Trời bỗng đổ mưa lớn, tuyến đường cao tốc đoạn Hỗ Ninh ( thông tuyến giữa Thượng Hải và Nam Kinh) tạm thời không thể lưu thông, chúng tôi đành phải tìm một con đường vòng khác để lái xe qua. Kể cũng lạ, giờ đang là trung tuần tháng ba mà trời lại đổ mưa lớn đến vậy, sắc trời chuyển dần về tối, bốn bề đều bị màn mưa giăng phủ, tầm nhìn xa mỗi lúc một hạn chế, xem ra hôm nay chúng tôi không thể nào về kịp.
Xú Ngư bèn đề xuất tìm tạm một nơi nào đó ven đường nghỉ qua đêm nay, đợi trời sáng mưa tạnh sẽ đi tiếp. A Hào cũng cảm thấy đoạn đường này ổ gà lởm chởm rất khó đi, nếu cứ chạy xe tiếp không khéo lại xảy ra chuyện cũng không chừng.
Xú Ngư với tôi là đồng hương, tên thật của cậu ta là Thắng Binh, vẻ ngoài tay thô chân to, da dẻ đen nhám, trông hệt như con cá xám chuyển kiếp làm người, cho nên chúng tôi mới bông đùa gọi cậu ấy là Xú Ngư, nghĩa là con cá thối. A Hào là người Quảng Đông, sống rất biết điều, tên đầy đủ là Lại Khưu Hào. Hai năm trước ba người chúng tôi cùng nhau mở một công ty thuốc quy mô nhỏ, huynh đệ đồng tâm, lại thêm thiên thời địa lợi, cùng kinh nghiệm kinh thương dày dạn, công việc làm ăn phất như diều gặp gió, hôm nay đi bàn công chuyện, chẳng ngờ lúc quay về lại gặp ngay một trận mưa như trút nước, trời tối đường trơn, cũng chỉ còn cách tìm một nơi nào gần đây nghỉ qua đêm nay.
Lúc này mưa mỗi lúc một lớn, chúng tôi giống như nhắm mắt lái xe không phương hướng, khó khăn lắm mới phát hiện ở phía trước không xa lập lòe ánh đèn, lái xe tới gần đó quan sát kỹ, thì ra nơi này có mấy gian phòng, ba người chúng tôi mừng rỡ, đêm nay nếu không nghỉ trên xe, thì kiểu gì cũng phải thuê phòng trong nhà nghỉ hay nhà dân, tốt xấu gì cũng phải chi mấy đồng để lấy chỗ qua đêm.
Chúng tôi đội mưa xuống xe, trông thấy phía trước cửa lớn có treo tấm biển “Từ Tế Đường – tên cũ Dược Phố”. Xú Ngư mừng ra mặt:
- Cửa tiệm này cùng nghề với chúng ta đấy, nói vậy tức là cũng có chút tình hương hỏa, nhất định sẽ cho chúng ta nghỉ qua đêm nay.
A Hào đi lại gõ cửa, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng người đáp lại, đoạn một cụ già tay dắt một đứa trẻ ra mở cửa. A Hào lên tiếng chào hỏi, mong muốn có thể cho ba huynh đệ được qua đêm.
Cụ già mời chúng tôi vào phòng khách, cụ tự xưng họ Trần, cụ Trần tiếp chuyện chúng tôi:
- Trong nhà ngàn ngày đều yên ổn, hễ bước khỏi cửa vạn sự gặp gian nan. Hôm nay gặp đúng lúc vận trời không tốt, các cậu đã tới đây tức là có duyên, nếu không ngại thì cứ ở đây một đêm. Có điều nơi này chỉ có mỗi hai ông cháu tôi sinh sống, phòng ngủ phòng khách chỉ có bấy nhiêu, ba cậu chỉ có thể nghỉ ở phòng ngoài này thôi.
Tôi nghĩ chỉ cần có nơi trú chân, không phải chịu mưa lạnh gió rét bên ngoài đã là tốt lắm rồi, nào dám đòi hỏi chăn ấm giường êm chứ, bèn nói với cụ Trần:
- Như này là tốt lắm rồi, chúng cháu cũng không ngủ đâu, cứ ngồi ở phòng này là được rồi, chỉ mong sao có chút nước uống cho đỡ khát thôi ạ.
Cụ Trần đun cho chúng tôi một ấm nước, pha một bình trà nóng, sau đó cụ mới dẫn đứa cháu nhỏ vào trong ngủ, để ba chúng tôi ngồi lại phòng ngoài.
