “Ta cũng không rõ, hơn nữa ta vẫn chưa biết nhiều về muội. Có điều ta muốn cảnh cáo muội: sau này đừng quản quá nhiều chuyện, không có lợi cho muội đâu.”
“Ngươi sợ người làm khó ngươi sẽ gây khó dễ cho ta?”
“Ta không biết, nhưng bản thân muội cũng đặc biệt, vì vậy không nên tự rước vào mình quá nhiều phiền nhiễu.” Hài tử đó nhíu mày khuyên bảo.
“Đặc biệt ư? Là sao?”
“Muội không biết?”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu.
“Ta không biết có nên nói không dây. Dù sao muội cũng còn nhỏ, biết cũng được, không biết cũng không sao. Có lẽ muội biết vẫn tốt hơn. Cái chết của mẫu hậu muội, Ân hoàng hậu, không hề bình thường. Và thân phận của người cũng không tầm thường.”
“Ngươi nói không tầm thường là không tầm thường chỗ nào?”
“Ta không rõ lắm, ta chỉ thấy muội giống viên trân châu bị chôn trong biển cát. Tất cả những chuyện liên quan đến muội và Ân hoàng hậu đều rất bí ẩn.”
“Hình như ngươi biết rất nhiều? Nhưng ngươi chỉ mới bảy tám tuổi mà.” Thiên Chỉ Diên thắc mắc.
Hài tử bỗng cười chế giễu, giọng thê lương: “Nếu như ngay từ nhỏ mà muội đã trải qua cuộc sống khắc nghiệt này giống như ta, chắc chắn muội cũng sẽ thế thôi. Ta là Thiên Hoài Sở, đứng thứ bảy, cũng là ca ca của muội đấy. Với lại, ta không phải bảy tám tuổi đâu, tại do ta gầy yếu đó.”
Thiên Chỉ Diên nhìn hài tử trước mắt, sực nhớ tới thái độ buổi sáng của hắn, nàng bỗng hiểu ra. Cuộc sống của hắn quá khó khăn, vì vậy hắn mới có vẻ già dặn trước tuổi thế này. Tự nhiên nàng nhớ lại kiếp trước của mình, nàng lúc chín tuổi cũng có bộ dạng thế này, thậm chí còn lầm lì hơn thế kia.
“Ngươi… À không, thất hoàng huynh, đa tạ con dao của huynh, ta rất vui.”
“Vui là tốt rồi. Cầm lấy mà phòng thân, đừng để bản thân bị thương. Còn nữa, sau này cũng không nên quản chuyện bao đồng. Muội ngủ đi, ta đi đây.”
Đương nhiên Thiên Chỉ Diên rất rõ đạo lý này, trước kia nàng chẳng bao giờ bận tâm đến chuyện của người xa lạ. Chẳng qua tại hiện giờ cuộc sống quá an nhàn, nàng rảnh rỗi đến nhũn người mà thôi.
Tối nay nghe hắn kể như thế, dường như cuộc sống sau này của nàng không thể nào an nhàn nổi nữa rồi. Nhưng, như vậy thì sao? Nàng không phải thuộc loại người sợ phiền phức, cũng không phải người dễ trêu chọc. Nhưng do rắc rới tìm tới nàng trước, nàng không hề chủ động đi tìm nó. Bây giờ, nàng chỉ muốn làm một tiểu hài tử được ăn ngon.
Đúng, hài tử vốn thích ăn ngon mà!
“Thất hoàng huynh, chờ một chút.”
“Chuyện gì?”
“Ta đói.” Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ cái bụng đang sỉ nhục chủ nhân của nó, mắt chớp chớp.
“Đói thì gọi cung nữ dọn bữa.”
“Ta muốn ăn gà.”
“Sao?”
“Ngự thiện phòng nhất định có.”
“Đúng?”
“Vì vậy chúng ta đi bắt gà đi!”
“. . .”
“Thất hoàng huynh, huynh không yên tâm để ta đi một mình, đúng không nào?” Thật ra không phải là nàng muốn rủ hắn đi cùng, tại vì nàng không biết đường.