Mặt tiền là một phòng thuốc khá rộng rãi, ở đó toàn là những kệ thuốc đặt chồng lên nhau, phòng khách ở ngay sau phòng thuốc, diện tích không lớn lắm, nhưng cách bài trí lại rất trang nhã, ba người chúng tôi ngồi xuống, dựa lưng vào chiếc ghế gỗ lim, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Xú Ngư nhắc đến tin tức hai ngày trước đó, trực thăng quân sự Apache của quân đội Mỹ đã bị nông dân dùng súng trường bắn rơi ở lãnh địa Iraq, tinh thần đấu tranh của nhân dân thật đáng ngợi ca.
A Hào lại không cho là vậy, vội nói:
- Một cỗ hỏa lực Apache tương đương với cả một đội quân xe tăng của tất cả những nước thuộc thế giới thứ ba gộp vào, nếu không phải trong lúc thao tác bảo dưỡng loại thiết bị tối tân này gặp phải sự cố lớn, thì đâu thể thấy được sự lợi hại của dân binh Iraq chứ, chẳng qua là mèo mù vớ được chuột chết thôi.
Cứ như vậy, vấn đề này được chúng tôi đem ra mổ xẻ bàn luận, mỗi người một ý cũng chẳng biết ai đúng ai sai. A Hào cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, bèn kể một vụ án cổ đại ghê rợn cho chúng tôi nghe.
Tôi nói với A Hào:
- Cậu thích bịa chuyện hay là đi nghỉ thì tùy, ở đây không có phụ nữ đàn bà, chỉ có hai đại nam tử mình với Xú Ngư, nghe chuyện ma cũng không thấy sợ đâu.
Xú Ngư ngồi bên cạnh cũng buột miệng nói:
- Phải đấy, chi bằng anh cứ kể vài ba câu chuyện cho đỡ buồn cũng được.
A Hào nói:
- Hai người chớ nói vậy, chuyện tớ sắp kể ra đây là trong một cuốn tiểu thuyết viết về những vụ án thời cổ đại đó, tuy không biết có thật hay không, nhưng hết sức ly kỳ, đêm trường thức trắng, kể cho hai người nghe coi như để giết thời gian vậy.
Nghe cậu ta nói hai chữ “Ly kỳ”, tôi với Xú Ngư bèn cảm thấy rất hứng thú tò mò.
- Bình thường nghe truyện ma hay xem phim ma hầu như chẳng cảm thấy gì, nếu không phải là ma nữ thò tay ra dọa người thì cũng là ăn bánh bao cắn trúng vào tay của người chết, đúng là chán ngắt. Nếu chuyện của cậu cũng muốn dọa người theo kiểu như vậy thì tớ không rỗi hơi để nghe đâu, còn nếu thực sự ly kỳ quái dị thật thì kể mau xem nào.
Xú Ngư bèn đề xuất tìm tạm một nơi nào đó ven đường nghỉ qua đêm nay, đợi trời sáng mưa tạnh sẽ đi tiếp. A Hào cũng cảm thấy đoạn đường này ổ gà lởm chởm rất khó đi, nếu cứ chạy xe tiếp không khéo lại xảy ra chuyện cũng không chừng.
Xú Ngư với tôi là đồng hương, tên thật của cậu ta là Thắng Binh, vẻ ngoài tay thô chân to, da dẻ đen nhám, trông hệt như con cá xám chuyển kiếp làm người, cho nên chúng tôi mới bông đùa gọi cậu ấy là Xú Ngư, nghĩa là con cá thối. A Hào là người Quảng Đông, sống rất biết điều, tên đầy đủ là Lại Khưu Hào. Hai năm trước ba người chúng tôi cùng nhau mở một công ty thuốc quy mô nhỏ, huynh đệ đồng tâm, lại thêm thiên thời địa lợi, cùng kinh nghiệm kinh thương dày dạn, công việc làm ăn phất như diều gặp gió, hôm nay đi bàn công chuyện, chẳng ngờ lúc quay về lại gặp ngay một trận mưa như trút nước, trời tối đường trơn, cũng chỉ còn cách tìm một nơi nào gần đây nghỉ qua đêm nay.
Lúc này mưa mỗi lúc một lớn, chúng tôi giống như nhắm mắt lái xe không phương hướng, khó khăn lắm mới phát hiện ở phía trước không xa lập lòe ánh đèn, lái xe tới gần đó quan sát kỹ, thì ra nơi này có mấy gian phòng, ba người chúng tôi mừng rỡ, đêm nay nếu không nghỉ trên xe, thì kiểu gì cũng phải thuê phòng trong nhà nghỉ hay nhà dân, tốt xấu gì cũng phải chi mấy đồng để lấy chỗ qua đêm.