Thiên Hoài Sở nhăn mày, có chút do dự.
Thiên Chỉ Diên giở chiêu tỏ vẻ mặt đáng yêu, nàng cố mở to hai mắt sáng long lanh, háo hức chờ đợi Thiên Hoài Sở, cái miệng nhỏ nhắn vẽ đường cong khả ái, vờ đáng thương, ngón tay út đặt trước miệng càng khiến người ta đau lòng.
“Thất hoàng huynh, huynh dẫn ta đi.”
Thiên Hoài Sở trông thấy bộ dạng này của nàng thì hơi ngạc nhiên, sau đó thở dài. Vừa rồi vẻ mặt như trong cõi âm mà nàng bắt gặp hắn lẻn vào phòng khiến hắn sởn cả tóc gáy chắc là do tưởng tượng mà thôi. Nàng chỉ mới là tiểu hài tử năm tuổi, đáng yêu, thích làm nũng. Hắn quả thật suy nghĩ nhiều rồi.
Có lẽ do vậy mà khi hắn tiết lộ chuyện của Ân hoàng hậu, nàng mới không có phản ứng gì, đúng thật nàng chỉ là hài tử. Thiên Hoài Sở nhanh chóng nở nụ cười, sau đó gật gật đầu. Ánh mắt đó khiến hắn không đành lòng cự tuyệt.
Thiên Chỉ Diên càng lúc càng bội phục kĩ năng tỏ vẻ đáng yêu của mình. Nàng vừa xúc động vừa vui vẻ đi theo Thiên Hoài Sở đi đến ngự thiện phòng.
Hai người đi tới trước tẩm cung của Thiên Hoài Vũ, Thiên Chỉ Diên bỗng dừng lại, do dự và rốt cuộc, nàng quyết định mang Thiên Hoài Vũ theo cùng. Thắt chặt mối quan hệ với hắn, để hắn trở thành huynh muội tốt với mình, cuộc sống của nàng mới thoải mái hơn một chút.
Cho nên, từ hai người đang lén lén lút lút trở thành ba người lén lén lút lút. Đêm tối đen, gió thổi mạnh, ba bóng đen nho nhỏ nhanh chóng tiến về ngự thiên phòng.
Trước kia, ban đêm mới là thời gian hoạt động của nàng, ám sát, điều tra, giao dịch cũng đều tiến hành vào ban đêm. Còn ban ngày không có nhiệm vụ, nàng thường hay đến club, nàng thích nhất ánh đèn đêm hoa lệ ở Las Vegas.
Nhớ lại kiếp trước, nàng cảm thấy tất cả đều đã vô cùng xa vời, những hoạt động nhộn nhịp ấy như ngôi sao đêm lấp lánh, chỉ tỏa sáng vào đêm khuya. Và ngay sau đó, nàng lại nghĩ về quá khứ, như lúc này.
“Cạch!”
Tiếng cửa bị đẩy vào kéo Thiên Chỉ Diên quay về, đề cao cảnh giác. Nàng lật người, lăn từ từ xuống giường, ấn thân trong bóng tối. Ngay sau đó, cửa bị đẩy vào, một bóng hình nhỏ xíu lén lút tiến lại gần.
Hắn cẩn thận quan sát một lượt khắp căn phòng, rồi từ từ đi tới gần giường của Thiên Chỉ Diên. Hắn dừng lại hồi lâu, sau liền rút một con dao ngay bên hông.
Dưới ánh trăng, viên hồng bảo thạch đậm sắc vô cùng chói mắt. Tên đó một tay cầm dao, một tay dè dặt vén tấm màn chê lên, hắn thấy giường không bóng người, mắt mở to ngây người. Ngay lúc đó, một bàn tay nhỏ lành lạnh đặt trên cổ hắn.
Hắn quay đầu, đứng đằng sau là Thiên Chỉ Diên trừng trừng nhìn hắn. Người này không giống với người ban sáng, nửa cơ thể của Thiên Chỉ Diên đều bị bóng tối âm u che khuất, khuôn mặt không để lộ cảm xúc, khiến người ta phải rùng mình.