Chúng tôi đội mưa xuống xe, trông thấy phía trước cửa lớn có treo tấm biển “Từ Tế Đường – tên cũ Dược Phố”. Xú Ngư mừng ra mặt:
- Cửa tiệm này cùng nghề với chúng ta đấy, nói vậy tức là cũng có chút tình hương hỏa, nhất định sẽ cho chúng ta nghỉ qua đêm nay.
A Hào đi lại gõ cửa, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng người đáp lại, đoạn một cụ già tay dắt một đứa trẻ ra mở cửa. A Hào lên tiếng chào hỏi, mong muốn có thể cho ba huynh đệ được qua đêm.
Cụ già mời chúng tôi vào phòng khách, cụ tự xưng họ Trần, cụ Trần tiếp chuyện chúng tôi:
- Trong nhà ngàn ngày đều yên ổn, hễ bước khỏi cửa vạn sự gặp gian nan. Hôm nay gặp đúng lúc vận trời không tốt, các cậu đã tới đây tức là có duyên, nếu không ngại thì cứ ở đây một đêm. Có điều nơi này chỉ có mỗi hai ông cháu tôi sinh sống, phòng ngủ phòng khách chỉ có bấy nhiêu, ba cậu chỉ có thể nghỉ ở phòng ngoài này thôi.
Tôi nghĩ chỉ cần có nơi trú chân, không phải chịu mưa lạnh gió rét bên ngoài đã là tốt lắm rồi, nào dám đòi hỏi chăn ấm giường êm chứ, bèn nói với cụ Trần:
- Như này là tốt lắm rồi, chúng cháu cũng không ngủ đâu, cứ ngồi ở phòng này là được rồi, chỉ mong sao có chút nước uống cho đỡ khát thôi ạ.
Cụ Trần đun cho chúng tôi một ấm nước, pha một bình trà nóng, sau đó cụ mới dẫn đứa cháu nhỏ vào trong ngủ, để ba chúng tôi ngồi lại phòng ngoài.
Mặt tiền là một phòng thuốc khá rộng rãi, ở đó toàn là những kệ thuốc đặt chồng lên nhau, phòng khách ở ngay sau phòng thuốc, diện tích không lớn lắm, nhưng cách bài trí lại rất trang nhã, ba người chúng tôi ngồi xuống, dựa lưng vào chiếc ghế gỗ lim, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Xú Ngư nhắc đến tin tức hai ngày trước đó, trực thăng quân sự Apache của quân đội Mỹ đã bị nông dân dùng súng trường bắn rơi ở lãnh địa Iraq, tinh thần đấu tranh của nhân dân thật đáng ngợi ca.
A Hào lại không cho là vậy, vội nói:
- Một cỗ hỏa lực Apache tương đương với cả một đội quân xe tăng của tất cả những nước thuộc thế giới thứ ba gộp vào, nếu không phải trong lúc thao tác bảo dưỡng loại thiết bị tối tân này gặp phải sự cố lớn, thì đâu thể thấy được sự lợi hại của dân binh Iraq chứ, chẳng qua là mèo mù vớ được chuột chết thôi.
Cứ như vậy, vấn đề này được chúng tôi đem ra mổ xẻ bàn luận, mỗi người một ý cũng chẳng biết ai đúng ai sai. A Hào cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, bèn kể một vụ án cổ đại ghê rợn cho chúng tôi nghe.
Tôi nói với A Hào:
- Cậu thích bịa chuyện hay là đi nghỉ thì tùy, ở đây không có phụ nữ đàn bà, chỉ có hai đại nam tử mình với Xú Ngư, nghe chuyện ma cũng không thấy sợ đâu.
Xú Ngư ngồi bên cạnh cũng buột miệng nói:
- Phải đấy, chi bằng anh cứ kể vài ba câu chuyện cho đỡ buồn cũng được.
A Hào nói:
- Hai người chớ nói vậy, chuyện tớ sắp kể ra đây là trong một cuốn tiểu thuyết viết về những vụ án thời cổ đại đó, tuy không biết có thật hay không, nhưng hết sức ly kỳ, đêm trường thức trắng, kể cho hai người nghe coi như để giết thời gian vậy.
Nghe cậu ta nói hai chữ “Ly kỳ”, tôi với Xú Ngư bèn cảm thấy rất hứng thú tò mò.
- Bình thường nghe truyện ma hay xem phim ma hầu như chẳng cảm thấy gì, nếu không phải là ma nữ thò tay ra dọa người thì cũng là ăn bánh bao cắn trúng vào tay của người chết, đúng là chán ngắt. Nếu chuyện của cậu cũng muốn dọa người theo kiểu như vậy thì tớ không rỗi hơi để nghe đâu, còn nếu thực sự ly kỳ quái dị thật thì kể mau xem nào.
/50
|