“Ngươi. . .” Người đó trông thấy Thiên Chỉ Diên bỗng giật bắn, mãi mới thốt ra được một chữ.
Khi nàng nhìn rõ mặt mũi của tên đó, nhận ra hắn chính là người ban sáng mà mình đã cứu, khuôn mặt mới từ từ giãn ra.
“Sao ngươi lại đến phòng của ta?”
“Ta, ta không có ác ý đâu.”
Thiên Chỉ Diên biết rõ hắn không có ý đồ xấu, nếu không bây giờ hắn đã là cái xác không hồn rồi. Mặc dù hắn có rút dao, nhưng sau khi vén màn che thì không hề rút ra, vì vậy nàng kết luận rằng hắn không định hạ thủ.
“Ta chỉ muốn đưa con dao này cho muội.” Hài tử đó đặt dao vào tay Thiên Chỉ Diên, tiếp tục: “Hôm nay muội cứu ta, ta có thấy con dao của muội. Vừa hay ta có thanh tốt hơn, ta tặng nó xem như là quà đáp tạ.”
Thiên Chỉ Diên nhận dao, chần chừ một chút rồi mở ra, lưỡi dao vô cùng sắc bén, đúng là dao tốt. Trên dao còn đính thêm viên hồng bảo thạch màu sắc sặc sỡ khiến nàng thêm yêu thích nó, đây chính là màu sơn móng tay trước kia của nàng mà.
“Ta cảm thây, muội không giống hài tử bình thường.” Người đó nhìn nàng chăm chú.
“Không giống chỗ nào kia?” Thiên Chỉ Diên giả vờ tò mò hỏi.
Hài tử lắc lắc đầu, có vẻ khó diễn tả: “Ta cũng không rõ, hơn nữa ta vẫn chưa biết nhiều về muội. Có điều ta muốn cảnh cáo muội: sau này đừng quản quá nhiều chuyện, không có lợi cho muội đâu.”
“Ngươi sợ người làm khó ngươi sẽ gây khó dễ cho ta?”
“Ta không biết, nhưng bản thân muội cũng đặc biệt, vì vậy không nên tự rước vào mình quá nhiều phiền nhiễu.” Hài tử đó nhíu mày khuyên bảo.
“Đặc biệt ư? Là sao?”
“Muội không biết?”
Thiên Chỉ Diên lắc đầu.
“Ta không biết có nên nói không dây. Dù sao muội cũng còn nhỏ, biết cũng được, không biết cũng không sao. Có lẽ muội biết vẫn tốt hơn. Cái chết của mẫu hậu muội, Ân hoàng hậu, không hề bình thường. Và thân phận của người cũng không tầm thường.”
“Ngươi nói không tầm thường là không tầm thường chỗ nào?”
“Ta không rõ lắm, ta chỉ thấy muội giống viên trân châu bị chôn trong biển cát. Tất cả những chuyện liên quan đến muội và Ân hoàng hậu đều rất bí ẩn.”
“Hình như ngươi biết rất nhiều? Nhưng ngươi chỉ mới bảy tám tuổi mà.” Thiên Chỉ Diên thắc mắc.
Hài tử bỗng cười chế giễu, giọng thê lương: “Nếu như ngay từ nhỏ mà muội đã trải qua cuộc sống khắc nghiệt này giống như ta, chắc chắn muội cũng sẽ thế thôi. Ta là Thiên Hoài Sở, đứng thứ bảy, cũng là ca ca của muội đấy. Với lại, ta không phải bảy tám tuổi đâu, tại do ta gầy yếu đó.”
Thiên Chỉ Diên nhìn hài tử trước mắt, sực nhớ tới thái độ buổi sáng của hắn, nàng bỗng hiểu ra. Cuộc sống của hắn quá khó khăn, vì vậy hắn mới có vẻ già dặn trước tuổi thế này. Tự nhiên nàng nhớ lại kiếp trước của mình, nàng lúc chín tuổi cũng có bộ dạng thế này, thậm chí còn lầm lì hơn thế kia.
“Ngươi… À không, thất hoàng huynh, đa tạ con dao của huynh, ta rất vui.”
“Vui là tốt rồi. Cầm lấy mà phòng thân, đừng để bản thân bị thương. Còn nữa, sau này cũng không nên quản chuyện bao đồng. Muội ngủ đi, ta đi đây.”
Đương nhiên Thiên Chỉ Diên rất rõ đạo lý này, trước kia nàng chẳng bao giờ bận tâm đến chuyện của người xa lạ. Chẳng qua tại hiện giờ cuộc sống quá an nhàn, nàng rảnh rỗi đến nhũn người mà thôi.
Tối nay nghe hắn kể như thế, dường như cuộc sống sau này của nàng không thể nào an nhàn nổi nữa rồi. Nhưng, như vậy thì sao? Nàng không phải thuộc loại người sợ phiền phức, cũng không phải người dễ trêu chọc. Nhưng do rắc rới tìm tới nàng trước, nàng không hề chủ động đi tìm nó. Bây giờ, nàng chỉ muốn làm một tiểu hài tử được ăn ngon.
Đúng, hài tử vốn thích ăn ngon mà!
“Thất hoàng huynh, chờ một chút.”
“Chuyện gì?”
“Ta đói.” Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ cái bụng đang sỉ nhục chủ nhân của nó, mắt chớp chớp.
“Đói thì gọi cung nữ dọn bữa.”
“Ta muốn ăn gà.”
“Sao?”
“Ngự thiện phòng nhất định có.”
“Đúng?”
“Vì vậy chúng ta đi bắt gà đi!”
“. . .”
“Thất hoàng huynh, huynh không yên tâm để ta đi một mình, đúng không nào?” Thật ra không phải là nàng muốn rủ hắn đi cùng, tại vì nàng không biết đường.
Thiên Hoài Sở nhăn mày, có chút do dự.
Thiên Chỉ Diên giở chiêu tỏ vẻ mặt đáng yêu, nàng cố mở to hai mắt sáng long lanh, háo hức chờ đợi Thiên Hoài Sở, cái miệng nhỏ nhắn vẽ đường cong khả ái, vờ đáng thương, ngón tay út đặt trước miệng càng khiến người ta đau lòng.
“Thất hoàng huynh, huynh dẫn ta đi.”
Thiên Hoài Sở trông thấy bộ dạng này của nàng thì hơi ngạc nhiên, sau đó thở dài. Vừa rồi vẻ mặt như trong cõi âm mà nàng bắt gặp hắn lẻn vào phòng khiến hắn sởn cả tóc gáy chắc là do tưởng tượng mà thôi. Nàng chỉ mới là tiểu hài tử năm tuổi, đáng yêu, thích làm nũng. Hắn quả thật suy nghĩ nhiều rồi.
Có lẽ do vậy mà khi hắn tiết lộ chuyện của Ân hoàng hậu, nàng mới không có phản ứng gì, đúng thật nàng chỉ là hài tử. Thiên Hoài Sở nhanh chóng nở nụ cười, sau đó gật gật đầu. Ánh mắt đó khiến hắn không đành lòng cự tuyệt.
Thiên Chỉ Diên càng lúc càng bội phục kĩ năng tỏ vẻ đáng yêu của mình. Nàng vừa xúc động vừa vui vẻ đi theo Thiên Hoài Sở đi đến ngự thiện phòng.
Hai người đi tới trước tẩm cung của Thiên Hoài Vũ, Thiên Chỉ Diên bỗng dừng lại, do dự và rốt cuộc, nàng quyết định mang Thiên Hoài Vũ theo cùng. Thắt chặt mối quan hệ với hắn, để hắn trở thành huynh muội tốt với mình, cuộc sống của nàng mới thoải mái hơn một chút.
Cho nên, từ hai người đang lén lén lút lút trở thành ba người lén lén lút lút. Đêm tối đen, gió thổi mạnh, ba bóng đen nho nhỏ nhanh chóng tiến về ngự thiên phòng.
/89
|